Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 112 (cuối)

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 112 (cuối)
Phần kết (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặt Vưu Minh Hứa lạnh lùng, nhẹ phất tay, năm người giỏi nhất bao gồm Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha và hai cảnh sát khác, tựa năm chú mèo nhẹ nhàng lặng lẽ tiến về phía trước. Cô là người dẫn đầu.

Đây chính là đối sách khi trước đã bàn bạc cùng Đinh Hùng Vĩ, ông giả vờ đàm phán, cô nhân thời cơ tiến hành cứu người.

Chạy một mạch hơn chục bước, Đinh Hùng Vĩ vẫn đang nói chuyện, dẫn dắt nhưng cảnh sát tiền tuyến giả vờ tiến bước, cốt thu hút toàn bộ sự chú ý của Ân Trần. Khoang xe im phăng phắc, Ân Trần không nói một lời, hình như cũng chẳng động đậy.

Sau đó Vưu Minh Hứa nhìn thấy một bàn tay thò ra ngoài xe từ vị trí ghế lái, khẽ chỉnh kính xe rồi lại rụt về. Vưu Minh Hứa thót tim, sao có thể không hiểu được hàm ý trong hành động đó của Ân Trần – Anh ta đã nhìn thấy họ rồi.

Vưu Minh Hứa phất tay lần nữa, năm người đồng thời dừng bước, im lặng quan sát tình hình.

Mỗi tế bào trên cơ thể Vưu Minh Hứa đều như căng phồng. Bên trong đó là phẫn nộ, là đau đớn, còn có chua xót, dịu dàng. Từ vị trí phía sau cách chiếc xe khoảng 50 mét, cô nhìn bóng lưng thấp thoáng của Ân Trần, người còn lại trong xe như không hề tồn tại. Nhận thức này khiến tim cô đau như dao cắt. Cô thậm chí không biết Ân Phùng còn sống hay đã chết.

Anh chắc chắn vẫn còn sống. Cô tự nhủ với mình là vậy.

Anh đang đợi cô đi cứu anh một lần nữa.

Giống như lần nào anh cũng keo kiệt nhất quyết phải cứu cô vậy.

Trong số những người đang ở cạnh cô lúc này, kỹ thuật bắn súng của Hứa Mộng Sơn là cừ khôi nhất, giỏi hơn cô nhiều. Cô đè thấp giọng: "Bắn Ân Trần từ đây, cậu nắm chắc mấy phần?"

Hiếm lắm mới thấy Hứa Mộng Sơn mím môi, nói: "Khó lắm, mờ quá, không có góc nhắm bắn."

Vưu Minh Hứa cắn chặt răng, cấp tốc tính toán cách khác. Đánh úp kiểu này vốn đã không phải là cách, còn bị Ân Trần phát hiện, cô không dám manh động, sợ anh ta vừa kích động là sẽ lấy Ân Phùng khai đao.

Nhưng muộn rồi.

Chính vào lúc này.

Ngay trước mắt hơn 50 chiến sĩ cảnh sát, ngay trong vòng bao vây thiên la địa võng.

Ân Trần vứt một thứ đồ ra khỏi xe, nó lăn lông lốc mấy vòng trên đất rồi im lìm. Dù đang đứng trong sương mù ban mai, tất thảy mọi người vẫn có thể nhìn rõ đó là thứ đồ có hình dạng vuông vắn như chiếc điều khiển từ xa, chấm đỏ bên trên liên tục nhấp nháy. Vì con đường này vô cùng yên tĩnh nên tiếng đếm giờ gấp rút lọt vào tai từng người rõ mồn một.

Đinh Hùng Vĩ tái mặt, thét lên: "Toàn bộ nằm xuống! Vưu Minh Hứa!" Tiếng cuối cùng gần như thảng thốt và phẫn nộ, vì lúc này Vưu Minh Hứa là người đứng gần chiếc xe đó nhất.

Hai cảnh sát phía sau Vưu Minh Hứa đồng thời nằm sấp xuống, Hứa Mộng Sơn do dự rồi cũng nằm xuống, chỉ có Đồ Nha vẫn đang đứng im bất động, mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm chiếc điều khiển nằm ở xa kia.

Một bóng người bật lên, lao đi như chớp, xông thẳng về phía chiếc xe. Tim gan Hứa Mộng Sơn như vỡ nát, thét lên: "Vưu Minh Hứa!" Anh ấy cũng lập tức bật dậy như lò xo.

Đồ Nha sau phút ngơ ngác cũng bắt đầu chạy thục mạng lên trước, nhưng tốc độ của người trước mặt nhanh hơn anh ấy rất rất nhiều, phút chốc đã bỏ xa bọn họ.

Toàn bộ đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Điều khiển từ xa nằm trên đất vẫn đang kêu liên tục, ai nấy đều thầm nghĩ bụng còn bao nhiêu thời gian nữa? Mười giây? Thậm chí vài giây? Đây là tìm chết, cô đang tìm chết!

Huống hồ trên xe còn có Ân Trần, tay cầm súng, ở khoảng cách gần, một lòng muốn kéo Ân Phùng cùng chết, cô định cứu người thế nào?

Chớp nhoáng, Vưu Minh Hứa đã chạy đến cạnh xe. Lúc này, đầu Vưu Minh Hứa trống rỗng, không có bất cứ suy nghĩ nào, cũng không có bất cứ sợ hãi và đắn đo nào. Cô thậm chí còn không nghe được tiếng kêu của chiếc điều khiển đang nằm không xa kia. Vừa nãy cô chạy quá nhanh, nhanh đến mức đôi chân này như không phải của cô mà không hề cảm nhận được gì. Ý chí mãnh liệt như cây đinh sắt khổng lồ đóng trong não cô, sau đó xuyên dọc toàn thân. Cô mở phăng cửa sau xe, nhìn thấy người đó nằm ngang như xác chết, mắt đột nhiên cay xè, đau nhói.

Người đó cũng giật mình, ngước lên liền nhìn thấy cô.

Gần như chỉ trong thoáng chốc, bóng đêm trong đôi mắt tĩnh mịch như chết biến mất, mây tan trời sáng, tỏa ra hào quang chói lóa. Vưu Minh Hứa túm lấy, kéo anh ra ngoài.

Chính vào lúc này.

Một họng súng thò ra từ ghế trước.

Bấy giờ Vưu Minh Hứa đã đỡ Ân Phùng rệu rã trên vai, ra sức kéo anh ra. Còn phía trước cô, Hứa Mộng Sơn và Đồ Nha dẫn đầu, vài cảnh sát theo sau, đang bỏ mặc tất cả điên cuồng chạy đến.

Họng súng của Ân Trần đang nhắm vào lưng, sau bắp tay trái, và tim của Vưu Minh Hứa. Trong cảnh tượng hỗn loạn, anh ta cầm súng tĩnh lặng nhìn cô, nhưng trong đầu lại hiện lên bóng lưng của một người như từng quen biết.

Ân Phùng nói: Anh mãi mãi không thể giết cô ấy.

Vì cô ấy là con của bà ấy.

Ân Trần bỗng cong môi, ngón tay chậm rãi đặt lên cò.

Một tiếng súng chói tai như mũi tên bí hiểm xé rách không gian vụt đến. Cơ thể Ân Trần lảo đảo, bàn tay cầm súng cũng dần hạ xuống, thế nhưng ánh mắt anh ta bình lặng trước nay chưa từng có, biểu cảm cũng rất thanh thản tựa như mọi chuyện vốn nên là như vậy – nếu không phải trên não phải nhiều thêm một lỗ máu.

Anh ta từ từ dựa người vào ghế, từ từ nhắm mắt.

Cách vài chục mét, một tay Hứa Mộng Sơn vững chãi đỡ một tay khác, họng súng vẫn đang nóng rực, mắt sắc lạnh như mắt diều hâu, sau tiếng súng, trái tim đập nhanh như gõ trống. Anh ấy nhanh chóng hạ súng, nhìn Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trước mặt, anh ấy cũng không cần mạng nữa mà xông thẳng về phía bọn họ.

Bấy giờ, bao gồm cả Đồ Nha, họ còn cách Vưu Minh Hứa và Ân Phùng hơn mười mét.

Còn Vưu Minh Hứa đỡ Ân Phùng, chỉ cách chiếc xe kia khoảng ba, bốn mét.

Đột nhiên, Vưu Minh Hứa cảm nhận được một cơn lạnh kì dị từ đốt sống cùng sộc thẳng lên, cả lưng cô tê dại. Cô hiểu ngay chuyện gì sắp xảy ra, phản ứng đầu tiên là hai tay ôm chặt Ân Phùng, bảo vệ anh rồi lao người xuống đất.

"Đi mau!" Hai chữ gần như được Ân Phùng phun ra từ sâu trong lồng ngực, muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng không có sức, chỉ nghe thấy cô lạnh lùng quát lên: "Nằm mơ!"

Cơn sóng nhiệt khổng lồ như rời núi lấp biển lao thẳng vào họ. Thân xe bùng cháy, chiếc xe đó tan tành chỉ trong chớp mắt, mảnh vụn bắn tung trời. Ánh lửa cuồn cuộn như đám mây đỏ rực há to cái miệng đầy máu nuốt chửng hai người trên đất trong tích tắc.

Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha và những người khác vẫn đang lao đến, chứng kiến cảnh này chỉ thấy tan nát cõi lòng. Họ thậm chí còn không kịp thốt lên một tiếng, làn sóng xung kích khổng lồ đã ập đến, hất văng họ ra xa ba, bốn mét. Những cảnh sát xung quanh tái mặt, Đinh Hùng Vĩ suýt tắt thở – nhóm Hứa Mộng Sơn chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng, ở vòng ngoài đã vậy, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng nằm gần khu trung tâm vụ nổ lấy đâu ra đường sống?

Hai người này... hai đứa này... cuối cùng vẫn... Nước mắt Đinh Hùng Vĩ trào ra, đau cắt ruột gan.

Chính vào lúc này.

Gần như đúng vào khoảnh khắc Hứa Mộng Sơn bị làn sóng dư đánh bật, ngọn lửa trong khu trung tâm như ác ma đang nhe nanh múa vuốt mon men ra ngoài, bao phủ một vùng không gian rộng lớn... Một bóng người, với tốc độ bánh xe, đang lăn ra khỏi ngay dưới lưỡi lửa! Lăn liên tục hơn mười vòng mà chẳng hề giảm tốc độ, nhanh nhạy linh hoạt đến khó tin. Nhìn kĩ hơn chút nữa, đó rõ ràng là hai người đang ôm chặt lấy nhau, ôm chặt như hòa thành một thể.

Họ lăn liên tục mười bảy, mười tám vòng ra khỏi trung tâm vụ nổ, tốc độ mới giảm dần rồi dừng hẳn.

Hai người nằm im bất động.

Toàn bộ mọi người đều ngây ngốc, mắt Đinh Hùng Vĩ đau nhói, sóng sáng còn sót lại của vụ nổ đã bốc lên trời, khói bụt mịt mù, ông gào lên thất thanh: "Mau cứu người! Mau!"

Giỏi lắm! Đinh Hùng Vĩ gạt nước mắt, mẹ kiếp hai đứa đều giỏi lắm! Cậu ta dùng thân mình cứu cô nhóc, cô cũng cứu cậu ta ra khỏi lằn ranh chết chóc rồi! Đinh Hùng Vĩ vừa nhìn là biết, trong vụ nổ hung hiểm gần như không có cơ may sống sót này, chỉ có cao thủ Nhu đạo như Vưu Minh Hứa mới có thể làm được. Cũng chỉ có cô có thể ôm lòng dũng cảm liều chết và sự thông minh tài trí, quyết đoán kịp thời nắm chắc một cơ hội sống sót cho cả hai người!

Hứa Mộng Sơn và Đồ Nha bị đánh bật trên đất loạng choạng bò dậy, bên cạnh họ, Đinh Hùng Vĩ, Tiểu Yến, Quán Quân, Trần Phong, và rất nhiều cảnh sát lũ lượt xông tới vị trí của hai người kia.

Cơn nóng vì vụ nổ vẫn đang bao trùm mặt đất, bầu trời không biết đã sáng bảnh tự bao giờ, một tia nắng nghiêng mình chiếu xuống đỉnh núi phương xa. Anh nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự. Cô nằm trong lòng anh, hai tay vẫn đang ôm chặt eo anh, dù sớm đã ngất lịm song đôi tay đó vẫn ôm rất chặt, rất chặt.

*****

Lưỡi lửa nhe nanh múa vuốt tựa con quái thú hung tàn bổ nhào vào họ.

Vưu Minh Hứa duỗi căng hai tay muốn ôm chặt anh nhưng làm thế nào cũng không chạm tới được.

Ngược lại là anh, trong ngọn lửa bập bùng nóng rẫy mà vẫn bình thản và ngạo nghễ như thế.

Cô nhìn thấy bóng tối cuồn cuộn trong mắt anh.

Sau đó anh kiên quyết đẩy cô ra: "Đi mau!"

Vưu Minh Hứa thò tay túm chặt nhưng chỉ là hư vô. Còn anh chớp nhoáng đã bị lửa và sóng nhiệt nuốt chửng.

...

Vưu Minh Hứa mở choàng mắt, toát mồ hôi lạnh.

Cô thấy trần nhà màu trắng, ngửi thấy thứ mùi đặc biệt của bệnh viện, xung quanh mờ tối, không bật đèn, cũng không biết đang là ngày hay đêm.

Cô khẽ động đậy mới phát hiện người đau nhừ. Kí ức cũng từ từ trở lại – Cô nhớ mình ôm Ân Phùng, dốc sức bình sinh lăn ra ngoài.

Sống rồi. Cô sống sót rồi, Ân Phùng thì sao?

Cô chống tay xuống giường gượng dậy mới nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi trong góc đen ngòm bên giường. Cũng không biết anh vốn ngủ hay đã tỉnh, phát hiện động tĩnh liền ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau trong ánh sáng tờ mờ, Vưu Minh Hứa có thể thấy anh cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, mặt và tay đều dính băng. Duy nhất đôi mắt giống hệt trong giấc mộng kia là đang nhìn cô chằm chằm.

"Anh... ổn không?" Vưu Minh Hứa cất tiếng mới nhận ra giọng mình khản đặc.

Giọng điệu Ân Phùng nhàn nhạt: "Anh bị em ôm chặt thế, thay anh đỡ hơn nửa lực sát thương, anh tất nhiên là không hề hấn gì."

Vưu Minh Hứa buồn cười, an tâm hẳn, chỉ thấy vui mừng khôn xiết. Vừa cười là chạm trúng vết thương trên cổ, hơi đau bèn cố nhịn không cười nữa. Bấy giờ anh đã đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống mép giường. Vưu Minh Hứa ấn nhẹ đầu, cảm giác hơi choáng váng, hỏi tiếp: "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm." Ân Phùng đáp, "Anh tỉnh hơn nửa ngày rồi."

Vưu Minh Hứa thấy anh không sao liền yên tâm, lại nghĩ mình ngoài mấy vết thương ngoài da chắc không có gì đáng ngại nhưng vẫn hỏi: "Hai chúng ta không vấn đề gì chứ? Chắc không có hậu di chứng nào đâu nhỉ?"

Hai tay Ân Phùng đặt trên đùi, đáp: "Đều bị chấn động não nhẹ, hết rồi. Nhưng cái đầu này của anh thì em biết rồi đấy, không chừng sẽ bị chấn động ra tật nào đó. Em nhớ khoan dung độ lượng."

Vưu Minh Hứa cười hờ hờ rồi méo miệng nhe răng vì đau. Chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt anh. Anh cũng cười rồi.

Sau đó anh vương tay ôm chặt cô.

Vưu Minh Hứa nhào vào lòng anh.

Hai người lặng lẽ ôm siết lấy nhau.

Nhưng miệng thì chỉ trích.

Vưu Minh Hứa: "Anh dở hơi hả? Ai cho anh dùng thân mình thay em?"

"Không lẽ bảo anh đứng nhìn anh ta đưa em đi."

Thế là Vưu Minh Hứa càng ôm chặt lấy anh.

Cảm nhận được sự ỷ lại của cô, trái tim Ân Phùng càng chìm đắm trong đại dương mênh mông muôn trùng kia. Im lặng ôm nhau một lúc, tựa như có hít ngửi mùi hương trên cơ thể cô bao nhiêu cũng không đủ.

Vưu Minh Hứa muốn đẩy ra nhưng anh không chịu, vùi đầu trong hõm vai cô, thủ thỉ: "Cảm ơn em."

"Cảm ơn cái gì?"

Anh lặng thinh.

Thực ra Vưu Minh Hứa hiểu điều anh cánh canh trong lòng. Cô xoa nhẹ đầu anh, nói: "Ai bảo em tài giỏi cơ chứ? Khi đó không nghĩ được nhiều đến thế, chỉ cảm giác là chắc chắn sẽ cứu được anh."

Anh vẫn im thin thít, cánh tay ghì chặt cô vào lòng, cằm anh tì trên đỉnh đầu cô tiếp tục cọ trong im lặng. Vưu Minh Hứa bị anh "giày vò" như vậy chỉ khẽ mỉm cười, lại hỏi: "Ân Trần chết rồi?"

"Ừ."

"Cho nên... tổ chức kẻ trừng phạt tan rã thật rồi."

"Tất nhiên."

Vưu Minh Hứa chậm rãi thở dài một hơi.

"Sáng Đinh Hùng Vĩ còn đến thăm em, bảo anh rằng sẽ có em nghỉ ngơi dưỡng thương, nửa tháng sau hãy đi làm." Ân Phùng nói, "Không biết sao mà giờ ông ấy nhiều lời thế."

Vưu Minh Hứa mỉm cười: "Vì ông ấy chấp nhận anh rồi. Lão Đinh chỉ hay làu bàu với người nhà thôi."

Ân Phùng phì cười, lọt vào tai Vưu Minh Hứa chỉ thấy anh lại đang thiếu đòn đây mà.

Chẳng qua có thể nghỉ ngơi nửa tháng đúng là tin tốt lành. Vả lại kẻ trừng phạt đã bị tiêu diệt, kẻ địch quấn lấy họ gần hai năm giờ đã không còn tồn tại. Hiện tại rất có cảm giác như đang đối diện với biển cả lớn lao, xuân về hoa nở tươi vui vậy.

Tâm trạng Vưu Minh Hứa ngày càng nhẹ nhõm, bèn bắt chước dụi đầu vào lòng anh. Ân Phùng cười trầm thấp, lại dở tính ẩm ương: "Về sau không được mạo hiểm như vậy nữa, nhé?"

Vưu Minh Hứa đập nhẹ má anh: "Anh đừng quên ai làm chủ cái nhà này. Huồng hồ anh còn nợ em một mạng, sau này cương đi trước ngựa theo sau, dùng mạng tháp tùng, hiểu chưa?"

Anh phản bác ngay: "Anh cũng cứu em một mạng còn gì?"

Vưu Minh Hứa nhoẻn cười: "Khác nhau, mạng anh đáng giá hơn."

Hai người lại thủ thỉ một hồi, Vưu Minh Hứa sai Ân Phùng đi kéo rèm cửa lên, hóa ra đang là chiều tối, bầu trời chìm trong sắc thanh bình. Rồi lại sai anh bật đèn, cho mình uống nước. Cả hai đều không muốn gọi bác sĩ đến ngay, vội gì chứ, dù sao cũng không chết được. Vết thương này so với những lần trước chẳng khác nào gãi ngứa.

Đợi đến khi được anh hầu hạ thoải mái rồi, hai người vai kề vai ngồi trên cùng một chiếc giường. Đầu Vưu Minh Hứa gác trong lòng anh. Sau một hồi tĩnh lặng, cô hỏi: "Hay là tới đây chúng ta đi Quý Châu, hưởng thụ nốt kì nghỉ chưa hưởng thụ hết?"

Lòng cô luôn áy náy trước nay chưa từng có dịp bầu bạn trọn vẹn cùng anh. Ngược lại là anh, bất kể đầu óc trục trặc hay không đều như con lừa đuổi mãi không đi, đúng hợp với câu cương đi trước ngựa theo sau, lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô phá án.

Nhưng không biết Ân Phùng đang nghĩ gì mà chỉ im lặng.

Vưu Minh Hứa dùng đầu thúc anh, anh vươn tay ôm chặt cô, hạ giọng hỏi: "Đi nghỉ nốt kì nghỉ dở dang, làm nốt chuyện đang làm dở?"

Vưu Minh Hứa im thít rồi "Ừm" một tiếng.

Anh lại nói: "Nhưng anh không muốn đợi thêm ngày nào nữa. A Hứa, lần này đánh tan kẻ trừng phạt, ai là người có công lớn nhất? Còn bị vu oan thành tội phạm truy nã, suýt thì ngồi tù. Em có nên thưởng cho anh không?"

Anh nói ung dung nhàn tản, xen chút ý dụ dỗ. Đâu giống Vưu Anh Tuấn năm nào, chỉ biết thẳng thừng dõng dạc "Anh muốn được thưởng anh muốn được thưởng!"

Vưu Minh Hứa tựa trong lòng anh, ấm áp mà vững chãi, cô ngắm nhìn sắc xanh xám của trời chiều, thành phố bắt đầu lên đèn. Cô nói: "Nói xem, anh muốn được thưởng gì? Xem em có cho được không."

Anh đột nhiên buông cô ra, xuống giường. Vưu Minh Hứa im lặng nhìn, anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt, đầu tóc cũng bù xù, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt còn dính băng, khắp người sực mùi thuốc, không điển trai như ngày thường. Nhưng hình như anh không hề nhận ra, quỳ một gối xuống cạnh giường, đầu hơi cúi, khuôn mặt đẹp đẽ ấy vậy mà hơi ửng hồng.

Anh như làm ảo thuật, chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam, mở ra đặt lên giường. Vưu Minh Hứa lặng thinh, anh cũng cúi đầu một lúc mới ngẩng lên, má đỏ ửng, mắt sáng trong:

"Vưu Minh Hứa, anh muốn không nhiều. Gian nan hiểm trở, sinh tử họa phúc, đều là những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Chỉ có em là việc lớn hơn trời, cho anh đau cho anh vui, khiến anh súng bái khiến anh theo đuổi. Cho nên anh chỉ cần mình em.

Nhưng anh có thể cho em rất nhiều. Con người anh, tiền của anh, học trò của anh, cả điên cuồng, yếu đuối, dũng cảm và thiện lương của anh đều cho em hết. Đổi thành người khác không được, bất cứ ai khác trên đời đều không được.

Đeo nhẫn rồi, những chuyện sau này đều là chắc chắn."

Vưu Minh Hứa lau nước mắt, cầm chiếc nhẫn kia lên đeo vào ngón áp út, nói: "Nhà văn quả là nhà văn, đủ trò, toàn là lời đường mật hết đúng không? Ngày trước thì thôi đi, sau này dám ngọt ngào với người khác thế này, em vẫn sẽ đánh gãy chân anh."

*****

Nửa năm sau.

Trước thềm năm mới là thời điểm lạnh nhất của Tương Thành. Vưu Minh Hứa đỡ eo từ tốn xuống lầu. Dù đã mặc rất dày song vẫn có thể nhìn ra vùng bụng hơi nhô lên.

Vì suốt bao nhiêu năm nay cô tung hoành trong Cục, hiện giờ thấy cô tạm thời chuyển sang dân sự, đến bước đi cũng vô cùng chậm rãi nhã nhặn nên cả đám anh em đồng chí đều có chút không quen. Thế là nếu có gặp trong Cục thì đều vô thức né cô thật xa.

Cô đi đến cổng Cục cảnh sát, Đồ Nha sớm đã đợi ở đó đón cô tan làm. Cô vừa đến gần, Đồ Nha liền nhảy xuống xe mở cửa giúp cô, còn vươn tay chắn phía trên, chất giọng chắc nịch ngấm chút dịu dàng hơi cứng nhắc: "Chậm chút."

Vưu Minh Hứa liếc anh ấy, nói: "Đủ rồi, có cần phải chuyện bé xé ra to vậy không?"

Đồ Nha xoa tay cười khẽ.

Hai người lên xe, Đồ Nha như thường lệ hồi báo cho cô cả ngày hôm nay Ân Phùng đã làm những gì. Thực ra không phải Vưu Minh Hứa yêu cầu, chẳng qua chỉ có vài lần ngồi không buồn chán nên tiện miệng hỏi. Kết quả là dần thành thói quen của Đồ Nha.

Huống hồ báo cáo động thái của thầy Ân với bà chủ luôn khiến anh ấy có cảm giác vô cùng ý nghĩa.

"Cô đi làm rồi thầy Ân ngủ đến 10 giờ mới dậy, không muốn ăn sáng bèn đi đọc sách. Trưa ăn cơm. Chiều viết bản thảo trong phòng sách. Tối đích thân xuống bếp làm hai món đợi cô về ăn."

Vưu Minh Hứa đi làm một ngày cũng rất mệt, nhắm mắt nghe Đồ Nha lải nhải. Nghe xong, cô "Ừm" một tiếng: "Rất tốt."

Đồ Nha bèn cười.

Cười xong mới phản ứng lại, nhận được một câu "Rất tốt" của Vưu Minh Hứa có gì mà đáng vui mừng? Sao anh ấy lại có cảm giác trong cái nhà này, Vưu Minh Hứa là Từ Hi Thái hậu, còn thầy Ân là vị Hoàng đế nhỏ thế nhỉ?

Có điều, anh ấy quét mắt nhìn bụng Vưu Minh Hứa qua kính chiếu hậu, thầy Ân sao có thể là kẻ yếu được? Phải biết là nửa năm trước anh vừa cầu hôn thành công, chẳng lâu sau đã làm bà chủ to bụng rồi.

Thầy Ân quả nhiên là chuyện gì cũng rất mạnh.

Cứ suy nghĩ kì lạ, miên man như vậy, chẳng mấy chốc Đồ Nha đã lái xe về đến nhà.

Vừa vào nhà liền thấy kẻ nằm, người dựa ngả ngớn hết trên sofa, không được ai ra hồn. Được một người ra đón thì cúi ngay người xuống áp vào bụng cô, Vưu Minh Hứa nhanh tay nhanh mắt đẩy ngay ra.

Quán Quân cất tiếng lạnh lùng: "Năm tháng rồi mà sao vẫn không cho tôi nghe thai đạp?"

Vưu Minh Hứa cũng lạnh nhạt: "Có phải con của anh đâu, tránh ra. Đợi hôm nào tôi vui vẻ không chừng sẽ để anh dùng máy đo nhịp tim thai nghe thử."

Tiểu Yến ở bên cạnh hồ hởi: "Em cũng muốn nghe."

Trần Phong vẫn đang làm việc trên máy tính, nghe vậy bèn nâng gọng kính, cậu ta không trẻ con đến mức đòi nghe thai đạp! Đúng là mấy đồ chưa trải cảnh đời.

Quán Quân lại hỏi một câu: "Hứa Mộng Sơn đâu? Chẳng phải tôi gọi cậu ta đến ăn cơm à?" Hiện giờ anh ta và Hứa Mộng Sơn đã trở thành đôi bạn tốt của nhau một cách khó hiểu.

Vưu Minh Hứa đáp: "Tối cậu ấy phải đi coi mắt, không rảnh."

Nói đoạn không thèm để ý đến mấy người này nữa mà đi thẳng lên lầu.

Vừa mở cửa vào phòng sách liền thấy Ân Phùng ngồi sau máy tính, đeo chiếc kính chống ánh sáng xanh, dáng vẻ trầm tĩnh nho nhã. Cô do dự một chút, vừa định quay ra thì anh đã nghe thấy tiếng động, nhìn cô gọi: "Lại đây."

Bản thảo hôm nay cũng viết được tàm tạm rồi.

Vưu Minh Hứa bước đến trước bàn liền được anh ôm vào lòng. Tư thế này không thoải mái lắm, Vưu Minh Hứa giãy ra nhưng không được cũng bèn để mặc anh.

Anh không nói gì, cúi đầu tỉ mỉ hôn khắp mặt cô một lúc, hỏi cô hôm nay đã làm những gì, Cục cảnh sát có những chuyện gì. Trời chiều ngả bóng từ bao giờ chẳng hay, bao trùm phòng sách trong một tầng màu sắc dịu dàng.

Vưu Minh Hứa nhớ ra một chuyện bèn cởi giày, cởi cả tất, giơ chân cho anh xem: "Sưng rồi, sắp không đi vừa giày nữa rồi, vừa xấu vừa khó chịu."

Vừa nói dứt câu, cô đã được anh đặt xuống ghế, anh ngồi xổm xuống ôm hai chân cô vào lòng. Vưu Minh Hứa đỏ mặt, muốn rút chân về. Anh túm chặt không chịu buông, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

"Buông tay." Cô nói.

"Không buông." Anh điềm tĩnh nói, "Anh thích."

Da mặt Vưu Minh Hứa đỏ lựng: "Anh thích cái gì?"

"Cái gì trên người em anh cũng thích. Sưng rồi cũng tốt, trắng trắng tròn tròn mềm mềm, đáng nhiêu biết bao."

Vưu Minh Hứa gõ thẳng một cái lên đầu anh, anh làm như không hề phát hiện, bị cốc đầu xong vẫn tiếp tục nhìn hai chân cô, lực xoa bóp luôn rất dịu dàng. Anh chăm chú tựa như đây là chuyện vô cùng quan trọng vậy.

Vưu Minh Hứa ngắm nhìn, lòng ngọt lịm. Lại nghĩ, may thay anh là kẻ cuồng cố chấp, nhận định chuyện gì thì có đánh chết cũng không thay đổi. Hai người mới bên nhau được có bao lâu, trong cuộc đời dài đằng đẵng về sau, có lẽ người đàn ông này sẽ mãi mãi không làm cô thất vọng.

Đến khi trời tối, có người gõ cửa.

Hôm nay chơi kéo búa bao, Tiểu Yến là người thua cuộc, như cây xào đứng ngoài cửa hắng giọng gọi: "Thầy Ân, bà chủ, ăn cơm thôi."

Vài giây sau chỉ có tiếng Ân Phùng vọng ra: "Bọn tôi xuống ngay."

Tiểu Yến cười hi hi xuống nhà.

Vưu Minh Hứa được Ân Phùng đỡ tay đứng dậy, anh nhìn cô rồi nhíu mày, cúi đầu chỉnh lại quần áo cho cô. Vưu Minh Hứa để mặc anh hầu hạ, đứng im đưa mắt nhìn ra xa, phía sau anh, trong bầu trời tối đen rơi đầy hoa tuyết, mênh mang như từng đốm sáng dịu dàng. Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm, đột ngột duỗi tay ôm chặt anh, vùi mặt vào lòng anh, không nhịn được bật cười.

———

Hứa Mộng Sơn ngồi trong chiếc ghế gần bờ sông của nhà hàng, dù đang lạnh song anh lại thấy nơi này bật điều hòa rất nóng bèn nới lỏng cổ áo rồi tu ực một hớp trà to.

Sau đó anh cúi đầu xem đồng hồ, còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn với người ta. Anh đến sớm rồi.

Từ sau khi lập công trong vụ án kẻ trừng phạt, lại thành công bắn chết Ân Trần, về sau anh được thăng liền hai cấp, hiện tại người trong đội ai nhìn thấy anh cũng gọi một tiếng Lão Hứa. Anh bị Đinh Hùng Vĩ và Vưu Minh Hứa ảnh hưởng, ở trong Cục cảnh sát càng tôi luyện càng trở nên thâm trầm ổn trọng.

Chẳng qua hôm nay nếu có đồng nghiệp hay đàn em đến, bắt gặp Hứa lão đại không ngừng rung chân dưới gầm bàn chắc sẽ trợn mắt há mồm cho coi.

*****

Thực ra Hứa Mộng Sơn cũng hết cách, anh trốn được một ngày không trốn được cả đời, chẳng cần nói đến anh bạn nối khố và đám chị gái trong Cục đặc biệt hy vọng làm mai cho chàng thanh niên chững tuổi xuất sắc là anh, bố mẹ già lại càng mong ngóng đến mức sắp không chịu ngồi yên nữa rồi. Lần này là vụ mai mối do Đinh Hùng Vĩ ra mặt đảm bảo với bố mẹ anh, nói là một cô giáo tiểu học thanh tú lại dịu dàng có cô con gái đặc biệt trọng tình nghĩa lại hiểu chuyện, đảm bảo sẽ khiến họ vừa lòng. Ba ngọn núi đè xuống cùng lúc, Hứa Mộng Sơn chỉ đành cắp mông đến.

Thực ra dù đến hiện tại phải đối mặt với những chuyện này, tuy không biểu lộ ra mặt song sâu trong nội tâm, Hứa Mộng Sơn vẫn sẽ cảm thấy phiền phức.

Một tách trà rất nhanh đã cạn đáy, anh gọi phục vụ đến rót thêm. Ngón tay gõ trên mặt bàn, sắc mặt bắt đầu có chút khó coi. Chính vào lúc này, anh nghe thấy mấy cô gái ở bàn bên cạnh cười khúc khích.

Hứa Mộng Sơn bưng tách trà được châm đầy nhưng không uống ngay mà lặng nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên.

Là một nhóm con gái lạ mặt, đều chỉ khoảng ngoài hai mươi, tràn trề sức sống thanh xuân. Hứa Mộng Sơn nhìn một lúc, mắt bỗng cay xè bèn cúi đầu cười.

Trái tim vốn bức bối như được vỗ về dần bình tĩnh lại, tâm tình cũng tốt lên. Thậm chí, còn sinh chút tò mò và chờ đợi với cô gái xa lạ sắp gặp mặt.

Lại một lúc nữa trôi qua, anh ngẩng đầu thì thấy trong hành lang phía đối diện có một bóng hình trẻ trung mảnh mai đang tiến về phía này. Cách một khoảng cách, người qua lại tấp nập, trong tiệm nóng bức, anh nhất thời vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó, nhưng không rõ vì sao thứ cảm giác yên bình, tốt đẹp đó vẫn đang lan tràn trong lồng ngực.

Người càng lúc càng gần, cũng nhìn rõ tướng mạo, Hứa Mộng Sơn bỗng căng thẳng, mặt cũng đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng rồi đứng dậy, lòng thấp thỏm không yên.

...

Cùng đêm đó, bầu trời biên giới Vân Nam lại đổ mưa tầm tã, xối khắp rừng mưa nhiệt đới.

Cảnh Bình mặc bộ đồ ngụy trang quân sự, hai tay buông thõng cầm súng cùng mấy đồng nghiệp ẩn mình trong rừng rậm, lặng lẽ như những con báo chờ mồi.

Không ai nói chuyện.

Không một ai nói chuyện.

Nước mưa, mồ hôi lăn xuống theo má họ, rất ngứa nhưng không một ai thò tay gãi. Mà trong đó, người có ánh mắt sắc bén nhất, nham hiểm nhất chính là Cảnh Bình, cũng là người chỉ huy hành động lần này.

Mưa như trút nước.

Âm thanh đó giấu trong tiếng mưa, nếu không tập trung lắng nghe sẽ chẳng thể phát hiện. Nhưng thính giác của Cảnh Bình là được tôi luyện trong hoàn cảnh này mà ra, anh nghe rõ mồn một. Hai hàng mày dày rậm của anh nhíu lại, ra dấu tay. Mấy đồng chí cảnh sát điều tra ma túy như những cánh cung căng chặt, mỗi tấc da thịt dưới bộ ngụy trang quân sự đều chuẩn bị bộc phát sức mạnh.

Mục tiêu đã xuất hiện.

Hai gã thanh niên dường như không hề phát hiện bản thân đang bị theo dõi. Cả hai đều đeo balo, đội nón nỉ, nhìn thẳng phía trước, tiến bước trong rừng cây. Bên hông đều phồng to vì giấu súng.

Cảnh Bình lúc này càng giống như bức tượng điêu khắc, dựa trên thân cây cứng nhắc, lạnh lẽo và ẩm ướt, nhìn chúng từng bước đặt chân vào vòng bao vây.

Gần như là trong tích tắc, trong rừng mưa mịt mùng rực sáng ánh đèn, vô vàn cảnh sát lao ra như hổ vồ mồi. Tiếng súng vang trời.

...

Lần hành động truy bắt này rất thành công.

Tuy đối phương chỉ có hai người song hai kẻ này đều là tội phạm buôn bán ma túy lão làng, lần này vì số lượng hàng cần vận chuyển lớn nên đã đích thân xuất trận mà không hề hay biết cảnh sát đã giăng thiên la địa võng đưa chúng vào tròng.

Mưa đã ngừng, tiếng giày của những chiến sĩ cảnh sát giẵm trên lá khô xào xạc. Mấy cảnh sát áp giải hai tên tội phạm buôn bán ma túy về phía xe cảnh sát đang đỗ cách đây không xa. Hai kẻ đó não nề, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa. Tuy nhiên khi đi đến bìa rừng, một kẻ trong số đó đột ngột quay đầu hét lên: "Cảnh Bình! Hôm nay mày bắt bọn tao, phá hỏng chuyện của anh Bột, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho mày! Mày cứ đợi bị săn lùng tìm giết đi! Mẹ kiếp..." Người cảnh sát bên cạnh bịt miệng gã ta lại.

Những cảnh sát có mặt tại hiện trường đều ngoảnh đầu nhìn, có người nhìn gã tội phạm, có người nhìn Cảnh Bình, nhưng không có bất cứ một ai lên tiếng.

Cảnh Bình đã mai phục suốt một buổi tối, vừa nãy còn đích thân truy bắt tội phạm nên sớm đã thấm mệt, anh đang tựa mình vào thân cây, bên cạnh là những anh em đồng chí cùng vào sinh ra tử đã rất nhiều năm. Một tay anh gác trên đầu gối, hút thuốc, mắt khẽ híp, dáng vẻ vẫn cực kỳ nhàn tản mà lạnh lùng như chẳng hề nghe thấy những lời tên kia đã nói. Anh chia cho đồng đội mỗi người một điếu thuốc, cùng bàn bạc những công việc tiếp theo.

Hai tên tội phạm đã bị nhốt trong xe, xung quanh cũng thanh tịnh hơn nhiều.

Cảnh Bình ngước lên ngắm nhìn sắc trời dần trong vắt sau mưa, mây trôi lững lờ trên sắc xanh thẳm. Cao cao trên ngọn cây, một chú chim ưng không biết bay đến từ đây, dang rộng đôi cánh bay lượn bầu trời mênh mông rộng lớn.

Cảnh Bình cũng không biết vì sao mà lòng chợt vô cùng khoan khoái, anh ngẩng đầu, nở nụ cười.

...

Anh từng thấy chim ưng trên bầu trời chưa?

Tất nhiên là rồi.

Cảnh sát hình sự bọn em giống những con chim ưng trên trời, chỉ có thể dang rộng đôi cánh bay lượn. Mọi mất mát, biệt ly, đau thương, phấn chấn, không sợ hãi và vui buồn đều là những phong cảnh đã được định sẵn trên con đường này.

Cho dù đôi cánh bị bẻ, chân tay bị gãy, máu chảy đầm đìa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bay về phía trước.

Trên con đường này, người người có tội, người người vô tội.

Lòng tham không đáy, lòng son vẫn còn.

Vậy để em bay lượn cùng anh, được không?

Được.

Mong nhìn thấy tình yêu và sùng bái, quên lãng và khắc cốt ghi tâm của anh. Người đó mãi mãi là em. Đổi thành người khác không được, bất cứ ai khác trên đời đều không được.

Chỉ có em.

Lấp lánh như sao, dẫn lối anh đi.

Có thể đánh bại mọi yêu ma quỷ quái, đưa anh vào thế giới tươi đẹp, thiện lương.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-112)