← Ch.11 | Ch.13 → |
"Em nói cái gì?" Sở Bỉnh Văn híp mắt lại.
"Em nói anh đó!" Lý Cẩn Du tươi cười xán lạn.
Một bên khóe miệng của Sở Bỉnh Văn cong lên, ôm lấy eo cô đâm vào.
"Càn quấy cũng có mức độ thôi." Anh biết điểm không chịu nổi của cô ở đâu, càng chút cố ý giày vò cô.
Cô lập tức thở gấp thành tiếng, cơ thể mềm nhũn, âm thanh mềm mại, không còn khí thế kiên cường lúc trước nữa.
"Nói... Nói rằng để em tới... Huhu..." Huy*t nhỏ của cô bị giày vò khó chịu, tự mình cọ tới cọ lui.
"Hửm? Bây giờ ai là đồ lẳng lơ? Ai là chồng của đồ lẳng lơ?" Anh giày vò chỗ đó của cô, chỉ là không đâm cô, đỡ lấy eo cô mặc cô cọ xát. Động tác cô lớn mật liền bị anh ấn về.
"Em... Em là đồ lẳng lơ... Thầy... động đi..." Lý Cẩn Du khóc không ra nước mắt, cô muốn anh nhanh chóng chơi cô, cứ hung bạo xỏ xuyên cô cũng không thành vấn đề.
"Tới, gọi tiếng chồng nghe thử." Anh thật tâm muốn trêu cô.
"Sở Bỉnh Văn, thầy đừng có được voi đòi tiên!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
"Không gọi thì thôi, không gọi thì không động." Anh lại đùa giỡn vô lại.
"Thầy..." Lý Cẩn Du vừa xấu hổ vừa phát cáu, tức giận không nhỉ gọi anh, "Chồng..."
Chữ cuối cùng của cô còn chưa nói xong, Sở Bỉnh Văn đã bắt đầu đưa đẩy, âm cuối cùng vừa khéo biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều.
"Bảo bối thật ngoan." Sở Bỉnh Văn cứ vậy đâm cô mấy cái, lại cảm thấy không ổn, xoay người đặt cô dưới thân.
Nơi tiếp xúc của hai người bắn ra giọt nước, theo động tác của bọn họ nhỏ xuống chỗ ghế ngồi.
Trong không gian chật hẹp chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở dốc cùng âm thanh giao h. ợp.
Cô đối diện với anh, tất cả biểu cảm của cô đều hiện ra trước mắt anh.
Giờ phút này, không có hư tình giả ý, cũng không có làm bộ làm tịch. Chiếc mặt nạ cô biểu hiện trước mỗi người ban ngày bị xé nát hoàn toàn.
Cô tràn ngập tình dục nhìn anh. Trong mắt chỉ có anh.
"Sai chưa?" Sở Bỉnh Văn cười nhẹ nói, bờ mông mềm mại của cô bị anh tùy ý giày vò, vân vê nhào nặn, tạo thành đủ mọi hình dạng,
"Sai rồi... Huhu..." Huy*t nhỏ cô đang bị anh đâm vào, mặt anh cách cô rất gần, cô biết anh đang nhìn cô, phóng túng đến không dám mở mắt.
"Sai chỗ nào?" Sở Bỉnh Văn hoàn toàn là cố ý, Lý Cẩn Du muốn dùng sức đánh anh, vừa mở mắt lại mềm oặt ở lần anh đâm vào.
"Em không nên nghịch ngợm, em sai rồi, em nói năng lung tung..." Lý Cẩn Du lấy lòng anh, "Anh mới là chồng..."
"Bảo bối, gọi tiếng chồng nhiều hơn đi." Rõ ràng không phải là lời nói d*m loạn đặc biệt gì trong tưởng tượng của anh nhưng lại cực kỳ thoải mái hưởng thụ.
"Chồng ơi..."
Từ trước Lý Cẩn Du vẫn luôn cho rằng mặt này của bản thân sẽ không bị bất kỳ ai phát giác.
Cô cũng tuyệt đối không bại lộ dễ dàng.
Cô cho rằng cô sẽ trong suy nghĩ của mình, tập trung học cấp ba, đại học, có thể học nghiên cứu sinh, tìm một công việc thoải mái nhưng cũng phải tốt một chút, gả cho một người đàn ông dịu dàng khiêm tốn.
Sau khi kết hôn cô có thể học làm vườn, cô thích chăm sóc cây cỏ, từ nhỏ đến lớn đã vậy. Nếu không phải việc học thật sự quá bận, có thể bây giờ cô đã bắt đầu học rồi. Cô muốn nuôi một con mèo, nó sẽ không ồn ào giống như chó.
Chồng cô sẽ cực kỳ thân sĩ, thậm chí ở trên giường cũng sẽ không nói một câu thô tục, cô ở trên giường cũng sẽ ngoan ngoãn thuận theo gọi anh là "tiên sinh".
Sẽ không vượt quá giới hạn, sẽ không có ham muốn tội ác, sẽ để lộ mặt lo lắng không muốn cho người khác biết kia.
Sẽ không có tình yêu.
Lý Cẩn Du vẫn luôn không tin vào tình yêu, cô cảm thấy đây là điều vô căn cứ, nó cực kỳ dễ biến mất, giảm giá trị, tùy tiện cũng sẽ dần tiêu tan.
Bất kể kéo dài bao lâu, tình yêu đôi lứa, theo quan điểm của cô đều là may mắn.
Nói theo cách khác thì cái nhóm tình yêu đó đều là đỉnh nhọn trên kim tự tháp.
Cô không thể chịu đựng được tình cảm từng bùng cháy vì sự thay đổi tâm trạng mà biến mất.
Cô dốc lòng chống lại nó. Nó không có cách nào dùng lý trí để suy xét, không thể dùng công thức đơn giản để giải thích, cũng không có chiến lược nào là không mắc sai lầm.
Cô không cách nào tưởng tượng nổi sao đấng tạo hóa lại có thể cho phép nó xuất hiện.
Điều cô càng chán ghét là sự buông thả của bản thân.
Giống như tình trạng của Sở Bỉnh Văn với cô bây giờ, khiến cô rất bất an.
Anh không phải là người bị cô dễ dàng chơi đùa, cô cũng không phải là người sẽ bị anh dắt mũi dẫn đi.
Không có ai yếu thế.
Đương nhiên, chính cô đang trong lúc hỗn loạn, cũng đang hưởng thụ cảm giác bất an này. Cô chưa từng có cảm giác không rõ mãnh liệt đến thế, điều này lại có thể khiến cô mê muội.
"Là chồng chơi em sướng đến xuất thần sao? Bị đâm cũng không nghiêm túc?" Sở Bỉnh Văn hừ lạnh nói, anh phát hiện cô thất thần.
"Ah... Không phải... Huhu... Anh nhẹ chút..."
Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn ấu trĩ cảm thấy đây là lời nói coi thường năng lực tình dục của mình, cũng mặc kệ cô xin tha thành khẩn thế nào, không chút lưu tình dùng lực mạnh mẽ đâm vào huy*t nhỏ của cô.
"Ô... Ah... Chồng ơi... Huy*t nhỏ d*m đãng bị chồng chơi hỏng rồi..." Lý Cẩn Du kêu phóng đãng càng lúc càng thuận miệng.
"Dịu dàng với em một chút thì em liền thất thần? Đồ lẳng lơ thích bị chồng thô bạo làm sao?" Hai chân của cô bị anh gác lên bả vai mình, eo Lý Cẩn Du hơi treo trên không.
Anh dùng cách rất sỉ nhục để làm cô. Ánh mắt anh đang nhìn dáng vẻ nhục nhã của cô, hai gò má cô đỏ ửng, dưới cái nhìn chăm chăm của anh nói ra những lời d*m đãng, đối với Lý Cẩn Du mà nói kích thích quá lớn.
"Ahhh... Huy*t nhỏ... Huy*t nhỏ sướng quá... Đồ lẳng lơ... Muốn bị côn th*t lớn của chồng thô bạo đâm vào..." Lý Cẩn Du mở hai mắt tràn đầy dục vọng, cô muốn bị anh nhìn chằm chằm.
"Đồ d*m đãng..." Trong miệng Sở Bỉnh Văn bật thốt ra, toàn bộ hơi thở nóng rực phả vào tai cô, "Xem ra đối xử tốt với em một chút không được rồi, chắc là phải dùng côn th*t lớn chơi hỏng huy*t nhỏ d*m đãng của em thôi."
Anh không ngừng đâm vào tuyệt huy*t của Lý Cẩn Du, tay anh nắm lấy đầu v* cô, hai ngón tay cọ xát mặt trên rồi lại nhẹ nhàng ấn đầu v* cô.
"A... Chơi hỏng em... Ưm... Chồng ơi... Chơi hỏng em..."
đầu v* Lý Cẩn Du mẫn cảm muốn chết, vốn là đang ở điểm giới hạn, lại bị đùa giỡn đầu v* như vậy, tất nhiên cô không chịu đựng nổi khoái cảm tự như mưa rền gió dữ kia.
"Bị đâm hỏng rồi... Huhu... Chồng ơi..."
Đôi mắt cô nhìn vào mắt anh, cái nhìn chằm chặp, giống như muốn ăn anh vậy.
Điều này khiến anh càng muốn hôn cô.
Đôi môi cô gần ngay trước mắt, bị dục vọng chi phối mà nhuộm màu đỏ thắm. Cái lưỡi từng chăm chỉ hầu hạ hạ thân của anh, cực kỳ mềm mại.
Điều này lại khiến anh suy nghĩ bậy bạ, vọng tưởng không có thật tràn ngập trong đầu anh, anh đang suy nghĩ có phải nước bọt của cô cũng ngọt hay không?
Anh cực kỳ muốn liều mạng hôn xuống, nhưng trong trò chơi này, nếu như môi anh hạ xuống trước thì đồng nghĩa với việc anh nhận thua trước.
Anh không muốn nhìn thấy đức tính vênh váo đắc ý của cô.
Sở Bỉnh Văn hôn lên cổ cô, tiếp đo từ từ đi xuống, dừng lại nơi đỉnh hồng liếm hôn, hạ thân càng làm càng tàn ác, giống như là thật sự muốn chơi hỏng cô vậy.
Rốt cuộc anh cũng bắn ra, toàn bộ chất dịch trắng đục đều bắn vào bên trong cô.
Ân ái trong xe cũng không kích thích như trong tưởng tượng, ngược lại hai người đều cảm thấy mệt nhoài, cơ bắp cũng thấy nhức mỏi.
Sở Bỉnh Văn chỉnh lại vị trí ghế ngồi, Lý Cẩn Du cũng bò về chỗ phó lái của mình.
"Đệch, sau này không bao giờ chơi xe chấn nữa." Lý Cẩn Du vừa mặc quần áo vừa mát xa cổ và vai mình.
Mà Sở Bỉnh Văn, mặc dù anh cảm thấy có chút nhức mỏi nhưng cũng thấy rất thoải mái. Anh tập gym không phải để đó.
"Trẻ con không nên nói lời thô tục." Sở Bỉnh Văn không quên dạy dỗ cô.
"Lúc vừa mới làm em ai là người bắt em nói ấy nhỉ, rút "gậy" vô tình hả?" Lý cẩn Du khinh thường nhìn anh.
"Đúng, rút "gậy" vô tình." Sở Bỉnh Văn vẫn luôn mặt dày."Biến, đưa chồng về nhà."
Anh thấy cô mệt muốn chết rồi, lúc này cũng không trêu cô nữa, phối hợp với cô hỏi: "Được, vậy ngài chỉ đường cho tôi không?"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |