Vay nóng Homecredit

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 054

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 054
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Bà đỡ trong cung tới rất nhanh. Sau khi Thôi Thiện Duyên được báo tin, hắn không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, vội cho người vung roi thúc ngựa chạy vào cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ sớm đã chỉ định bà đỡ, cùng ngự y giỏi nhất của Thái y viện, tất cả mọi người không ai dám vắng mặt, toàn bộ đều được mời trở về phủ.

Bà đỡ vội vàng chạy theo Thôi Thiện Duyên, bên cạnh đó còn phân phó cho nha hoàn làm việc. Đến tiểu viện, bà đỡ bước vào phòng, còn ngự y thì đứng ở bên ngoài.

Vào phòng, bà đỡ nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng chốc cảm thấy kinh hãi, vội tiến lên: "Ôi gia của nô tỳ, sao ngài còn đứng ở đây, mau đi ra ngoài! Sườn Vương phi sinh nở ở trong này, ngài không thể ở lại chỗ này!"

"Ít nói nhảm đi!" Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng rống lên một tiếng, "Ngươi chú tâm đỡ đẻ cho ta, những chuyện khác ngươi không cần để ý! Đứa bé còn chưa đủ tháng, ta đã sai người dùng đương quy để trợ sản, hiện tại ngươi mau nhìn xem tình hình của nàng đi!"

Bà đỡ có chút chấn động, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, vội không ngừng trả lời vài tiếng, tiến lên xem xét tình hình của Tịch Nhan.

Tịch Nhan đau bụng sinh từng cơn lại từng cơn, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được hai người nói chuyện, thế nhưng hoàn toàn không thể hiểu được điều bọn họ nói là có ý gì, chỉ có cơn đau đớn cứ kéo đến liên tục làm cho nàng cơ hồ muốn ngất đi.

"Vương gia, không thể để cho sườn Vương phi ngất xỉu!" Bà đỡ thấy thế vội nói, "Vốn đã sinh non, nếu chẳng may ngất xỉu đi, chỉ sợ sẽ khó sanh, đến lúc đó rất nguy hiểm!"

Trái tim Hoàng Phủ Thanh Vũ đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới kề sát vào tai Tịch Nhan nói: "Nhan Nhan, chờ ta trở lại."

Vừa đi ra khỏi phòng, mới phát hiện trong viện đã tụ tập rất nhiều người. Nam Cung Ngự liền ôm cánh tay đứng dưới hàng hiên, vừa nhìnthấy hắn đi ra, lập tức chặn trước mặt hỏi: "Nhan Nhan thế nào rồi?"

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ đảo qua, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ tìm Thôi Thiện Duyên ra lệnh: "Thôi Thiện Duyên, mang tham phiến đến đây."

Nam Cung Ngự bỗng dưng sờ vào tay áo, một hộp tham phiến xuất hiện ở trước mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn một cái, rốt cuộc đưa tay nhận lấy, xoay người lại đi vào trong phòng.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thông báo --

"Thái hoàng Thái Hậu giá lâm --"

Tất cả mọi người trong viện nhất thời quỳ rạp xuống để tiếp giá, chỉ có Nam Cung Ngự vẫn nhíu chặt mày đứng ở dưới mái hiên như cũ, nghe tiếng la của Tịch Nhan ở bên trong, trong lòng giống như bị ai đảo lộn hết cả lên.

Thái hoàng Thái Hậu được Lâm Lạc Tuyết dìu đi vào trong viện, khi vào đến bà ta đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại một lát ở trên người Nam Cung Ngự, liền chuyển hướng sang Thôi Thiện Duyên, ngữ khí không tốt: "Vương gia của ngươi đâu?"

Thôi Thiện Duyên vội hỏi: "Bẩm Thái hoàng Thái Hậu, Vương gia ở trong phòng."

"Vớ vẩn!" Thái hoàng Thái Hậu đập mạnh quải trượng trong tay, "Hắn làm sao có thể đi vào căn phòng máu me như vậy!" Dứt lời, bà ta hướng về vài mama phía sau: "Đi mời Vương gia ra ngoài, không thể để cho hắn tự ý làm càn được!"

Vài mama tuân lệnh đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ ở bên giường, cùng Tịch Nhan mười ngón tay giao nhau. Trong miệng Tịch Nhan ngậm tham phiến, thần trí có chút thanh minh, rên lên từng cơn.

"Vương gia!"

Vài mama lập tức tiến lên, mỗi người một lời cùng nhau khuyên nhủ:

" Vương gia, đây là phòng sanh, Vương gia không thể ở lại chỗ này được!"

"Vương gia, Thái Hậu lão nhân gia đến đây, lệnh cho Vương gia lập tức đi ra ngoài!"

"Vương gia, sườn Vương phi để cho chúng nô tỳ chiếu cố là được, người đi ra ngoài trước đi......"

Bên tai ồn ào không chịu nổi, trên người đau đớn khó chịu được, Tịch Nhan khắc chế không được gào to một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời thay đổi sắc mặt, xoay người nhìn về đám mama: "Tất cả câm miệng lại cho ta! Nếu ai còn dong dài nữa, lập tức cút ra ngoài!"

Vẫn có mama không cam lòng, còn muốn tiến lên khuyên bảo, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đứng dậy, rút kiếm treo trên đầu giường ra chỉ vào cổ mama đó, quát to một tiếng: "Cút ra ngoài!"

Mama kia nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, té nhào ra cửa, gục ở dưới chân Thái Hậu: "Thái Hậu, nô tài khuyên Vương gia không được, Vương gia muốn giết nô tài!"

Thái Hậu nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Một đám vô dụng!"

Ánh mắt Lâm Lạc Tuyết tràn đầy lo lắng: "Thái Hậu, nếu không nô tì đi vào khuyên nhủ Vương gia?"

"Nói bậy!" Thái Hậu không hờn không giận nhìn nàng một cái, "Con còn chưa sinh nở lần nào, cũng không thể đi vào phòng sinh." Cuối cùng, lại thở dài nói: "Thôi, ta thấy lúc này không có ai khuyên được Lão Thất đâu."

Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết khẽ đổi, ngữ khí của Thái Hậu nhanh chóng chuyển biến, nhìn nàng ta nói: "Con cũng đừng trách ai gia khẩn trương cho đứa bé này, dù sao cũng là lần đầu Lão Thất làm cha. Nhưng con yên tâm, nha đầu trong kia vừa thấy là biết không có phúc, mặc dù sinh ra đứa bé này nhưng cô ta cũng không thể có ở bên cạnh bao lâu đâu. Con vẫn là cháu dâu tốt nhất trong cảm nhận của ai gia như cũ, chờ đến khi con có thai, đó mới là lúc ai gia khẩn trương nhất."

Một câu nói này làm cho sắc mặt Lâm Lạc Tuyết lại càng thêm khó coi.

Thái Hậu nhìn nàng một cái, lại nói: "Lão Thất ở lại trong phòng con mấy lần?"

Lâm Lạc Tuyết phút chốc đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khổ sở, chỉ thiếu không khóc ra, thấp giọng nói: "Thất gia...... Chưa bao giờ ngủ lại trong phòng con......"

Thái Hậu bỗng dưng thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Nói cách khác ngoại trừ đêm giao thừa năm đó, hắn cố ý không cho con đứa con thừa tự ư?"

Lâm Lạc Tuyết nhịn không được che mặt, cúi đầu bật khóc nức nở.

"Khóc cái gì!" Thái Hậu vừa oán vừa hận, "Con cũng thật là, Lão Thất hắn không đến, thì con không sử dụng vài thủ đoạn sao? Nói như vậy nếu đêm giao thừa năm đó, ai gia không giúp con, đến bây giờ chẳng phải con vẫn cón nguyên vẹn sao? Con như vậy cũng không trách Lão Thất đặt toàn tâm toàn ý trên người tiểu yêu nữ kia!"

"Nô tì biết sai rồi." Lâm Lạc Tuyết cố nén nước mắt, ẩn nhẫn nói.

Thái Hậu lại nhịn không được thở dài, hồi lâu sau sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn một chút: "Thôi, cũng may con cùng Lão Thất còn nhiều thời gian, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời."

Dứt lời, bà ta nhìn về hướng Nam Cung Ngự từ đầu đến cuối vẫn bất động đứng yên bên kia, cũng bất chấp Lâm Lạc Tuyết bên cạnh vẫn còn rơi nước mắt, nhân tiện hỏi: "Đó là ai?"

Lâm Lạc Tuyết lau khô nước mắt, nhìn nhìn nói:"Nghe nói đó là sư huynh của cô ta, gọi là Nam Cung Ngự."

Khi nói chuyện, tầm mắt Nam Cung Ngự phút chốc hướng lại đây, đối diện với ánh mắt của Thái Hậu, rét lạnh thấu xương. Trong nháy mắt, Thái Hậu cảm thấy trong lòng chợt lạnh, thấp giọng nói: "Người này nhất định không phải người thường, sau này con nên tìm người thăm dò lai lịch của hắn cho rõ ràng."

Lâm Lạc Tuyết thấp giọng lên tiếng: "Vâng."

*****

Tịch Nhan bị từng cơn đau bụng sinh càn quét qua tưởng như chết đi sống lại, từ trước tới nay nàng không nghĩ sẽ buông tha cho bản thân mình nhưng lúc này đây nàng chỉ muốn buông xuôi tất cả, bên tai nàng đột nhiên vang lên thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Nhan Nhan, đừng sợ, đứa bé không có chuyện gì."

Nàng nhất thời giật mình -- đứa nhỏ! Đúng rồi, nàng phải sinh đứa bé ra để nó bên cạnh hắn, tuyệt đối không thể buông xuôi như vậy! Trong lúc ý thức gần như mê ly, Tịch Nhan dùng sức nắm chặt tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, bắt buộc mình phải giữ vững sự thanh tỉnh.

"Nước ối vỡ rồi, nước ối vỡ rồi!" Thanh âm mừng rỡ của bà đỡ truyền tới, "Sườn Vương phi, người phải dùng sức, mau dùng sức! Thai đầu tiên sẽ sinh khó một chút, chỉ cần qua cơn đau này, sau này những thai sau sẽ sinh nhanh hơn!"

Sau này...... Sau này......

Tịch Nhan cảm thấy những từ này cứ lặp đi lặp lại trong mình, nhưng nàng lại muốn mở miệng -- không có sau này, làm sao có sau này?

Nhưng, còn có đứa nhỏ, còn có hắn......

Nàng không có sau này, đứa nhỏ cùng hắn còn có sau này......

Tịch Nhan cùng hắn nắm tay nhau, tay còn lại gắt gao nắm lấy gối mềm dưới đầu, làm theo lời bà đỡ, dùng hết toàn thân khí lực, phải sinh ra đứa bé.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, chậm rãi kéo tay nàng đưa lên bên môi, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, chúng ta đời đời kiếp kiếp cũng không tách ra."

Tịch Nhan dường như nghe được, lại dường nhau không nghe được, nhắm chặt hai mắt không ngừng thở dốc, làm hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Trên đời này, hắn là người không muốn nàng phải chịu khổ nhất, nhưng không ngờ vẫn là hắn làm cho nàng bị khổ nhiều như vậy.

Tịch Nhan không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng chỉ biết mình đã dùng hết toàn lực, bà đỡ kia lại còn không ngừng bảo nàng dùng sức, nhưng nàng lại dần dần không còn khí lực nữa --

"Sườn Vương phi, người không thể bỏ cuộc! Tiếp tục đi, đứa bé sẽ được sinh ra!"

Thanh âm bà đỡ tựa hồ ở gần bên tai Tịch Nhan, nhưng ngay cả khí lực trợn mắt nàng cũng không có, ý thức cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

"Nhan Nhan?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chất chứa sự bối rối, gọi tên của nàng, mặt khác lại thay đổi tham phiến.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên đi vào một mama đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong là một viên thuốc không biết tên: "Vị kia Nam Cung công tử bên ngoài bảo nô tỳ trình cho Thất gia, nói là đến lúc khẩn yếu quan trọng mới có thể cho sườn Vương phi uống vào."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lấy viên thuốc đưa tới chóp mũi, sau một lát, rốt cuộc quyết định thật nhanh, ôm lấy đầu Tịch Nhan, mạnh mẽ đút cho nàng uống.

Nam Cung Ngự mặc dù cùng hắn đối lập với nhau nhưng sẽ không bao giờ làm hại đến nàng.

Hắn chỉ cảm thấy bi thống. Tại thời điểm mấu chốt, hắn lần này đến lần khác lại rối loạn cả lên, ngược lại còn phải nhận sự trợ giúp từ người khác để cứu nàng.

Cảm giác vô lực như vậy, chỉ xuất hiện một lần ở nhiều năm về trước, khi hắn nhìn mẫu hậu dần dần đã không còn hơi thở, nay, hai mươi năm sau, lại một lần nữa xuất hiện.

"Nhan Nhan, nàng phải cố gắng." Hắn thấp giọng thì thào, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Ách --" Trên giường, Tịch Nhan vốn đã không còn ý thức, đột nhiên trong lúc đó lại phát ra thanh âm, sau đó chậm rãi mở mắt, đầu đầm đìa mồ hôi như trước, nàng nhìn chăm chú Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hắn rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng nàng cảm thấy bọn họ giống như bị ngăn cách bở muôn sông nghìn núi.

"Chàng đáp ứng ta......" Nàng gian nan mở miệng, " Chàng đáp ứng ta......"

Nghe được thanh âm của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhắm chặt đôi mắt như trước. Thanh âm suy yếu của nàng giống như mũi nhọn đâm vào trái tim hắn, hắn không mở mắt ra được, hắn không dám mở mắt ra.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng:"Được, ta đáp ứng nàng."

Không hỏi yêu cầu của nàng là gì, hắn cũng đã đáp ứng rồi.

Cơn đau bụng sinh lại một lần nữa ụp lại, Tịch Nhan lại một lần nữa trong ý thức thanh minh nghe được thanh âm của bà đỡ: "Sườn Vương phi, cố dùng sức, rất nhanh, rất nhanh --"

"A --" Tịch Nhan lại dùng hết khí lực toàn thân, hét to một tiếng, sau đó đột nhiên nghe thấy được tiếng khóc nỉ non của trẻ con rõ to --

"Oa --"

Chỉ một thoáng, thế giới dường như lại sáng bừng lên lần nữa.

Bên ngoài, mọi người bởi vì chờ lâu mà lộ ra vẻ mệt mỏi, giờ khắc này trên mặt ai cũng tỉnh táo lại.

Nam Cung Ngự nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, vừa quay đầu lại nhìn thấy vị Thái hoàng Thái Hậu kia đã nhanh chóng tiến lên, hỏi người đứng cạnh cửa sổ trong phòng: "Tiểu thế tử hay là tiểu quận chúa?"

Trong phòng, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Tịch Nhan.

Sau khi nàng dùng hết toàn lực, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự tỉnh táo, vô cùng thanh tĩnh. Tuy đang trong cơn suy yếu nhưng nàng vẫn nhớ rõ lời thỉnh cầu với hắn khi nãy: "...... Nhớ rõ chàng đã đáp ứng ta rồi......"

Bà đỡ đem đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, bao bọc cẩn thận tiến lên hướng về Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan chúc: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng sườn Vương phi, là một tiểu quận chúa!"

Tịch Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay tiếp nhận đứa bé, ôm vào trong ngực, nhìn đứa bé nhỏ không thể nhỏ hơn trong tay, cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng -- nữ nhi, nữ nhi của bọn họ -- Bất Ly.

Hắn chậm rãi đưa đứa bé nằm cạnh bên gối Tịch Nhan, Tịch Nhan nhìn đứa bé thật sâu, hồi lâu sau mới dời mắt đi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe mắt tràn ra hai giọt lệ trong suốt.

Trong phòng, bà đỡ đã rảnh tay, vội vã đi ra ngoài báo tin vui: "Chúc mừng Thái Hậu, chúc mừng Vương phi, là một tiểu quận chúa, dù chưa đủ tháng, nhưng mà vô cùng khỏe mạnh. Mẹ con bình an!"

Nam Cung Ngự nghe xong, rốt cuộc chậm rãi gợi lên khóe miệng.

Nhưng lúc này sắc mặt của Thái hoàng Thái Hậu cùng Lâm Lạc Tuyết lại không được tốt lắm. Lâm Lạc Tuyết vẫn còn đang thương tâm bởi những lời trách cứ lúc nãy của Thái Hậu, bây giờ bỗng nghe được Tịch Nhan sinh hạ được nữ nhi, trong nhất thời chỉ còn lại cảm giác thổn thức không thôi -- tuy là nữ nhi, nhưng mà có thể được Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu như vậy, cũng đủ rồi.

Tâm tư Thái Hậu lại không giống nàng ta, vốn trong lòng bà ta tràn đầy mong muốn nhìn thấy đứa con thừa tự của Hoàng Phủ Thanh Vũ, không nghĩ lại là một nữ nhi, trong lòng bà ta khó tránh khỏi thất vọng, không được thoải mái, dừng một chút, liền xoay người đi ra khỏi viện.

Lâm Lạc Tuyết cũng vội đi theo phía sau.

Nhưng bỗng nghe thanh âm không hề chứa đựng một chút cảm xúc nào của Thái Hậu truyền tới: "Con thấy chưa? Ta nói rồi cô ta không có phúc khí gì, nay liều mạng mà cũng chỉ sinh hạ được một nữ nhi, con phải cố nắm chắc cơ hội. Nếu con sinh hạ được con trai, thì con không chỉ là một Vương phi mà còn là thân mẫu của trưởng tử của nó. Về sau con của con vừa là con trai trưởng vừa là con thừa tự, thân phận muốn bao nhiêu tự phụ sẽ có bấy nhiêu tự phụ!"

*****

Thời điểm Tịch Nhan từ trong mê man tỉnh lại, cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng, nàng cố mở hai mắt nhìn một vòng ở trong phòng, thì ra vẫn ở trong phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng không thấy một ai.

Bên cạnh giường không biết từ đâu xuất hiện một sợi dây, Tịch Nhan có chút chần chờ, vươn tay ra huých nhẹ một cái.

Cửa phòng lập tức đã bị đẩy ra, Ngân Châm vô cùng tiêu sái tiến vào: "Sườn Vương phi tỉnh rồi! Chúc mừng sườn Vương phi!"

Tịch Nhan bây giờ mới biết thì ra sợi dây kia là do Hoàng Phủ Thanh Vũ thiết lập bên cạnh giường, nếu nàng muốn gọi người, chỉ cần chạm vào sợi dây, bên ngoài sẽ nghe thấy động tĩnh, không cần phí chút sức lực nào cũng sẽ có người tiến vào hầu hạ.

"Vương gia còn phân phó phòng bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn, chỉ chờ sườn Vương phi tỉnh lại." Ngân Châm cười hì hì nói xong, liền muốn đi ra cửa truyền lệnh.

"Ngân Châm, đứa bé đâu?" Tịch Nhan lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, gọi cô ta lại vội vàng hỏi.

"Sườn Vương phi yên tâm, tiểu quận chúa ở ngay phòng bên cạnh, vừa mới bú xong, lúc này đang ngủ." Ngân Châm cười nói, "Vương gia chỉ hận không thể đem hai gian phòng nối thong nhau, như vậy có thể trực tiếp đi qua xem tiểu quận chúa, nhưng lại sợ ầm ỹ đến sườn Vương phi cho nên mới từ bỏ ý định."

Tịch Nhan nghe những lời của nàng, cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, nhưng cũng chất chứa một nỗi bi thương: "Vương gia đâu?"

"Hôm nay tiền viện có rất nhiều người đến đây chúc mừng, Vương gia bận tối mày tối mặt, chỉ hận không thể dứt ra để trở về nhìn sườn Vương phi cùng tiểu quận chúa một chút, sau đó lại phải đi ra ngoài. Tiếc là sườn Vương phi không nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Vương gia, nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Vương gia cười như vậy." Ngân Châm nói.

Tịch Nhan đương nhiên cũng đoán được đứa bé sinh ra sẽ làm Hoàng Phủ Thanh Vũ rất cao hứng, ngày thường nụ cười của hắn luôn chất chứa rất nhiều ý tứ sâu xa, cho dù là thực sự cười, cũng tuyệt đối không biểu lộ ra rõ ràng, hôm nay, không biết đến tột cùng vẻ mặt của hắn trông như thế nào.

Nghĩ đến hắn, trong lòng Tịch Nhan cũng không khỏi cảm thấy đau xót, nhìn Ngân Châm nói: "Ngươi đi kêu vú nuôi mang đứa bé lại đây cho ta xem."

Không bao lâu sau, Ngân Châm liền mang theo vú nuôi bế đứa bé tiến vào.

Tịch Nhan nhìn thấy vú nuôi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặt mày linh lợi, bộ dáng sạch sẽ làm cho người ta thoạt nhìn cũng cảm thấy rất hài lòng, trong nhất thời cũng yên tâm rất nhiều. Suy nghĩ lại, nàng cười thầm mình cũng thật đa tâm, ngay cả một việc nhỏ như vậy sao Hoàng Phủ Thanh Vũ có thể làm không tốt?

Trên người nàng không còn bao nhiêu khí lực nên không dám ôm đứa bé, chỉ kêu vú nuôi đem đứa bé đặt bên gối của mình, lúc này mới miễn cưỡng nhỏm dậy, tinh tế nhìn đứa bé.

Nàng chưa từng gặp qua đứa bé nào nhỏ như vậy. Trước kia, khi còn ở Tây Càng, những đứa bé của các phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo mà nàng nhìn thấy ít nhất cũng hơn mấy tháng; Sau đó ở Đại Sở, nhìn thấy Duệ Nhi của một vị sư tỷ cũng đã đầy tháng.

Nhưng trước mắt nàng, đứa bé của hắn và của nàng vừa mới sinh ra, vẫn chưa đủ tháng đã được sinh ra.

Nhưng đứa bé lại trông thật khỏe mạnh. Giờ này khắc này, tiểu cô nương này đang nhắm mắt lại ngủ, nhưng chỉ riêng khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng, phấn nộn kia thôi cũng đã đủ để cho người ta yêu thích không buông tay. Huống chi, nàng là mẫu thân của đứa bé này.

Tịch Nhan nhẹ tay khẽ vuốt ve cái trán của đứa bé, nhớ tới lời Hoàng Phủ Thanh Vũ từng nói qua về sau con của hai người nhất định là có thể khuynh đảo sơn hà. Tịch Nhan nhịn không được khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo nước mắt, thì thào gọi ra tên đứa bé: "Bất Ly, Bất Ly của mẹ......"

Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng này, khóe miệng gợi lên nụ cười, cho Ngân Châm cùng vú nuôi lui ra, lúc này mới đi vào bên cạnh giường.

Tịch Nhan lúc này mới hiểu được điều mà Ngân Châm gọi là chưa từng nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ cười như vậy là ý gì, bởi vì giờ này khắc này, hai mắt hắn thật sự là quá mức sáng ngời, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng d8ủ làm cho người ta đui mù.

Nhưng Tịch Nhan dần dần thu lại ý cười, không hề nhìn hắn, chỉ chuyên tâm nhìn đứa nhỏ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy tay nàng, ánh mắt không hề sáng ngời như lúc nãy nữa, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: "Nhan Nhan, Bất Ly của chúng ta."

Tịch Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, đôi môi hắn liền rơi xuống trên trán của nàng: "Vất vả cho nàng."

Tịch Nhan thoáng chốc mất tự nhiên quay đầu đi, tránh được đôi môi hắn.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc buồn bã, ngay sau đó, một bàn tay đã chuyển qua sau gáy của Tịch Nhan, giữ chặt chiếc cổ của nàng, cúi đầu ngăn chận đôi môi của nàng.

Đó gần như là tham lam đoạt lấy, điên cuồng trước nay chưa từng có.

Tịch Nhan toàn thân không có chút khí lực, lại bị hắn giữ chặt, cho nên động cũng không thể động, chỉ có thể vô lực mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng khí lực của hắn lại càng lúc càng lớn, Tịch Nhan cảm thấy mình sắp hít thở không thong đến nơi, cổ họng chỉ có thể phát ra thanh âm ngắt quãng: "Này......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ trong chớp mắt liền buông lỏng nàng ra, Tịch Nhan hít thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khẽ nhíu mi lại nhìn hắn.

Lúc này, hơi thở của hắn cũng hỗn loạn, nhìn nàng, lại khẽ cười lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc rũ xuống bên tai nàng, trong thanh âm trầm thấp dường như chất chứa muôn muôn vạn vạn ẩn nhẫn: "Nhan Nhan, Bất Ly đã được sinh ra, chúng ta đều đã là cha mẹ, không nên gây náo loạn nữa."

Hô hấp của Tịch Nhan dần dần bình ổn, chậm rãi cúi thấp đầu, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta không có gây náo loạn."

Thanh âm lãnh đạm xa cách, từng chữ từng chữ đánh vào lòng hắn, hắn lại mỉm cười như cũ: "Nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ tin tưởng sao?"

Tịch Nhan cười khẽ lên, thản nhiên nói: "Ta vốn không có nói bất cứ điều gì cả, chỉ do chàng đoán lung tung thôi, có gì mà tin hay không tin chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng: "Nói như vậy, tất cả đều là do ta vọng tưởng, căn bản không phải là sự thật?"

"Không biết." Trong nháy mắt, trong đầu Tịch Nhan hiện lên trăm ngàn ý niệm, nhưng một cái cũng bắt giữ không được chỉ có thể lãnh đạm phun ra một câu như vậy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn đứa bé đang trong giấc ngủ say bên cạnh, khẽ cười lên: "Ta miên man suy nghĩ cũng tốt, nàng miên man suy nghĩ cũng thế, sau này không cần thế nữa. Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hắn xoay người muốn đi ra cửa, Tịch Nhan nâng mắt dõi theo bóng dáng hắn, trong lòng bỗng nhiên chấn động mạnh, cắn răng, lạnh lùng nói: "Chàng đã đáp ứng ta rồi đó."

Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng chân một chút: "Điều này còn quan trọng sao?"

"Chàng muốn nói mà không giữ lời sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không xoay người như cũ, thanh âm cũng lãnh đạm không chứa một chút cảm xúc nào: "Nói đi."

Tịch Nhan cắn răng hồi lâu, rốt cuộc mới thản nhiên lên tiếng: "Không nên ép ta. Đây là chuyện ta muốn chàng đáp ứng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng xoay người lại, nhìn nàng, một lần nữa nở nụ cười: "Thật có lỗi, Nhan Nhan. Nếu là yêu cầu này, như vậy ta thu hồi hứa hẹn của ta."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)