Vay nóng Homecredit

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 055

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


Không phải không từng nghĩ qua nàng sẽ nói ra yêu cầu gì, thậm chí hắn còn nghĩ đến khả năng nàng muốn hắn thả nàng đi.

Bất luận nàng có thật sự biết trên người mình trúng độc hay không, hoặc nàng có thật sự động tâm với Nam Cung Ngự hay không, hắn đều cân nhắc những khả năng nàng sẽ đưa ra yêu cầu, thế nhưng bản thân hắn từ đầu đến cuối lại không tìm được đáp án -- lúc ấy hắn chỉ bật thốt lên câu đáp ứng nàng như vậy, đến tột cùng là nên hay không nên.

Nhưng mà trăm tính vạn tính, hắn cũng thật không ngờ, nàng yêu cầu là -- không nên ép nàng!

Không nên ép nàng!

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được bật cười ha ha.

Có lẽ ngàn loại vạn loại yêu cầu hắn đều đáp ứng rồi, nhưng hôm nay, nàng lại muốn hắn không nên ép nàng?

Nếu hắn không bức nàng, nàng sẽ gả cho hắn sao?

Mã nếu hắn không bức nàng, nàng sẽ yêu thượng hắn sao?

Nếu hắn không bức nàng, bọn họ sẽ có Bất Ly sao?

Vốn ngay từ đầu, những thứ hắn lấy được từ trên người nàng đều là ra tay bức nàng mà thôi. Hắn quả thật đã quen dùng thủ đoạn, thậm chí trong tình yêu cũng không tiếc rẻ, nhưng mà tất cả đều bởi vì người đó là nàng mà thôi, nếu đổi lại là người khác, hắn chỉ sợ ngay cả hứng thú liếc mắt một cái cũng không có.

Không bức nàng? Làm sao hắn có thể đáp ứng không bức nàng đây?

Trong quá rượu Như ý quán, ca vũ nhộn nhịp, không khí thật thanh bình.

Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ liên tiếp uống hai bầu rượu, rốt cuộc Thập Nhất không chịu được nữa, vươn tay ra chặn hắn, "Không nên uống nữa. Bất Ly đã được sinh ra, huynh cao hứng cũng là bình thường, tội gì lấy bản thân mình làm tình làm tội chứ."

"A." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần sắc mặt tối tăm, "Lão Cửu, sao đệ lại không uống?"

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ co rút lại một chút, bỗng nhiên vươn tay ra, cầm lấy một bầu rượu trên bàn hung hăng ném xuống đất: "Còn muốn uống bao lâu nữa? Nam Cung Ngự, hay là Mộc Cao Phi, ta mặc kệ hắn là ai, huynh nói cho ta biết hắn còn muốn ở lỳ trong phủ huynh bao lâu nữa?"

Tên nam nhân kia, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi tên nam nhân kia, đó chính là tên nam nhân mà thê tử của hắn ngày nhớ đêm mong!

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: "Sao đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Đạm Tuyết nói với đệ cái gì?"

Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh một tiếng.

Đạm Tuyết chưa từng nói với hắn bất cứ điều gì cả, chuyện về Nam Cung Ngự càng không bao giờ đề cập qua. Nhưng càng như vậy, hắn mới càng cảm thấy trái tim băng giá. Nàng có thói quen đem mọi chuyện giấu ở đáy lòng, dù là hắn, cũng tuyệt đối không thể thâm nhập vào tâm của nàng. Hắn cũng không để ý, thậm chí chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn, trong lòng nàng nghĩ cái gì hắn cũng không để ý, cho dù nàng đang tính kế hắn, hắn cũng không để ý!

Nhưng mà vì sao, nàng lại nghĩ đến nam nhân khác? Nam Cung Ngự có thật sự tốt đến vậy không? Mọi người trên thế giann này đều nhìn ra được hắn vốn không thương nàng, hắn một lòng một dạ đều đặt trên người Hoa Tịch Nhan. Mà hắn, đường đường cũng là thân vương Hoàng Phủ Thanh Thần, yêu nàng như vậy, thậm chí cam tâm tình nguyện đặt trái tim trước mặt nàng để mặc nàng giẫm lên --

Nhưng mà vì sao, nàng vẫn không thương hắn chứ?

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thần sắc Hoàng Phủ Thanh Thần, cười một tiếng: "Lão Cửu, sao đệ lại không thể buông tay vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Huynh đừng chỉ biết nói với ta như vậy!"

"Đúng vậy." Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, "Ta thật sự là không có tư cách." Cuối cùng, hắn nhìn về phía Thập Nhị:"Thập Nhị, đệ đưa Cửu ca trở về đi. Nếu tiếp tục ngồi ở trong này, ta sợ hắn sẽ hủy đi Như ý quán của người ta."

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng liều mạng vỗ cái bàn trước mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, huynh là thất ca của ta! Ta kính huynh trọng huynh, nhưng Hoa Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự, ta không thể nhẫn được! Huynh nhìn xem huynh để nữ nhân kia biến thành bộ dáng gì đi? Huynh vẫn là thất ca của ta trước kia sao? Về phần Nam Cung Ngự, lúc trước hắn phản bội huynh như vậy, sao huynh lại nhân từ không xuống tay giết hắn đi? Nếu huynh không ra tay được, ta sẽ giúp huynh! Dù sao gần đây ta thật sự nhàn rỗi, vẫn còn dư dả thời gian để giết người, chỉ cần huynh không chê ta làm dơ phủ đệ của huynh!"

Ngoài cửa có thân ảnh nữ tử nhanh nhẹn bước vào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Đạm Tuyết mỉm cười, Đạm Tuyết cũng cúi người chào, mới đi đến phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần, lấy áo choàng trong tay quản gia phủ lên vai hắn, rồi nhẹ giọng nói: "Buổi tối đẹp trời như vậy, chàng nói đánh đánh giết giết làm gì chứ?"

Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần đông cứng lại, sắc mặt cũng vô cùng cứng ngắc, đột nhiên vươn tay hung hăng đẩy Đạm Tuyết ra.

Đạm Tuyết bất ngờ nên mất thăng bằng, cứ như vậy mà té trên mặt đất.

Thập Nhất, Thập Nhị đều sợ tới mức đứng bật dậy, Thập Nhị vội tiến lên đỡ Đạm Tuyết đứng lên.

Đạm Tuyết đứng lên, bình tĩnh phủi phủi váy áo hỗn độn, nhìn Thập Nhị mỉm cười: "Đa tạ đệ, Thập Nhị đệ."

"Cửu ca!" Vẻ mặt Thập Nhất chợt lạnh xuống, "Có chuyện từ từ nói, sao huynh lại động tay với Cửu tẩu?"

Đạm Tuyết vẫn mỉm cười như cũ: "Thôi, xem ra ta đến đây không phải lúc." Dứt lời, nàng xoay người, mang theo quản gia rời khỏi nơi này.

Thập Nhị nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Hoàng Phủ Thanh Thần, lại nhìn Đạm Tuyết, hung hăng đứng dậy: "Đệ hộ tống Cửu tẩu trở về trước."

Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngồi xuống, đoạt lấy Vũ bầu rượu trước mặt Hoàng Phủ Thanh, từng ngụm từng ngụm trút vào miệng, cuối cùng mới hung hăng đặt bầu rượu xuống bàn, đôi mắt phượng hẹp dài không che dấu được lửa giận đang bốc lên.

"Cửu ca!" Thập Nhất rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng dậy, "Cửu tẩu có tâm ý đối xử tốt với huynh, huynh còn miên man suy nghĩ làm gì nữa?"

"Tâm ý?" Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh một tiếng, "Đệ làm sao có thể biết cảm giác một nữ nhân ở bên cạnh đệ nhưng tâm lại lúc nào cũng đặt trên người của nam nhân khác chứ?"

"Đúng, đệ không thể biết cảm giác này." Thanh âm Thập Nhất bỗng dưng lạnh xuống, "Dù cho Vũ nhi chết hoặc là không chết, đệ không thể biết cảm giác này."

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần co rút mạnh, rốt cuộc vươn tay ra, châm một chén rượu cho Thập Nhất, sau đó đứng dậy rời đi.

Thập Nhất lặng im hồi lâu, mới vươn tay bưng chén rượu kia lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Tính tình Lão Cửu này thật nóng nảy, đúng là chỉ có đệ mới có biện pháp với hắn."

Thập Nhất khổ sở kéo kéo khóe miệng: "Thất ca, vậy còn huynh? Vì sao huynh lại không buông tay? Huynh biết rõ Thất tẩu còn hơn một năm nữa sẽ......"

"Ta còn có cơ hội." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ.

"Huynh thật sự tin tưởng mình có thể điều chế ra một nửa viên thuốc giải khác sao?" Vẻ mặt Thập Nhất tràn đầy đau xót, thấp giọng nói.

"Ta chế không được sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, vẫn mỉm cười, "Thập Nhất, ai nói với đệ ta chế không được? Hoàng tổ mẫu, hay là nàng?"

Trong lòng Thập Nhất bỗng dưng cả kinh: "Thất ca......"

*****

"Nói cho ta biết, Thập Nhất." Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ bình thản, "Nàng đã nói với đệ chuyện gì, những chuyện ta biết hay không biết, toàn bộ đều nói cho ta biết đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cứ như vậy nhìn hắn không hề chớp mắt, giống như bất luận như thế nào hắn cũng phải cho đáp án.

Thập Nhất không lảng tránh tầm mắt hắn Hoàng Phủ Thanh Vũ nhưng trong đầu lại hiện lên rất nhiều ý niệm, trong lúc nhất thời trở nên do dự, bồi hồi, cũng không biết đáp lại như thế nào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Ta nghĩ ta đã biết đáp án."

Dứt lời, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Ta không muốn để chàng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, " Thanh âm của Tịch Nhan bỗng dưng vang lên ở bên tai Thập Nhất, ngày ấy, trong mắt nàng mặc dù tràn ngập nước mắt nhưng vẫn mỉm cười, "Thập Nhất, chàng đối xử với ta thật quá tốt, nhưng chàng đối xử càng tốt, ta thiếu chàng càng nhiều. Ta sẽ không cho chàng biết ta đã biết được mệnh ta kéo dài không còn bao lâu nữa, bởi vì chuyện này sẽ làm chàng mang thêm nhiều gánh nặng hơn. Nhưng đến tột cùng có biện pháp nào có thể giảm bớt thống khổ của chàng, Thập Nhất, ta không nghĩ ra được...... Ta sợ ta còn không thể chấp nhận được mình phải chết."

"Có lẽ, nếu chàng không hề yêu ta, lúc ta chết đi, chàng sẽ không phải khổ sở."

"Thất ca!" Thập Nhất bỗng dưng đứng bật dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đi ra cửa, "Huynh không cần lừa mình dối người, Thất tẩu sắp chết, nếu huynh có thể điều chế ra được nửa viên thuốc giải kia thì Hoàng tổ mẫu sẽ không làm như vậy. Dù sao Thất tẩu cũng phải chết, chi bằng, huynh buông tay đi......"

"Làm sao buông tay đây?" Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoay người lại nhìn hắn, khóe miệng dường như mang theo ý cười, lại dường như trầm xuống.

Trong ánh nến lập lòe lúc sáng lúc tối, Thập Nhất cảm thấy mình chẳng phân biệt được sáng tối, nhưng thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ lại rõ ràng lạnh nhạt: "Nếu nàng sớm đã biết toàn bộ chân tướng từ Hoàng tổ mẫu, nhưng lại muốn ở trước mặt ta làm bộ như không biết gì cả, ta làm sao mà buông tay cho được? Ta làm sao có thể buông tay để cho nàng một mình phải chịu đựng sự thật như vậy chứ?"

"Tẩu ấy không phải một mình!" Thập Nhất bước đi về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra sự lãnh liệt, "Thất tẩu có biết chân tướng hay không đệ không rõ lắm, nhưng đệ biết tẩu ấy cho tới bây giờ cũng không phải một mình, tẩu ấy còn có Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự mới là người ở bên cạnh tẩu ấy lâu nhất, mới là người quan trọng nhất đối với tẩu ấy!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, ở chỗ sâu trong đôi mắt dường như có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Thập Nhất nhìn hắn, nói tiếp: "Đúng, tẩu ấy đối với Thất ca huynh cũng không phải là vô tình. Nhưng Thất ca huynh là người như thế nào? Lúc trước vì cưới nàng, huynh đã mất nhiều tâm tư, càng không nói đến huynh vì để mang niềm vui đến cho nàng đã làm nhiều chuyện! Thế gian này có nữ tử nào không động tâm chứ? Nhưng Thất ca, tình ý của tẩu ấy đối với huynh không thể so với huynh đối với tẩu ấy, tẩu ấy sẽ dao động, tẩu ấy sẽ thay đổi, trong lòng tẩu ấy còn có khả năng dung nạp được người thứ hai!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lui ra phía sau từng bước, dựa mình vào cánh cửa, vẻ mặt cũng lúc sáng lúc tối, nhìn không ra cảm xúc gì.

"Thất ca, huynh tội gì đối xử với tẩu ấy tốt như vậy? Lòng huynh đều tràn ngập hình bóng tẩu ấy, nhưng ở trong lòng tẩu ấy, có lẽ ngay cả Nam Cung Ngự huynh cũng không thể so sánh được, ngay cả một nửa vị trí cũng không chiếm được!" Thập Nhất cố nén đau khổ tràn ngập trong lòng xuống, tiếp tục nói, "Không phải huynh muốn biết ngày đó ở trước mộ phần của Vũ nhi tẩu ấy nói với đệ chuyện gì sao? Tẩu ấy nói, tẩu ấy với Vũ nhi muốn cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi, nay Vũ nhi không còn nữa, tẩu ấy nói tẩu ấy nên thay Vũ nhi đi khắp nơi, đến thật lâu thật lâu về sau, khi xuống hoàng tuyền gặp lại Vũ nhi mới không hổ thẹn. Nhưng sau đó, khi đệ nói, huynh không bao giờ nhàn hạ để cùng tẩu ấy du ngoạn núi sông, tẩu ấy chỉ cười đáp một câu, không có huynh còn có Nam Cung Ngự."

Khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc hoàn toàn chìm trong bóng tối, Thập Nhất không thấy rõ vẻ mặt hắn, cũng nghe không thấy hắn đáp lại, rốt cuộc thấp giọng nói tiếp: "Thất ca, trước sau gì tẩu ấy cuối cùng cũng phải chết, huynh sớm hay muộn cũng phải buông tay, chi bằng từ giờ trở đi, nên quên tẩu ấy đi."

--------------------------------------------

Sau khi Tịch Nhan hoàn toàn bình phục hẳn, gian phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng gian phòng cách vách của tiểu Ly rốt cuộc cũng được nối thông, có một cánh cửa có thể trực tiếp đi từ phòng này sang phòng kia, như vậy, Tịch Nhan có thể không cần ra cửa hứng gió mà cũng có thể tự mình đi sang thăm nữ nhi.

Vì thế, cơ hồ toàn bộ thời gian nàng đều dùng đặt trên người nữ nhi, thậm chí ngay cả công việc may vá thêu thùa nàng vốn không quen giờ cũng tập tành làm thử, dưới sự trợ giúp của Ngân Châm, nàng muốn tự mình may quần áo cho nữ nhi.

Ngân Châm nhìn nàng tự mình cắt vải, nhịn không được nở nụ cười: "Sườn Vương phi, tiểu quận chúa còn nhỏ như vậy, sao phải dùng nhiều vải như thế?"

Tịch Nhan nhẹ nhàng vỗ về tấm vải, trong mắt tràn đầu ngấn lệ: "Không phải làm cho bé mặc bây giờ. Đợi đến khi bé được ba tuổi may một bộ, khi sáu tuổi may một bộ, khi mười hai tuổi may một bộ, ngươi nói được hay không?"

Ngân Châm ngạc nhiên: "Làm nhiều như vậy sao? Đợi đến lúc đó làm không được sao? Vì sao hiện tại phải làm?"

Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhi đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng chậm rãi gợi lên: "Ta sợ đến về sau --"

"Nô tỳ biết!" Ngân Châm bỗng nhiên nở nụ cười, "Sườn Vương phi sợ sau này lại có thêm tiểu quận chúa hay tiểu thế tử thứ hai, thứ ba, đến lúc đó, nhiều đứa bé như vậy, làm sao may kịp có phải hay không?"

Đứa thứ hai, đứa thứ ba...... Ánh mắt Tịch Nhan trở nên xa xăm, bỗng nhiên cả cười: "Đúng vậy, đến lúc đó, làm không được."

Ngân Châm cười cười, cầm lấy kéo cắt một sợi chỉ, lại nói: "Đến lúc đó cho dù sườn Vương phi muốn làm, Vương gia cũng không nỡ để cho sườn Vương phi làm, những chuyện may vá thêu thùa linh tinh, nói chung cũng rất hao tổn tinh thần. Về phần sườn Vương phi nói gì mà ba tuổi một bộ sáu tuổi một bộ hay là thôi đi, bây giờ sườn Vương phi còn ở cữ, không nên mệt nhọc nhiều. Nô tỳ nghe mama trong viện nói thời gian ở cữ nhất định phải điều dưỡng cho tốt, bằng không sẽ tạo thành bệnh về sau không tốt."

Tịch Nhan nhẹ nhàng đẩy đẩy chiếc của tiểu Ly, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có bệnh về sau."

Ngân Châm giống như không nghe thấy, lại nói: "Sườn Vương phi, nếu không thì như vậy đi, nô tỳ sẽ may những bộ quần áo này thành hình trước, sau đó Vương phi chỉ cần khâu mấy mũi, cũng xem như sườn Vương phi làm cho tiểu quận chúa, có được không?"

Tịch Nhan hơi thất thần, dừng hồi lâu mới nói tiếp: "Ta muốn tự mình làm, đến lúc đó, nếu ta không làm xong, ngươi sẽ giúp ta làm. Quan trọng nhất là lúc Bất Ly lớn lên, nhất định phải mặc quần áo mẫu thân may cho."

Ngân Châm nghe những lời này như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

*****

Sau khi hết thời gian ở cữ, Tịch Nhan rốt cuộc cũng từ trong miệng ngự y cùng các mama nghe được mình có thể ra khỏi cửa phòng, liền gọi vú nuôi ẳm Bất Ly cùng đi dạo trong hoa viên.

Trước đó vài ngày, trong phủ vừa làm tiệc mừng đầy thánh cho Bất Ly, vì trong hoàng gia từ trước đến nay trọng nam không trọng nữ, bởi vậy nữ nhi được mọi người chúc mừng rình rang như vậy thật sự là trước nay chưa từng có. Tịch Nhan cũng từ trong miệng Ngân Châm biết được ngày đó thật rầm rộ, nào là tiệc mừng náo nhiệt, chúc tụng không ngớt, bất luận thứ gì cũng đều là tốt nhất, long trọng nhất.

Lúc đó, Tịch Nhan nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức, nhìn đứa bé trong lòng, thản nhiên nói: "Ta chỉ hy vọng Bất Ly bình bình thường thường là tốt rồi."

Nhưng Ngân Châm lại cười nói: "Vị tiểu quận chúa này của chúng ta nhất định là bình thường không được, trước hết không nói đến Vương gia sủng ái nàng như thế nào, chỉ nhìn đơn giản nhìn tướng mạo của Vương gia cùng Vương phi, cũng biết tiểu quận chúa ngày sau nhất định khuynh quốc khuynh thành. Mỹ nhân như vậy, làm sao có thể bình thường được?"

Tịch Nhan cười nhẹ: "Có đôi khi có được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt."

Trong lúc đi dạo trong hoa viên, bỗng dưng nghe được tiếng sáo ngọc cách đó không xa truyền đến, trong lòng Tịch Nhan hiểu rõ, quả nhiên là người đã nhiều ngày không gặp, Nam Cung Ngự.

Đem nôi để vào lương đình, vú nuôi cùng Ngân Châm đều đứng hầu rất xa, trong đình chỉ còn hai người Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự.

Khi Tịch Nhan ở cữ, ước chừng hơn một tháng, chưa từng nhìn thấy hắn, lúc này mới thời gian hơn một tháng vừa rồi hắn đã trở về Đại Sở, hôm qua đoán chừng nàng có thể ra cửa mới quay lại.

"Bất Ly, tiểu Bất Ly......" Lần đầu tiên Nam Cung Ngự nhìn thấy đứa bé, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, ngón tay nho nhỏ làm cho hắn cảm thấy rất thích thú, cúi người không ngừng trêu đùa nàng, tiểu Bất Ly không ngừng cùng hắn vui cười.

Tịch Nhan nhìn thấy cũng nở nụ cười, vươn tay ra sửa sang lại chiếc chăn nhỏ trên người Bất Ly, nhưng sau đó, động tác trên tay lại dừng một chút, những giọt lệ rơi xuống.

Nam Cung Ngự có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, cầm lấy tay Tịch Nhan.

Tịch Nhan khẽ lắc lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, rút tay về, dùng khăn tay lau lau nước mắt, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lại thấp giọng nói: "Ta đã không gặp chàng một tháng rồi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỗi ngày đều đến thăm Bất Ly, nhưng mỗi ngày đều đến lúc nàng và tiểu Bất Ly không ở cạnh nhau.

Nam Cung Ngự thản nhiên "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì.

Nước mắt Tịch Nhan vẫn chưa khô, cười khổ lên: "Rõ ràng hy vọng sẽ có kết quả như vậy, nhưng tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được."

Nam Cung Ngự khẽ nhướng mày: "Mới nghĩ đến hắn mà đã khóc như vậy? Thời gian chỉ còn hơn một năm, làm sao bây giờ?"

Tịch Nhan mím môi, không nói gì thêm.

Nam Cung Ngự lại cúi đầu, một bên trêu đùa tiểu Bất Ly, một bên thấp giọng nói: "Hoàng Phủ Thanh Vũ chắc hẳn đang có hành động. Ta nhận được tin tức, hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc đều có động tĩnh khác thường."

Tịch Nhan vốn không để ý đến chuyện triều chính, lúc này nghe xong không khỏi mê man: "Động tĩnh khác thường gì chứ?"

Nam Cung Ngự vẫn không ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Chủ soái hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc, rất có khả năng đều là người của hắn. Huống chi, hắn còn có hổ phù trong tay Lâm tướng. Đến lúc đó, Lâm tướng chỉ cần không xuất ra hổ phù, hoàng đế cũng không thể điều động binh mã, hoán vị là chuyện rất dễ dàng."

Trong lòng Tịch Nhan chấn động. Nàng đã sớm biết hắn hùng tâm chí lớn, nhưng lại không biết thì ra hắn có nhiều tính toán như vậy, thậm chí, đã bắt đầu hành động.

Hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: "Chàng muốn làm gì tùy chàng, chỉ cần chàng đối xử tốt với Bất Ly, những chuyện khác ta cũng không để ý...... Cũng không tới phiên ta đi để ý."

Nam Cung Ngự khinh miệt nở nụ cười: "Cái tên đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia thật sự là một tên ngu xuẩn, ngay cả hai tên thống lĩnh đại doanh có phải người của mình hay không cũng không biết."

Tịch Nhan cảm thấy có chút đau đầu: "Vậy còn huynh? Hành động của huynh chuẩn bị tốt chưa?"

Ánh mắt Nam Cung Ngự ám trầm, nói: "Ngày hắn động thủ cũng chính là ngày ta động thủ. Chỉ còn không đầy một tháng nữa. Nhan Nhan, thừa dịp còn có thời gian, muội cũng có thể chiếu cố tiểu Bất Ly cho tốt."

Ánh mắt Tịch Nhan trướng đau, thấp giọng lên tiếng: "Ta còn muốn đi dạo chung quanh một chút, không thể ngồi ở nơi này. Cho vú nuôi ôm Bất Ly trở về đi, đến lúc bé cần nghỉ ngơi rồi."

Dứt lời, nàng đứng dậy, chỉ dẫn theo Ngân Châm, hốt hoảng đi đến chỗ khác trong hoa viên.

Nam Cung Ngự ngồi trong lương đình, nhìn bóng dáng của nàng, bất động thanh sắc khẽ thở dài.

Bất tri bất giác, Tịch Nhan lại đi đến Hi Vi viên.

Tự sau khi Mẫu Đơn gặp chuyện không may, nàng liền chuyển qua tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó chưa từng trở về nơi này, không ngờ lúc này lại thấy có người đang quét tước trong viện, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, liền đi thẳng vào.

Bọn nha trong viện hoàn nhìn thấy nàng đều hành lễ. Nàng chỉ ở trong viện này mấy tháng nên chỉ nhận biết được hai ba người, nhân tiện hỏi: "Thúy nhi, các ngươi vẫn còn ở lại tiểu viện này sao?"

Nha hoàn được gọi là Thúy nhi nói: "Dạ phải, sau khi sườn Vương phi chuyển ra ngoài, Vương gia không cho người khác động đến viện này." Nàng vừa nói, vừa đưa Tịch Nhan đi vào trong phòng, đẩy cửa ra, nói: "Vương gia còn thường xuyên đến ở nơi đây."

Cửa vừa mới mở ra, ập vào mũi nàng là hương thơm thanh nhã của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lúc Tịch Nhan còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy câu nói kia của Thúy nhi, lại càng kinh ngạc hơn: "Chàng thường xuyên đến ở nơi đây?"

Thúy nhi nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Cả tháng nay, Vương gia đều ở lại nơi này. Trước đó chỉ ngẫu nhiên đến một lúc, đếm được trên đầu ngón tay."

Tịch Nhan bỗng dưng hiểu được một chuyện. Thì ra trước khi nàng sinh Bất Ly, hắn ở trong phủ nhưng chưa từng xuất hiện ở trong phòng vào ban đêm, ra là hắn ở nơi này! Khi đó, nàng còn có chút ghen tuông nghĩ rằng nếu hắn qua đêm ở chỗ của Lâm Lạc Tuyết cũng tốt, dù sao nữ tử kia mới có thể làm bạn hắn cả đời.

Nhưng không có ngờ đến, thì ra là nơi này, thế nhưng lại ở chỗ này!

Chỉ một thoáng, Tịch Nhan đau lòng như bị ai cào xé, nói không ra một chữ nào, chỉ đứng ở cửa, nhìn căn phòng vẫn bài trí như trước, lệ ẩm ướt cả khóe mắt.

Sau một lúc lâu trầm mặc, nhưng rốt cuộc không có tiến vào phòng, lau đi nước mắt, Tịch Nhan chỉ nói: "Không cần phải nói cho Vương gia ta đã tới đây."

Dứt lời, nàng xoay người mang theo Ngân Châm rời khỏi nơi này.

Còn lại Thúy nhi cùng tất cả nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao đưa nàng rời đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-147)