← Ch.17 | Ch.19 → |
Lục Nghĩa nhíu chặt mày, thấy vẻ mặt nàng kiên định thì cũng không nhiều lời vô ích, hắn gật gật đầu, thay nàng xốc màn xe, đợi nàng lên xe rồi thì hắn lại buông rèm cửa, không dấu vết mà nhét một mảnh vải vào tay nàng.
Ôn nhu nắm chặt mảnh vải kia, không vội vã mở xem, chỉ dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lướt qua. Lục Nghĩa theo thói quen chạy dọc bờ sông, tuy hơi xa chút nhưng đường vắng, không bị tắc, cũng không trì hoãn thời gian.
Sau khi bầu trời tối đen, những ngôi nhà bên bờ sông đã đốt đèn, phản chiếu trên mặt nước như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời.
Đây là thành thị phồn hoa, mặc dù trời đã tối nhưng vẫn có không ít người bày quán nhỏ bên bến tàu, buôn bán chút thức ăn nóng.
Nhìn thấy đám công nhân túm năm tụm ba vây quanh quán nhỏ ăn cơm, bàn tay nàng nắm lấy mảnh vải càng siết chặt hơn.Ba năm trước đây, nàng hỏi Chu Khánh xem rốt cuộc hắn muốn nàng làm gì thì hắn chỉ nói đến lúc đó nàng sẽ biết.
Hai tháng sau nàng còn không biết hắn muốn nàng làm gì nhưng nửa năm sau thì nàng mới phát hiện mình đã chân chính trở thành một đại lão bản.
Mới đầu bởi vì nàng ở bến tàu thu thập chút hàng hóa còn sót lại của Ôn gia, lại gặp đám lão bộc của Ôn gia đang lưu lạc đầu đường xó chợ, vì không đành lòng nên nàng dẫn theo bọn họ về nhà, rồi Khâu thúc mang về người thứ hai, Lục Nghĩa dắt về người thứ ba, ngay cả Thúy di cũng lãnh một vị người quen cũ về. Không phải ai cũng đủ thông minh mà nhanh chóng cướp đồ quý giá chạy trước, những người hầu này hầu như đều đã già tới mức không ai thèm thuê, chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
Có vài người lúc trước là do kẻ buôn người bán lại đây, bọn họ đa số đều ở nông thôn, có khế ước bán thân với Ôn gia, trong nhà còn có người nhà phải nuôi, hoặc nhà ở nơi khỉ ho cò gáy. Nếu thật sự có thể tự nuôi sống mình thì lúc đầu họ đã chẳng rời nơi chôn rau cắt rốn đến trong thành làm gì.Trừ bỏ người hầu, còn có công nhân, Ôn gia suy sụp cũng gián tiếp khiến nhiều người mất việc, nếu chỉ có Ôn gia thì có khi cũng không đến nỗi nhưng Ngô gia và Vương gia cũng sụp theo khiến bọn họ hết đường.
Ôn, Ngô, Vương đều là đại phú thương. Ngô gia mặc dù ở Dương Châu, nhưng ở trong thành này bọn họ cũng thuê không ít nhân thủ, hơn nữa tiểu thương cũng bị ảnh hưởng, nhiều người đành đóng cửa. Chỉ trong một đêm, cả thành có mấy ngàn người chờ tìm việc.
Trừ bỏ một ít người là quản sự, chưởng quầy, đại đa số mọi người khác không phải tú nương, dệt vải thì chính là công nhân bến tàu, người làm khuân vác, nhiều người như thế nhưng lại quá ít việc, khiến gian thương nổi tà tâm, nháy mắt đạp tiền công xuống thấp vô cùng, dù sao nếu ngươi không chịu làm việc này thì còn cả trăm cả ngàn người khác chờ làm việc này đó.Không ít người bởi vậy phải trôi giạt khấp nơi, nàng thấy không đành lòng nên đem một kho hàng ở ngoài thành lúc trước không bán được làm nhà xưởng, thu nhận một bộ phận công nhân vào làm. Nhưng nàng không có nhiều tiền, chỉ có thể hứa hẹn trả tiền công sau khi bán được hàng, nhưng ít nhất những người ở lại sẽ có cơm ăn.
Lúc đầu số người tìm đến chỗ nàng cũng không nhiều, nhưng dù sao ở đây cũng có việc, còn có cơm ăn để sống tạm vì thế dần dần càng có nhiều người hơn.
Đối với người bên ngoài nàng vẫn mặc nam trang, tuyên bố với mọi người nàng là Ôn Tử Ý, là bà con xa của Ôn gia.
Mọi người biết Ôn Tử Ý không đành lòng để cô nhi quả phụ của Ôn gia lưu lạc đầu đường nên mới cưu mang.
May mắn lúc trước nàng đã thanh toán xong nợ nần nên cũng không có ai tới tìm nàng gây phiền toái, cũng bởi vì như thế mà những người làm công cũ của Ôn gia đều vì không tìm được công việc, lại thấy Ôn Tử Ý có lòng cưu mang Ôn gia mẫu tử mà dần dần tìm đến chỗ nàng. Nàng cũng không so đo với những việc mà đám nô bộc này đã làm trước đó, nàng xem qua sổ sách, cũng biết cha nàng đã cắt xén tiền công của bọn họ thế nào.
Quan trọng hơn là nàng rất nhanh phát hiện ra các quản sự này thực sự có phương pháp, bọn họ lăn lộn làm ăn cả đời ở trong thành, có người giản xảo, có kẻ thành thật nhưng dù tính cách thế nào thì cũng đều có chút tài năng mới có thể tồn tại được ở vị trí quản sự này.
Bọn họ biết làm ăn như thế nào, cũng biết luồn cúi thế nào. Nàng thu dùng những quản sự đó, lại không so đo nên bọn họ cũng nói hết những am hiểu về mua bán cho nàng.
Nàng bắt đầu việc buôn bán vải dệt là vì Khâu thúc dạy nàng Ôn gia lập nghiệp bằng nghề dệt, Vương gia làm buôn bán lương thực còn Ngô gai là vận chuyển hàng hóa, còn kinh doanh hàng tạp hóa bắc nam.
Nàng có nhân công, có phương pháp nhưng lại không có đủ tiền vốn. Một khi mở cửa buôn bán thì củi gạo dầu muối, dấm, trà đều phải chi tiền, lại phải nuôi hơn trăm cái miệng ăn, mỗi ngày trợn mắt tỉnh dậy thì ngoài cửa lại nhiều thêm vài người. Nếu theo tốc độ này thì tiền bạc trên tay nàng cũng không chống đỡ được lâu.
Cho nên, nàng đến hiệu cầm đồ Nguyên Sinh.
Lúc Ôn Nhu lên lầu, Chu Khánh đã sớm chờ ở đó, trên bàn là ngân phía nhiều đến dọa người.
Chính là lúc này nàng mới hiểu việc hắn muốn nàng làm. Hắn muốn nàng làm chuyện nàng vốn đang làm rồi. Đó là làm một người lương thiện, một đại thiện nhân, đồng thời là một đại thương nhân.
Vương Phi Hạc là thủ hạ của Chu Báo, còn Ôn Tử ý là thủ hạ của Chu Khánh. Thẳng đến lúc này, nàng mới thật sự hiểu những lời đó là có ý gì.
Vương Phi Hạc và nàng đều là những quân cờ.
Mọi người vốn cho rằng Chu Báo kinh doanh tửu lâu, hiệu cầm đồ, Hoa Nghênh Xuân Các, nhưng không biết toàn bộ việc mua bán trong thành này thực chất đều nằm trong tay Chu Báo.
Chu Khánh muốn phản lại cha hắn, nên hắn cần dùng mọi phương thức để nắm quyền hành này trong tay. Mọi người trong thành này đều nằm trong tay khống chế của cha con Chu Khánh và Chu Báo.
Nàng có chút bủn rủn tay chân, nhưng vẫn nhận lấy tập ngân phiếu kia. Nàng không có lựa chọn nào khác, đã không có nữa rồi.
Chu khánh đã sớm dự đoán được nàng sẽ thu nhận những người đang trôi dạt khắp nơi, ở trên đường, trên bến tàu.
Bọn họ không có chỗ nào để đi, ngay cả một chỗ để qua đêm cũng không có, chỉ có thể tụ tập ở bến tàu, chỗ kho hàng bị thiêu hủy để sưởi ấm.
Nam nhân kia đã tính được hết, ngay cả việc nàng sẽ sớm thu nhận những người này hắn cũng đã đoán được. Hắn biết rõ nàng sẽ làm thế nào, mọi người sẽ làm thế nào, thậm chí có khi còn âm thầm đẩy một phen.
Chu Báo vẫn cáo ốm, không thấy bóng dáng ông ta đâu, nhưng nàng biết ông ta vẫn còn sống, mà một nửa thành này vẫn nằm trong tay ông ta, không phải của Chu Khánh.
Nhưng không biết vì sao ông ta không xuất hiện. Có lẽ ông ta thực sự bị bệnh chăng? Nàng nghĩ đến cái đêm bị trói kia, cha con Vương lão bản trước khi chết có nói.
Chờ đại nhân tỉnh ——
Đại nhân, là chỉ Chu Báo đúng không?
Chu Báo đang hôn mê sao? Người ta có thể hôn mê lâu như thế sao? Hay có một thế lực khác muốn cáo mượn oai hùm từ đó gây khó dễ cho Chu Khánh?
Nàng không biết, nhưng không thể không nghĩ nhiều.
Nàng vốn tưởng rằng chuyện này rất nhanh sẽ lộ chân tướng, nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, thậm chí đã ba năm, việc làm ăn của nàng càng ngày lớn, xưởng dệt, cửa hàng trên tay nàng mỗi ngày lại nhiều hơn. Dưới sự an bài của Chu Khánh, nàng đã trở thành đại thương nhân, mà Chu Báo vẫn không hề lộ mặt.
Nhưng ông ta vẫn còn sống, chỉ cần nhìn Chu Khánh vẫn đề phòng là nàng có thể đoán được.
Trong thành này Chu Báo vẫn có tay chân, những ông chủ, quan sai, nha dịch, nhiều người trong số đó vẫn là tay sai của Chu Báo trong thành này. Bọn họ đều không phải thủ hạ của Chu Khánh.
Mấy ngày nay, nàng không giống như lúc đầu, thường xuyên chạy tới hiệu cầm đồ Nguyên Sinh. Ôn Tử Ý là quân cờ của hắn, nhưng cũng vẫn là một bí mật, ngoài mặt Chu Khánh là ác bá, Ôn Tử Ý chính là đại thiện nhân trong thành này.
Nàng và hắn sẽ gặp nhau khi làm ăn, trừ những dịp đó ra thì hai người giống như hai kẻ xa lạ. Nhưng thi thoảng hắn sẽ tới tìm nàng vào ban đêm, có khi bị thương có khi không.
Biết rõ không nên dây dưa với hắn như thế nhưng nàng không thể nào nói không với hắn được, cũng không có cách nào thật sự cự tuyệt hắn.
Mọi người nói hắn là ác bá, hắn cũng thật sự đã làm ra một vài việc khiến người người oán thán, nhưng nàng đã sớm phát hiện ra có vài việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Có đôi khi thứ người ta nhìn thấy là thứ hắn muốn người ta nhìn.
Tựa như việc ngày hôm qua hắn đuổi người, cơ bản đó không phải là việc Chu đại thiếu gia phải ra mặt.
Ngươi muốn làm gì? Lúc nàng hỏi hắn thì hắn chỉ đáp một câu – Ta cao hứng.
Nàng biết hắn cố ý bày ra như vậy chính là để người ta hận và sợ hắn. Trong ba năm này, trong thành nhìn qua thì có vẻ bình tĩnh nhưng sóng ngầm vẫn chưa bao giờ yên ——
Cuốn vải trong tay hơi đâm vào tay khiến nàng phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình nắm quá chặt khiến miếng xi gắn trên đó đã bị bẻ gãy.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, nhưng nàng vẫn chờ Lục Nghĩa đánh xe rời khỏi con đường bên bờ sông mới bắt đầu điểm đèn, mở mảnh vải đã bị túm đến nhăn nheo, nhìn những con chữ chi chít nho nhỏ bên trong.
Ám sát ở Hoa Nghênh Xuân Các không thành ——
Xe ngựa có chút lung lay, ngã tư đường ngoài thành dù sao cũng không được tu sửa tốt, có điều nàng vừa liếc nhìn đã thấy trọng điểm, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên. Nàng nhịn không được tinh tế đọc toàn bộ nội dung bên trong, xác định không quên gì mới mở chụp đèn, đốt mảnh vải kia, chờ nó cháy hết mới đóng chụp đèn lại.
Chụp đèn làm bằng tơ lụa khiến ngọn đèn càng sáng hơn, chiếu ánh sáng ấm áp khắp không gian nho nhỏ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nàng nhướng mày suy tư về tin tức mới nhận được vừa rồi, không nhịn được xoa xoa hai bàn tay lạnh như băng nhưng chà sát nửa ngày mà tay vẫn lạnh.
Ngươi thật sự muốn làm như vậy?
Trước khi nàng lên xe Lục Nghĩa đang hỏi nàng như thế, tuy rằng nàng lập tức trả lời hắn một cách kiên định nhưng nàng cũng biết chuyện mình làm có bao nhiêu nguy hiểm ——
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.
Trái tim đập liên hồi, nàng mím môi, nắm chặt hai tay lạnh băng, hoài nghi mình có quyết định lầm hay không, nhưng việc đã đến nước này thì nàng đâu còn lựa chọn nào khác?
Nàng chậm rãi thở sâu, trấn định nỗi lòng, xốc màn xe lên.
Trong đình viện có tiếng rộn ràng nhốn nháo vang lên, trước mắt là con đường dài treo đầy đèn l*иg đỏ, và một đống lầu các treo đèn kết hoa.
Gió đêm xuân lạnh lẽo ập đến khiến nàng co rúm lại. Nàng quay đầu tìm kiện áo khoác lông, mặc vào rồi mới vén rèn nhảy xuống xe.
Trên con đường náo nhiệt có không ít xe ngựa, mà người lại càng nhiều hơn. Xe ngựa ở trước Hoa Nghênh Xuân Các toàn là của đám người không phú thì quý, hoặc quan gia.
Nàng mới đặt chân xuống đất thì đã có người của Hoa Nghênh Xuân Các đi ra đón.
"Ôn lão bản, đã lâu không thấy, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi tới đây thế?"
"Ta có hẹn với Trương đại nhân. Không biết đại nhân đã tới chưa?"
"Tới rồi, vừa mới tới thôi. Ôn lão bản, mời đi bên này."
Nàng đi theo vị tiểu ca đón khách đi vào bên trong Hoa Nghênh Xuân Các, vừa đi vừa nhét chút bạc vụn cho hắn: "Vị tiểu ca này, lát nữa thỉnh huynh tặng một bình rượu nóng và mấy món ăn cho xa phu của ta."
Vị tiểu ca kia thấy bạc thì nhanh chóng nhận lấy, cười tươi rói: "Chắc chắn rồi, Ôn lão bản đích thân ra lệnh sao chúng ta dám chậm trễ chứ? Lát nữa tiểu nhân sẽ lập tức đem đồ ăn và rượu qua cho Lục Nghĩa đại ca."
Nàng cười cười cùng vị tiểu ca này đi qua đình viện, lên một gian sương phòng ở lầu hai. Cửa còn chưa mở nàng đã nghe thấy tiếng đàn truyền đến.
Vị tiểu ca kia gõ gõ cửa, thông báo cho đám người bên trong rồi mới đẩy cửa cho nàng vào, còn mình thì cung kính đứng đợi bên ngoài cửa.
Bên trong cửa là rèm che mờ ảo, tiếng đàn sâu kín lọt ra. Bức rèm bằng thủy tinh che kín tầm mắt, nhưng cũng không thể che được tiếng đàn. Người đánh đàn có tay nghề cực tốt, nghe vào vô cùng thư thái.
Nàng đi qua cánh cửa để đi vào, mà cửa phía sau cũng lập tức bị đóng lại.
Nàng không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước, cẩn thận nhấc bức rèm che lên, mà không gian phía sau bức rèm vô cùng rộng rãi. Không có bàn ghế như bình thường mà trên sàn bày thảm lông màu trắng, trên đó đặt một cái bàn vuông.
Chiếc bàn vuông cực kỳ thấp, bên trên bày sơn trân hải vị, ở giữa còn có một nồi canh thịt nóng hầm hập.
Trong phòng có một nữ tử đẹp như thiên tiên đang ngồi trên đài đánh đàn, mà Trương Đồng Hiểu đang dựa bên cạnh bàn, nửa ngồi trên tấm da, nhắm hờ hai mắt, cầm chén rượu trong tay nhưng không uống mà chỉ há mồm nói, "Gió mát, trăng thanh, có mỹ nhân làm bạn, Ôn lão bản, ngươi nói xem, đây không phải việc vui nhất đời người hay sao?"
Ôn Nhu nghe tiếng thì mới đi về phía trước, hướng vị kia chắp tay cười nói: "Đại nhân nói đúng, nhưng cũng không phải mỗi người đều may mắn được nghe Liễu cô nương đàn, hôm nay mỗ đúng là được lây phúc của đại nhân."
Trương Đồng Hiểu mở mắt, nhướng mày nói, "Hóa ra Ôn lão bản cũng biết Như Xuân sao? Sao ta nghe nói ngươi không lưu luyến nơi hoa nguyệt nhỉ?"
"Tử Ý không có phúc khí này, " nàng cười cười, vội vàng lắc đầu, nhìn cũng không dám nhìn Liễu Như Xuân một cái, nói: "Chỉ là vài năm trước tiểu nhân có dịp đến trong thành, đúng lúc Liễu cô nương du ngoạn trên sông, ở xa xa có nhìn thấy một lần. Liễu cô nương phong thái như tiên tử, đến nay Tử Ý vẫn còn nhớ mãi như in."
Nghe vậy, Trương Đồng Hiểu bật cười, "Cũng phải, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy thì cũng như đang mơ." Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía nữ tử đang đánh đàn lấy lòng nói tiếp: "Lúc đó ta đã nghĩ, trên đời này sao lại có người đẹp đến thế chứ?"
Đúng lúc này nữ tử kia đánh đến một âm cuối, thu tay lại, tao nhã đứng dậy nhẹ nhàng tiêu sái bước đến ngồi bên cạnh nam nhân kia, cầm lấy bầu rượu, cẩn thận rót vào cái chén nhỏ của ông ta. Sau khi rót đầy rượu, nàng ta dùng giọng nói như chuông bạc của mình chậm rãi nói, "Là đại nhân không chê bai ta."
"Tiểu mỹ nhân, nàng đúng là có cái miệng nhỏ nói lời dễ nghe." Trương Đồng Biết nói xong thì không nhịn được vươn tay kéo nàng ta vào trong lòng, để nàng ta ngồi trên đùi mình.
"Đại nhân, cẩn thận đánh đổ rượu."
"Đổ? Đổ chỗ nào? Để ta xem xem?"
Đến lúc này thì ngay cả mặt Trương Đồng Hiểu Ôn Nhu cũng không dám nhìn.
Mắt thấy cảnh sống động trước mắt, nàng nhanh chóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả bộ mình không thấy gì hết, cũng không nghe gì hết. Trong chốc lát nàng thật sự lo lắng tên họ Trương này sẽ ở ngay trước mặt mình mà vồ lấy Liễu Như Xuân ——
Oa, thật đúng là đồ mặt dày mà!
Đang lúc nàng xấu hổ vô cùng, đang nghĩ không biết có nên ho một cái rồi tìm cớ chạy ra ngoài, hay cứ thế im lặng chạy lấy người thì chợt nghe Liễu Như Xuân dùng tiếng nói nũng nịu, yếu ớt mở miệng.
"Đại nhân, ngài không phải đã nói...... Hôm nay có việc tìm Ôn lão bản...... Đến nói chuyện sao? Có phải hai người nên bàn chính sự trước không? Huống hồ, ngài còn chưa dùng cơm kia mà? Để Như Xuân hầu hạ ngài ăn chút gì đã được không?"
Nữ nhân kia vừa mới nhắc đến thì giống như khiến Trương Đồng Hiểu nhớ tới sự tồn tại của nàng. Ông ta dừng động tác, ngồi dậy, nhưng vẫn để mở vạt áo, mở miệng nói: "Ôn lão bản, sao ngươi còn đứng ngây ra đó? Ngồi đi, ngươi cũng chưa ăn tối đúng không, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."
"Vâng, tiểu nhân ngồi ngay, ngồi ngay đây." Nàng nghe thế thì lập tức ngồi xuống, nhưng mông còn chưa ngồi ấm thì đã lại nghe nữ nhân kia nũng nịu nói.
"Ôn lão bản, áo khoác của ngài có phải cũng nên cởi ra không? Ngài nhìn xem ngài chưa uống một giọt rượu nào mà đã nóng đến mặt đỏ như thế kia rồi."
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, lập tức có cô nương không biết từ đâu xông ra, tiến đến thay Ôn Nhu cởϊ áσ khoác.
Ôn Nhu vẫn không dám giương mắt nhìn hai người đối diện, chỉ nhanh chóng đứng dậy cởϊ áσ khoác, để hai vị cô nương kia cầm ra ngoài. Nhưng ai ngờ một trong hai người đó lại ngồi xuống, thay nàng rót rượu, lấy khăn, còn không ngừng gắp thức ăn, mời rượu.
"Ôn lão bản, nhân lúc đồ ăn còn nóng, ngài ăn một chút nhé?"
"Ôn lão bản, rượu này ta mới hâm nóng, ngài nếm chút?"
"Ôn lão bản, sao mặt ngài đỏ vậy? Có phải vì ngửi được mùi rượu bốc lên không? Mau uống chút trà nóng cho nhuận hầu."
Vị cô nương kia cất giọng ôn tồn, vẻ mặt thanh thuần, nhưng đôi tay ngọc lại không phải nói chơi, cứ liên tục tìm cách sờ mó lên người nàng, thậm chí có vài lần còn trực tiếp sờ lên chân nàng, ý đồ sờ đến giữa hai chân nàng.
Nếu để nàng ta sờ được thì toi. Ôn Nhu cũng đã gặp phải tình huống này vài lần vì thế vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kia mà cười hỏi.
"Vị cô nương này, không biết phải xưng hô thế nào đây?"
Bỗng nhiên bị người ta bắt lấy hai tay như thế, ngay cả cô nương có kinh nghiệm cũng ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: "Ta tên là Tiểu Thanh."
"Tiểu Thanh cô nương là người ở đâu?" Tay nàng nắm đến chặt chẽ, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng kia, bình tĩnh cười nói.
Bị người ta nhìn thẳng như thế, trong lòng Tiểu Thanh nhảy dựng lên, chỉ có thể ngoan ngoãn để người ta nắm tay, sau đó xấu hổ mà khϊếp nhược nũng nịu trả lời: "Ta đến từ Thiệu Hưng."
"Thiệu Hưng là chỗ tốt." Ôn Nhu buông một bàn tay ra, ngả chén rót rượu cho nàng ta, "Ở đó có phải có tập tục ủ một vò rượu cho đứa nhỏ khi còn bé không?"
"Đúng vậy, ở chỗ chúng ta, sau khi sinh đứa nhỏ xong thì sẽ ủ một vò rượu, nếu là nam hài thì gọi là trạng nguyên hồng, nữ oa thì gọi là nữ nhi hồng, đến khi thành thân thì mở ra đãi khách."
Nàng giả bộ nghiêm túc nghe vị cô nương này nói, còn không quên rót rượu cho nàng ta, thuận tiện hỏi một vài vấn đề, thuận lợi đem đề tài đẩy tới trên người nàng kia. Vị Tiểu Thanh cô nương kia nói thao thao bất tuyệt, khi thì cười duyên, khi thì thương cảm.
Từ khi còn nhỏ, nàng đã học được từ Khâu thúc và Thúy di rằng khi nói đến chuyện của bản thân thì người ta sẽ nói không dứt, cho nên lần đầu tiên gặp phải cảnh này nàng đã rất nhanh nắm giữ được kỹ xảo xoay chuyển tình thế này.
Tuy nàng rất muốn trực tiếp đàm phán việc làm ăn với Trương đại nhân nhưng nàng cũng biết ăn cơm với đám tham quan ô lại này là phải như thế. Nếu Trương Đồng Hiểu không nói trước thì nàng cũng không thể mở miệng trước, nóng nảy không được ăn ngon, phải chậm mà chắc.
Rượu quá ba tuần, lúc này Trương Đồng Hiểu đã ăn uống no đủ, lúc này ông ta mới cố ý nâng chén rượu, giả vờ đổ vào người Liễu Như Xuân để nàng ta nương lý do đó mà tránh đi thay quần áo, còn ông ta nhìn nàng mà mở miệng nói.
"Ta nói này Ôn lão đệ, lúc trước ngươi cho người đem mật hàm tới, việc trong đó ngươi có nắm chắc không?"
"Trương đại nhân, nếu Tử Ý không nắm chắc thì sao dám mở lời với ngài?"
Trương Đồng Hiểu hí mắt nhìn chằm chằm nàng, uống rượu, hỏi: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"
Nàng không chớp mắt mà mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt, nói thẳng: "Tiểu nhân có thể nói với đại nhân là mình nắm chắc 10 phần, nhưng đại nhân cũng biết đó là vớ vẩn, việc này nếu không có đại nhân hỗ trợ thì 5 phần ta cũng không nắm được, còn nếu đại nhân tương trợ thì có thể nắm được 8 phần."
Trương Đồng Hiểu dùng đôi mắt nhỏ hí nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, "Mỗi người đều nói Ôn Tử Ý là đại thiện nhân, ta cũng nghĩ thế, nhưng xem ra ngươi cũng có chút tài năng."
Nàng cũng cười, rót chén rượu cho tên tham quan trước mặt, hai tay cung kính dâng lên.
"Đại nhân quá khen, trong thành này có người nào không nhờ phúc của đại nhân chứ? Thuyền, hay ngựa muốn đi qua cũng phải có một cái gật đầu của ngài. Hôm nay nếu đại nhân không gật đầu thì cũng chỉ có một kẻ dám phóng ngựa buôn bán ở nơi này."
Lời này khiến mặt Trương Đồng Hiểu trầm xuống, nàng biết mình đã nói tới chỗ đau của hắn, vì thế vội bổ sung thêm, "Trong thành này, nếu thực sự có người nên thu tiền bùa bình an kia thì cũng nên là đại nhân, chứ không phải họ Chu."
Trương Đồng Hiểu giật giật khóe mắt, nhìn nàng, sau đó chậm rãi nhếch miệng, nở nụ cười, đưa tay nhận lấy chén rượu nàng đưa tới, "Ôn Tử Ý, ngươi cũng thật lớn gan, chỗ này chính là Hoa Nghênh Xuân Các đó."
Chính là bởi vì đây là Hoa Nghênh Xuân Các nên nàng mới phải nói rõ. Người này sửa địa điểm gặp gỡ thành chỗ này chính là muốn thử nàng, xem nàng có dám ở địa bàn của Chu Khánh mà mở miệng không.
Nàng mỉm cười, trấn định nói: "Tử Ý có đảm lược này nhưng nếu không có đại nhân hỗ trợ thì quả thực vẫn không dám."
Trương Đồng Hiểu một ngụm uống hết chén rượu kia, sau đó phịch một tiếng, đem chén rượu đập lên bàn, nói: "Được! Nếu ngươi có đảm lược kia thì làm đi!"
Nghe vậy, nàng lập tức quỳ rạp trên mặt đất hô, "Tạ ơn đại nhân ——"
← Ch. 17 | Ch. 19 → |