Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 20

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 20
Khi dễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chiếc xe thể thao màu đen lướt nhanh trên mặt đường.

Một câu nói, anh đã uy hiếp cô đến tột cùng. Kỷ Dĩ Ninh thấy hoảng sợ, cô biết rõ cá tính của Đường Dịch, khi đã thật lòng thì quả thực việc gì cũng có thể làm được. Cô chỉ có thể im lặng không nói gì thêm nữa, mặc cho Trình Ưng Trí ở phía sau hét gọi tên cô, cô cũng không dám quay lại, cô ngoan ngoãn mặc cho Đường Dịch nắm chặt tay cô, đưa cô rời xa.

Lên xe, Đường Dịch không thèm nhìn cô, chút ý muốn nói chuyện với cô cũng không có. Trong lòng Kỷ Dĩ Ninh rất giá lạnh, không nói rõ được là cảm giác gì, cô ngẩng lên, vô tình nhìn thấy một tập tài liệu bị anh vứt sang một bên. Cô lặng lẽ cầm lên, cúi đầu nhìn, lúc đó cô sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

Tất cả đều là tài liệu bí mật của nhà họ Trình từ những giao dịch kín đến những mối quan hệ qua lại bí mật của các bên liên quan, nếu tung ra một tin bất kỳ, cũng đủ để làm Trình Ưng Trí đau đầu.

Kỷ Dĩ Ninh đặt tài liệu xuống, tay hơi run run.

Cô nghe thấy ngay cả giọng nói của mình cũng đang run rẩy, "Anh điều tra anh ấy?"

"Em nói những thứ này ư?" Liếc nhìn xấp tài liệu trong tay cô, Đường Dịch cười, cong môi chế giễu: "Nếu như anh sử dụng thế lực của nhà họ Đường để đi điều tra một người, em nghĩ là chỉ có từng này thôi sao?"

Ý nói rất rõ ràng: Đây chẳng qua chỉ là sự cảnh cáo của anh. Sự cảnh cáo của Đường Dịch mà thôi, cũng đủ để đùa chết Trình Ưng Trí rồi.

Kỷ Dĩ Ninh nhắm mắt lại, cô nghĩ giữa cô và anh không nên như thế này, mối quan hệ yêu đương căng thẳng như vậy, không nên thuộc về Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh.

Cô nhẹ nhàng nói: "Mình nói chuyện một lát được không anh?"

"Em muốn đi London à? "

Kỷ Dĩ Ninh: "...... "

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Đường Dịch bị bao phủ một lớp u tối, lặp lại câu nói một cách cố chấp, trong lời nói có vẻ cay nghiệt chưa từng có: "Anh chỉ hỏi em một câu, em muốn đi London ư? "

Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên bị hỏi, vấn đề này không thể trả lời một cách đơn giản, nó đên quá đột ngột, căn bản là cô không có chút đề phòng. Nó giống như một tòa thành hình vòng cung hoa lệ, khép kín mà cổ kính, nhưng lại có vẻ đẹp lạ thường thu hút Kỷ Dĩ Ninh. Cô muôn bước vào, và giờ phải trả giá.

Sự im lặng của cô đã cho Đường Dịch đáp án hay nhất.

Ngày tháng trôi đi, tuổi xuân qua mau, ngay từ lúc bắt đầu anh đà hiểu rõ, những năm tháng đã qua mới là hung thủ đáng sợ nhất, Kỷ Dĩ Ninh sẽ lưu luyến anh ta. Điều làm anh không lường trước được là ngày này lại đến nhanh như vậy, đến gấp như vậy, gần như là một sự hủy diệt, không thể phản kháng.

Chiếc xe Spyker màu đen đột nhiên phanh gấp và dừng lại.

Tiếng phanh xe nghe chói tai hung tợn, hôi tanh mùi máu.

Đường Dịch không xuống xe cũng không nói lời nào, trong bóng tối hai người cứ ngồi lặng yên như vậy, như là một trận căng thằng trầm mặc. Sau đó Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá rất ít khi có, ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Đường Dịch không biết từ khi nào đã đốt một điếu thuốc. Anh lửa trong tay mờ nhạt dưới ánh sáng lờ mờ, Kỷ Dĩ Ninh hoảng hốt trong giây lát, dường như nhìn thấy người đàn ông trước mặt hiện lên với ánh mắt đầy nham hiểm, quyết chí và càng nhiều bi thương.

Anh đưa tay lên rít một hơi thuốc, sau đó Kỷ Dĩ Ninh nghe thấy anh nói.

"Em muốn đi London đúng không? Nếu vậy thì anh nói cho em biết, anh sẽ không đế em đi đâu... "

Cũng chính vào một đêm đông giá lạnh, toàn bộ miền Nam Trung Quốc rơi vào bão tuyết Kỷ Dĩ Ninh phát hiện ra, cuộc chiến tranh lạnh với Đường Dịch đã bắt đầu một cách lạ lùng.

Anh đưa cô đi tới tiệc rượu, đưa cô đi tới cửa hàng bán lễ phục không thèm để ý đên việc cô khẽ từ chối.

Trong màn đêm, chiêc xe spyker màu đen dừng lại.

Dường Dịch lạnh lùng nói: "Xuống xe. "

Kỷ Dĩ Ninh không động đậy, hỏi: "Đây là đâu?"

Đường Dịch không trả lời, một mình xuống xe, đóng cửa, đi tới bên cửa xe nơi cô ngồi, một tay mở cửa xe, tay kia kéo cô xuống trong trạng thái ép buộc.

"Ôi, anh... "

Bất chấp sự giãy giụa của cô, anh kéo tay cô đi về phía trước. Cô bị anh kéo rất đau, khẽ tranh luận phía sau anh: "Đường Dịch, Đường Dịch, anh có đạo lý một chút được không?"

Anh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Vung tay đẩy cô sát vào bức tường ngoài bằng kính của cửa hàng, anh bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, áp sát môi cô, giọng điệu uy hiếp mà tế nhị: "Kỷ Dĩ Ninh, tốt nhất em nên nghe lời. "

Thấy được vẻ nguy hiểm của Đường Dịch, cô biết rõ anh tuyệt đối không phải là đang nói đùa.

Vậy là, cô đành nén lại tất cả những lời tranh cãi, nuốt trọn toàn bộ nỗi ấm ức.

Anh lanh lùng nhìn cô vài phút, sau đó mới buông cô ra, kéo tay cô, đẩy cửa bước vào một cửa hàng cao cấp.

Người quản lý cửa hàng này vừa nhìn rõ vị khách mới đến là ai, hai mắt bỗng sáng lên!

Mọi người ở đây đều biết, Dịch thiếu gia nhà họ Đường mấy chữ này tượng trưng cho thần tài. Đường Dịch từ nhỏ đã có thói quen vung tiền như rác, sau khi trưởng thành lại càng trầm trọng hơn, thường xuyên tiêu xài với những tấm ngân phiếu có mệnh giá lớn, mà mắt cũng không buồn chớp.

Thần tài đã đến, người quản lý cửa hàng vội dẫn người bước ra chào đón nồng nhiệt: "Hoan nghênh, hoan nghênh, vất vả quá, vất vả quá... Hôm nay Dịch thiếu gia đại giá, không biết là muốn xem gì đây?"

"Cút ngay. "

Đường Dịch không thèm đảo mắt một cái, coi như không nhìn thấy tất cả mọi người.

Người quản lý cửa hàng tuy rất ngượng, nhưng đành chịu vì vị Dịch thiếu gia có thế lực quá mạnh, sau lưng lại có thế lực ngầm của nhà họ Đường, khi Đường Dịch vừa xuất hiện ở đây, đã không ai dám nói gì nhiều.

Đường Dịch nắm chặt tay phải của Kỷ Dĩ Ninh, đi thẳng tới trước quầy lễ phục, móc tay một cái, lấy ra một loạt chiếc đầm dạ hội giá không hề rẻ.

"Những ngày tháng cùng anh ta ở London rất tự do, em rất thích phải không? Nhưng rất tiếc, ở bên anh, em không được tự do như vậy đâu. "

Đột nhiên, anh rút ra một xấp thẻ vàng, vung tay ném chúng lại trước mặt cô, tung lên trên quầy kính, phát ra một âm thanh đáng sợ. Đường Dịch quay lại nói với người quản lý cửa hàng, ánh mắt lạnh lùng.

"Quần áo ở đây, tôi lấy tất. Đưa cô ấy đi thử từng cái một, thử xong hết mới thôi."

Câu nói của Đường Dịch vừa thốt ra, đều khiến mọi người có mặt tại đó khiếp sợ.

Kỷ Dĩ Ninh quả thực cũng không dám tin những gì anh vừa nói. Khi Đường Dịch nói ra từ cuối cùng, Kỷ Dĩ Ninh căn bản là không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quả thực không thể nói lý, nếu cô muốn nói lý với anh thì đúng là đầu cô có vấn đề.

Nhưng Kỷ Dĩ Ninh vẫn là Kỷ Dĩ Ninh, lúc này đối mặt với một Đường Dịch ngang ngạnh vô lý như vậy, vẫn nhớ phải duy trì đạo đức đã được tu dưỡng "có hỏi tất có đáp" của mình.

Nhìn xấp thẻ đang rải rác nằm trước mặt, cô nói: "Em không thiếu quần áo. " Cô trả lời anh một cách cân nhắc: "Vì thế, em không cần mua. "

Nét mặt của Đường Dịch trông rất khó coi, tay nắm chặt, ngay cả các khớp xương cũng đều trắng bệch: "Kỷ Dĩ Ninh!"

Từ trước tới giờ, điều Đường Dịch thấy đau lòng nhất chính là sự lạnh lùng của Kỷ Dĩ Ninh. Cho dù anh ép bức cô thế nào, cô cũng vẫn giữ nguyên thái độ đó, lạnh lùng không buồn đáp trả, người ngoài nhìn vào, sẽ cảm thấy tính tình của Kỷ Dĩ Ninh thật dễ chịu, mà không biết rằng đứng trước mặt Đường Dịch, cô nản lòng nhụt chí đến nhường nào.

Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, quay người với vẻ rầu rĩ: "Em muốn về nhà. "

Đường Dịch không ngăn cản cô.

Kỷ Dĩ Ninh trong lòng bực bội, giận anh gây rối vô cớ, sau khi bước về phía trước mấy bước mới phát hiện ra Đường Dịch không hề ngăn cản mình.

Anh lại không ngăn cản cô?

Ở bên anh hai năm, Kỷ Dĩ Ninh tất nhiên sẽ không đơn thuần tới mức nghĩ rằng Dường Dịch bỗng nhiên lại trở nên lương thiện, kinh nghiệm cho cô thấy, một Đường Dịch không ra tay còn nguy hiểm hơn nhiều một Đường Dịch đang trong cơn giận dữ Đường Dịch đột nhiên buông tay để cô đi, lại làm bước chân Kỷ Dĩ Ninh chậm lại.

Đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy phía sau mình, Đường Dịch bỗng nhiên chậm rãi cất tiếng: "Kỷ Dĩ Ninh, nếu hôm nay em dám rời khỏi đây, thì đừng trách anh ra tay không nể tình. "

Kỷ Dĩ Ninh dừng bước, từ từ quay người lại.

"Anh muốn làm gì? " Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhìn anh, giống như nhìn thấy một người xa lạ: "Đường Kình đã từng nói, anh từ trước đến nay không đối phó với người bình thường, "

Nhiều năm như vậy, Đường Dịch làm việc luôn tuân theo một nguyên tắc: những sự hung ác, bạo lực, tanh máu kiểu Đường Dịch, luôn luôn chỉ đối phó với người trên giang hồ. Đường Dịch có nguyên tắc chơi của Đường Dịch, đối với người bình thường, anh không có hứng thú.

"Đường Dịch, anh đừng đối phó Ưng Trí, anh không thể làm như vậy... "

Kỷ Dĩ Ninh dường như bắt đầu lo sợ, muốn nói nhưng lại dừng lại. Cô hiếu rất rõ, gia thế Trình Ưng Trí có tốt hơn nữa, bối cảnh mạnh hơn nữa cũng không thể đấu được với nhà họ Đường.

Nếu Đường Dịch hận anh ấy, muốn dùng thủ đoạn của nhà họ Đường để đối phó với anh ấy, giống như đối phó người khác mấy năm gần đây, thêm một lần sát giới thì Ưng Trí ngay cả một cơ hội sống cũng không còn.

Cuối cùng, cô không kiềm chế được nữa, liền dịu giọng xuống: "Đừng nên như vậy, Đường Dịch, đừng nên như vậy có được không?"

"Đừng nên như vậy?" Đường Dịch cong môi lên, chế giễu: "Kỷ Dĩ Ninh, em sẽ không cho là em tùy tiện xin anh vài câu, anh sẽ mềm lòng không tính toán so đo gì cả sao?"

Lời nói khinh miệt của anh từ trên cao nhìn xuống đã kéo dài khoảng cách với cô, Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh, nhớ lại đã từng cùng anh ân ái mặn nồng, cảm xúc lưu luyến khiến cô quyết định tin tưởng anh, vậy là cô thận trọng nói: "Em biết, anh không phải là người như vậy. "

Đường Dịch mỉm cười, nói: "Anh không phải là người như vậy? Em nắm rất chắc điểm này của anh, phải vậy không?" Anh cười, "Kỷ Dĩ Ninh, ai đã nói với em, anh sẽ không ra tay với người bình thường?"

"Đường Kình nói với em. " Anh mỉm cười, giọng chế giễu: "Nếu anh nói cho em biết, nhà họ Đường có rất nhiều chuyện mà ngay cả Đường Kình cũng chưa bao giờ biết đến thì sao?"

Đưa tay gõ gõ vào mặt kính của tủ trưng bày, âm thanh uy hiếp tế nhị của riêng Đường Dịch: "Có một điều anh muốn nhắc nhở em, Đường Dịch anh đã từng làm những gì chỉ có mình anh là rõ nhất. Nếu em không tin, nếu muốn kiểm chứng, anh sẽ ra tay, lấy Trình Ưng Trí làm ví dụ hay nhất khiến cả đời này em sẽ không thể nào quên được. "

Ký Dĩ Ninh tái mặt, vừa giận vừa sợ: "Đường Dịch, anh đang đe dọa em à? "

"Sao cơ, đây là ngày đầu tiên em biết anh à?" Anh gằn từng chữ: "Kỷ Dĩ Ninh, anh nói thẳng cho em biết, ban ngày, anh không ra tay với Trình Ưng Trí là đã nể mặt em lắm rồi."

Tình yêu ấm áp và quá khứ giữa cô và Trình Ưng Trí đã khơi dậy bàản tính vốn đã chìm vào giấc ngủ sâu của Đường Dịch, đen tối, khát máu, không chừa đường sống.

Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Dĩ Ninh, lại đây. "

Lòng bàn tay cô ướt đẫm, toàn là mồ hôi lạnh, bởi vì cô rất sợ anh, chân không còn chút sức lực, thế là người cô cứng đờ, đứng yên không động đậy

Anh dường như đã không còn đủ kiên nhẫn, ánh mắt bỗng lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: "Anh nói lại một lần nữa, lại đây!"

Kỷ Dĩ Ninh chầm chậm bước tới, không còn sự lựa chọn, đi tới đường cùng.

Cô bước tới bên anh, đứng trước quầy hàng, nhìn những đồ trang sức có gắn kim cương sang trọng bày đầy trong tủ, dù đẹp nhưng rất lạnh lẽo, cũng giống như anh bên cạnh cô hiện giờ, không chút êm đềm, đáy mắt Kỷ Dĩ Ninh dần dần nhòa đi.

Đường Dịch kéo cô lại gần, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.

Trong lòng không ngừng muốn nói với anh, Đường Dịch, em là Dĩ Ninh, anh hãy nhớ, em là Kỷ Dĩ Ninh của anh, vì thế anh nên tốt với cô ấy hơn, đừng làm tổn thương cô ấy.

Nhưng ngọn lửa giận dữ đang không ngừng bốc lên trong lòng khiến anh sao có thể kiềm chế bản thân mình được.

Trước mắt anh luôn hiện ra cảnh tượng Kỷ Dĩ Ninh và Trình Ưng Trí sánh vai nhau bước trên phố, ấm áp mà hoài niệm, ôn lại quãng thời gian trước kia, chi có quá khứ và hồi ức và những điều không thể quên, nơi ấy không có Đường Dịch.

Đường Dịch trừng mắt, lửa giận bao trùm.

"Khiêm Nhân, hãy ở đây trông chừng cô ấy. Thả cô ấy ra, tôi giết luôn cả cậu. "

Trong quãng thời gian nhiều năm về trước, Kỷ Dĩ Ninh luôn nghĩ, mối quan hệ giữa người với người, khi đã yêu thì yêu hết lòng, dáng vẻ sẽ như thế nào nhỉ, sẽ rất đẹp sao? Kỷ Dĩ Ninh khi đó còn chưa có kinh nghiệm, con người và tâm hồn đều vô cùng giản đơn. Sau khi gặp Đường Dịch, cô đã khác đi nhiều so với trước kia, lòng biết rõ dù có cô an ủi bản thân là không sao nhưng cũng đã không thể tìm lại được tâm hồn bình yên nữa rồi.

Kỷ Dĩ Ninh bây giờ mới biết, yêu một người quả thực là một việc vô cùng mệt mỏi, tình yêu cũng giống như một bó hoa, hai người phải hiểu nhau, phải nở trên cùng một cành, cùng nhiệt độ, cùng mức gió, thậm chí là cùng sinh mạng, như thế mới có thể có cơ hội đua nở ở cùng một thời gian và địa điểm, một góc độ thích hợp, vừa đúng để em có thể nhìn thấy anh.

Doãn Khiêm Nhân đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh trong cửa hàng, ngồi cúi đầu nhìn Đường Dịch ở trước mắt đang vung tiền mua hết tất cả lễ phục, cô cũng chỉ sờ qua loa, mặc dù không nhìn thấy sự giận dữ trong mắt cô, nhưng Khiêm Nhân hiểu rõ, bị Đường Dịch bỏ mặc trước đám đông, một mình hứng chịu cái nhìn soi mói của đám đông, là một người con gái bình thường, cho dù có vô vị đế mấy, tron lòng cũng không khỏi đau khổ.

Khiêm Nhân mỉm cười, bỗng nhiên bước tới, nói với người con gái ở trước mặt "Có tiện không? Tôi đưa cô đến một nơi. "

Cô có chút kinh ngạc, "Đưa tôi rời khỏi đây, anh ấy sẽ trút giận sang anh đây. " Đó là thực tế cô đã từng chứng kiến thái độ nổi giận của Đường Dịch, không cho người ta một chút cơ hội để giải thích. Biết trước sẽ như vậy, cô không muốn người vô tội lại bị liên lụy vì mình.

"Dịch thiếu gia sẽ có phản ứng thế nào, cô nghĩ rằng tôi không hiểu sao?" Doãn Khiêm Nhân hơi cong môi, đối với Đường Dịch, anh tuyệt đối phục tùng, nhưng đối với người phụ nữ của Đường Dịch, anh lại không quá khách khí. Tuy nhiên nguyên nhân của nó, nghĩ cho kỹ thì ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được: "Nếu tiện, mời đi cùng tôi. Yên tâm, tôi hiểu Dịch thiếu gia hơn cô nhiều."

Người quản lý cửa hàng cất lời hỏi một cách yếu ớt: "Thế còn chỗ quần áo Dịch thiếu gia đã mua?"

"Gói tất cả lại, đưa tới nhà họ Đường. " Doãn Khiêm Nhân ra lệnh, cũng không nhìn Kỷ Dĩ Ninh, coi như mình đang tự nói với mình, ngay cả nét mặt cũng rất bình thản: "Cho dù cô có tin hay không, Dịch thiếu gia từ trước đến nay không phải là người vì một người phụ nữ mà giận dữ. Ý tôi là, trước khi anh ấy gặp cô. "

*****

Đêm nay, bầu trời không một gợn mây, không một ngọn gió, bóng người không lay động, hoa không rơi.

Doãn Khiêm Nhân lái xe rất vững vàng, cả thế giới dường như qua một đêm đã rơi vào trạng thái hoang mang và tĩnh lặng của thời khắc xa xưa, từ cửa kính xe nhìn ra, non nước đều u tối, không chút ánh sáng, không tiếng động, thi thoảng truyền tới tiếng hú vang trong rừng hoang vắng, khiến người ta tò mò dự đoán đây là loại thú nào.

Doãn Khiêm Nhân nhìn Kỷ Dĩ Ninh ngồi ở ghế sau qua gương chiêu hậu, nét mặt bình lặng, bầu trời tối đen, bình thường vào giờ này cô đã sớm đi ngủ rồi, mà đêm nay thời gian nghỉ ngơi đã đảo lộn quy luật, cô cũng lại thuận theo, không nói một lời nào.

"Đã ra khỏi thành phố, chúng ta đã tới khu vực ngoại ô. " Anh dường như vô tình thăm dò cô: "Cùng tôi đến chỗ này, chắc sẽ có chút sợ hãi nhi?"

Kỳ Dĩ Ninh lăc lăc đầu, không nói thêm lời nào

Doãn Khiêm Nhân cong môi, không quá khách khí, "Phần đông phụ nữ đều sẽ coi sự mạnh mẽ là ưu điểm đáng để khoe khoang, hơn nữa lại rất hứng thú với việc này "

Đối mặt với lời chất vấn đầy khiêu khích, Kỷ Dĩ Ninh lại cười, "Tôi không sợ, bởi vì tôi biết, anh chống đối lại Đường Dịch mà đưa tôi tới đây, anh là người tốt. Chỉ có người tốt mới dám chống đối lại Đường Dịch, bởi vì Đường Dịch chưa bao giờ ra tay với người tốt. "

Trong phút chốc, Doãn Khiêm Nhân như đã hiểu ra vì sao Đường Dịch cứ nhất quyết chọn Kỷ Dĩ Ninh. Doãn Khiêm Nhản tự chế giễu, đúng rồi, anh nên biết rõ, trong mắt Đường Dịch, anh ấy đã sớm nhìn thấu tất cả những gì thuộc về cô, khi những người khác mãi sau mới hiểu rõ về cô, thì cô đã sớm là người của Đường Dịch rồi.

Suốt cả dọc đường không nói câu gì. Doãn Khiêm Nhân cũng không tiếp tục khiêu khích, không bất kính với Kỷ Dĩ Ninh, bởi vì cô nói rất đúng, tất cả những gì anh ấy làm, chỉ vì muốn tốt cho cô.

"Xuống xe."

Người đàn ông cẩn thận dừng xe dưới chân núi ở ngoại ô, xuống xe, nhìn Kỷ Dĩ Ninh cũng xuống xe, mặt cô hiện rõ vẻ khó hiểu. Bước lên bậc núi, anh bình thản nói: "Hãy đi theo tôi, tôi đưa cô đi xem cái này"

Rõ ràng là ngọn núi ở ô, vào thời điểm rạng sáng, hơi lạnh bao trùm, lại còn có khoảng hơn mười người canh gác. Kỷ Dĩ Ninh nhìn thấy trên bậc thang có người đưa tay ra cản lại, trên người mặc toàn đồ đen, cảm giác lạnh buốt. Cô nghe thấy Doãn Khiêm Nhân cúi đầu nói: "Là tôi, hãy cho qua."Chỉ mấy từ đơn giản, khiến Kỷ Dĩ Ninh lập tức hiểu ra, nơi này chắc là trọng địa của nhà họ Đường, nếu không thì Đường Dịch sẽ không bỏ ra bao tâm huyết vào nơi này.

Đi bộ suốt cả quãng đường mà không thấy mệt, tiếng xào xạc không ngớt trong rừng khiến Kỷ Dĩ Ninh thấp thỏm không yên, dường như có cảm giác cô sắp đến một nơi không hề bình thường, sẽ biết một bí mật không bình thường.

Doãn Khiêm Nhân dừng bước, giọng nói bỗng trở nên cung kính và tưởng nhớ chưa từng thấy: "Đến rồi. "

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn lên.

Như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo.

Một thành phố nhỏ trong lòng núi.

Quả thực là một tác phẩm nghệ thuật toàn bộ là một màu trắng, nằm ở rìa lưng chừng núi, địa thế hiểm yếu, cũng chính vì lý do đó mà bản thân tuyệt tác tinh xảo ấy đã phát huy đến cực điểm. Bốn bề rừng thông bao phủ, cây xanh bao trùm, gió thổi vù vù, mang âm điệu mạnh mẽ, chỉ có cảm giác tất cả sự vật, cảnh sắc nơi đây đều như đang tưởng nhớ điều gì đó.

Kỷ Dĩ Ninh mặc dù xuất thân từ giới thượng lưu cũng không thể không bị cảm phục bởi thế trận nơi đây, đưa ra lời đánh giá phù hợp: "Đây quả là tác phẩm lớn. "

"Chỉ cần anh ấy muốn, bất kỳ tác phẩm lớn nào cũng đều, xứng đáng. "

Kỷ Dĩ Ninh đã hiểu, không khỏi có chút rung động trong lòng: "Tất cả đều là của Đường Dịch sao?"

"Đúng vậy. Tất cả mọi thứ nơi đây đều do Dịch thiếu gia tự tay dựng nên. " Doãn Khiêm Nhân quay lại nhìn cô, nói: "Mỗi một cái cây, mỗi một bông hoa, mỗi một căn phòng của tòa biệt thự này, mỗi một sự trang trí bày biện, đều tiêu tốn rất nhiều tâm huyết của Dịch thiếu gia. "

Kỷ Dĩ Ninh dường như đã hiểu: "Nơi đây là... "

Doãn Khiêm Nhân không trả lời, chỉ tiếp tục nói, như chìm vào hồi ức: "Trong rừng trồng hai nghìn một trăm chín mươi cây tùng bách và sồi xanh, đều là loại cây mãi mãi xanh tươi, có ngụ ý được coi là bất tử; xung quanh biệt thự trồng hơn hai nghìn một trăm chín mươi cây hoa, bông này tàn thì lại có bông khác nở, bốn mùa xuân hạ, hoa nở quanh năm; tất cả các đồng hồ trong biệt thự cứ hết hai nghìn một trăm chín mươi giây lại đánh một hồi chuông kéo dài một phút, tất cả đèn trần pha lê đều tự động bật tắt, tất cả mọi người đều lui ra bên ngoài biệt thự, không một âm thanh, không chút ánh sáng, cô có biết đây là ý gì không?"

"Là mặc niệm. "

Doãn Khiêm Nhân cúi đầu, song khóe môi lại nhếch lên thấy rõ. Anh không nhìn nhầm, anh đã không sai, đưa Kỷ Dĩ Ninh tới đây là hoàn toàn xứng đáng. Người con gái này quá thông minh, không cần phải nói quá nhiều, cô cũng hiểu hết.

"Đúng!" Anh trực tiếp nói với cô một bí mật: "Hai nghìn một trăm chín mươi, tượng trưng cho sáu năm Dịch thiếu gia và bà ở bên nhau. Nơi đây, là nơi cúng tế Dịch thiếu gia xây dựng cho mẹ mình "

Nơi đây quả thật là rộng lớn.

Thậm chí còn không biết dùng từ nào để hình dung ra nguyên nhân - quá trình - kết quả của câu chuyện này.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn khắp một lượt cảnh vật trước mắt, lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, cô thậm chí không thể nói rõ tình cảm và sự sâu sắc tiềm ẩn ở phía sau

Cô luôn hiểu rõ tình cảm của Đường Dịch vô cùng sâu sắc và chân thật. Từ khi quen anh đến nay, cô luôn bị khí chất của anh hạ gục. Người anh từng yêu rất ít, nhưng ngưòi được anh yêu thì phải chịu đựng anh rất nhiều, Anh đơn giản hóa tình cảm của đời mình, chỉ dành cho vài ngưòi, khi cho đi, anh không đòi lại, không biến mất, không có dục vọng, không ham mê, chỉ là làm cho người ấy đón nhận tất cả tình cảm của anh. Có lúc sự mạnh mẽ của anh lầm cô đau đớn, anh cũng không lời giải thích, chỉ ở nơi cô không nhìn thấy, anh sẽ dịu dàng mà đau khổ nhìn cô, rõ ràng là đang nói xin lỗi cô mà không phải bằng lời: "Em thấy đấy, tất cả tình cảm của anh chỉ muốn dành hết cho em, em có thể giúp anh đón nhận một lần không?"

Anh ấy chưa từng đưa tôi đến nơi này... " Kỷ Dĩ Ninh có chút buồn rầu, rốt cuộc cô vẫn chưa bước được vào nơi quan trọng nhất trong lòng Đường Dịch: "Anh ấy cũng chưa từng nhắc đến mẹ anh ấy. Tôi chỉ biết, anh và bà sống bên nhau được sáu năm. "

"Sao anh ấy có thể nói được, cô muốn anh ấy nói thế nào?" Giọng điệu của Doãn Khiêm Nhân rất chua chát: "Nhắc đến một lần là lại một lần nhớ tới. Sự đau khổ đó, anh ấy làm sao mà chịu đựng nổi, người ngoài còn cảm thấy không nỡ nhẫn tâm tưởng tượng đến nó. "

Kỷ Dĩ Ninh dù không có chút tò mò những việc liên quan đến Đường Dịch, nhưng cô không kiềm chế được nữa, liền hỏi: "Mẹ của anh ấy vì sao mà qua đời?"

"Tôi không thể nói được. " Doãn Khiêm Nhân thật thà nói với cô: "Đây là việc riêng của Dịch thiếu gia, không ai có tư cách để nói cả. "

"Thế hôm nay anh đưa tôi đến đây là vì?"

"Những gì có thể nói, tôi đã nói hết rồi. " Anh nhìn cô khiến cô hiểu rằng tất cả những gì anh đã làm đối với Đường Dịch là vượt ra ngoài khuôn phép, nói nghiêm trọng hơn chút thậm chí là đáng giết: "Trong lòng Dịch thiếu gia, ẩn giấu biết bao chuyện. Một mình anh ấy nắm giữ biết bao sinh mạng con người trong nhà họ Đường; cô không được chứng kiến Dịch thiếu gia đối xử như thế nào với mẹ anh ấy, cô mới chỉ được chứng kiên Dịch thiếu gia đối xử với Đường Kình - em cùng cha khác mẹ như thếnào. Cô cũng không được chứng kiên cái chết cùa mẹ anh ấy đã làm anh ấy đau khổ đến nhường nào, vì vậy cô lại ra đi để làm cho anh ấy đau khổ thêm một lần nữa phải không? Kỷ Dĩ Ninh, dù sao Dịch thiếu gia đối với cô thế nào, cô cũng nên biết mới đúng chứ. Một người đàn ông như vậy, tiểu thư Kỷ Dĩ Ninh, cô thực sự nỡ bỏ rơi anh ấy để đi London sao?"

Một người đàn ông như vậy...

Người đàn ông này, đã ba năm kết hôn, cứ vào mỗi dịp thanh minh hàng năm anh đều cùng cô đi tảo mộ mẹ cô. Đặt trước mộ không phải là hoa cúc vàng trắng ưa thích, mà là loài hoa quỳnh chi nở vào ban đêm, đó là loài hoa mẹ cô thích nhất. Mẹ thường nói thích nhìn thấy hoa quỳnh nở rộ, vì nghe nói hoa quỳnh là loài hoa có linh hồn, biết lánh xa chúng sinh, một mình nở rộ, khó để yên, lại càng khó cất giữ vì thế nên mới quý báu.

Nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang khom lưng đặt bó hoa lên trước mộ mẹ, thái độ buồn rầu, cô không kiềm chế được, hỏi anh: "Sao anh biết mẹ em thích nhất là hoa quỳnh?"

Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh không có quá nhiều biểu cảm, chỉ lẵnh đạm nói: "Là do anh điều tra. "

"Trước tiên là điều tra mối quan hệ xã hội, tiếp đó điều tra chi tiết, dùng chút phương pháp là có thể điều tra ra hết. "

"Mẹ em không bao giờ muốn cuộc sống riêng tư của mình bị hé lộ, với lại bà "cũng đã mất rồi, anh điều tra những điều này, e là cũng không dễ dàng gì?"

"ừ, cũng tốn một chút thời gian của anh. "

Cô cúi đầu nhìn anh, lặng lẽ hỏi: "Vậy những điều này, anh điều tra được thì có tác dụng gì đâu. "

Anh đứng thẳng người lên, đưa tay vén mái tóc trước trán cô bị gió thối tung ra sau tai, dung nhan tuyệt đẹp, động tác dịu dàng, "Bởi vì anh muốn cầu xin bà đồng ý gả em cho anh. "

Anh dùng chữ "cầu xin" làm lòng cô rung động, cô bắt đầu tin rằng giữa Kỷ Dĩ Ninh và Đường Dịch tất sẽ có câu chuyện nghìn lẻ một đêm. Vì cô hiểu rõ, trước khi gặp cô, trong thế giới của Đường Dịch, chưa bao giờ có chữ "cầu xin", chưa từng có.

Vì thế, dù thời gian có sụp đổ, thành trì vẫn vững vàng,

Kỷ Dĩ Ninh vẫn còn chút sức lực cuổi cùng để tin một niềm tin: Đường Dịch xứng đáng được cô yêu.

Trong đêm gió lạnh, giọng nói của Doãn Khiêm Nhân rất nhỏ nhẹ, nhưng có trọng lượng, một người đàn ông cao bảy tấc bằng lòng đứng trước mặt người con gái yếu ớt, nói chuyện với thái độ như vậy, trong lòng Kỷ Dĩ Ninh liệu có xúc động hay không? Anh nói: "Cô biết không, trước khi quen cô, từ sau khi bố mẹ qua đời, Dịch thiêu gia rất ít khi về nhà.

Nơi anh thường xuyên ở chính là căn hộ ở khách sạn. Mỗi ngày sau khi xong việc, anh lại đến ở trong căn hộ ở khách sạn. Thỉnh thoảng Kình thiếu gia lại kéo anh cùng về căn hộ của cậu ấỵ, nhưng cô cũng đoán ra được, với tính khí đó của Dịch thiếu gia, làm sao mà Kình thiếu gia thuyết phục đươc? Có mội lần, Kình thiếu gia quả thực rất lo lắng cho Dịch thiếu gia, nên đã nói nặng lời, nói một người làm sao có thể không trở về nhà trong một thời gian dài như vậy, lòng sẽ thấy mệt mỏi, con người sẽ suy sụp, Dịch thiếu gia chỉ cười cười và nói một câu, anh ở đâu thì cũng như nhau cả thôi. "

Kỷ Dĩ Nính đưa tay che miệng, đôi mắt hơi ươn ướt.

"Mẹ của Dịch thiếu gia qua đời cũng hôi tanh mùi máu, nói một cách khác, là rất thảm thương. Kình thiếu gia nhiều năm trước đã rời khỏi Đường gia, sau khi bố anh ấy mất, trong nhà quả thực không có người nào có thể khiến Dịch thiếu gia cảm thấy gần gũi. Nhà họ Đường to lớn như vậy, nhưng phức tạp vô cùng, người người đều tranh nhau muốn dựa dẫm anh, bao nhiêu người muốn con người anh, bao nhiêu người muốn cái mạng anh, tình cảm của anh với nhà họ Đường rất sâu nặng, vì thế mới đám một mình cáng đáng tất cả, không một lời oán than, Nhưng về nhà thì sao đây, trong nhà chẳng có gì cả, bật đèn cũng chẳng có ai ra đón chào anh trở về, uống say rồi cũng phải dựa vào bản thân mà tỉnh rượu, mệt mỏi cũng phải tự mình nói với mình một tiếng không sao cả, còn không bằng vui chơi ở Lan Quế phường, có thể chơi đến sáng, ít ra ở nơi đó còn có Kình thiếu gia và Thiệu Kỳ Hiên mấy người bạn luôn ở bên cạnh anh. "

Cả người Doãn Khiêm Nhân đang ẩn hiện trong bóng tối, bóng hình anh ta vẫn thẳng đứng như cũ, anh ta nói rất chậm, Kỷ Dĩ Ninh hiểu càng chậm, càng trầm trọng.

"Nhưng về sau, rốt cuộc Dịch thiếu gia đã có nơi có thể đi về. Bởi vì trong nhà bắt đầu có một người, anh ấy biết tiểu thư Kỷ Dĩ Ninh sẽ chờ anh ấy về nhà. Chỉ cần anh ấy về, tiểu thư Kỷ Dĩ Ninh sẽ hỏi: "Anh ăn cơm chưa?", "Anh có mệt không?", Có muốn em nấu gì cho anh không?"... Kỷ Dĩ Ninh, cô đã không biết từ khi mới bắt đầu, Dịch thiếu gia không phải chỉ đơn thuần yêu cô với tư cách một người vợ, anh ấy đã coi cô tồn tại như là "gia đình" để mà bảo vệ cô rồi. "

Vì vậy, anh mới vì cô mà đại khai sát giới, anh mới vì cô mà dễ bị phân tâm. Một người đàn ông nếu mất đi một người phụ nữ, anh ta sẽ bị giày vò, nhưng nếu một người đàn ông mất đi một gia đình, thì cả đời này quả thực sẽ không dễ chịu gì.

Giây phút này, Kỷ Dĩ Ninh có suy nghĩ người nhà họ Đường thật kiên quyết vô cùng.

Binh thường sống dựa vào máu và súng, với vẻ dã man, khát máu, bạo lực nguyên sơ nhất, một khi hạ vũ khí xuống, sẽ tâm sự với bạn, sự thẳng thắn và chân thành trong nội tâm, sự sâu sắc của lời nói, trong chốc lát có thể khiến con người loại bỏ sự đề phòng, và bị đánh cho tơi bời.

Ý của Doãn Khiêm Nhân là như vậy, để cô thấy được một Đường Dịch hoàn chỉnh.

Chuyện này nói ra thì rất dài, trước nay không phải chỉ một câu "anh yêu em" là có thể nói rõ ràng được. Nếu muốn khiến Kỷ Dĩ Ninh lưu luyến một người, những việc như vung tiền qua cửa sổ, những món đổ xa xỉ căn bản đều vô ích. Nhất thiết phải đổi thành cách biểu đạt ngốc nghếch, ngôn ngữ giản dị, và sự thương xót nhỏ bé nhất, mới có hiệu quả. Kỷ Dĩ Ninh chính là người như vậy, đối xử với mọi người đều tốt, nhưng khi lạnh nhạt thì cũng lạnh nhạt vô cùng, không nhất thiết phải trong lòng nếm trải đau đớn thì mới biết nuối tiếc mới biết nghĩ tới mấy năm nay khi mình được người khác vòng tay ôm ngủ ngon lành, luôn có cảm giác an toàn, chính là hơi thở trên người Đường Dịch mang lại.

Ý niệm được sự từ bỏ, bẩu trời xanh thẳm, không khí dịu nhẹ.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn về phía Doãn Khiếm Nhân, đột nhiên hỏi: "Trình Ưng Trí, người bạn đó của tôi, tôi biết các anh vẫn chưa tiễn anh ấy đi, vẫn còn ở trong nước. Nếu tiện, tôi muốn gặp anh ấy một lần, có một số chuyện, tôi muốn tự mình nói với anh ấy, có được không?

Doãn Khiêm Nhân nhìn cô, một lát sau, than thở: "Nếu để Dịch thiếu gia biết được, cô từng nghĩ đến hậu quả chưa?

"Đã từng nghĩ tới. " Kỷ Dĩ Ninh rầu rĩ nói, vô cùng thành thật "Dù thế nào tôi cũng biết, anh ấy sẽ tin tôi, cũng giống như tôi đã tin anh ấy. "

*****

Đêm đó, Đường Dịch đang đua xe trên đường đua vòng quanh núi.

Đó là cuộc đua siêu tốc hoàn toàn mạo hiểm đến tính mạng, chiếc xe Spyker màu đen đạp phanh dầu, gây ra tiếng ầm vang, gió mạnh thổi ào ào bên tai, như tiếng dao cắt, như muốn cắt cả người Đường Dịch thành hình lập thể, ác liệt không thể kiểm soát. Mỗi khi tới một khúc cua hiểm yếu, anh cũng không biết là phải giữ bằng hai tay, lại vẫn dùng một tay điều khiển cả chiếc xe như xưa, tay trái chống lên cửa kính xe bịt miệng, dường như chỉ có như vậy mới có thể che giấu vẻ không kiên cường dễ lộ ra, dường như muốn người ta hiểu được thế gian này lại có một Đường Dịch đau thương như vậy, đối với người chết, xe hỏng nặng thì đây là việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Con người vì sao lại đơn thuần chỉ có tình cảm đặc biệt với một người?

Nói cho cùng, sao ban đầu Đường Dịch lại dung túng bản thân mình yêu say đắm, yêu tha thiết Kỷ Dĩ Ninh?

Anh sớm đã biết, sinh mạng là hư vô, tình cảm là thứ hư vô trong hư vô đó.

Thông minh như vua Solomon, thời gian phồn vinh nhất đã từng có lại không bằng loài hoa bách hợp ở trên đồng. Mùi hương của đóa hoa màu trắng tỏa khắp nơi, không trồng cũng không thu hoạch, vẫn khá hơn vị vua có được nữ hoàng Sheba.

Anh cũng sớm đã biết, trong Phật học có thuyết cho và nhận. Người bạn chí cốt Đường Thần Duệ đã từng nói với anh: "Phật pháp chúng sinh, tam vô khác biệt. " Anh tất nhiên là hiểu rõ Đường Thần Duệ đang nói gì với mình, giữa không và không là sự bình đẳng. Nếu không muốn chịu đau khổ, không muốn bị tổn thương vì tình cảm, thì không thể cứ quá cố chấp theo ý mình. Từ đó, dù cho anh có tiếp tục cố gắng không tham lam thì có thể thế nào đây? Với Đường Dịch, cả đời này anh không thể rời xa Kỷ Dĩ Ninh nữa rồi.

Chiếc xe thể thao đột nhiên phanh gấp, xe dừng lại, người chủ nhân trẻ tuổi của chiếc xe thể thao đó bỗng bật cười với vẻ mệt mỏi trong màn trời u ám.

Một Đường Dịch yêu không xong, mà rút lui cũng không được, thử hỏi anh ấy phải thế nào mới được đây?

Hình ảnh chiêc xe Spyker màu đen một mình trên đường đua quanh núi vào lúc rạng sáng tĩnh mịch và lẻ loi. Gió thổi lổng lộng làm người ta chỉ thấy một nửa khuôn mặt của người đàn ông vô cùng tuân tú ngồi trong xe lúc này đang nhắm mắt yên lặng dưới màn trời, nét mặt lúc ẩn lúc hiện vẻ đau buồn.

Một hồi lâu, phía sau vọng lại một loạt tiếng xe thể thao. Đường Dịch không động lòng, cứ dừng xe tấp vào lề đường theo ý mình, cũng không sợ ở nơi địa thế hiểm yếu này nếu không cẩn thận thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đối với anh, trên thế gian này, việc nguy hiểm nhất cũng đã xảy ra rồi, đó là việc Kỷ Dĩ Ninh chọn cách rời xa anh để đi London. Đường Dịch đưa tay bịt mắt, nghe nói vào lúc rạng sáng, thời khắc giao thoa của ngày và đêm, giữa ánh sáng mờ nhạt con người sẽ trở nên yếu đuối lạ thường, Đường Dịch nghĩ điều này quả không sai, nếu không thì một người mạnh mẽ như anh sao lại không có dũng khí đối mặt với thực tại chứ!

Đột nhiên có người mở cửa xe của anh.

Bị người khác quấy rầy, lý trí và khí phách cương trực quay trở lại, Đường Dịch buông tay xuổng, đôi mắt lạnh như băng từ từ mờ ra.

Lọt vào ánh mắt anh là khuôn mặt ôn hòa của Đường Kình

Giọng nói của Đường Dịch nghe rất lạnh nhạt: "Em biết theo dõi anh từ khi nào vậy?"

"Theo dõi gì chứ, anh nói có vẻ nghiêm trọng thế!" Mặc dù giọng nói của Đường Dịch hùng hổ là thế, nhưng Đường Kình vẫn nhẫn nại, nói: "Em nhận được điện thoại của Khiêm Nhân, anh ấy nói đã gọi điện cho anh nhưng anh không nghe, anh ấy lo lắng không có ai ở bên cạnh anh, sợ anh có chuyện, nên em mới đến đây. "

Đường Dịch cau mày, sự nghiêm nghị lập tức hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú. Người đối diện với anh lúc này là Đường Kình cũng phải thừa nhận, người đàn ông này dung mạo và khí chất vô cùng tuyệt vời.

"Sao biết anh đang ở đây? "

"Em đoán. " Nghĩ lại ban nãy để đuổi kịp anh Đườn Kình đã phải phóng xe như điên theo sau, Đường Kình nói giọng trách móc: "Anh ấy à, biết rõ em đang đuổi theo sau vậy mà không thông cảm với em gì cả. "

Đường Dịch mỉm cười, không đồng ý, "Em muốn anh thông cảm điều gì?"

"Thông cảm cho cái xe của em. " Đường Kình chi vào chiếc xe của mình: "Xe của em đâu phải để chạy đua, anh nghĩ là xe nào cũng có thể đuổi kịp xe anh sao, ban nãy suýt chút nữa đã mất dấu anh rồi, làm em đau đầu chết đi được. "

Đường Kình đứng tựa vào cửa xe, lúc này mới ngửi thấy mùi khói trong xe. Đường Kình cau mày, có vẻ như không thế tin được, "Anh hút thuốc sao?"

"Hả? "

Đường Kình vội mở cửa xe, "Anh hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu. "

"Anh buồn bực thì hút. "

Tuy Đường Kình cũng biết lời khuyên của mình đôi với Đường Dịch quả thực không có nhiều tác dụng, người đàn ông này khi còn niên thiếu đã dám tự mình thử thuốc độc, áp dụng mọi phương pháp tàn nhẫn nhất để loại bỏ sự cay đắng trong lòng, trừ phi anh ấy cũng nghĩ như vậy, nếu không lời khuyên của bất kỳ ai cũng đều vô ích với anh

Đường Kình ngồi vào phần ghế phụ trên xe của Đường Dịch, cảm thấy ớn lạnh, "Anh nói gì đi. "

"Nói gì?"

"Lý do làm anh buồn phiền. "

Đã rất muộn rồi, ranh giới thực tế lúc mờ lúc tỏ giống như mảng xám lớn giữa hai màu đen trắng, núi rừng nổi gió, lạnh lẽo khiến người ta đau tới tận xương tủy.

"Đường Kình, anh hỏi em. " Người đàn ông đột nhiên mở lời: "Nếu có một ngày Tô Tiểu Miêu nói phải rời xa em, đến một nơi rất xa, có thể là một năm, cũng có thể là ba, bốn năm, em sẽ làm thế nào?"

"Tô Tiểu Miêu sẽ không như vậy đâu. "

'Thật sao?"

Đường Kình ôm trán, "Nếu là Tô Tiểu Miêu, cô ấy căn bản không phải là người sẽ đến trình báo trước với em. " Kiểu người ngoan ngoãn hỏi anh "Em có thể đi không?" lẽ nào lại có thể là Tô Tiểu Miêu được chứ? Đừng có mơ, Tô Tiểu Miêu mà hiểu được lễ nghĩa này thì Đường Kình em sẽ cảm động biết bao. "

Giọng nói của Đường Kình rất chua xót, "Vì thế câu hỏi này của anh, đến cả giả thiết cũng không thể có được. Tô Tiểu Miêu sẽ trực tiếp thu dọn hành lý trốn đi trước rồi tính, dù gì cô ây cũng biết, em nhất định sẽ đi tìm cô ấy, vì thế việc nói trước cô ấy sẽ không bao giờ làm, giới hạn đạo đức của Tô Tiểu Miêu không cao đến vậy đâu. "

Măc dù là người lạnh nhạt, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Đường Kình, Đường Dịch cũng không kiềm chế được, cong môi giễu cợt: "Anh cũng phần nào hiểu được em đã bị cô ấy ức hiếp quá mức rồi... "

"Vì vậy, anh phải đối xử với Dĩ Ninh tốt hơn. " Đường Kình nói một cách đầy cảm xúc, vô cùng thành ý: "Người con gái có đạo đức tốt và tính cách tuyệt vời như Kỷ Dĩ Ninh quả thực không có nhiều. "

"Kỷ Dĩ Ninh ư?" Đường Dịch đột nhiên nói: "Con người này cũng không phải là hoàn toàn có thể chạm tới được "

Anh hiểu con người cô.

London là sự nuối tiếc mãi mãi trong cuộc đời Kỷ Dĩ Ninh, mà ý nghĩa của cái gọi là nuối tiếc chính là "không thể từ bỏ".

Đường Dịch chống tay lên trán, anh suy nghĩ phải làm thế nào đây. Con người quyết đoán như Kỷ Dĩ Ninh một khi có một người không thể từ bỏ, có một tình cảm không thể dứt được, chắc chắn sẽ kiên quyết làm theo ý mình. Một Kỷ Dĩ Ninh như vậy, anh biết phải làm gì với cô đây?

Đường Kình dường như đã hiểu ra lý do dẫn tới sự căng thẳng giữa hai người, bỗng nhiên mới vỡ lẽ, "Trình Ưng Trí đã tìm được Kỷ Dĩ Ninh rồi sao? Lẽ nào anh ta muốn đưa cô ấy đi London?"

"Hả?"

Đường Kình đã hiểu ra.

Hồi lâu sau, Đường Kình nói với vẻ thăm dò, "Ba năm trước, anh thực ra... đã biết chuyện này đúng không?"

Đường Dịch đột nhiên hạ tay đang chổng lên trán xuống từ từ mở mắt. Anh quay sang nhìn Đường Kình ở bên cạnh, Đường Kình cảm nhận được bản tính bạo lực và bất khả kháng vốn đã ngủ say của Đường Dịch nay lại trỗi dậy, Đường Kình day day trán, có chút hàm ý xin tha thứ, "Đừng có nhìn em như vậy, em tuyệt đối không có sở thích do thám chuyện riêng tư của anh. Là Khiêm Nhân nói với em, ba năm trước sau khi anh bảo anh ta điều tra về Trình Ưng Trí, anh đã đối xử tàn nhẫn với Kỷ Dĩ Ninh, Khiêm Nhân sợ giữa anh và Kỷ Dĩ Ninh xảy ra chuyện, nên đến nói cho em biết. "

Đường Kình thậm chí còn hình dung ra dáng vẻ của Đường Dịch khi tận dụng mạng lưới quan hệ quyền lực của nhà họ Đường để làm việc này: thản nhiên ung dung, không để lại dấu vết, thậm chí là không thiện ý, không tha thứ. Trong đó lại có sự hài hước lạnh lùng kiểu Đường Dịch. Chà! Hãy xem, Đường Dịch muốn ép một người vào đường cùng, tuyệt đối sẽ không coi trọng cái này hay xem nhẹ cái kia, đối thủ khác nhau, nhưng cách làm giống nhau, tất cả đều không có lối thoát

Rất tàn nhẫn phải không? Xét cho cùng, một người đàn ông ra tay càng nặng với một người đàn ông khác, càng thể hiện rõ anh ta quyết tâm đến mức nào để bảo vệ cuộc tình này, quyết không cho phép ai cướp mất sinh mạng cuộc đời mình.

Vì vậy, ba năm trước Đường Kình đã từng nói với cô: "Đối với người đàn ông khác ngoài Đường Dịch, từ nay về sau em đừng nên hỏi. "

Chưa có ai từng chứng kiến cách mà Đường Dịch thực sự yêu một người, vì vậy trong đó tồn tại rất nhiều khả năng, kiềm chế hoặc sống, kiềm chế hoặc chết, kiềm chế hoặc là suy đi tính lại rất cẩn thận.

Đường Kình bỗng có cảm giác bất an, "Tuy em hiểu rất rõ rằng đây là chuyện riêng của anh, em không nên nói nhiều. Nhưng Đường Dịch, đứng trên lập trường của Kỷ Dĩ Ninh, em có chút đồng cảm với cô ấy. Em hiểu anh, đã điều tra Trình Ưng Trí thì chắc chắn sẽ điều tra ra anh ta đã vì Dĩ Ninh mà tận dụng các mối quan hệ để bảo lưu cơ hội học tiếp của Dĩ Ninh ở London. "

Liếc nhìn phản ứng của người đàn ông bên cạnh, Đường Kình nói tiếp: "Nếu em đoán không sai, ba năm nay, anh chắc chắn đã dùng không ít thủ đoạn khiến hai người họ không thể gặp nhau.

Con người Kỷ Dĩ Ninh ở trước mặt anh quả thật không có một bí mật nào, tuy nói rằng việc đó chi có người trong cuộc mới biết được, nhưng em có thể khẳng định một câu, cô ấy cũng không phải là không có điều khiến bản thân đau khổ. "

Trong thần thoại bi kịch của Hy Lạp có kể một câu chuyện như thế này, cô thiếu nữ Salome mười sáu tuổi ngỏ lời yêu với người trong mộng là John nhưng bị từ chối, nên cô đã giận dữ cầu xin Herod chém đầu người trong mộng, sau đó cô cầm thủ cấp của John trong tay và hôn, cô chỉ có thể có được người mình yêu bằng phương thức hôi tanh mùi máu này.

Đôi khi Đường Kình nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Dịch lại bất giác có cảm giác ớn lạnh. Thần thoại chỉ là thần thoại thôi, nhưng Đường Dịch còn khủng bố hơn cả thần thoại ở chỗ: anh rất thực tế, anh vẫn đang sống, anh là mẫu người đàn ông có thể làm cho tất cả những câu chuyện mang tính giả thiết thực sự xảy ra. Vì thế bạn xem, con người khi đã hết lòng yêu thương thì tất cả các bi kịch quả thực đều không kém nhau là mấy, thậm chí là có thể không liên quan đến cả giới tính.

Trong màn đêm, gương mặt Đường Dịch dưới ánh trăng cỏ chút u ám, trông vẫn rất đẹp, chỉ là không nhìn rõ sự vui vẻ, giận dữ mà thôi, "Đường Kình, có biết anh thích nhất em ở điểm gì không? Đó là không nhiều lời. "

Đường Kình cười phá lên, "Vì thế, sau đêm nay em bị anh ghét rồi sao? Cho dù em bị anh ghét bỏ, nhưng có một số điều em vẫn phải nói cho anh nghe. Ba năm rồi, anh nghĩ là Kỷ Dĩ Ninh thực sự chưa từng nghi ngờ anh sao? Cô ấy là sinh viên của Cambrigde, đột nhiên mất tích, nếu có ý định muốn liên hệ với bên nhà trường, có ý định muốn liên hệ với bạn học và bạn bè cũ, theo lẽ thường, sao lại có thể không làm được chứ? Khi cô ấy phát hiện ra mình thực sự không có cách nào liên hệ với bạn bè cũ, cô ấy thực sự cho rằng là do mình vô dụng sao?

Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh không ngốc đâu, chỉ là cô ấy không nói ra, khi cô ấy phát hiện không còn cách nào để liên lạc với các bạn cũ, lẽ nào anh không hiểu lý do cô ây chưa từng cố gắng thử ư? Vì cô ấy đã bỏ cuộc, không phải là do cô ấy hết hy vọng, mà vì cô ấy đã hiểu ra, cô ấy không thể trốn thoát được anh. Cuối cùng Kỷ Dĩ Ninh không đấu tranh, không đối chọi, hoàn toàn im lặng, quyết định đi theo anh. "

Người phụ nữ trong thời hiện đại làm được điều này quả là không dễ chút nào. Bởi vì thuận theo việc này, những sự việc xảy ra trước kia đều phải quay về với quãng thời gian đã qua. Không khói, không kim loại, không ánh lửa, không ánh sáng. Giữa nam và nữ khi đã có tình cảm với nhau, cho dù là người chinh phục hay bị chinh phục, sẽ đem cả tính mạng của mình hiến tặng nhau. Anh ôm ngang lưng em, cúi đầu ngậm lấy vết thương bị thú cắn trúng trên người em, chỉ là để cầm máu, không thể liên quan đến nhục dục, mối quan hệ đó vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức thô kệch.

Đường Dịch nghiêm mặt, thu lại vẻ mặt đầy bạo lực, đang định nói điều gì đó, điện thoại di động đột nhiên rung lên. Đưa lên nhìn, là Doãn Khiêm Nhân, giờ này gọi tới chắc chắn là muốn nói việc của Kỷ Dĩ Ninh. Trong một giây, Đường Dịch đột nhiên cảm thấy không muốn nhắc tới cái tên này, anh bấm nút từ chối, tiện tay vứt điện thoại sang một bên.

Đường Kình ngồi bên cạnh chưa kịp nói gì, chiêc điện thoại đi động vừa bị quăng sang một bên lại rung lên. Đường Dịch hơi giận dữ, đến bao giờ mới chấm dứt đây?! Kỷ Dĩ Ninh dựa vào đâu mà có quyền hết lần này đến lần khác quấy rối cuộc sống của anh?!

Cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, Đường Dịch cắn môi dưới. Lần này không phải là Doãn Khiêm Nhân, mà là Thiệu Kỳ Hiên. Anh rất hiểu con người Thiệu Kỳ Hiên, bản thân là một bác sĩ gương mẫu, luôn có nguyên tắc ngủ sớm dậy sớm, trừ trường hợp bất đắc dĩ Thiệu Kỳ Hiên rất ít khi phá vỡ thói quen sinh hoạt, nhưng giờ đã là hai giờ sáng, nếu không phải là việc gấp, Thiệu Kỳ Hiên sẽ không gọi anh.

Đường Dịch kìm nén tâm trạng, nghe máy, "Gì thế?"

"Cậu cũng biết phải nghe điện thoại rồi đây!" Thiệu Kỳ Hiên thái độ khác thường, dồn dập mắng mỏ: "Cậu hỏi tôi làm cái gì, tôi còn muốn hỏi cậu đang làm cái quái gì đây!"

Đường Dịch xoa nhẹ vầng trán hơi đau, không có tâm trạng nói tiếp: "Nếu không có việc gì gấp, tôi cúp máy đây. "

"Được thôi, cậu cúp đi. " Thiệu Kỳ Hiên đang cười nhạt bên đầu dây bên kia: "Mười phút trước, Kỷ Dĩ Ninh đã được đưa đến phòng cấp cứu do đau bụng sinh lý, cậu cho rằng việc này không gấp thì cậu hãy cúp ngay điện thoại cho tôi.

*****

Sáng sớm hôm nay, cơn đau bỗng dưng xuất hiện, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cơn đau đã giày vò Kỷ Dĩ Ninh đến cực điểm.

Người đưa Kỷ Dĩ Ninh đến bệnh viện là Trình Ưng Trí và Doãn Khiêm Nhân, chiếc xe phóng như bay tới bệnh viện. Sau khi xuống xe, Trình Ưng Trí bế Kỷ Dĩ Ninh đang đau đến mức ngất đi, Doãn Khiêm Nhân xông vào sảnh lớn của bệnh viện, chỉ đích danh bác sĩ Thiệu Kỳ Hiên ra cứu người.

Đêm nay tuyết lớn, Thiệu Kỳ Hiên - vị bác sĩ tốt của nhân dân, yêu nghề và có trách nhiệm đang chuẩn bị tan ca đêm sẽ đọc sách một lát rồi ngủ sớm, ngày mai còn có một ca phẫu thuật đang chờ anh, anh là người mổ chính, vì vậy giấc ngủ là rất quan trọng. Ai ngờ, đang định tắt đèn rời khỏi văn phòng thì nhận được tin "Kỷ Dĩ Ninh đang ở trong phòng cấp cứu",

Thiệu Kỳ Hiên trĩu nặng trong lòng.

Cách thức Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh sống chung với nhau, bác sĩ Thiệu đại khái cũng biết được phần nào nhưng mỗi lần chứng kiến trái tim của họ bị tổn thương, là một bác sĩ có trách nhiệm, bác sĩ Thiệu Kỳ Hiên không tránh khỏi cảm giác có chút không nhẫn tâm.

Anh còn nhớ ba năm trước, trong lần đầu tiên anh gặp Kỷ Dĩ Ninh, toàn thân cô ấy toàn là vết thương do bị lửa bỏng, mà cô ấy lại không một lời kêu than. Chỉ với chi tiết này, Thiệu Kỳ Hiên biết rõ người con gái trước mặt anh từ khi sinh ra đã ít nói, chỉ nén cơn đau, không hề hé răng kêu mệt, nếu như sau này không có người hết lòng chăm sóc thì cả cuộc đời này e là sẽ mắc căn bệnh thiếu tình yêu thương.

Điều tiết lại tâm trạng, Thiệu Kỳ Hiên buông quyển sách xuống, vội vàng đi tới phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu, mọi thứ rối tung lên.

"Sao lại đau tới mức này chứ?" Bác sĩ Thiệu Kỳ Hiên vốn đã quen với sinh lão bệnh tử nhưng khi nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh trong phòng cấp cứu, anh vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, quay sang hét lên với Doãn Khiêm Nhân: "Đường Dịch đi đâu rồi?"

Cổ họng Doãn Khiêm Nhân khô cháy, "Không, không biết, tôi gọi điện nhưng Dịch thiếu gia không nghe máy. "

"Đường Dịch đang làm cái quái gì vậy?" Đúng lúc này anh ta lại có thể đi mất?! Thiệu Kỳ Hiên chưa gặp người nhà bệnh nhân nào lại vô trách nhiệm đến vậy, nổi giận đùng đùng, cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Dịch, khi kết nối được với Đường Dịch, anh dồn dập mắng cho ông bạn một trận, mắng xong roi cũng không thèm để ý xem phản ứng của Đường Dịch như thế nào, liền tắt ngay điện thoại.

Trình Ưng Trí quỳ trước giường bệnh trong phòng cấp cứu ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng thật sự, nhìn vào là biết ngay người đàn ông này có tình cảm rất sâu đậm với Kỷ Dĩ Ninh.

"Dĩ Ninh, Dĩ Ninh em có nghe thấy anh nói không?"

Một Kỷ Dĩ Ninh như vậy lại không được Đường Dịch quan tâm tới quả thực là quá đau khổ.

Cô đã từng đau, nhưng chưa có lần nào nghiêm trọng như lần này, cảm giác đau đớn như bị kim châm, từng cơn, từng cơn ập đến, như muốn bức cô vào chỗ chết. Không nói rõ được có phải đau bởi vì Đường Dịch không, hay càng đau hơn vì Đường Dịch không có ở bên mình.

Thiệu Kỳ Hiên có chút loạng choạng, đây là người phụ nữ của Đường Dịch, nếu có sai sót gì thì nguy mất. Anh trân tình lại, vừa xoa bóp huyệt đạo cho Kỷ Dĩ Ninh, vừa nói: "Nếu đau không chịu nổi thì tiêm thuốc giảm đau. "

"Em không... "

Kỷ Dĩ Ninh gồng người lên, chỉ phát ra được hai từ, rồi không nói được gì nữa.

Cô dường như đã vứt bỏ bản thân mình, kiên quyết không uống thuốc giảm đau, không tiêm thuốc giảm đau, cứ nắm chặt chiếc vòng đá quý màu nâu sậm trên cổ không chịu buông. Đôi lúc cơn đau ập tới, cô lại bấu chặt tấm ga trải giường dưới người, sự chịu đựng đó thậm chí không thể diễn đạt bằng lời.

Toàn thân mổ hôi lạnh toát ra đầm đìa, cả người cô giống như vừa ngâm trong nước, đôi khi cơn đau ập đến, không thể chịu đựng nổi, cô hét gọi tên anh, than thở một câu: "Đường Dịch, em đau quá!"

Thiệu Kỳ Hiên biết những điều cô nói đều là sự thật cả đến người ngoài như anh còn cảm thấy không nhẫn tâm.

Trinh Ưng Trí đột nhiên nói với cô, giống như đang cầu xin: "Dĩ Ninh, hãy nắm chặt tay anh. "

Là bạn của Đường Dịch, Thiệu Kỳ Hiên vừa nghe xong câu này, đã biết có điều gì đó vượt qua khỏi giới hạn cho phép. ! Lúc ấy, anh muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng trong nháy mắt, nhìn thấy chiếc ga trải giường màu trắng nắm chặt trong tay Kỷ Dĩ Ninh bị mồ hôi thấm ướt đẫm, trong lòng Thiệu Kỳ Hiên lại không nỡ. Là bác sĩ, anh hiểu quá rõ, bệnh này không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể uống thuốc hằng ngày để điều tiết, nếu điều tiết không tốt, sẽ bị đau, gần như có thể làm cho người ta chết đi một lần.

Bác sĩ Thiệu Kỳ Hiên cắn chặt môi, đấu tranh một hồi, cuối cùng nhận thấy mình là anh em tốt của Đường Dịch, nếu cứ giương mắt nhìn vợ của bạn đang bị người đàn ông khác lợi dụng như vậy, Thiệu Kỳ Hiên tự thấy coi thường mình, liền lên tiếng ngăn cản: "Cái đó, đồng chí nam thanh niên này, không dám phiền anh nhọc lòng, bệnh nhân giao cho tôi là được rồi. "

Trình Ưng Trí đâu có nghe thấy, vẫn muốn nắm tay Kỷ Dĩ Ninh, an ủi cô. Nhưng không ngờ, vừa chạm vào tay cô, đã bị cô khẽ khàng lảng tránh. Trinh Ưng Trí sửng sốt ngẩng lên nhìn cô, chỉ thấy cả khuôn mặt Kỷ Dĩ Ninh chuyển màu trắng bệch vì đau, mấp máy môi, không còn chút sức lực nào đế nói thành lời, nhưng Trình Ưng Trí vẫn nhìn thấy rõ ràng ba chữ được thốt lên từ miệng cô: "Em không thể..... "

Cô không thể vì Đường Dịch không ở bên mình mà nắm tay người đàn ông khác để tìm kiếm sự an ủi.

Cô không thể vì đang giận Đường Dịch, không thể tha thứ mà phủ nhận rằng cô chỉ có thể đón nhận sự động chạm của một người, đó là Đường Dịch.

Cho dù tòa lâu đài tình ái này đã biến thành màu xám bởi sự rời xa của Đường Dịch, cho dù giữa hai người vẫn còn đang giận nhau chưa làm lành, cô cũng không thể làm bất kỳ việc gì, bất kỳ chi tiết nào có liên quan tới sự phản bội.

Trình Ưng Trí cảm thấy nhói đau trong lồng ngực, cảm thấy đau đớn vì cô, "Dĩ Ninh... "

Một giây sau, phía ngoài đại sảnh bệnh viện vọng lại tiếng phanh xe, Thiệu Kỳ Hiên quay người nhìn ra, chỉ thấy màn đêm phủ kín, logo hình đôi cánh đặc biệt của chiếc xe thể thao màu đen lấp lánh trong màn đêm.

Một phút sau, Kỷ Dĩ Ninh đã rơi vào một vòng tay.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm trọn bờ vai cô, ôm cô vào lòng, lòng bàn tay cô được truyền hơi âm từ cơ thể anh, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhất trong ba năm qua, cuối cùng, cô lại được nghe giọng nói quen thuộc thương yêu vang lên bên tai.

"Không sao rồi, Dĩ Ninh, không sao rồi. "

Kỷ Dĩ Ninh chớp chớp mắt, mở mắt ra, trong phạm vi tầm nhìn mờ ảo, chỉ cảm thầy khi nghe được giọng nói này, cô đã thấy đỡ hơn nhiều.

Đường Dịch đã đến.

Đường Dịch cuối cùng cũng đã đến.

Thiệu Kỳ Hiên đứng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này rốt cuộc cũng đã đến.

Sau lưng lại vang lên giọng nói của Đường Kình, "Nguy hiểm quá, lái nhanh như vậy, quãng đường vốn đi mất bốn mươi phút mà anh ấy đi tới mức chỉ mất có mười phút... " Đường Kình sờ trán không thể tưởng tượng được tính năng của chiếc Spyker lại tuyệt đến vậy, gặp phải người đàn ông liều mạng như Đường Dịch thì lại càng phát huy tốc độ của nó tới cực điểm.

Kỷ Dĩ Ninh nắm chặt áo sơ mi của anh, "Đường... "

"Em đừng nói gì, anh hiểu cả rồi. Anh đã ở đây, em sẽ không sao đâu, biết không?"

Làm thế nào đây, anh vừa đến cô lại thấy mình yếu đuối. Chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, sự tranh giành trong Kỷ Dĩ Ninh đều biến mất, cũng không còn sự tinh tế, cũng không có sự nhún nhường, chỉ muốn thực sự yếu đuối một lần trước mặt Đường Dịch, thậm chí giống như là cố ý, để anh thấy được cô đã vì anh mà chịu bao ấm ức, như thế cô mới thấy khá hơn.

Xin hãy tha thứ cho cô một lần yếu đuối này!

Vì nếu không như vậy, em đã yêu anh quá nhiều, ngưòi ngốc nghếch như em quả thực không biết nên biểu đạt bằng lời như thế nào để anh hiểu được.

Một đêm tuyết rơi mau, rất dày, hơn nữa tốc độ rất gấp gáp, giống như lòng người không an phận

"Dĩ Ninh chủ yếu là do bị nhiễm lạnh, khiến bệnh cũ tái phát. Còn có nghiêm trọng hay không thì rất khó nói. " Thiệu Kỳ Hiên bận bịu suốt cả buổi tối, sau khi xem xét bệnh tình của Kỷ Dĩ Ninh đã chuyển cô vào phòng bệnh VIP truyền dịch cho cô, lúc này mới có thời gian nói với Đường Dịch: Tại sao cậu lại có thể lơ là với cô ấy như vậy? Suýt chút nữa...."Bác sĩ Thiệu cố nói nhỏ, dáng vẻ không cam tâm: "Suýt chút nữa bị người đàn ông khác lợi dụng!"

Nói xong, bác sĩ Thiệu còn không quên liếc nhìn Trình Ưng Trí đứng bên ngoài phòng bệnh với cái nhìn coi thường.

Doãn Khiêm Nhân đứng bên cạnh tay nắm chặt thành nắm đấm, dường như đấu tranh một hồi lâu, mới quyết định nói: "Là lỗi của tôi, tôi đã đưa tiểu thư Kỷ Dĩ Ninh rời khỏi cửa hàng. "

Khiêm Nhân cũng không để ý xem Đựờng Dịch phản ứng thế nào, anh chỉ biết, anh không nói thì tự bản thân sẽ thấy xấu hổ, " Tôi đưa cô ấy đi, lại không chăm sóc tốt cho cô ấy. Ngoài ra tôi có thể thề, giữa Kỷ tiểu thư và vị Trình tiên sinh đó tối nay không xảy ra bất kỳ chuyện gì, họ chỉ gặp mặt nhau mà thôi, còn chưa kịp nói với nhau lời nào, thì cơn đau sinh lý của Kỷ tiểu thư lại tái phát. "

Bác sĩ Thiệu - người yêu chuộng chủ nghĩa hòa bình sợ Đường Dịch lại nổi cơn thịnh nộ, gây ra những việc không lành trên lãnh thổ trong sạch tại bệnh viện của anh, vội nói đỡ cho Khiêm Nhân: "Đừng trách cậu ấy, cậu ấy cũng là muốn tốt cho Dĩ Ninh, mới đưa cô ấy ra ngoài giải tỏa. Còn về sự sơ xuất quên không khoác cho Dĩ Ninh một chiếc áo khoác vào đêm lạnh giá, lại càng không thể trách Khiêm Nhân được. Hơn nữa, Kỷ Dĩ Ninh là người phụ nữ của cậu, cho dù Khiêm Nhân muốn chăm sóc cũng không dám chăm sóc quá nhiều, cậu nói có đúng không?"

Doãn Khiêm Nhân cảm kích nhìn Thiệu Kỳ Hiên với ánh mắt vô cùng cảm động. Người tốt, đây mới là người tốt.

Đường Dịch không có biểu hiện gì, cũng không có dáng vẻ bực tức khi nghe nhắc tới Trình Ưng Trí, anh dường như không có hứng thú với bất kỳ ai, chỉ hỏi mỗi một câu: "Cô ấy thế nào rồi? "

"Không tốt, cũng không xấu, là bệnh cũ ngày xưa, muốn chữa trị tận gốc quả thực không dễ, chỉ có thể dựa vào việc điều tiết hàng ngày."Thiệu Kỳ Hiên dừng một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Điều tôi lo lắng là, bệnh đó của Dĩ Ninh....

Loại bệnh đau sinh lý này nếu nghiêm trọng hơn thì hậu quả rất khó nói... Tới lúc đó, chuyện cậu giấu cô ấy ba năm nay, với tính khí của Kỷ Dĩ Ninh, một khi đã biết sự thật, cậu nghĩ xem, cô ấy có thể chịu đựng được không?"

Không thể.

Nếu Kỷ Dĩ Ninh biết được cô ây không phải là người phụ nữ hoàn thiện, với tính khí của Kỷ Dĩ Ninh, không giải thích, không tha thứ, Đường Dịch không lường trước được hậu quả sẽ như thế nào.

"Cho dù thế nào, hãy giúp tôi giấu cô ây, tuyệt đối không được để cô ấy biết. "

"Tôi hiểu rồi. "

"Cậu ra ngoài đi, tôi ở bên cô ấy là được rồi. "

Doãn Khiêm Nhân cẩn thận hỏi: "Trình tiên sinh vẫn còn ở bên ngoài, có để cho anh ta vào nhìn một cái hay là... ? "

Câu nói này vừa thốt ra, bác sĩ Thiệu cảm thấy vô cùng rầu rĩ, thầm nghĩ, anh chàng Đường Dịch này chắc sẽ không vì một chút áy náy mà để cho người đàn ông khác vào đây chứ?

Như thế thì quá có lỗi với tình cảm huynh đệ của bác sĩ Thiệu - người ban nãy đã ra sức đánh đuổi ruồi nhặng giúp anh.

Không suy nghĩ nhiều, Trình Ưng Trí đứng mãi ở bên ngoài ruột gan nóng như lửa đốt, không kiềm chế được nữa, liền đi vào, hỏi: "Dĩ Ninh thế nào rồi?"

Bác sĩ Thiệu một lòng bảo vệ vị huynh đệ của mình, bĩu môi nói: "Đi, đi mau, sao lại tự ý đi vào thế?"

Đường Dịch không thèm nhìn anh ta một cái, bờ môi mỏng hơi động đậy: "Khiêm Nhân, tiễn Trình tiên sinh về, coi như là cảm tạ anh ta đã đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện. "

Trình Ưng Trí giận dữ: "Anh... "

Đường Dịch hôm nay không có chút nhẫn nại, cau mày, nét mặt nghiêm khắc, nói thẳng một câu, giọng điệu rất lạnh lùng.

"Có một việc, tôi nên nói rõ với cậu. Kỷ Dĩ Ninh là người trong phòng ngủ chính của tôi, ý nghĩa của câu trong phòng ngủ chính, với khả năng lý giải của Trình tiên sinh, chắc hẳn rõ rồi chứ?

Mấy từ đơn giản ấy vừa được thốt ra, nhiều người có mặt ở đó đều khiếp sợ tới mức kinh ngạc.

Sắc mặt Trình Ưng Trí trắng bệch, tất nhiên anh hiểu rõ ý của Đường Dịch, cùng là đàn ông, ý nghĩa của "phòng ngủ chính" chỉ có thể là: người phụ nữ trên giường của Đường Dịch là Kỷ Dĩ Ninh.

Bác sĩ Thiệu đứng bên canh như được an ủi, liếc nhìn Đường Dịch, trong lòng rất thoải mái. Quả không hổ là người đàn ông có tác phong lạnh lùng, quả thực là lời nói nào cũng có thể nói ra được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)