Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 23

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 23
Chớp mắt đã ngàn năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong thần thoại Hy Lạp, Tiresias đã nghiêm túc hỏi Creon một câu: "Nếu sự thật mang lại tai họa cho Người, Người cho rằng nó sẽ không thành sự thật sao?"

Ba năm qua, Đường Dịch luôn lo lắng về việc Kỷ Dĩ Nính sẽ rời bỏ anh, cuối cùng hôm nay, việc đó đã xảy ra rồi.

"Anh có thể cho người nhốt em lại. " Cô nói với anh: "Nếu không, anh sẽ không giữ được em. "

Cô biết tình cảm trong ba năm vô cùng sâu nặng, anh dã không thể ra tay với cô nữa.

Cho nên cô mói như vậy, thô bạo đâm cho anh một nhát dao.

Đường Dịch nhìn cô, dường như muốn mang cả người cô, cả dáng hình của cô vào trong trái tim. Hồi lâu, anh đứng lên, đột ngột nói, giọng điệu rất điềm tĩnh, "Kỷ Dĩ Ninh, nếu em đã kiên quyết như thế, anh hỏi em một câu. "

"Được. "

"Anh đã từng nói với em, trái tim người đàn ông chỉ có một, cho em rồi thì không thể cho người con gái khác, nói cách khác, một khi đã lấy lại, thì không thể lại cho em. Nếu anh muốn cố ý thu lại tình cảm đối đối với em, không phải là việc khó, nhưng Kỷ Dĩ Ninh, hôm nay ở đây, anh hỏi em, em có thể giương mắt lên nhìn anh yêu người con gái khác giống như ba năm qua anh đã yêu em hay không? Em có thể cứ thế nhìn anh sủng ái người con gái khác giống như ba năm qua anh đã sủng ái em hay không? Em có thể đặt mình đứng ngoài mọi chuyện, nhìn anh đưa một cô gái khác về trở thành một bà Đường hạnh phúc hơn em hay không? "

Người phụ nữa của Đường Dịch luôn chỉ có một. Không phải Kỷ Dĩ Ninh, thì là người khác.

Cô cũng biết rằng, người đàn ông này coi trọng nhất và việc không thể tha thứ nhất chính là phản bội. Anh đã từng nói, người đã từng có tình cảm với anh lại đi phản bội anh, kết cục sẽ tàn nhẫn gấp mười lần so với người bình thường, đạo lý này, đối với Kỷ Dĩ Ninh liệu có không phù hợp? Nếu hôm nay Kỷ Dĩ Ninh đã quyết tâm, với cái giá giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của anh, cắt đứt với anh, với lòng tự trọng và kiêu ngạo của Đường Dịch, đương nhiên sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào nữa, anh nói trái tim đã chết, nghĩa là đã cương quyết với cô rồi, từ nay về sau, Kỷ Dĩ Ninh sống hay chết, đau đớn hay bị thương, Đường Dịch cũng không hề đau lòng dù chỉ một chút.

Đã trải qua sự sủng ái và chiều chuộng nhất của Đường Dịch, lại mất đi, sao có thể có lại được nữa.

Kỷ Dĩ Ninh yên lặng rất lâu, khoảng lặng giữa hai người tưởng như kéo dài hàng thế kỷ, cuối cùng cô dường như buông xuôi, thở dài, nhẹ nhàng đưa ra đáp án cuối cùng: " Nên thế. "

Đường Dịch nắm chặt nắm tay, các khớp tay trắng bệch.

Chỉ nghe rõ Kỷ Dĩ Ninh nói với anh: "Sau này anh nên thật lòng yêu người con gái khác, nên như thế. "

Tình thiên hận hải.

Kỷ Dĩ Ninh đối với Đường Dịch, đã cự tuyệt đến mức độ này.

Đường Dịch đột nhiên xoay bước, quay người, cất bước muốn đi.

"Anh không thể. "

"...... "

Kỷ Dĩ Ninh sững sờ, anh ấy đang nói gì?

"Kỷ Dĩ Ninh, em có thể từ bỏ, nhưng anh không thể. " Đường Dịch cất bước, đi ra ngoài, đi về phía cô vừa vứt miếng ngọc: "Ban nãy anh có nói một câu, là nói dối. Anh nói là nếu cố ý thu lại tình cảm dành cho em, không phải là chuyện khó, là nói dối... Kỷ Dĩ Ninh, coi như là anh lại cho em một cơ hội giẫm đạp thêm một lần nữa cũng được, anh cũng nói rõ cho em biết, anh đối với em, từ trước đến nay không phải đang đùa giỡn, tất cả những điều anh dành cho em, bất cứ thứ gì cũng tốt, anh đã không thể lấy lại được nữa rồi, anh chưa từng dự định sẽ thu lại. "

Là như thế.

Đấy mới là Đường Dịch.

Là người vẫn dám nói thế sau khi bị cô giẫm đạp, mới là Đường Dịch. Ha, đúng thế, nếu Đường Dịch không thể chịu trách nhiệm với Kỷ Dĩ Ninh, làm sao có thể chịu trách nhiệm với tất cả mọi người trong nhà họ Đường?

"Kỷ Dĩ Ninh. " Người đàn ông đứng ở cửa, không quay người, không nhìn cô, chỉ để lại cho cô một câu: "Trên đời này, nếu em buông lỏng dây cương, anh sẵn sàng hy sinh mạng sống để giúp em. "

Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn sững sờ.

Cô đã nghĩ đên rất nhiều kết quả, nhưng lại không nghĩ đến, sẽ có kết quả như thế này.

Trong giây lát, Kỷ Dĩ Ninh đã mất hết lý trí, đến hai tay nên để đâu cũng không biết nữa, đến bản thân nên đứng ở đâu cũng không biết nữa.

Cuối cùng, dường như là bản năng, cô đột nhiên cất bươc, đi về phía Đường Dịch vừa đi ra.

Trong vườn nhà, cô nhìn thấy anh đang tìm gì đó trên cổ.

Anh đang tìm miếng ngọc bị cô vứt đi.

Kỷ Dĩ Ninh bịt chặt miệng, trong nháy mắt, nước mắt cô tuôn rơi.

Cô còn nhớ nét mặt vô cùng sửng sốt của Đường Kình khi lẩn đầu tiên nhìn thấy cô đeo sợi dây màu đỏ ấy, còn thái độ đầy hưng phấn và vẻ trịnh trọng của Đường Kình khi nói với cô: ""Ưm? Đường Dịch ngay cả sợi dây đeo cổ đó cũng đưa cho em rồi? Ha, Dĩ Ninh, đây là vật từ nhỏ mẹ anh ấy đã đeo cho anh ấy, là vật bất ly thân của Đường Dịch từ nhỏ đến, khi còn sống mẹ anh ấy đã nói với Đường Địch, nếu sau gặp được người con gái của đời mình, hãy đưa cho cô ấy, vậy thì cho dù bà không thể sống được đến thời điểm đó, cũng coi như đã được gặp người quan trọng nhất và cũng là người nhà quan trọng nhất của mẹ anh ấy rồi. "

Nói cách khác, hàm ý trong đó Kỷ Dĩ Ninh có thế tưởng tượng được.

Nói cách khác, Đường Dịch giao cả đời mình và cả kỳ vọng của mẹ vào tay Kỷ Dĩ Ninh.

Nói cách khác, thứ mà Kỷ Dĩ Ninh vừa mới vứt đi, là lời hứa trịnh trọng nhất anh dành cho cô, hơn nữa là kỳ vọng trịnh trọng nhất của mẹ anh dành cho cô.

Một Kỷ Dĩ Ninh không chỉ phản bội lại Đường Dịch mà hơn nữa còn phụ lòng mẹ của Đường Dịch như vậy, nếu gặp phài một người đàn ông không trọng tình trọng nghĩa như Đường Dịch, thì vừa rồi, anh đã có đủ lý do để đâm cho cô một dao.

Từ trước tới nay cô không phải là người con gái không hiểu chuyện,

Một khi đã làm sai, lại có thể sai tới mức vô lý như thế này. Có thể thấy chuyện làm người khác đau lòng luôn không hề liên quan đến việc hiểu chuyện hay không hiểu chuyện.

Kỷ Dĩ Ninh tiến lại gần, giây phút này cô chỉ muốn có thể chạm vào anh.

Nhưng không ngờ, Đường Dịch bỗng nhiên đứng dậy, cô thấy anh đang vén tay áo, hai tay anh đều dính đầy bùn đất, khiến cô biết rằng, bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy, anh vẫn chưa tìm thấy miếng ngọc bị cô vứt đi.

Anh mắt cùa Đường Dịch bỗng chú ý tới hồ hoa sen trong vườn.

Trái tim Kỷ Dĩ Ninh bị bóp nghẹt.

"Đường Dịch, đừng!"

Chưa nói xong, bên tai cô đã vang lên tiếng nhảy vào nước rất mạnh, Kỷ Dĩ Ninh hoảng sợ vô cùng, cô chỉ thấy Đường Địch kiên quyết lấy đà nhảy xuống hồ, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại.

Hồ sâu nước lạnh.

Sương giá, lập đông, Đường Dịch tàn nhẫn, đắng cay đến mấy chẳng qua cùng chỉ là người thường chốn trần thế biết đau, biết tổn thương, mùa đông lạnh giá, trầm mình trong đáy nước, làm sao anh có thể chịu được?

Kỷ Dĩ Ninh chân tay hoảng loạn, chạy lại, quỳ xuống bên hồ, ngay cả việc có nên nhảy xuống cùng giúp anh hay không, cô cũng không nghĩ được. Mặt hồ phẳng lặng, đến một bọt nước cũng không có, không có hơi thở, cũng không có hình bóng, như một con thú dữ đã nuốt chửng toàn bộ con người anh.

Cô nghĩ lại lời cuối cùng anh nói với cô:

"Cuộc đời này nếu em buông lỏng dây cương, anh sẵn sàng hy sinh mạng sống để giúp em. "

Anh yêu cô như vậy, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần.

Kỷ Dĩ Ninh vô cùng rối loạn, vội cầm điện thoại bấm bừa vào nút gọi nhanh, vài giây sau, Đường Kình ở đầu dây bên kia "A lô" một tiếng, Kỷ Dĩ Ninh òa vỡ, dường như không thể tin được.

Cô nói năng lộn xộn, Đường Kình lơ mơ không hiếu gì cả, vô tình, anh nghe được một từ quan trọng, toát mổ hôi: "... Em nói gì?! Đường Dịch gặp nguy hiểm?! Bên cạnh anh ấy có bao nhiêu người bảo vệ, anh ấy sao có thể xảy ra chuyện như vậy?!"

Cô nói xong một cuộc điện thoại, lại run rẩy gọi cho Thiệu Kỳ Hiên, chỉ nói mau đến cứu Đường Dịch, mau đến cứu Đường Dịch, Thiệu Kỳ Hiên càng cảm thấy khó hiểu, càng hiểu nhầm: "... Em nói sao?! Đường Dịch nhảy xuống hồ tự sát?! Loại người đó mà cũng có lúc nghĩ quẩn vì tình ư?! Kỷ Dĩ Ninh, em không phải là đang nói đùa đấy chứ?!"

Ký Dĩ Ninh hoảng loạn.

Hốt hoảng, cô đứng dậy, không đợi được nữa, mặc dù biết rõ bản thân không biết bơi, cô cũng muốn nhảy xuống cùng anh.

Giây phút ngắn ngủi khi toàn thân cô ngập chìm trong nước, thật bất ngờ, cô không thể tưởng tượng được cảm giác khó chịu khi bị sặc nước, chỉ là đột nhiên bị nước lạnh dưới hồ kích thích làm cô ho không ngừng, đợi đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện ra toàn thân đã được ôm trong một vòng tay mạnh mẽ, bảo vệ che chở cho cô.

Đường Dịch toàn thân ướt sũng, nhíu mày nhìn cô cũng đang ướt sũng như mình, ôm trán rầu rĩ: "Liều mạng thật em đúng là cũng biết mang phiền phức đến cho anh... khó khăn lắm anh mới tìm được miếng ngọc bị em vứt bỏ, nếu ngoi lên muộn một chút, anh lại phải nhảy xuống để tìm em. "

Nước mắt trong giây lát cứ thế tuôn rơi.

Giống như đã từ bỏ, cô bỗng nhiên ôm chặt cổ anh, những giọt nước mắt nóng hổi đua nhau rơi xuống người anh

"Thật quá đáng! "Cô ôm anh run rẩy khóc: "Anh sao lại có thể như thế. , . "

Đường Dịch ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tất cả hoa sen trên thế gian đều nở rộ tại khoảnh khắc này.

Anh giơ tay trái lên từ trong làn nước, lắc lắc sợi dây đeo màu đỏ, khóe môi cong lên, mỉm cười với cô: "Anh nói rồi, tình cảm em vứt đi, anh sẽ chịu trách nhiệm tìm lại. "

Thời khắc này.

Nói thật.

Đến bản thân anh cũng chưa từng nghĩ qua, Đường Dịch yêu một người, lại có thể như thế đến mức độ này.

Nhưng sự việc đã xảy ra như vậy.

Lần gặp gỡ từ ba năm trước, đối với anh, đối với cô, là tốt là xấu, rốt cuộc phải nói như thế nào đây?

Anh nhớ rất rõ, buổi chiều tối hôm đó, có ráng đỏ, là ánh lửa mà anh ghét nhất. Anh chậm rãi lái chiếc Spyker C8 về nhà, giữa đường vô tình ngước mắt, ánh lửa đỏ rực phía xa xa cứ vô tình lọt vào tầm mắt anh.

Mấy năm nay, tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường đều biết điều gì anh không muốn đề cập đến, không muốn chạm vào. Chuyện này nghiêm trọng như thế hủy hoại như thế kể từ sau khi trở thành vợ chồng với Kỷ Dĩ Ninh, càng thân thiết càng gắn bó, từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng nói với cô.

Mẹ của anh, bị người ta thiêu chết.

Nói một cách chính xác, là bị người ta bắt cóc, sau khi tự sát ở nhà tắm công cộng thì bị người ta thiêu cháy.

Đúng, cách mẹ anh qua đời giống hệt với mẹ của Kỷ Dĩ Ninh.

Ký ức tuổi thơ không thể xem nhẹ, anh đã tận mắt chứng kiên hình ảnh lửa cháy tàn nhẫn nhất, từ đó về sau, từ một đứa trẻ trong sáng, qua một đêm, anh biến thành một loài sinh vật khác.

Hơn mười năm sau, vào một buổi chiều tà, ánh lửa vô tận cuồn cuộn trên bầu trời, gợi lên hồi ức sâu thẳm trong lòng anh.

Một giây sau, anh làm một việc vô nghĩa đầu tiên trong đời mình, đột nhiên xoay tay lái về bên trái, đi về phía ánh lửa cuối chân trời.

Cứ như thế anh gặp được người con gái tên là Kỷ Dĩ Ninh.

Dừng xe, anh ngồi trong xe, không hề bất ngờ, nhìn thấy cô bị người khác bắt nạt.

Một khuôn mặt thanh tú, là một cô gái trong sáng, thuần khiết. Nhưng ngoài điều đó ra, cô không có điểm nào làm rung động lòng người.

Anh chăm chú nhìn cô, rất lâu, rất lâu, sau đó anh cúi đầu, châm một điếu thuốc.

Có nên xía vào chuyện của người khác để cứu cô ấy không? Ha, không, Đường Dịch không phải Thiệu Kỳ Hiên, chưa từng có sở thích thương hoa tiếc ngọc. Những cô gái có vẻ ngoài yếu đuối trên thế gian này quá nhiều, anh gặp nhiều thành quen rồi, đã sớm cho đó là chuyện bình thường. Đã có quá nhiều cô gái yếu đuối có vẻ ngoài thuần khiết hầu hạ anh, kết quả không phải là muốn con người anh thì là muốn anh chết. Anh mất cảm giác với phụ nữ rồi.

Anh quan sát một lát, cuối cùng vẫn thấy có hứng thú. Nhận ra người của nhà họ Lương đang ra tay bắt nạt người khác, vậy là anh liền gọi điện cho nhà họ Lương, nói vài câu, đối phương lập tức đảm bảo về sau tuyệt đối không động vào cô gái này.

Cúp điện thoại anh khẽ nhêch môi.

Gặp gở tìnhh cờ, anh như vậy coi như là rất tốt với cô rồi, ít nhất cô có thể tiếp tục sống, nhưng sống thế nào thì không liênn quan đến anh. Đương nhiên, anh có thể cứu cô, lý do quan trọng hơn là mấy ngày nữa tới ngày giỗ của mẹ, anh không muốn mấy ngày này phải nhìn thấy máu.

Một cô gái hoàn toàn xa lạ không có gì đặc sắc, Đường Dịch không có hưng thú nhìn ngắm, đưa tay khởi động xe, chuẩn bị rời đi. Nhưng đột nhiên, anh nghe thấy tiếng của cô, nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: "Mẹ tôi vẫn ở trong, để tôi vào trong được không?"

Bàn tay đang mờ khóa xe đột ngột dừng lại, anh đưa mắt nhìn về phía cô.

Lúc này mới thấy rõ nét mặt thuần khiết bi thương như thế nào của cô.

Anh vốn nghĩ cô chỉ vì quá khiếp sợ mà khóc, không ngờ mẹ của cô ấy vẫn ở trong biển lửa?

Anh không kìm nén được, mở cửa xe.

Không xuống xe, tay bám vào cửa xe, dường như có dự cảm, chỉ cần quyết định xuống xe, cả đời này anh không thể tránh khỏi việc gắn bó với cô.

Anh nhìn cô, cảm thấy cô giống với anh hồi nhỏ, chỉ muốn nhảy vào biển lửa một cách đơn thuần, đơn thuần là chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, duy chỉ có một điều không giống, đó là cô chỉ cảm thấy bi thương, chỉ cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng, không có sự hận thù.

Tại sao lại không có sự hận thù chứ?

Anh chăm chú nhìn cô một cách đầy hoài nghi, cuối cùng xác nhận được một điều thật khó hiểu: cô không có vẻ hận thù.

Bị giày vò đến mức này, cô vẫn không hề hận ai. Không giống anh, kể từ ngày mẹ qua đời, đã tự học được những thủ đoạn bạo lực.

Cùng điểm xuất phát, nhưng là hai cuộc sống trái ngược nhau. Anh trở thành màu đen đế tận xương tủy, cô ngược lại, vẫn trắng tinh khôi như dòng suối mát.

Đường Dịch bật cười một cách khó hiểu.

Anh không ngờ, anh lại có thể gặp được người con gái đơn thuần lỗi lạc như cô.

Anh mỉm cười, cuối cùng cũng xuống xe, thuận tay đóng cửa, đồng thời chầm chậm rút khẩu súng luôn mang theo bên mình, từ từ đưa lên ngực, sau đó, không nhanh không chậm giơ lên.

Lần đầu tiên, vì một người con gái, anh nổ súng.

*****

Nhớ lại hai năm trước, sau khi tiến hành một cuộc một tàn sát vì cái chết của bố, từ đó thế lực của nhà họ Đường luôn áp đảo. Kết thúc tiệc rượu phục thù ngày hôm đó, anh là người ra về cuối cùng, đứng trên sân thượng của quán rượu, mặc gió lạnh gào thét khắp người.

Đường Kình im lặng đứng sau lưng anh, Đường Dịch không kiềm chế được, hỏi Đường Kình một câu, cũng là tự hỏi bản thân mình.

"Đường Kình, anh sao lại có thể tàn ác với sinh mệnh đến mức độ này?

Sách Do Thái viết rất rõ ràng: vật gì cũng đều dùng máu để rửa sạch, nếu không đổ máu, sẽ không thể xá tội.

Sau này nếu xuất hiện Moses, vậy thì phải lấy đi bao nhiêu máu trong người anh mới đủ làm bằng chứng cho giao kèo giữa thần linh với anh?

E rằng có lấy hết máu trong người anh, cũng không thể rửa sạch được dù chi là hai bàn tay của anh.

Đường Kình, trên đời có chuyện nhân quả báo ứng.

Vậy mà tại sao anh lại không học được sự sợ hãi dù chỉ là một chút?"

Đường Kình vốn là cao thủ đàm phán, lúc đó cũng không nói được bất cứ lời nào an ủi anh. Đường Dịch đã đi quá xa, không quay lại bờ được, tay nhuốm đầy máu tanh, người ngoài nhắc đến cái tên này, run rẩy vẫn là run rẩy. Anh không yêu được ai, cũng không ai dám yêu anh.

Đứng ở trên cao không sợ gió lạnh.

Cho đến khi gặp được người tên là Kỷ Dĩ Ninh này.

Chính là người con gái đơn thuần tới mức dường như không có nét gì đặc sắc, là người con gái bị người khác bắt nạt cũng không biết phải ôm hận, khiến anh cuối cùng cũng tìm được lối ra, cứ thế bổ sung tất cả những gì anh đã mất đi trong nhiều năm qua.

Từ đó, bụi trần lắng đọng, Đường Dịch hướng về phía Dĩ Ninh

Buồi chiểu tối hôm anh cứu cô về nhà đó, Đường Kình nghe tin vội đến, thấy Thiệu Kỳ Hiên đang băng bó vết thương bị bỏng cho anh, Đường Kình không kìm nén được, hét lên:

"Anh điên rồi à?! Giết bao nhiêu người, thả một cô gái không quen biết vào biển lửa, sau đó anh lại nhảy vào cứu cô ấy ra, đầu óc anh nghĩ gì vậy?! Không sợ cả hai người đều bị chết cháy ở bên trong hay sao hả"

Anh chỉ mỉm cười coi như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Anh có kinh nghiệm, lúc đó không cho cô ấy vào trong, cô ấy sẽ hối hận cả đời. "

Giống như anh, lúc nhỏ muốn xông vào biển lửa cứu mẹ, liền bị tất cả thuộc hạ của nhà họ Đường ngăn lại, ai nấy đều giữ chặt lấy anh, nói: "Dịch thiếu gia, quá nguy hiểm, chúng tôi quyết không để cậu vào. "

Từ đó khiến anh ôm hận cả đời.

Sắc mặt Đường Kình thay đổi, nhắc nhở anh: "Cô ấy chằng qua chỉ là người xa lạ, anh cũng không quen cô ấy. "

"Sau đó thì sao?" Anh hỏi.

Đường Kình mấp máy môi: "Sau đó, anh lại đã bắt đầu dung túng cô ấy... "

Anh lập tức bật cười.

Từ trước đến nay đều không mong ước xa xôi có thể tìm được người nào đáng để anh yêu thương trên thế gian này, cũng đã từng nghĩ nếu chơi chán trên tình trường vẫn không thể tìm được một người đối xử với anh dịu dàng như thế, phải chịu cô đơn đến mức này, vậy thì anh sẽ như thế nào, còn về việc anh sớm đã quyết tâm, sau này nếu có may mắn tìm được một người không ghét bỏ, không phủ định, luôn tự nguyện ở bên anh, không vứt bỏ những cơ hội mà anh mang tới, vậy thì một người có nhiều tội lỗi như anh sao có thể bù đắp được, anh chỉ có thể gắn bó cả cuộc đời.

Cuối cùng cũng đến rồi, có phải không?

Ha, Kỷ Dĩ Ninh, anh đợi em quá lâu rồi.

Thời gian trôi đi.

Kỷ Dĩ Ninh trên đời này quá lương thiện, cô đã mất lòng tin vào vận mệnh trước măt, cô đã kỳ vọng quá nhiều, nên sớm đã không chịu nổi sự phản bội của số mệnh.

"Qua tết đến năm sau, em hai mươi bảy tuổi rồi. " Cô ôm chặt người đàn ông trước mắt, vì một người như bản thân mình mà dường như đã khóc cạn nước mắt của cả một đời: "Hai mươi bảy năm trong đời em chưa từng làm chuyện gì xấu, em chưa hại bất cứ ai... "

Phật giáo nói "vô tác giả nghĩa", là nói trên thế giới này không có Chúa trời vạn vật đều có nguyên nhân của nó, không tồn tại sự khởi đầu.

Vậy thì nguyên nhân Kỷ Dĩ Ninh không thể có con là ở đâu, Kỷ Dĩ Ninh phải chịu sự trừng phạt ở đâu?

"Em không có cách nào chịu đựng được một người như em, em cũng không có cách nào chịu đựng được một tương lai như thế. " Cô đầu hàng với anh, gục đầu vào cổ anh khóc không thành tiếng: "Đường Dịch, xin lỗi... "

Còn nhớ, năm đó khi còn ít tuổi, cô không chống cự lại được, bị người ta nhốt dưới hầm lạnh của quán rượu một đêm, khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, bác sỹ nói cô bị ngoại thương, chỉ là những vết thương do đông lạnh mà thôi, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại viện theo dõi thêm mấy ngày, có thể còn lưu lại di chứng, sức khỏe của phụ nữ không thấy được tai họa âm ỉ bên trong, không thể xem thường đó chỉ là tổn thương bên ngoài.

Cô không hiểu chuyện, không muôn lẵng phí thời gian và tiền bạc ở giường bệnh, đã sớm xuất viện. Mặc dù bắt đầu từ tháng thứ hai, cô đã phải trải nghiệm những cơn đau sinh lý, nhưng dưới áp lực nặng nề của thời gian và tiền bạc, cô vẫn không cho đó là quan trọng, một mực cho rằng lúc bình thường chú ý giữ ấm là được.

Đâu biết rằng ngày hôm nay của ba năm sau lại mang tới hậu quả nặng nề như vậy.

"Anh biết, anh đều biết. " Đường Dịch đỡ cả người cỏ, dịu dàng, ấm áp an ủi: "Dĩ Ninh, không sao, anh sẽ nghĩ cách, em cứ giao cho anh, tất cả mọi việc cứ giao cho anh là được rồi."

Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, cô thậm chí không biết có còn tư cách nhận sự dịu dàng của anh hay không.

Cô khiến anh trở thành người bị hại một cách triệt để.

Anh vốn có thể hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, bắt đắc dĩ gặp phải cô, cô gây ra nguyên nhân, còn anh là người nhận hậu quả cuối cùng.

Sách Do Thái nói rất rõ ràng: "Đất trời đều phải bị hủy diệt bạn lại được trường tổn, đất trời giống như quần áo, dần dần cũ đi, bạn phải cuộn đất trời lại, giống như một chiếc áo khoác ngoài, đất trời rồi sẽ thay đổi, duy có bạn mãi không thay đổi, năm tháng của bạn không có kết thúc. "

Bắt đầu từ khi gặp người có tên là Đường Dịch này, cả thế giới, đất trời của Kỷ Dĩ Ninh là Đường Dịch. Cô rất sợ có một ngày, Đường Dịch cuối cùng vì cô mà nản lòng, từ đó con người Đường Dịch vì Kỷ Dĩ Ninh mà cạn kiệt sự kiên nhẫn, mất đi Đường Dịch, năm tháng vô tận cũng chẳng để làm gì.

"Anh cho em một cuộc hôn nhân trong ba năm, mỗi ngày anh đều mang đến cho em sự vui vẻ. Anh cho em quen thêm nhiều bạn bè, mỗi người đều cho em những tình cảm chân thành, anh khiến em và mọi người cùng có được những hồi ức rất giá trị. Anh dùng từng chi tiết nhỏ để em thấy được tình cảm anh dành cho em là chân thành, nhưng lại lả thái độ của một người say tình. Anh khiến em từ đó luôn tin tưởng, gặp đựợc Đường Dịch thật sự là quá tốt. Anh mang lại cho em sự ấm áp giữa người và người trong thế giới này, từng sự việc, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, đều mãi mãi trở thành thành phần quan trọng trong niềm tin, ước vọng và tình yêu của em trong cuộc đời này."

Cô nói với anh lời cảm ơn từ tận đáy lòng, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.

"Vì vậy, một Đường Dịch như thế, bất luận thế nào, em cũng không muốn phản bội lại."

Rất đau khổ.

Khi biết sự khiếm khuyết của bản thân.

Đối với người chịu trách nhiệm về chuyện này, trong thế giới của người trưởng thành, vĩnh viễn không chỉ đơn giản như thế. Thờ i điểm cô được biết rằng cả đời này cô mãi mãi không thể có con, Kỷ Dĩ Ninh đã nghĩ hôn nhân thật nặng nề, cô thật sự không thể chịu trách nhiệm được. Những ngày đã qua cùng Đường Dịch, những ngày tháng mỉm cười mơ ước trong tương lai nếu chúng ta có một đứa con thì thật tốt, đến hôm nay nghĩ lại, mới thấy đúng là mơ hồ ủy mị.

Đường Dịch đỡ cơ thể cô, dường như ôm toàn bộ người con gái trước mặt vào lòng, anh nói: "Thật sự, em muốn chịu trách nhiệm cái gì? Tình cảm là chuyện giữa hai người, người phải đảm nhận là anh, người phải chịu trách nhiệm cũng là anh. Dĩ Ninh, em đã từng nói, cả đời này em tin anh, cái gì là tin, tin là bằng chứng xác thực của tất cả mọi hy vọng, là căn cứ xác thực của những việc chưa thấy. Đức tin của Abel, dù chết vẫn nói như cũ, lấy lời hứa làm đức tin, trước khi bị đón đi, đã có được minh chứng làm vui lòng Đức Chúa- Đức tin của Noah khiến cả nhà đều được cứu, chấp nhận từ tin mà đến nghĩa. Vậy em thì sao, em nói em tin anh, nhưng lại định không tuân thủ, để bản thân quay lại con đường cũ, thậm chí còn chuẩn bị cho bản thân một tòa thành không có anh?

Dĩ Ninh, anh đã nghĩ rất nhiều, tới ngày em phát hiện ra chân tướng sự việc, anh phải nói thế nào, phải làm thế nào mới giữ được em? Tính cách em thế nào anh quá rõ, em dù có ra đi cũng muốn bảo toàn tương lai của anh, em dù có nguyện ý chắp tay nhường nhịn vị trí Đường phu nhân cũng quyết không để cho người khác bàn tán, em có tự trọng của em, em cũng có niềm kiêu ngạo của em, nhưng anh đã muốn nói với em, giữa anh và em, giữa Đương Dịch và Kỷ Dĩ Ninh, ánh mắt người đời, giáo điều thế tục đối với anh đều là những thứ vớ vẩn.

Có lẽ em sẽ nói đây là do anh tình nguvện, em thậm chí sẽ cho đây là chuyện anh có thể làm được, ngược lại em vĩnh viễn không làm được, nhưng Dĩ Ninh, quyền chủ động trong tình cảm của anh và em từ trước đối. Hãy giao cho anh, cho nên em phải hiểu, anh có thể làm được có nghĩa là tất cả có thể làm được, anh có thể chịu trách nhiệm có nghĩa là có thể chịu trách nhiệm tất cả. Nếu sau này những người khác ghen tỵ với em, anh sẽ vẫn như thế chịu trách nhiệm, để cho tất cả mọi người hiểu được em xứng đáng với những gì anh chịu trách nhiệm. Nếu sau này người đời có trách cứ em, anh càng có thêm trách nhiệm với em, làm cho mọi ngươi dưới gầm trời này biết được rằng, mặc dù là một Kỷ Dĩ Ninh bị người đời trách cứ cũng là thiên hạ đệ nhất trong lòng Đường Dịch, vì vậy, trái ngược với thiên hạ thì đã sao nào?!

Dĩ Ninh, anh hiểu em đã không còn dũng khí để đi tiếp cuộc đời này, anh cũng hiểu em đã không còn sức lực để mong đợi tương lai này, nhưng Dĩ Ninh, một cuộc đời đặc sắc là như thế nào, em có biết không?

Dĩ Ninh, anh nói cho em biết, đối với anh, một người có đặc sắc hay không đặc sắc, tuyệt đối không phải chỉ nhìn xem người đó có thuận lợi không, gặp sóng gió có đi nốt cuộc đời không, mà là người đó bất luận đặt ở phật đường miếu cao hay là ở trong quán rượu đêm, hay là người bình thường, là nông dân ở nhà mái rạ, hay là nhân sĩ hội sở, hay là vách đá sườn núi, đều có đủ dũng khí đọ sức với số mệnh.

Vì vậy, cho dù thế sự ngắn ngủi như giấc mơ xuân, tình người mỏng manh như mây thu, đánh liều cho đi, cũng thu lại được vẻ đẹp của nhân gian.

Vì vậy, không được bỏ rơi bản thân mình, càng không được từ bỏ tình cảm này của chúng ta, em nói em không nhìn thấy tương lai đang ở đâu, vậy hãy giao cho anh. "

"Dĩ Ninh. " Anh nói: "Anh đưa em về nhà. "

Mối tinh này thật sâu nặng.

Hai bên đã cởi mở tấm lòng, tin tưởng lẫn nhau. Lấy điên chế điên, lấy yêu chế yêu, vì một tình cảm thuần túy, anh và cô đều có thể dựa vào một cơ thể bằng xác thịt mềm yếu, dựa vào tâm niệm và tính mệnh để đánh cược với niềm tin của hai bên.

Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn đầu hàng trước Đường Dịch, đấm vào ngực anh, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, từng giọt, từng giọt nước mắt đua nhau lăn dài.

Đường Dịch mim cười, vuốt ve khuôn mặt cô, lau sạch vệt nước đọng lại trên khuôn mặt cô, sau đó giơ tay, giống như một lời hứa, đeo sợi dây đỏ có miếng ngọc tinh xảo lên chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của cô.

"Điều thứ nhất trong Mười điều răn dạy: trừ em ra, anh không được có thần thánh nào khác."

Anh bật cười, nghiêng người nói với cô chín chữ, đủ cho cả cuộc đời.

"Cả thế giới này, anh chỉ tôn thờ em."

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)