Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 19

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc rời khỏi sương phòng kia, lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi, ngay cả trung y bên trong cũng sớm thấm ướt mồ hôi lạnh.

Đi ra khỏi cửa phòng, gió thổi tới khiến nàng lạnh đến run lên, lúc này nàng mới phát hiện mình đã quên chiếc áo khoác lông kia. Nhưng nàng không muốn lại đi vào, vừa rồi Liễu Như Xuân đã quay lại, nàng còn chưa ra đến cửa đã thấy phía sau truyền đến tiếng thở gấp khả nghi. Không cần nghĩ cũng biết Trương Đồng Hiểu kia ăn uống no đủ rồi sẽ muốn vồ dê con.

Nghĩ đến cảnh lúc trước, nàng liền mặt đỏ tai hồng, tuy nàng cũng đã trải sự đời nhưng chính vì thế mà nàng càng dễ dàng miên man suy nghĩ.

Không muốn nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ kia, nàng nhanh rảo bước, ai ngờ mới vừa quoẹo lại đâm vào một người đàn ông lạ, khiến nàng ngã lăn trên đất, mũ quả dưa trên đầu cũng bị rơi ra, may mà nàng có búi tóc nên không bị lộ. Nhưng nàng vừa mới muốn đứng dậy thì đối phương đột nhiên túm được nàng."Tiểu mỹ nhân, ngươi vội vã đi đâu thế?"

Hả?

Nàng cả kinh, còn tưởng mình bị người ta nhận ra vì thế lập tức ngẩng đầu. Nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy xung quanh đó đều là nam nhân, nhưng mỗi người đều nhỏ xinh, hóa ra đều là nữ phẫn nam trang. Bọn họ đang cùng một tên đàn ông chơi trò bịt mắt bắt dê.

"Từ từ, buông ra, ta là nam nhân ——"

"Ta biết ngươi là nam đích, để ta hôn một cái ——"

"Ta không phải cô nương của Hoa Nghênh Xuân Các ——"

"Ngươi đương nhiên không phải, ngươi là tiểu thư đồng bảo bối của ta —— tiểu thư đồng, còn không cởi mau quần, để gia yêu thương ngươi một phen ——"

Nàng muốn giãy dụa biện giải nhưng khí lực hai bên chênh lệch rất nhiều, mắt thấy nam nhân kia cúi đầu muốn dùng cái miệng đầy mùi rượu kia mà hôn nàng, lại còn vươn tay kéo dây lưng của nàng thì nàng vội nhấc chân đá vào háng hắn. Tên kia bị đau mới hét một tiếng, rụt tay lại.Ôn Nhu nhanh chóng chạy thoát, con ma men kia vẫn đuổi theo phía sau, nàng rẽ trái rồi rẽ phải, chạy qua đình viện mà tên nọ cũng không buông tha, lúc nàng sắp bị đuổi kịp thì đột nhiên có hai cánh tay thật to thò ra từ bóng đêm, bịt miệng nàng, ôm lấy thắt lưng nàng mà kéo nàng vào một góc của núi giả.

Nàng sợ tới mức thét chói tai, lại liều mạng giãy dụa, nhưng người nọ vẫn siết chặt vòng tay, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng phun ra ba chữ, "Ôn lão bản."

Nhận ra giọng nói của hắn, nàng lập tức cứng đờ, sau đó không hiểu sao lại cảm thấy thở phào, cũng không giãy dụa nữa.

Bên ngoài núi giả, tên sắc quỷ kia vẫn tìm nàng, miệng không ngừng gọi thư đồng bảo bối gì đó.

"Ngươi nói ta có nên để ngươi tự ra ngoài ứng phó với tên kia không?" Hắn mở miệng trêu chọc, nhưng nàng biết hắn không hề nói giỡn, nàng có thể cảm giác được cơn tức giận phát ra từ trên người hắn.Không nhịn được nàng cầm lấy bàn tay hắn đang ôm eo mình, sợ đến phát run.

"Ngươi có biết chỗ này là nơi mua vui không?" Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Nàng gật đầu.

"Cho dù ngươi thật sự là nam nhân thì ngươi cũng phải hiểu trên đời này có những kẻ thích nam sắc."

Nàng lại cứng đờ.

"Ngươi thực sự nghĩ rằng mình đi vào Hoa Nghênh Xuân Các mà ta không biết gì ư?"

Trong lòng nàng kinh hoảng, vội vã lắc đầu.

"Vậy đến tột cùng ngươi đang muốn làm cái gì?"

Hắn vẫn đang bịt miệng nàng nên nàng vội nâng tay lên chạm vào bàn tay to của hắn. Hắn không buông tay, chỉ há mồm cắn một ngụm lên lỗ tai nàng, khiến cả người nàng co rúm lại, trong lòng kinh hoảng.

"Hôm qua có người cho ta uống rượu độc, là ngươi sao?"

Nàng ngẩn ra, tim đập rất nhanh, sau đó lắc lắc đầu.

"Thế còn sát thủ ở sòng bài?"

Tim nàng vừa nhấc lên lại nhanh chóng lắc đầu.

Hắn đem cánh tay càng siết chặt hơn, chậm rãi hít thở, khàn giọng mà mở miệng, "Ôn lão bản, ngươi nói xem đến tột cùng ta phải làm gì với ngươi đây ——"

Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, nàng có thể cảm giác được cả người hắn căng thẳng, tay càng bịt miệng nàng chặt hơn, thấp giọng cảnh cáo, "Đừng nhúc nhích."

Sau khi phun ra hai chữ này, hắn không nói gì nữa, mà để nàng dán trước người hắn, nàng căn bản không cảm giác được sự tồn tại của hắn nữa.

Nàng ngẩn ra, đúng lúc này nàng bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi vị nồng đậm, mùi kia quá nồng, mặc dù thơm nhưng không biết vì sao trong đó lại có một mùi kỳ lạ.

Mùi vị kia cực kỳ đáng sợ, khiến nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm đó gặp phải cha con nhà họ Vương.

Bên ngoài núi giả, nam nhân kia vẫn đang lảm nhảm tìm người, bỗng dưng có tiếng nữ nhân như chuông bạc vang lên, "Gia, ta ở chỗ này, mau tới đây bắt ta đi ——"

"Tiểu bảo bối của ta, tiểu thư đồng —— đừng chạy ——"

"Nơi này nè, tới bắt ta đi, ha hả ha hả ——"

"Ha ha ha ha, bị ta bắt được thì nàng nhất định phải để gia nếm thử ——"

"A...... A...... Gia thật chán ghét...... Đừng như vậy......"

Đúng lúc nàng còn tưởng sẽ phải nghe tiếng người ta hoan ái thì tiếng vui đùa bên ngoài đột nhiên biến mất, thay vào đó là tiếng nói yếu ớt sợ hãi của nam nhân kia: "Chờ một chút...... Từ từ...... Ngươi làm cái gì...... Đó là cái gì......"

Trong bóng tối nàng có thể nghe được tiếng tên kia xoay người muốn chạy, nhưng nữ nhân kia không hiểu sao lại túm được hắn, Ôn Nhu có thể nghe thấy tiếng hắn té ngã trên đất.

Tiếng ngã mạnh kia khiến nàng giật mình, mà nam nhân phía sau càng siết chặt bàn tay đang bịt miệng nàng hơn.

Phì phò —— xôn xao ——

"Không cần —— không cần ——"

Cùng với tiếng động kỳ quái kia, tiếng giãy dụa của tên nam nhân kia lại truyền đến, ngoài ra còn có tiếng cành lá bị bẻ gãy, có cái gì đó bám vào mặt đất nhưng lại bị tha đi.

"Buông...... Buông...... Khanh khách...... Buông...... Tay......"

Tiếng vang khách khách khanh khách rung động liên tiếp, mà lúc này nàng đã biết đó không phải tiếng nhánh cây gãy mà là tiếng xương cốt gãy tạo ra.

Đó là cái gì? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Tên kia không phát ra tiếng động gì nữa, nhưng nàng có thể nghe được có kẻ đang cắn hút cái gì, giống như đang ăn gà nướng vậy, thậm chí có cả tiếng tấm tắc.

Trong bóng đêm, tiếng động kia rõ ràng đến thế, khiến nàng ngừng thở, sợ tới mức không dám hô hấp, lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, . Nàng đứng trong bóng tối của núi giả, cả người banh đến thẳng tắp.

Đột nhiê có tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, sau đó dừng lại.

"Sách."

Tiếng nữ nhân mềm mại cất lên, "Thật là, ta đã bảo ngươi phải cần thận, đừng phá hỏng da mặt của hắn rồi cơ mà? Hiện giờ bị phá thế này, tai trái cũng rơi mất, da đầu còn bị rách một nửa thì còn dùng thế quái nào được nữa?"

Một loat thanh âm tất tốt vang lên, cuối cùng cô nương giả dạng thư đồng kia cũng lên tiếng gắt gỏng: "Ta cũng không muốn thế, nhưng tên này muốn chạy trốn, nếu ta không túm hắn về, lại để hắn chạy ra phía trước lớn tiếng ồn ào thì sao?"

"Chứ không phải vì ngươi tham ăn hả?"

"Ta đói bụng, đã nhẫn nhịn lâu như thế cơ mà."

"Việc nhỏ không nhẫn nhịn thì sẽ loạn việc lớn, ngươi đã hại chết người, lại không giữ được bộ da nguyên vẹn, nếu để Chu Khánh biết ngươi phá hoại quy củ thì hắn sẽ gϊếŧ chết ngươi có biết không?"

"Chẳng qua là trên mặt bị phá chút, chỉ cần nói là hắn uống rượu rồi bị ngã không phải xong sao? Còn cái lỗ tai này, ngươi tìm người sửa lại chút là được. Ngươi cứ cả ngày Chu Khánh Chu Khánh, ta thấy hắn không phải chỉ là một kẻ có chút võ nghệ thôi sao, có gì phải sợ chứ?"

"Lúc trước cũng có người đến trong thành này nói giống hệt ngươi, mà ngươi có biết những kẻ đó giờ ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Đã chết." Nữ nhân nhẹ nhàng nói: "Toàn bộ đã chết."

Tiếng tất tốt vang lên, trong lúc hỗn loạn, tiếng chất lỏng rơi xuống cùng tiếng xé rách vang lên. Ôn Nhu đứng trong bóng đêm, cầm lấy bàn tay to của nam nhân ở phía sau mà sợ hãi không thôi.

Không biết từ khi nào hắn đã không bịt miệng nàng nữa, mà sửa lại thành ôm lấy cả thân thể đang run lên của nàng.

"Da đầu và lỗ tai này ta có thể cầm cho ngươi đem đi sửa, vậy thân mình...... Ta có thể ăn không?"

"Ngươi cũng ăn rồi, còn có thể thế nào?" Nữ nhân nhẹ đáp – sau đó nói bâng quơ: "Nếu ăn thì phải ăn sạch chút, đừng để lại dấu vết."

Nữ tử giả trang tiểu thư đồng lập tức nhảy nhót, nháy mắt tiếp theo tiếng nhai đáng sợ kia lại vang lên.

"Vốn ta còn định đi tìm Ôn lão bản......" Nữ tử vừa ăn vừa nói: "Hắn nhìn tinh tế, mềm nộn...... Đôi tay kia, thật đúng là vừa mềm vừa trắng, Trương đại nhân nói hắn không uống rượu, ta lại thấy hắn mặt đỏ như máu, nếu không biết còn tưởng hắn uống rượu cơ đấy, hì hì hi......"

Nghe thế, Ôn Nhu lúc này mới phát hiện ra nàng kia chính là Tiểu Thanh vừa rồi ngồi cùng phòng với mình. Trong phút chốc cả người nàng không nhịn được càng run rẩy ác hơn, nhưng khiến nàng càng sợ hãi hơn chính là một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên.

"A —— ngươi làm cái gì thế?!"

"Nha đầu ngốc, ta làm cái gì ngươi còn không nhìn ra sao?" Nữ nhân lạnh lùng nói: "Đại nhân đã nói bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể gây ra việc gì sai lầm, nhưng ngươi vừa ngu vừa ngốc, lại tham ăn thế này, ngay cả việc Ôn Tử Ý là người của Chu Khánh mà ngươi cũng không biết, vậy ta còn giữ ngươi lại làm gì?"

"Đừng, đừng gϊếŧ ta, làm ơn, ta sẽ không dám nữa, không ——" Nàng ta còn chưa dứt lời thì Ôn Nhu đã nghe thấy vèo một tiếng, âm thanh cầu xin kia đã không còn.

Bóng đêm an tĩnh đến đáng sợ, nàng có thể ngửi được mùi máu nồng nặc tràn đến, bao vây lấy nàng, khiến nàng chỉ muốn nôn, cả người cao thấp đều không dùng được.

Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vàng đi đến.

"Đáng chết, nơi này xảy ra chuyện gì thế?"

Giọng nói tức giận của một nam nhân vang lên, Ôn Nhu trừng mắt thực lớn, nhận ra thanh âm đó là của Mặc Ly.

"Tối nay là mười lăm, ngươi cũng biết đêm trăng tròn khiến người ta khó khống chế, nha đầu kia cũng là nhịn không được mới động thủ, đúng lúc ta phát hiện được nên muốn gϊếŧ ta diệt khẩu, ta cũng chỉ có thể giải quyết nàng."

"Thế kẻ này là ai?"

"Không biết, nàng ta tham ăn, lúc ta tìm được thì cái đầu đã bị ăn đến không nhận ra được."

Mặc Ly thấp giọng rủa một tiếng, chỉ đành nói, "Trên người ngươi dính máu, mau đi thay quần áo đi, chỗ này để ta xử lý."

Tiếng bước chân lại vang lên, Mặc Ly bỗng nhiên trầm giọng gọi, "Thập nương."

Tiếng bước chân phía xa dừng lại.

"Ngươi cũng biết chúng ta còn có thể ở lại nơi này là vì Chu Khánh đúng không?"

Nữ nhân mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, "Đương nhiên, ta vẫn nhớ kỹ chuyện này."

Nói xong, nàng ta lại bước đi, dần dần rời xa.

Mặc Ly ở bên ngoài núi giả thở dài, thấp giọng rủa một tiếng, sau đó mới xoay người rời đi.

Nam nhân phía sau vẫn không hề động, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng động gì thì hắn mới lấy nàng lúc này vì quá đỗi kinh hách mà cả người vô lực. Hai người lùi vào chỗ sâu trong núi giả, mở ra một cánh cửa ngầm, từ cửa ngầm kia rời đi.

Nàng sợ run lên không ngừng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, ngay cả răng cũng bắt đầu va vào nhau. Dù vậy, mười ngón tay của nàng vẫn lạnh như băng.

Hắn ôm nàng xuyên qua đoạn đường tối đen, trong nháy mắt đã trở lại căn phòng của hắn, ngọn đèn sáng ngời chiếu sáng, nhưng không cách nào đuổi đi sợ hãi trong lòng nàng.

Lúc hắn đặt nàng lên giường, Ôn Nhu vẫn không thể hoàn hồn, chỉ có thể tiếp tục bịt miệng mình, run rẩy như chiếc lá mùa thu.

Ngoài cửa sổ ánh đèn vẫn rực rỡ, có tiếng kèn sáo truyền đến, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nước mắt trên mặt nàng đã sớm tràn mi.

"Đó...... Đó là cái gì?" Nàng nhìn nam nhân trước mặt, bắt buộc bản thân mình buông tay, rưng rưng mà hỏi hắn: "Vừa mới...... Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn không trả lời nàng, chỉ nhanh tay cởϊ áσ, cởϊ qυầи lót rồi tiến lên.

"Ngươi đang làm cái gì?!" Nàng lắp bắp kinh hãi, sau đó lùi bước.

Hắn lên giường, kéo đai lưng của nàng, nhanh chóng nói: "Mặc Ly biết ngươi tới tìm Trương Đồng Hiểu thì đã biết ngươi ở Hoa Nghênh Xuân Các rồi. Rất nhanh hắn sẽ biết ngươi đã rời khỏi sương phòng của Trương Đồng Hiểu, hơn nữa ngươi cũng chưa đi ra cửa lớn của nơi này. Vậu ngươi cảm thấy hắn cần bao lâu để phát hiện ra ngươi đã nhìn thấy hết?"

Nghe vậy, mặt nàng xanh mét. Hắn thừa dịp nàng còn không phản ứng lại thì lập tức cởϊ áσ nàng, vẻ mặt lo lắng nói: "Quy củ là bình thường có chuyện xảy ra ở Hoa Nghênh Xuân Các thì ta sẽ phải đi xác minh. Hiện giờ mùi nặng như thế mà ta vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa việc ngươi không ra khỏi đây Mặc Ly cũng biết, vậy thì nguyên nhân duy nhất ta không đi kiểm tra chỉ có thể là vì ngươi, bởi vì ta đang ở cùng ngươi nên mới không ngửi được mùi kia. Hắn sẽ rất nhanh đến đây xem xét xem có phải chúng ta ở cùng nhau không, nhìn xem có phải ngươi ở trên giường của ta không, xem ta có phải vì ngươi mà không chú ý đến chuyện phát sinh bên ngoài không ——"

"Vậy thì cũng không cần ——" vẻ mặt nàng bối rối túm lấy tay hắn, vội vàng mở miệng nhưng lại bị hắn ngắt lời.

"Khướu giác của hắn rất mẫn cảm." Chu Khánh nhìn nàng, thấp giọng nói: "Mỗi kẻ trong số bọn họ đều thế, bọn họ biết ta mê luyến ngươi đến nỗi có thể khiến ta quên đi những chuyện khác. Chỉ có một loại hương vị mới có thể che lấp mùi tanh hôi vấy lên người chúng ta......"

Một câu mê luyến kia khiến Ôn Nhu ngẩn ra, đã quên ngăn cản hắn, chỉ trong một khắc hắn đã cởi mảnh vải quấn ngực của nàng ra, cởϊ qυầи của nàng, tách hai chân nàng ra, bế cả người trần trụi của nàng lên. Nàng thất kinh mà nhắm mắt bám lấy đầu vai hắn, sắc mặt tái nhợt nói: "Từ từ...... Ta không thể...... Ta không có biện pháp......"

"Nhìn ta, " hắn cúi đầu vỗ về khuôn mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Ôn Nhu, ngẩng đầu lên nhìn ta."

Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.

"Ngươi chỉ cần nhìn ta, nghĩ đến ta là được rồi." Hắn dừng bên môi nàng, sau đó dán lên cành môi nàng, bàn tay to vỗ về thắt lưng nàng, khàn giọng nói: "Giống như đêm qua, giống như đếm đó ngươi đến tìm ta vậy, giống như mỗi đêm trước đây, ngươi chỉ cần giao mình ra cho ta, để ta và ngươi hòa làm một, để ta cảm nhận ngươi đang bao lấy ta, cần ta cũng sưởi ấm cho ta, để ta biết mình vẫn còn sống......"

Lời này của hắn nghe như đang khẩn cầu, khiến trái tim nàng kinh hoảng, nóng lên. Con ngươi đen của hắn sâu hun hút, du͙© vọиɠ nóng bỏng ghé sát vào nơi tư mật của nàng nhưng hắn không bắt buộc nàng phải phối hợp.

"Đó...... Là thật sao?" Nàng khó khăn mở miệng hỏi.

"Cái gì là thật?"

"Rằng ngươi mê luyến ta?"

Hắn nhìn nàng, đôi mắt co lại, phun ra câu chữ từ đáy lòng, "Là thật."

Tất cả những việc này thật điên cuồng.

Nàng căn bản không nên tin tưởng những lời người này nói, nhưng khi hắn nhìn nàng và nói ra những lời này thì nàng không có cách nào cự tuyệt hắn.

Ôn Nhu rưng rưng chậm rãi nâng lên bàn tay nhỏ bé lạnh như băng để ôm lấy cổ hắn, bám lấy vai hắn. Còn hắn thì nâng mông nàng lên, dò xét tiến vào. Điều này có chút khó khăn, nàng cũng chưa được chuẩn bị tốt, vì thế nàng ngẩng đầu há mồm thở dốc, đau đớn khiến cho nước mắt lại chảy xuống.

Hắn cúi đầu, há miệng ngậm lấy bộ ngực sữa trắng noãn đang ngẩng cao của nàng, khiến cả người nàng run lên. Sau đó nàng cảm giác được tay hắn càng nâng mông nàng lên cao để nàng có thể dễ dàng tiếp nhận hắn, để hắn có thể tiến vào càng sâu hơn.

Nàng vốn cho rằng nàng sẽ phải giả bộ, cũng không thể nào quên được những gì vừa chứng kiến, cũng không thể nào cùng hắn làm loại sự tình này khi nào lúc nào cũng có thể có người tiến đến đây. Nhưng hắn dùng thân thể cường tráng ma sát người nàng, lấy một phương thức thân mật đến dọa người để cường thế giữ lấy nàng. Mỗi lưỡi hắn nóng bỏng, tiếng tim đập như sấm, bàn tay đầy mê hoặc khiến cơ thể nàng cũng nóng lên.

Bàn tay to của hắn vuốt ve khắp người nàng, miệng hé ra liếʍ hôn, nhẹ nhàng cắn lên mỗi tấc da thịt mẫn cảm của nàng. Sau đó hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng nàng mười ngón giao triền, lai không ngừng ma sát. Nỗi vui sướиɠ không gì sách kịp thổi quét qua khiến cho Ôn Nhu khó có thể ức chế bám lấy vai hắn, khom lưng đón ý nói hùa.

Nàng nghe được mình phát ra những tiếng rêи ɾỉ, nghe được tiếng nước khi hai người giao hợp. Hắn cố ý trêu chọc khiến nàng không thể nhịn được chỉ có thể thở dốc liên tục.

Ngay khi nàng sắp không nhịn được thì có người gõ cửa, cả người Ôn Nhu cứng đờ, theo phản xạ mà cắn môi, nhưng hắn vẫn không dừng lại, chỉ tiếp tục đong đưa, làm cho nàng không còn cách nào khác ngoài vùi mặt vào chăn, buồn bực hừ hừ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)