Tâm niệm thay đổi thật nhanh
← Ch.20 | Ch.22 → |
Anh ở bên cô như vậy suốt cả đêm.
Trong thời gian đó, anh nhớ lại giữa anh và cô đã xảy ra quá nhiều chuyện vụn vặt, lúc này mới phát hiện ra, thời gian ba năm vốn chỉ đủ để kể câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
Anh nhớ lại, ngày đầu tiên gặp gỡ, anh đã cứu cô, cũng như hiện giờ, khắp người cô đều là vết thương, anh nhìn dáng vẻ cam chịu của cô, dần dần hiểu ra, đây có lẽ là một cô gái không biết học cách tránh những tổn thương.
Anh cũng nhớ lúc đó anh còn chưa học được cách yêu người khác, cũng không có tính nhẫn nại, đối xử với một người con gái bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình, thái độ của anh đối với cô, khi vui thì tốt vô cùng, còn khi lạnh nhạt thì cũng khiên cô tổn thương rất nhiều, anh chiếm hữu toàn bộ con người cô, kiểm soát mọi hành vi của cô, nhưng lại không thể hiện nhiều hơn nữa. Cái duyên được nói trong Phật giáo, tức mọi sự tác động qua lại của nhân quả, anh cũng không muốn nói rõ với cô, để mặc cô một mình với nỗi đau trong lòng.
Thời gian dài sau đó, cô cũng dần dần thể hiện một số tính cách của mình.
Có một ngày, tâm trạng hai người đều rất vui, anh dạy cô chơi bài, tip người đơn giản như cô sao có thể là đối thủ của anh, chơi càng lâu thì cô thua càng nhiều, nhất thời không chịu nổi, cô lại đồng ý chơi bài biện chứng. Anh cầm quân bài Át cơ đỏ, liếc mắt nhìn quân K tép trong tay cô, kiểu gì cô cũng thua, anh mỉm cười, nói với cô, Thượng đế không ném con súc sắc, nghĩa là, trong thế giới này không thể tồn tại một sự tùy cơ đích thực, tất cả đều được xác định rồi.
Cô ngước lên nhìn, chớp mắt, trong lòng hiểu rõ đây là lời của Einstein.
Anh dường như cố ý bắt nạt một người vốn không giỏi phản kháng như cô, một tay kéo cánh tay cô, thuận đà ôm chặt eo cô, nói đùa: "Ý trời đã định em bại dưới tay anh, em có tin không, giữa anh và em, cũng là định mệnh đã được xác đinh. "
Có lẽ bởi vì hôm đó là một đêm mùa thu mát lạnh làm say đắm lòng người, từ trước tới nay, cô luôn rất hoảng sợ, bối rối với anh, giờ đã không còn như vậy nữa, cô ngước mắt lên nhìn anh với vẻ âu yếm, cất lời biện luận một câu: "Hà tất gì Thượng đế không những ném con súc sắc, mà còn ném súc sắc vào nơi chúng ta không nhìn thấy được, ý nói, thế giới này không những tồn tại sự tùy cơ, hơn nữa nhân loại còn không có cách nào tìm hiểu nó. "
Anh bỗng bật cười.
Biết rằng lời cô vừa nói là lời của Hawking.
Giây phút đó anh mới hiểu rõ, người con gái có tên Kỷ Dĩ Ninh này khi đổi chọi gay gắt thì thái độ vô cùng thanh nhả, còn toát lên vẻ chừng mực làm say mê lòng người.
Cũng chính vào đêm đó, anh đã nhìn thấy nét mặt của mình trong mắt cô một cách chắc chắn, phóng khoáng, thâm trầm, trong tranh cãi, khiến anh kinh ngạc, bỗng nhận ra khi người ta yêu nhau, dáng vẻ hiện lên trên khóe mắt chân mày chính là vẻ này đây. Vô cùng may mắn, Dường Dịch gặp được Kỷ Dĩ Ninh, quãng thời gian hai tay từng thấm đẫm máu đã lùi vào quá khứ, từ khi gặp cô, anh đã buông tay gác kiếm mong ước có được một vườn hoa đào tươi thắm.
Thế là chính trong đêm đó, anh đã nói với cô, anh yêu em, ba chữ, đơn âm tiết, do chính miệng anh nói ra, lại vô cùng nghiêm túc. Nói xong, anh nghiêng người hôn cô, trong lòng ngây ngất niềm hạnh phúc.
Cô cũng không từ chối.
Cô cần bản cũng không có sức để từ chối.
Thử hỏi một Đường Dịch như vậy, trên thế giới này, đâu có người con gái nào lại nỡ lòng từ chối? Cô tự hỏi, là phàm phu tục tử, được người ta yêu thương, được người ta đối xử ân cần, cô lại muốn đáp lại gấp mười lần.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, sau một đêm mặn nồng, anh hoảng hốt phát hiện ra cô không còn nằm bên cạnh, lượm chiếc áo sơmi vứt trên mặt đất lên mặc vào, đi ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện ra cô lại ngủ một mình trong thư phòng, cuốn sách đang xem dở bị tuột khỏi tay. Anh nhặt lên xem, phát hiện ra là tác phẩm nổi tiếng về quan điểm lý luận trần thuật của Kant, trang đầu tiên của cuốn sách hiện rõ bút tích thanh tú của cô: "Có hai thứ, suy nghĩ của tôi về chúng càng thâm trầm và lâu dài, thì chúng lại đánh thức sự lạ kỳ và sự kính nể ở trong tâm hồ tôi ngày càng đổi mới, không ngừng tiến bộ, đây chính là bầu trời trên đầu, và quy tắc đạo đức trong lòng tôi."
Danh ngôn của Kant, tiếng Đức dài dòng, sự mờ nhạt của sự lặp lại ngữ nghĩa trong tiếng Pháp được viết ra bằng chữ tiếng Trung dưới ngòi bút của cô lại có thể đơn giản, rõ ràng như vậy.
Anh không nỡ nhẫn tâm, vì hiểu rõ cô đã vướng vào lưới tình rồi. Nhưng quả thực, những tình huống khó khăn anh tạo ra cho cô quá nhiều. Từ giờ về sau, yêu thương cô mới là một phần anh khó gánh vác nhất trong đời.
Ba năm sau.
Anh lại làm cô một lần nữa bị tổn thương vô cùng. Ạnh hiểu rõ, khiến một người con gái không thể kháng cự lại một lần nữa bị tổn thương, quả là tội nặng.
Đường Dịch đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, vuốt ve chân mày hơi nhăn của cô. Buổi tối hôm đó, anh cúi đầu, nói lời xin lỗi với cô, "Xin lỗi em, anh không nên nổi nóng với em. "
Thực ra, anh cũng rất hiểu, ba năm nay Đường Dịch đã có lỗi với Kỷ Dĩ Ninh quá nhiều lần, nếu một ngày nào đó Kỷ Dĩ Ninh không còn tin tưởng anh nữa, hoặc sẽ không thèm để ý xem trong lời xin lỗi của anh còn có bao nhiêu phần là sự thật thì sẽ thế nào?
Khi Kỷ Dĩ Ninh tỉnh dậy, đã là chập tối ngày hôm sau.
Cô mấp máy môi, cổ họng khô rát và đau đớn, muốn nhấc tay lên cũng không còn đủ sức, hơi mở mắt ra, mới phát hiện trên tay trái có dán băng y tế, cô biết là tối qua mình đã được truyền dịch cả đêm.
"Ha! Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi! "Một giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa vang lên, rõ ràng còn có cảm giác như trút được gánh nặng, tiếp đó liền chỉ thị cho bác sĩ trợ lý ở bên cạnh: "Cô ấy hồi phục ý thức rồi, bác sĩ Lâm, giúp cô ấy đo nhiệt độ cơ thể, còn nữa, hãy kiểm tra các loại chỉ số. "
Bóng người mặc áo blouse trắng lọt vào mắt cô, ánh mắt mơ hồ không phân biệt rõ anh ta là ai. Nhìn quanh bốn phía tường màu trắng, giường màu trắng, trong không khí phảng phất mùi thuốc tẩy trùng.
Cô dựa vào trực giác, cất tiếng nói: "Bác sĩ Thiệu... "
"Đúng, là anh đây. Tối qua, bệnh đau sinh lý của em lại tái phát, em đã hôn mê một đêm rồi. "
Thiệu Kỳ Hiên cẩn thận vuốt nhẹ mặt cô: "Đường Dịch vì em suýt nữa tối qua đã trừng trị Khiêm Nhân, nếu như em vẫn không tỉnh lại, bệnh viện của anh sớm muộn gì cũng bị cậu ấy phá tung lên mất. "
Cô nghe dường như hiểu mà lại không hiểu, cổ họng khô rát không phát ra lời, thông minh nhạy cảm như Thiệu Kỳ Hiên ngay lập tức hiểu rõ cô cần gì, vội mang đên một ly nước, đỡ cô ngồi dậy, đặt ly nước vào tay cô.
"Cẩn thận không sặc. "
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy băng y tế dán chi chít trên tay cô, từng dải từng dải, mạch máu của Kỷ Dĩ Ninh vốn rất chìm, tối qua, lúc cấp cứu, y tá đã chọc mấy mũi trên tay cô, trán Thiệu Kỳ Hiên bỗng nhiên toát mồ hôi hột. Cô y tá trẻ, cô coi Kỷ Dĩ Ninh là lợn thịt sao! Dám cắm nhiều mũi kim như vậy với bà Đường này! Bác sĩ Thiệu trầm ngâm suy nghĩ, thảo nào hôm qua Đường Dịch vạch mặt chỉ tên, gây khó dễ với cô y tá trẻ, khi đó bác sĩ Thiệu còn căm giận bất bình anh ta chuyện bé xé ra to, bay giờ mới vỡ lẽ, Đường Dịch chỉ nổi cáu chút xíu đó là đã nể mặt anh lắm rồi, với cách ra tay không có chừng mực của Đường Dịch trước kia, e là cậu ấy sẽ dỡ tung cả cái bệnh viện này lên mất.
Thiệu Kỳ Hiên ôn tồn hỏi: "Còn khó chịu ở đâu nữa không?"
"Không. " cô bối rối nói: "Lần này lại làm phiền anh rồi. Dường như lần nào em cũng đều làm phiền đến anh. "
"Đâu có, làm gì có chuyện ấy. "
Kỳ Hiên ngồi xuống cạnh giường, nhìn vào mắt cô.
"Dù sao anh cũng đến rồi, chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Kỷ Dĩ Ninh là người ít nói, lại càng không phải là người biết biểu đạt tốt, gật đầu rồi mới nói một câu: "Cũng được".
Hiểu rõ tính tình của cô ây, vì vậy Kỳ Hiên cũng không để ý, không mong đợi cô sẽ mở miệng nói chuyện, anh dẫn dắt: Lần này, chuyện giữa em với Đường Dịch, lại là do cậu ấy rất vô lý đúng không?"
Kỷ Dĩ Ninh không nói gì, yên lặng rất lâu.
Sau đó, cô đột nhiên nói:"... Tối qua, Đường Dịch nói, nếu em đồng ý đi London, anh ấy sẽ ra tay với bạn em. "
Thiệu Kỳ Hiên mim cười, nói: "Vậy em có tin không?"
"Hả?"
"Anh không quan tâm Đường Dịch có ra tay với bạn của em hay không, điều anh quan tâm là em có tin cậu ấy là người như vậy không?"
Kỷ Dĩ Ninh suy nghĩ một hồi lâu, khẽ nói.
"Em không tin, từ trước đến nay, em không tin... " Cô sợ hãi nói: "Nhưng anh ấy là người như vậy... "
Dáng vẻ của anh như thế, nét mặt của anh như thế giọng điệu như thế, rõ ràng là dù có chết cũng muốn xóa tan mọi niềm tin từ tận đáy lòng cô dành cho anh.
Kỳ Hiên mỉm cười nói: "Cho nên, em vẫn không dám tin cậu ấy, có phải không? "
Kỷ Dĩ Ninh liền im lặng.
"Dĩ Ninh à! Đường Dịch sẽ không làm như vậy đâu. Cho dù em tin hay không tin cũng được, cậu ấy thực ra chỉ nói vậy thôi, diễn càng thật càng không dám làm. Chính vì biết rõ bản thân sẽ không làm như vậy, cho nên cậu ấy mới không do dự mà dọa em. "
Cô không biết phải làm thế nào: "Em không hiểu. "
Kỷ Hiên thở dài, "Nói thế này đi", anh đổi một cách giải thích dễ hiểu hơn: "Tác phong của Đường Dịch ở công ty luôn là lặng lẽ ra tay mà không nói trước. Cậu ấy muốn ra tay với ai, sẽ bí mật triển khai cho đến phút cuối cùng mới hạ lệnh, và thuộc hạ nhận được lệnh sẽ không quá năm người. Đường Dịch tuyệt đối sẽ không đánh trống thổi kèn đi tuyên truyền trước khi ra tay, càng không để cho em biết, vì như thế là phạm vào điều cấm kỵ của cậu ấy. "
Kỳ Hiên cười, nói với cô: "Cậu ấy yêu em, Dĩ Ninh, người Đường Dịch yêu nhất là em. Cho nên, ra tay với bạn của em, cậu ấy được gì? Em sẽ rời bỏ cậu ấy, cho dù người không thể ra đi thì trái tim cũng ra đi, đấy không phải là kết quả cậu ấy mong muốn. Đường Dịch là người thông minh, để đạt được kết quả, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm thế.
Lần bị thương này, em cũng biết đấy, tuyệt đối không phải là chuyện của một phía, có lúc, phía gây tổn thương lại phải chịu trách nhiệm tình cảm nhiều hơn "
Bởi vì buồn bã, hối tiếc, lo lắng, bối rối... tất cả đều do một phía chủ động chịu đựng. Giống nhu Đường Kình đã từng nói sự đau đớn của Kỷ Dĩ Ninh, Dĩ Ninh đau một thì Đường Dịch đau gấp bội phần.
Cô là người thông minh, hiểu chuyện nhanh, nhưng sau khi hiểu rồi lại càng thấy khác lạ, vì biết mình không tốt.
"Là do em không tốt, Đường Dịch mới đối xử với em như thế, đúng không?"
Kỳ Hiên mỉm cười.
"Em làm bạn thì rất tốt, thật đấy. Nhưng là phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của Đường Dịch, em phải không ngừng thay đổi... "
Anh nói với cô: " Đàn ông, cũng đôi khi cần phải phát tiết. Em nhìn xem, Đường Kình là người tính khí vô cùng tốt, lúc tức giận chẳng phải cũng muốn đánh Tiểu Miêu sao? Kết hôn với Tô Tiểu Miêu cũng có một điểm tốt, cô ấy rất vô tư, Đường Kình cũng không thật sự muốn đánh chết cô ấy, dần dần đôi bên đều nguôi ngoai, cuối cùng có lần nào Đường Kình không phải chịu thiệt thòi đâu, còn Tiểu Miêu vẫn thắng. Nhưng Đường Dịch sẽ không đối với em như thế, cậu ấy đối xử với em như thế nào cũng không được, bọn anh rất đồng cảm với Đường Dịch, đến cãi nhau em cũng không biết, cậu ấy biết đối xử với em thế nào? Cuối cùng chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm nơi trút giận mà thôi. "
Cô cảm thấy xấu hổ, "Em... "
"Không sao, không sao mà. "
Kỳ Hiên vội vàng an ủi cô, thầm nghĩ anh chỉ có ý lấy Tô Tiểu Miêu làm ví dụ, ngộ nhỡ Kỷ Dĩ Ninh học theo Tô Tiểu Miêu, gào thét cắn xé Đường Dịch, Đường Dịch lại không có tính nhẫn nại như Đường Kình, kết quả không khéo lại càng không thể hòa hợp được...
Kỳ Hiên hắng giọng một tiếng, cuối cùng đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng.
"Đàn ông đôi khi cũng cần phải dỗ dành. " Anh lấy một ví dụ nói với cô: "Ví dụ như Tiểu Miêu, em đừng nghĩ cô ấy ngây ngô như một cỗ máy, thực ra đầu óc rất tỉnh táo, nắm rõ tâm lý của Đường Kình, lúc nào có thể làm loạn, lúc nào cần nghiêm túc, cô ây nắm bắt rất tốt. Những lúc nũng nịu lại quấn quýt chặt đến nỗi khiến Đường Kình không chịu đựng nổi, lúc nghiêm túc cũng từng câu, từng chữ thể hiện rõ đạo lý, vì vậy, Đường Kình không có cách nào để nắm giữ được cô ấy. Hai người đàn ông của nhà họ Đường thực sự rất dễ để dỗ dành, em đừng nghĩ Đường Dịch suốt ngày chỉ trong bộ dạng biến thái, thực ra đối với chuyện tình cảm cậu ấy rất truyền thống, nhưng chẳng qua là vì từ nhỏ đã được cung phụng, chiều chuộng, nuôi dưỡng thành bệnh thiếu gia mà thôi. "
Đứng ở góc độ bạn bè, có thể nói đến mức độ này, có thể thẳng thắn tới góc độ này đủ để khiến người khác cảm động rồi.
"Bác sỹ Thiệu, cảm ơn anh đã nói với em nhiều điều như vậy. "
"Ha ha, không cần khách sáo. "
Bác sỹ Thiệu sau khi giúp đỡ người khác thì tâm trạng rất thoải mái, sau khi tự đắc một hồi lại bỗng nhiên hạ thấp giọng, không kìm nén được bổ sung thêm: "Này, những điều anh vừa nói với em, em đừng nói lại với Đường Dịch nhé!"
"Hả?"
Bác sỹ Thiệu nở một nụ cười thiếu sức sống, "Gì nhỉ, Đường Dịch rất dễ dỗ dành, không sai, nhưng theo quan sát nhiều năm của anh, cậu ấy cũng chỉ truyền thống với mình em, đối với những người khác như bọn anh... Hừ, vẫn rất đề phòng... Đối với đám thuộc hạ thì không biết chớp mắt... "
Dĩ Ninh: "....."
*****
Thiệu Kỳ Hiên nói chuvện với Kỷ Dĩ Ninh một lát, dặn dò kỹ những điều cần chú ý, rồi ra về.
Kỷ Dĩ Ninh nghe thấy Thiệu Kỳ Hiên hạ thấp giọng nói chuyện với ai đó bên ngoài phòng bệnh, đối phương lạnh lùng trả lời, âm thanh đó bóp nghẹt cả trái tim của cô. Trên thế giới này, trừ Đường Dịch ra, không ai có giọng nói quyến rũ như thế chỉ cần nói ra là có thể hút hồn đoạt vía người khác.
Cô không biết họ đang nói gì, chi nghe thấy rất lâu sau đó, vọng lại tiếng bác sỹ Thiệu bị bác sĩ khác gọi đi. Kỷ Dĩ Ninh nghĩ là Đường Dịch sẽ đi vào, thực sự cô cũng đang đợi anh, nhưng không ngờ, thời gian từng giây, từng phút trôi qua, cũng không thấy có người đi vào.
Kỷ Dĩ Ninh lặng lẽ ngồi dựa vào đầu giường rất lâu, cuối cùng cô lật chăn bước xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài.
Mở cửa phòng, ngẩng đầu lên, Kỷ Dĩ Ninh liền sững người lại.
Đường Dịch đứng dựa vào lan can cầu thang ờ hành lang, cứ đứng nhìn cô như vậy. Cũng không biết anh đã đứng như thế bao lâu rổi, Kỷ Dĩ Nính chỉ nhìn thấy dưới chân anh đầy mẩu thuốc lá, là bằng chứng cho sự hụt hẫng của anh.
Nhìn thấy cô đi ra, anh liền dập tắt điếu thuốc trên tay đưa tay lên xem đồng hồ.
"Sáu mươi bảy phút. " Khóe môi anh cong lên, trong nụ cười củaa anh có vẻ hài lòng: "Anh vốn nghĩ rằng ít nhất cũng phải đợi em cả đêm, em mới chịu đi ra tìm anh. "
Một câu nói, thể hiện rõ vẻ bất đắc dĩ của anh.
Kỷ Dĩ Ninh bước lại gần, ôm lấy anh, vùi mình vào sâu trong lòng anh.
"Trong bệnh viện không được phép hút thuốc. "
Đường Dịch bỗng vòng tay ôm chặt lấy cô, không để cô nói tiếp.
"Đừng nói, đừng nói nữa, anh có chuyện muốn nói với em.
Cô có thể đi ra, đến bên anh, ôm anh, gửi gắm cả bản thân mình cho anh, như vậy là quá đủ rồi.
Thậm chí sau này mỗi khi nghĩ đến điều đó, trong lòng anh đều có một cảm giác cam chịu của người dám đặt cược, dám chịu thua.
"Anh biết, những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời em không phải ở bên anh, mà là ở Cambridge.
Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã biết, khoảng thời gian ở Cambridge đó khiến em không có chút sức phản kháng với những chuyện đã qua. Anh có bù đắp cho em bao nhiêu cũng không bằng khoảng thời gian vui vẻ đó
Có lúc anh nghĩ, anh phải làm thế nào với em đây. Một Kỷ Dĩ Ninh bề ngoài có vẻ kiệm lời, không quan tâm, nhưng trong lòng lại có sức kéo rất tích cực, càng tìm hiểu, càng không thể ra tay. Khi kết hôn với em, anh biết em sẽ đáp ứng mọi sự ép buộc của anh, nếu không tồn tại loại khả năng thứ hai, em tuyệt đối sẽ không lựa chọn Đường Dịch. Lúc đó anh tự nói với mình, không vấn đề gì, em không yêu anh cũng không sao, anh yêu em là được rồi.
Nhưng rất xin lỗi, Kỷ Dĩ Ninh, cho tới ngày hôm nay, anh cuối cùng đã hiểu, khả năng chịu đựng của anh đối với em đã không còn được tốt như vậy nữa. Trừ phi là chiếm hữu, nếu không anh đã không thể thu lại được tình cảm dành cho em nữa rồi. "
Dĩ Ninh:"... "
Cho đến giây phút này, Kỷ Dĩ Ninh mới biết tình cảm cùa người trước mặt này đối với cô đã đạt đến mức giới hạn nào.
Đường Dịch đã bị Kỷ Dĩ Ninh nắm được nhược điểm. Đường Dịch biết rằng phương thức dịu dàng nhất trên đời này phải là sự đầu tư suốt cả cuộc đời, sự dịu dàng tinh tế cũng chính là điều dễ bị tổn thương nhất, không vượt qua đưọc sự thăm dò, nghi ngờ, phản bội, thậm chí không vượt qua được cả sự rời xa và hụt hẫng của cô.
Có một câu nói, cô biết là anh nói thật. Trừ khi chiếm hữu, nếu không Đường Dịch không thể thu lại được tình cảm đối với Ký Dĩ Ninh nữa rồi.
Cô bị anh ôm chặt trong lòng, khẽ ngẩng đầu lên, trong lòng chỉ cảm thấy xao xuyến, rung động. Ít nhất người mỏng manh như cô cho dù đã bị tổn thưong vì anh cũng không biết còn có thể dùng lý do gì để trừng phạt con người Đường Dịch nữa.
Nghe nói, bi kịch lớn nhất trên thế gian này là sự hiểu lầm. Trong tình cảm, tình yêu, tình bạn, nam nữ, không trừ một ai. Trong thần thoại Hy Lạp, ai không biết Theseus đã lạc mất Ariadne, quên mất là trên thuyền vẫn treo cánh buổm đen, không đổi sang treo cánh buổm trắng lại tiến vào bờ Aegeus đang hào hứng ngẩng đẩu nhìn ra bờ biển, thấy một con thuyền cũ ở đằng xa chi treo cánh buồm màu đen, lập tức thất vọng, cho rằng Theseus đã chết, nhảy xuống biển tự vẫn. Từ đó, phần biển nhuộm máu này được gọi là biển Aegean.
Em xem, loài sinh vật này của nhân loại khi đã kiên cường, ngay cả thời kỳ vong quốc đểu có thể đổ máu đến giây phút cuối cùng khi thanh kiếm xuyên thấu tâm can, một khi liên quan đến tình cảm, bất luận trường hợp nào, họ cũng sẽ trở nên yếu đuối, mong manh đến mức khẽ chạm vào là tan ra, yếu đuối đến mức ngay cả một giây đồng hồ để kiếm tìm chân tướng cũng không muốn chờ đợi.
Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên nhón chân, lẩn đầu tiên trong suốt ba năm qua, cô chủ động cầm tay hôn anh.
"Chúng ta có một đứa con nhé!" Cô cuối cùng cũng nói với anh câu nói chân thành này, thận trọng, dồn hết tình cảm, giống như thái độ khi cô hôn anh bây giờ: "Vì anh, em sẽ ở lại. "
Phút giây này, là lời nói thật.
Bỏ lại Đường Dịch để đi London, cũng không phải là không thể.
Chỉ là sau này, sẽ không có ai hào hứng cầm tay cô nhảy điệu Latin sôi động, cũng không có ai có được vẻ nhẹ nhàng dạy cho cô cả chuyện phong tình, cũng chẳng ai có đủ nhẫn nại để đối xử với cô như vợ, như đứa trẻ, như ánh sao trời giữa màn đêm. Đã từng nếm thử mùi vị quyến rũ của Đường Dịch, khi mất đi, sao có thể chịu được!
Con người sống bao nhiêu năm sẽ có bấy nhiêu năm hạnh phúc. Kinh Thánh đã nói như vậy.
Đường Dịch khẽ cúi nhìn, chỉ thấy cô gái trước mắt đang cầu xin anh - một điều mà trước đây chưa từng xảy ra: "Coi như em đã hành động bừa bãi một lần, anh có thể dung túng cho em một lần không? Vì anh, em không đi London, em ở lại, anh cho em một đứa con, một đứa là được rồi... Đừng cự tuyệt em. "
*****
Tối hôm đó, Đường Dịch có cuộc gặp gỡ bàn công chuyện.
Nửa đêm là thời điểm cao trào cho các cuộc chơi đêm.
Khi tan tiệc, mỗi người đàn ông đều ôm ấp một cô gái xinh đẹp, nhưng Đường Dịch và Đường Thần Duệ lại tay không đi ra - hai người duy nhất ở phòng tiệc bước ra mà không dẫn theo ai bên mình.
Đường Dịch làm việc tương đối khoa trương, lúc nào cũng có một đám người đi theo bên cạnh, nêu đem so sánh, anh bạn Đường Thần Duệ lại đơn giản hơn nhiều, lái xe, trợ lý gì gì đó đều không dẫn theo, lúc vui vẻ thì tự mình lái xe, lúc lười biếng thì ngồi xe bus ngắm cảnh, đến vé xe cũng được miễn phí, đường đường là một nhà đầu tư trong lĩnh vực tài chính, nhưng nhìn giống một đại biểu nông dân hơn.
Qua sự so sánh, ông chủ quán bar chỉ nhìn một cái là đã nhận ra Đường Dịch rồi.
Ừm, bắt kịp với thời đại luôn thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, là trách nhiệm của một ông chủ tốt, đặc biệt là trong ngành phục vụ. Người có thân phận như Đường Dịch chi có thể cung kính mà thôi.
Ông chủ vội vàng bước lên phía trước, nở một nụ cười lấy lòng: "Dịch thiếu gia, hôm nay không đem theo ai sao?"
Đường Dịch vờ như không nghe thấy.
Ông chủ lại nhiệt tình tiếp cận: "Dịch thiếu gia, anh yên tâm, các cô gái ở chỗ chúng tôi còn xinh đẹp hơn nhiều so với "thiên đường nhân gian" trên kinh thành! Chất lượng của chúng tôi thì khỏi phải nói... ", ông ta vỗ vỗ ngực, lấy hành động thực tế đảm bảo chát lượng phục vụ và dịch vụ hậu mãi
"Cút"
Tâm trạng của Đường Dịch vốn đã không được tốt, lại gặp phải người cứ bám riết như vậy, chút tính nhẫn nại cũng không còn nữa.
Ông chủ vừa thấy dấu hiệu không tốt, lập tức khúm núm lùi lại phía sau.
Đường Dịch không buồn quay đầu lại, nói với thuộc hạ phía sau: " Đi, tối nay không cần theo tôi. "
Khiêm Nhân khẽ khàng thăm dò: "Vậy để tôi lái xe đưa anh về?"
Đường Dịch nổi giận, "Lời tôi nói cậu nghe không hiểu hay sao hả?!"
Vậy là đám người Khiêm Nhân lo sợ lui ra.
Bên cạnh, Đường Thần Duệ sau khi đi từ quán bar ra liền cầm chìa khóa nhà tung qua tung lại trong tay giết thời gian thong thả đứng đợi nhân viên mang xe của mình lại, không ngờ vừa nhìn lên, thấy chỉ còn lại hai người là anh và Đường Dịch, tất cả những người khác đều bị Đường Dịch đuổi đi hết rồi, anh bạn họ Thần của chúng ta chợt thấy trĩu nặng trong lòng: đừng có đi nhờ xe của tôi, đừng có đi nhờ xe của tôi, đừng có đi nhờ xe của tôi...
Đang nghĩ, tay trái của Đường Dịch đã đặt lên vai anh.
"Đưa tôi về. "
Anh bạn họ Thẩn luôn sợ phiền hà cảm thấy rất đau lòng, sớm biết thế này, hôm nay đã không lái xe đi, đi xe bus có phải tốt hơn không...
Vậy là, anh bạn họ Thần và Dịch thiếu gia cao quý cùng hưởng cảm giác tắc đường.
"Tôi nói rồi, từ lúc nào tôi phải diễn vai diễn này thế? "
"Hử?"
"Giúp cậu giải tỏa ấy. Trước đây, những việc này không phải đều do Đường Kình nhà các cậu phụ trách hay sao?" Ai chẳng biết tình cảm anh em của hai người này vốn dĩ rất tốt đẹp.
Đường Dịch yên lặng một lát.
Sau đó buồn phiền thở dài: "Anh nghĩ tôi muốn tìm anh à? Tô Tiểu Miêu đã mang thai, Đường Kình đã trở thành bảo mẫu rồi. "
Đường Thần Duệ ấm ức hồi lâu.
Phấn đấu mãi rồi anh vẫn chỉ là một người thay thế!
"Đường Dịch, tôi thật sự rất muốn ném cậu ra khỏi xe... "
Đường Dịch vẫn là Đường Dịch, ngồi trên xe của người khác cũng hoàn toàn không có một chút cảm giác rằng mình đang là khách, khi xe đi qua cửa hàng bán đồ trang sức Kỳ Hạm, bỗng nhiên nói: "Dừng xe. "
Đường Thần Duệ - người tài xế lâm thời - dừng xe một cách không hề cam tâm tình nguyện.
Hai người một trước một sau đi vào cửa hàng.
Giám đốc cửa hàng vừa nhìn thấy khách đến là thiếu gia nhà họ Đường liền cười tươi như hoa đi tới đón: "Dịch thiếu gia! Thần thiếu gia! Hoan nghênh, hoan nghênh! Vất vả quá, vất vả quá!" Một tràng những lời nói khách sáo hoa mỹ của người bán hàng được thốt lên.
Đường Dịch vừa nhìn liền ưng ngay một mặt dây chuyền hình cây thánh giá, một cây thánh giá rất tinh xảo, được làm từ kim cương. Anh nhớ Kỷ Dĩ Ninh đôi khi cũng đi lễ ở nhà thờ, cảnh tượng đó quả thực khiến anh rất xúc động.
Đường Dịch luôn làm việc theo nguyên tắc tốc chiên tốc thắng, ưng mắt liền mua ngay.
Đường Thần Duệ đứng bên cạnh chờ đợi, bỗng nhiên tiến đến gần anh, với bản tính biết buôn chuyện, hỏi đúng trọng điểm; "Nghe nói lần trước cậu và vợ mâu thuẫn khiến người ta bị tổn thương nghiêm trọng, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu à?
"......."
"Đừng có kinh ngạc thế! Tôi luôn quan tâm đến cậu, cậu không cần phải quá cảm động đâu. "
Anh bạn họ Thần mỉm cười, hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt đau khổ của Đừong Dịch, Đường Thần Duệ không kìm nén được, liền trêu đùa anh: "Nói ra, cũng cậu khá thật đấy, làm cho con gái nhà người ta bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lại có thể được tha thứ chỉ trong vòng một thời gian ngắn, quả nhiên vẫn là do cậu có ngoại hình điển trai. Cậu thử nói xem, liệu có phải là cậu bán nhan sắc để bồi thường cho người ta không hả?"
Đối với kiểu đùa giỡn vui vẻ này của anh bạn Đường Thần Duệ, cách tốt nhất là coi anh ta như không khí, không nhìn thấy.
Cầm hộp trang sức đã được đóng gói, Đường Dịch binh thản nói một câu: "Cô ấy muốn có con".
Nói xong, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra ngoài.
Đường Thần Duệ đứng sững lại trong ba giây, chợt bừng tỉnh, chạy đuổi theo.
"Đàn ông tặng quà cho phụ nữ, lý do lớn nhất là muốn giữ cô ấy lại. " Đường Thần Duệ mở cửa xe, ngồi vào bên trong:
"Cậu sợ sau khi Kỷ Dĩ Ninh biết được chân tướng sự việc, sẽ rời xa cậu phải không?"
Đường Dịch ngồi trong xe, đưa tay lên ôm trán, cảm thấy rất đau đầu: "Tính cách cô ấy truyền thống như vậy, lại nhạy cảm như thế. Tôi vốn nghĩ, chỉ cần tôi kiên quyết không muốn, sẽ có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người mình. Nhưng lần này, cô ấy vì tôi mà ở lại, đến cơ hội đi London cũng từ bỏ, tôi làm sao có thể tiếp tục kiên quyết được? Làm thế nào mới có thể xua tan ý muốn có con trong đầu cô ấy?"
Đường Thần Duệ - người bạn đã kết giao mật thiết lâu năm với Đường Dịch đương nhiên là hiểu rất rõ hoàn cảnh và vấn đề của anh. Đường Thần Duệ ngồi thoái mái dựa lưng vào ghế phụ, nhìn người đàn ông bên cạnh, anh nghĩ, Đường Dịch khi đã gặp xui xẻo thì thật sự cũng rất xui xẻo. Một Trình Ưng Trí còn chưa đủ, lại nảy sinh thêm vấn đề con cái nữa. Đường Thần Duệ mỉm cười, ánh mắt sâu lắng. Cây cỏ vô tình, tự sinh tự diệt, nhân gian hữu tình, tình cảm vương vấn. Vì vậy, bạn thấy đấy, rung động với một cô gái là một việc làm nguy hiểm biết bao, lạnh lùng sắc sảo như Đường Dịch, vượt qua cánh cửa ái tình cũng khó mà có khả năng sống sót.
Nghĩ vậy, Đường Thần Duệ thu lại tư thế giễu cợt, nét mặt dịu dàng hơn nhiều, mỉm cười với anh: "Tôi đã nói với cậu từ rất lâu rồi, không thể che giấu mãi được. Nếu hai người ở bên nhau cả đời, cậu có thể giấu cô ây cả đời không?"
Đường Dịch có vẻ mệt mỏi, dựa vào thành ghế không nói gì cả.
Anh bạn họ Thần kiêm nhiệm vai trò bác sỹ tâm lý nói: "Này, đàn ông ấy mà, đôi khi quả thực là chỉ dùng phần thân dưới để suy nghĩ. Làm rồi, không nhất thiết là vì yêu, nhưng yêu rồi, thì nhất định muốn làm. Phụ nữ cũng như vậy, có con, không nhất thiết là cam tâm tình nguyện muốn có, nhưng cam tâm tình nguyện yêu rồi, thì nhất định muốn có. Vì vậy, càng kéo dài thì mâu thuẫn càng kịch liệt. Nếu cậu nói cậu không muốn có con là vì sợ sau này không bảo vệ được nó, những lời nói này ai tin? Đến con còn không bảo vệ được thì cậu còn mong Kỷ Dĩ Ninh yêu cậu, sùng bái cậu nữa không? Tôi thấy con người Kỷ Dĩ Ninh, chỉ là da mặt mỏng, chứ không phải một cô ngốc. Đừng coi nhẹ giống động vật mỗi tháng ra máu bảy ngày mà không chết ấy, đặc biệt là chuyện liên quan đến con cái, tốt nhất vẫn là thuận theo tự nhiên. "
Những lời nói này xem ra rất chân thành và rất hợp lý. Đường Dịch bỗng nhiên xoay người nhìn anh.
Đường Thẩn Duệ lườm anh một cái không hề thiện cảm: "Cậu nhìn tôi như thế làm gì?"
"Không ngờ lúc cậu nghiêm túc cũng rất có cá tính "
Lời nói này nghe thế nào củng không giống với một lời khen
Cũng may, đối với Đường Dịch, Đường Thần Duệ luôn rất nhường nhịn, cũng không tức giận, xua xua tay: " Không cần sùng bái tôi như thế, những đạo lý này đều học được từ khi bố mẹ tôi ly hôn đấy mà. "
Hừ, thì ra là vậy...
Anh bạn họ Thần tiếp tục nói: "Cổ nhân nói nổi giận xuất quân vì hồng nhan. Năm đó cậu vì việc này mà hại bao nhiêu người, thù cũng báo rồi, lửa giận cũng tắt rồi, bây giờ tình hình sức khỏe của Kỷ Dĩ Ninh cũng đã như thế, cậu tốt nhất hãy thuyết phục cô ấy cùng đối mặt với hiện thực, cùng tìm biện pháp giải quyết. Bây giờ y học phát triển như vậy, nếu quả thực không thể có con theo cách tự nhiên thì đi dọa bác sỹ Thiệu, nói không chữa được là cắt cổ cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để giúp cậu. "
Đường Dịch im lặng rất lâu, gật gật đầu: "Lần này cậu nói còn có chút đạo lý. "
Anh bạn Đường Thần Duệ cảm khái: Mẹ kiếp, thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đẩy được quả bóng này sang cho ông bạn họ Thiệu rồi!
Bệnh sinh lý là căn bệnh mang tính tuần hoàn, tuyệt đối không như cảm cúm hay phát sốt, chỉ cần vài viên thuốc là có hiệu quả. Mắc bệnh lâu rồi, dường như khiến người ta có ảo giác đã thành thể cộng sinh, nếu muốn tách bỏ nó, sẽ phải đổ máu, đau đến từng giây, từng phút.
Đường Dịch giúp Kỷ Dĩ Ninh xin nghỉ ở bảo tàng, mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng ai có thể phủ nhận rằng, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh buồn phiền, Đường Dịch đều lạnh lùng hơn, còn có cả sự tàn bạo đang rục rịch trong lòng nữa.
Y tá phụ trách chăm sóc Kỷ Dĩ Ninh năm nay hai mươi ba tuổi, độ tuổi căng tràn sức sống. Ban đầu Đường Dịch muốn dùng một người cao tuổi, có kinh nghiệm, hoặc muốn Thiệu Kỳ Hiên đích thân trực ở phòng bệnh, làm y tá. Bác sỹ Thiệu vừa nghe thấy điều này, gân xanh trên trán bất giác giật mạnh, im lặng, rầu rĩ bóp trán: "Tôi là bác sĩ ngoại khoa mà, cậu để tôi làm những việc đó sao?"
Cuối cùng, người có thể khuyên giải được Đường Dịch, đương nhiên chỉ có Kỷ Dĩ Ninh.
Kỷ Dĩ Ninh thấy cô y tá trẻ hơn mình mấy tuổi, dung mạo thuần khiết, ánh mắt trong trẻo, chưa từng trải sự đời giống như bản thân mình xưa kia, bất giác có cảm giác yêu mến, còn cả sự cảm khái nữa.
Nếu năm đó Kỷ Dĩ Ninh không gặp Đường Dịch, không biết bây giờ có còn ngây thơ như vậy, hay là đã tiêu tan thành tro bụi, hoặc là cho dù còn giữ được phần xác thịt, tâm hồn củng không còn được linh hoạt nữa rồi.
Đường Dịch không yên tâm.
Anh đương nhiên không yên tâm, giao Kỷ Dĩ Ninh cho bất cứ ai, anh đều không yên tâm, "Để anh chăm sóc cho em, thế nào?"
"Hay là để cô y tá kia chăm sóc em đi. " Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh cười: "Cứ coi như là anh có thể bỏ bê việc công ty ở đây chăm sóc cho em, nhưng những việc kiểm tra sức khỏe trong phòng bệnh nữ, anh nghĩ cũng để anh làm à?"
"Toàn thân em từ trên xuống dưới, có chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu, có vấn đề gì chứ?"
Giữa ban ngày ban mặt, Kỷ Dĩ Ninh đương nhiên không đủ dũng khí và da mặt dày để tranh luận về vấn đề này với anh, chỉ có thể dùng tay đẩy anh ra: "Đi ra đi, lát nữa y tá sẽ kiểm tra cho em, em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng ấy của em. "
"Cãi bướng. "
Đường Dịch cúi người, hôn cô, coi như sự bù đắp cho việc anh chịu nhường cô một bước.
Giờ phút này Đường Dịch mới có chút cam chịu, anh nghĩ anh thật sự rất thích Kỷ Dĩ Ninh. Anh đã thấy cô phục tùng một cách ngoan ngoãn, không tranh đấu một cách tĩnh lặng, chỉ cần có được một chút ngọt ngào trong cuộc sống là cô đã có thể hài lòng rồi. Mặc dù vì anh mà bị thương, đau khổ không biết bao nhiêu lần, nhưng cô không tranh cãi với anh. Sao nỡ kỳ kèo với anh chứ? Cô đã nói yêu anh thì quyết không chỉ là nói chơi.
Cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.
Đời này kiếp này, Kỷ Dĩ Ninh và Dường Dịch là một cặp đôi yêu thương.
Y tá chăm sóc Kỷ Dĩ Ninh đúng như Kỷ Dĩ Ninh dự đoán, cô ấy có sức sống đặc biệt của người trẻ tuổi, kinh nghiệm sống chưa nhiều, vẫn còn giữ được tâm tính thuần khiết giữa thế gian hỗn loạn này.
*****
Hôm nay, y tá thực hiện các bước kiểm tra hằng ngày cho Kỷ Dĩ Ninh. Một ngày nắng ấm hiếm có trong mùa đông, cô y tá lấy từ trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ, ngồi chống cằm suy tư bên cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại.
Kỷ Dĩ Ninh ngồi dựa vào thành giường nghỉ ngơi, khóe môi khẽ cong lên, bất ngờ hỏi một câu: "Đang nhớ bạn trai à?"
Cô y tá ngẩng đầu, đỏ mặt, "Ôi, sao chị lại đoán ra được?"
Kỷ Dĩ Ninh bật cười. Chuyện tình của những người trẻ tuổi là chuyện khó giấu nhất trên thế gian này. Qua qua lại lại, liếc mắt đưa tình, thật non nớt, nhưng cũng vô cùng lỗi lạc.
Còn chuyện quấn quýt, xoay chuyển, hủy hoại, gắn kết sau này đều là những chuyện sau khi chúng ta đã trưởng thành.
Có lúc Kỷ Dĩ Ninh cũng nghĩ, nếu chuyện tình cảm giữa những người trưởng thành cũng đơn giản và lỗi lạc như lúc ban đầu, thì thật tốt biết bao. Nhưng nói cho cùng, ngay cả cô còn biết đây là điều không thể, tình cảm giữa những người trưởng thành mãi mãi không thể một câu em yêu anh hay anh yêu em là xong, trong đó còn có tình cảm và dục vọng, còn có sự nhường nhịn và cãi lộn, còn có đổ vỡ và khuất phục.
Rất tàn nhẫn.
Chỉ cần nhìn Kỷ Dĩ Ninh đến nay vẫn ngủ không yên giấc dễ giật mình tỉnh dậy vì cơn ác mộng, hơn nữa còn toát mồ hôi lạnh, nhưng không phàn nàn một câu, bạn sẽ biết người con gái này trưởng thành trong quá trình yêu đương rốt cuộc đã phải đơn độc gánh chịu bao nhiêu nỗi vô vọng mà không ai biết.
"Đang nghĩ gì thế? Có cần chị giúp không?" Kỷ Dĩ Ninh đợi cô y tá trả lời, chuyển sang một chủ đề thoải mái khác: "Mấy ngày hôm nay chị đều thấy em viết gì đó vào sổ. "
Rốt cuộc cũng là một cô gái không có kinh nghiệm về chuyện tình cảm, cô y tá ngượng ngùng nói: "Là bạn trai đưa cho em một câu đố, không trả lời được thì tuần này lại phải hẹn hò thêm một lần nữa. "
À!
Kỷ Dĩ Ninh đã hiểu, cảm thấy tuổi trẻ thật đơn giản, nói chuyện yêu đương chỉ cẩn đoán câu đố, giống như Kỷ Dĩ Ninh hồi còn chưa gặp Đường Dịch, cũng ngây thơ nghĩ về cách yêu đương này.
"Chị có thể nghe được không?"
"Đương nhiên là được rồi, em còn nghĩ sẽ làm phiền chị nghỉ ngơi. " Cô y tá rất hưng phấn, đứng dậy chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dĩ Ninh, đưa quyển sổ cho cô xem: "Nói về một loài động vật, buổi sáng đi bằng bốn chân buổi trưa đi bằng hai chân, buổi tối đi bằng ba chân, trong tất cả các loại động vật, đây là loại động vật duy nhất dùng số lượng chân không giống nhau để đi, lúc dùng chân nhiều nhất là lúc sức lực và tốc độ lại yếu nhất. Đây là loại động vật gì?"
Kỷ Dĩ Ninh lập tức bật cười.
Em đoán, anh trả lời, chỉ những người trẻ tuổi yêu nhau mới có hứng thú như vậy.
Đón lấy cây bút trong tay cô, Kỷ Dĩ Ninh viết đáp án lên giấy: "Con người " Á, sao có thể chứ?"
"Ý nghĩa gốc của câu chuyện này chính là, con người khi còn nhỏ, tức là sáng sớm của sinh mệnh, là một đứa trẻ yếu ớt không có sức lực, phải dùng hai tay và hai chân để bò trên mặt đất, đến tuổi trường thành, chính là buổi trưa của sinh mệnh, đương nhiên chi dùng hai chân để đi, đến khi già rồi, đã là lúc chạng vạng của cuộc đời, đành phải chống gậy, giống như là đi bằng ba chân. "
"Nghĩ ra được đáp án này nhất định là người rất thông minh!"
Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, "Một người thông minh, chưa chắc đã là một chuyện tốt. "
Nếu không, Oedipus cuối cùng sao lại chọn cách dùng dao đâm chết bố, loạn luân cưới mẹ, cuối cùng nhận một kết cục bi thảm chứ? Mặc dù năng lực dự đoán của anh ấy không bằng Apollo, mường tượng cảnh tượng đẹp đẽ năm xưa vượt qua hiểm nguy để giết địch, cuối cùng cũng không vượt qua được lời tiên tri của số mệnh. Nhiều năm sau, mỗi lần Kỷ Dĩ Ninh nghĩ lại câu chuyện này đều sợ không thể phản kháng được số mệnh, giống như Oedipus, đôi chân đau điếng, cả đời không thoát khỏi lời sấm nguyền xiềng xích dưới chân.
Cô gái rất thích Kỷ Dĩ Ninh, nhìn nét chữ đẹp đẽ Dĩ Ninh viết trên quyển sổ, cô y tá đột nhiên cảm khái: "Chị Kỷ Dĩ Ninh, chị tốt như thế không chữa bệnh triệt để thì thật là đáng tiêc. "
Kỷ Dĩ Ninh nghĩ là cô ấy chỉ đơn thuần quan tâm mình mim cười nói: " Không có gì, chị bị căn bệnh này đã rất nhiều năm rổi, cho dù không chữa khỏi thì cũng chỉ đến mức này thôi. Dù sao lâu như vậy rồi, tốt hay xấu, chị cũng đã quen rồi. "
Cô y tá vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của cô: "Ôi? Chị không biết ư?"
"Biết gì? "
"Mẹ em nói, bệnh đau sinh lý một khi đã nghiêm trọng, sẽ không dễ có con đâu."
Nghe vậy, Kỷ Dĩ Ninh liền ngẩng đầu lên.
Cô bé đang nói gì vậy?
Cô bé này vừa nói gì với cô?
"Em... "
Một giây sau đó, không đợi Kỷ Dĩ Ninh kịp nói gì, cửa phòng bệnh vang lên một tiếng "rầm" thật mạnh. Hai cô gái trong phòng đều giật mình, ngước lên nhìn, chỉ thấy Đường Dịch đứng ở cửa phòng, trong trang phục màu đen, tư thế đầy mê hoặc.
Cách sau đó một ngày, Kỷ Dĩ Ninh được bác sỹ Thiệu thông báo cô có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được.
"Ồ?" Kỷ Dĩ Ninh có chút ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin này: "Không phải là tuần sau em mới được xuất viện ư?"
"Sức khỏe của em hồi phục tốt hơn so với tưởng tượng. Sao cảm thấy bất ngờ à?" Bác sỹ Thiệu mỉm cười, trong bộ đồng phục bác sỹ màu trắng, cả người anh toát lên vẻ oai phong lẫm liệt kiểu "tôi là chuyên gia", "Những nơi như bệnh viện, càng ít đến đó càng tốt, người qua người lại, mầm bệnh cũng nhiều. "
Đường Dịch lần lượt mặc quần áo cho Kỷ Dĩ Ninh, thời tiết mùa đông lạnh giá, sau khi mặc thêm áo khoác ngoài lại quấn khăn quàng cổ cho cô, Đường Dịch vuốt ve mặt cô, "Nghe thấy rồi đấy, đến bác sỹ còn nói thế thì phải nghe lời chứ!"
"Ừm... "
Trong quá trình chung sống với Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh luôn rất bị động, Đường Dịch và Thiệu Kỳ Hiên đều đã nói như vậy, Kỷ Dĩ Ninh chỉ biết gật đầu đồng ý. Chỉ là, trong lòng cô còn vương vấn một chuyện: "Em muốn tạm biệt cô bé y tá đã chăm sóc em trước khi về. "
Hôm qua cô còn có chuyện muốn hỏi cô bé, nhung vẫn chưa hỏi xong.
Kỷ Dĩ Ninh liếc nhìn Đường Dịch, cô còn nhớ, cô bé y tá đó ngày hôm qua đã bị anh gọi ra ngoài. Ngữ khí của Kỷ Dĩ Ninh trở nên lo lắng, "Anh... không làm gì cô ấy đây chứ?"
Khóe môi của Đường Dịch khẽ nhếch lên, đầu lông mày cũng nhếch lên theo, "Một cô gái hơn hai mươi tuổi, anh có thể làm gì chứ?"
"Em đâu có nói anh những chuyện đó. " Kỷ Dĩ Ninh hơi xấu hổ không biết phải biểu đạt như thế nào: Là em muốn hỏi, sao hôm nay cô ấy không đến? Thời gian qua, cô ấy luôn chăm sóc em, em xuất viện rồi, rất muốn gặp cô ấy để chào tạm biệt. "
Nghe xong, Thiệu Kỳ Hiên thầm chu môi lại.
Liếc xéo về phía Đường Dịch một cái, bác sỹ Thiệu thầm nghĩ, cậu thấy đấy, ai bảo cậu hôm qua đột nhiên cho y tá của tôi nghỉ việc, bây giờ cậu nói dối thế nào với Kỷ Dĩ Ninh đây
Không sai, sự việc không đơn giản như Kỷ Dĩ Ninh nghĩ...
Thời gian: chiều tối hôm qua.
Địa điểm: phòng làm việc của Thiệu Kỳ Hiên.
Khi Thiệu Kỳ Hiên đi kiểm tra các phòng bệnh xong, quay về phòng làm việc, nhìn thấy các thuộc hạ của nhà họ Đường khí thế bừng bừng đứng chặn ngoài cửa, còn đang nghi ngờ xem đã có chuyện gì xảy ra, khi bác sỹ Thiệu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, các tĩnh mạch trên thái dương bỗng giật mạnh, mổ hôi lạnh lập tức thi nhau toát ra.
Cô bé y tá phụ trách chăm sóc Kỷ Dĩ Ninh đang quỳ trên mặt đất khóc đến lạc cả giọng, Đường Dịch ngồi trên sofa, dựa người vào ghế mái tóc trước trán rủ xuống, không nhìn rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt.
"Đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiệu Kỳ Hiên cảm thấy mông lung khó hiểu, thầm nghĩ nơi đây là chỗ cứu người sắp chết, giúp người bị thương, không thể để cậu ấy làm loạn được. Bác sỹ Thiệu vốn có một trái tim anh hùng thương hoa tiếc ngọc, vội vàng đặt đồ đạc trên tay xuống, chạy tới đỡ cô y tá đang quỳ trên mặt đất, "Nào, cứ đứng lên đã. "
Ai ngờ, cô y tá đó lại một mực không chịu, cũng không dám, ngược lại còn tiến thêm mấy bước gần về phía Đường Dịch vừa khóc vừa nói rất thương tâm: "Dịch thiếu gia, tôi không cố ý, tôi không biết. "
Thiệu Kỳ Hiên vừa nghe xong, mím rnôi lại, bàn tay muốn đỡ cô ấy đứng lên bỗng dừng lại có một dự cảm không tốt lành.
Giọng nói của Đường Dịch bỗng nhiên vang lên, thanh âm không cao, nhưng cực kỳ nguy hiểm: "Nói, chuyện đó ban nãy cô đã nói được bao nhiêu phần với Kỷ Dĩ Ninh rồi?"
"Không có, thật sự là không có. " Cô y tá vừa khóc vừa lắc đầu, giơ tay thề: "Tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói, chỉ có một câu, thật đấy, tôi chi nói với chị ấy một câu... "
Đuòng Địch chợt cười, "Câu gì?"
Cô bé vô cùng sợ hãi, anh rõ ràng đã nghe thấy câu nói đó của cô. Cô run run trà lời: "Tôi nói với chị Kỷ Dĩ Ninh, nghe mẹ tôi nói, bệnh đau sinh lý nếu quá nghiêm trọng sẽ không dễ có con. "
Còn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, "xoảng" một tiếng, khiến tất cả những người có mặt tại đó đều hoảng sợ.
Thiệu Kỳ Hiên ngước mắt lên, chỉ thấy Đường Dịch giơ tay đập vỡ lọ hoa bên cạnh, những bông hoa bách hợp yêu kiều điêu tàn trong tay anh, lọ hoa bằng thủy tinh trong suốt vỡ tan dưới đất, nước chảy tràn qua các mảnh vụn thủy tinh, nhếch nhác khắp sàn nhà.
Sau đó, Đường Dịch bỗng nhiên đứng dậy, bộ âu phục màu đen vừa khít với dáng người. Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, cúi người xuống, tay trái bóp chặt cằm cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Cô có biết không, câu nói này của cô đem lại cho tôi rất nhiều phiền phức... "
Cô y tá bị khiếp sợ tới mức mềm nhũn cả chân ngay cả việc khóc cũng không dám, chỉ có những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: "Tôi... tôi không cố ý... "
"Ra ngoài làm việc, làm sai rồi thì đừng nên trách tôi "
Đường Dịch dường như đã mất đi sự nhẫn nại, hất mạnh khuôn mặt cô, không chút dịu dàng. Thiệu Kỳ Hiên cúi đầu, nhìn thấy chỗ bị Đường Dịch túm chặt trên khuôn mặt cô đỏ ửng cả lên.
Thiệu Kỳ Hiên mím môi, anh đã nhìn thấy rất rõ ban nãy Đường Dịch đã bạo lực một cách thầm lặng như thế nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Đường Dịch nói "Vào đi", bóng dáng của Doãn Khiêm Nhân liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Đường Dịch rút chiếc khăn tay luôn mang theo người ra lau tay, như là rất căm ghét mùi vị của người con gái khác vương bẩn trên tay mình, cũng không nhìn Doãn Khiêm Nhân, tiện thể hỏi một câu: "Điều tra xong rồi ư?"
"Vâng!" Doãn Khiêm Nhân gật đầu, giọng nói cung kính: "Cô ấy là y tá mới tốt nghiệp Đại học c của thành phố này, ở lại thành phố làm việc, hoàn cảnh gia đình là... " Doãn Khiêm Nhân báo cáo rõ từng mục một.
Cô y tá thẫn thờ, hoàn toàn không ngờ vận mệnh của mình bị một người đàn ông nắm vững trong lòng bàn tay.
Nhưng Thiệu Kỳ Hiên hiểu, anh rất hiểu, Đường Dịch đã ra tay, chắc chắn là sẽ sát thương, người bình thường quả không thể chịu đựng được hậu quả do anh mang lại.
Thiệu Kỳ Hiên cảm thấy thương xót, chường mặt ra cầu xin cho nhân viên của mình: "Cô ấy không cố ý, cậu coi như nể mặt tôi, tha cho cô ấy một lần đi. Đừng đối xử với cô ấy.... tàn nhẫn."
Đường Dịch ngước mắt lên, liếc nhìn về phía Thiệu Kỳ Hiên.
Thái độ của Thiệu Kỳ Hiên rất nghiêm túc: "Bệnh của Dĩ Ninh cứ giao cho tôi. Đối với tôi, cậu tuyệt đối yên tâm chứ?"
Hai tay của Đường Dịch đút trong túi quần, cứ chăm chú nhìn Thiệu Kỳ Hiên như vậy trong vài phút. Trong mây phút đó, đến Thiệu Kỳ Hiên cũng không biết vận mệnh của mình tiếp theo sẽ thế nào. Kỷ Dĩ Ninh là giới hạn cuối cùng của Đường Dịch, hôm nay có người chọc giận giới hạn cuối cùng của người đàn ông này, Thiệu Kỳ Hiên biết, nhân tố bạo lực vốn ngủ yên bao nhiêu năm qua của Đường Dịch đã bắt đẩu từ từ trỗi dậy.
Giằng co hồi lâu, Đường Dịch cuối cùng cũng lên tiêng phá vỡ cục diện bế tắc: "Khiêm Nhân. "
"Vâng?"
Tôi không muốn gặp lại cô gái này ở đây, cậu biết phải làm gì rồi chứ?"
"Vâng, tôi biết rồi. "
Ngay lập tức, ngay cả Doãn Khiêm Nhân cũng thương hại liếc nhìn cô gái đang quỳ trên mặt đất một cái. Thật sự rất đáng thương, nói sai một câu, chọc giận Đường Dịch, kết cục lại như vậy.
Vậy là cuối cùng, Kỷ Dĩ Ninh quả nhiên không còn cơ hội chào tạm biệt cô y tá đó.
Đường Dịch chỉ nói một câu: "Bệnh viện điều động nhân sự, làm sao anh biết được?" Sau đó khẽ ngước mắt nói thêm một câu: "Nếu em muốn biết, hay là hỏi bác sỹ Thiệu đi hừ?
Trên trán Thiệu Kỳ Hiên ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi là bác sĩ ngoại khoa mà... " Là thiên sứ cứu người sắp chết, giúp người bị thương đây.
Anh ta nói dối mà không bị lộ đã là rất cừ rồi, con người này còn muốn lôi cả mình vào cùng nói dối nữa chứ!
Lương tâm bé bỏng của bác sỹ Thiệu bị tra khảo nghiêm trọng
Đường Dịch đưa mắt nhìn, sắc lạnh, không chút kiêng nể anh ta đang uy hiếp anh.
Thiệu Kỳ Hiên
Không biết xấu hổ.
Quả thực là vô cùng không biết xấu hổ.
Bác sỹ Thiệu của chúng ta là người có văn hóa, mặc dù đã bị Đường Dịch làm cho da mặt co rúm lại, vẫn chỉ có thể phối hợp nở một nụ cười vô hại: "Đúng, y tá Chu bị chuyển đến phòng bệnh khác rồi, bây giờ đang rất bận. Dĩ Ninh, muốn chào hỏi thì để sau cũng được, cơ hội còn nhiều mà. "
"Em nghe thấy rồi đấy. " Đường Dịch vuốt ve khuôn mặt Kỷ Dĩ Ninh, giọng điệu rất dịu dàng: "Còn vấn đề gì không?
Kỷ Dĩ Ninh liếc nhìn Thiệu Kỳ Hiên một cái, niềm tin "dù Đường Dịch nói dối thì bác sỹ nhân dân cũng tuyệt đối không nói dối" trong lòng cô vô cùng kiên định, vậy là Kỷ Dĩ Ninh gật gật đầu, "Không còn gì nữa, chúng ta xuất viện thôi. "
Đường Dịch mỉm cười.
Thiệu Kỳ Hiên nhìn biểu hiện của anh, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Sự việc bắt đầu mất kiểm soát.
Về tất cả bí mật của Kỷ Dĩ Ninh, Đường Dịch đã hạ quyết tâm, chôn vùi chúng trong im lặng.
Không tiếc giá phải trả, không tính hậu quả.
*****
Dưới sự chăm sóc hết lòng của Đường Dịch, sức khỏe của Kỷ Dĩ Ninh ngày một chuyển biến tốt hơn, khẩu vị cũng tốt hơn, mỗi tối Đường Dịch sai người nấu các loại canh bổ dưỡng nhưng Kỷ Dĩ Ninh cũng chỉ ăn được một bát, so với trước đây, cứ đến tám giờ là cô thấy mệt mỏi, bất luận thế nào cũng không muốn ăn thêm thứ gì đó, bây giờ Ký Dĩ Ninh rõ ràng đã khỏe hơn nhiều rồi.
Trong thời gian này, người trong cuộc Kỹ Dĩ Ninh lại không biết rằng, trong mắt những người xung quanh, Đường Dịch đã thay đổi bất thường đến mức độ nào.
Anh yêu chiều cô.
Ý muốn nói rằng, sự yêu chiều quá mức đó đã gần như phát điên rồi.
Một buổi chiều tối nọ, Đường Dịch xuất hiện tại hội trường đấu thầu đã từng chấn động một thời, ngay cả Đường Thần Duệ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, vội vàng quay lại hỏi người trợ lý Hàn Thâm: "Sao cậu ta lại ở đây? "
"Tôi cũng không rõ lắm."Trợ lý Hàn cũng cảm thấy khó hiểu: "Tối này tất cả những người có hứng thú với buổi đấu giá đều ở đây, trong phiếu điều tra trước đó, lại không nghe thấy nói Đường Dịch có hứng thú với lĩnh vực này."
"Sao cậu ấy có thể có hứng thú được? "Đường Thần Duệ giơ tay gõ vào tay vịn của sofa, từng nhịp, từng nhịp một, đối lập với tư thế nhàn nhã là tốc độ suy nghĩ vô cùng nhanh trong đầu: "Hôm nay đấu giá về đất phát triển thương mại, nhà họ Đường lại không quản tới lĩnh vực này."
Đường Thần Duệ nhìn về phía Đường Dịch, chỉ thấy Đường Dịch cùng các thuộc hạ ưu tú đều đã đến, cung kính đứng đợi ở bên ngoài, Đường Dịch mặc một chiếc áo somi màu đen, không thắt cà vạt, không cài hai cúc trên, để lộ xương quai xanh, tư thế quyến rũ tương phản với những người trong trang phục chỉnh tề nghiêm trang có mặt tại đó, ánh đèn phản chiếu trên người anh không chút kiêng nể, anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, cả người anh như một bóng ma hung dữ.
"Hàn Thâm. " Gọi trợ lý một tiếng, trong vòng một giây, Đường Thần Duệ liền đưa ra quyết định xóa bỏ: "Gạch bỏ tên tham gia của Đường Thịnh, tối hôm nay chúng ta quyết không ra tay. "
Vừa nghe thấy câu này, Hàn Thâm nhìn Đường Thần Duệ như đang nhìn thấy ma quỷ: "Anh không phải là đang đùa chứ?" Ông chủ, tiền bạc đấy, vấn đề quan trọng là tiền bạc đã đầu tư hết cả rồi.
"Chuyện này tôi có thể mang ra đùa được sao?" Đường Thần Duệ mỉm cười, hất cằm về phía Đường Dịch: "Mặc dù tôi không biết rốt cuộc là vì lý do gì mà cậu ấy xuất hiện ở đây, nhưng có một chuyện, là đối thủ cạnh tranh với Đường Dịch, Đường Thần Duệ tôi không làm những chuyện không nắm chắc được này. "
Nghe xong, anh bạn Hàn Thâm động viên ông chủ của mình một cách rất trượng nghĩa, "Hà tất phải nhường anh ấy, anh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. "
Mặc dù dũng cảm nói ra những lời trượng nghĩa đó, nhưng nghe thế nào cũng thấy giống xã hội đen vậy chứ...
"Hàn Thâm... " Anh bạn họ Thần lập tức không vui, nghiêm sắc mặt lại, "Tôi kinh doanh chân chính. "
Khóe môi của Hàn Thâm co lại. Anh ấy vừa nói gì nhỉ? Anh ấy nói anh ấy chân chính ư?
Đường Thần Duệ nghĩ tới việc anh và Đường Dịch là huynh đệ, nhưng cuối cùng vì lập trường không giống nhau mà hễ gặp nhau là đối chọi, lại nghĩ hai bên mặc dù không hòa thuận cũng vẫn tôn trọng, quý mến nhau trên phương diện mới "Điệp huyết song hùng". Với cảm giác này, Đường Thân Duệ luôn không nhịn được, muốn thử một lần, may mắn thay, chút lương tâm nhỏ bé còn lại đã kịp thời giữ được anh lại.
"Được rồi! Lần này Đường Thịnh thua lỗ bao nhiêu, cứ tính vào của tôi. " Đường Thần Duệ nhìn Đường Dịch ở phía xa, cảm thấy mình thật có lương tâm, vỗ vỗ vào vai người trợ lý: "Cậu ấy sau khi lấy vợ, buổi tối liên tục vui vẻ với vợ, những người độc thân như chúng ta không nên ngáng chân vào, cần hiểu nỗi khổ tâm của người đàn ông đã lập gia đình. " Nói xong, Đường Thần Duệ tự cảm thấy cảm động. Ôi, anh là một người đàn ông độc thân có giới hạn đạo đức biết bao.
Hàn Thâm: "...."Ông chủ, hoạt động tâm lý của anh có thể phong phú hơn một chút không?
Đường Thần Duệ không có ý trêu đùa, không bắt nạt ngưòi trợ lý lương thiện của mình nữa, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, kéo trợ lý Hàn ngồi xuống, nhướng mày về phía Đường Dịch, giọng điệu rất sâu xa: "Nhìn xem, xem ra tối nay cậu có cơ hội để chứng kiến phong cách tàn sát của Đường Dịch rồi đây. "
Hàn Thâm thầm đưa ra đánh giá: "Ở đây hôm nay đều là những tập đoàn tài chính thực lực hùng hậu, giá khởi điểm đưa ra là ba trăm triệu, mỗi lần giơ tay là hai mươi triệu, so với đối thủ, vẻ ngoài đẹp trai của Đường Dịch là điều đương nhiên, nhưng nói chuyện bằng tiền bạc, anh ấy chưa chắc đã có thể thắng được một cách nhẹ nhàng. "
Đường Thần Duệ lập tức bật cười.
Bất ngờ đưa tay véo vào mặt của người trợ lý, giọng nói có vẻ không nghiêm túc của Đường Thần Duệ lại mang hàm ý sâu xa: "Hàn Thâm, sao cậu lại đáng yêu đến thế chứ... "
Một khi đã hiểu Đường Dịch là người như thế nào rồi thì sẽ giống như Đường Thần Duệ, hiểu được dưới vẻ đẹp ấy là chất cực độc, không cẩn thận có thể lấy mạng người khác.
Một giờ đồng hồ ngắn ngủi, dự cảm của Đường Thần Duệ đã ứng nghiệm.
Khi bắt đầu phiên đấu giá cạnh tranh kịch liệt, các tập đoàn ra giá không ngừng, liên tục giơ tay, tần suất ra giá khiến ai nấy đều hoa mày chóng mặt. Đường Dịch chỉ ngồi xem, cũng không để ý người bên cạnh báo giá, cũng không theo dõi diễn biến sự việc, cúi đầu cầm điện thoại di động trên tay, từng chữ, từng chữ trả lời tin nhắn, thi thoảng, điện thoại di động lại rung lên báo hiệu có tín nhắn mới hai chữ "Dĩ Ninh" đã chiếm hết cả màn hình điện thoại di động của Đường Dịch.
Nội dung tin nhắn thứ năm của Kỷ Dĩ Ninh: "Tối nay mấy giờ anh về? Em đợi anh. "
Đường Dịch đột nhiên dừng ý định trả lời ngẩng đầu, gọi Doẫn Khiêm Nhân một câu, "Mức giá thế nào rồi?"
Doãn Khiêm Nhân cung kính trả lời: "Chỉ còn lại hai tập đoàn, giá đấu thầu vượt nhiều lần giá ban đầu. "
Đường Thần Duệ ở đằng xa dường như đã có dự cảm, vừa hay nhìn về phía Đường Dịch, chỉ thấy Đường Dịch cất điện thoại, dường như đã mất hết kiên nhẫn, ánh mắt lóe lên ý muốn tiêu diệt bằng hết. Khóe môi của Đường Thần Duệ cong lên: Đến rồi, Đường Dịch thâm độc và quyến rũ đó đến rồi.
Một giây sau, Đường Dịch giơ giơ tay ra hiệu, đưa ra một con số: "Một tỷ. "
Một tiếng búa vang lên.
Cả hội trường náo động.
Đường Dịch đứng lên, nói với Doãn Khiêm Nhân một câu "Giao cho cậu xử lý", điều đó chứng tỏ tâm tư của anh không ở đây, vừa đi ra ngoài vừa rút điện thoại ra bấm vào nút gọi nhanh, người đứng ngay bên cạnh chỉ nghe thấy anh nói với người đầu dây bên kia với giọng điệu hết sức dịu dàng: "Anh về ngay đây, em đợi anh thêm ba mươi phút nữa. "
Bỏ lại mọi người ở trong hội trường hoặc là sửng sốt, hoặc là thẫn thờ, hoặc là ngẩn ngơ.
Trợ lý Hàn của Đường Thịnh thở hắt một hơi, có cảm giác sửng sốt như sau khi bị cướp giật; buông một câu cảm thán: "Ném tiền qua cửa sổ, ừm, tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi. "
Đường Thần Duệ bật cười, cảm thấy anh trợ lý đơn thuần lương thiện cùa mình thật đáng yêu, nhất thời nổi hứng trêu đùa, véo khuôn mặt của Hàn Thâm, hạ thấp giọng, nói một câu có lực sát thương hơn: "Nếu tôi nói với cậu, Đường Dịch làm vậy là vì một người phụ nữ, liệu cậu có cảm thấy người đàn ông này điên rồi không?"
Hàn Thâm: " ..... "
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Hàn Thâm nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Nếu đúng là vì một người phụ nữ, một tỷ đó, thực sự là điên rồi. "
Khóe môi của Đường Thần Duệ cong lên, đứng dậy bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Hàn Thâm, Đường Thần Duệ hạ thấp giọng nói với anh ta một bí mật.
"Đường Dịch vì người con gái này mà đã tiêu diệt cả một gia tộc trên giang hồ chỉ trong vòng một đêm. Một tỉ, so với sinh mệnh con người, tuyệt đối không là gì trong mắt của Đường Dịch. "
Người đó tên là Kỷ Dĩ Ninh, cô ấy là lý do, không thể coi nhẹ cô ấy, cô ấy là ngòi nổ cho sự tồn tại của máu tanh và sự cứu rỗi trong con người Đường Dịch.
Mặc cho năm tháng trôi qua, thời gian trôi đi, tình cảm của Đường Dịch với Kỷ Dĩ Ninh là hoang đường, là đẹp đẽ, là không thay đổi, là thâm độc, là không thể tách rời, là yêu đến khi chết.
Đường Than Duệ chậm rãi đi ra ngoài, dường như cuối cùng đã hiểu ra, nụ cười trở nên bí hiểm. Đối với chuyện tình cảm của Đường Dịch sau này, Đường Thần Duệ đã dự đoán được bước ngoặt cuối cùng bắt buộc phải có mệnh đề "thế nhưng". Đứng ở lập trường bạn bè, anh không thể nhẫn tâm với kết cục đang hạ màn trong tương lai.
Mối tình này quá đẹp, nhất định phải chịu gian khổ. Từ trước đến nay trên thế gian này, những sự việc quá đẹp đều có số mệnh không may mắn.
Như nữ hoàng Rem Northrop của người Amazon đã nói với võ sư viễn chinh thành Thebes rằng: nếu anh thấy vẻ đẹp của tôi có gì đặc biệt, đó chỉ là bởi vì nỗi đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng suốt cuộc đời nhiều hơn bất kỳ người bình thường nào trên thế gian này.
Đường Thần Duệ đoán không sai, tất cả những việc mà tối nay Đường Dịch làm chỉ vì một mình Kỷ Dĩ Ninh.
Đường Dịch về đến nhà, đi thẳng vào phòng ngủ chính, liền nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh đang ôm điện thoại nói chuyện, khuôn mặt rất thanh tú, nét mặt lúc nói chuyện lộ rõ vẻ trong sáng, vui tươi.
Anh nghe thấy cô nói: "... Thật không? Vậy thì tốt rồi, tớ vốn dĩ vẫn lo lắng, nếu tất cả quá khứ đều không còn tồn tại nữa, tất cả mọi người đều vì những chuyện đó mà rời xa, vậy thì sau này tớ không thể đến thăm mọi người được nữa rồi. "
Đầu dây bên kia vọng ra giọng nói của vài người: "Bọn tớ cũng vậy, đã lo lắng rất lâu, lần này thì tốt rồi. Rất muộn rồi, Dĩ Ninh, chúc ngủ ngon. "
"Chúc ngủ ngon. "
Kỷ Dĩ Ninh nói chuyện điện thoại xong, cúp máy.
Chưa kịp ngước mắt lên đã có một bóng người phủ xuống, giống như thần giao cách cô ngẩng mặt, hơi nghiêng sang bên trái một chút, vừa vặn chạm vào đôi môi đang cúi xuống của Đường Dịch, khoảng cách giữa hai người thật gân gũi, Đường Dịch đỡ phía sau gáy cô, ấn xuống, ngay cả nụ hôn cũng trở nên quyết liệt. Kỷ Dĩ Ninh có chút xúc động.
"Gần đây anh sao thế?" Cô có chút bất an: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không thể nói với em?"
Đường Dịch buông cô ra, đưa tay vuốt ve phần môi vừa bị anh cắn của cô, "Không có gì. "
Anh ngồi xuống bên giường, vuốt ve khuôn mặt cô, "Em vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
"Là những người bạn ở cùng em ngày trước. "Nhắc đến những chuyện không hay trước đây, Kỷ Dĩ Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ coi như một bài học trong đời, cũng là một niềm hanh phúc: "Ba năm trước, sau khi nhà em xảy ra chuyện, em thuê phòng trọ ở con phố đó khoảng nửa năm. Ban ngày hết sức bận rộn, có lúc buổi tối cũng phải đi làm. Em là một người tương đối may mắn, hồi đó những việc biết làm không nhiều, nhưng không bị các bạn cùng phòng chê cười, vẫn ra tay giúp đỡ hướng dẫn em làm việc. "
Người may mắn.
Mặc dù lưu lạc gặp tai họa chết người, Kỷ Dĩ Ninh vẫn có thể bình tĩnh nóỉ ra hai từ "may mắn", dường như chưa từng có chuyện tàn sát xảy ra, cũng như chưa từng có chuyện tuyệt vọng xảy ra. Mỗi lần như thế, Đường Dịch lại nghĩ, trong thế giới yêu nghiệt này, anh có thể đi đâu để tìm được một Kỷ Dĩ Ninh thứ hai?
Anh hận số phận, tại sao vẫn không buông tha cho cô?
Đường Dịch thu lại cảm xúc, cẩn thận không để lộ ra ngoài, nắm tay cô biết gan bàn tay cô lúc nào cũng lạnh, anh giúp cô làm ấm lên, "Hiếm khi thấy em vui như thế. "
"Vâng "Cô nói: "Trước đây nghe nói bên đó bị quy hoạch thành đất thương mại, phải dỡ bỏ. Một khi đề cập tới chuyện này, cho dù là một người không hiểu chuyện như em cũng hiểu được chắc chắn sẽ xảy ra những việc mà người bình thường không thể khống chế được "
Nền giáo dục được thụ hường từ lâu khiến Ký Dĩ Ninh nói chuyện một cách khó hiểu, nhưng ai cũng biết, thế sự hiểm ác, nói đến là đến, sự đổ máu và đấu tranh kịch liệt trong đó, người ngoài cuộc mãi mãi không thể nói hết được.
Nhưng vẫn còn may, sự việc đã có bước chuyển biến tốt. Cô không giấu được sự vui vẻ, nói: "Nghe nói phía ra giá đấu thầu tối nay không có ý định tiến hành phát triển thành đất thương mại, chỉ là đấu giá thôi. Nhưng dù thế nào, tin tức này đối với em vẫn là tin tốt lành. "
Thần sắc của Đường Dịch vẫn rất bình thường, chỉ là khóe môi hơi cong lên, dường như việc ra tay đấu giá một tỷ để đổi lấy nụ cười của Kỷ Dĩ Ninh là chuyện đương nhiên.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Ha, hóa ra là cảm giác như vậy.
Đường Dịch biết tất cả những việc mình làm đã gần đến mức điên rồ thiếu kiểm soát, nhưng chuyện tín ngưỡng này vốn dĩ không có thuốc chữa, giống như vua Bulgaria chi vì nhìn thấy một bức tranh treo tường miêu tả cảnh vượt ngục mà thay đổi đi theo Kitô giáo, điên đến mức không còn đạo lý, điên đến mức không có lý do.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |