Vay nóng Tima

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 169

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 169
Nói cho cậu biết một bí mật, là tôi giết chết Tần Lam (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Lazada


Editor: Norah

Bạch Tịnh Trần biết chuyện đã được giải quyết, thấy bộ dạng của chủ thượng mình, anh biết cô chắc sẽ không theo anh về nhà.

Trong nháy mắt lúc anh buông Bạch Nhã Nhi ra, Bạch Nhã Nhi bị Khâu Doãn Hiên kéo lại, lập tức kéo cô vào trong ngực của mình, lúc cô còn chưa kịp kêu lên, tay anh đã giam chặt ở hông cô, giọng điệu không tốt hỏi cô:

"Nào, bảo bối của anh, bây giờ không phải là em nên nói cho anh biết, quan hệ của em và Bạch Tịnh Trần này sao?"

Bạch Nhã Nhi ngẩn ra, cô có hơi luống cuống nhìn Bạch Tịnh Trần, trong khoảng thời gian ngắn cô vậy mà không biết trả lời như thế nào.

"Thanh mai trúc mã." Bạch Tịnh Trần nhàn nhạt trả lời: "Từ khi muội ấy sinh ra, ta đã ở bên cạnh muội ấy."

Chân mày Khâu Doãn Hiên lại hung hăng nhảy dựng, thanh mai trúc mã? Vừa sinh ra đã ở cùng một chỗ?

"Anh đây là tuyên chiến với tôi sao?" Khâu Doãn Hiên ưỡn ngực, mặc dù về dáng dấp anh thua kém Bạch Tịnh Trần này, nhưng mà về năng lực và tài lực, tuyệt đối cao hơn anh ta không biết bao nhiêu bậc, huống hồ, người mà cô nhóc nhà anh yêu chính là anh.

Nghĩ đến người cô nhóc trong ngực yêu sâu đậm là mình, anh liền không nhịn được mà mặt mày rạng rỡ.

"Ngươi không xứng." Bạch Tịnh Trần bình thản nhìn anh.

Khâu Doãn Hiên nhướng mày.

Bạch Nhã Nhi gấp gáp, cô lôi kéo quần áo của Khâu Doãn Hiên: "Anh đang nói cái gì vậy, Tịnh Trần anh ấy không thích em, em với anh ấy mà nói chính là một người em gái cần sự bảo vệ."

Khâu Doãn Hiên hơi giật mình, xem ra là lúng túng, mặc kệ nói như thế nào, người đó cũng là người nhà mẹ đẻ của cô nhóc, ầm ĩ quá căng cuối cùng cũng không ổn.

"Xin lỗi, tôi chỉ là quá lo lắng cô nhóc này yêu người khác thôi, cô ấy chạy rồi tôi lại không tìm được, đến lúc đó nếu như cô ấy chạy không thấy nữa, tôi cũng không biết đi đâu để tìm. Cho nên..."

"Hiểu." Thật thần kỳ, Bạch Tịnh Trần vậy mà không có tức giận, mà là kiên nhẫn trả lời lại.

Khâu Doãn Hiên coi như là đã nhìn ra được, thoạt nhìn Bạch Tịnh Trần này ôn nhuận như ngọc, nhưng mà tính tình lại là yêu ghét vô cùng rõ ràng, chỉ cần bạn ôn hòa nói chuyện với anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không lên mặt với bạn.

Quả nhiên là quân tử như ngọc.

Mà bên trong phòng của An Nhiên lúc này.

Phó Quân Hoàng đút cháo cho An Nhiên, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, An Nhiên lại lắng nghe tiếng động dưới tầng, cô cố ý để cho Phó Quân Hoàng giữ lại một khe hở ở cửa phòng, như vậy, cô liền có thể nghe thấy tiếng động dưới tầng, mặc dù rất không rõ, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể nghe được một chút.

"Lão soái ca, người bên dưới là người của Khâu Doãn Hiên sao?" Từ từ nuốt cháo trong miệng xuống, An Nhiên hỏi Phó Quân Hoàng.

Sau khi Phó Quân Hoàng ừ một tiếng, tiếp tục đút: "Mặc kệ." Bọn họ hoàn toàn không có quan hệ nào với anh ta, không cần thiết lãng phí tâm tư để nghĩ đến vấn đề của người khác.

"Nhưng mà em muốn đi xuống." Vừa rồi cô còn chưa có nhìn kỹ bộ dạng của cô gái kia thế nào.

"Không được." Phó Quân Hoàng nhíu mày nhìn An Nhiên, bây giờ cả người cô đều không có sức, sao có thể đi xuống tầng được?

"Lão soái ca, anh ôm em đi xuống. Không sao đâu, em chính là muốn nhanh chân đến xem." An Nhiên cười với Phó Quân Hoàng, dưới tình huống bình thường, An Nhiên sẽ không có lòng hiếu kỳ, nhưng mà đối với người phụ nữ của Khâu Doãn Hiên, cô vẫn là rất tò mò.

Người phụ nữ có thể chế ngự Khâu Doãn Hiên, thủ đoạn nhất định không đơn giản.

Cô muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai.

"Ăn xong."

An Nhiên cười nói được, nhận bát nhỏ từ trong tay Phó Quân Hoàng, uống một hớp hết toàn bộ cháo, rồi sau đó nói với anh: "Ăn xong rồi. Lát nữa chắc chắn còn có thể có bữa tối, anh ôm em xuống trước đi."

Phó Quân Hoàng bất đắc dĩ, đối với yêu cầu của cô, từ trước đến nay anh đều sẽ không từ chối.

Sau khi sửa sang lại quần áo cho cô xong, anh ôm cô theo kiểu công chúa đi xuống tầng.

Mà lúc này, Khâu Doãn Hiên còn đang ngồi trên ghế sofa không ngừng nhìn Bạch Tịnh Trần lúc nhìn thấy Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên xuống dưới, anh lập tức đứng bật dậy, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

"Cậu làm cái gì vậy? Cơ thể cô nhóc... có thể chịu được à?"

Bạch Nhã Nhi và Bạch Tịnh Trần cũng cùng lúc đứng lên, vì lý do lễ phép, bọn họ không thể tiếp tục ngồi.

Phó Quân Hoàng không nói câu nào với Khâu Doãn Hiên, nhưng mà An Nhiên cười nói với Khâu Doãn Hiên: "Tôi chính là muốn nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ mà anh bắt lấy."

Lời này của An Nhiên làm vẻ mặt Khâu Doãn Hiên lập tức đỏ lên.

Mà sau khi giọng nói của An Nhiên vang lên, Bạch Tịnh Trần vốn đang cụp mắt xuống bỗng ngẩng đầu lên, tầm mắt anh gắt gao dừng ở trên người An Nhiên, nhưng mà lúc này An Nhiên đang được Phó Quân Hoàng ôm vào trong ngực, anh cũng không nhìn rõ bộ dạng của cô.

Nghe thấy An Nhiên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhã Nhi hoàn toàn đỏ lên.

Nghĩ đến chuyện mình vừa mới làm, thật sự là... thật là mất mặt!

Khâu Doãn Hiên ôm cô nhóc đang xấu hổ vào trong ngực mình, xoa đầu cô, cười: "Sao vậy? Còn biết xấu hổ sao? Đây là An Nhiên, Phó An Nhiên, là bảo bối của người đàn ông này."

Bạch Nhã Nhi đỏ mặt chào hỏi với An Nhiên: "Vừa rồi, thật sự là xin lỗi, tôi... Tôi không ngờ..."

"Không sao cả, có thể hiểu được." An Nhiên mỉm cười nhìn Bạch Nhã Nhi, cô gái này thật đơn thuần, chuyện này cũng có thể đỏ mặt thành như vậy.

Bạch Nhã Nhi nghe thấy lời này, dfienddn lieqiudoon khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trực tiếp rúc vào trong ngực Khâu Doãn Hiên.

Dĩ nhiên Khâu Doãn Hiên rất hưởng thụ, anh xoa đầu cô nhóc, khóe môi gợi lên một chút ý cười hạnh phúc.

Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên đến ngồi trên ghế sofa, nhìn nhìn quần áo trên người cô, sau khi cảm thấy không có gì không ổn, anh mới đắp chăn mỏng trên tay mình lên chân cô.

Khâu Doãn Hiên nhìn thẳng: "Tôi nói lão đại, nhiệt độ bên trong phòng là vừa vặn." Hoàn toàn không cần đắp cái gì cả.

Phó Quân Hoàng không có quan tâm anh, vẻ mặt chính là chuyên chú dừng ở trên người An Nhiên hỏi cô: "Có rất khó chịu hay không?"

An Nhiên lắc đầu, cô kéo tay Phó Quân Hoàng: "Không có khó chịu. Nếu như khó chịu, thì em sẽ nói cho anh biết."

"Khoe ân ái sẽ chết sớm đấy." Khâu Doãn Hiên ôm Bạch Nhã Nhi nói lời này.

Phó Quân Hoàng cũng không quan tâm anh, ôm An Nhiên, tầm mắt cũng không có rời đi chút nào.

Bạch Nhã Nhi liền dè dặt quan sát Phó Quân Hoàng, từ lúc cô bắt đầu gặp anh lần đầu tiên, cô cảm thấy người đàn ông kia quá lạnh, không ngờ, người đàn ông lạnh lẽo không có nhiệt độ như vậy vậy mà lại bởi vì người tên là Phó An Nhiên kia mà tan biến, trở nên... dịu dàng như vậy.

"Hai người nhất định, rất yêu nhau đúng không?" Bạch Nhã Nhi cẩn thận hỏi An Nhiên.

Bạch Nhã Nhi lúc này hoàn toàn khác với lúc đầu, thoạt nhìn cả người cô cực kỳ điềm đạm, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với người cao quý lạnh lùng vừa rồi.

Thấy Bạch Nhã Nhi như vậy, Khâu Doãn Hiên không chỉ nghi ngờ một lần, rốt cuộc là cô lớn lên ở trong một gia đình thế nào, cao quý lạnh lùng dễ thương, cô vậy mà đều có thể dễ dàng điều khiển trong tay, đơn giản chính là... người tài giỏi!

Ánh mắt Phó Quân Hoàng trở nên dịu dàng, anh thích người khác nói anh với bảo bối như vậy.

"Yêu nhau." Trên khóe môi anh gợi lên một chút ý cười đơn thuần, ý cười rực rỡ hiếm thấy.

An Nhiên hoàn toàn không để ý có người ngoài ở đây hay không, cô lại gần trước mặt anh, khẽ hôn một cái lên trên môi anh.

"Chúng tôi rất yêu nhau." Lúc nói lời này, An Nhiên dựa vào ở trong ngực Phó Quân Hoàng, tầm mắt dừng ở trên người Bạch Nhã Nhi, giọng nói nhẹ nhàng.

Bạch Nhã Nhi nghiêng đầu, nhìn kỹ An Nhiên, dường như cô đã gặp cô ấy ở đâu đó, bỗng nhiên cảm thấy nhìn rất quen.

Mà lúc này Bạch Tịnh Trần cũng có cảm giác giống cô.

Nhìn rất quen, dường như là anh đã gặp cô ở đâu đó.

Nhưng mà điều này là không thể, Bạch Tịnh Trần là lần đầu tiên ra khỏi nước, lần đầu tiên đến đây, tuyệt đối không thể nào từng gặp Phó An Nhiên. Vậy thì... người này là ai?

Đột nhiên, một gương mặt xuất hiện trong đầu anh, anh bỗng cả kinh, lập tức đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Nhã Nhi, đi đến bên cạnh An Nhiên, ngay trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, quỳ một chân trên đất, một tay để ở trước ngực, cúi đầu, giọng nói cung kính:

"Chủ thượng!"

Tất cả mọi người bị tình huống bất thình lình dọa sợ, người này có bệnh à?

Khâu Doãn Hiên vui vẻ, vừa mới bắt đầu Bạch Tịnh Trần này gọi bảo bối của anh là chủ thượng, một hồi này lại đổi thành bảo bối của Phó Quân Hoàng, xem ra người nọ là tính giành một người trong hai người này.

Nhưng mà điều Khâu Doãn Hiên không nghĩ đến chính là phản ứng của Bạch Nhã Nhi, tầm mắt cô kinh ngạc dừng ở trên người An Nhiên, cô không thể tin nhìn Bạch Tịnh Trần.

"Tịnh Trần, ngươi đây là đang làm gì?"

Bạch Tịnh Trần hít một hơi thật sâu, thật ra anh cũng không ngờ, anh cũng không hiểu vì sao chủ thượng lại trở nên trẻ tuổi như vậy, anh không nghĩ ra, bà bà không nói cái gì cho anh cả, chỉ là cho anh đi theo Nhã Nhi ra ngoài một chút, âm thầm bảo vệ cô, bà nói cho anh biết lần này ra khỏi nước sẽ mang đến niềm vui không nhỏ, chẳng lẽ, chính là người trước mặt sao?

Lúc đầu An Nhiên cũng không có chú ý đến Bạch Tịnh Trần, vì vậy lúc Bạch Tịnh Trần quỳ xuống trước người cô, lúc nghe thấy chủ thượng, cô thật là hơi giật mình.

Toàn thân là quần áo cổ đại, đây là mới đi ra từ phim trường à?

Nghi ngờ nhìn về phía Khâu Doãn Hiên, Khâu Doãn Hiên lắc đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.

"Tôi nói, có phải anh nhận lầm người rồi hay không?" An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng sắp nổi giận lại, nhàn nhạt nói.

Bạch Tịnh Trần ngẩng đầu cẩn thận nhìn An Nhiên, di@en*dyan(lee^qu. donnn) dường như là có hơi khác, anh... hình như thật sự nhận lầm người.

Chỉ là vì sao cảm giác lại giống nhau như vậy? Hơn nữa trên người bọn họ đều có hương thơm hoa sen nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt, nhưng mà đối với anh mà nói lại là cực kỳ nồng, người bình thường thì không ngửi được.

"Xin lỗi." Bạch Tịnh Trần cũng không nói thêm cái gì, anh bình tĩnh đứng dậy, trên gương mặt tuyệt đẹp thiên hạ mang theo vẻ mặt không biểu cảm làm An Nhiên khen ngợi.

An Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.

Chỉ là An Nhiên không biết, hành động đơn giản này của Bạch Tịnh Trần lại làm cho Phó Quân Hoàng kéo anh vào danh sách đen của mình, người dám có suy nghĩ với bảo bối của anh, đều không có kết cục tốt.

Tần Môn.

Diêm Tử Diệp bận rộn ngồi ở bên trong phòng làm việc, nhìn mail vừa mới gửi đến máy tính, anh nhanh chóng gõ gì đó, bộ dạng giống như trả lời mail. Mà, cũng vào lúc này, cửa phòng làm việc vốn đang đóng chặt bị người bên ngoài đẩy ra.

"Không phải tôi đã nói, không thể có ai đến làm phiền tôi sao?" Diêm Tử Diệp cũng không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn dừng ở trên máy tính như cũ, thoạt nhìn vẻ mặt anh cũng không tốt, giọng nói bỗng lạnh đi: "Đều đi ra ngoài cho tôi."

Vậy mà đợi hồi lâu, cũng không thấy có người đi ra ngoài, bỗng nhiên Diêm Tử Diệp đưa mắt bắn thẳng đến trên người đến.

Chỉ là này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cả người anh đều ngơ ngẩn.

Chỉ thấy một người đàn ông toàn thân đồ đen đang ngồi trên ghế sofa, anh vắt chéo hai chân, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cứ lành lạnh như vậy dừng ở trên người Diêm Tử Diệp.

"Sao anh lại chịu xuất hiện vậy?" Trong giọng nói Diêm Tử Diệp mang theo một ít cười khổ: "Anh vậy mà vừa đi chính là mười mấy năm."

Người đến nhìn Diêm Tử Diệp, ánh mắt rét lạnh: "Quan hệ giữa gia và Phó An Nhiên là gì."

Diêm Tử Diệp hơi sững sờ: "Anh cũng phát hiện ra cái gì sao?" Mặc dù anh không biết người này là đi đâu, nhưng mà anh biết, người này nhất định không có từ bỏ việc đi tìm gia, anh ta là một trong số bọn họ, có tình cảm sâu nhất với gia.

Năm đó gia nhận nuôi tổng cộng ba đứa nhỏ, một là anh và Kiều Tử Du, mà một người khác, đó là người trước mặt này.

Người trước mặt này là đứa nhỏ Tần gia nhận nuôi sớm nhất, mà anh và Kiều Tử Du là nhận nuôi sau này, chỉ là khi bọn họ xuất hiện ở Tần Môn, người này đã được gia sắp xếp ở trong bóng tối, hiếm khi xuất hiện trong mắt mọi người, vì vậy bọn họ cũng không được gặp mặt, mà người này cũng chỉ lớn hơn anh ba tuổi mà thôi.

Diêm Tử Diệp vẫn luôn biết, ngoại trừ Bàn Đôn thì Tần gia, thích nhất chính là người trước mặt này, anh vĩnh viễn đều là người nghe lời nhất trong ba người bọn họ, anh sẽ không nghi ngờ bất kỳ lời gia nói, chỉ cần là mệnh lệnh gia đưa ra, anh chưa bao giờ hỏi tại sao, anh chỉ biết im lặng đi làm.

Chỉ là sau khi tổ chức xong tang lễ cho Tần gia, anh liền biến mất, giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, không có bất kỳ dấu vết nào.

"Anh quá cố chấp với Phó An Nhiên." Trong giọng nói cứng ngắc mang theo một ít nghi ngờ, chính là bởi vì anh quá rõ tình cảm của Diêm Tử Diệp với Tần gia, cho nên anh mới dám xác định giữa Tần gia với Phó An Nhiên kia có quan hệ gì đó.

Nhưng mà anh thấy kỳ lạ là, ngay từ mười bốn năm trước Tần gia đã qua đời, nhưng mà năm nay Phó An Nhiên này mới mười tám tuổi, anh không nhớ rõ năm đó gia có từng tiếp xúc với đứa nhỏ nào.

Diêm Tử Diệp dựa lưng vào trên ghế sofa, cả người mệt mỏi vuốt sống mũi của mình: "Nếu như tôi nói, Phó An Nhiên chính là Tần gia, anh có tin hay không?"

Quả nhiên, người nọ chợt ngẩn ra, anh không thể tin nhìn Diêm Tử Diệp này: "Cậu có biết mình đang nói cái gì không?"

"Anh xem, tôi biết là anh sẽ có phản ứng như vậy mà." Diêm Tử Diệp cười khổ: "Nhưng mà, Phó An Nhiên chính là Tần Lam, ở trong thân thể của Phó An Nhiên, là Tần gia mà chúng ta tìm mười bốn năm."

"Diêm Tử Diệp! Anh điên rồi!" Sao có thể có chuyện ly kỳ như vậy! Đừng nói thi thể của Tần gia năm đó đã không tìm thấy, đừng nói chi là nếu như linh hồn Tần gia ở trong thân thể của Phó An Nhiên, tại sao cô không trở về Tần Môn tìm bọn họ?

"Tôi cảm thấy tôi là điên rồi." Diêm Tử Diệp bụm mặt: "Ngay lúc tôi suýt chút giết chết Phó An Nhiên, tôi đã thừa nhận, bất kể là giọng điệu nói chuyện hay thái độ của cô ấy, cô ấy đều là Tần gia... Cô ấy là gia của, chúng ta... Nhưng mà tôi suýt nữa lại giết cô ấy."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-257 )