Nói cho cậu biết một bí mật, là tôi giết chết Tần Lam (1)
← Ch.167 | Ch.169 → |
Editor: Norah
Lúc An Nhiên nghe thấy lời nói như vậy, còn hơi ngây ngốc.
Đây là tình huống gì vậy?
Mà càng làm cho cô không ngờ chính là, tầng dưới lúc này.
Khâu Doãn Hiên bỗng nghe thấy giọng nói dũng mãnh, lập tức liền lên tinh thần, anh vọt ra từ phòng bếp như ngọn gió, liền chạy về phía bên này!
Lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của người phụ nữ, sắc mặt của anh từ lúc đầu phấn khởi hơi biến thành lạnh lẽo.
Anh không thể làm cho người phụ nữ này quá đắc ý, nếu không cô còn tưởng rằng Khâu Doãn Hiên anh không tức giận!
Vì vậy, anh vô cùng không nể mặt mà trả lại một bộ mặt giả bộ.
"Làm sao, cô ấy là ai, liên quan gì đến em à?" Khâu Doãn Hiên cũng không đi đến, liền đứng ở phòng khách, hai tay vòng ở ngực, mặt mày lành lạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Rõ ràng người phụ nữ đó không ngờ thái độ của Khâu Doãn Hiên là như vậy, trong đôi mắt trong veo thấm đầy nước mắt, nhưng mà cô chính là quật cường không để cho nó rơi xuống.
Thấy thế, trong lòng Khâu Doãn Hiên kêu đau một tiếng, nhưng mà anh chính là cứng miệng, anh nhất định phải làm cho người phụ nữ này biết, Khâu Doãn Hiên anh là có giá, anh là người đàn ông độc thân kim cương, nếu như cô không cần anh, có rất nhiều người cần, anh còn không có trầm luân đến mức không có cô không được!
Lần này nếu người phụ nữ này không nhớ lâu, không chừng lúc nào đó lại chạy trốn.
Bạch Nhã Nhi cắn chặt môi dưới, nhìn Khâu Doãn Hiên, hỏi: "Khâu Doãn Hiên, em lại cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nói cho em biết, người phụ nữ tầng trên là ai!"
Nhìn xem, nhìn xem cô gái này làm anh đau lòng biết bao.
Nhưng mà sao cô gái này cứ không nghe lời như vậy chứ? Nếu như cô chịu nghe lời, không phải không có chuyện gì sao?
"Em là gì của anh? Tại sao anh phải nói cho em biết?" Khâu Doãn Hiên đây là hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, trước khi Bạch Nhã Nhi nói xin lỗi với anh, thì anh tuyệt đối sẽ không dịu lại.
Cô nàng này đơn giản chính là quá thiếu trừng phạt.
Bạch Nhã Nhi cứ nhìn Khâu Doãn Hiên như vậy, đôi mắt trong trẻo kia mang theo một chút tổn thương: "Được. Em không là gì cả."
Nói xong, Bạch Nhã Nhi đi xuống cầu thang, tránh người Khâu Doãn Hiên muốn đi.
Lúc Bạch Nhã Nhi tránh anh, Khâu Doãn Hiên cầm lấy tay cô, nhíu mày: "Em muốn đi đâu?"
Bạch Nhã Nhi xoay tay liền đẩy tay anh ra, trong ánh mắt đã không có tổn thương, mà là một mảng cao ngạo lạnh lùng: "Anh tính là gì của em? Tại sao em phải nói cho anh?"
Ái chà, xem ra cô nàng này hoàn toàn là dây dưa với anh.
"Bạch Nhã Nhi, anh cho em biết, em đừng được nước lấn tới với anh!"
Bạch Nhã Nhi lui về phía sau mấy bước: "Khâu Doãn Hiên, anh thế nhưng như vậy, cần gì vẫn quản em đi đâu chứ?"
"Em tưởng rằng không nói gì liền đi sao?" Sắc mặt Khâu Doãn Hiên trở nên rất khó coi, lần trước anh vừa mới tỉnh ngủ, liền phát hiện không có ai bên cạnh, anh gần như dùng mọi nguồn nhân lực của mình, nhưng đều không có tin tức của cô, cô giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Nếu như lần này cô đi rồi, dù sao anh vẫn cảm thấy, có thể đời này anh cũng không tìm được cô.
"Liên quan gì đến anh à?" Bạch Nhã Nhi cảm thấy mình chính là bị xem thường, cô lại trốn ra từ chỗ đó, tìm anh, mà cô trở về thì thấy cái gì? Là một người phụ nữ xa lạ ngủ ở trên giường cô từng ngủ.
Đầu tiên cô không có nổi giận, cô biết anh sẽ giải thích cho cô, cô biết anh nhất định là có lý do, người phụ nữ kia không thể nào là người Khâu Doãn Hiên tìm trong thời gian cô biến mất.
Nhưng mà khi cô nhịn tất cả lửa giận xuống, sau khi hỏi ra vấn đề, nhận được đáp án gì?
Anh vậy mà hỏi cô là ai. Hay cho một câu cô là ai.
"Bạch Nhã Nhi! Em ——"
"Bạch Tịnh Trần, đưa ta rời khỏi chỗ này." Bạch Nhã Nhi cứ nhìn Khâu Doãn Hiên như vậy, lạnh nhạt nói.
Nghe thấy tên một người xa lạ, Khâu Doãn Hiên hơi ngẩn ra, nhưng mà bên trong phòng cũng không có xuất hiện người khác.
"Bạch Nhã Nhi, em đừng mong rời khỏi anh, anh..."
"Bạch Tịnh Trần, ta biết bây giờ ngươi đang ở đây, ta trở về với ngươi, ta không... bỏ trốn nữa." Lúc Bạch Nhã Nhi nói câu này, cô cúi thấp đầu xuống, giọng nói quật cường mà nhiều hơn lại là lạnh lẽo.
Phải, sau này cô không bao giờ bỏ trốn nữa.
Cô sẽ tiếp nhận tất cả sự sắp đặt, bà bà nói rất đúng, đàn ông ở thế giới bên ngoài đều không có ai tốt, thế giới bên ngoài, là hỗn loạn không chịu được, bọn họ không có sự trung thành đáng nói đối với tình cảm, cô phải về nhà, sau này không bao giờ đi đến nơi này nữa.
Quả nhiên, khi Bạch Nhã Nhi vừa mới nói xong, bên trong phòng khách bỗng xuất hiện một bóng dáng.
Lúc Khâu Doãn Hiên nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện sau lưng Bạch Nhã Nhi, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Người đàn ông này là đến từ chỗ nào vậy?
Còn có, quần áo trên người người đàn ông này là gì vậy? Quần áo trên người giống như là bộ dáng thư sinh thời cổ đại, trường bào màu trắng, tóc dài màu mực được buộc lên cao, trong tay còn thiếu một cái quạt, nếu không thì đây chính là một Đoàn Dự sống.
Ngũ quan của người đàn ông kia rất tinh xảo, từ trước đến nay Khâu Doãn Hiên chưa từng thấy người đàn ông nào lớn lên tinh xảo đến vậy, cho dù là anh đã thấy phụ nữ, cũng không có bộ dạng tinh xảo như vậy. Tuy là bộ dạng anh ta đẹp nhưng mà không giống phụ nữ, cả người anh ta đều tản ra một luồng khí mạnh mẽ.
Anh nhớ rõ, lần đầu tiên anh gặp Bạch Nhã Nhi, Die nd da nl e q uu ydo n cả người Bạch Nhã Nhi cũng là quần áo thời cổ, khi đó, anh còn tưởng rằng cô chạy đến từ bên trong đoàn phim nào đó.
Nhìn tình hình này, dường như cũng không phải là như thế.
"Anh là ai?" Trong lòng Khâu Doãn Hiên lập tức lộp bộp một tiếng, bước lên trước một bước, nhìn người vừa đến.
Vậy mà người vừa đến chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái, cái nhìn này Khâu Doãn Hiên mới phát hiện, người đó có một đôi mắt màu bạc, mắt màu bạc rất hiếm thấy trên thế giới này.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Nhã Nhi, cung kính nhìn cô, giọng nói dịu dàng như ngọc: "Chúng ta về nhà."
Bạch Nhã Nhi tự động đưa tay đi nắm lấy tay Bạch Tịnh Trần, đầu vẫn cúi xuống như cũ: "Ừ, về nhà." Cô không nhìn Khâu Doãn Hiên chút nào, lôi kéo Bạch Tịnh Trần muốn đi.
Hơi thở quanh người Khâu Doãn Hiên lập tức lạnh đi: "Bạch Nhã Nhi, nếu như em dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, anh lập tức sẽ lấy mạng người đàn ông này!"
"Nếu như anh có năng lực." Bạch Nhã Nhi vứt lại mấy chữ này, lôi kéo bàn tay hơi lạnh của Bạch Tịnh Trần mà bắt đầu đi ra ngoài.
Vậy mà, Bạch Tịnh Trần lại dừng lại vào lúc này, anh kéo Bạch Nhã Nhi lại, xoay người, đôi mắt màu bạc cao ngạo lạnh lùng dừng ở trên người Khâu Doãn Hiên:
"Ngươi chính là nam nhân mà chủ thượng yêu thích sao?"
Khâu Doãn Hiên sửng sốt, anh không hiểu ý mà Bạch Tịnh Trần nói.
Vậy mà sau khi Bạch Nhã Nhi nghe thấy Bạch Tịnh Trần hỏi câu này, cô lập tức liền nóng nảy: "Bạch Tịnh Trần! Ngươi dám nói!"
Bạch Tịnh Trần lại nói tiếp: "Chủ thượng vì ngươi chịu bao nhiêu đau khổ? Không ngờ, ngươi cũng không gì hơn vậy." Trên ngũ quan tinh xảo mà hoàn mỹ kia lộ ra vẻ châm chọc hiếm thấy: "Lúc đầu ta đã từng nói với chủ thượng, vì loại người như vậy, người không đáng."
Bạch Nhã Nhi dùng sức bóp tay Bạch Tịnh Trần, mím chặt môi: "Trở về!"
Bạch Tịnh Trần hừ lạnh thành tiếng với Khâu Doãn Hiên, xoay người muốn đi.
Khâu Doãn Hiên hoàn toàn bị lời nói của Bạch Tịnh Trần làm kinh sợ, chủ thượng trong miệng anh ta là ai, người đàn ông được yêu thích gì? Cô chịu đau khổ gì?
Lúc tầm mắt của anh dừng ở trên người Bạch Nhã Nhi lần nữa, anh mới phát hiện, tư thế bước đi của Bạch Nhã Nhi có hơi không bình thường.
Anh bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay Bạch Nhã Nhi, đôi mắt đỏ lên, gào lớn tiếng: "Bạch Nhã Nhi, em nói cho anh biết lời anh ta vừa nói là có ý gì!"
"Anh ta đều là nói lung tung, không có ý gì."
"Em tưởng lừa gạt anh cho qua à? Anh cho em biết, không có cửa đâu!"
"Khâu Doãn Hiên, anh còn muốn thế nào? Bây giờ anh đã có người phụ nữ khác, em đã rút lui rồi, anh còn muốn em như thế nào? Hả? Anh muốn một chồng hai vợ sao? Hay là thế nào? Em cho anh biết, cho dù là Bạch Nhã Nhi em có hèn hạ cũng không hèn hạ đến mức đó!" Lần này Bạch Nhã Nhi là hoàn toàn nóng nảy, lần đầu tiên cô lớn tiếng gào lên với Khâu Doãn Hiên.
Cô chính là cảm thấy không đáng cho mình.
Lúc đầu cô vi phạm truyền thống của bọn họ, cô bỏ trốn khỏi đất nước của cô, lúc đến thành phố này, lúc gặp được Khâu Doãn Hiên, cô liền biết, vận mệnh của cô đã bắt đầu rồi.
Cô chủ động trở về đất nước của mình, chịu trừng phạt trong tiếng phản đối, cô bỏ xuống tất cả ánh hào quang, chỉ vì có thể ở cùng anh cả đời, vậy mà, anh cho cô cái gì?
Đàn ông, quả nhiên đều là không đáng tin sao?
Khâu Doãn Hiên sốt ruột, anh không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước này: "Không phải! Cô ấy không là gì cả, giữa anh và cô ấy không có quan hệ!"
Bạch Nhã Nhi cười lạnh: "Không có quan hệ? Khâu Doãn Hiên, anh xem em là đứa bé không hiểu chuyện đời à? Khâu Doãn Hiên, coi như mắt em mù, em..."
"Không không không, mắt em không mù, em xem mắt em rất tốt mà. Anh và cô ấy thật sự không có quan hệ gì, kia không phải đều là anh nói lẫy sao? Ai bảo em đột nhiên biến mất chứ? Ai bảo lúc em đi cũng không nói với anh một tiếng chứ? Anh cho là em không cần anh nữa, anh còn suýt truy nã toàn cầu." Khâu Doãn Hiên bắt đầu không ngừng giải thích, bây giờ anh chỉ cần biết, trong thời gian cô mất tích này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tại sao em phải tin anh?" Bạch Nhã Nhi nắm chặt tay Bạch Tịnh Trần, cố gắng khống chế cơ thể của mình, không để cho mình run rẩy.
Thực ra cô tin tưởng anh, vào ngày đầu tiên anh nhặt cô sắp chết đói về nhà, cô liền tin tưởng anh là người tốt vô điều kiện. Chỉ cần là lời anh nói, cô đều sẽ tin tưởng anh.
Chỉ là lúc này đây, cô sợ cô tin nhầm người, die, n; da. nlze. qu;ydo/nn bây giờ cô quay về đất nước của mình, mặc dù không có hào quang như lúc trước, sẽ sống dưới ánh mắt khác thường của người khác, nhưng mà bọn họ đều sẽ chấp nhận cô quay về, bọn họ sẽ tha thứ cho cô.
Chẳng qua là cô, chọn sai người, mà thôi.
Lúc Khâu Doãn Hiên đang vô cùng sốt ruột, Phó Quân Hoàng nấu cháo xong từ trong phòng bếp mang cháo mềm dẻo và ít dưa cải ra.
Thấy Phó Quân Hoàng, Khâu Doãn Hiên giống như nhìn thấy cứu tinh.
Anh cũng không để ý ánh mắt lạnh lẽo của Phó Quân Hoàng, lôi kéo Phó Quân Hoàng chạy về phía Bạch Nhã Nhi: "Em nói người đàn ông của người phụ nữ kia là cậu ấy! Cô ấy và anh không có quan hệ gì, nếu như em không tin, em có thể hỏi cậu ấy!"
Lúc Phó Quân Hoàng ở trong phòng bếp không phải là không có nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ là nội dung câu chuyện anh cũng không có chú ý, anh chỉ là kiên nhẫn nấu cháo cho bảo bối của mình, cháo lúc trước cô giúp việc nhà Khâu Doãn Hiên nấu cũng không ngon, ít nhất ở trong mắt của Phó Quân Hoàng là không ngon, vì vậy anh nấu lại một nồi nhỏ.
Lúc ánh mắt làm người khiếp sợ kia dừng ở trên người Bạch Nhã Nhi, Bạch Nhã Nhi vậy mà cảm thấy rét lạnh cả người, người đàn ông này rất mạnh.
"Đừng làm ồn." Ầm ĩ lớn tiếng như vậy, bảo bối nhà anh sẽ nghỉ ngơi không tốt.
Dĩ nhiên Khâu Doãn Hiên biết người đồng minh này đang suy nghĩ gì, nhưng mà bây giờ anh cần chữa cháy, anh cầm tay Phó Quân Hoàng: "Lão đại, cậu mau nói cho cô ấy biết người kia là bảo bối của cậu, không có quan hệ gì với tôi."
Phó Quân Hoàng nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía tầng trên, rồi sau đó tầm mắt lại trở về trên người Khâu Doãn Hiên: "Câm miệng."
Khâu Doãn Hiên trực tiếp quỳ: "Hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt! Không ầm ĩ đến bảo bối nhà cậu! Tôi cho cậu biết, hai người trước mặt nói Phó An Nhiên là người phụ nữ của tôi, nói tôi với cô ấy... Tôi phi, cậu đừng nhìn tôi như vậy, không phải là tôi nói, tôi giải thích với bọn họ, tôi không có quan hệ gì với bảo bối nhà cậu, nhưng mà bọn họ không tin!"
Anh chỉ là truyền đạt lại lời nói mà thôi, vừa rồi anh không có thật sự làm gì cô nhóc An Nhiên kia, Phó Quân Hoàng có đến nỗi dùng ánh mắt lạnh lẽo này nhìn anh không?
Tầm mắt Phó Quân Hoàng bỗng dừng ở trên người Bạch Nhã Nhi, đôi mắt kia quả thực là có thể giết chết người.
Bạch Tịnh Trần bước lên trước, lần đầu tiên gương mặt ôn hòa kia lộ ra một chút căng thẳng, anh bảo vệ Bạch Nhã Nhi ở sau lưng, tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng.
"Của tôi!" Phó Quân Hoàng vứt lại câu này, mang cháo và dưa cải trực tiếp đi lên tầng.
Chắc bảo bối của anh đói bụng lắm rồi.
Bạch Nhã Nhi có hơi kinh ngạc nhìn hành động của Phó Quân Hoàng, sau đó tầm mắt lại trở về trên người Khâu Doãn Hiên.
"Anh nói anh không có quan hệ gì với An Nhiên, em suy nghĩ một chút, vừa rồi anh có nói anh có quan hệ với cô ấy sao?" Thấy bộ dạng Bạch Nhã Nhi muốn tiếp tục tức giận, anh phất phất tay: "Được rồi được rồi, anh nói những lời đó không phải là bởi vì đang giận sao? Em đừng giận anh, anh không có tìm người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối bên cạnh anh cũng chỉ có một người phụ nữ là em, em cũng bỏ trốn rồi, anh có thể không nóng nảy sao?"
Nhìn xem, xem lời nói của Khâu Doãn Hiên người ta có bao nhiêu uất ức.
Này nếu như An Nhiên ở bên cạnh anh, cô nhất định sẽ không lưu tình chút nào mà tát anh một bạt tai.
Bạch Nhã Nhi dao động, thật ra thì lúc đầu cô cũng nghi ngờ, nhưng mà cô vẫn là không có cách nào nhịn được: "Em chính là biến mất hai tháng này, anh liền cho người khác ở phòng của em."
"Bà cô của tôi ơi, từ khi em đến nhà này, rốt cuộc em đều là ở chỗ nào hả." Bắt đầu từ ngày đầu tiên anh nhặt cô về, buổi tối cô đều là ở trong phòng anh, mà căn phòng cô đang nói đến, chẳng qua chỉ là chỗ cô để đồ mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhã Nhi lập tức liền đỏ lên.
Thấy bộ dạng cô như vậy, Khâu Doãn Hiên biết mình thành công, tiểu bảo bối của anh đã không tức giận nữa. Nếu cô đã không tức giận, vậy thì anh phải tính toán với Bạch Tịnh Trần này chuyện gì xảy ra.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |