Bởi vì mẹ rất yêu con (3)
← Ch.111 | Ch.113 → |
Phúc Mãn Lâu.
Bên trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc, thân người mập mạp của Tần Vũ Triết đi tới đi lui ở trong phòng, hắn buồn bực vò vò đầu mình, hắn không thể liên lạc với gia của mình, thậm chí một chút tin tức đều không có, gia không thể đóng bộ đàm vô duyên vô cớ được, tóm lại, hiện tại Gia đang ở đâu hắn cũng không biết.
Càng giận hơn chính là, hắn điện thoại cho Phó Quân Hoàng nhưng mà anh ta đã tắt điện thoại, gọi điện nhiều lần cũng không được! Là người rất đáng giận!
Hiện tại hắn chỉ muốn biết gia đang ở đâu và tình trạng thế nào!
----Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Vũ Triết táo bạo ngẩng đầu, "Tất cả cút hết cho tôi!"
Thư kí đứng bên ngoài sủng sốt, cô ta có chút khó xử nhìn người đứng bên cạnh, khoé môi cứng lại.
Thư kí hít một hơi thật sâu, cô lấy dũng khí nói, "Tổng giám đốc, Diêm Môn chủ..."
"Bảo hắn cút ngay cho Bàn gia tôi! Bàn gia tôi không muốn gặp hắn ta!" Mẹ kiếp, nếu không phải vì kẻ điên này thì gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay! Khi Gia còn là môn chủ của Tần gia, thì đâu có cái sự tình này!
Nhưng lời nói của hắn chưa nói hết, thì của văn phòng bị đẩy ra, một thân người băng hàn cùng vẻ mặt luống cuống của thư kí.
"Mẹ nó! Diêm đồ điên, mày cho rằng tao đang nói giỡn đúng không? Không nghe tao nói là không hoan nghênh mày sao? Mau cút khỏi mắt Bàn gia tao!" Nhìn thấy Diêm Tử Diệp, trong nháy mắt Tần Vũ Triết tức đến nỗi giơ chân.
Diêm Tử Diệp từ trước đến giờ vẫn không để ý tới hắn (Tần Vũ Triết), hắn xoải bước đến sofa, trực tiếp ngồi xuống, vẻ mặt xem ra rất mệt mỏi.
"Tần Vũ Triết, hôm nay tao đến không muốn cùng mày cãi nhau." Diêm Tử Diệp mệt mỏi bóp nhẹ mi tâm của mình, hắn tựa mình trên sofa, con ngươi khép hờ.
Tần Vũ Triết nhíu mày, hắn nhìn thư kí trong phòng còn đang sợ hãi, phất tay bảo ra ngoài, đến khi thư kí đem cửa phòng đóng lại, Tần Vũ Triết mới bước chân đến phía trước Diêm Tử Diệp, tò mò nhìn hắn (Diêm Tử Diệp).
"A a a, nhìn xem, nhìn xem! Đây là chuyện thần kì cỡ nào, Diêm đồ điên cũng có một ngày như vậy, có vẻ mặt như thế, quả nhiên là thần kì." Biểu cảm của Tần Vũ Triết cũng biết dùng từ nào để hình dung.
Diêm Tử Diệp không mở mắt, "Bàn gia, mày nói với tao, tao nên làm thế nào."
Tiếng nói mệt mỏi tràn đầy bất lực.
Diêm Tử Diệp cũng không nghĩ tới hắn lại đi tìm Tần Vũ Triết.
Từ trước đến giờ hắn cũng không bàn bạc gì với Tần Vũ Triết.
Khi Tần gia còn tồn tại, hắn rất chán ghét Tần Vũ Triết, gia luôn dùng ánh mắt dung túng nhìn tiểu tử mập đó, hắn đã nhiều lần nghĩ, nếu tên mập này chết, có phải là trong mắt Gia chỉ có mình hắn, nhưng mỗi lẫn hắn nghĩ đến chuyện đó thì gia tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, đến khi da đâu hắn run lên.
Mà bây giờ, hắn phát hiện được bản thân mình không có ai có thể nói nỗi lòng, tìm tới tìm lui, cuối cùng lại tìm đến Phúc Mãn Lâu, tìm đến Tần Vũ Triết.
Tần Vũ Triết nhìn một lúc, tức giận nhưng hắn không biết nên nói cái gì.
"Diêm đồ điên, nếu mày..."
"Có phải Gia sẽ không bao giờ tha thứ cho tao nữa không, hả?" Diêm Tử Diệp mở mắt, nhìn Tần Vũ Triết.
Tần Vũ Triết cười nhạo, "Hiện tại mày mới lo lắng? Không phải lúc trước muốn giết Gia? Cút đi, đừng ở này của tao mà giả vờ đáng thương, tao nói cho mày biết, cái chiêu này đối với tao, vô dụng!"
"Cô ấy nhìn tao." Hắn đột nhiên nói, "Tao biết, gia nhìn tao, là ánh mắt xa lạ, giống như là không hề biết tao." Khi ở sân bay, lúc cô ấy lên xe, hắn biết, cô ấy có nhìn đến hắn.
Ánh mắt xa lạ mà lạnh lùng, giống như là nhìn một người xa lạ đối với cô ấy.
Trái tim của hắn cũng vì vậy mà vô cùng đau đớn, hắn lái xe một mình, bỏ lại người bảo vệ phía sau, lái xe một mạch đến Phúc Mãn Lâu, tiến vào văn phòng cuả Tần Vũ Triết.
Tần Vũ Triết ngạc nhiên nhìn Diêm Tử Diệp, hắn vậy mà nhìn thấy được bộ dáng bất lực của Diêm đồ điên, thật là mẹ nó thần kì!
"Nhìn thấy mày thế nào?" Tần Vũ Triết cà lơ phất phơ cười, "A, đúng rồi, không phải ở Tần Trạch có một Tần Lam sao? Mày nói với tao, người đó là ai?" Tần Vũ Triết đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, đáy mắt đột nhiên trở nên lạnh xuống.
Tần Lam Tần trạch?
Hắn (Diêm Tử Diệp) cũng không biết cô ta là ai.
Hắn hầu như mang mọi tư liệu, đem mọi thứ trên người cô ta toàn bộ đi xét nghiệm, nhưng kết quả giống nhau, cô ta là Tần Lam, là Tần Lam thật sự.
Nhìn thấy biểu cảm của Diêm Tử Diệp, Tần Vũ Triết cũng hiểu được có chuyện xảy ra.
"Hắc, nếu người đó là Gia, vậy Phó An Nhiên là ai?"
Tần Lam ở Tần trạch nhất định là có vấn đề, hồn phách của Tần Lam nhất định là ở Phó An Nhiên điều này hắn (Tần Vũ Triết) dám khẳng định, nếu Tần Lam kia là thật, vậy thì hồn phách trong người cô ta là ai?
"Diêm đồ điên, có phải mày đã quên, hiện tại Phúc Mãn Lâu là nơi của riêng tao, cùng Tần môn không có quan hệ."
"Bàn gia.."
"Cút đi! Chớ kêu Bàn gia tao, bằng không liền cút mẹ nó cho tao!" Tần Vũ Triết đứng đã mệt, liền ngồi trực tiếp xuống sofa.
"Nếu gia vĩnh viễn như vậy, thì Tần môn sẽ ra sao? Chúng ta nên làm cái gì? Gia cô ấy... Về sao sẽ như thế nào? Nếu người họ Phó biết được thân phận của Gia, bọn họ sẽ đối với gia thế nào? Gia sẽ gặp phải hoàn cảnh gì, mày có nghĩ đến không?"
Lời nói của Diêm Tử Diệp làm Tần Vũ Triết bỗng chốc trở nên ngây dại.
Vấn đề đó hắn (Tần Vũ Triết) không nghĩ tới, theo hắn, những vấn đề này cũng không phải gọi là vấn đề.
Nhưng bị Diêm Tử Diệp nói thế, thì thật là chuyện lớn. Nhưng mà, sau đó Tần Vũ Triết bật cười, những chuyện này cũng rất dễ giải quyết.
"Đến lúc đó nếu người họ Phó trở mặt, Phúc Mãn Lâu tao đều mở cánh cửa cho Gia, đến lúc đó Gia cũng có nơi để ở."
"Mày cảm thấy, bằng cảm tình hiện tại của Phó Quân Hoàng, thì sẽ đến Phúc Mãn Lâu của mày sao?" Con ngươi của Diêm Tử Diệp tràn đầy trào phúng, nhưng hắn nói đến Phó Quân Hoàng, thì trái tim của hắn có nhảy lên đố kị.
Tần Vũ Triết ngẩn người.
Căn bản là hắn (Tần Vũ Triết) không nghĩ đến việc này.
"Tần gia là nơi duy nhất có thế để Gia an ổn sinh hoạt, thì phải làm cho cô ấy trở về thân thể thuộc về cô ấy, trở về thế giới của cô ấy, trở về cuộc sống thuộc về cô ấy."
Trên mặt Tần Vũ Triết không có vẻ mặt khinh thường, thay vào đó là khuôn mặt đông lạnh.
Nếu như Gia bị người họ Phó biết được thân phận, vậy thì Gia sẽ gặp nguy hiểm.
Đến lúc đó....
Hắn nhìn Diêm Tử Diệp, ánh mắt bất định, nhưng hai tay thả trên ghế sofa vô thức nắm chặt lại.
"Bàn gia, mày nên cẩn thận ngẩm lại, rốt cuộc là muốn cùng tao hợp tác hay là muốn cùng tao đối địch. Có thể cứu Gia, chỉ có thể là chúng ta."
Trong phòng giờ chỉ còn lại một mình Bàn gia.
Nhìn vị trí vừa ngồi của Diêm Tử Diệp, Tần Vũ Triết dần dần bật cười.
"Diêm Tử Diệp, mày quả nhiên, là vô cùng thủ đoạn."
Điều kiện như vậy, làm sao hắn không cân nhắc được?
Bên trong phòng trị liệu.
Trên trán của Bùi Thanh Dật có một tầng mồ hôi, anh ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Phó An Nhiên, cô nhớ kỹ thân phận của cô, cô là Phó An Nhiên, cô phải từ cửa bước ra, cô nói cho tôi biết, cô có thấy cánh cửa không?"
Phó Quân Hoàng vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh người Phó An Nhiên, hai tay thả bên người nắm chặt lại thành quyền, biểu cảm đông lạnh.
Anh không phát ra âm thanh nào, chỉ là đứng bên cạnh Phó An Nhiên.
An Nhiên còn ở trong mơ dường như nghe được hương vị rất quen thuộc, cô đột nhiên quay đầu, bình tĩnh nhìn cánh cửa phía sau cô, ở ngoài cửa là một bóng người đứng thẳng tắp, trên đó toát ra một luồng bi thương, cô không thể nói được bản thân mình hiện tại cảm thấy thế nào, cô chỉ kinh ngạc nhìn bóng người mơ hồ đó.
Trong cơn mông lung, cô tựa như biết bóng người đó là ai, bước chân không tự chủ được hướng đến gần bóng người kia, cô dần dần vươn tay, hướng về bóng người đó nắm lấy...
Ngay lúc đó, Bùi Thanh Dật thở một hơi thật dài.
"Cô ấy hiện tại không sao rồi, chỉ là đã ngủ, chờ cô ấy tỉnh lại thì sẽ không có việc gì." Bùi Thanh Dật giống như thoải mái hắn ra, anh quay về phía Phó Quân Hoàng nói.
Phó Quân Hoàng gật đầu, anh không lập tức ôm lấy Phó An Nhiên, anh chỉ đứng bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn trên gương mặt của cô, hai nắm tay bên người được thả lỏng, gân xanh trên tay nhất thời được tiêu tán.
Bùi Thanh Dật hiện tại cũng không lưu lại, anh bây giờ không thể chen lọt giữa hai người đó.
Khi nghe thấy cánh của phòng được đóng lại, Phó Quân Hoàng giật giật.
Anh giật giật, anh ngồi xuống bên giường của An Nhiên, cầm lấy tay lạnh lẽo của cô, tăng thêm một chút sức mạnh, đến khi lông mày của cô nhíu lại, anh mới kinh ngạc phát hiện, lực đạo của mình quá lớn rồi.
"Bảo bối, em là của anh."Một cái hôn khẽ lên trán cô, bên cạnh cô, anh đứng dậy, lên giường, nắm chặt tay cô, nhắm hai mắt lại.
An Nhiên giống như là nằm mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng cô vẫn là Tần Lam nhỏ, mơ được rất nhiều thứ, cũng nghĩ đến nhiều nhứ khác...
Khi cô mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh, con ngươi nguyên bản lạnh lẽo bỗng chốc ấm lên.
Nằm một bên, là một gương mặt khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, mặc dù là đang ngủ, nhưng đường nét trên gương mặt không có chút dịu xuống, lông mày của anh nhíu thật chặt, cảm giác được bàn tay mình bị cầm lấy, nhìn thấy tay mình thì khoé môi cô không tự chủ cong lên.
Anh yêu cô rất sâu đậm, giống như là Tần Ngự yêu tha thiết Cổ Điềm Nhiên.
Chỉ có bất đồng giữa anh là Tần Ngự, chính là anh sẽ không giống Tần Ngự mà tổn thương cô.
Cô an tĩnh nhìn anh.
"Tỉnh rồi?" An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, tiếng nói nhẹ nhàng không chút che giấu sự ôn nhu vang lên.
Đôi mắt sáng như sao đột nhiên mở, trong con ngươi đen phản chíu hình ảnh của cô, anh buông tay đang cầm tay cô, ôm lấy cô vào ngực, cằm tựa vào đỉnh đầu cô.
"Sau này không làm cho anh sợ." Tiếng nói của anh rầu rĩ, mà nhiều hơn là sự sợ hãi.
"Được, về sau không làm anh sợ" An Nhiên ở trong lòng anh cọ cọ, nhàn nhạt cười.
"Về sau em phải luôn ở bên cạnh anh."
An Nhiên buồn cười, "Lão soái ca anh đây là muốn em theo quân sao?" Hiện tại cô chỉ mới 18 tuổi, có vẻ như có thể tham gia quân đội được rồi.
Phó Quân Hoàng ninh mi, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng anh nói, "Được, theo quân." Anh có thể làm cho người mình yêu theo quân.
An Nhiên nằm trong lòng anh cười kịch liệt, cô gắt gao ôm lấy anh, cả người đều dán trên ngực của anh, rầu rĩ cười.
Nhưng mà cười như vậy, lại có một chút chất lỏng từ khoé mắt cô rơi xuống....
Phó Quân Hoàng không nói lời nào, chỉ an tĩnh ôm cô, gắt gao ôm...
← Ch. 111 | Ch. 113 → |