Ai là kiếp của ai
← Ch.08 | Ch.10 → |
Thiếu niên đó tiến lại càng gần, ta đã nhìn rõ gương mặt anh tuấn ấy, hắn đến dưới tán cây, ngửa cổ liếc nhìn chiếc đèn lồng, cười khẩy một tiếng, giọng chế nhạo hết sức, vẻ mặt bực bội, lớn tiếng nói: "An Dật, đây là mấy trò nham hiểm của ngươi? Nếu đã gọi ta đến rồi, sao lại co đầu rụt cổ, không dám lộ diện?"
Xưa nay Tiểu Hoàng luôn có cung nhân xung quanh hầu hạ, hắn đến nơi đây trông thấy khung cảnh yên tĩnh này đương nhiên sẽ nghĩ đến đó là ta.
Ta nhích từng bước khỏi bóng cây, cúi đầu đứng trước mặt hắn, nhất thời nhụt chí, chỉ thấy xấu hổ hết sức. Đứng cùng với một thiếu niên anh tuấn nhường này, trái tim ta dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng thiếu niên đứng trước mặt ta không hề nghĩ vậy. Hắn mỉm cười: "An Dật, nếu ngươi đã gọi ta đến, chắc có việc gì rồi?"
Ta lắc lắc đầu, vội vàng ngẩng lên nhìn hắn, băng giá tràn ngập trong mắt hắn quả thực khiến người ta hận không thể moi quả tim ra dâng đến trước mặt hắn để dung hòa sự lạnh lẽo trong đôi mắt này.
"Nếu không có việc, vậy ta đi đây!" Hắn nói rồi dứt khoát quay người định đi.
Ta bắt đầu lo lắng, phí bao công sức mới lừa được hắn tới đây, sao có thể bỏ qua cảnh sắc tuyệt đẹp này. Vừa cuống lên đã quên ngay quy tắc của hắn, ta với tay kéo tay áo hắn, ấp úng nói: "Hoa bích đào... nở rất đẹp, ta muốn... ta muốn gọi ngươi đến thưởng hoa..."
"Đêm hôm khuya khoắt, ai ngắm nổi hoa nở đẹp hay không? Lòng dạ ngươi khó lường nhỉ?" Hắn lạnh lùng quăng một câu khiến những lời tận đáy lòng ta tắc nghẹn tại chỗ.
"Bùm" một tiếng, mặt ta nóng bừng như lửa thiêu đốt... Suy đi tính lại mà ta lại quên mất buổi đêm thì thưởng hoa kiểu gì? Làm thế nào để ngắm được cảnh sắc rực rỡ của khu rừng đây?
Còn chưa nghĩ thông, chỉ thấy chân nhói đau, rồi cơ thể bỗng bay lên theo, rơi tùm xuống chiếc hồ cạnh rừng bích đào. Thiếu niên đó đứng bên hồ, giọng nói thanh nhã, rõ từng câu từng chữ: "An Dật ngươi đã quên quy tắc của ta rồi? Ta không ngại giúp ngươi thanh tỉnh trong chiếc hồ này đâu!" Dứt lời, hắn quay người rời đi, y phục trắng toát càng làm nổi bật ánh trăng ảm đạm băng giá.
... Ta mê trai đến mụ mị đầu óc, trước mặt hắn ta động một tí là phạm sai lầm, sợ hắn đi mất nên trong lúc lo lắng ta đã quên hẳn, từ sau khi vóc dáng hắn trở nên cao lớn, võ công đã vượt cả ta, liền nghiêm cấm ta lôi lôi kéo kéo hắn, cho dù chỉ kéo một góc áo của hắn, cũng sẽ bị hắn đánh cho một trận.
Tuy là cuối xuân nhưng nước hồ lạnh thấu, ta run rẩy trèo ra khỏi hồ, ngồi trên bờ ngẩn ngơ một hồi, cảm giác toàn thân phải hứng chịu tất cả những buốt giá của đêm nay. Nhìn thử xung quanh, không có lấy một bóng người, ta liền tháo tóc, rồi cởi áo dài và nội y vắt nước, đang định choàng lên người thì nghe thấy có tiếng cười khẽ trong rừng bích đào, một giọng nam quyến rũ vang lên: "Tiểu Điền, lúc đầu ta còn tưởng danh gia vọng tộc Đại Trần thích chơi trò đồng tính, thì ra là mỹ nhân mang trái tim si tình. Vị Yến tiểu lang này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Ta nhanh như chớp choàng y phục ướt đẫm lên người, quát to vọng sang: "To gan! Kẻ háo sắc ở đâu chui ra, đêm hôm khuya khoắt dám xuất hiện tại ngự hoa viên?" Nói xong, hàm răng ta va vào nhau lập cập, cứ như bị hụt hơi.
Một cặp chủ tớ ló ra khỏi rừng bích đào, nam tử dẫn đầu thân hình tráng kiện, phong thái hiên ngang, ngũ quan sắc nét, mắt phượng đầy vẻ châm chọc, đang bước tới gần ta. Hắn quan sát ta một lượt từ trên xuống dưới đúng lúc ta tay chân luống cuống mặc y phục, nói với người hầu bên cạnh mình: "Tiểu Điền, ta còn tưởng thiên kim tiểu thư nhà nào to gan lớn mật, hóa ra là An tiểu lang, 'con trai duy nhất' của An tướng quân à!"
Hắn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "con trai duy nhất" kia, rõ ràng chẳng mang ý tốt đẹp gì.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nữ giả nam trang suốt mười mấy năm lại bị nam tử lạ hoắc này phát hiện. Nếu chuyện lan truyền ra ngoài, không những cha ta sẽ mắc tội khi quân, mà già trẻ lớn bé trong nhà cũng chắc chắn không có được kết cục tốt đẹp.
Ta khó khăn lắm mới mặc xong y phục, trừng mắt nhìn nam tử kia, ngập ngừng nói: "Các hạ là Thái tử điện hạ Đại Tề?"
Trong cung xưa nay không có nam nhân bên ngoài lọt vào, chỉ cần là người vào được cung thì ta đều quen biết. Theo lời đồn đại, nam tử Đại Tề thân hình cao lớn, đêm nay lại mở yến tiệc thiết đãi sứ giả Đại Tề, ngoài thượng khách là Thái tử ra, ta thực không nghĩ còn có người nào khác.
Hắn tiến lên một bước, cả người ta lọt thỏm dưới bóng hắn. Hắn khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng: "Tại hạ Phượng Triều Văn, Thái tử Đại Tề."
Nhiều năm sau, ta vẫn rất hổ thẹn với sự nhát gan hồi đó của mình. Lần đầu tiên Phượng Triều Văn xuất hiện trước mặt ta, khi hắn lợi dụng ưu thế chiều cao để uy hiếp ta, ta đã lùi một bước lớn về phía sau, khiến cho lần giao đấu với hắn mấy năm sau đó, ta luôn bị lép vế, cơ hội thắng rất ít.
Màn đêm tĩnh mịch, ta ngồi trên cành cây hơi dịch chuyển cơ thể một chút, chỉ nghe thấy tiếng "rắc" của cành bích đào vang lên giòn tan, một cành cây nhỏ đã bị ta đạp gãy, rơi bịch xuống đất. Ta đang bám trên cành cây, lại nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng: Với tư cách một tên cầm thú, một tên cầm thú trước mặt người khác thì văn nhã, đêm hôm khuya khoắt thì biến thân, Phượng Triều Văn trước nay luôn gìn giữ phong cách cầm thú của hắn trước sau như một. Hôm nay lúc hắn bị ta đạp xuống hồ tắm không chút lưu tình, thế nào cũng lại biến thân lúc nửa đêm, vậy ta... đêm nay ta ở đâu?
Cùng lúc đó, có người xông đến từ bóng cây bên hồ, lạnh lùng hét: "Kẻ nào? Xuống đây?" Xẹt một tiếng, trường kiếm đã xuất chiêu.
Ta vội vàng thanh minh: "Là người quen, người quen..." đồng thời chậm rãi trèo xuống.
Vừa chạm đất ta liền ngó thử xem ai. Vui rồi. Haiz, đúng là người quen.
Người đêm khuya im lặng đứng trong bóng cây bên hồ này chính là Yến Bình. Hắn trông thấy người quen, cứ như trông thấy gương mặt của Hoàng đế bệ hạ, cũng không làm khó ta, giọng nói thong thả hơn nhiều: "An Dật, nửa đêm nửa hôm sao ngươi lại ở đây?"
Ta nhìn gương mặt trải qua mấy năm đã có nhiều thay đổi của hắn, nhớ đến thiếu niên trước kia lạnh lùng với ta, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại nói một câu: "Nhớ năm đó, ngươi đá ta một cước rơi xuống chiếc hồ này." Ờ, chủ yếu là nhớ đến vụ gặp mặt lần đầu hớ hênh với Phượng Triều Văn, hối hận vì sự hèn nhát của bản thân mà thôi. Việc càng đáng hận là sau bao nhiêu năm như vậy, ta vẫn chưa thể thẳng lưng đứng trước Phượng Triều Văn, vả lại với tình hình hiện nay, có khả năng cả đời này ta đều phải khom lưng quỳ gối trước hắn nên cũng thấy hơi buồn bực.
Nhưng, người đứng trước ta đây, không biết là do ba năm chưa gặp nên ta bị hoa mắt, hay vì nguyên nhân nào khác, nếu ta không nhìn nhầm, trong tích tắc, trên gương mặt hắn hiện lên chút bối rối, "Hồi đó tuổi nhỏ... hành sự quá mức cực đoan..."
Đây có coi như xin lỗi không?
Sinh thời được nghe thấy câu xin lỗi kiểu này thốt ra từ miệng Yến Bình thì ta chết cũng nhắm mắt.
Ta có chút xúc động, hận không thể ho ra thơ thở ra văn để bày tỏ sự cảm khái với thế sự đổi thay, lòng người khó đoán. Đáng tiếc ba năm nay tay cầm cuốc xẻng, đối với việc làm thơ văn nhã cao quý này sớm đã không còn quen thuộc, nên thôi, coi như không biết gì. Ta tiến lên trước hai bước vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ cảm thông khuyên bảo: "Yến tướng quân chớ buổn, ta hiểu, ta hiểu cả!"
Lúc này đến lượt hắn chẳng hiểu gì, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng ta mang theo chút mơ hồ hoặc là giả ngổc. Cha ta từng nói, phàm là người làm chính trị đều giỏi giấu thông minh giả hồ đồ. Mà việc ta thích nhất chính là lật tẩy tất cả.
Ta thở dài một tiếng, lòng buồn bã: "Yến tướng quân đứng bên hồ này nhớ nhung giai nhân, tiếc thay nàng là hoa đã có chủ, việc này ta hiểu, ta hiểu cả."
Trong mắt hắn bỗng lóe lên ánh kinh ngạc, nhìn ta chằm chằm, hệt như đang nằm mơ: "Ngươi hiểu cả ư?"
Nhớ khi Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ, chắc Bá Nha cũng xúc động như hắn lúc này[5].
[5] Bá Nha và Chung Tử Kỳ là hai người bạn tri kỷ có sự tương thông sâu sắc đặc biệt trong âm nhạc. Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đã đập đàn ngừng chơi nhạc vì cho rằng từ nay không còn ai có thể hiểu hết ý nhạc trong tiếng đàn của ông.
Ta gật đầu lia lịa: "Kỳ thực chuyện này Phượng Triều Văn hành xử chẳng ra sao, rõ ràng biết ngươi và Tần Ngọc Tranh đôi bên tương ái, nhưng cứ phải làm kẻ thứ ba chia thúy rẽ uyên... Tuy ta rất thông cảm với cảnh ngộ của Yến tướng quân, nhưng quả thực muốn giúp mà lực bất tòng tâm!"
... Khà khà, kể cả có thể giúp ta cũng không giúp đâu, để xem quân thần các người hai kẻ tranh một nữ nhi, đây đúng là cảnh náo nhiệt hiếm thấy!
Yến Bình u ám liếc nhìn ta, nghĩ đến nỗi khổ "cầu mà không được" của hắn, cái tật khoan dung độ lượng không tính toán chuyện xưa của ta lại tái phát, ta dò hỏi: "Hay là... Yến tướng quân viết thư tình, ta sẽ lén giúp ngươi mang vào Ngọc Hư cung?" Vừa hay hôm nay Ngọc Phi nương nương bị ta chọc tức đến òa khóc chạy mất, nếu có bức thư an ủi, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Như vậy, lần sau nàng ấy đụng phải ta, ta mới có thể đè đầu cưỡi cổ mà không hề mềm lòng hổ thẹn nhỉ?
Yến Bình nghe ta nói liền bật cười, từ nhỏ tới lớn ta đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, mặc dù cũng từng trò chuyện cười nói với người bên cạnh, nhưng chưa từng cười híp mắt với ta bao giờ. Hắn đột nhiên mỉm cười, nụ cười tựa như mảnh trăng ló sau rặng mây. Ta không khỏi đờ đẫn ngắm hắn, lại cảm thấy hành động này của mình không ổn, chỉ e phạm phải điều kiêng kị năm xưa của hắn, rồi lại bị đá xuống hồ thêm lần nữa thì đúng là lợi bất cập hại. Ta lập tức quay đầu ngắm hoa bích đào nở bung trong đêm tối.
Hắn vẫn chưa nổi giận.
Hoặc là, dù hắn đã nổi giận rồi, nhưng lúc đó ta không nhìn thấy.
Hồi trước ta từng dùng tất cả tinh lực để ý tới hỉ, nộ, ái, ố của hắn, ta hoặc tự mình thầm phỏng đoán, hoặc gián tiếp hóng hớt qua người khác. Bây giờ ta tôn thờ sự hài hòa, chiến tranh giữa Đại Trần và Đại Tề đã kết thúc, bách tính an cư lạc nghiệp, những chuyện cũ giữa ta và Yến Bình cũng nên để tan theo mây khói, không lưu lại chút dấu vết.
Nghĩ thông điều này, ta chợt cảm động vì sự cao thượng tiết nghĩa của mình, lại nghiêng đầu nhìn hắn, giục liên tục: "Không còn sớm nữa, nếu Yến tướng quân muốn ta đưa thư hộ thì mau mau viết đi chứ? Hay là, có vật liền thân muốn chuyển, ta cũng vui lòng làm chân sai vặt."
Còn chậm trễ nữa, ta cũng mất luôn bữa tối của Phượng Triều Văn, ta thực không muốn bị đói bụng.
Ý cười trên gương mặt hắn đông cứng, biểu cảm có chút phức tạp, có điều chuyện này không đến lượt ta lo lắng, đây là nam tử cùng Tần Ngọc Tranh đôi bên tương ái, nên để tự họ lo cho nhau thì hơn.
Ta lắc lắc đầu, chắc hắn vẫn không tín nhiệm ta lắm.
Ta có thể hiểu, tư thông cung phi là trọng tội trong cung, đem điểm yếu này đặt vào tay ta, còn có cả vật chứng, e rằng Yến Bình sẽ ngủ không ngon suốt cuộc đời mất.
"Nếu Yến tướng quân không cần ta làm chân sai vặt, vậy ta phải về nghỉ ngơi đây. Bên hồ nặng hàn khí, tướng quân cũng quay về đi." Hắn cười thờ ơ, ta lại thêm một câu: "Nhớ nhung một người, thật ra dù đứng trong rừng bích đào hay chui trong chăn ấm cũng có thể nhung nhớ hệt như vậy."
Ta vẫy tay, bước chân nhanh nhẹn đi về phía Trùng Hoa cung.
"An Dật, trước kia nàng... cũng từng nhớ nhung một người như thế này sao?" Giọng nói của Yến Bình vọng đến từ sau lưng.
Ta bỗng dừng bước, lắc đầu: "Chuyện trước kia ta đã quên hết tất cả, không nhớ một chút gì."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |