Bởi vì mẹ rất yêu con (2)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Ở trong mộng An Nhiên nhìn thấy tiểu Tần Lam mở to mắt giơ súng, nhắm ngay ngực của Cổ Điềm Nhiên, cắn chặt môi dưới, nhìn bà đang mỉm cười, bóp cò súng -----
Cô không muốn để cho bà thống khổ, cô muốn bà không cảm thấy đau đớn khi chết đi.
Cô biết, nếu cô không động thủ thì Tần Ngự cũng có biện pháp làm cho cô động thủ, lúc ấy, mẹ của cô sẽ chết đi mà rất thống khổ, bà ấy sẽ nhận mọi nhục nhã.....
Cô muốn làm cho mẹ cô tôn nghiêm mà ôn nhu rời đi.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, tiểu Tần Lam bị người của Tần Ngự mang đi, khuôn mặt tuấn tú của Tần Ngự mang theo một chút băng hàn, nhưng nhiều hơn đó là ý cười, tuy rằng, nụ cười kia rất lạnh.
"Không hổ là đứa nhỏ họ Tần. Tốt lắm, hiện tại con có thể đi ra ngoài."
Tiểu Tần Lam gần như máy móc rời khỏi.
Khi An Nhiên chưa trùng sinh, khi cô vẫn còn là Tần Lam, cô cũng mơ thấy một số hình ảnh, tuy nhiên mỗi lần mơ thấy chỗ này đều khi ngăn cản, khi cô trùng sinh thành An Nhiên, giấc mộng cũng thiếu hình ảnh này nhưng mà mọi hình ảnh đều giống nhau.
Chỉ là lần này, cô không nghĩ tới hình ảnh trong mơ được kéo dài thêm.
Trong phòng cánh cửa được đóng lại, cô nhìn thấy rõ được người đàn ông cười lạnh kia có bao nhiêu hốt hoảng, luống cuống chạy đến trước người đang nằm trên mặt đất, ông ta ôm lấy bà ấy, gắt gao ôm.
An Nhiên chưa gặp qua vẻ mặt như vậy của Tần Ngự, trong ấn tượng của cô, Tần Ngự là một người đàn ông cực kì hung hăng mà lại bá đạo ngông cuồng, ông ta đứng ở đỉnh thế giới, trên thế giới này không có bất luận kẻ nào uy hiếp được đến tính mạng của ông ta.
Nhưng lúc này, cũng là lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt sợ hãi cùng bất an của ông ta.
"Điềm Nhiên, Cổ Điềm Nhiên, bà chưa hề rời đi phải không? Cổ Điềm Nhiên, tôi lệnh cho bà, lập tức tỉnh lại cho tôi! "Ông ta gắt gao ôm bà ấy, dùng sức ôm bà ấy, như là muốn đem bà ấy khảm vào thân thể của ông ta.
An Nhiên không hiểu, không rõ.
Rõ ràng là ông ta hạ mệnh lệnh, vì sao còn làm vậy...Biểu cảm vậy? Ông ta muốn diễn cho ai xem.
Hình ảnh đột nhiên chuyển đến khi cô được 13 tuổi, cô cầm khẩu súng lạnh nhạt nhìn Tần Ngự, gương mặt non nớt của cô không chút biểu cảm, cô nói:
"Cha, hiện tại tôi mạnh hơn ông."
"Ừ, không hổ là đứa trẻ của họ Tần." Vẻ mặt của ông ta không thay đổi, thậm chỉ khoé môi còn giương lên một độ cong, "Con rất thận trọng ở mỗi bước, làm mất đi mọi thế lực bên cạnh ta, từ sáu tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch, dùng thời gian chín năm đạp đỗ ta, thật sự là rất tốt."
"Tất nhiên."
Ông ta vừa dứt lời, sau đó là một tiếng súng vang lên.
Viên đạn ghim vào tim của ông ta, ông ta nhìn thẳng hướng An Nhiên, nở nụ cười.
An Nhiên ngẩn ra, ông ta giống như là nhìn thấy cô, ông ta cười nhu hoà đến vậy, như là...an tâm.
Khi đó Tần Lam không biết vì sao Tần Ngự lại cười, giống như ông ta được giải thoát, là nụ cười đẹp mà cô chưa từng thấy qua, nhưng lúc đó cô không chú ý, mà hiện tại An Nhiên thấy được, trong lòng cô bỗng nhiên minh bạch.
Ông ấy đang đợi, luôn luôn đợi cô đến giết ông ta.
Sau khi Cổ Thản Nhiên ra đi, chín năm qua cô không gặp qua người phụ nữ nào bên cạnh Tần Ngự, thậm chí đến bạn gái cũng không có, Cổ Điềm Nhiên mất rồi thì thư kí bên người của ông ta cũng đổi thành nam...
Ông ta quả nhiên rất yêu Cổ Điềm Nhiên.
Nhưng mà vì sao? Một khi đã yêu sâu sắc đến vậy, vì sao muốn buông tay? Con muốn..... để cho cô tự tay giết chết mẹ của cô?
Cái này.... Rốt cuộc là thế nào? Ông ta tại sao phải làm vậy? Cô không rõ, cũng không hiểu, thậm chí cô không biết chín năm qua Tần Ngự tại sao kiên trì đến vậy, ông ta... Vậy mà lại để con của mình, tự tay giết chết người phụ nữ mà ông ta yêu nhất.
Cô nhìn thấy thân tín của Tần Ngự mai táng ông ta cùng chỗ với Cỗ Điềm Nhiên, cô luôn tìm kiếm phần mộ của Cổ Điềm Nhiên, nhưng lại không nghĩ rằng, mộ của bà ấy không phải là mộ ở họ Tần.
Nơi đó là một nơi gần núi, gần sông, nơi đó rất yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp....
Tần Ngự là người đầu tiên sau khi chết không chôn ở mộ địa môn chủ họ Tần, chỉ vì muốn cùng Cổ Điềm Nhiên an táng một nơi.
----Phó An Nhiên, cô có nghe được tiếng của tôi? Nghe được thì đi theo tiếng nói của tôi.
Đột nhiên, xung quanh đều nghe được một tiếng nói như vậy.
Cô nhớ được âm thanh này, tựa như nghe qua ở nơi nào.
-----Phó An Nhiên, phía sau cô có một cánh cửa, cô thấy không? Thấy được thì đến bên cánh cửa, sau đó đẩy ra, rời khỏi.
An Nhiên xoay người, phía sau cô có một cánh cửa không lớn, cô nhìn thấy nó mà xuất thần, duỗi bàn tay ra sau đó thu về.
Không, có cái gì đó không đúng.
Cô không nên ra ngoài.
----Phó An Nhiên, cô mau ra đây, Phó Quân Hoàng còn chờ cô ở ngoài đây, cô còn nhớ Phó Quân Hoàng không? Hả?
Trong đầu cô xuất hiện một chuỗi hình ảnh, cô giống như đang đứng trước một màn hình lớn mà xem những hình ảnh đó, một gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ, mọi hình ảnh đều lướt qua mắt của cô...
----Bảo bối, nhớ ra rồi, sẽ trở lại.
Cô nhớ được âm thanh của anh, âm thanh ngâm tận xương tuỷ cô, thế nào cô lại quên?
Ngay lúc An Nhiên đang trị liệu.
Trong một biệt thư hoa lệ.
Bách Lí Lan cầm chìa khoá trong tay, đem theo túi xách tiến lên lầu hai.
Khi Bách Lí Lan đến gần một căn phòng, gõ gõ cửa, được người bên trong cho phép cô mới đẩy cửa bước vào.
Khi đẩy cửa vào liền nhìn thấy một thiếu niên, mặt của cậu ta chôn sâu ở gối nằm, làm người ta không thấy rõ được biểu cảm.
Bách Lí Lan đi đến bên giường, ngồi xuống giường, ánh mắt nguyên bản đang đùa giỡn bỗng chốc nhu hoà.
"Làm sao vậy?"
Bóng người trên giường không động đậy, ngay cả một tiếng nói cũng không phát ra.
Bách Lí Lan thở dài ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc trên đỉnh đầu cậu ta, "Còn buồn bực hay là ghét mình?"
Thân ảnh giật giật.
"Tại sao vậy?" Trong con ngươi tràn đầy ôn nhu, "Thân ái, em rất vĩ đại, không cần hoài nghi bản thân, nếu đã thích cô ấy như vậy, vì sao không nói với cô ấy? Em có thể tranh thủ, không được thì trực tiếp đoạt lấy cô ấy."
"...Không." Tiếng nói rầu rĩ trong gối vang lên, "Em không muốn để cô ấy không vui."
Khoé môi của Bách Lí Lan gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ, "Nhưng như vậy thì em sẽ không vui." Cô không thích nhìn thấy cậu không vui.
"Chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi." Ôm gối đầu giật giật, thoạt nhìn cậu ta có chút buồn bực, "Chị, lúc cô ấy gặp nguy hiểm em không thể ra mặt giúp cô ấy, em..."
"Em giúp cô ấy mà không phải sao? Nếu không phải bởi vì em muốn, chị cũng không thể ra tay giúp cho cô ấy." Nghĩ đến khi ở sân bay nhận được điện thoại lo lắng của tiểu gia hoả này, lông mày của cô liền nhíu lại.
Là lần đầu tiên cô nghe được cậu kích động cầu cô tìm một người, hơn nữa người nọ là người khác phái.
Trong trí nhớ của cô, đứa em trai này đối với phụ nữ không hứng thú.
"Thế nhưng, em không thể tự mình ra ngoài giúp cô ấy."
Bách Lí Lan bỗng chốc không nói chuyện, bàn tay trên xoa trên đỉnh đầu của cậu bỗng chốc ngừng lại, con ngươi dần trầm xuống.
"Thật thích?" Tiếng nói của cô vẫn ôn nhu như trước, nhưng trong đáy mắt của cô ta làm người ta không hiểu rõ.
"Vâng." Thích đến nổi cậu không biết bản thân thích cô ấy đến bao nhiêu.
Ngay cả chính cậu cũng không biết thích đến bao nhiêu, là đáng sợ cỡ nào? Tình cảm như vậy, cậu sợ sẽ phá huỷ cô ấy, cũng sợ là sẽ phá huỷ chính mình.
Bách Lí Lan thở dài, cô nhẹ nhàng khom người, tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cậu ta, ôn nhu ôm cậu: "Đứa nhỏ ngốc, em ưu tú như vậy, cô ấy làm sao không thể thích em? Chỉ cần em nói với cô ấy, nói cho cô ấy biết quyền lực cùng bối cảnh của em, cô ấy..."
"Không, cô ấy không phải là người như vậy." Đây là lần đầu tiên cậu đánh gãy lời nói của cô, "Cô ấy rất lợi hại, năng lực của cô ấy rất mạnh, bên cạnh của cô ấy có nhiều thuộc hạ, cô ấy, chỉ có thể làm cho em ngưỡng vọng."
"Thân ái, em không cần đối với bản thân mất tin tưởng như vậy, tự coi nhẹ bản thân, em rất lợi hại, rất có năng lực."
"Nhưng mà chị... Cô ấy.."
"Không có nhưng mà, chỉ cần thích thì phải đoạt lấy, không cần sợ. Yên tâm, chị sẽ ủng hộ em." Bách Lí Lan nhu hoà nói, người thiếu niên kia đang căng thẳng bỗng chốc mềm xuống.
"Chị.." Cậu không thích bạo lực, cậu muốn tự bản thân cô ấy thích cậu, mà không phải là cưỡng cầu, "Chị không cần nhúng tay, em sẽ làm cho cô ấy thích em."
Bách Lí Lan hơi ngừng lại, lập tức mỉm cười, nhưng nụ cười kia không xuất hiện ở đáy mắt, "Được, chị sẽ không nhúng tay, nếu như một ngày nào đó em chịu không nỗi, thì nói với chị."
Nếu đến ngày đó, thì cô làm sao không thể nhúng tay?
Ở một căn phòng mang kiến trúc châu Âu.
Trên tường được dán bằng giấy hoa văn cổ phức tạp, khi Lại Tư đẩy cửa phòng thì thấy BOSS của mình đứng trước cửa sổ sát đất, không biết nhìn đến nơi nào.
"BOSS"
Nghe được âm thanh của Lại Tư, một người đàn ông mái tóc xám tro xoay người lại, u lãnh nhìn hắn.
"Tình hình hiện tại của cô ấy dường như... Không được tốt." Nói xong, Lại Tư mang tài liệu trong tay đặt trên bàn làm việc của người đàn ông tóc xám tro, "Cái này là tin vừa mới đến."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong phòng, người đàn ông ngồi xuống ghế, tiện tay lật tài liệu trong tay, "Lại Tư, cậu nói cô gái này vì sao có tâm cư như thế?"
Lại Tư không rõ nhìn BOSS.
Mái tóc xám tro phản chiếu với ánh sáng nhàn nhạt, cả người của hắn (BOSS) đắm mình dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn cực kì thánh khiết, nhưng mà tấm mặt nạ kia lại phản xạ một tia sáng lạnh lẽo.
Nhìn tấm ảnh của An Nhiên trong xấp tài liệu, ánh mắt của người đàn ông này thâm trầm.
"Lại tư, cậu nói với tôi, tôi sẽ thành công."
Lại Tư hơi nhíu mày, là lần đầu tiên nhìn thấy BOSS không tự tin như vậy.
"Nói với tôi!" Thấy Lại Tư không nói chuyện, tiếng nói của người đàn ông mang theo tia buồn bực.
"Dạ, BOSS ngài nhất định thành công." Lại Tư hít một hơi thật sâu, sau đó nhàn nhạt nói.
Người đàn ông nắm chặc tài liệu trong tay, "Cậu lui xuống trước đi, tôi nghĩ, sẽ không bao lâu nữa là có thể thành công."
Lại Tư cung kính khom người, sau đó xoay người bước đi.
Trong tay Lại tư còn một phần tài liệu nữa, là phần tài liệu giống với khi hắn đưa BOSS, khi hắn nhìn thấy tin trong tài liệu, mày hơi nhíu lại.
Tần Lam cùng Phó An Nhiên, là quan hệ thế nào? Tần Vũ Triết vì sao lại dính líu đến chuyện này?
Hắn muốn đem sự việc này tra rõ, tựa như có chuyện hắn đã đoán được một ít, về phần Diêm Tử Diệp, bọn hắn muốn giữ hắn lại, để chậm rãi thu thập.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |