Bởi vì mẹ rất yêu con (1)
← Ch.109 | Ch.111 → |
Nguyên bản An Nhiên còn nằm trên giường đột nhiên mở mắt, con ngươi dại ra nhìn trần nhà, đồng tử mở lớn, con ngươi, ẩn giấu một giọt nước mắt chưa rơi xuống.
"Phó An Nhiên, cô nghe được lời tôi nói không?" Tay của Bùi Thanh Dật vẫy vẫy trước mặt của An Nhiên, mắt của cô vẫn chưa động, sắc mặt căng thẳng nhìn An Nhiên.
Cô không nghe được thứ gì cả.
Phó Quân Hoàng một thân nghiêm nghị đẩy cửa bước vào, con ngươi sắc bén nhìn trên người của Bùi Thanh Dật.
Bùi Thanh Dật nâng tay, làm động tác ra hiệu cho Phó Quân Hoàng không làm ra tiếng động, Phó Quân Hoàng không nói, đi đến bên người An Nhiên, sắc mặt căng thẳng.
"Không...Không.." Tiếng nói yếu ớt thống khổ vang lên, trên trán rịn đầy mồ hôi, tay đặt trên người nắm chặt lại, "Không muốn..." Tiếng nói khô khốc vang lên đầy bất lực cùng sợ hãi.
Phó Quân Hoàng muốn bước lên lay An Nhiên tỉnh lại, nhưng khi anh vừa tiến lên một bước thì đã bị Bùi Thanh Dật ngăn cản!
"Hiện tại anh không thể đụng vào cô ấy!"
Thế nhưng Phó Quân Hoàng này là ai? Anh trở tay đem Bùi Thanh Dật đẩy ra, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng Bùi Thanh Dật.
"Nếu như anh muốn cô ấy thác loạn, thì anh đi đến đi." Bùi Thanh Dật xoa cổ tay của mình, lông mày cau lại, buồn bực nói.
Tình huống của An Nhiên bây giờ rất nguy hiểm, tựa như An Nhiên muốn nói cái gì nhưng không nói được, cô bây giờ không thể nghe được tiếng của anh, nêu như cô ở luôn trong mộng, không về được, vậy...
Tầm mắt không tự chủ được dùng trên bóng người như thanh kiếm, Bùi Thanh Dật hít một hơi thật sâu, mặc dù anh (Phó Quân Hoàng) bất động, cô cũng sẽ tỉnh lại, cô gái này, so với trong tưởng tượng của anh (Bùi Thanh Dật) rất cường hãn.
Trong con ngươi của An Nhiên tràn đầy hoảng sợ, thân thể của cô không ngừng run rẩy, tựa như cô đang gặp phải nguy hiểm.
"Không, không..." Trong mộng An Nhiên không ngừng lui về sau, không ngừng lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, một cô gái nho nhỏ mặc một bộ váy hồng nhạt, thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ.
"Hiện tại con đã bốn tuổi, lớn rồi, sau con lại yếu đuối đến vậy, sao có thể trở thành đương gia của Tần môn? Lại đây, giết cô ta!" Tiếng nói nghiêm nghị bên trong thấm đầy bất mãn cùng tức giận, "Không thì để ta trực tiếp phế con!"
Cô gái nhỏ không ngừng lui về sau, đến khi phía sau lưng có một thân thể ấm áp, ngẩng đầu, là một người mang kính râm mặt không biểu cảm, người kia nói:
"Tiểu thư, chỉ cần giết bà ta, cô có thể giải thoát rồi."
Tần Lam nhỏ nhìn người đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt rưng rưng nhìn về cô gái đang cười, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đau lòng như vậy.
" Cha, con...con có thể đi giết người khác, không muốn, không muốn..." Không nên giết mẹ của cô, đó là người duy nhất trên thế giới cô không thể giết.
"Câm miệng!" Tiếng rống giận mà lại nghiêm khắc làm cho cô cả kinh, cô bị doạ đến không dám nói lời nào, môi của cô run run, trong con ngươi thấm đầy kinh hoàng cùng luống cuống.
"Là người họ Tần, không được nói không! Nếu không người đàn bà đó sẽ là điểm yếu của con, mà người họ Tần không nên có điểm yếu!" Người ngồi trên xích đu đùa giỡn một thiết cầu vàng, con ngươi âm vụ nhìn Tiểu Tần Lam bốn tuổi.
Tiểu Tầm Lam bị doạ sợ đến run rẩy cả hai vai, cô nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất cười với cô, cô không hiểu, tại sao đến lúc này, bà ấy có thể vẫn cười được.
"Không được cười, không được cười!" Cô lớn tiếng nói với bà ấy, "Mẹ sẽ chết, ông ta muốn giết mẹ, mẹ vì sao còn cười." Cô không khóc, nhưng rất sợ hãi.
"Bởi vì, mẹ yêu con." Bà ấy nói với cô như vậy.
Bởi vì mẹ yêu con.
Bên trong tiếng nói chậm chạp là sự nhu ý tràn đầy, cô nhìn khoé mắt mang ý cười của bà ấy, mặc dù trong con ngươi bà ấy tràn đầy nước mắt, mặc dù bà ấy rất sợ hãi, thân thể đang run, nhưng bà lại yêu thương đứa trẻ đó rất nhiều, ngày từ đầu bà biết kết cục của bản thân, bà chỉ muốn cho đứa trẻ này trải qua những ngày vui vẻ mà thôi.
Một câu nói, nước mắt liên tục rơi xuống gương mặt nho nhỏ của tiểu Tần Lam.
Sau này nước mắt sẽ không rơi xuống trên mặt cô nữa, đây là lần đầu tiên cô không chịu nổi mà để nước mắt rơi.
Pằng----
Tiếng súng không có bất kì dấu hiệu nào vang lên, đồng tử của tiểu Tần Lam đột nhiên co rút!
Cô nhìn thấy người mỉm cười ở trước mặt cô ngã xuống, cô nhìn thấy bà ấy thống khổ ôm chặt hai chân mình, mặc dù là vậy, bà ấy vẫn cười.
Thời gian dường như dừng lại.
Tiểu Tần Lam hơi giương môi, nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào.
"Người họ Tần không cần thứ yêu thương nào!" Khói trắng còn bốc lên ở họng súng, họng súng như có như không chĩa vào người phụ nữ còn đang mỉm cười, tiếng nói không chút tình cảm nào vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Tiểu Tần Lam ngẩng đầu, con ngươi an tĩnh tinh khiết rơi vào bóng người phía trên, "Ba, mẹ đối với ông là gì?" Tiếng nói non nớt nhưng nghiêm nghị vang lên.
"Công cụ." Tiếng nói băng hàn lạnh nhạt vang lên.
"Chỉ là công cụ."
"Người họ Tần, không cần tình cảm. Loại tình cảm giả dối gì đó, chỉ có thể trở thành uy hiếp! Sẽ làm cho con trở nên yếu đuối vô năng! Tần Lam, con nhớ kĩ cho ta, trong thế giới của con, chỉ có thể có lợi ích cùng quyền lợi! "
"Không...Ông nói không đúng! "Bàn tay nhỏ nắm chặt, con ngươi tinh khiết không cách nào che giấu sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô nói không với cha của mình, cô không phải là không giết người, khi cô còn rất nhỏ, cô có thể nắm chặt súng, cô thấy qua máu, cô không e ngại giết người, nhưng tại sao cha cô lại tàn nhẫn như vậy?
"Không đúng? "Thân ảnh kia chợt nổi giận, "Ta nói vĩnh viễn là đúng, trừ phi có một ngày con mạnh hơn ta, đánh bại ta, cướp đi vị trí của ta! Bằng không vĩnh viễn con phải nghe theo ta! "
Tiểu Tần Lam giống như bị đóng đinh tại chỗ, cô kinh ngạc nhìn ông ta, bước chân không tự chủ lui về sau. Nhưng bóng người ở phía sau lưng cô không rời đi, cô không thể lui được nữa, cô cắn môi dưới, mãi đến khi trong miệng tràn ngập vi máu tươi cô quật cường không nhả ra.
"Con đánh bại cha, thì có thể không giết bà ấy, đúng không? "Đây là hi vọng còn sót lại trong cô.
Thân ảnh kia nở nụ cười, ông ta đứng lên từ sofa, đi đến trước mặt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô, tiếng nói thanh nhã hững hờ vang lên, " Lam Lam, nên biết nghe lời."
Hành động vuốt ve của ông ta, làm thân thể cô không tự chủ được run run, cô ra vẻ trấn định nhìn ông ta, "Con...Con nghe lời, không cần giết bà ấy, con nghe lời, con... "
" Giết bà ta."Tiếng nói thanh nhã chợt biên đổi, "Giết bà ta thì con có thể giải thoát rồi, sau này, con không còn gì để lo sợ."
Tầm mắt nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, sắc mặt của bà ấy dần trắng bệch do mất máu quá nhiều, bà ấy một tay ôm máu trên đùi, con ngươi tràn đầy nhu hoà, bà ấy ôn nhu nhìn cô, khoé môi nổi lên một ý cười.
"Không sao."Bà ấy giương môi, không có phát ra âm thanh, nhưng tiểu Tần Lam nhìn thấy được rõ ràng, "Bé ngoan, giết mẹ đi."
Lời nói mềm mại đến dường nào.
Bé ngoan, giết mẹ đi.
"OK."Bàn tay xoa trên mặt tiểu Tần Lam chợt dừng lại, "Con không biết người đàn bà này, thì...."
"Không! Con giết! Con giết! "tiểu Tần Lam chợt đánh gãy lời nói của người nọ, tầm mắt dừng trên ba của cô, con ngươi mang đầy vẻ kiên định, "Con sẽ giết bà ấy."
Người kia nở nụ cười, gương mặt tuấn tú hiện lên một tia hài lòng, "Bây giờ con còn quá nhỏ, ta có thể cho con thời gian. Mười lăm phút sau, ta phải biết được kết quả." Nói xong, xoay người rời đi.
Gần như trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn có hai mẹ con cô.
Tiểu Tần Lam nghiên ngả chao đảo chạy đến trước người phụ nữ, cô luống cuống nhìn trên đùi bà ấy không ngừng chảy máu, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Ngón tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt nhu hoà, "Không khóc."
"Con cứu không được mẹ, con cứu không được mẹ..." Tiểu Tần Lam gắt gao ôm đùi bị thương của bà ấy, biểu cảm bất lực, "Ông ta muốn giết mẹ, con không đánh lại ông ta, không cứu được mẹ, con..."
Bàn tay nhanh nhẹ bịt chặt môi của cô, người phụ nữ cười ôn nhu, "Đứa trẻ ngốc, mẹ biết, mẹ đều biết."
"Con.."
"Thời gian của mẹ không còn nhiều, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút có được không?"
Tiểu Tần Lam không biết vì sao đến giờ mà bà ấy còn bình tĩnh như vậy, mẹ của cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy rất lạnh nhạt đối mặt với mọi chuyện, mặc kệ là cha của cô có bao nhiêu tàn bạo doạ người, nhưng biểu cảm của bà luôn nhàn nhạt, thậm chí khoé môi còn mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.
Toàn bộ người của Tần môn đều biết, phu nhân của môn chủ là một người phụ nữ rất ôn nhu.
Trước đó, tựa như mọi người đều nói Môn chủ Tần môn Tần Ngự yêu tha thiết vị phu nhân Tần môn, Cổ Điềm Nhiên. Ở bên ngoài, khi Tần Ngự chưa gặp Cổ Điềm Nhiên thì Tần Ngự ông ta không kiêng kị nam nữ, nhưng khi Tần Ngự gặp Cổ Điềm Nhiên thì ông ta bắt đầu giữ mình trong sạch, cơ hồ ông ta đem mọi thứ tốt nhất cho người phụ nữ đó...
Tiểu Tần Lam luôn cho rằng, cô có cha mẹ cực kì yêu thương nhau, cô luôn luôn cho rằng, mặc dù cha cô bảo cô đi giết người, cô đều thờ ơ, bởi vì cô tin tưởng, cha cô cực kì yêu thương cô.
Nhưng đến một ngày mọi chuyện cô cho là đúng toàn bộ bị phanh phui.
Tựa như là lời nói dối thông thường, mọi chuyện xung quanh cô đều là diễn trò.
Thế giới trước mắt cô đột nhiên sụp đổ.
"Bảo bối, con sẽ trở nên cường đại, đúng không?" Cổ Điềm Nhiên nhìn cô, vẫn cười nhu hoà như trước.
Tiểu Tần Lam mãnh liệt gật đầu, "Con sẽ, sẽ trở nên cường đại...." Bảo vệ mẹ.
Ba chữ cuối cùng cô không nói ra miệng.
Hiện tại, không bảo vệ được bà, không bảo vệ được mẹ của mình, hiện tại cô còn quá nhỏ xác thực là không thể chịu nổi một đòn.
"Đứa trẻ tốt. Nhớ kĩ, sự đau khổ hiện tại con chịu chính là sự an ổn êm đẹp cho sau này, khổ sở chỉ cần nhịn một chút sẽ qua." Cổ Điềm Nhiên đem tiểu Tần Lam ôm vào lòng, hai tay ôm đầu cô, tiểu Tầm Lam không nhìn thấy được biểu cảm của bà, cô chỉ có thể nghe được âm thanh ôn hoà của bà vang lên, "Về sao con sẽ hạnh phúc, con sẽ tìm người bảo vệ con như bảo bối, con sẽ đến một thế giới thuộc về của con. Chỉ cần kiên nhẫn trôi qua, thì sẽ tốt."
Tiểu Tần Lam không hiểu ngẩng đầu.
Cổ Điểm Nhiên nhẹ nhàng hôn vào trán của cô, "Tin tưởng mẹ sao?"
Tiểu Tần Lam gật đầu.
"Tin tưởng mẹ thì phải cẩn thận mà sống sót, dù khổ thế nào dù mệt mỏi thế nào cũng phải tìm cách mà sinh tồn, phải kiên trì bước tiếp, con phải tin tưởng hạnh phúc mà con sẽ tìm được, biết không?"
"Vì sao?" Vì sao không kiên trì nổi nữa mà còn muốn tin tưởng? Một người duy nhất tốt với cô sẽ chết, vì sao còn phải làm cho cô tin cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình? Không, cô đã không còn cách nào để tin tưởng bất kì kẻ nào nữa, người họ Tần không cần tình cảm, càng không cần tin bất kì ai.
"Bởi vì, có một đứa trẻ đang sinh ra, đang chờ đợi con, chờ con rất cực khổ." Bà ấy cười đến nhu hoà, bà ấy vuốt ve mái tóc cô, "Đứa trẻ ấy cũng trải qua nhiều khổ cực, khi các con thấy được nhau, mẹ tin rằng, con sẽ thích đứa trẻ đó."
Tiểu Tần Lam vẫn không hiểu.
Cô nhìn thấy bà ấy đang cười, bà ấy hít một hơi thật sâu nhìn cô, cô nghe được âm thanh nhu hoà bên tai cô vang lên, bà ấy nói:
"Đứa nhỏ, đã đến lúc, giết mẹ."
Nhìn xem, một lời nói cỡ nào đơn giản, cỡ nào lạnh nhạt.
"Vì sao mẹ không sợ?" Cô nhìn mẹ của mình dưới họng súng, cô vất vả hỏi.
"Bởi vì mẹ rất yêu con." Vẫn là câu trả lời đó.
Bởi vì mẹ rất yêu con.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |