Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 17

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Gió đêm đông thổi vù vù.

Nam hài mặt một bộ quần áo đầy mụn vá, cuộn mình trong góc đường mà run rẩy. Hắn rất lạnh, rất đói. Mọi người đến rồi đi, không ai chú ý đến hắn, đã mấy ngày liên tiếp, không ai thưởng một đồng tiền vào cái chén bể của hắn.

Trời càng lúc càng đen, gió cũng lạnh hơn. Gió lạnh cuốn những mảnh lá khô bay lên, thả vào cái chén bể của hắn.

Nhìn chiếc lá khô héo kia, hắn lạnh đến nỗi không còn cả sức để khóc. Tất cả sức của hắn đã dùng cho việc run rẩy rồi.

Nam hài cầm cái chén bể đứng dậy, hắn muốn đi đến phố hoa thử vận may, chỗ đó nhiều người giàu, mặc dù có người sẽ đánh hắn, nhưng có đôi khi cũng có người sẽ thưởng cho hắn mấy văn tiền.

Hắn chậm chạp rời đi, cước bộ của hắn lảo đảo, méo mó. Có lẽ hắn nên đi tìm cha hắn, nhưng kỳ thật hắn cũng không biết ông ta đang ở đâu, phần lớn thời gian ông ta đều say, mà ông ta say lên thì cũng sẽ đánh hắn, hoặc đòi hắn tiền đi mua rượu uống.Co thân người đơn bạc, hắn cố sức thở phì phò từng ngụm khói trắng, tận lực dựa vào ven đường mà đi, không dám chắn đường của người khác.

Trên đường cái là từng khung cửa sổ sáng đèn, tản ra ánh lửa ấm áp. Hắn có thể nghe thấy tiếng vui cười truyền ra từ bên trong, còn có mùi đồ ăn thổi tới.

Hắn đã đói đến mức ngực dính vào lưng, vì thế hắn nhịn không được hướng về phía tiệm cơm phía xa bước hai bước. Đúng lúc này một chiếc xe ngựa chạy qua, suýt nữa thì đυ. ng vào người hắn.

Hắn quay đầu, vội vã lùi về phía sau để tránh, nhưng bởi thế mà ngã lăn trên đất, cái chén bể trong tay văng ra, đập lên mặt đất vỡ làm hai nửa, cái lá khô bên trong cũng bay mất.

"Khốn kiếp cái đồ rách rưới kia! Nhà ngươi mù rồi hả ——" Phu đánh xe không dừng xe lại, chỉ mắng mỏ rồi nghênh ngang bỏ đi.Nhìn cái xe ngựa kia đi xa dần, hắn chậm rãi đi đến một bên, nhặt lên cái bát đã vỡ làm hai mảnh. Tiệm cơm đối diện vẫn truyền đến từng tiếng cười vui và cả mùi đồ ăn thơm nồng, nhưng hắn không dám nhìn một cái nào nữa.

Đó không phải chỗ hắn có thể chờ mong điều gì, cũng không thể nơi hắn có thể dựa vào để qua ngày, hắn sẽ không được một ngụm cơm nào từ nơi đó.

Nhanh chóng cầm lấy cái bát vỡ, hắn muốn đứng dậy, muốn tiếp tục lê đôi chân nhỏ đi tới chỗ phố hoa, nhưng vừa mới đứng dậy thì một trận hoa mắt đã ập đến, trời đất xoay tròn, hai mảnh của cái bát rơi xuống, càng vỡ vụn hơn.

Hắn thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, lúc này chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, cố chống đỡ chính mình.

Tiếng chén vỡ khiến tiểu nhị của tiệm cơm để ý, vội đi ra vung cái khăn vải đuổi hắn đi, "Thối quá! Không biết tên khất cái nào to gan, đúng là xui xẻo mà. Đừng có chắn trước cửa hàng chúng ta nữa, mau cút đi, đi chỗ khác mau. Chỗ này không có cơm thừa cho ngươi đâu!"Hắn cúi đầu, thở sâu, nhanh chóng tránh ra, sợ bị người ta nhận ra mặt. Tuy hắn đã bôi bụi bẩn lên mặt, nhưng hắn biết cha mình rất để ý, nếu để người khác nhận ra thì cha nhất định sẽ đánh hắn một trận.

Cố gắng chống đỡ một hơi, hắn thất tha thất thểu đi về phía trước, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng tiểu nhị kia mắng chửi nữa. Hắn đầu váng mắt hoa đi bao lâu hắn cũng không biết, thẳng đến khi hắn vô lực quỳ rạp xuống đất không đi nổi nữa.

Không biết từ khi nào hắn đã tới bên kênh đào, thuyền hoa trên sông thắp đèn sáng trưng, mùi rượu và mùi thức ăn truyền đến.

Trên mặt đất là những viên đá phiến lạnh băng, nơi xa có tiếng đàn sáo truyền tới, một đám công nhân bến tàu ha ha cười mà đi qua bên cạnh hắn, trong đó có mấy người đang cầm chân gà, và mang theo bầu rượu.

Hắn lui người vào một góc tường âm u, không dám để người khác chú ý tới mình. Trong lúc hoảng hốt hắn thấy ngọn đèn trên thuyền hoa trước mặt cứ chợt gần chợt xa, thoạt nhìn vô cùng ấm áp, mà hắn vẫn chỉ càm thấy vừa lạnh vừa đói.

Hắn thật sự muốn lớn nhanh hơn, chờ hắn lớn một chút, có sức làm việc, như thế hắn có thể kiếm cơm ăn...... Hắn thực sự muốn lớn nhanh hơn...... Lớn nhanh hơn......

Trong lúc thần trí không rõ ràng, hắn thấy ngọn đèn dầu trong đám sương mỳ phía trước. Hắn cố gắng hô hấp nhưng mỗi một hơi hít vào đều là lạnh lẽo, mỗi hơi thở ra đều mang theo chút hơi ấm trong người hắn.

Đúng lúc này có gì đó màu trắng thản nhiên rơi xuống. Một mảnh lại một mảnh rơi trên đất.

Đó là tuyết, hắn biết. Mà hắn cũng chết chắc rồi.

Giờ khắc này, hắn hiểu rõ được vận mệnh của mình, hắn cũng không còn khí lực đến chỗ phố hoa nữa. Hắn sẽ không kiếm nổi một văn tiền nào để cứu sống bản thân qua một tháng cuối đông này nữa.

Giờ phút này đến thở hắn cũng thấy khó khăn, còn đau nữa. Nhìn những bông tuyết rơi dày trên sông, và trên mặt đất, hắn không nhịn được co rúm lại run rẩy.

Vì sao hắn còn muốn sống chứ? Trên đời này có ai để ý đến hắn đâu, sau khi nương mất thì không còn ai thương hắn nữa.

Không có ai.

Lúc này hắn gần như đã buông tha, hắn nhắm lại hai mắt nặng trĩu, để những phiến đá và bức tường lạnh băng hấp thụ dần hơi ấm trên cơ thể mình.

Mọi người đến rồi đi, nhưng chẳng ai chú ý đến thân mình nho nhỏ đang cuộn lại ở góc tường.

Không biết qua bao lâu, một nam nhân kết thúc công việc đi qua, thấy đứa nhỏ co ro trong một góc. Hắn ta tiếp tục đi về phía trước, nhưng được vài bước thì hắn ta lại dừng chân, than thở cả buổi rồi mới không vui quay đầu lại, đi tới chỗ nam hài kia.

Hắn đi về phía trước, vỗ vỗ mặt đứa nhỏ kia, lại lắc lắc vai nó, "Này! Tiểu tử! Tiểu tử!"

Mãi một lúc sau nam hài mới có thể mở đôi mắt mệt mỏi. Hắn nhìn thấy trước mắt không phải ai khác mà chính là tên tiểu nhị cùng hung cực ác vừa đuổi hắn đi.

Tên tiểu nhị kia nhìn thấy hắn thì nhíu mày nói: "Đừng ngủ ở đây, sẽ chết người đó!"

Hắn hé đôi môi trắng bệch, ngập ngừng rồi lại không nói nổi một lời nào. Tiểu nhị thấy thế thì lấy từ hành lý của mình ra một nắm cơm, nhét vào trong tay hắn.

Nhìn thấy nắm cơm trong tay, nam ngài ngây người, nhất thời không phản ứng lại được.

"Mau ăn cái này, sau đó tới phố hoa, nơi đó tửu lâu san sát nên sẽ ấm hơn." Tiểu nhị kia trừng mắt nhìn hắn, khô khốc nói: "Ban ngày ngươi đi tới chỗ phố buôn bán, chỗ đó các tiệm cơm thường có cơm thừa, ngươi sẽ không chết được đâu."

Bỏ lại câu này rồi tiểu nhị kia mới đứng dậy rời đi, nhưng được hai bước hắn lại quay mặt lại hung ác nói: "Ngươi cũng đừng thấy ta cho ngươi cơm ăn thì ngày nào cũng chạy tới chỗ ta. Chính ta kiếm sống cũng khó, không nuôi nổi một kẻ như ngươi đâu!" Nói xong tiểu nhị lập tức cất bước đi luôn.

Hắn cầm lấy nắm cơm kia, ngẩn người nhìn bóng dáng người nọ, lông mi dính bông tuyết run rẩy. Trong một khắc một cỗ nhiệt khí dâng lên, khiến mắt hắn chua xót.

Miếng cơm nắm trong tay đã sớm nguội, hắn chậm rãi cắn từng ngụm, từng ngụm một. Nắm cơm kia vừa lạnh vừa cứng, nhưng bên trong có bao cải củ. Đó là nắm cơm ngon nhất hắn từng ăn.

Nước mắt nóng bỏng từ trong mắt chảy xuống. Hắn không nghĩ tới tiểu nhị nhìn có vẻ xấu xa kia kỳ thật chỉ hung ác bên ngoài.

Hắn cứ thế ăn từng ngụm, thẳng đến khi một nắm cơm đã ăn hết không còn một hạt.

Bông tuyết rơi lả tả xuống, nhưng rốt cuộc hắn đã có khí lực để đứng lên đi tới chỗ phố hoa.

Mùa đông một năm kia tuy hắn thường bị đói vì ngày có cơm ngày không, nhưng trong thành luôn có người sẽ cho hắn một ngụm cơm, một cái áo.

Bởi vậy hắn mới còn sống.

Rất nhiều năm, rất nhiều năm về sau, những người trong thành không ai còn nhớ rõ về tên tiểu khất cái kia, nhưng hắn lại nhớ rõ. Hắn nhớ rõ tiểu nhị kia cùng với những người đã cho hắn một ngụm cơm ăn.

Không ai nhớ, nhưng hắn nhớ.

QUYỂN THƯỢNG

Chương 9

Tỉnh dậy từ cơn mơ thì trời đã sáng choang, trong lúc nhất thời nàng còn không phục hồi tinh thần, vẫn quyến luyến hơi ấm và hương vị của hắn. Nàng cũng nhớ tới bộ dáng hắn ở một đêm năm xưa khi hắn bình yên gối đầu lên đùi nàng mà ngủ.

Nàng cuộn người trên giường, ôn nhu mà thở dài. Từ khi mặc nam trang làm Ôn Tử Ý thì mỗi năm chỉ có vài ngày nàng mặt trang phục nữ, mà hôm qua thật khéo làm sao khi nàng có thể gặp hắn những hai lần.

Buổi sáng gặp hắn ở trên thuyền thì nàng đã biết đêm hắn sẽ tới. Buổi chiều lại gặp lại thì nàng nhịn không được lanh mồm miệng, điều này khiến nàng càng xác định là hắn sẽ tới.

Nàng thật không hiểu đời trước mình làm sai cái gì mà đời này lại gặp được nam nhân như hắn.

Từ khi gặp gỡ lần đầu đến nay đã 5 năm, nam nhân kia đối với nàng trước sau vẫn là một bí ẩn, nàng không sao nhìn thấu hắn.

Ngoài phòng truyền đến tiếng mọi người đang làm việc, mà mùi hoa cỏ cũng theo gió bay vào trong phòng. Một lúc sau có tiếng bước chân nho nhỏ tiến đến, sau đó dừng trước cửa, có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Tiến vào đi."

Vân Hương đẩy cửa mà vào, mang theo một bình nước nóng. Nàng cúi đầu xác định vị trí cánh cửa, sau đó cẩn thận bước qua.

Ôn Nhu ngồi dậy, xuống giường đón lấy cái ấm kia, đem đổ nước vào cái chậu đồng rồi bắt đầu rửa mặt chải đầu.

Trước kia không có nha hoàn nàng cũng đã quen với việc chăm sóc chính mình. Hiện tại có tiền mua nha hoàn nhưng vì không muốn người khác phát hiện ra tình huống của mình nên nàng cũng không cho nhà hoàn tiến vào viện của mình. Ngày thường đều là Thúy di hoặc Vân Hương đi vào đây.

Lúc nàng rửa mặt chải đầu thì Vân Hương đã im lặng tiêu sái đi ra ngoài, trong chốc lát đã mang bánh mì lớn và sữa đậu nành về.

Ôn Nhu chia cái bánh mì làm hai nửa, ngồi xuống cạnh bàn mà cùng ăn sáng với Vân Hương.

"Mọi người trong nhà gần đây có khỏe không?"

Lần này nàng vẫn luôn đi sớm về muộn, bận đến thiên hôn địa ám, cũng không có thời gian xem xét mọi người trong nhà.

"Vâng, vẫn tốt." Vân Hương gật gật đầu, sau đó giống như nhớ ra lúc trước nàng có dặn dò nên mới chậm rãi bổ sung một câu: "Khâu thúc nói thiếu gia không muốn đến trường, mà muốn cùng Ôn lão bảo học kinh thương. Khâu thúc đã đồng ý sẽ có lời với Ôn lão bản, nhưng trước đó thiếu gia vẫn phải đọc sách cho tốt, có điều thiếu gia không vui vẻ lắm. Các tiểu thư thì không ngừng kéo Thúy di đi xem diễn kịch. Hôm nay Thúy di cũng mang các nàng ra phố xem diễn, nhưng lại có điều kiện là nhị nương cũng phải đi cùng. Trừ cái đó ra thì mọi thứ khác đều ổn."

"Nhị nương đồng ý sao?"

"Bà ấy không thích Thúy di nhưng các tiểu thư náo loạn hai ngày, nói nếu không ra khỏi cửa thì có ai biết Ôn gia còn có ba bị tiểu thư chứ? Nếu không đồng ý thì bọn họ dứt khoát ở nhà nhìn mặt nhau đi. Nghe thấy thế, nhị nương lập tức đổi ý, sáng sớm hôm nay bà ta còn trang điểm cho ba vị tiểu thư sau đó cùng nhau đi ra ngoài."

Ôn Nhu nghe vậy thì cười cười. Nữ nhân kia từ trước đến giờ đều không thích Thúy di, hiện giờ mỗi ngày phải nhìn sắc mặt Thúy di thì sợ là sắp nghẹn hỏng rồi.

"Ba người bọn họ có quấy nhiễu muội không?" Ba muội muội khác mẹ kia của nàng từ nhỏ được nuông chiều, lúc mới tới từng bắt nạt Vân Hương.

"Không có." Vân Hương lắc lắc đầu, nói: "Tỷ đã cảnh các các nàng rồi, sau đó các nàng phát hiện ra ta có tật ở mắt, cho dù có tỷ làm chỗ dựa thì cũng không thể gả cho người trong sạch, sẽ không cạnh tranh với bọn họ thế nên họ cũng không để ý đến ta nữa."

Lời này khiến Ôn Nhu ngẩn ra, nàng giương mắt nhìn về tiểu cô nương giống như muội muội ruột của mình nói, "Muội đừng nghe các nàng nói bậy, sau khi ta rảnh rỗi hơn thì nhất định sẽ thay muội chọn một gia đình tốt gả muội qua."

Nghe vậy, Vân Hương há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Ôn Nhu thấy thế thì nói: "Vân Hương, muội biết là trước mặt ta muội muốn nói gì thì cứ nói mà."

Vân Hương chần chờ một lúc lâu mới ngước mắt, nhỏ giọng nói, "Ta có thể...... Không lấy chồng không?"

Ôn Nhu ngẩn ra, nhìn thấy tiểu cô nương không biết từ khi nào đã trổ mã xinh đẹp trước mặt, tâm cũng đau. Nàng biết vì sao Vân Hương không muốn lấy chồng. Mắt nàng không tốt, cho dù đến chỗ nào thì cũng sẽ bị phụ thuộc, bị người ta bắt nạt. Thật vất vả nàng mới tới Ôn gia nhưng lại bị ném tới biệt viện ở với mình.

Ôn Nhu biết tính tình Vân Hương im lặng, là bởi vì không nhìn thấy. Nàng ấy im lặng thì sẽ không khiến người ta chú ý, cũng sẽ ít bị bắt nạt hơn.

"Có thể, đương nhiên là có thể." Nàng nắm cái bánh trong tay, nhìn nha đầu kia ôn nhu nói: "Nếu muội không muốn thì nơi này vĩnh viễn là nhà của muội."

Vân Hương nghe vậy thì nắm chặt bánh mì trong tay, gật gật đầu, cũng không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu ăn bánh.

Ôn Nhu cũng cúi đầu ăn bánh của mình, cười nói một câu, "Nếu không, lúc nào có người bức hôn Ôn lão bản, ta sẽ cưới muội là xong."

Lời này khiến Vân Hương sửng sốt, sau đó hơi nhếch miệng cười, gật đầu nói, "Tốt, nếu là Ôn lão bản thì ta đồng ý."

Ôn Nhu nghe xong thì cười đến càng vui vẻ hơn. Hai tỷ muội cứ như vậy vừa ăn bánh, vừa uống sữa đậu nành, sau đó bắt đầu một ngày bận rộn.

Sau khi ăn sáng xong, Ôn Nhu mặc nam trang, đem tóc dài bó lên, mang mũ quả dưa, rồi từ cửa ngầm đi tới đại viện cách vách.

Đó là đại viện của Ôn Tử Ý, chỉ cách một bức tường với tiểu viện của Ôn Nhu tiểu thư.

Đối với người bên ngoài thì Ôn Nhu là một vị đại tiểu thư im lặng ốm yếu, bình thường ít ra khỏi đại môn, mười ngày nửa tháng mới thấy nàng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Ôn Tử Ý là chủ nhân của tòa nhà, ngày nào cũng phải xuất hiện. Để tiện, cũng không khiến người khác hoài nghi, mấy năm trước Khâu thúc và Lục Nghĩa đã vụиɠ ŧяộʍ xây một cái cửa ngầm, để tiện cho nàng dùng thân phận khác nhau và ra vào.

Lúc này nàng đẩy cửa ra, rảo bước đi qua đình viện, người hầu trông thấy nàng thì đều cúi chào.

Đến cửa lớn, Lục Nghĩa đã sớm chuẩn bị xe chờ bên ngoài, Vừa thấy nàng thì hắn đã thay nàng để thang, rồi vén màng. Xe ngựa cao hơn xe lừa nhưng nàng đã sớm quen, vô cùng nhanh nhẹn bước lên xe. Mới ngồi ổn thì Lục Nghĩa đã thuần thục đánh xe ra đường cái.

Vài năm nay việc làm ăn của nàng càng ngày càng lớn, sớm đã vượt xa những gì năm đó cha nàng có, xe lừa cũng đã được đổi thành xe ngựa, tiểu viện cũng đã thành đại viện.

Nàng là người có đầu óc kinh doanh, hơn nữa còn có Chu Khánh ở phía sau trợ giúp, vì thế nàng cuối cùng đã có được nhà xưởng và đội tàu của chính mình.

Trên đường cái, người đến người đi như mắc cửi. Mặc dù ở ngoại thành nhưng ngã tư đường vẫn vô cùng náo nhiệt, cũng không kém trong thành là bao nhiêu. Hai năm trở lại, chỗ này cực kỳ náo nhiệt, nàng đi dọc đường thấy không ít người đứng tốp ba, tốp năm ăn sáng bằng bánh bao và sữa đậu nành.

Thấy xe ngựa của Ôn gia, mọi người đều cười tươi. Lúc Lục Nghĩa dừng xe trước cổng lớn của xưởng thì có người đã nhìn thấy nàng, liền vẫy tay chào hỏi với nàng.

Nàng gật đầu mỉm cười với người kia, sau đó mới bước vào trong cửa. Vài vị quản sự trong xưởng đã đi lên đón, cầm sổ ghi chép để nàng nhìn.

Đa số mọi việc nàng đều để cấp dưới làm, nếu có việc trọng đại thì nàng vẫn sẽ là người ra phương hướng.

"Gia, sắp tới thanh minh rồi, thời tiết cũng sắp ấm lên, cần nhanh chóng ấp trứng tằm trước khi đến tiết cốc vũ, sau đó đem tằm đưa tới tằm phòng mới xây. Có điều Từ sư phó phụ trách nuôi tằm nói nuôi tằm phải có nhiệt độ ấm áp vừa phải, trong phòng có cửa sổ mới thông gió tốt, lại có ánh sáng thích hợp. Mà cửa sổ của tằm phòng mới xây lại không đạt tiêu chuẩn, phải làm lại."

"Để ta xem." Nàng tiếp nhận thiết kế tằm phòng mà vị quản sự kia đưa lên, nhìn một chút rồi nói: "Tằm phòng có ánh sáng tối đều nhau, nếu không sẽ khiến tằm phát triển không đồng đều, mà lá dâu đưa vào cũng sẽ bị ảnh hưởng. Từ sư phó nói không sai, cửa sổ mấy phòng này quả nhiên không tốt, ngươi mang tiền đưa cho ông ta, để ông ta toàn quyền sửa sang lại."

"Được, ta sẽ đi làm ngay."

"Gia, phường nhuộm cần mua một đống thuốc nhuộm nhưng tiền thuốc nhuộm đã tăng lên hơn gấp đôi, vượt xa phí tổn mà chúng ta đánh giá, thực sự sẽ không có lời, chúng ta có nên đến Xuyên Địa để mua thuốc nhuộm không?"

"Chất lượng thuốc nhuộm ở đó thế nào?"

"Không vấn đề gì, nhưng đối phương muốn chúng ta ký hợp đồng 5 năm."

"Năm năm quá dài, hỏi đối phương xem ba năm có được hay không. Nếu được thì ngươi tự làm chủ ký kết đi."

"Đã biết." Tề quản sự của phường nhuộm gật đầu đi ra ngoài.

"Gia, công nhân bến tàu muốn tăng tiền công, nhưng năm trước chúng ta mới tăng tiền công rồi......"

"Ngươi có biết vì sao bọn họ lại muốn tăng tiền công không?"

"Hà lão bản của thành đông có kho hàng bên ngoài bến tàu, nghe nói tiền công bên kia gấp đôi chỗ chúng ta."

Nghe vậy, nàng chỉ nói: "Có thể phiền Đông thúc đem sổ sách ở bến tàu tới, việc này ta sẽ cân nhắc thêm."

"Ta đã sớm chuẩn bị tốt." Quản sự kho hàng quay đầu vẫy tay với thiếu niên đi theo mình, mà đứa nhỏ kia vội chạy tới, trên tay là chồng sách cao như núi.

"Mang tới thư phòng của ta đi ——" Nàng còn chưa dứt lời thì thiếu niên kia đã xoay người bước đi, động tác vô cùng vội vàng. Nàng nhịn không được nhìn nhiều một chút, lại đột nhiên phát hiện thân hình thiếu niên kia có chút quen thuộc.

"Từ từ!"

Thiếu niên kia cứng đờ, dừng bước nhưng vẫn cúi đầu.

"Ngươi tên là gì?" Tiểu tử này thật đúng coi nàng mắt mù chắc?

Thiếu niên ôm quyển sách, chần chờ một chút, rồi mới hít một hơi ngẩng đầu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, miệng còn nhếch lên.

Nàng nhíu mày nhìn hắn, mà hắn thì chột dạ tránh đi. Vị quản sự kho hàng thấy thế thì bước lên trước hát đệm nói: "Gia, tiểu tử này là ta mới tuyển được tháng trước, cũng họ Ôn, tên là Ôn Nhị. Bình thường hắn rất thông minh, đại khái lần đầu tiên gặp ngài nên mới khẩn trương."

Tiểu tử này thật đúng là dám lật trời. Thấy hắn đã sợ đến đổ mồ hôi, nàng không làm khó hắn nữa mà mở miệng nói, "Ôn Nhị, ngươi biết tính sổ sách hả?"

Thấy nàng có vẻ đã tha cho hắn, thiếu niên vội vã gật đầu trả lời, "Biết, ta biết tính."

Ôn Nhu nhìn hắn, ngẫm lại thì tiểu tử này chọn kho hàng, lại là kho hàng ở bến tàu, hẳn là muốn ở đằng kia, tránh gặp mặt nàng, không ngờ vẫn bị vác đến đây đưa sổ sách.

Vân Hương nói hắn mới nói chuyện với Khâu thúc, nhưng Đông thúc lại nói hắn đã làm tháng trước, nhìn làn da phơi nắng hơi đen của hắn thì đúng là đã trốn đi làm một thời gian rồi. Tư thái của hắn cũng không giống một thiếu gia được nuông chiều, hẳn là hắn không nói suông.

Nói thật, nàng cũng không phải muốn ngăn cản hắn, nhưng nương hắn dài dòng, luôn hy vọng đứa con duy nhất này có thể thi được cái công danh. Nếu hắn đã có quyết tâm học kinh thương, còn vụиɠ ŧяộʍ đến xin làm thì cũng kệ hắn vậy.

Nhìn thấy bộ dạng hắn khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, nàng mở miệng nói, "Đông thúc kinh nghiệm nhiều, sẽ dẫn dắt được nhiều cho ngươi. Có điều học được bao nhiêu thì phụ thuộc vào ngươi, cơ hội này ngươi nên quý trọng."

"Ôn Nhị biết!" Thiếu niên mở to đôi mắt sáng ngời, biết nàng đã đồng ý, vì thế hắn vội lớn tiếp đáp: "Tạ ơn Ôn lão bản!"

"Đem sổ sách tới thư phòng của ta đi." Nàng khoát tay để cho hắn đi.

Ôn Nhị lộ ra một nụ cười sáng lạn, lập tức ôm sách chạy thùng thùng về phía thư phòng. Quản sự kho hàng cũng đi ra ngoài. Lúc này một quản sự khác tiến lên, sau đó lại một người nữa, các quản sự tới lui như nước chảy mây trôi.

Buổi sáng chủ yếu là các vấn đề về dệt và vận chuyển hàng hóa. Đến sau giờ ngọ thì lại có một đám quản sự khác tới, chuyên môn chịu trách nhiệm và lương thực, cùng với hàng tạp hóa, khiến nàng vội đến không kịp xoay đầu.

Nàng còn phải xử lý những việc tồn đọng, đọc xong đống sổ sách. Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt lại có người tới gọi nàng.

"Gia, Trương Đồng Hiểu cho người đưa thư tới."

Nàng nghe thấy lời này mới hoàn hồn nhìn thấy tiểu nhị phía trước đang khom lưng trình lên một phong thư, mà sắc trời cũng đã tối rồi.

Nàng vươn tay đón lấy thư, mở ra thì thấy trên đó chỉ viết vài dòng. Nàng nhíu mày, mở miệng ra lệnh, "Trương Đồng Hiểu sửa lại địa điểm ăn tiệc tối nay, mau bảo Lục Nghĩa chuẩn bị xe, ta lập tức tới."

"Dạ, " tiểu nhị nghe xong thì lập tức đi thông báo cho Lục Nghĩa.

Ôn Nhu thở sâu, lại giở sổ sách trong tay, xác định một chút thông tin rồi mới đóng sách lại đứng dậy ra cửa.

Lục Nghĩa đã chờ nàng ở cửa, lúc nàng lên xe thì hắn hỏi: "Gia muốn đi đâu?"

"Hoa Nghênh Xuân Các." Nàng mắt cũng không chớp nhìn Lục Nghĩa nói. Hắn lại nhíu mày, ngừng một chút nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng mở miệng, "Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?"

"Ta thật sự muốn làm như vậy." Nàng nhìn thẳng vào nam nhân từ trước đến giờ luôn quan tâm đối đãi nàng như muội muội ruột này, sau đó bình tĩnh đáp lời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)