Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 111

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 111
Phần kết (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa lắng nghe từng câu như khuyên như dụ, dường như ngập tràn tình cảm nồng nàn của Ân Phùng chỉ thấy đầu nhói đau từng cơn. Đồ thần kinh, đồ điên! Vì để cứu cô, anh thậm chí không ngần ngại đi lấy lòng Ân Trần, đồ ngốc...

Thế nhưng họng súng của Ân Trần trên đầu cô đang từ từ dịch chuyển, tựa như đang để lộ ra sự đắn đo trong nội tâm chủ nhân lúc này. Cô nghe thấy anh ta từ tốn hỏi: "Theo ý chú mày thì anh buộc phải đổi Vưu Minh Hứa thành mày mới có thể được như ý nguyện?"

Sau đó, cô lại nghe thấy người kia ung dung nói: "Tôi thừa nhận, đưa ra cách giải quyết này là muốn cô ấy an toàn, nhưng chẳng phải anh cũng không nỡ giết cô ấy sao? Anh đưa tôi đi, lưu lạc chân trời góc biển cũng được, đi vào địa ngục cũng chẳng sao. Có một linh hồn giống anh, có một người chảy cùng dòng máu bầu bạn cùng anh. Lẽ nào anh đã quên sự thích thú khi giam cầm tôi, hành hạ tôi ở Quý Châu rồi? Tôi sẽ để anh được toại nguyện, tôi sẽ cam chịu, chỉ cần anh cũng để tôi được như ý nguyện."

Vưu Minh Hứa đau thắt ruột gan, anh điên rồi hay sao mà lại đi dụ dỗ Ân Trần như vậy? Rốt cuộc đây là kế tạm thời hay anh tính làm như vậy thật? Anh thực sự muốn vì cứu cô mà đưa mình vào miệng cọp? Ân Phùng anh là đồ điên!

Cuộc đối thoại của hai anh em cùng lắm cũng chỉ kéo dài đôi ba phút. Vưu Minh Hứa chợt hiểu ra, con đường chạy trốn của Ân Trần tất đã có kế hoạch tỉ mỉ, rất khó theo đuôi nên đến giờ cũng vẫn chưa có dấu hiệu chi viện xuất hiện.

Vậy nên, Ân Phùng là đang nghiêm túc.

"Đừng đổi." Vưu Minh Hứa đột nhiên nói, "Đừng nghe anh ấy, tôi đi cùng anh, lái xe đi ngay! Anh không đi, cảnh sát sắp đuổi tới nơi rồi!"

Ai ngờ những lời này càng khiến Ân Trần hạ quyết tâm, anh ta cúi đầu nhìn cô, tay từ từ rời khỏi cần cổ thanh mảnh của cô, Vưu Minh Hứa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta: "Nó nói đúng. Cô không phải người tôi cần, cô không phải cô ấy, chỉ sẽ khiến tôi đến cuối cùng vẫn trắng tay."

Đồ điên!

Đồ điên này!

Tâm lý của tên điên này đã bị Ân Phùng nắm chắc trong lòng bàn tay mất rồi. Nhưng kết quả của nó lại là anh thay cô xuống địa ngục.

"Em trai, qua đây." Ân Trần khàn giọng nói, "Đến chỗ anh đây." Giọng xen cả chút hưng phấn và thích chí.

Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu lên, thấy dáng hình ngoài xe kia tiến lại gần, tầm mắt cô bỗng mờ mịt. Anh không hề do dự.

Vưu Minh Hứa hét: "Ân Phùng anh dám?"

Người đó không lên tiếng.

Tiểu Yến cách đó không xa cũng bước tới. Mắt cậu nhóc cũng đã đỏ sọng, nhìn đau đáu vào Ân Trần, họng súng không hề nhúc nhích.

Cửa sau xe bị mở ra, Ân Trần nhấc tay vứt đồ, Ân Phùng đón lấy. Ân Trần nói: "Tiêm vào bắp tay, rồi bò vào ghế sau."

Ân Trần gọi: "Tiểu Yến."

Tiểu Yến nhanh chân chạy đến cạnh ghế phụ lái, mở cửa xe, nhắm thẳng súng vào đầu Ân Trần.

Ân Trần cười nhoẻn, khóe mắt liếc thấy Ân Phùng đã đang tự tiêm thuốc tê vào tay. Tiểu Yến cũng chú ý đến động tác dứt khoát của Ân Phùng, nước mắt cậu ầng ậc, cố kìm không bật thành tiếng.

Lúc này đặc biệt tĩnh lặng, nhưng vào đến tai Vưu Minh Hứa, cô lại có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì. Cơn lạnh không biết sinh ra từ đâu sộc thẳng lên mặt cô. Mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào song hàm răng bắt đầu lập cập.

Sau đó cô nghe thấy một tiếng "uỵch", vật nặng gì đó đụng vào xe, rồi ghế sau vang lên tiếng động, có người đang vật vã trèo lên ghế, cửa sau đóng phịch lại.

Cô nghe thấy có người trầm giọng gọi cô: "A Hứa."

Vưu Minh Hứa cố nhịn nhưng không thể quay đầu, lòng hận ngút trời.

Sau đó có người vội ôm chặt eo cô, kéo cô ra khỏi xe. Cô ngước mắt, thấy họng súng của Ân Trần vẫn luôn nhằm vào mình, mặt anh ta vô cảm tựa như phải lái chiếc xe này đi đến nơi rất xa rất xa. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy Ân Phùng, anh thực sự đang nằm trên ghế sau im lặng nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như nước, hơi hoe đỏ.

Nước mắt Vưu Minh Hứa rơi lã chã.

Cô hận anh chết mất! Hận anh chết mất! Ai cho anh thay cô! Cô là cảnh sát, anh chỉ là một thư sinh sức trói gà không chặt, còn là người Ân Trần căm hận, anh điên rồi!

Vưu Minh Hứa được Tiểu Yến ôm khỏi xe.

Gần như cùng lúc đó, Tiểu Yến nổ súng ngay tắp lự nhưng quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Ân Phùng, phản ứng của Ân Trần nhanh hơn cậu ấy rất nhiều, một cú đạp chân ga, xe như mũi tên rời cung lao vút đi. Tiểu Yến đặt Vưu Minh Hứa xuống đất, đuổi sát xe, nổ súng liên hồi. Nhưng xe đã sắp chạy khỏi ngõ nhỏ, nhập vào đường lớn, chỉ nghe thấy tiếng còi xe qua lại liên miên không dứt, xe Ân Trần vẫn như một con cá lao mình vào nước, lướt nhanh như gió, vượt liên tục hai đèn đỏ, mất hút trong tích tắc.

Tiểu Yến đuổi theo bảy, tám mét rồi chẳng thấy bóng dáng xe đâu, cậu cắn răng, chạy về, thấy Vưu Minh Hứa thường ngày hoạt bát đầy sức sống lúc này vẫn đang nằm bất động trên đất, nước mắt cậu chảy ròng ròng, người run như sốt rét. Tiến lại gần, cậu thấy mặt Vưu Minh Hứa trắng bệch, đầm đìa nước mắt, cô cũng đang nhìn Tiểu Yến, ánh mắt đó cậu chưa nhìn thấy bao giờ.

Nước mắt Tiểu Yến tuôn ra như suối, cậu bế cô lên, vừa khóc vừa gọi điện thoại.

Quán Quân và Trần Phong vốn cách không xa, chỉ vì vụ nổ, xe chữa cháy lũ lượt kéo đến, khu vực gần tiểu khu hỗn loạn nên xe của họ bị chặn trên đường, thêm vào đó tuyến đường của Ân Trần được chuẩn bị quá mức chu đáo, tỉ mỉ nên nhất thời mới bị cắt đuôi.

Không lâu sau, Quán Quân và Trần Phong đã lái xe đến nơi, Đồ Nha vẫn đang hôn mê được họ nhặt về, vứt trong ghế sau. Thấy cảnh tượng trước mặt, mắt cả hai đều như sắp nổ tung...

Tiểu Yến ôm Vưu Minh Hứa rệu rã ngồi trên bậc vỉa hè khóc rưng rức.

Không đợi xe dừng bánh hẳn, Quán Quân đã mở cửa nhảy xuống, chạy nhanh đến trước mặt họ, ánh mắt lạnh toát: "Thầy Ân đâu? Thầy Ân đâu rồi!"

Trần Phong đạp phanh xe, cũng chạy đến.

Tiểu Yến khóc nói: "Anh ấy thuyết phục Ân Trần, dùng mình đổi lấy cô Vưu. Tiêm một mũi là không động đậy được nữa, giống cô Vưu đây này. Hai người họ đều... Anh ta chạy rồi, chạy xa lắm rồi, không đuổi được!"

Quán Quân thét giận: "Im miệng! Chạy đến đâu ông đây cũng đuổi được!" Đoạn đón lấy Vưu Minh Hứa từ lòng Tiểu Yến, thấy mặt cô thản nhiên, mắt đỏ hồng, mắt ngập tràn rét lạnh. Đến Quán Quân cũng thấy nhói lòng, ngẩng đầu nhìn con đường lớn bên ngoài, biết rõ Tiểu Yến nói không sai, để Ân Trần thành công bắt thầy Ân đi rồi.

Anh ta hỏi Vưu Minh Hứa: "Tiêm gì rồi?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Một loại thuốc gây tê."

Quán Quân nâng tay cô lên xem, rất nhanh đã tìm thấy vết kim tiêm bèn đưa lên ngửi thử. Vừa nãy ngẩng đầu anh ta đã thấy một hiệu thuốc nằm bên đường đối diện, oán hận nói: "Tôi nghĩ cách, đưa cô ấy lên xe trước đã, tôi lập tức đi phối thuốc."

Mặt mày Trần Phong cũng đang đông cứng, ánh mắt nhìn Vưu Minh Hứa đều là bàng hoàng, đau đớn, cậu ta đón lấy cô, ôm lên xe, đặt xuống cạnh Đồ Nha. Nhìn cô và Đồ Nha yếu ớt, Trần Phong cố nhẫn nhịn, gắng nói chậm rãi: "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu thầy Ân về. Thầy ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu."

"Ừ." Giọng Vưu Minh Hứa nghe ra bình tĩnh lạ thường nhưng rõ ràng đã hạ thứ quyết tâm vững chắc nào đó. Lòng Trần Phong tắc nghẹn, không nói thêm gì nữa, cũng lên xe.

*****

Trời tối đen như mực.

Đường phố gần nửa đêm vắng xe, gần như không còn bóng người qua lại.

Vưu Minh Hứa mở mắt, bám víu lưng ghế trước từ từ ngồi thẳng dậy. Chân tay tuy vẫn đang tê dại nhưng sức lực đã dần trở lại. Trần Phong lái xe, Quán Quân ngồi ghế trước. Ngồi cạnh cô là Tiểu Yến và Đồ Nha. Thấy cô ngồi dậy, Tiểu Yến lập tức cúi đầu: "Thấy sao rồi? Còn có chỗ nào khó chịu?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Ổn rồi."

Đồ Nha ở cạnh cũng quay sang, không biết anh ấy đã tỉnh táo từ bao giờ, mắt đỏ sọng nhìn Vưu Minh Hứa, muốn nói lại thôi.

"Không phải lỗi của anh. Nhà kho, máy sưởi, nước, bom, đều là kế hoạch của Ân Trần." Cô nói.

Chỉ vài câu đã lại khiến vành mắt Đồ Nha đỏ ửng, anh ấy bèn ngoảnh đầu nhìn chằm chằm phía trước.

Phía trước.

Họ đang băng băng trên đường quốc lộ, sắp ra khỏi địa phận Hồ Nam. Hai mươi phút trước, cảnh sát thông báo phát hiện dấu vết xe của Ân Trần ở vùng lân cận. Nhưng vẫn chưa bắt được người.

Ruộng đồng ven đường tĩnh lặng, hàng cây thẳng tắp, núi xa tịch mịch. Chỉ là trên ngọn núi phía xa thấp thoáng ánh đèn xe. Đó là một trong những đội xe cảnh sát đuổi bắt Ân Trần. Trước khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, Trần Phong đã hành động cùng cảnh sát.

"Trần Phong, điện thoại." Vưu Minh Hứa nói.

Trần Phong lập tức đưa điện thoại cho cô, cô gọi cho Hứa Mộng Sơn.

Hứa Mộng Sơn ở đầu kia điện thoại sắp phát điên rồi. Đêm nay, không lâu sau khi Vưu Minh Hứa rời khỏi trại gà, anh ấy nhận được tin tức của Đinh Hùng Vĩ, nói rằng nơi cô đến xảy ra vụ nổ bom. Còn điện thoại của Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều tắt máy cùng lúc.

Đợi đến khi họ đuổi đến tiểu khu xảy ra vụ nổ, liên lạc được với Trần Phong mới biết đã xảy ra chuyện gì. Còn giờ phút này, Trần Phong và mọi người đã đưa Vưu Minh Hứa điên cuồng đuổi theo dấu vết của Ân Trần.

Đinh Hùng Vĩ lập tức hạ lệnh tập trung toàn bộ lực lượng cảnh sát còn lại trong tay chia nhau điều tra camera giám sát, tạo trở ngại trên đường, tiến hành vây bắt một cách toàn diện.

Dù năng lực phản trinh sát của Ân Trần rất mạnh, suốt dọc đường đã tránh được hầu hết camera, tuyến xe chạy cũng không theo quy luật nhưng cái đuôi của Ân Trần đã bị Ân Phùng và Tiểu Yến cắn một lần. Nhát cắn này vô cùng quan trọng – xe Ân Trần đã bại lộ. Bởi vậy, dưới thiên la địa vọng được tạo ra từ ưu thế binh lực tuyệt đối của cảnh sát, tung tích của chiếc xe đó ngày càng rõ rệt.

Vòng bao vây ngày càng thu hẹp.

Tuy nhiên, cục diện này có thể nói là Ân Phùng dùng mạng để đổi lại. Đổi lấy Vưu Minh Hứa, cũng đổi được manh mối then chốt truy bắt Ân Trần. Toàn bộ cảnh sát đều bị chọc giận, không cứu được Ân Phùng thề không từ bỏ.

Vưu Minh Hứa nhanh chóng nắm bắt được rất nhiều thông tin qua Hứa Mộng Sơn, cũng nắm chắc bố trí binh lực cảnh sát. Sau phút trầm tư ngắn ngủi, cô bắt đầu chỉ huy phương hướng cho Trần Phong. Họ không hề do dự, tiếp tục truy đuổi theo lệnh của cô.

Cảm giác này không giống lúc hành động với Ân Phùng. Bất cứ mệnh lệnh nào của Ân Phùng, họ đều chấp hành không chút đắn đo, dù biết rõ là ngốc là sai đi chăng nữa. Bởi vì mạng sống của họ vốn thuộc về Ân Phùng.

Còn với Vưu Minh Hứa, không chỉ vì cô là người phụ nữ của Ân Phùng, hơi thở trầm lặng như núi trên người cô và cả ánh mắt sắc lạnh bức người của cô lúc này bất giác khiến họ tin phục. Có một lòng tin mù quáng rằng đi theo cô mới có thể cứu được anh.

———

Ân Phùng nằm trên ghế sau, tạm thời không cảm nhận được tứ chi. Anh hơi rũ mắt, nhìn thấy bầu trời phía trước gần như mù tịt không một tia sáng nhưng tâm trạng bình tĩnh lạ thường. Thậm chí còn nghĩ: Hóa ra cảm giác vừa rồi của A Hứa là như vậy.

Cảm giác lực bất tòng tâm thế này. Lòng cô phải khó chịu nhường nào.

Nghĩ đến đây, Ân Phùng mới thấy thổn thức, rồi dần dần ứ nghẹn.

Ân Trần đang lái xe cũng im lặng. Ân Phùng không cần nhìn cũng biết anh ta chắc chắn có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây cảnh sát. Nhưng lần này, Ân Trần có thoát được hay không còn rất khó nói. Giả như khi anh ta đưa Vưu Minh Hứa đi mà không để lại dấu vết nào thì còn có cơ hội, còn hiện tại, thông tin xe, phương hướng trốn chạy đều đã bại lộ, Đinh Hùng Vĩ, Hứa Mộng Sơn đều không phải hạng ăn chay hiền lành gì.

Suy nghĩ xoay chuyển, Ân Phùng mở miệng: "Anh?"

Ân Trần: "Hửm?"

Có lẽ bao nhiêu năm qua, hai anh em họ chưa từng có khoảnh khắc nào hài hòa như lúc này.

Ân Phùng: "Đi đâu?"

"Không biết."

"Năm đó, chuyện của anh và Vưu Nhuy Tuyết rốt cuộc là thế nào?" Ân Phùng hỏi tiếp.

Ân Trần im lặng một hồi.

Dù anh ta là tội phạm đỉnh cấp, nhưng cũng không phải là thần. Thần kinh căng thẳng suốt đêm, huyệt thái dương giờ đang giật đùng đùng. Con đường dài vô biên, tối đen phía trước hệt như miệng túi u tối có thể nuốt trọn anh ta bất cứ lúc nào. Anh ta không biết cuối cùng mình sẽ đi đến nơi đâu, cũng không biết bản thân còn có thể thực sự có được thứ gì. Cho dù ngay lúc này đây, người em trai anh ta luôn muốn đày đọa đến chết đã nằm trong tay đi nữa.

Có điều Ân Phùng bình tĩnh ôn hòa hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Anh nhắc đến Vưu Nhuy Tuyết, cái tên này lọt vào tai Ân Trần trong đêm khuya lạnh vắng tựa như dây đàn gảy lên trong đầu Ân Trần. Chuyện dĩ vãng như mây mờ ào ạt ùa về.

Khi đó, anh ta mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học một năm. Nhưng cuộc sống của anh ta khi đó tồi tệ đến nhường nào? Anh ta mở một công ty thương mại, vay đông mượn tây, tích góp được một món tiền khổng lồ, kết quả là bị người ta lừa gạt, mất sạch vốn liếng, mà những chủ nợ kia cũng không phải dễ đối phó. Tất nhiên công việc và tiền của anh ta cũng bất chính nên chỉ đành bỏ trốn, đã bị kẻ đòi nợ đánh không biết bao nhiêu lần suốt chặng đường chạy từ Bắc Kinh về quê hương Tương Thành. Cuối cùng, anh ta trốn vào khu nhà ổ chuột được thuê khi đó mới có thể sống sót.

Kết quả, vì vết thương cũ chưa lành, lại mất sức và suy sụp tinh thần, anh ta ốm nặng, hấp hối hơi tàn trong căn phòng bé như mắt muỗi vừa bẩn vừa loạn đó. Có lẽ cứ chết đi như vậy cũng chẳng ai hay biết.

Chính vào lúc đó, anh ta nhìn thấy Vưu Nhuy Tuyết.

Trên ban công đối diện căn phòng, một người con gái xinh đẹp đang phơi quần áo. Nhìn cô có vẻ lớn hơn anh ta mấy tuổi, tóc đen da trắng, đem lại cho người ta cảm giác trong sạch, dịu dàng kì diệu. Khi đó Ân Phùng sắp chết vì bệnh nên nằm bò trên ban công ngắm cô một cách chẳng hề kiêng nể.

Cô phát hiện ra, quay đầu lại, khoảnh khắc đó mắt cô vô cùng sắc bén. Nhưng khi nhìn rõ chỉ là một cậu trai gầy tong teo, ốm yếu vì bệnh, cô ngẩn ra, cất tiếng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Ân Trần không thèm để ý, quay người vào phòng, đóng chặt cửa.

Bấy giờ có một tên tội phạm giết người xuất hiện ở khu lân cận, đồng thời chuyên lựa chọn những cô gái làm việc trong khu đèn đỏ, sống một mình để ra tay.

Ân Trần moi móc được tin tức từ miệng người gác cổng, khi "biết được" cô là loại phụ nữ chỉ cần dùng 200 tệ là có thể mua được một đêm, lòng anh ta vô cùng khó chịu.

Có một lần Vưu Nhuy Tuyết đang phơi quần áo trên mái nhà, thấy cậu trai lẳng lặng lên phơi quần áo chỉ khẽ mỉm cười. Cũng không biết vì sao mà hai người bắt đầu trò chuyện. Chỉ là, giọng cô dịu dàng bình tĩnh, còn mỗi câu của anh ta đều đầy gai nhọn.

"Cậu chuyển đến đây sống từ bao giờ?"

"Liên quan gì đến chị."

"Cậu ăn thuốc súng à?"

"Tôi không mua nổi thuốc súng."

"Tạm biệt."

Anh ta cũng theo cô xuống lầu.

*****

Dù Ân Trần chán nản song đầu óc vẫn nhanh nhạy như cũ, nếu không khi trước anh ta cũng không thể kiếm được một món tiền kếch xù đến thế, chỉ là số đen mà thôi. Rất nhanh, anh ta đã nhận ra người phụ nữ này có chút kì lạ.

Cô làm nghề đó nhưng anh ta chưa từng thấy cô đưa đàn ông về nhà. Tất nhiên, cũng có những lúc bắt gặp cô trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Vậy nên đêm đó, anh ta đứng trên ban công lạnh lùng nhìn cô không biết uống rượu với ai mà say khướt, bước loạng choạng lên cầu thang.

Nhưng ngày hôm sau, khi anh ta làm mặt lạnh bê mấy quả táo tươi đến gõ cửa nhà cô, lại thấy cô vô cùng tỉnh táo, thần sắc ôn hòa, khác hoàn toàn với người phụ nữ thác loạn đêm qua. Cô cầm táo lên, cắn một miếng, nói: "Cảm ơn Tiểu Trần." Còn khi anh ta bước ra khỏi nhà cô, trong tay thường nhiều thêm một chai sữa.

Ân Trần của khi đó vẫn chưa biết chính vì vóc dáng, tuổi tác của mình hoàn toàn không phù hợp với đặc trưng của gã sát thủ kia, nên Vưu Nhuy Tuyết mới đối xử khoan dung với anh ta như vậy. Trong mắt Vưu Nhuy Tuyết 31 tuổi, Ân Trần mới ngoài đôi mươi chẳng qua chỉ là một cậu bé không có nhà để về mà thôi.

Nhưng anh ta không muốn bị cô xem là đứa trẻ.

Thời gian đó, anh ta bắt đầu biến thành cái đuôi nhỏ của cô. Anh ta là kẻ nghèo rớt mồng tơi, từng đói khát hai ngày liên tục. Cũng không biết là ôm thứ tâm lý báo thù và vô lại nào mà bắt đầu sang nhà cô ăn chực. Nhưng ăn xong sẽ lẳng lặng cướp đồ, dọn dẹp nhà cô sạch sẽ từ trong ra ngoài. Một khi anh ta kiếm được tiền sẽ ném hết sang nhà cô. Khi đó, Vưu Nhuy Tuyết sẽ dùng ánh mắt bất lực của người lớn nhìn trẻ nhỏ để nhìn anh ta, cuối cùng nói một câu: "Tôi giữ thay cậu."

Chỉ là về sau, cô đã không còn cơ hội trao lại khoản tiền này cho anh ta.

Vưu Nhuy Tuyết dùng thân phận giả, một mình điều tra án ở Tương Thành thực ra cũng rất cô đơn. Cô là bà mẹ đơn thân, cũng không thân thiết với ai dù là những đồng nghiệp đồng sinh cộng tử. Còn Ân Trần – một chàng trai xinh đẹp, gầy còm, cả người như mọc đầy gai này đã lấp đầy lỗ hỏng nào đó trong tim cô. Vả lại nói thật lòng, cô cũng có lòng riêng, mai phục trong khu ổ chuột mà hung thủ có khả năng xuất hiện, có một cậu nhóc như Ân Trần bầu bạn, cô có thể giảm được rất nhiều sự quấy rối không cần thiết, đồng thời cũng không trở nên quá khác biệt. Còn đối với những lời đồn đại bóng gió về quan hệ của hai người từ miệng những kẻ xung quanh, cô căn bản chẳng hề để bụng.

Ân Trần dường như cũng chẳng để tâm, luôn miệng gọi cô là "chị Vưu." Thỉnh thoảng có gã đàn ông nào mù mắt tính chòng ghẹo Vưu Nhuy Tuyết, Ân Trần với cơ thể cao lớn, đã có da có thịt sẽ sầm mặt tiến lên trước che chở cho cô, không ít người đều chùn bước.

Do vậy, hai người vốn là bèo nước lại như một cặp chị em quái dị, cứ chăm sóc lẫn nhau như vậy.

Có một lần, quên mất đã nói đến đâu, Ân Trần bất chợt hỏi: "Chị có bạn trai chưa?"

Vưu Nhuy Tuyết bình tĩnh đáp: "Tôi kết hôn rồi."

Ân Trần: "Ồ. Vậy sao chưa từng thấy chồng chị đâu?"

Vưu Nhuy Tuyết không đáp lại câu hỏi của anh ta mà nói: "Tôi có con rồi, là một bé gái, năm nay 7 tuổi, chỉ là không để nó sống bên mình."

Nhắc đến con gái, Vưu Nhuy Tuyết để lộ ra thần sắc dịu dàng trước nay chưa từng có, tựa như đó là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. Ân Trần cũng không biết vì sao lại khắc ghi điều này trong lòng. Cô có con rồi, là một cô con gái, 7 tuổi rồi.

...

Cho nên, Ân Phùng nói không sai. Vưu Minh Hứa mãi mãi không thể thực sự thay thế cô ấy, cũng không phải lựa chọn đúng đắn nhất của anh ta.

Anh ta cũng không dám chắc, nếu thực sự có khoảnh khắc đó, bản thân liệu có ra tay giết chết đứa con của cô ấy hay không.

Cô ấy là sự dịu dàng duy nhất của anh ta trên cõi đời này.

Nghĩ xong, Ân Trần mới phát hiện mình vừa thất thần bèn tự lên tiếng cảnh tỉnh bản thân. Nhìn Ân Phùng qua kính chiếu hậu, thấy anh vẫn đang rệu rã, thần sắc bình thường, không nhìn ra được là cố ý dụ anh ta nói chuyện. Ân Trần thầm hừ lạnh một tiếng, không phân tâm nghĩ chuyện quá khứ nữa, đôi mắt lạnh băng tập trung nhìn chằm chằm màu đen đặc phía trước mặt.

Ai ngờ qua một lúc, Ân Phùng lại mở miệng: "Anh, anh hận bố mẹ không?"

Ân Trần cười nhoẻn, nói: "Chú mày thì sao?"

"Tôi hận."

Ân Trần không đáp.

"Đây là số mệnh của hai chúng ta." Ân Phùng lẩm bẩm như đang tự nói một mình.

Ân Trần cười hừ một tiếng: "Chú mày tin mệnh?"

"Tôi tin, nhưng không phục."

Ân Trần lặng thinh một chốc, không đón lời.

Lúc sau, Ân Trần hỏi: "Chú mày không lo lắng cho bản thân chút nào?"

Ân Phùng đáp: "Cầu được ước thấy, có gì phải lo lắng."

Ân Trần cười hừ: "Chú mày đúng là một lòng một dạ với cô nhóc đó."

Ân Phùng đáp: "Cũng giống anh với Vưu Nhuy Tuyết, hai mươi năm sau, thậm chí một đời, trái tim tôi cũng sẽ không thay đổi. Không gì có thể thay thế được cô ấy."

Ân Trần lại tiếp tục im lặng.

Hiện giờ anh ta chắc chắn là Ân Phùng cố ý. Thằng nhãi này trước nay luôn vô cùng nham hiểm. Lặng thầm ra chiêu tàn độc với người khác, dù hiện tại đã lọt vào tay anh ta, bò cũng không bò nổi nhưng cũng sẽ không chịu yên phận.

Anh ta đã theo Phạm Thục Hoa học tâm lý tội phạm một khoảng thời gian. Anh ta cũng nắm rõ diễn biến tâm lý của bản thân sau khi phải gánh chịu biến động to lớn – kẻ trừng phạt bị hủy diệt, tâm trạng dễ kích động là điều rất bình thường. Còn Ân Phùng nhắc đến Vưu Nhuy Tuyết, một lần nữa khiến tâm tư của anh ta có chút lung lay. Nỗi đau cầu mà không được, trái tim chất đầy yêu và hận của thời niên thiếu, và cuối cùng dáng vẻ cô nằm trên cáng, bị vải trắng che mặt, khắp mình mẩy bê bết máu dường như vẫn hiển hiện ngay trước mặt. Ân Trần bỗng thấy cổ nghẹn ứ, những cảm giác xa xôi, vốn đã gần như phai nhạt hóa ra vẫn nhói tim đến thế. Anh ta định thần, thét lên: "Im miệng. Nói thêm một chữ nữa, tao đánh gãy chân mày trước. Về sau chỉ có thể bò trước mặt tao, thú vị lắm phải không?"

Ân Phùng ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.

Khoang xe bỗng lặng ngắt như tờ.

Tại nơi Ân Trần không thể nhìn thấy được, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm, trầm lặng của Ân Phùng là chứa đầy suy tư.

Thế nên trong màn đêm đã được định sẵn là không bình lặng, một chiếc xe, hai anh em, một kẻ là dao thớt, một người là cá thịt, ai nấy đều ôm một bụng tâm tư, tiếp tục lặng lẽ tiến về phía trước rất lâu.

Lâu đến mức Ân Phùng cũng có chút thẫn thờ, lòng nghĩ: Ân Trần đã gần như phát điên, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngọc nát đá tan. Đời này có lẽ thực sự không gặp lại Vưu Minh Hứa được nữa chăng?

Nhưng suy nghĩ tối tăm chỉ vụt lên rồi biến mất. Thoáng chốc, anh đã nhớ đến ánh mắt như băng tuyết ngưng đọng của cô khi mình và cô trao đổi, nhớ đến vệt nước mắt nơi khóe mi của cô. Anh liền biết, cô chắc chắn sẽ đến, chắc chắn sẽ tìm được anh. Điều anh cần làm chỉ là tin tưởng và chờ đợi.

Đợi cô trở về, đợi trời hửng sáng, tin vào năng lực của cảnh sát. Thậm chí... khóe môi anh bất giác cong lên, đợi sự bộc phát của người phụ nữ đó, thần vũ uy phong đại sát tứ phương giống như quá khứ, thay Vưu Anh Tuấn đánh đuổi toàn bộ yêu ma quỷ quái, đưa anh về nơi an toàn, từ đó về sau sẽ không còn sợ hãi và bi thương.

*****

Ân Phùng ngủ mê man trên xe.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Ân Trần lái xe gần một đêm, trên thực tế mấy ngày nay anh ta cũng không được ngủ yên lành, lúc này cũng mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn luôn ánh lên tia sáng nham hiểm lạ thường.

Trời tờ mờ. Sắp sáng rồi.

Sau 6 tiếng đồng hồ chạy trốn, họ bị lớp lớp cảnh sát bao vây tại vùng núi Giang Tây.

Ban đầu, Ân Trần định vòng qua Giang Tây để quay về Giang Thành.

Xe cũng đã sắp hết xăng.

Chiếc xe ô tô màu đen hết sức bình thường dừng bánh ngay giữa đoạn đường tỉnh vắng tanh vắng ngắt. Hai bên đường là những cánh đồng xanh bát ngát của phương Nam, rộng miên man trong màu trời xám xanh đang sắp hừng đông. Cách tầm trăm mét, cả trước và sau đều vô vàn xe cảnh sát, hơn 50 đồng chí cảnh sát cầm súng phòng thủ, sẵn sàng hành động.

Ân Trần tắt máy, ngồi lặng một hồi.

Ân Phùng cũng đã tỉnh, vừa nhìn đã biết ngay xảy ra chuyện gì. Vừa rồi Ân Trần đã lại tiêm thêm một mũi nên người anh vẫn tê liệt. Anh cũng im lặng. Trong sắc trời hửng sáng, anh không biết Vưu Minh Hứa có đến đây chưa, có đang đứng trong đội ngũ cảnh sát kia không. Anh chợt nhận ra một mâu thuẫn: Bản thân anh bây giờ là muốn nhìn thấy cô, hay là không muốn bị cô nhìn thấy?

Hay là, muốn nhìn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Bởi vì anh chính là một gã đàn ông ích kỷ như vậy đấy.

"Chúng ta không về được nữa rồi." Ân Trần đột nhiên cất tiếng.

Ân Phùng bỗng nói: "Anh còn muốn gặp Phạm Thục Hoa không? Gặp mặt lần cuối."

Sau phút lặng thinh, Ân Trần bật cười thành tiếng: "Tao không thể không thừa nhận mày xấu xa, nham hiểm hơn cả tao. Chẳng trách bọn tao... cuối cùng lại bại trong tay chúng mày. Đến nước này rồi, tao duỗi tay là có thể bóp chết mày mà mày vẫn muốn đàm phán với tao? Mày đang dùng điều kiện để dụ tao đấy à?"

Ân Phùng như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh ta, bình tĩnh nói: "Tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt lần cuối, bao gồm cả những kẻ trừng phạt khác."

Tay Ân Trần siết chặt vô lăng, sau đó buông xuống, vừa rút súng vừa lấy một món đồ ra khỏi ngăn đựng đồ, đáp: "Không, tao không muốn gặp họ nữa. Em trai, thực ra chúng ta đều không thể quay đầu nữa rồi."

Ân Phùng lặng thinh không đáp.

Phía trước, Đinh Hùng Vĩ ra khỏi xe, mặt bình lặng như nước nhìn chiếc xe dừng nơi không xa kia.

"Bắn tỉa bao lâu nữa mới đến nơi?" Ông hỏi.

Có người đáp: "Khoảng 20 phút nữa."

Đinh Hùng Vĩ đưa mắt nhìn ra xa, vì trời vẫn mờ tối nên chỉ có thể thấy đường nét lờ mờ của người ngồi trên ghế lái, trong xe tối om, hoàn toàn không biết tình hình của Ân Phùng. Dưới tình thế này, nếu cưỡng chế nổ súng tấn công, chẳng ai có thể bảo đảm được sự an toàn của Ân Phùng. Chỉ sợ Ân Trần chó cùng rứt giậu, trước khi chết còn muốn kéo theo kẻ đệm lưng. Nếu Ân Phùng bỏ mạng tại đây, họ cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục làm cảnh sát.

Huống hồ Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, và những người đi theo họ phá những vụ án lớn đều là ái tướng của ông.

Nhưng Đinh Hùng Vĩ đi đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh và nhạy bén của ông không phải thứ người thường có thể so bì được. Tư duy của ông xoay chuyển nhanh chóng, đón lấy loa trong tay cấp dưới, dựa vào một thân xe, nói lớn: "Ân Trần, anh đã bị bao vây. Hạ vũ khí đầu hàng, tránh tội càng thêm nặng."

Phía đó không hề có động tĩnh.

Đầu mày Đinh Hùng Vĩ cau chặt, nói tiếp: "Ân Trần, trước khi tôi đến đây đã gặp cô giáo hướng dẫn của anh. Bà ấy bảo vẫn còn một vài lời muốn nói cùng anh. Tiếp tục chống đối không có bất cứ ý nghĩa gì, anh hạ vũ khí xuống, thả Ân Phùng. Tôi có thể suy xét sắp xếp cho hai người gặp mặt."

Đinh Hùng Vĩ không nghe được tiếng "Ha" cực kỳ châm biếm của Ân Trần trong xe.

Ân Trần nói: "Em trai, trong mắt các người, nhược điểm của tao dễ bị nắm bắt vậy hả?"

Ân Phùng hờ hững đáp: "Không phải nhược điểm, mà là tình cảm bình thường của con người. Trong mắt chúng tôi, bất kể anh phạm bao nhiêu tội thì vẫn là con người."

Ân Trần lẳng lặng một chốc, nói: "Mày không cần phải tốn công sức làm gì. Đến lúc tính chuyện đã hứa với tao rồi. Nếu mày đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng Vưu Minh Hứa. Anh trai đi đâu, mày theo đấy. Mày có tin không? Dù ngoài kia có một trăm cảnh sát, một trăm khẩu súng, ha ha, tao cũng có cơ hội giết chết mày ngay trước mắt bọn chúng, cho mày xuống mồ cùng tao."

Ân Phùng nhẹ giọng nói: "Thực sự muốn kết thúc như vậy? Hai chúng ta chết chẳng có bất cứ ý nghĩa nào."

Ân Trần nói: "Ai nói không có ý nghĩa. Với tao mà nói, chết chính là sự bình lặng vĩnh hằng. Thực ra nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tao còn rất chờ mong, rất vui đấy. Cuối cùng có thể kết thúc rồi, tao cũng không đi tiếp được nữa. Cuộc đời này của tao chưa từng thực sự có được thứ gì. Có phải mày vẫn lưu luyến không? Mày còn Vưu Minh Hứa. Nghĩ đến cuối cùng mày không có được thứ gì giống tao, tao chết là hết, nhưng mày thì không cam lòng là tao sung sướng vô cùng. Lần này, em trai, cuối cùng tao cũng thắng. Chuẩn bị đón chào cái chết chưa? Đếm ngược 10 tiếng, từ biệt cuộc đời của mày, những người mày yêu rồi chúng ta đi. Chẳng ai cứu nổi mày, chẳng ai hết."

Ân Phùng sững người.

Anh biết Ân Trần nói thật, thứ vừa được lấy ra khỏi ngăn đựng đồ là thiết bị kích hoạt bom nổ từ xa.

Cho nên dù cảnh sát tấn công hay bắn tỉa, vào phút hấp hối, Ân Trần vẫn có thể bấm nút điều khiển cho hai người nổ tung. Chẳng ai cứu được anh, dù Vưu Minh Hứa có trong đội ngũ cảnh sát kia cũng không thể.

Bình sinh cho tới nay, đây là lần đầu tiên Ân Phùng cảm nhận được cái chết rõ ràng đến vậy. Đầu anh có một thoáng hoang mang.

Sau đó anh nhớ đến Vưu Minh Hứa.

Nhớ đến khuôn mặt cô, mắt cô, bàn tay cô, giọng nói của cô, cảm giác khi cô tựa trong lòng anh. Là người, sẽ chẳng ai là không sợ hãi nếu biết rõ vài giây sau mình sẽ chết. Ân Phùng cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ vùi sâu trong tâm khảm đang một lần nữa từ từ lan rộng, giống như sắc đêm bên ngoài cửa xe, bao vây lấy anh từ bốn phương tám hướng.

Cảm giác đó giống hệt lúc anh tự hỏi lòng, đấu tranh trong đau đớn. Cũng giống hệt lúc anh sợ hãi bóng tối không rõ tên ngoài cửa sổ, quấn chặt chăn trên giường trốn trong nhà Vưu Minh Hứa.

Anh cắn nhẹ môi dưới, nhắm mắt một lúc rồi mở ra.

Anh thì thầm lẩm bẩm: "Cô ấy sẽ đến cứu tôi... A Hứa... sẽ đến cứu tôi..."

Cứ lẩm bẩm như đang niệm chú như vậy, đột nhiên, nỗi sợ hãi và yếu đuối tựa con quái thú chợt tan biến như nước thủy triều. Chỉ còn lại một vùng thanh bình, tĩnh lặng.

Khóe miệng anh dần thấm một nét cười, nhắm mắt lại lần nữa.

"A Hứa, đừng đến."

Đừng đến.

Cứ để anh một mình chìm vào bóng tối.

———

Vưu Minh Hứa tập trung cùng Hứa Mộng Sơn và những người khác vào nửa tiếng trước. Họ đi tắt theo con đường rút lui của Ân Trần.

Màu xanh xám của bầu trời dường như lại nhạt hơn một chút.

Vưu Minh Hứa đứng sau một chiếc xe, Đồ Nha, Trần Phong, Hứa Mộng Sơn đều đã lần lượt xuống xe, rút súng chờ đợi. Mặt ai nấy đều căng thẳng cực độ.

Làn gió ban mai nhẹ nhàng lướt qua, Vưu Minh Hứa nhìn chiếc xe đó. Phía trong cửa sổ sau xe tối um, chỉ có thể thấy được lưng ghế và góc mặt nghiêng thấp thoáng của Ân Trần, không nhìn thấy Ân Phùng.

Hết chương 344

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)