Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 056

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 056
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Tịch Nhan dẫn theo Ngân Châm, theo đường cũ trở về, đi qua hoa viên, đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua vách tường, trở về tiểu viện đang ở.

Tịch Nhan đi nhanh như bay, Ngân Châm cảm thấy mình sắp đuổi theo không kịp, lại nhận thấy Tịch Nhan có điểm không thích hợp, nhịn không được gọi một tiếng: "Sườn Vương phi!"

Tịch Nhan dường như không nghe thấy, dưới chân vẫn đi nhanh như cũ.

Ngân Châm cũng bất chấp thân phận chủ tớ, vội chạy nhanh tiến lên, giữ chặt tay áo của Tịch Nhan: "Sườn Vương phi, ngài đi chậm một chút."

Lúc này Tịch Nhan mới dừng chân lại, có chút hoảng hốt quay đầu nhìn nàng: "Cái gì?"

Ngân Châm thở hổn hển nói: "Sườn Vương phi, vừa mới tròn tháng, thân thể người yếu đuối nên đi chậm một chút."

"Ừ." Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhưng thấy trời âm âm u u, có vẻ như sắp mưa, nhân tiện nói, "Trở về đi, Bất Ly cũng đến lúc bú sữa rồi, ngươi đi về trước nhắc nhở vú nuôi một tiếng."

Ngân Châm cảm thấy kỳ quái, vú nuôi kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng là người rất có chừng mực, đến giờ tự nhiên sẽ cho tiểu quận chúa bú sữa, làm sao cần mình phải đi nhắc nhở? Nhưng nghe Tịch Nhan nói như vậy, cô ta cũng không thể không theo, sau khi hành lễ liền vừa chạy vừa đi về tiểu viện.

Tịch Nhan vẫn đứng tại chỗ như vậy, mất hết khí lực toàn thân, giống như rốt cuộc không thể nhấc chân nổi.

"Thất tẩu?"

Không biết trải qua bao lâu, phía sau bỗng dưng truyền đến một thanh âm quen thuộc, Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, xoay người, không khỏi nở nụ cười: "Thật đúng là thần, ta còn có dự cảm hôm nay sẽ gặp đệ."

Thập Nhất thấy nàng mặc dù đang cười, nhưng mà sắc mặt lại thập phần khó coi, không khỏi hơi ninh mi: "Thất tẩu, thân mình không thoải mái sao?"

"Không có." Tịch Nhan lắc lắc đầu nói, "Các người gần đây bề bộn nhiều việc sao?"

Thập Nhất nhìn nàng thật sâu một cái: "Vâng."

Tịch Nhan cười lên: "Khó trách."

"Thất tẩu." Thập Nhất bỗng nhiên gọi nàng lại.

Tinh thần Tịch Nhan vẫn còn có chút hoảng hốt như cũ, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy nỗi đau xót trong đôi mắt vị thiếu niên ôn nhuận này, sau một lát kinh ngạc nàng nở nụ cười: "Đệ làm sao vậy?"

Thập Nhất đột nhiên vén vạt áo choàng, hai đầu gối khụy xuống, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Tịch Nhan: "Thanh Dung đa tạ Thất tẩu, cũng xin lỗi Thất tẩu." Dứt lời, bỗng nhiên dập đầu thật mạnh trước mặt Tịch Nhan.

"Thập Nhất!" Tịch Nhan vội tiến lên đỡ hắn, "Đệ làm cái gì vậy, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải lại thêm chuyện thị phi sao?"

Trong mắt Thập Nhất tràn ngập nỗi bi thương, nói: "Đến hôm nay mới có thể nói với Thất tẩu, Thanh Dung đã nói với Thất ca một ít chuyện, làm ô uế sự trong sạch của Thất tẩu, miệt thị thâm tình hậu ý của Thất tẩu đối với Thất ca, vì vậy, muốn thỉnh tội với Thất tẩu."

Trong Tịch Nhan hình như có lệ nóng, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ: "Ta cũng đoán được đệ nói với chàng chuyện gì đó. Lúc trước chàng đối với ta nảy sinh lòng nghi ngờ, nhất định chàng sẽ đi tìm đệ rồi. Làm sao đệ phải thỉnh tội với ta, là đệ giúp ta mà."

Thập Nhất rốt cuộc đứng dậy, Tịch Nhan nhìn hắn, như phảng phất thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ, không khỏi rơi lệ: "Tính tính toán toán, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Thập Nhất, Thất ca của đệ, ta giao cho đệ."

"Tẩu đã dự tính ra đi rồi sao?" Thanh âm Thập Nhất rất thấp, có ngàn loại trăm loại cảm xúc ẩn chứa bên trong, nhưng khi tựu chung một chỗ lại không thể nói được là cảm xúc gì.

Tịch Nhan gật gật đầu, nói tiếp: "Còn có Bất Ly, đệ cũng là thúc thúc của nó, cũng nhớ rõ phải giúp ta chiếu cố nó cho tốt."

"Thất tẩu......" Cổ họng Thập Nhất nghẹn lại, không thốt được nên lời.

Khóe miệng Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như cũ, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Về sau nếu nhà ai có cô nương tốt, ôn nhu hiền thục, xinh đẹp hơn người, đệ cũng đừng nên chỉ lo cho bản thân mình, nên nghĩ nhiều hơn cho Thất ca của đệ. Vị Lâm tiểu thư kia ta thấy chàng không vừa ý, nếu đệ có thể giúp chàng tìm được một người đem niềm vui đến cho chàng, hãy tận lực đi tìm."

Dừng một chút, ý cười trên khóe miệng Tịch Nhan càng sâu hơn: "Đương nhiên, thê thiếp sau này của chàng sẽ có con, chúng nó cũng sẽ thực giỏi giang, nhưng đệ nhất định phải giúp ta nhắc nhở chàng, vạn vạn chớ quên Bất Ly, đừng để cho Bất Ly phải chịu ủy khuất. Đệ có biết, đứa bé không có mẫu thân bên cạnh sẽ luôn bị người bên ngoài bắt nạt. Ta cũng không cầu mong Bất Ly đại phú đại quý, có thể thản thản nhiên nhiên, cả đời bình bình an an, ta đã mãn nguyện rồi."

Chỉ một thoáng Thập Nhất đỏ cả hốc mắt, đường đường là một nam nhi cao to, suýt chút nữa thì rơi lệ. Nghẹn ngào hồi lâu, Thập Nhất mới nói: "Lời của Thất tẩu, Thanh Dung đều nhớ kỹ."

Tịch Nhan gật gật đầu, cuối cùng lại nói: "Có huynh đệ như đệ, là phúc khí của chàng. Thập Nhất, các người nhất định phải sống thật tốt."

------------------------------------------

Vào buổi chiều, quả thực trời mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm.

Tiểu Bất Ly vừa mới được cho bú no nê, đang ngủ, đột nhiên bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, chỉ một thoáng oa oa khóc lớn lên.

Vú nuôi không ngừng vừa ôm vừa dỗ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Tịch Nhan đẩy cửa ra đi vào phòng, từ trong lòng vú nuôi tiếp nhận bé, nhưng vẫn không có tác dụng. Bất Ly vốn bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng tối nay vì một tiếng sấm, giống như kích phát sự không ngoan của bé, ở trong lòng Tịch Nhan không ngừng khóc to.

Tịch Nhan đau lòng không chịu được, bỗng nhiên nhớ tới lần trước có xem qua một quyển sách định kinh cho trẻ mới sinh, nhưng nàng chỉ xem được một nửa, bây giờ còn đặt trong thư phòng, liền đem đứa nhỏ đưa cho vú nuôi, còn mình đi đến thư phòng.

Sau một lúc lâu tìm trên giá sách, nàng vẫn không tìm được quyển sách kia. Nàng rõ ràng nhớ rõ lần trước sau khi xem xong đã đặt cạnh giá sách gần cửa sổ, nay lại tìm không thấy.

Đột nhiên trong lúc đó, cửa phòng "Chi nha" một tiếng bị đẩy ra, Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, chỉ một thoáng cả người cứng ngắc.

Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Vũ bị mưa làm ướt đẫm, trên đầu còn có vài giọt nước mưa không ngừng rơi xuống. Hắn vẫn đứng ở nơi đó, dáng vẻ thong dong như trước, không có chút chật vật, sắc mặt không có chút biểu cảm nhìn nàng.

Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân mình bắt đầu vô lực, tay không tự giác nắm chặt giá sách bên cạnh, chống đỡ để mình không ngã xuống.

Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đi vào cửa, lập tức đến sau thư án, mở ngăn kéo phía bên tay phải, lấy ra một quyển sách đi đến trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Có phải tìm quyển này hay không?"

Tịch Nhan gian nan nâng mắt nhìn, nhưng trước mắt nàng chỉ là một mảnh mơ hồ, làm thế nào cũng không thấy rõ trong tay hắn đang cầm vật gì, chỉ có thể lên tiếng qua loa, đưa tay ra tiếp nhận.

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng giương tay lên mở quyển sách kia, thản nhiên nói: "Không cần, lúc ta tới Bất Ly đã ngủ lại rồi."

"Ừ." Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng.

Hắn lại chậm rãi bước đến gần nàng, lại tới gần nàng hơn, cho đến khi Tịch Nhan không thể không dán sát vào giá sách, hắn mới dừng lại, dùng hai tay chống giá sách, đem nàng vây lại giữa hắn và giá sách, chậm rãi đưa môi tiến đến bên tai nàng, thanh âm trầm thấp như cũ, làm cho người ta say mê --

"Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta không?"

Cho đến lúc này, Tịch Nhan không biết vì sao hai mắt đang mông lung mới khôi phục bình thường, có thể nhìn rõ hoa văn nho nhỏ chìm trên quần áo của hắn, một đóa, hai đóa, ba đóa......

Nàng cũng không biết vì sao mình phải đi đếm những bông hoa trên áo hắn, chỉ biết là trong đầu mình chỉ lặp đi lặp lại một thanh âm --

Nàng có từng nhớ đến ta không.

Hắn dường như luôn chấp nhất vấn đề này, hắn luôn thích hỏi nàng, nàng có từng nhớ đến ta không.

Nhớ, rất nhớ. Mỗi một lần nàng đều trả lời từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Nhớ đến đau cả đầu, nhớ đến đau cả lòng, nhớ đến ngay cả hô hấp đều đau.

Ta nhớ chàng.

Đôi môi lạnh như băng của hắn chậm rãi dán lên vành tai của nàng, dần dần di chuyển xuống dưới, dao động tới cằm, lại chậm rãi buông ra, cùng nàng nhìn nhau, dùng ánh mắt cùng ngữ khí hướng dẫn từng bước: "Nói, nhớ."

"Nhớ." Tịch Nhan quả thực nói ra, trong mắt dường như thanh minh, lại giống như mê man.

"Có bao nhiêu nhớ, hả?" Hắn chậm rãi xoa xoa mặt của nàng, ngón tay di chuyển qua lại trên mặt nàng, "Nhớ đến ta nhiều hơn, hay nhớ đến hắn nhiều hơn?"

Chỉ một thoáng, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn sáng tỏ!

Thì ra là thế! Thì ra, hơn một tháng này hắn không xuất hiện trước mặt nàng nhằm muốn biết kết quả như vậy -- Nam Cung Ngự bao lâu không xuất hiện, hắn liền bao lâu không hiện ra, cho đến hôm nay, nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự, hắn cũng rốt cuộc tới gặp nàng!

Tịch Nhan nhìn hắn, trong đầu tuy tỉnh táo lại nhưng trong mắt hóa thành mê man, thì thào lặp lại câu nói của hắn: "Nhớ đến chàng nhiều hơn, hay nhớ đến hắn nhiều hơn......"

"Đúng." Hắn bảo trì tính nhẫn nại vô cùng tốt, thấp giọng nói, "Nói cho ta biết, nhớ đến ai nhiều hơn?"

"Không, không biết......" Tịch Nhan hạ mắt xuống, không nhìn hắn chỉ lắc đầu.

"Nàng phải biết rõ!" Hắn bỗng nhiên đưa tay nắm cằm của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của mình, rồi lại mỉm cười, "Nhan Nhan, nàng còn nhớ rõ trước khi Bất Ly được sinh ra, ta đã hỏi nàng điều gì sao? Nam Cung Ngự, với ta, chỉ có thể có một, nàng chọn ai? Hiện tại nói cho ta biết, đến tột cùng, nàng chọn ai?"

*****

Nam Cung Ngự với hắn, chỉ có thể chọn một, chọn ai?

Tịch Nhan rốt cuộc không còn sức lực chịu đựng ánh mắt nóng rực của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Chàng tội gì bức ta như vậy?"

"Nàng biết ta muốn là thứ gì." Khí lực trên tay hắn mạnh hơn, một lần nữa khiến cho Tịch Nhan phải mở mắt ra.

Tịch Nhan chỉ nhìn vào đôi mắt tối đen như mực, sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy từng cơn lạnh buốt ập đến trên người, dường như truyền đến từ trên người hắn, xuyên thẳng vào tim người khác.

Nàng bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười lại hết sức lãnh đạm, sắc mặt cũng lãnh đạm, giống như chỉ cần một thoáng vô ý sẽ vỡ tan từng mãnh: "Chàng muốn đơn giản chỉ là ta mà thôi, người của ta tâm của ta, chàng đều đã chiếm được rồi."

"Không đủ." Thanh âm của hắn giống như trên người hắn đều phát ra hàn ý, "Nàng biết không đủ mà."

"Sao, còn muốn như thế nào nữa?" Tịch Nhan nhịn không được hơi đề cao thanh âm, "Nam Cung Ngự là sư huynh ta, huống hồ...... Hắn theo ta nhiều năm như vậy, ta sẽ không buông tay hắn."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng lại, trong lúc đó Tịch Nhan trở nên hoảng hốt, cảm thấy giống như có một mũi nhọn đâm thẳng vào chỗ sâu trong trái tim của nàng, đau đến không thể hô hấp.

Hồi lâu sau, hai người đều không nói thêm gì nữa. Ngoài phòng, dông tố vẫn mãnh liệt như trước, cuồng phong thổi vào qua cánh cửa khép hờ trong thư phòng. Ngọn nến trên bàn "Phốc" bị dập tắt.

Tịch Nhan xưa nay luôn sợ hãi bóng tối, kia trong chớp mắt, nàng bất giác liền vươn tay ra kéo tay áo của hắn lại. Dừng một chút, lại chậm rãi buông ra.

Trong bóng tối, hắn chỉ nghe thanh âm của nàng mang theo nỗi bi thương cùng mâu thuẫn nồng đậm: "Vì sao chàng bắt ta phải chọn, ta vốn là của chàng mà, không phải sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy có bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại kéo tay hắn lại, sau đó, mang theo tay hắn, chậm rãi chuyển qua thắt lưng của nàng, đặt trên đai lưng của nàng. Kế đó, nàng buông lỏng tay ra, hai tay lại đặt lên vai hắn, thì thào bên tai hắn: "Ta là của chàng...... Chỉ cần chàng không bức ta......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề động.

Đôi môi Tịch Nhan học theo tư thế trằn trọc của hắn lúc trước, lướt qua cằm hắn, phủ lên đôi môi hắn --

Đột nhiên, Tịch Nhan cảm thấy trên lưng bị người ta hung hăng đẩy ra, sau đó nàng bị đập vào giá sách, trên lưng xuất hiện một cơn đau nhức, nhịn không được chật vật cúi gập thắt lưng xuống.

Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người, bước đi không ngừng ra khỏi thư phòng.

Trong bóng tối, Tịch Nhan dựa vào giá sách, chậm rãi trượt xuống mặt đất, chôn mặt vào hai đầu gối, tùy ý để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

----------------------------------------------

Lúc nàng trở về phòng, tiếng sấm đã nhỏ rất nhiều, Bất Ly cũng đang ngủ.

Ngân Châm thấy nàng tiến vào, vội hỏi: "Sườn Vương phi, lúc nãy Vương gia tới đã dỗ tiểu Quận chúa ngủ rồi. Người tìm được quyển sách kia không?"

Tịch Nhan lắc đầu, nhìn Bất Ly đang ngủ say, rồi nói: "Chuẩn bị nước cho ta tắm. Tối nay mưa lớn như vậy, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tắm rửa xong, ngoài trời mưa vẫn còn rất lớn, Tịch Nhan để lại Ngân Châm thu dọn mọi thứ, một mình nàng lên giường nằm, nhắm hai mắt lại bắt buộc mình phải ngủ.

Trong lúc mông mông lung lung, dường như đột nhiên có hơi thở quen thuộc đánh úp lại, mãnh liệt, dây dưa nhất quyết không bỏ qua cho nàng.

Tịch Nhan vừa mới mở mắt ra, đôi môi bỗng dưng ngưng lại.

Nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, lúc đầu lưỡi hắn thâm nhập vào trong khoang miệng mình, nàng mới giật mình hoảng hốt phát hiện -- hắn đã uống rượu.

Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối trong phòng, vẻ mặt hắn cũng lúc sáng lúc tối, không thể nắm bắt được.

Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, tay hắn liền thâm nhập vào trong quần áo mình, chậm rãi di động, nhẹ nhàng ma sát, những động tác hai người đều rất quen thuộc.

Hắn thật sự là quá mức quen thuộc thân thể của nàng, Tịch Nhan nhịn không được cúi đầu thở hổn hển một tiếng, sau đó quay đầu đi nơi khác.

"Nhìn ta." Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như tiếng nói dụ dỗ của yêu ma.

Thế nhưng Tịch Nhan quả thực quay đầu lại, đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn, ngẩng đầu lên thở dốc.

Hắn lại áp phủ lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ cắn mút, Tịch Nhan cảm thấy trên người bất chợt lạnh lẽo, bấy giờ mới phát hiện thân thể không còn một mảnh vải che thân đang nằm ở dưới thân hắn.

Da thịt tiếp xúc thân mật như vậy đã lâu rồi chưa xảy ra. Từ khi nàng trở lại bên cạnh hắn, hai người chỉ có hai lần hoan ái cùng nhau, một lần là trước khi nàng có mang, một lần khác là lúc hắn ghen với Nam Cung Ngự.

Trong lòng Tịch Nhan vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, rốt cuộc vẫn kìm lòng không đậu hôn trả lại hắn, đồng thời đặt quàng tay ôm lấy hắn.

Đợi cho đến khi hai người đều thở hổn hển tách ra, Tịch Nhan vẫn cảm giác được độ ấm của thân thể hắn vẫn bao phủ nàng, trong đêm tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể hắn như lửa nóng kinh người.

Nàng không biết bản thân mình đang nghênh đón hắn, hay rốt cuộc vẫn nhịn không được thấp giọng nói: "Chàng nhẹ một chút, ta sợ --"

Lời còn chưa dứt, môi nàng bỗng nhiên một lần nữa bị người ta phong kín lại, sau đó liền cảm giác được hắn tiến quân thần tốc, mạnh mẽ tiến thẳng vào nàng.

Tịch Nhan dùng hết toàn lực để theo kịp tiết tấu của hắn, nàng cảm thấy hắn thật hung hăng. Những chỗ bị hắn xâm chiếm địa vừa nóng lại vừa đau, nhưng đồng thời lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy, hồn xiêu phách tán.

Trong lòng nàng hoàn toàn mê loạn, chỉ có một nỗi sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc nhịn không được bật khóc.

Hắn đột nhiên liền ôn nhu lại, động tác cũng trở nên mềm nhẹ, rời khỏi môi của nàng, hôn lên những giọt lệ lăn trên mặt nàng, thấp giọng thì thào: "Nhan Nhan, ngoan......"

Hắn ôn nhu, nhưng nàng vẫn sợ.

Tịch Nhan một mặt khóc thút thít, một mặt nhịn không được khẽ rên lên, hai chân đạp lung tung, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.

Hắn bỗng nhiên thở dốc, mạnh mẽ nắm cằm của nàng, nhưng ánh mắt lại ôn nhu khác thường: "Ngoan, đừng lộn xộn, ta sẽ nhẹ nhàng hơn."

Tịch Nhan đột nhiên trở nên mê man, quả thật làm theo lời hắn không giãy dụa nữa, chỉ mềm người lại mặc cho hắn bài bố.

Hắn vừa nhẹ nhàng hôn nàng, vừa thong thả mà ôn nhu thẳng tiến vào cơ thể nàng.

Trong cơ thể, cảm giác vui thích không ngừng đột kích đến, Tịch Nhan nhịn không được cắn tay mình, đem thân mình cuộn lại thành một đoàn, khẽ run run.

Hắn nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, lấy môi mình thay thế.

Nháy mắt Tịch Nhan đã lên đến đỉnh, đột nhiên trong lúc lệ rơi đầy mặt nàng sáng tỏ -- hắn quả nhiên vẫn không thể buông tay được.

*****

Trận hoan ái này hết sức triền miên nhưng cũng vô cùng ôn nhu.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn cố gắng khắc chế bản thân, e sợ sẽ làm nàng bị thương.

Đến phút cuối cùng, lại không chịu buông nàng ra, cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nàng.

Tịch Nhan quả thật "muốn mà còn tỏ vẻ kháng cự". Bởi vì nàng thật sự không có cách nào chạm đến tâm tư của hắn, nên chỉ có thể đảo loạn tâm tư của mình. Nếu ngay cả bản thân nàng cũng không thể biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, như vậy, nàng cũng hy vọng lần này hắn nhìn không thấu bản thân nàng.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn thanh âm hai người hô hấp giao hòa cùng một chỗ.

Đột nhiên, căn phòng cách vách lại đột nhiên vang lên tiếng khóc trẻ con rõ to, thân thể hai người đều cứng đờ, vội vàng tách ra.

Không biết Bất Ly vì sao giờ này lại khóc nháo lên, trong lòng Tịch Nhan có chút lo lắng, Hoàng Phủ Thanh Vũ phản ứng nhanh hơn, bắt đầu mặc quần áo trước nàng, nàng cũng vội vàng nhặt quần áo đang phân tán trên mặt đất mặc vào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ mặc quần áo với tốc độ cực nhanh, Tịch Nhan vừa mới mặc vào quần lót, hắn đã đi đến cánh cửa phân cách giữa hai gian phòng. Nhưng vừa mới đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng chân lại.

Tiếng khóc của Bất Ly vẫn còn vang lên xen lẫn với âm thanh dỗ dành nhỏ nhẹ của vú nuôi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc xoay người lại, đi về phía nàng.

Tịch Nhan vừa mới khoác thêm áo ngoài, hắn đã đi đến trước mặt nàng, đưa tay đỡ lấy vai của nàng.

"Nhan Nhan, nếu giữa Bất Ly và Nam Cung Ngự, nàng sẽ chọn như thế nào?" Hắn cúi đầu, thanh âm vang lên giống như không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại làm cho Tịch Nhan cảm thấy rùng mình.

Nàng bỗng chốc hiểu được, hắn đang nhượng bộ, hắn đã thể hiện ra rằng hắn có thể thoái nhượng.

Trong lòng Tịch Nhan tràn ngập đau khổ, trong lúc đó vẻ mặt nàng bắt đầu hiện lên sự chần chờ cùng bồi hồi, hồi lâu sau, rốt cuộc thốt lên hai chữ: "Bất Ly."

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không có phản ứng gì.

Cho đến khi tiếng khóc của Bất Ly từ gian phòng bên kia đã dần dần nhỏ lại, không còn nghe thấy nữa, hắn mới nở nụ cười: "Được."

Hắn rõ ràng là đang cười, rõ ràng là nói được, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy trên người hắn tản mát ra hàn khí khiếp người, áp bức tâm thần người khác. Nếu không phải nàng sắp chết, chỉ sợ cũng sẽ bị loại khí thế này của hắn làm cho kinh hãi?

Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn là nam tử có mỹ mạo tuyệt sắc, hắn là người trong hoàng tộc thâm sâu không lường được, hắn có khí thế đủ để cả thiên hạ phải kinh sợ, hắn tuyệt đối có năng lực ngồi trên vị trí cao nhất kia.

Nhưng đối với nàng mà nói, hắn chỉ là phụ thân của Bất Ly do nàng sinh ra, là nam tử duy nhất mà nàng yêu.

Tịch Nhan biết, đối với hắn mà nói, ngay khi nàng do dự chọn lựa giữa hắn và Nam Cung Ngự đủ để cho hắn phát cuồng, như vậy, ngay khi nàng do dự chọn lựa giữa Bất Ly và Nam Cung Ngự cũng đủ để cho hắn tuyệt vọng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không thèm liếc nhìn nàng một cái, xoay người liền ra khỏi cửa phòng.

Tịch Nhan đứng lặng một chỗ hồi lâu, rốt cuộc mới nhớ tới một chuyện vội vàng tiến lên, đẩy cánh cửa ngăn cách hai gian phòng ra.

Vú nuôi vừa mới dỗ Bất Ly ngủ lại, nhìn thấy nàng vội thấp giọng giải thích: "Tiểu quận chúa không biết bị cái gì làm cho bừng tỉnh, nhưng hiện tại đã không có việc gì nữa rồi, xin sườn Vương phi yên tâm."

Tịch Nhan gật gật đầu, lại nói: "Ngươi lui xuống đi, ta ở trong này với bé."

Vú nuôi đẩy cửa đi ra ngoài, Tịch Nhan mới ngồi xuống bên cạnh chiếc giường trẻ con của Bất Ly, nhìn đứa bé đang ngủ say bên trong, khóe miệng khẽ nhếch lên, hồi lâu sau nhẹ nhàng mở miệng: "Bất Ly, Bất Ly......"

Nàng cũng chỉ nhỏ giọng gọi tên đứa bé, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, cuối cùng thấp giọng nói: "Bất Ly của ta, về sau chỉ còn con có thể thay mẫu thân ở bên cạnh phụ thân thôi. Bất Ly, nhất định phải làm đứa con ngoan ngoãn nhất thiên hạ nhé."

--------------------------------------------

Tịch Nhan nằm mơ cũng không có nghĩ đến sự tình lại đột nhiên biến hóa bất ngờ như vậy.

Đêm hôm đó, khi Nam Cung Ngự lặng yên lẻn vào phòng nàng, nàng liền nhận ra có chuyện gì không bình thường. Quả nhiên, những lời nói kế tiếp của Nam Cung Ngự --

"Nhan Nhan, Hoàng Phủ Thanh Vũ chuẩn bị ra tay, ngay tại tối nay."

"Tối nay?" Tịch Nhan khiếp sợ, cùng lúc sự lo lắng cùng bi thương tràn ngập trong lòng nàng, lo lắng là không biết hắn có thành công hay không, mà bi thương là, nàng sẽ rời khỏi hắn, rời khỏi Bất Ly.

"Đúng." Nam Cung Ngự gật gật đầu, "Tối nay là ngày đại hôn của Thập Nhất Vương gia, tất cả triều thần đều đã đi đến vương phủ chúc mừng, hơn phân nửa thủ vệ trong hoàng cung sẽ có sự lơi lỏng. Có hôn lễ của Thập Nhất Vương gia ngụy trang, thật sự rất dễ dàng thành công."

"Vậy chàng......" Tịch Nhan cắn môi, "Có thể có nguy hiểm hay không?"

Nam Cung Ngự bỗng dưng cười khẽ một tiếng, tựa hồ mang theo vẻ khinh thường, lại tựa hồ mang theo sự bội phục: "Nàng cho rằng hắn sẽ để cho bản thân lâm vào nguy hiểm sao?"

Tịch Nhan á khẩu không trả lời được, cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run, đứng chôn chân tại chỗ, giống như máu trong người đều ngừng chảy.

"Nhan Nhan, thủ hạ, binh mã của Thập Nhất Vương gia chỉ sợ đã đã khống chế toàn bộ kinh thành, toàn thành đều trong lệnh giới nghiêm. Khi hắn thành công, trong cung sẽ có tín hiệu bắn lên, tất cả binh lính sẽ hoan hô vui mừng, đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất cho chúng ta rời đi." Nam Cung Ngự nhìn nàng, trầm giọng nói, "Chắc là không quá hai canh giờ."

Tịch Nhan cảm thấy trong đầu "Ông" một tiếng, ngay sau đó, bước đi gần như nghiêng ngả, lảo đảo đến phòng của Bất Ly.

Bất Ly, Bất Ly. Đã có Bất Ly sao vẫn còn muốn chia lìa.

Nàng nằm bên cạnh Bất Ly, nhìn nữ nhi nằm bình yên bên trong, nhịn không được khóc thành tiếng.

Bất Ly vốn đang cười, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động vòng vo, nhưng khi nhìn thấy Tịch Nhan khóc, đầu tiên là trố mắt một lát, sau đó cũng theo nàng bật khóc to.

Tịch Nhan vội vươn tay ra, ôm bé vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về bé: "Bất Ly không khóc, Bất Ly đừng khóc......"

Nàng vừa nói, nước mắt không ngừng rơi ở trên mặt đứa bé, rốt cuộc không thể khắc chế được bèn đem mặt chôn ở trên người đứa bé, khóc rống lên.

Bất Ly, xa con, cách chàng, ta lấy gì để chống đỡ cho bản thân mình, để sống thêm một năm nữa đây?

Nam Cung Ngự đứng ở cửa nhìn nàng, trong lòng có chút không đành lòng, muốn tiến lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Hắn đi ngược ra cửa phòng, đến hoa nhỏ trong hậu viện, ẩn thân phía trên một cây đại thụ, lấy tiêu ngọc ra, chậm rãi thổi lên.

Ở trong phòng, khi Tịch Nhan nghe thấy tiếng tiêu của hắn, nàng một lần lại một lần rơi lệ đầy mặt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-147)