← Ch.09 | Ch.11 → |
Lý Cẩn Du cảm thấy bản thân thật sự bị chơi đến hỏng rồi.
Huy*t nhỏ chỉ có từng cơn khoái cảm mãnh liệt, đại não cô cũng bị thứ khoái cảm này lấp đầy, mỗi một lỗ chân lông đều trầm luân trong đó.
"Sắp không xong rồi, sắp hỏng mất..." Cô hơi hé mắt, hai tay vịn vào bả vai Sở Bỉnh Văn, huy*t nhỏ không ngừng cọ xát vào cự vật Sở Bỉnh Văn, theo bản năng tìm kiếm sự giải tỏa.
"Nhịn xuống bảo bối, còn hai lần nữa." Sở Bỉnh Văn cười véo đầu v* cô, tay kia kéo trứng rung ra rồi lại vào.
Anh cực thích dáng vẻ này của cô, cô vốn nên như con thiên nga ngẩng cao đầu, cho dù thế nào cũng sẽ không cúi chiếc cổ cao ngạo của mình xuống. Nhưng vì anh mà đắm chìm vào nhục dục, vì dục vọng mà cầu xin anh.
Đối với anh mà nói, tư thế d*m đãng lại hạ lưu của cô là một sự hưởng thụ thị giác.
Linh hồn của anh sinh ra trong bóng tối, dường như cũng muốn trầm luân cùng nhau. Anh cho rằng đối phương là đồ chơi của anh, trên thực tế anh mới là người vây bản thân vào trong ngục tù đó.
"Lần cuối cùng..." Lý Cẩn Du vịn vào vai anh, cái đầu nhỏ bất lực tựa trên bả vai anh, nói vào trong tai anh, "Chờ lát nữa, lần cuối cùng, thầy có thể, đâm vào không..."
"Hửm?" Sở Bỉnh Văn hà hơi bên tai cô.
"Ưm... Lần cuối cùng... Em muốn thầy cắm vào... Làm em..." Lý Cẩn Du nhỏ giọng cầu xin anh, huy*t nhỏ của cô cao trào hai lần rồi nhưng vẫn còn cảm thấy hư không, giống như đàn kiến đang bò, ngứa kinh khủng.
"Gọi chủ nhân, xin chủ nhân chơi huy*t nhỏ d*m đãng." Sở Bỉnh Văn vui vẻ khi thấy cô phóng đãng, giống như chính tay anh đã phá hủy đồ mỹ nghệ đắt tiền tuyệt mỹ, đập nó xuống đất, dùng búa gõ đến nát vụn. Anh muốn phá hủy những vật tuyệt đẹp.
Mà cô rất tốt đẹp.
"Chủ nhân... Xin chủ nhân chơi huy*t nhỏ d*m đãng..." Huy*t nhỏ Lý Cẩn Du run lên, huy*t nhỏ vì bị sỉ nhục mà chảy ra càng nhiều d*m dịch ướt dính khiến cô càng thêm ẩm ướt.
"Em là ai?" Sở Bỉnh Văn dùng điều khiển từ xa, lúc mạnh lúc nhẹ trêu đùa cô.
"Em là tiểu mẫu cẩu* của chủ nhân..." Lý Cẩn Du hoàn toàn tự nhiên tiếp lời.
*Tiểu mẫu cẩu: Chó c. ái nhỏ, nôm na còn có thể hiểu là đồ đ. ĩ lẳng lơ, thường sử dụng để tăng tình thú.
Sở Bỉnh Văn híp mắt, đương nhiên là anh có niềm tin ở cô, nhưng cô lẳng lơ như vậy, không ở trên mạng từng tán tỉnh phóng đãng cùng người khác cũng khó nói.
Tất nhiên anh sẽ không để ý cái này, chỉ là có chút khó chịu, về phần khó chịu chỗ nào anh lại không nói được.
Anh căm ghét những người đàn ông từng nhìn thấy cơ thể cô, có lẽ cô cũng từng trần truồng nói chuyện với mấy tên đàn ông đó, cho bọn họ xem từng vị trí trên cơ thể mình. Mấy tên đó nhìn chằm chằm như mấy trăm năm chưa từng nhìn phụ nữ, nhìn chòng chọc như muốn lột từng tấc trên cơ thể cô.
Sở Bỉnh Văn cực kỳ buồn bực, anh bật tần suất trứng rung ở mức cao nhất, Lý cẩn Du trở tay không kịp, cao trào tiết ra.
Không chờ cô hoàn toàn nghỉ ngơi, anh cởi quần ra, vật nam tính của anh sớm đã cứng như đá, gân xanh trên thân lộ ra, vận sức chờ phát động.
Anh ôm lấy cái mông nhỏ của cô, từ phía dưới cắm vào bên trong cô. Còn cô ngồi trên người anh, côn th*t nhét sâu vào trong huy*t nhỏ, giống như muốn lấp đầy cô vậy.
"Quá sâu... Ahh... Không cần..."
Hai tay anh chuyển tới ôm lấy đùi cô, đẩy lên, mỗi lần hạ xuống đều đâm vào trong nơi sâu nhất.
Cô bị anh làm đến phát khóc, nước mắt chảy không ngừng, trong miệng cũng gọi anh lung tung.
"Chủ nhân... Chủ nhân... Tha cho tiểu mẫu cẩu đi mà... Huy*t nhỏ d*m đãng không chịu nổi..."
Cô không nghĩ tới những lời này lại càng kích thích anh hơn, anh vừa nghĩ tới cô học được mấy lời đê tiện này từ đâu, những người đàn ông đó bị nửa thân dưới chi phối dạy cô ra sao, làm sao để thông qua mạng d*m loạn cô, làm sao để khiến cô ở thời khắc đó thuần phục bọn họ.
Thì anh rất tức giận.
Anh giống như thiếu niên vừa mới trải qua chuyện ân ái, không quan tâm gì chỉ đâm vào trong.
Cô chỉ coi là anh thích kiểu sắm vai nhân vật này nên mới nóng bỏng hơn thường ngày.
"Tiểu mẫu cẩu sướng như vậy, sao cái mông không biết uốn éo vậy?" Sở Bỉnh Văn nghiến răng nghiến lợi, lưu lại trên mông cô dấu ấn.
"Huhu... Huy*t nhỏ d*m đãng muốn được côn th*t lớn của chủ nhân chơi hỏng..." Lý Cẩn Du lập tức nghe lời vặn vẹo mông trước sau. Lần đầu tiên cô chủ động, đã làm thật sự không tồi.
"Nếu không thể ăn được côn th*t của chủ nhân, chẳng lẽ em sẽ phát d*m sao?" Anh lại lưu lại trên mông cô mấy dấu ấn.
Bị đánh mông, huy*t nhỏ của cô co rút lại, kẹp anh đến suýt chút nữa bắn ra.
Anh véo bờ mông mềm mại của cô, ban nãy bị đánh xong, chỗ bị đánh tê dại ngứa ngáy. Lúc này lại được xoa, cô lẩm bẩm nịnh nọt anh, không ngờ bàn tay của anh lại không chút lưu tình đánh xuống nơi mềm mại đó.
"Thả lỏng chút, làm gì vậy, muốn ăn tinh d*ch của chủ nhân đến vậy sao?"
"Ưm... Muốn ăn... Ahh Ahhhh huy*t nhỏ d*m đãng... Muốn ăn tinh d*ch... Ahhhh..."
Huy*t nhỏ của cô không tự chủ được co chặt, bị đánh khiến cao trào của cô càng thêm mãnh liệt, cô vùi vào vai anh, cắn áo sơ mi mà cao trào.
Anh bị kẹp chặt lại vô cùng nhẫn nại, tận lực kìm nén đâm vào mấy chục cái cũng bắn ra toàn bộ vào bên trong cô.
Cao trào của hai người đến đều rất mãnh liệt, sau khi kết thúc không ai nhúc nhích, cũng không ai nói chuyện, trong thư phòng chỉ có tiếng đồng hồ chuyển động vang lên.
Qua một lát sau, anh mới cười nhạo cô rồi nói: "Bị đánh mà cũng có thể cao trào, thật phóng đãng."
"Không phải thầy cũng thế sao, lại có thể bị huy*t nhỏ của em chơi đến bắn." Lý Cẩn Du nói có sách mách có chứng, tại lúc cô lý trí, Sở Bỉnh Văn ở ngoại miệng không thể chiếm được lợi gì của cô.
"Em học những lời đó từ đâu?" Sở Bỉnh Văn vẫn hỏi thành lời.
Con ngươi Lý Cẩn Du đảo một vòng, tựa như nghĩ đến cái gì đó, ngồi lên bàn, quần áo trên người cô xộc xệch, cũng không hề cố kỵ dang rộng hai chân.
"Thế nào, ghen sao?" Cô cười to.
"Ghen cái gì?" Sở Bỉnh Văn bắt đầu sửa sang lại quần áo.
"Tiểu Cẩn Du của thầy đã chơi trò sắm vai nhân vật này với người khác trăm ngàn lần, rất khiến thầy ăn dấm nhỉ?" Lý Cẩn Du biết rõ lời nào có thể khiến anh tức giận.
"Tôi ăn giấm cái gì, huy*t nhỏ của em cũng muốn nhớ kỹ hình dáng của tôi." Ở trước mặt Lý Cẩn Du anh không che giấu mặt lưu manh của mình.
"Thầy ơi." Lý Cẩn Du nhìn thẳng vào mắt anh, nâng bàn chân nhỏ lên đạp xuống vị trí trái tim anh, "Đừng thích em."
"Bạn học Lý Cẩn Du."Sở Bỉnh Văn kéo bàn chân nhỏ của cô, đặt lên mu bàn chân một nụ hôn, "Em cũng ngàn vạn lần đừng thích tôi đấy."
Hơi thở của anh khiến mu bàn chân cô ngứa ngáy, cô thu chân về, để tay lên mu bàn chân gãi gãi.
"Đúng rồi, tôi vừa mới bắn bên trong, em mang thai thì sao bây giờ?" Lời nói rất quan trọng nhưng biểu cảm của Sở Bỉnh Văn lại rất thoải mái.
"Mang thai thì sinh thôi, tặng thầy một đứa con thôi, sau này thầy đi xem mắt vẫn phải bịa lời nói dối giải thích chân tướng về nó." Lý Cẩn Du cũng không lo lắng chút nào, ngồi trên bàn đung đưa hai chân.
"Em có uống thuốc hiệu quả ngắn hạn sao?" "Thầy thắt ống dẫn tinh rồi?"
Hai người trăm miệng một lời.
Nói ra cho đối phương sự thật xong hai người cùng mỉm cười.
"Tắm rửa thôi, tinh d*ch trong huy*t nhỏ của em chảy ra rơi xuống thảm đến nơi rồi kia." Sở Bỉnh Văn bế cô lên, đi vào trong phòng tắm.
"Dù sao cũng không phải thảm nhà em, rơi thì rơi đi." Lý Cẩn Du ngoài miệng thì không nhượng bộ chút nào nhưng cũng không giãy dụa, mặc cho anh ôm.
"Nếu rơi xuống thảm thật, tôi bắt em liếm sạch."
← Ch. 09 | Ch. 11 → |