Bảo bối, em bằng lòng nắm tay anh cả đời sao (2)
← Ch.166 | Ch.168 → |
Editor: Hành Hoa
Mà sở dĩ họ có thể tham dự, đương nhiên là bởi vì nhà bọn họ đều nhận được thiệp mời.
Có không ít người trong cơ sở ngầm biết nhân vật truyền kì của trường học - Phó An Nhiên là quân chủ của bọn họ, nhưng họ không biết thân phận thật sự của An Nhiên.
Do đó, khi họ nhìn thấy An Nhiên nắm tay Phó Quân Hoàng xuất hiện trước mắt bọn họ, một đám quai hàm như muốn rớt xuống vì chấn kinh.
Họ thật sự không hề nghĩ đến quân chủ của họ thế mà lại là tiểu thư nhà họ Phó! Càng không nghĩ đến, mặt khác tương lai cô ấy sẽ là một nửa của cái người tồn tại giống như truyền kỳ - Phó Quân Hoàng!
Phó Quân Hoàng này! Quân chủ đây!
Tuyệt đối là một đôi kết hợp cường hãn nhất.
Lúc máu nóng trong người họ cao như núi nhất, di@en*dyan(lee^qu. donnn) đột nhiên lại mất điện, ngay sau đó truyền đến tin tức quân chủ mất tích!
Mẹ nó! Chuyện này đối với hội viên cở sở ngầm bọn họ mà nói là một điều vô cùng nhục nhã!
Quân chủ thế mà bị người khác bắt đi ngay dưới mí mắt bọn họ! Điều này làm bọn họ biết phải ăn nói thế nào với các anh em không có mặt? Bọn họ còn có thể làm được cái gì? Lập tức tìm thôi!
Sau sự việc trên, cùng với người của Vô Xá, người của Cơ sở ngầm và Hội học sinh ngay lập tức bắt đầu phát động nhân viên đứng lên đi tìm. Chỉ là lâu như thế, bọn họ cũng không tìm ra tin tức nào.
Những người này, đúng là vẫn có chút chênh lệch với người của Vô Xá.
Lãnh Hạo sửng sốt, lập tức nói: "Đã biết."
"Đi thôi, chúng ta nên hoạt động gân cốt thật tốt, nếu không, người ta sẽ cho rằng người của Vô Xá đều là đồ trang trí đấy." Lam Nhược Khê cười lạnh lùng.
Lãnh Hạo không tự giác ngẩn ra, bên tai còn hơi hồng khôi phục bình thường, "Tôi sẽ đi sắp xếp người."
"Nhớ kỹ............"
"Không cần kinh động người khác, tôi biết." Lãnh Hạo khoát tay, lập tức mang theo một người Vô Xá đi.
Phong Lượng ngồi tại chỗ không nói tiếng nào, cho đến khi Lãnh Hạo đi rồi, anh mới mở túi tư liệu vừa nãy vẫn chưa mở ra, dưới tầm mắt nặng nề của Lam Nhược Khê, rút ra tập tư liệu bên trong.
Phong Lượng xem đến sững sờ, mỗi lúc anh lật mở, Lam Nhược Khê cũng qua nhìn, cho đến cuối cùng, sắc mặt hai người đồng thời nặng nề.
Phong Lượng tháo kính mắt xuống, mệt mỏi nhéo mũi, "Vì vậy, chuyện này không được để quân chủ biết."
"Nhưng mà, chuyện này.......... ."
"Yên tâm, chuyện này người đó sớm muộn gì cũng sẽ nói cho quân chủ, vấn đề chỉ là sớm hay muộn." Phong Lượng thở dài, "Tôi tin, anh ta sẽ không làm tổn thương quân chủ, chỉ là............"
"Chỉ là cái gì?" Lam Nhược Khê nóng nảy.
"Chỉ là, nếu chuyện này có người khác biết, di@en*dyan(lee^qu. donnn) sẽ rất bất lợi đối với quân chủ, nếu chúng ta có thể điều tra được đã có chuyện gì xảy ra, người khác đương nhiên cũng có thể điều tra ra tất thảy mọi chuyện." Biểu cảm của Phong Lượng ngày càng trầm trọng, "Nếu chuyện này rơi vào tai người khác, quân chủ ắt sẽ có phiền toái lớn."
"Tôi sẽ mang tất cả người có liên quan đều.......... ." Cô làm một cái động tác cắt cổ, biểu cảm nặng nề.
Lam Nhược Khê cô không sợ tạo nghiệt, đối với cô mà nói, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho quân chủ, muốn cô làm gì cũng được.
Phong Lượng thở dài, "Đó không phải là một biện pháp tốt, nhưng ngược lại cũng là một biện pháp, bây giờ chỉ còn có cách này. Ta nhất định phải ra tay trước người khác, nếu không............"
"Tôi sẽ đi."
"Cửu Vĩ, đợi đã!" Phong lượng đột nhiên gọi Lam Nhược Khê lại.
Lam Nhược Khê dừng bước, quay đầu nhìn Phong Lượng, tỏ vẻ không hiểu.
"Chuyện này không cần nói cho Tiểu Tứ, tính cách của cậu ấy cô cũng biết, nếu cậu ta biết chuyện này, cậu ta sẽ làm ra những chuyện gì, chúng ta đều không đoán trước được, đến lúc đó......."
"Yên tâm, tôi biết rồi."
Lam Nhược Khê không nói gì nữa, xoay người bước đi.
Trong căn phòng kín bí mật, chỉ còn lại một mình Phong Lượng.
Anh có chút thất thần nhìn túi tư liệu trên bàn, nhìn nhìn, anh thở dài, hi vọng, tất cả vẫn còn kịp.
"Lão đại, thí nghiệm còn thiếu một bước cuối cùng nữa là hoàn thành." Người đàn ông mặc áo dài trắng cầm báo cáo gõ cửa ban công, sau đó kích động chạy vào, đặt báo cáo lên bàn làm việc của lão đại mình, vẻ mặt hưng phấn.
"Chỉ thiếu một bước cuối cùng phải không?"
"Đúng vậy." Người đàn ông thoạt nhìn dáng vẻ rất hưng phấn, "Lão đại, chỉ cần chúng ta có được vật kia, vậy thì chúng ta sẽ có vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới này, chỉ cần chúng ta tìm ra vật đó!"
Người ngồi trên ghế làm việc xoay tròn, mặt trời chiều dừng ở trên người ông ta, tóc đen có xen lẫn một ít tóc bạc, thanh âm mười phần hùng hồn:
"Các thí nghiệm khác đều thất bại à?"
Người đàn ông vốn đang hưng phấn sau khi nghe nói đến đó, biểu cảm liền suy sụp xuống, đúng thật, mọi cái khác đều thất bại.
"Nghe nói thí nghiệm của Heinz vốn đã tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng lại bị người của Phó Quân Hoàng hủy bỏ toàn bộ! Chỉ thiếu một bước cuối cùng!"
Heinz, thiên tài hóa học, mọi người đều thán phục đầu óc siêu phàm của anh ta.
Anh ta chưa bao giờ đi theo hướng tầm thường, lão đại vốn đặt tất cả kỳ vọng trên người anh ta, không ngờ cuối cùng, Heinz đã bị giết chết, còn là bị chính mình giết chết.
Quả nhiên, đầu óc thiên tài nào cũng có bệnh.
"Xác định người đã chết rồi?"
"Xác định." Người đàn ông gật đầu, "Sau khi người của Phó Quân Hoàng rời đi, người của chúng ta đã kiểm tra, thật sự nhìn thấy thi thể dập nát của Heinz, phòng ngừa sai sót, chúng ta đã lấy mẫu vật nhỏ ở đó đi làm xét nghiệm DNA, kết quả đúng thật là Heinz."
"Một khi đã như vậy, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm. Nếu không có ở Đế Đô, vậy tìm trong phạm vi cả nước, nếu không có ở Hoa Hạ, vậy lật toàn thế giới để tìm! Vật này nhất định phải tìm ra!"
"Vâng." Người đàn ông biểu cảm nghiêm túc tiến lên, "Đúng rồi lão đại, tổ chức Triêu Thánh.......... ."
"Vẫn chưa chết hết?"
Người nọ không cảm giác được mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Lão đại, tốt xấu gì tổ chức kia ở Lạc Quốc chung quy cũng có trên trăm năm lịch sử, làm sao có thể dễ dàng nói diệt liền diệt? Chẳng qua bây giờ đã là tổ chức lớn mạnh, bên trong phân tranh nhiều hơn, chờ bọn chúng tự đấu với nhau xong, muốn khôi phục thời kỳ hưng thịnh như lúc ban đầu, đó là không thể nào."
Người nọ vừa lòng gật đầu, "Nếu tôi không nhớ lầm có tin nói, người của Triêu Thánh đã tìm đc đồ vật kia, có thể sớm tiêu diệt bọn họ liền tiêu diệt."
"Vâng!"
"Đi xuống đi." Người nọ khoát tay, tỏ vẻ bản thân mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Người đàn ông gật gật đầu tự giác lui xuống, nhưng lúc y đi tới cửa, đột nhiên lại quay người lại, nói với người đang ngồi đưa lưng về phía mình:
"Vậy còn chuyện tiểu thư nhà họ Phó mất tích........."
"Không cần cậu quan tâm, đã không có vấn đề gì."
Người đàn ông gật gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa, việc y phải làm bây giờ là mau chóng cho người tìm kiếm thứ mà bọn họ cần.
Mặc dù người của bọn họ cũng đang nghiên cứu vật kia, nhưng chi phí tổn thất quá cao, bọn họ thí nghiệm đã lâu như thế, vẫn chưa chế tạo ra được đồ vật kia, lúc này bọn họ chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đi tìm.
Mặt khác bên này.
Nhà của Khâu Doãn Hiên.
Lúc An Nhiên mở to mắt, nhìn thấy một cái đầu đang ghé vào bên giường, tay của mình bị chủ nhân của cái đầu kia nắm trong tay, sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt, khẳng định là không nghỉ ngơi đủ.
Anh nghiêng người ngủ, di@en*dyan(lee^qu. donnn) đầu gối trên cánh tay của mình, mặt hướng về phía cô, giống như muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xem cô đã tỉnh lại hay chưa.
Đột nhiên, một đôi đồng tử tối đen rơi vào trong tầm mắt của cô, An Nhiên ngẩn ra, lập tức cười với Phó Quân Hoàng, "Lão Soái ca, tốt lắm."
Phó Quân Hoàng liền lập tức đứng dậy, anh kinh ngạc nhìn ánh mắt An Nhiên mỉm cười, mới vừa rồi trái tim còn nảy lên kịch liệt đã lập tức trở về vị trí.
Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Phó Quân Hoàng, An Nhiên không khỏi bật cười, cô muốn đứng dậy, nhưng cô phát hiện cả người mình bủn rủn kinh khủng, cô vừa mới cử động cánh tay, lập tức lại rơi xuống trên giường.
Phó Quân Hoàng kinh sợ, vội vàng đến đỡ cô, cau mày.
Nhưng khi tầm mắt nhìn tới trên người An Nhiên thì sắc mặt anh bất giác đỏ lên.
An Nhiên nhìn thấy vui vẻ, "Ha, Lão Soái ca, tại sao anh lại đỏ mặt vậy kìa?"
An Nhiên hiển nhiên không biết chăn mỏng trên người cô đã trượt xuống, da thịt lõa lồ ra bên ngoài có bao nhiêu mê người.
Mặt Phó Quân Hoàng bình tĩnh, một tay kéo chăn đắp lại lên người An Nhiên, cho đến khi đã che lấp một mảnh cảnh xuân.
Nhìn thấy động tác của Phó Quân Hoàng, khuôn mặt An Nhiên bắt đầu đỏ như bị thiêu đốt.
Lúc cô được Phó Quân Hoàng ôm trở về, tuy rằng đầu óc không rõ ràng lắm, có rất nhiều chuyện thật sự không nhớ rõ, nhưng cô nhớ rất rõ ràng rành mạch cảnh tượng bản thân chịu đựng không nổi muốn xuống tay với Lão Soái ca.
Nếu không phải cuối cùng Lão Soái ca phanh xe lại, không chừng cô đã hối hận rồi.
Tuy là cô đối với chuyện này không biết gì, nhưng cô vẫn muốn lần đầu tiên với Lão Soái ca, có một ít trí nhớ tốt đẹp, chứ không phải tại tình huống rối loạn như thế phát sinh.
An Nhiên đỏ mặt thoạt nhìn đặc biệt khác lạ, Phó Quân Hoàng nhìn nhìn liền cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi của cô, mà tay cũng không khỏi tự giác chui vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve thỏ trắng nhỏ đầy đặn................... .
Vì thế, lúc Khâu Doãn Hiên không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa vào, nhìn thấy hình ảnh táo bạo như thế một lúc.
"Tôi nhổ! Các người thế mà lại ân ái trước mặt cái người cô đơn như tôi đây! Hai người còn muốn mặt mũi sao? Cần thể diện sao?!"
Khâu Doãn Hiên hiển nhiên không chú ý đến hơi thở giống như Tu La Địa Ngục của Phó Quân Hoàng, lúc này anh quả thực tức điên, nghĩ đến Nhã Nhi nhỏ bé không để ý mà vứt bỏ anh không biết đã chạy đi đâu, một đôi này lại ngay tại nhà của anh, công khai làm loại chuyện này, không thấy đáng xấu hổ sao?
Lúc An Nhiên nghe thấy thanh âm Khâu Doãn Hiên, nao nao, cô không nghĩ đến mình sẽ ở trong nhà của Khâu Doãn Hiên, bởi vậy lúc nghe thấy anh ta giậm chân kêu gào, vẫn có chút kinh ngạc.
Một tay Phó Quân Hoàng bảo vệ An Nhiên dưới người, biểu cảm lạnh lẽo nhìn Khâu Doãn Hiên còn giậm chân ở cửa.
"Không muốn chết, cút ngay."
"Tôi cho cậu biết Phó Quân Hoàng, cậu muốn lợi dụng tôi xong rồi bỏ chạy lấy người? Tôi cho cậu biết, không có cửa đâu! Còn muốn ở chỗ này của tôi để ân ái? Cậu nghĩ tôi không có vợ sao? Tôi cho cậu biết, tôi cũng có vợ!"
An Nhiên nhíu mày, Khâu Doãn Hiên có vợ? Cô tại sao không biết?
"Cút hay không cút?" Ánh mắt Phó Quân Hoàng sắc bén hoàn toàn có thể xé Khâu Doãn Hiên ra thành trăm mảnh, "Nếu không, chúng ta sẽ ngồi lại tính chuyện đầy đủ."
Một câu, Khâu Doãn Hiên đã không còn dáng vẻ kiêu căng, "Tôi đây................ . Tôi đây không phải muốn giúp hai người sao? Tôi thấy hai người như vậy, tôi đây không phải là sốt ruột sao?"
"Ồ? Cho nên?" An Nhiên được Phó Quân Hoàng áp trên lồng ngực của anh, thanh âm nghe qua rầu rĩ, nhiều hơn là khản tiếng.
Cô vẫn nhớ rõ thời gian cô khó chịu không ngắn đâu.
Khâu Doãn Hiên nghiêng nghiêng đầu, nhìn An Nhiên được Phó Quân Hoàng bảo vệ trong ngực, cười tủm tỉm nói: "Ây da, cho nên mới nói, để tôi truyền đường glucose cho em nhé, không thì tiêm diazepam cho em thì sao? Trái lại thì tiêm diazepam* cũng rất có tác dụng đấy, chỉ cần hai người nằm yên nghỉ ngơi một lát là không sao nữa rồi? Em nói xem, tôi đây tốt bụng quá đi, kết quả thì sao, kết quả thì sao?"
* diazepam: một loại thuốc ngủ
Phó Quân Hoàng không nói, chỉ cầm tay An Nhiên bên hông chặt hơn.
An Nhiên cười, "Khâu thiếu, chẳng lẽ tôi phải cám ơn anh vì đã có ý giúp chúng tôi?"
Nghe thấy An Nhiên nói vậy, Khâu Doãn Hiên ngược lại ngượng ngùng, anh sờ sờ đầu tóc của mình, "Haha, cái này thật sự không cần, làm anh em, chính là phải giúp đỡ lẫn nhau mà."
Khâu Doãn Hiên vẫn chưa biết Phó Quân Hoàng không làm gì với An Nhiên, trong tiềm thức của anh, cái người nghiêm chỉnh Phó Quân Hoàng này ban ngày đến đây cùng với nhóc con đại chiến vài trăm hiệp, nhìn mà xem trên cánh tay Phó Quân Hoàng, không chừng trên lưng còn có vết cào chứng minh lúc ấy có bao nhiêu kịch liệt.
"Yên tâm, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ có qua có lại." Bốn từ "có qua có lại" này, An Nhiên nói càng nhấn mạnh.
Nếu anh ta không có người yêu còn may, nếu anh ta đã có người yêu, Phó An Nhiên cô còn sợ không tra được chi tiết về người kia sao, đến lúc đó cô muốn nhìn xem Khâu Doãn Hiên sẽ làm thế nào.
Khâu Doãn Hiên nghe được ý trong lời nói, anh lập tức lại giậm chân, "Tôi nói hai người rốt cuộc là sao vậy, tôi đây là giúp các người! Giúp các người! Nhìn đi, vừa rồi lúc tôi tiến vào hai người đang làm cái gì? Hả?"
Sắc mặt Phó Quân Hoàng có chút quái dị.
An Nhiên không khỏi tự giác hướng vào ngực Phó Quân Hoàng, nhích lại gần.
Trên thực tế tám trăm năm trước An Nhiên sẽ không biết đến hai từ thẹn thùng, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần vừa nghĩ đến cô và Lão Soái ca................ . Cô liền nhịn không được đỏ mặt.
"Các người muốn tự xuống lầu ăn cơm, hay là để cho tôi bưng thức ăn lên, " Đây mới là mục đích của Khâu Doãn Hiên.
"Bưng lên." Phó Quân Hoàng không hề do dự trả lời.
Khâu Doãn Hiên trong lòng phun trào, sau đó nhân tiện Phó Quân Hoàng ra mắng không biết bao nhiêu lần, rồi mới xoay người xuống lầu, đi làm việc của mình.
"Bảo bối, trước hết đứng lên mặc quần áo tử tế."
Quần áo là Phó Quân Hoàng tự mình đi mua, đi trong lúc cô ngủ, nhân tiện tắm sạch cho cô, dưới sự hỗ trợ của thím Nguyệt ở Khâu gia, quần áo cũng đều chuẩn bị.
Phó Quân Hoàng mua cho An Nhiên trọn bộ, đồ lót trong đồ ngoài hết thảy đều mua chỉnh tề.
Cả người An Nhiên đều mềm xuống, hiệu quả của thuốc kia thật bá đạo, cô lăn lộn suốt một ngày, đương nhiên cả người không còn sức. Cuối cùng bất đắc dĩ, Phó Quân Hoàng chỉ có thể bình tĩnh lại, mặc quần áo cho An Nhiên, mặc dù lúc đó, ánh mắt của anh quá mức nóng rực, làm cho đáy lòng An Nhiên không khỏi cảm thấy bắt đầu khô nóng.
"Lão Soái ca, tại sao anh không trực tiếp muốn em?" Lúc Phó Quân Hoàng cởi bỏ nút áo ngực cho An Nhiên thì An Nhiên đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tuy rằng trong lòng cô đã có một đáp án, nhưng cô chỉ là không nhịn được muốn hỏi, muốn tự tai mình nghe được từ chính miệng của anh.
Vì An Nhiên quay lưng về phía Phó Quân Hoàng, cho nên cô không nhìn thấy gương mặt Phó Quân Hoàng hai bên tai đỏ hồng, càng không nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của anh.
"Anh nghĩ muốn bảo bối thật tốt." Phó Quân Hoàng tiếng nói như có chút khàn khàn, tầm mắt không thể dời trên tấm lưng trắng nõn của cô.
An Nhiên đáy lòng ấm áp, "Thích anh."
Phó Quân Hoàng nở nụ cười, anh cứ như vậy ôm cô trong ngực mình, từ phía sau ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng hôn mặt mày của cô, giọng nói càng khản đặc:
"Ừ. Anh biết."
Trả lời đơn giản.
"Lão Soái ca, tiệc đính hôn của chúng ta đã hỏng." di@en*dyan(lee^qu. donnn) Cô dựa vào trong ngực của anh, tùy ý để cho anh mặc quần áo, cô cử động phối hợp với động tác của anh.
Động tác Phó Quân Hoàng có chút dừng lại, nhưng chỉ là trong chốc lát mà thôi, "Không sao. Chúng ta có thể trực tiếp kết hôn."
An Nhiên thở dài, "Nhưng em nghĩ muốn tiệc đính hôn của chúng ta..............."
Cô chính xác muốn một tiệc đính hôn hoàn mỹ, An Nhiên không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không có gì khác so với nữ sinh nhỏ bình thường, cô vốn dĩ không ôm hi vọng với hôn nhân, chứ đừng nói gì đến tiệc đính hôn.
Phó Quân Hoàng tiếp tục mặc quần áo cho cô, cho đến khi mặc tất cả quần áo xong, anh nhìn chằm chằm An Nhiên, rồi sau đó cười sáng chói.
An Nhiên bị nụ cười của chồng yêu làm cho kinh sợ, lúc này đây anh cười quá đỗi dịu dàng như ánh mặt trời, trong đồng tử của anh chất đầy ý cười dịu dàng.
Phó Quân Hoàng ôm lấy An Nhiên, để cho cô ngồi trên giường, sau đó nhìn cô thật kỹ, quỳ một gối xuống, từ quần áo rút ra một hộp nhẫn anh đã chuẩn bị từ lâu, giơ lên trước mặt An Nhiên, vẻ mặt chăm chú, anh hỏi từng chút một:
"Bảo bối, em có bằng lòng nắm tay anh cả đời không?"
An Nhiên nở nụ cười, quả nhiên cô không nằm mơ, Lão Soái ca thật sự quỳ xuống trước mặt cô, cầu hôn với cô.
Thấy An Nhiên không phản ứng, Phó Quân Hoàng hơi hơi nhíu mi, chẳng lẽ anh đã nói không đúng chỗ nào? Anh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói:
"Bảo bối, em có bằng lòng gả cho anh?"
An Nhiên gật đầu, gật đầu không ngừng.
Cho đến bây giờ An Nhiên không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như thế, cô thật không ngờ chính mình cũng sẽ bởi vì kích động mà nói không nên lời, cô chỉ gục xuống, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Phó Quân Hoàng, qua một lúc lâu, cô mới ở bên tai của anh từ từ nói:
"Em bằng lòng, em bằng lòng."
Ngoài anh ra, cô còn có thể ở cùng một chỗ với ai chứ? Làm sao cô có thể không muốn được? Cô thích anh đến thế, cô rất bằng lòng.
Phó Quân Hoàng ôm lấy cô, anh ổn định người mình, cố gắng không để anh và An Nhiên đều ngã trên mặt đất.
Một lần nữa ôm An Nhiên lên đặt ở trên giường, lấy ra chiếc nhẫn đơn giản nhưng vẫn cực kỳ xa hoa trong hộp, ánh mắt dịu dàng, đeo nó lên ngón áp út của An Nhiên, sau đó năm ngón với bàn tay cô đan vào nhau.
"Về sau, em chính là của anh." Chính là anh.
"Vẫn luôn vậy." An Nhiên cười đón nhận môi của anh.
Vốn hai người Phó Quân Hoàng còn đang chờ Khâu Doãn Hiên mang đồ ăn lên, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy người đến, Phó Quân Hoàng một lần nữa gói kỹ An Nhiên ở trên giường, sửa sang lại chăn cẩn thận, anh nói:
"Anh xuống xem một chút, lập tức sẽ quay lại."
An Nhiên gật đầu.
Lúc Phó Quân Hoàng rời đi, còn đặt một cái hôn nhẹ lên môi An Nhiên.
An Nhiên phải dựa vào trên đầu giường, nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Răng rắc một tiếng, thanh âm cửa bị đẩy ra.
An Nhiên không nghĩ tới Phó Quân Hoàng quay lại nhanh như thế, cô giương mắt nhìn về phía cửa, nhất thời sửng sốt, người con gái vẻ mặt giật mình kia là ai?
Mà càng làm cho cô không ngờ tới, khi cô còn chưa kịp chào hỏi, cô nhóc con kia đã lao xuống dưới lầu, vừa chạy vừa hét lớn:
"Khâu Doãn Hiên! Anh nói rõ ràng cho bà đây, người phụ nữ trên lầu kia là như thế nào?"
← Ch. 166 | Ch. 168 → |