Vay nóng Tima

Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 22

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 22
Tra ra manh mối
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)

Siêu sale Shopee


Cuối cùng Kỷ Dĩ Ninh cũng cảm thấy mấy ngày gần đây Đường Dịch có gì đó bất thường. Mặc dù trước nay anh vẫn là người không hay bộc lộ tình cảm, nhưng Đường Dịch chưa hề lo âu.

Tới ngày thứ hai, cô bé giúp việc phụ trách sắc thuốc lỡ tay làm đổ số thuốc đã sắc cả buổi chiều, không biết chạm vào dây thần kinh nào của Đường Dịch, kết quả là tất cả mọi người trong nhà đều bị anh làm cho khiếp sợ. Khi Kỷ Dĩ Ninh ngủ trưa dậy đi xuống lầu, chỉ thấy mọi người trong phòng đang run rẩy, cô bé làm đổ thuốc chưa từng bị hoảng sợ, mấy câu nói tàn nhẫn của Đường Dịch đã khiến cô bé sợ hãi khóc ngay tại chỗ.

Cũng chính vào buổi chiều tối hôm đó, một góc nào đó trong nội tâm Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng thức tỉnh.

Mấy ngày gần đây, đêm nào anh cũng ôm cô thật chặt suốt đêm, ôm quá lâu khiến cô gần như ngạt thở. Anh đang lo sợ điều gì vậy?

Lai còn những loại thuốc này, cô nghe lời anh, uống ba năm nay, nhưng cô chưa từng nghĩ tới một vấn đề.

Ngoài việc trị bệnh đau sinh lý, thuốc này còn có tác dụng gì nữa?

Đường Dịch rốt cuộc là đang lo âu điều gì?

Đều nói ở hiền gặp lành, nhưng bác sỹ Thiệu chữa bệnh cứu người của chúng ta một tháng gần đây bị nháy mắt liên tục.

Đây là điềm lành hay điềm dữ? Bác sỹ Thiệu tiến hành thực nghiệm với tinh thẩn khoa học, mỗi ngày đều kiên trì mua hai đổng xổ số, kết quả là đến giải thưởng năm đồng cũng không trúng, trái tim của bác sỹ Thiệu bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác bản thân mình đang gặp điềm dữ chứ không phải là điềm lành...

Tối hôm đó, Thiệu Kỳ Hiên vừa tan ca liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cổng bệnh viện, bước lại gần, đúng là Kỷ Dĩ Ninh - người mà cứ trời vừa tối là trở về nhà.

"Dĩ Ninh?" Bác sỹ Thiệu ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây?"

Kỷ Dĩ Ninh nhìn thấy anh, dường như cũng kinh ngạc, chỉ lên bầu trời đang mưa như trút: "Mưa to, rất khó gọi xe, em đứng đây tránh mưa. "

So với kiểu người đen tối như Đường Thần Duệ, bác sỹ Thiệu của chúng ta là trang nam tử đường hoàng, luôn luôn duy trì trái tim anh hùng thương hoa tiếc ngọc. Lúc này, nghe Kỷ Dĩ Ninh nói vậy, Thiệu Kỳ Hiên cũng không đắn đo nghi ngờ "sao cô ấy lại có thể tình cờ trú mưa ở đây?" mà lập tức phát huy chủ nghĩa anh hùng vĩ đại.

"Dĩ Ninh, để anh đưa em về"

Kỷ Dĩ Ninh dường như cảm thấy rất vui: "Được cảm ơn anh."

Bác sỹ Thiệu nhiệt tình lái xe đến, giúp người làm vui.

Trên đường đi, Thiệu Kỳ Hiên không lường trước được nguy cơ, ngược lại tự cho rằng giúp được Kỷ Dĩ Ninh thật sự rất vui.

Có loại ảo giác này cũng không thể trách anh được. Giúp đỡ Kỷ Dĩ Ninh cũng như giúp đỡ Đường Dịch, có quan hệ tốt với Đường Dịch thì cũng rất có lợi. Ngược lại, nếu giúp không tốt, thì hậu quả cũng không cần phải nói đến nữa.

Ví dụ như trong một lần tổ chức đánh mạt chược, Tiểu Miêu, Đường Kình và Thiệu Kỳ Hiên cùng chơi với Kỷ Dĩ Ninh, ban đầu vốn không có gì, kết quả là sau khi Kỷ Dĩ Ninh thua liền ba ván, Đường Dịch lặng lẽ tiến đến, đứng sau lưng cô, lông mày dựng đứng, bắt đầu một sự đe dọa không lời. Trước khí thế áp bức mạnh mẽ của Đường Dịch. Miêu, Kình, Hiên ba người cùng chơi mạt chược với Kỷ Dĩ Ninh căng thẳng suy nghĩ làm thế nào để nhường Kỷ Dĩ Ninh một nước, nước chơi nhường nhịn này phải thật chuẩn, mà lại không được để cho Kỷ Dĩ Ninh phát hiện ra mới được...

Sau đó, Kỷ Dĩ Ninh thắng liền năm ván, hoàn toàn không hề biết rằng ba người cùng chơi với mình đã bị cao huyết áp, một người chỉ biết thắng, không biết nhường nhịn như Tô Tiểu Miêu cũng chơi đến nỗi nhễ nhại mồ hôi, sau khi bị Đường Dịch dùng ánh mắt đe dọa mười mấy lần, Tiểu Miêu cảm thấy chơi mạt chược với Kỷ Dĩ Ninh là điều không nên làm, cuối cùng không chịu được nữa, phải bỏ cuộc, thậm chí về sau còn bị ám ảnh tâm lý.

"Đường Kình, em không muốn ngủ, em muốn ra ngoài chơi!"

"Em muốn chơi mạt chược với Kỷ Dĩ Ninh ư?"

"Em vẫn nên đi ngủ thì hơn. "

Từ đó, cho chúng ta thấy cách làm của người thông minh.

Ví dụ như anh bạn Đường Thần Duệ, sau khi Kỷ Dĩ Ninh thắng liền năm ván, thì tỏ thái độ rất bình thản, giơ ngón tay cái liên tục biểu dương, cái gì mà "Ổ, Kỷ Dĩ Ninh thật lợi hại quá" "Kỷ Dĩ Ninh thật giống thẩn bài ở Las Vegas", khiến Kỷ Dĩ Ninh rất có cảm tình với anh bạn họ Thần này.

Đường Kình và Thiệu Kỳ Hiên ngồi bên cạnh lập tức không ngớt xuýt xoa, biết rõ ngân hàng đầu tư Đường Thịnh đang cật lực tranh giành số vốn đầu tư một tỷ của Đường Dịch: xem kìa, đường đường là một tổng giám đốc điều hành, vì kiếm tiền mà có thể giương mắt lên nói dối một cách dễ dàng như vậy!

Lại nói đến bác sỹ Thiệu, suốt dọc đường vừa cười nói với Kỷ Dĩ Ninh vừa lái xe, nói rằng lát nữa sẽ đến cửa hàng bán vé số để so kết quả, anh có dự cảm là mình sẽ trúng thưởng, ha ha ha, bầu không khí vô cùng hòa hợp, cứ như vậy lái xe đưa cô về nhà.

Bên ngoài, trời vẫn mưa rất to, Thiệu Kỳ Hiên lấy ô trong xe, xuống xe đưa Kỷ Dĩ Ninh vào phòng khách.

Bác sỹ Thiệu sau khi giúp đỡ người khác thì tâm trạng rat vui vẻ, vẫy tay chào cô rồi nói: "Dĩ Ninh, anh đi đây, đi đến cửa hàng xổ số để so kết quả... "

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Kỷ Dĩ Ninh không ngăn anh lại, đứng ở phía sau lưng anh, nói nhỏ: "Bác sỹ Thiệu, thật ngại quá!"

"Ổ?"

"Ban nãy em đã nói dối anh. "

"Hả?"

"Em đứng ở cổng bệnh viện không phải để tránh mưa mà là đợi anh. "

"Ờ... "

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười: "Nếu em không làm như vậy, anh sẽ không tình nguyện một mình tới đây với em, đúng không?"

"....."

Không được rồi, tối nay anh không trúng vé độc đắc cũng không sao, nhưng tại sao lại trúng kế của Kỷ Dĩ Ninh chứ!

Thiệu Kỳ Hiên mở to mắt nhìn Kỷ Dĩ Ninh, rõ ràng vẫn là một Kỷ Dĩ Ninh dịu dàng mềm yếu như vậy mà, tại sao trong giờ phút này anh lại cảm thấy hoàn toàn không thể chống đỡ được cô chứ?! Chợt nhớ đến lần trước ông thầy bói đã nói với anh "thí chủ có điềm dữ trong năm hổ", trái tim của bác sỹ Thiệu đập thình thịch trong lồng ngực.

Anh cẩn thận hỏi lại cô: "Dĩ Ninh, em tìm anh có việc gì vậy?

Kỷ Dĩ Ninh vẫn chăm chú nhìn anh: "Em cố ý tới tìm một bác sỹ như anh, anh thử nói xem còn có thể là việc gì nữa?"

Thiệu Kỳ Hiên cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Cô ấy không phải là...

Mồ hôi đang túa ra, giọng nói của Kỷ Dĩ Ninh đã vang lên.

"Bác sỹ Thiệu, em muốn hỏi anh, có phải anh giúp Đường Dịch giấu em điều gì đó không? Sức khỏe của em đã có vấn để, đúng không?"

Hai người trong phòng khách, mặt đối mặt, yên lặng nhìn nhau.

Việc liên quan đến Đường Dịch, Thiệu Kỳ Hiên không thể không hành động một cách thận trọng.

"Dĩ Ninh, anh không hiểu... ý của em. " Không ngờ đường đường là một bác sỹ nhân dân như anh lại phải giả ngốc để bảo toàn tính mạng...

Đáng tiếc là cho tới ngày hôm nay Kỷ Dĩ Ninh đã không có ý định buông tha cho anh nữa rồi.

"Anh hiểu. " Cô nhìn anh, nói thẳng vào vấn đề: "Bác sỹ Thiệu, hôm nay em đã tránh tất cả mọi người trong nhà, tối nay Đường Dịch đi đàm phán công chuyện ở bên ngoài, sẽ không về, ở đây chỉ có hai người, anh và em. Vì vậy, anh có thể tin tưởng vào em, em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. "

Trong đầu Thiệu Kỳ Hiên vang lên những tiếng kêu "ù ù".

Theo đà này, Kỷ Dĩ Ninh rõ ràng là muốn hỏi cho ra lẽ. Đương nhiên, không phải là anh không thể cắn chặt răng không nói gì rồi quay người bỏ đi, nhưng sau khi đi rồi thì sao? E rằng Kỷ Dĩ Ninh sẽ đương nhiên mặc định những điều cô đoán là đúng, ban nãy cô cũng đã nói, tối nay ở nhà chỉ có mình cô, ngộ nhỡ không cẩn thận, cô lại nghĩ quẩn, cầm dao cứa một nhát...

Thiệu Kỳ Hiên không dám nghĩ tiếp.

"Anh có thể uống một cốc nước trước được không?

Kỷ Dĩ Ninh gật gật đầu, quay người bước đến bên quầy bar, rót một cốc nước lọc, sau đó đưa cho anh.

"Cho thêm đá, có thể bình tĩnh hơn, "

"...."

Thiệu Kỳ Hiên nhận được một cách sâu sắc tâm trạng cùa những liệt sĩ thời kỳ kháng chiến trong những bộ phim điện ảnh khi bị địch tra tấn dã man sẽ như thế nào, anh dường như muốn đâm đầu vào tường. Có biết bao nhiêu người ở bên cạnh Đường Dịch như vậy, kiểu người tồi tệ như ĐườngThần Duệ cũng được hoan nghênh ưa chuộng, sao chỉ mình anh lạì sống một cách khó khăn đến vậy?!

Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh, khẽ khàng hỏi: "Bác sỹ Thiệu, anh hãy nói cho em biết, sức khỏe của em so với những cô gái sinh lý bình thường khác có phải là đã khiếm khuyết ở bộ phận nào không?"

Thiệu Kỳ Hiên thận trọng nói: "Em... sao em lại có thể nghĩ như vậy?"

"Bởi vì Đường Dịch...."Cô nói: "Em có thể nhận ra, anh ấy đang rất lo lắng. Ba năm nay anh ấy cho em uống thuốc, nhưng chưa bao giờ nói với em thuốc đó có tác dụng gì, em đã hỏi nhiều rồi, anh ấy liền nổi cáu khiến em không dám hỏi nữa. Hôm đó, ở phòng bệnh trong bệnh viện, cô y tá chỉ nói với em một câu, bị Đưòrng Dịch bắt gặp, từ đó em không gặp lại cô ấy nữa. Hơn nữa, gần đây thái độ của Đường Dịch đối với em, em thật sự không hiểu. "

Anh phung phí tình cảm với một mình cô, phung phí đến nỗi khiến người ta kinh hãi. Đôi khi Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh, đều có ảo giác là anh đang nổi giận với chính bản thân mình. Cô sợ hãi khi nhìn thấy nét mặt đó của Đường Dịch vì nếu một người không phải là đã rơi vào tình cảnh khốn khó đến mức phải buông tay thì sẽ không đoạn tuyệt tự ruồng rẫy chính mình.

Vẻ mặt Kỷ Dĩ Ninh rất bình thản, hỏi một câu: "Vì vậy, em đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bác sỹ Thiệu, có phải em không thể có con được nữa?"

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hiên có sự thay đổi lớn: "Dĩ Ninh?!"

"Bác sỹ Thiệu, em không sao đâu. " Là một người phụ nữ, cô dù không hiểu chuyện đến mấy, cũng có sự nhạy cảm bẩm sinh với chuyện này, "Đường Dịch từ đầu đến cuối đều nhất định không muốn có con, cho dù em có cầu xin anh ấy, anh ấy cũng không chịu. Cuối cùng em đã ích kỷ, lấy việc đi London để uy hiếp, anh ấy liền trở nên lo lắng bất thường. Bác sỹ Thiệu, có một ngày em bỗng nhiên nghĩ, nếu chuyện này không liên quan đến Đường Dịch thì rốt cuộc là thế nào, nếu chuyện này có liên quan tới em thì mọi chuyện sẽ như thế nào... "

Kỷ Dĩ Ninh nhìn Thiệu Kỳ Hiên, giọng nói nghe thật bình tĩnh nhưng rõ ràng là đã trải qua một quá trình tuyệt vọng mới có được sự bình tĩnh ấy: "Vì vậy, em nghĩ, ít ra hãy cho em một đáp án, có được không?"

Đối mặt với một Kỷ Dĩ Ninh đã biết hết mọi chuyện, đã đoán ra mọi chuyện, chỉ là nhẫn nhịn một mình gánh chịu, một góc nào đó trong nội tâm của Thiệu Kỳ Hiên trở nên mềm yêu, do đó anh từ bỏ sự đấu tranh.

Anh không nhẫn tâm, anh không thể nhẫn tâm lừa dối Kỷ Dĩ Ninh.

"Không phải là không thế. " Thiệu Kỳ Hiên thành thật nói với cô: "Chỉ là xác suất thấp một chút"

"Thấp tới mức độ nào?"

"......."

"Năm mươi phần trăm?"

"........"

"Hai mươi phần trăm? "

"...... "

"Liệu có phải đến mười phần trăm cũng không có?"

"Dĩ Ninh, đừng hỏi nữa "

Thiệu Kỳ Hiên bỗng nhiên bước lên phía trước một bước đến gần bên cô, ôm lấy bờ vai cô, cho cô sự ấm áp. Cho dù đứng ở góc độ bác sỹ hay đứng ở góc độ bạn bè, cho dù có là vợ của Đường Dịch hay chỉ là một Kỷ Dĩ Ninh đơn độc, Thiệu Kỳ Hiên đều không hy vọng nhìn thấy biểu hiện tuyệt vọng của cô. Anh là bác sỹ, đã quen với chuyện sinh tử, hiểu rõ rằng điều tuyệt vọng nhất trên thế gian này không phải là chết, mà là sống nhưng lại thiếu một bộ phận, không thể sống một cách thoải mái, sống một cách hoàn chỉnh.

Anh nói một cách khó khăn: "Em đã bị nhiễm lạnh quá nghiêm trọng, bệnh đau sinh lý của em cũng bắt đầu từ đó hơn nữa sau này lại không điều dưỡng kịp thời, kéo dài quá lâu, vì vậy, em có chứng tử cung lạnh rất nghiêm trọng. Không phải là tuyệt đối không thể có thai, chỉ là xác suất rất thấp."

Đến lúc này, Kỷ Dĩ Ninh đã hiểu rồi.

Vốn là một người ưu tú, huống hồ lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, mọi ý nghĩa trong từng câu chữ, cô đều hiểu cả.

Yên lặng hổi lâu, cô khe khẽ hỏi: "Đường Dịch biết, đúng không?"

Thiệu Kỳ Hiên gật đầu.

"Cậu ấy biết, bắt đầu từ ba năm trước, cậu ấy đã biết. Em từng khám nhiều bác sỹ như vậy, thực sự đa số không chỉ là trị bệnh đau sinh lý, mà là do Đường Dịch mời họ đến tìm phương pháp điều dưỡng cho em. Chứng tử cung lạnh nếu muốn trị tận gốc rất phức tạp, ngoài việc kiên trì điều dưỡng ra, không còn cách nào khác. "

Nói cách khác, nếu không có ngoại lệ, nếu không có kỳ tích thì đây là bệnh hiểm nghèo.

Nói cách khác, nói ở một mức độ nào đó, Kỷ Dĩ Ninh đã bị tuyên án tử hình.

Nói cách khác, quan hệ giữa Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh dù có thân mật, gần gũi hơn nữa, cũng chi có thể như vậy thôi.

*****

Tối hôm đó, Đường Dịch không thể về nhà, anh bận công chuyện đàm phán với phía ngân hàng đầu tư.

Ngân hàng đầu tư này đương nhiên là ngân hàng đầu tư Đường Thịnh nằm trong tay Đường Thần Duệ. Đường Thần Duệ luôn muốn chiếm ưu thế với Đường Dịch, dẫn đến việc Doãn Khiêm Nhân mỗi lần nhìn thấy Đường Thần Duệ chăm chú quan sát vẻ mặt của Đương Dịch, anh đều cảm thấy dựng tóc gáy. Khiêm Nhân bái phục sát đất anh bạn họ Thần: thật mạnh mẽ, vẫn có người đàn ông dám công khai trắng trợn nhìn Đường Dịch bằng ánh mắt đó...

Gần đến chiều tối, hai người đàn ông từ trụ sở của nhà họ Đường đi xuống, vừa đi vừa khe khẽ trao đổi.

Đường Thần Duệ nói thẳng không hề kiêng nể: "Đứng ở lập trường của Đường Thịnh, nếu vốn của cậu có thể đưa vào thì không còn gì tốt bằng, mặt khác... "

Đang định nói tiếp, nhưng Đường Dịch đột nhiên dừng bước.

"Hử?"

Đường Thẩn Duệ không hiểu rõ nguyên nhân, nhìn theo hướng nhìn của anh, lập tức cảm thấy thú vị. Ha, cậu ấy là ai chứ? Đúng vậy, việc có thể làm cho Đường Dịch phân tâm, chỉ có thể là Kỷ Dĩ Ninh ghé thăm.

Phía bên trái phòng khách ở tầng trệt của trụ sở, bóng dáng cô đơn của Kỷ Dĩ Ninh lọt vào trong tầm mắt của mọi người. Mặc một bộ lễ phục màu đen, để lộ bờ vai mềm mại, sự quyến rũ và vẻ trong sáng thuần khiết không thể xóa nhòa bẩm sinh trên người cô, hai kiểu khí chất đó dường như đang nỗ lực tranh giành vị trí cao thấp trên người cô, giống như thanh gươm đẫm máu ngâm vào nước liền nở thành đóa hoa mai tinh khiết, kiều diễm một cách đầy kinh ngạc.

Đường Dịch bỗng nhiên chẳng nói câu nào, bỏ lại tất cả mọi người, một mình đi thẳng đến chỗ Kỷ Dĩ Ninh.

"...... "

Anh bạn họ Thần trong lòng buồn rầu, quay người sang hỏi Khiêm Nhân: "Cậu ta bắt đầu mắc bệnh này từ khi nào vậy?" Đàm phán chuyện công ty, đang đàm phán được một nửa liền bỏ mặc mọi người, chạy đi tán gái!

Khiêm Nhân đương nhiên không có dũng khí như Đường Thần Duệ, không dám giải thích một cách trắng trợn rằng: "Anh ấy chỉ tán mỗi cô ấy thôi", Khiêm Nhân chi biết cúi đầu cười, không nói.

Đường Dịch chậm rãi tiến lại gần Kỷ Dĩ Ninh, vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng, chỉ riêng ánh mắt đã có sự cưỡng bức, "Hôm nay sao em lại đến đây?"

"Ưm."Kỷ Dĩ Ninh kéo dài âm điệu, mỉm cười nhìn anh: "Vì nhớ anh."

Khóe môi của Đường Dịch hơi cong lên, không hiểu thái độ trong lời nói của cô. Đầu ngón tay anh siết mạnh hôn lên bờ vai trần trắng nõn của cô, "Em rất ít khi mặc như thế này. "

Trên thực tế từ trước đến nay, Kỷ Dĩ Ninh chưa từng quyến rũ như thế. Không phải là không thể, mà là không thích. Trong sáng thuần khiết, đó mới là cách thức yêu thích của Kỷ Dĩ Ninh, tình cảm mới là quan trọng, quần áo chỉ là chuyện nhỏ. Do đó, ai nói khi con gái trở nên quá khích thì không đáng sợ?

Thái độ khác thường của Kỷ Dĩ Ninh không còn sự e thẹn nữa, cô còn vòng tay ôm lấy cổ anh, "Em thế này, có đẹp không?"

Đường Dịch nhìn cô một lúc, ánh mắt rất sâu lắng.

Cô không đợi anh nói, nắm lấy quyền chủ động, "Tối nay ở quầy bar của hội sở có hoạt động phải không? Em mặc như thế này, anh không định đưa em đi cùng sao?"

Đường Dịch chăm chú nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt. Nhưng cuối cùng, Đường Dịch cũng không nói gì, chỉ cởi áo khoác, khoác lên người cô, "Những nơi như thế, không thích hợp vớỉ em. "

"Đi cùng anh cũng không được sao?" Kỷ Dĩ Ninh níu kéo một cách hiếm hoi: "Hay là, anh đã có người khác tham dự cùng rồi?"

Một câu nói nũng nịu đưa tình khiến Đường Dịch bật cười.

Không cần biết thái độ của Kỷ Dĩ Ninh là gì, muốn anh kháng cự lại một Kỷ Dĩ Ninh đang cố ý quyến rũ anh như vậy, anh không làm được.

"Anh đưa em đi. " Đường Dịch vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó chỉ Đường Thần Duệ đang đứng phía sau nghịch điện thoại đợi anh: "Gần đây cùng anh tham dự các buổi tiệc chỉ có anh ấy, thật sự đó cũng là một chuyện khiến người ta suy sụp. "

Đường Thần Duệ: "...! "

Đường Thần Duệ rất muốn đánh anh.

Thế là, một đêm say sưa.

Bên cạnh quầy bar, Kỷ Dĩ Ninh lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc như thế thật đẹp. Uống một ly Tequila, cay nồng đắng chát, cô cũng hiểu nhấp một ngụp rượu xong không quên nói với người pha rượu một câu tán thưởng "Nice", khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đêm hôm đó, Kỷ Dĩ Ninh được Đường Dịch bế về phòng ngủ, không phải bởi vì cô đã uống say, mà chỉ là bởi vì anh muốn đối tốt với cô như vậy. Có một vài việc, anh đã quen làm, ví dụ như chăm sóc cô, ví dụ như bảo vệ cô, ví dụ như chiều chuộng cô.

Trước khi ngủ, cô bỗng nhiên khẽ hỏi: "Đêm nay, biểu hiện của em có được coi là tốt không?"

Anh ngồi bên cạnh cô, từ trên nhìn xuống dáng vẻ đang ngủ của cô, mỉm cười: "Sau đêm nay, mọi người đều ghen tị với Kỷ Dĩ Ninh mà Đường Dịch có được. "

Nhớ lại sự vui vẻ trong quán bar ban nãy, cô khẽ thở dài, trong lòng hối tiếc, "Lúc khiêu vũ vòng tròn, anh nên nhảy cùng em mới đúng. "

"Ồ?"

"Có một truyền thuyết như thế này hai người cùng khiêu vũ vòng tròn, bạn nhảy sẽ không ngừng thay đổi bước chân không ngừng xoay chuyển, nhưng như số phận đã định, người gặp cuối cùng khi khúc nhạc kết thúc, vẫn là đối phương. " Cô ngước nhìn, nở một nụ cười hàm ý sâu xa: "Anh đoán xem, nếu như chúng ta cùng nhảy, kết thúc sẽ như thế nào?"

Đêm sâu như vậy.

Nhưng lại không thể che giấu được câu hỏi này của cô

Như đùa, lại như thật.

Dường như một vài chuyện không thể cứu vãn được sắp xảy ra.

Đường Dịch nói ngắn gọn, đồng thời không đi sâu thêm vào vấn đề: "Nếu như chúng ta cùng nhảy, người cuối cùng nắm chặt tay em nhất định chỉ là anh. "

"Ha, anh quá tự tin. "

Đường Dịch mim cười, "Bởi vì nếu anh dìu em cùng nhảy một điệu, sẽ không có ai dám đến cầm tay em, còn không kịp nhường đường cho anh ấy chứ. "

A, một sự ngông cuồng thật bạo gan.

Kỷ Dĩ Ninh ngước mắt lên, "Giống như khi Giáo hoàng Leo IX vượt qua biển Jindo, hoàng tử Moses sử dụng phép thuật chia đôi biển Đỏ để Giáo hoàng đi qua ư?"

"À, cũng gần như thế. "

Kỷ Dĩ Ninh bị anh chọc cười, "Anh như vậy là phạm quy đấy. "

Đường Dịch vuốt tóc cô, không nói tiếp, giọng nói rất nhẹ, "Ngủ đi, đã rất muộn rồi."

Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Cô bỗng ngước nhìn anh, hỏi: "Tối nay anh có vui không? "

Anh chỉ đáp, "Có em ở bên là tốt rồi. "

Nghe vậy, Kỷ Dĩ Ninh cười với anh, nhắm mắt ngủ, không nói gì nữa,

Anh xem ra có vẻ không vui, ít nhất không vui như cô tưỏng tượng.

Đường Dịch, em rất xin lỗi

Cô nhắm mắt, trong lòng thầm xin lỗi anh.

Em dốc hết toàn lực để làm anh vui, cố gắng hết sức, cũng chỉ được thế.

Ở bên cạnh anh như vậy, còn có rất nhiều việc một người vợ nên làm mà cô lại chưa từng làm cho anh, cô hiểu rõ bản thân là người mới, lần đầu tiên làm, nhất định không làm cho người khác vui như thế, vậy thì ít nhất, hãy để cô làm từng việc, từng việc trước khi cô rời xa anh?

Xin hãy giúp cô hoàn thành nốt trách nhiệm cuối cùng mà cô có thể làm cho anh.

Mấy ngày hôm sau, rất nhiều người đều nhận được quà của Kỷ Dĩ Ninh.

Đầu tiên là Thiệu Kỳ Hiên, anh râất thích món điểm tâm do Kỷ Dĩ Ninh làm, Kỷ Dĩ Ninh dành thời gian ba ngày, làm rất nhiều loại bánh ngọt hình dáng phong phú đa dạng, còn mua cả hộp quà, đặt bánh vào trong hộp, cuối cùng không quên thắt dây nơ bên ngoài, còn kẹp thêm một tấm thiệp.

Kỷ Dĩ Ninh tự mình đi tặng quà, nhưng lại không tự tay đưa cho bác sỹ Thiệu, Kỷ Dĩ Ninh chỉ đưa cho trợ lý của anh nhờ đưa lạt còn cười giải thích đấy chỉ là đã làm nhiều điểm tâm ở nhà, không muốn lãng phí, mới mang đến tặng bác sỹ Thiệu, hy vọng anh không để bụng.

Sau đó là Đường Thần Duệ, là một người đàn ông nắm toàn bộ quyền lực phía sau Đường Thịnh, một tay điều hành hội đồng quản trị, Kỷ Dĩ Ninh biết, người đàn ông như vậy đương nhiên không thiếu thứ gì. Nghe nói Đường Thẩn Duệ có sở thích nuôi thỏ và trồng hoa, Kỷ Dĩ Ninh tặng cho Đuòng Thần Duệ một cây Ưu Đàm Bát La đã được trồng trong vườn nhà ba năm nay mà cô rất thích.

Người nhận quà cũng không phải là Đường Than Duệ mà là người trợ lý cùa anh. Đến Hàn Thâm cũng không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc: "Sao cô biết Đường Thần Duệ thích hoa Ưu Đàm Bát La?" Rõ ràng họ chưa từng nói chuyện riêng với nhau nhiều.

"Tôi thấy cổ tay trái anh ấy đeo một chuỗi tràng hạt. " Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười nói: "Mới biết anh ấy vốn cùng là người thích Phật pháp, tặng cho anh ấy cây hoa này, tương truyền ba nghìn năm mới nở, được ví như Đức Phật ra đời thuyết pháp, còn được gọi là một trong bốn loại hoa đại cát của Phật giáo. Cho nên, tôi mới dám tặng anh ấy. "

Hàn Thâm không kiềm chế được, hỏi một câu: "Cô không đợi Đường Thần Duệ về, đích thân tặng cho anh ấy ư? "

"Không cần. " Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười đứng dậy, gật đầu chào ra về: "Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh ấy mấy năm nay thi thoảng có nhắc đến tôi, chỉ có vậy, không có gì khác"

Người tiếp theo nhận được quà cùa Kỷ Dĩ Ninh là người mà ba năm qua đã đối xử rất dịu dàng với cô, một người khác trong nhà họ Đường, Đường Kình.

Ba năm qua, Kỷ Dĩ Ninh mỗi khi có hứng thú, đã vẽ rất nhiều tranh, tranh vẽ bằng bút chì, tranh sơn dầu, tranh thủy mặc, đều có cả, trong đó có mấy bức tranh khiến người ta cảm thấy thú vị bởi vì cảnh tượng trong tranh, những chuyện được miêu tả là những câu chuyện xảy ra giữa Đường Kình và Tô Tiểu Miêu.

"Đây chỉ là những bức tranh tiện tay luyện tập vẽ lại mà thôi, không phải là tác phẩm vĩ đại gì. " Một buổi tối, Kỷ Dĩ Ninh đến dưới chân công ty của Đường Kình, cũng không làm kinh động đến Đường Kình, chi đưa cho Doãn Hạo Thư - trợ lý của Đường Kình: "Gần đây, khi sắp xếp lại đồ cũ ở trong nhà mới phát hiện ra mấy thứ này, mặc dù không phải là tác phẩm quý giá gì nhưng là do tôi tự vẽ, cho nên không muốn lãng phí. Đưa giúp tôi cho Đường Kình được không?"

"Được. " Doãn Hạo Thư cung kính gật đãu: "Tôi sẽ chuyển nó cho Kình thiếu gia. "

Kỷ Dĩ Ninh cất bước, quay người định ra về, chợt nghĩ đến điều gì đó, quay lại hỏi thêm một câu: "Tiêu Miêu mang thai rồi, gần đây có khỏe không?"

"Tô Tiểu Miêu gần đây rất khỏe, " Vừa nghĩ đến thiếu phu nhân của gia đình mình, Doãn Hạo Thư cũng không kìm nén được: "Cô ấy vẫn hoạt bát như trước đây, mặc dù có thai cũng không ảnh hưởng đến sức sống mãnh liệt của cô ấy, Kình thiếu gia vì thế mà quản cô ấy rất chặt."

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười: "Thật tốt "

Ha, thật tốt, phải thế không? Hai người ở bên nhau, dù không gắn bó, dù không mới mẻ, có sự tham dự của một sinh mệnh mới, trong chốc lát đã trở thành một vòng tròn cuộc sống hoàn chỉnh.

Cô thật sự rất ngưỡng mộ. Ngay đến cảm giác tuyệt vọng cho bản thân mình cũng tiêu tán.

Sự việc đã xảy ra như vậy rồi, khi một người đã biết mình mắc bệnh hiểm nghèo không thể cứu chữa lại không muốn tiếp tục phí công tự cứu bản thân, cô ấy sẽ cảm thấy thật sự không có vấn đề gì.

Không sao, ngược lại, cô còn tự vứt bỏ bản thân mình trước bất kỳ người nào.

*****

Hôm nay, một ngày bình thường.

Kỷ Dĩ Ninh dậy rất sớm, sớm hơn tất cả mọi người, bốn giờ sáng. Đến năm giờ, khi quản gia thức dậy chuẩn bị bữa sáng, kinh ngạc phát hiện ra bàn ăn trong bếp đã sắp đầy đồ ăn. Món ăn kiểu Trung, món ăn kiểu Âu đều đủ cả.

"Thiếu phu nhân?!"

Kỷ Dĩ Ninh vẫn đang bận rộn trong bếp, nghe thấy gọi tên mình, vội vàng cầm món bánh điểm tâm của bữa sáng mới làm trên tay bước ra, "Quản gia, chào buổi sáng. "

"Thiếu phu nhân, thế này là... ?!" Quản gia vội vàng chạy tới giúp cô: "Để tôi, để tôi! Đây là những việc của tôi và những người khác phải làm, sao dám phiền tới cô?"

"Đâu có, hôm nay để tôi làm nhé!" Kỷ Dĩ Ninh lau tay, kéo ghế: "Quản gia, ngồi đi, nếm thử xem tôi làm có ngon không."

Quản gia lập tức toát mồ hôi. Để Kỷ Dĩ Ninh hầu hạ ông sao? Sau khi Đường Dịch về biết được thì làm thế nào?!

Đường Dịch còn coi trọng Kỷ Dĩ Ninh hơn cả bản thân mình nữa đấy.

"Thiếu phu nhân, có phải cô có điều gì muốn nói với tôi? "

"Không có, thật đấy. " Kỷ Dĩ Ninh kéo ông ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống, cùng ăn với ông: "Quản gia, chỉ là gần đây bỗng nhiên tôi nghĩ, ba năm nay, đều là ông chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo, tôi vẫn chưa nói với ông, từ trước đến nay tôi luôn coi ông và Đường Dịch là người nhà của mình. "

Quản gia có chút cảm động: "Thiếu phu nhân... "

"Vì vậy, nếu là người nhà, làm gì có chuyện gì phải phân chia người này làm hay người kia làm chứ? Thi thoảng tôi cũng nghĩ, phải chăm sóc ông mới đúng. " Nói xong, Kỷ Dĩ Ninh đưa cháo yến mạch mình nấu cho quản gia, còn có bánh mì nướng: "Chỉ là những món ăn bình thường của buổi sáng thôi mà, thật sự cũng không phải là việc đặc biệt gì, sau này tôi còn muốn làm cho Đường Dịch ăn nữa, quản gia, ông cử coi như đang giúp tôi kiểm tra trước, nêm xem tôi nấu có ngon không, như vậy đã được chưa?"

Cô ấy đã nói đến thế, quản gia thật sự cũng ngại từ chối. Ông hiểu Kỷ Dĩ Ninh, ở cùng cô ba năm qua, quản gia nhận thấy rất rõ, cô gái này không phải người xấu, đối đãi với mọi người thấu tình đạt lý, một Kỷ Dĩ Ninh như vậy, ông làm sao có thể từ chối?

Vậy là, tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường đều có một bữa sáng vui vẻ dưới sự chăm sóc của Kỷ Dĩ Ninh. Mọi người vui vẻ trò chuyện, nói về những chuyện thú vị xảy ra gần đây trong nhà, Kỷ Dĩ Ninh ăn sáng cùng mọi người thu dọn bàn ăn, rửa bát, ánh mắt luôn lấp lánh nụ cười.

Cô khiến tất cà mọi người đều không nhìn ra Kỷ Dĩ Ninh đã hết hy vọng đối với bản thân.

Sau buổi trưa, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên nói với mọi người: "Bắt đầu từ buổi chiều, mọi người đều đi về đi, có được không? Ở đây không cần người túc trực nữa. "

Mọi người sửng sốt: "Cô có ý gì vậy?"

Ký Dĩ Ninh không chơi trò úp mở, mỉm cười, hạ thấp giải thích: "Tối nay Đường Dịch sẽ về, tôi muốn một mình chuẩn bị bữa tối cho anh ấy một lần. "

Quản gia chợt hiểu ra, vỗ đùi: "Thế giới của hai người! Lãng mạn quá đi!"

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, mím chặt môi, không nói gì.

Mọi người chỉ nghĩ rằng cô đã mặc nhận, liền nhất loạt gật đầu đồng ý, thu dọn một chút rồi đều ra khỏi nhà họ Đường, trưóc khi ra về vẫn còn ngưỡng mộ Kỷ Dĩ Ninh: "Thiếu phu nhàn, tình cảm của cô và Dịch thiếu gia thật tốt.

Không ai biết, Kỷ Dĩ Ninh đã trải qua buổi chiều hôm đó như thế nào.

Kỷ Dĩ Ninh xách một thùng nước, vào nhà vệ sinh hứng đầy nước vào trong thùng, lại cầm một tấm vải trắng sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, phơi ở ban công, đưa lên mũi ngửi, ngập tràn hương vị của ánh mặt trời, ngâm vào nước cho ướt, rồi vắt khô, quỳ xuống, bắt đầu lau dọn từ phòng khách.

Bốn bề tĩnh mịch, ngay cả tiếng lau chùi tiếp xúc giữa khăn lau với sàn nhà cũng khó có thể nghe thấy, khiến trái tim cùa Kỷ Dĩ Ninh như dòng nước chết, nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan đến Đường Dịch

Cô nhớ buổi chiều tối hôm đó, khi hai người gặp nhau, không sớm không muộn, không vội vàng không chậm trễ, trên thế gian muôn vạn người, đúng vào lúc cô cảm thấy bất lực vừa hay anh đã dừng bước vì cô.

Cô nhớ lại lần đầu tiên cô mất ngủ vì anh, là sau khi nghe được chuyện xảy ra giữa Đường Dịch và bố anh.

"Ngày bố anh gặp chuyện qua đời, anh đã vào phòng phẫu thuật nhìn mặt bố lần cuối, Đường Dịch đến tận phút cuối cùng cũng không vào. Mọi người ở đó đều không hiểu, chỉ nghĩ là anh thật tàn nhẫn, không có tình cảm, ngay cả nhìn mặt bố đẻ lần cuối cũng không làm. Sau này anh mới hiểu ra, nếu không có sự giác ngộ như vậy của Đường Dịch, chắc chắn là không thể giữ vững được nhà họ Đường. Anh ấy muốn dùng phương pháp này để khiến bản thân mình hận người đã hại chết bố đến tận xương tủy, không thể tha thứ, anh dồn ép bản thân đến cực đoan, chỉ có ý muốn giết người, thế là có một cuộc tàn sát không hề kiêng nể."

Đường Kình đã nói như vậy.

Chính vào tối hôm đó, cô đã mất ngủ vì anh. Ba giờ sáng, cô tự hỏi, có phải cô đã bị ảnh hưởng từ anh, biến thành một người tội ác tày trời? Nếu không, sao đối với một người đàn ông hai tay vấy đầy máu tanh như thế, cô vẫn không có ý định rời xa anh, mà lại muốn dựa gần hơn, đến tận phút cuối cùng?

Giết một nghìn địch, tổn hại tám trăm năm.

Không phải ai bẩm sinh cũng có khả năng dao kiếm, tay dính máu, tâm hồn sẽ hoảng loạn, bỏ dao xuống, sẽ thấy run tay, thắng thua cũng mặc, sinh tử cũng thôi, tất cả đều là xác thịt bình thường, làm gì có hai hơn ai.

Từ đó cô đã mềm lòng với anh, biết rõ biển tình không có chiến thắng, quay đầu là bờ, nhưng lại không ngăn được tình cảm đã hướng tới.

Yêu là ý chí sinh mệnh.

Tuy nhiên, Thúc Bồn Hoa Lão tiên sinh đã nói như thế nào? Ý chí sinh mệnh là tàn ác, là ngọn nguồn của đau khổ, cho nên mọi người đều không thoát khỏi khổ đau.

Cô đã sớm biết, nên càng không thể tha thứ cho bản thân. Buông thả bản thân tạo nên kết cục hiện giờ, cô phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Kỷ Dĩ Ninh quỳ trên sàn nhà, lau đi lau lại cùng một chỗ, hai mắt ướt đẫm.

Mấy ngày gần đây, Đường Dịch bận tối mắt tối mũi.

Từ trên xuống dưới trong nhà họ Đường vốn chỉ nghe một mình Đường Dịch, quyền lực tập trung cao độ khiến Đường Dịch thường hận một nỗi không thể phân thân, thêm vào đó bên phía Đường Kình gần đây cũng không được tốt, mặc dù nguyên nhân chẳng qua cũng chỉ là vì mấy ngày gần đây Đường Kình vì Tô Tiểu Miêu mà không tự lo liệu được, bỏ bê hết mọi việc ở công ty, Đường Dịch vốn không buồn để ý, nhưng khi trợ lý của Đường Kình không tìm được Đường Kình, chi biết lo lắng đi tìm Đường Dịch, Đường Dịch liếc nhìn khuôn mặt lo lắng tới sắp khóc của người trợ lý, mím môi lại, nhưng vẫn đứng ra thay Đường Kình thu dọn đống lộn xộn.

Xong rồi, xong rồi, tối nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, có thể về nhà được rồi.

Đường Dịch lái xe vào hoa viên, tắt máy, đang băn khoăn tại sao không thấy một người giúp việc nào, đến quản gia cũng không thấy tăm hơi, vô tình ngước nhìn lên, liền nhìn thấy một dáng vẻ dịu dàng đang đứng trong hành lang, buông tay mỉm cười với anh.

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

Ha, nhân gian thay đổi hết rồi, Đường Dịch chỉ giữ lại một mình Kỷ Dĩ Ninh.

Chậm rãi tiến về phía trước, đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, "Đang đợi anh, hử?"

Cô theo đà ôm lấy cánh tay anh, làm nũng, "Đã mấy ngày nay anh không về nhà rồi, tối nay cũng về rất muộn. "

"Vốn định đưa em cùng ra ngoài, nhưng việc nhiều, người lại phức tạp, có một số nơi không thích hợp với em, tốt hơn là để quản gia cùng mọi người chăm sóc em. " Nhìn xung quanh, Đường Dịch bây giờ mới nhíu mày: "Bọn họ đâu rồi?"

"Em cho họ nghỉ, hôm nay cho họ về sớm. "

Nghe thế, Đường Dịch không nói gì, mỉm cười chăm chú nhìn cô.

Bao nhiêu năm như vậy, Đường Dịch sớm đã hình thành tính cách không uy nghiêm không nóng giận, khi không nói, chỉ cần anh muốn, một ánh mắt cùng có thể tạo áp lực cho đối phương.

"Chỉ có em đợi anh, anh không vui sao?" Kỷ Dĩ Ninh kéo tay, ngẩng đẩu lên nhìn anh: "Hôm nay em chỉ muốn có hai chúng ta."

"Hôm nay là ngày gì đặc biệt à? "

"Sắp tới là sinh nhật của anh, hôm nay em với anh đón sinh nhật trước, được không? "

Đường Dịch nhếch môi, "Ngày đó nhớ làm gì, anh lại không có thói quan đón sinh nhật."

Kỷ Dĩ Ninh giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh.

"Ngang ngược, tự mình nói là không đón sinh nhật, nhưng toàn dùng sinh nhật để ức hiếp người khác."

Câu nói này của Kỷ Dĩ Ninh có căn cứ thực tế hùng hậu. Trong khoảng thời gian mới bắt đầu ở bên nhau, hễ tới thời gian thân mật vào buổi tối, khi Đường Dịch bắt nạt Kỷ Dĩ Ninh, thường dùng cái cớ "mấy hôm nữa sinh nhật anh, sinh nhật anh chẳng nhẽ em cũng từ chối anh? "để ngăn cản sự phản kháng của cô. Kỷ Dĩ Ninh ban đầu nghĩ, thôi được, ai ai cũng có sinh nhật, trong này cô nhún nhường anh một chút cũng hợp tình hợp lý, nhưng anh cũng không phải là tháng nào cũng tổ chức sinh nhật đấy chứ?! Về sau, ngay cả Kỷ Dĩ Ninh cũng cảm thấy người đàn ông này thật quá đáng, bấy giờ mới biết, đối với anh, căn bản là nghĩ tới một cái cớ để lừa người khác cũng lười không chịu suy nghĩ.

Đường Dịch cũng biết lịch sử đã qua không hề tốt đẹp, vì vậy bây giờ Kỷ Dĩ Ninh nói muốn cùng anh đón sinh nhật trước, Đường Dịch cũng không phản kháng.

Giọng nói của Đường Dịch vang lên: "Vậy thì, Đường phu nhân, em chuẩn bị sinh nhật cho anh thế nào đây? "

Nói thật lòng, theo tâm tư của Đường Dịch, đón sinh nhật trước chẳng qua chỉ là cái cớ cho cuộc sống hạnh phúc giữa hai vợ chồng vào buổi đêm mà thôi. Muốn chúc mừng gì chứ, hai người đóng cửa phòng lại cùng chúc mừng chẳng phải quá vui vẻ rồi hay sao?

Nhưng khi Đường Dịch bị Kỷ Dĩ Ninh kéo đến phòng khách, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, còn có cả ánh nên lung linh, dù có đầy ham muốn mờ ám, cũng đành thầm nuốt ngược lại vào trong bụng

Không còn cách nào khác, ai bảo anh lấy một cô vợ học cao hiểu rộng chứ!

Kỷ Dĩ Ninh là một văn nhân, mà văn nhân thường có nhã hứng của văn nhân, Đường Dịch rầu rầu suy nghĩ, thi thoảng cùng chơi trò lãng mạn trong tình cảm với Kỷ Dĩ Ninh, cũng có ích cho cuộc sống hạnh phúc sau này.

Thôi được, người đàn ông này cuối cùng trong đầu vẫn đầy rẫy những ý nghĩ đen tối, không cứu vãn được.

Cùng nâng ly rượu mừng uống cạn, đôi bên đều hứng thú.

Kỷ Dĩ Ninh đặt ly rượu vang đỏ xuống, đổi một ly nhỏ hơn, bỗng nhiên lấy ra một chai rượu trắng, rót cho mình một chén đầy, rồi lại rót thêm một chén nữa, đưa cho Đường Dịch. Đường Dịch vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, cảnh tượng đó thể hiện rõ rằng cho dù Kỷ Dĩ Ninh muốn nói rằng mình không có áp lực tâm lý là điều tuyệt đối không thể.

Đường Dịch ngước mắt nhìn, đưa tay nắm chặt tay cô, nét mặt không hề thay đổi.

"Rượu này không phù hợp với em. "

"Nồng độ rượu rất mạnh, đúng không?" Kỷ Dĩ Ninh thử giật tay ra khỏi tay anh, muốn đưa rượu đến trước mặt anh: "Chỉ là chúc mừng, không có gì khác, sống trên đời nhiều năm như vậy, một ly rượu vẫn có thể uống được."

Đường Dịch vẫn nắm chặt tay cô, không hề có ý buông ra, nét mặt vẫn mang theo nụ cười.

"Nếu như tối nay anh không cho phép em uống thì sao?"

Kỷ Dĩ Ninh chăm chú nhìn anh.

Hồi lâu sau, Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: "Nếu không cho phép, vậy thì không uống nữa nhé... Suốt đời này anh chỉ nợ em một ly rượu thôi mà. "

Đường Dịch nhìn xuống từ trên cao, thái độ khác thường, không có biểu hiện gì với sự bất thường của cô. Giữa hai người giống như đang giằng co một cách nặng nề, dường như ai cũng hiểu, lại như ai cũng không hiểu.

Bất ngờ, Đường Dịch đưa tay cầm lấy ly rượu trắng bên tay cô, ngẩng đầu uống một hơi, lại cầm tiếp ly rượu trắng trước mặt cô, ngẩng đầu, lại một hơi uống cạn.

Ai cũng biết, rượu mạnh không thể uống như vậy.

Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc: "Anh... "

Chưa nóì hết câu, đôi môi mỏng ươn ướt của Đường Dịch đã ập xuống. Anh giữ chặt phía sau gáy cô, cô bị ép ngẩng mặt lên, anh lách qua răng cô, cuồng nhiệt đưa lưỡi vào bên trong, môi lưỡi còn vương lại hương vị của rượu trắng, kịch liệt, cay nồng, từ miệng của anh thấm vào đôi môi cô.

Năm phút.

Khi anh buông cô ra, môi và khóe mắt Kỷ Dĩ Ninh lấp lánh ánh nước.

Anh ghé sát vào môi cô, "Lần sau, nếu em nhất định muốn uống rượu sẽ dùng cách này để uống. "

Kỷ Dĩ Ninh thở hổn hển, ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy thần sắc trong mắt anh sâu đậm, cô biết, anh đang rất nghiêm túc.

"Không có lần sau nữa. "

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng nói như thế.

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng nói với Đường Dịch như thế.

"Em và anh, cùng nhau uống rượu, cùng nhau chúc mừng sinh nhật.... sẽ không có lần sau nữa. "

Kỷ Dĩ Ninh nói ra câu nói đó một cách thẳng thắn như vậy, dường như trong một giây khi âm thanh còn chưa dứt, toàn bộ không gian rơi vào trạng thái yên lặng, một sự yên lặng thật sự giống như đã chết, giống như Silent Hill.

"Đường Dịch. "

Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên trịnh trọng gọi anh.

Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông đã cùng chung sống ba năm qua, không ngờ giữa hai người thật sự vẫn đi đến bước này: "Em... không phải là đang đùa. Từ trước đến nay em không có duyên nói đùa, đôi khi những điều nói ra đều không dễ nghe. Lần này lại là lần khó nghe nhất. "

Nói rồi, cô lấy từ trong túi áo ra hai tấm vé máy bay, đường bay thẳng, nơi đến là London.

Cô đặt vé máy bay trước mặt anh, cho anh xem, "Chuyến bay ngày mai đi London. Là vé do Ưng Trí đặt mua, một vé là của em, một là của Ưng Trí."

Nói ra rồi

Cô nghĩ, cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Nghe nói trong cuộc sống chỉ có sụp đổ mới có thể khiến người ta có cảm giác tồn tại, bởi vì cảm giác đau âm ỉ mới có thể đập vỡ mọi ảo tưởng, vậy thì Kỷ Dĩ Ninh nghĩ, cuộc sống của cô đã hoàn toàn không còn ảo tưởng, cô đang sử dụng cách đổ vỡ ngang ngược và thô lỗ như vậy để đối xử với nó.

"Nói tiếp đi"

Vẫn luôn im lặng, Đường Dịch bỗng cất tiếng nói, hoàn toàn không có sự giận dữ, không có sự lo lắng, không có sự sửng sốt, không có sự mất kiểm soát, thậm chí không có chút lo sợ.

"Kỷ Dĩ Ninh, " Anh bình tĩnh nói, từng câu, từng chữ: "Những lời vừa nãy em chưa nói hết, nói tiếp đi. "

Kỷ Dĩ Ninh khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười biết nguời biết ta, ha, đúng rồi, đối với Kỷ Dĩ Ninh, đây mới là phong thái tiêu chuẩn thuộc về Đường Dịch- Anh đã không còn là một Đường Dịch ba năm trước bị em chọc giận đến mất kiểm soát, em cũng đã không còn là một Kỷ Dĩ Ninh vì anh nổi cáu mà bật khóc không biết phải làm gì năm xưa nữa.

"Coi như em là người ích kỷ, con người em, đến bước cuối cùng này vẫn rất tồi tệ. " Cô nhìn anh, dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng những lời nói ra lại có sức sát thương vô cùng, hình thành sự khác biệt lớn, toàn là màu đen cực đoan: "Ở bên anh, em đã phải từ bỏ quá nhiều, nhưng bây giờ, có cơ hội để em lấy lại những gì đã từ bỏ, em không nỡ bỏ qua. "

"Cho nên, ý của em bây giờ là em quyết định bỏ anh để đi London?"

"Vâng " Kỷ Dĩ Ninh gật đầu, tự mình làm một việc là từ bỏ tình cảm: "Em không thể bỏ qua cơ hội nảy."

Nét mặt của cô vô cùng chắc chắn.

Phong thái của cô vô cùng kiên định

Kỷ Dĩ Ninh nỡ dùng cách này, chính thức nói lời tạm biệt với anh. Lần tạm biệt này, Đường Dịch, em đã quyết định rồi, không liên quan gì tới việc anh đồng ý hay không đồng ý.

Đôi khi, Đường Dịch luôn cảm thấy Kỷ Dĩ Ninh là vị tiểu thư quý tộc cổ điển cuối cùng.

Không nói nhiều, thậm chí không có nhiều sắc thái như có sự mãn nguyện trong đó, lại có sự đoạn tuyệt trong đó.

Chỉ bằng vài ba câu vô cùng tinh tế, vô cùng thờ ơ cũng chỉ có người như Kỷ Dĩ Ninh mới có thể khiến việc dứt bỏ này trở nên tự nhiên như vậy, lạnh nhạt như vậy.

Cô đứng trước mặt anh, rõ ràng là đã cắt đứt mọi tâm niệm đối với anh. Cô đang nói với anh một cách rất dứt khoát....

Đường Dịch, cho dù giữa anh và em có biết bao nỗi xúc động, nhưng hôm nay em không muốn có thêm nữa.

Thật bất ngờ, Đường Dịch không hề giận dữ, thậm chí nét mặt còn không có bất cứ biểu hiện thay đổi nào.

Kỷ Dĩ Ninh xoa xoa tay, "Nếu anh không có ý kiến, em xem như anh đã đồng ý rồi. "

Người đàn ông bỗng nhiên nói, "Đoán ra từ lúc nào vậy?

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

Đường Dịch ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô, đáy mắt không có ngọn lửa giận dữ, chỉ có sự đau khổ.

"Chuyện khó có con giữa chúng ta... em đoán ra lúc nào? "

Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn sững sờ.

Cả người cô như bị vạch trần miệng vết thương sâu nhất, máu chảy đẩm đìa khiến cô hiểu rằng, vết thương trong suốt đời này thật không dễ lành,

Đường Dịch ôm lấy vai cô, từ từ ôm chặt cô vào lòng. Cúi đầu xuống, nhìn cô, giọng nói của anh rất khẽ, có chút cam chịu.

"Em nghĩ rằng dùng một tấm vé máy bay là có thể làm anh mất kiểm soát đúng không? Em cho rằng, dùng một Trình Ưng Trí là có thể khiến anh tức giận, đúng không? Em cho rằng, dùng hai chữ London là có thể làm cho anh tin lời em nói dối để em ra đi, đúng không? Kỷ Dĩ Ninh, em đừng quên, anh và em ở bên nhau đã ba năm rồi. "

Ba năm. Giống như cả một đời.

Nói cách khác, mỗi một việc anh làm trong ba năm qua, chỉ là muốn Kỷ Dì Ninh có thể thích anh.

Nói cách khác, điểm kết thúc và điểm quan trọng của anh trong ba năm qua, chỉ là ba chữ "Kỷ Dĩ Ninh".

Nói cách khác, sự rơi rụng tình cảm của anh ba năm qua chỉ đối lấy một câu chấp nhận của Kỷ Dĩ Ninh.

Anh nói với cô: "Anh luôn biết rằng, một khi em đã nghiêm túc sẽ khiến cho rất nhiều người không phải là đối thủ của em. Tính cách của Kỳ Hiên như thế nào, anh rất hiểu, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, hai tính cách này hoàn toàn không có nguyên tắc. Em chọn cậu ấy để đọ sức, Kỳ Hiên nhất định sẽ mềm lòng. "

Sắc mặt của Kỷ Dĩ Ninh không chút biểu cảm, ngay cả thanh âm và giọng điệu đều không có sức sống. Cô đã hiểu ra, "Bác sỹ Thiệu, anh ấy tiết lộ với anh. " Rõ ràng, cô đã yêu cầu Thiệu Kỳ Hiên giữ bí mật.

Đường Dịch bình tình nói: "Em cho rằng chuyện liên quan đến Kỷ Dĩ Ninh, cậu ấy dám giấu anh ư?"

Trên thực tế tối hôm Thiệu Kỳ Hiên bị Kỷ Dĩ Ninh ép phải nói thật bệnh tình của cô, Thiệu Kỳ Hiên liền lấy dũng khí tráng sĩ gọi điện thoại cho Đường Dịch, chủ động thẳng thắn kể lại sự tình, trình bày lý do phạm tội

Thời gian: bốn giờ sáng đêm hôm đó.

"Đường... Đường Dịch, ngủ chưa?"

"Thiệu Kỳ Hiên, cậu xem xem mấy giờ rồi, cậu nghĩ tôi không cần ngủ à?"

"Ừm. " Thiệu Kỳ Hiên nịnh nọt nói: "Sắp bốn giờ rồi, còn một tiếng nữa là có thể dậy được rồi."

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng nửa phút, sau đó truyền lại thanh âm đinh tai nhức óc của Đường Dịch: "Tôi bận đến ba giờ mới ngủ... "

"Ừ... " Năm nay giai cấp bóc lột cũng không dễ dàng gì...

Thiệu Kỳ Hiên yếu ớt gọi một tiếng: "Đường... Đường Dịch."

"....."

"Tôi, tôi muốn nói với cậu một chuyện... "

"....."

"Cậu phải bảo đảm, tôi nói ra, cậu không được tức giận!"

"....."

"Đường Dịch, tôi, tôi đã nói thật với Kỷ Dĩ Ninh rồi. "

"...."

Đường Dịch khi ôm điện thoại vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng sau khi nghe Thiệu Kỳ Hiên nói ra câu đó, anh lập tức bừng tỉnh.

"Cậu nói cái gì?!"

"Thì là chuyện của Kỷ Dĩ Ninh, cậu không biết Tiểu Kỷ lúc xấu lên thì xấu đến thế nào đâu! Cô ấy... cô ấy... cô ấy hôm nay âm mưu hại tôi! Tôi nhất thời không thể kiềm chế được đã khai rồi... nói hết rồi! Cậu không được đánh tôi đấy!"

Cũng chính đêm hôm đó, Đường Dịch buông điện thoại xuống, đốt một điếu thuốc trong đêm, ngồi đến khi trời sáng.

"Hôm đó anh đã nghĩ, em biết rồi, em sẽ làm thế nào? Hôm đó anh nghĩ, có hay không việc em quyết định rời bỏ anh, tùy tiện tìm một lý do nào đó dễ nghe, muốn làm cho anh thất vọng về em, để em đi. Nghĩ đến phút cuôì cùng, ngay cả bản thân mình cũng tự hỏi Kỷ Dĩ Ninh, sao em nỡ làm vậy?"

Nghĩ lại, vẫn là do anh tự đa tình chăng?

Cho rằng Kỷ Dĩ Ninh hoài nhớ về tình cảm cũ, cho rằng Kỷ Dĩ Ninh sẽ không nỡ, cho rằng hai chữ Đường Dịch trong thế giới của Kỷ Dĩ Ninh sẽ có thể không giống như vậy nữa.

Anh nên biết rằng, biểu hiện dứt bỏ của Kỷ Dĩ Ninh sẽ không khiến anh phải suy sụp.

"Kỷ Dĩ Ninh, mấy hôm nay em làm những việc gì, em cho rằng anh thật sự không biết sao?"

Kỷ Dĩ Ninh quay mặt đi, cả người vùi trong bóng tối.

Đường Dịch giữ chặt hai vai cô, ép buộc cô đối diện với anh

"Em mặc loại lễ phục mà bình thường em không thích nhất, cùng anh tham dự những nơi mà em thấy chán ngán nhất, em gửi loại bánh điểm tâm mà Kỳ Hiên thích nhất, em gửi loại hoa Đường Thần Duệ có hứng thú nhất, em gửi cho Đường Kình bức tranh ba năm trước em vẽ về câu chuyện của bọn họ, em thậm chí không quên gửi cho Khiêm Nhân bộ sách cậu ấy từng hỏi mượn em. Còn cả thẻ ngân hàng anh đưa cho em hàng triệu hàng vạn, ba năm nay em chưa tiêu một đồng, nhưng mấy hôm nay, em chuyển một triệu cho bảo tàng nơi em từng làm việc, chuyển cho bạn từng ở cùng một khoản tiền, chuyển cho quản gia và tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường. Kỷ Dĩ Ninh, em làm những chuyện này, em cho rằng anh không biết? Em cố gắng đối tốt lần cuối cùng với tất cả mọi người, sau đó em muốn làm gì với anh, em nghĩ rằng anh thật sự không có chút cảm giác gì sao?"

"Đừng đi."Đêm gió lạnh, tình cảm sâu nặng, Đường Dịch từng câu từng chữ níu kéo Kỷ Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, anh hiểu mỗi việc em làm. anh hiểu mỗi câu em nói, anh biết bây giờ em đang trài qua từng giây từng phút khó khăn và tuyệt vọng. Dĩ Ninh, đừng vì chuyện con cái mà phủ định bản thân mình, còn có anh. Giữa hai chúng ta còn không có chuyện gì xảy ra cả, trước đây chưa có, sau này cũng không, anh và em, vẫn giống như trước đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ sống tiếp. Vì vậy, hãy ở lại đừng nói đến chuyện đi London nữa, có được không? "

"Đường Dịch. "

Cô bỗng nhiên gọi tên anh.

"Giữa hai chúng ta, em và anh, sao có thể chưa xảy ra chuyện gì được... "

Rõ ràng, điều gì cũng đã xảy ra rồi, cái gì củng đã không có rồi.

Kỷ Dĩ Ninh chăm chú nhìn anh, nói:

"Đường Dịch, em bây giờ đã không còn... yêu anh nữa rồi."

Đây là sự thật, nhìn biểu hiện của cô đã không yêu không tuyệt vọng, có thể hiểu là cô đang nói thật

Nhớ lại Kỷ Dĩ Ninh trước đây, dù nghèo dù thiếu cũng biết năm giữ trọng lượng sinh mệnh trong từng chi tiết, bất luận thời gian nào, hoàn cành nào đều không thế ảnh hường đến sự kiên cường không ngừng nghỉ của Kỷ Dĩ Ninh. Nói thì hoang đường, cho đến hôm nay cô mới biết, vốn cho rằng Kỷ Dĩ Ninh cô là người yếu đuối, không ngờ trước đây cũng đã rất kiên cường. Ngã rồi cũng không khóc, đứng lên lại đi tiếp, mất đi một vài người, lại quen những người khác, có được những tình cảm chân thành mới biết phải quý trọng hơn. Cuộc sống phong phú của con người đi vào trong kịch, vào trong họa, vén tay áo lên, khai bút là mở đầu cho một sự đặt định, từ đó một mình đơn thương độc mã cũng tốt, chỉ cần trong lòng vui vẻ là có lý do để tiếp tục say sưa.

Nhưng...

Nhưng giờ đây, như thế nào?

Một Kỷ Dĩ Ninh như thế, đã chết rồi.

Kỹ Dĩ Ninh đột nhiên chậm rãi cởi sợi dây màu đỏ đeo trên cổ, tháo xuống, là miếng ngọc mà cô luôn đeo bên người ba năm qua.

"Đồ vật này, trả lại cho anh. "

Lúc này, Đường Dịch cuối cùng đã thay đổi sắc mặt.

"Kỷ Dĩ Ninh!"

"Em biết vật này với anh rất quan trọng, vì vậy bây giờ em trả lại cho anh. "

Tối nay, mỗi một câu nói thốt ra từ miệng Kỷ Dĩ Ninh đều có sức sát thương đến cùng cực, dường như cố ý làm anh tan vỡ, nét mặt của cô luôn rất điềm tĩnh, nở một nụ cười hàm tiếu, vậy là Đường Dịch đã biết rồi, một Kỷ Dĩ Ninh gây tổn thương cho trái tim của người khác mà vẫn tươi cười của ngày hôm nay rõ ràng là đã tự tay giết chết bản thân mình trong quá khứ rồi.

Đường Dịch ôm hai vai cô, cảm giác khi đụng chạm sao mà dịu dàng, yếu ớt như vậy, anh dường như không dám nghĩ một Kỷ Dĩ Ninh tĩnh lặng như thế buổi tối hôm đó, khi nghe Thiệu Kỳ Hiên nói rõ sự thật với cô, rốt cuộc đã tự đâm từng nhát, từng nhát dao vào bản thân mình như thế nào. Đường Dịch cúi đầu, dường như dùng hết tâm lực, dùng tính mạng, dùng từng giọt máu đang chảy trong huyết quản để níu giữ cô: "Dĩ Ninh, em hãy bình tĩnh, nghe anh nói...

Bệnh của em, không phải là không thể cứu chữa, ba năm qua, anh đã sai khi giấu em chuyện này. Nhưng cho dù thế nào, xin em hãy tin anh, chuyện này không phải là không vượt qua được, không hề nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Kỷ Dĩ Ninh, có con hay không có con, có chữa khỏi bệnh hay không, đối với anh, đều không có sự khác biệt. Tình cảm là chuyện giữa anh và em, không liên quan đến bất cứ ai, cũng không liên quan đến con cái, ba năm qua anh đã làm rất nhiều việc vì em, đều chỉ vì sự tồn tại của một mình Kỷ Dĩ Ninh, nói cách khác, đối với anh, con cái hay những điều gì khác, đều không bằng một Kỷ Dĩ Ninh bằng xương bằng thịt. Điểm này, bất luận thế nào, anh đều hy vọng em có thể hiểu. Còn những lời em vừa nói, chỉ mong sống một cách yên ổn, em đã nói cuộc đời này tìm được một người như anh đã là hạnh phúc rồi, Dĩ Ninh, em đã thề với anh, còn rất nhiều việc vẫn chưa thực hiện được, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được đây?"

Thời gian cứ thế trôi đi.

Kỷ Dĩ Ninh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chỉ cúi nhìn xuống nền nhà, nhìn mũi bàn chân, hoặc có lẽ, chỉ là cứ để ánh mắt đờ đẫn như vậy, thực ra không có thứ gì lọt vào trong tầm mắt, trong trái tim cô nữa rồi. Cứ như thế, cô im lặng rất lâu, rất lâu, những lời nói của Đường Dịch xúc động lòng người như thế, thành thật như thế, nhưng cô không hề có biểu hiện say mê trên khuôn mặt, tất cả đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng lại ẩn giấu một chút tiếc nuối trong đó, dường như là tự trào vu vơ. Những năm tháng sống trên đời này, Kỷ Dĩ Ninh cứ thế mà trưởng thành, cuối cùng vẫn là gặp thất bại.

"Thế gian có bao nhiêu lời thề như vậy, từng việc từng việc đều phải thực hiện, làm gì có nhiều sự nghiêm túc đến thế... Đường Dịch, giữa em và anh, từ nay về sau, thật sự cũng chỉ đến vậy thôi. "

Những lời nói thật tàn nhẫn lại được nói ra từ miệng của Kỷ Dĩ Ninh.

Một giây sau đó, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên nắm chặt miếng ngọc màu nâu đậm, rồi ngay trước mặt Đường Dịch, hất mạnh tay một cái, ném tín vật tình cảm sâu nặng giữa hai người ra ngoài cửa sổ, cũng ném luôn cả sinh mệnh của hai người.

Lời hứa anh dành cho cô, cô không cần nữa.

Tình cảm anh dành cho cô, cô cũng không cần nữa.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-25)