Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 19

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 19
Trình Ưng Trí
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tháng Sáu trời thanh gió mát, ánh nắng chiêu rọi xuống, kèm chút âm áp biếng nhác đủ đầu mùa thu mới có, gió ấm thổi vào, khiến người ta cảm thấy ấm áp bao quanh mình, Bảo tàng Mỹ thuật cổ kính trong thành phố đón tiếp một vị khách đặc biệt.

Vị giám đổc bảo tàng đứng trên bậc thang, nhìn vị khách trước mặt chầm chậm bước về phía mình. Người đó mặc áo sơ mi màu nâu xám nhạt, áo len kẻ, mang đậm phong cách London, bước từng bậc, từng bậc, đứng lại, đẩy vẻ nhã nhặn, chu đáo tỉ mi.

Giám đổc bảo tàng tươi cười, bước về phía trước ôm lấy người đó.

"William, cậu quả thực không thay đổi chút nào. "

Trong viện bảo tàng cổ kính, vắng lặng yên tình, chỉ còn lại tiếng bước chân chầm chậm vọng lại trong không gian rộng lớn, càng thêm vắng vẻ.

"Lẩn này phải cảm ơn cậu nhiều lắm. " Ông chủ bảo tàng cảm tạ anh từ đáy lòng: "Nếu không có khoản tiền của cậu, nơi này chắc chắn sẽ không thể quay vòng được, e là bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi. "

Người đàn ông cười, âm thanh nhè nhẹ: "Đó là việc nên làm mà. "

"Chà!" Ông chủ bảo tàng cười, không nhịn được liền than rằng: "Những nhà đầu tư hiện nay, e là chỉ có mình cậu muốn bỏ tiền đầu tư vào chỗ tôi. Đã không có lời lãi gì, lại không có giá trị thị trường. "

Lặng lẽ lắng nghe lòi ông chủ bảo tàng, nét mặt anh rât bình thản, không có một chút sát khí mà một nhà đầu tư nên có.

"Đã rất nhiều năm cậu không về nước rồi nhỉ?"

"Vâng, đã nhiều năm rổi ạ. "

"Cậu có từng nghĩ sẽ quay trở lại không? Hoặc là, cùng bố mẹ cậu sang Mỹ? Các hạng mục đầu tư của gia đình cậu hiện nay phần lớn là ở Mỹ và trong nước, cậu ở nước Anh, không có ai giúp đỡ, như vậy sẽ vô cùng vất vả. "

"Dạ không sao, cháu sẽ ở lại London. " Anh bình tĩnh nói, âm thanh nghe như tiếng nước chảy từ khe núi: "Nước Mỹ có phố Wall, trong nước có Đường Thịnh của Đường Thần Duệ, làm trong ngành này thì ở đâu cũng đều như nhau cả. "

Cạnh tranh, giết chóc, vất vả, những điều đó đều là những thứ mà trong cuộc đời này, anh phải chấp nhận, không thể tranh được

Ông chủ bảo tàng nhẹ nhàng than thở: "Một mình cậu ở thành phố London, e rằng sẽ không thuận tiện. "

"Thuận tiện chứ!" Anh bỗng nhiên nói: "Tiện cho việc chờ một người. "

Anh không rời khỏi London, không thể rời xa, anh vẫn đang chờ một người.

Anh bỗng dừng lại phía trước một bức tranh, ngẩng lên lặng lẽ nhìn, hai tay đút vào túi quần, bàn tay từ từ nắm lại

Người con gái trong tranh, mắt sâu mi dài, hai tay đan vào nhau, khóe miệng hơi cong cong, một nụ cười mà cả thê giới đều mê đắm.

"Đây là tác phẩm mô phỏng theo bức tranh Mona Lisa, " ông chủ bảo tàng hỏi với vẻ đầy thích thú: "Cậu cũng thích bức vẽ này ư?"

"Không, không phải. " Anh mỉm cười, bình thản giải thích: "Trước đây cháu có một người bạn, cô ây rất thích bức vẽ này. Ở cung điện Louvre, khi cô ấy thưởng thức bức tranh đó, mỗi lần ngắm nhìn đều ngắm đến hai tiếng đổng hổ. "

Ông chủ bảo tàng là người từng trải, hiểu được ý nghĩa trong đó, cân nhắc hỏì: "Dĩe Liebe?"

Tiếng Đức, có nghĩa là người tình.

Anh không nói gì, nét mặt rất thờ ơ, trong mắt ảnh lên sự cô đơn buồn tẻ.

"Cô ấy là một người con gái rất lương thiện, rất ít nói, khi cười luôn luôn mang vẻ bình thản, dáng vẻ khi đọc sách cũng rất đẹp, trong lòng rõ ràng suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nói ra, thậm chí còn không muôn để nguời khác biết được. "

Ông chủ bảo tàng thán phục: "Người con gái như vậy bây giờ quả thật là rất ít. "

"Cháu kế cho bác nghe một câu chuyện nhé "

Anh mím cười, chậm rãi nói, giọng điệu rất nhớ nhung, lại hằn chứa chút đau thương: "Cuộc thi văn học châu Âu năm cuối đại học, tác phẩm cô ấy nộp là một bức tranh cô ấy đã vẽ trong ba tuần, nhưng cuối cùng lại bị người ta phá hỏng, bởi vì lần thi đó giáo viên chấm thi là người của viện Văn học hoàng gia tác phẩm cuối cùng của ai hay nhất sẽ có cơ hội được chọn bồi dưỡng định hướng, số lượng chỉ có một người, vì thế cạnh tranh rất khốc liệt. "

Ông chủ bảo tàng gật gật đầu: "Cô ấy chắc chắn đã khóc nhỉ?"

"Không. " Anh lắc đầu, giọng điệu rất rầu rĩ: "Cháu chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng chưa bao giờ khóc. Cô ây thậm chí còn không oán trách, nhặt lại bức tranh đã bị phá hỏng, buổi tối cuối cùng, cố gắng vẽ lại một bức mới. "

Ông chủ bào tàng tỏ ra thích thú: "Cuối cùng cô ấy đã được chọn ư?"

Anh gật đầu.

Ổng chủ bào tàng mỉm cười.

"Nhưng cô ấy không tới, nên bị coi là tự động bỏ cuộc. "

Ông chủ bảo tàng kình ngạc: "Sao lại thế?"

"Bởi vì không ai thấy cô ấy nữa. " Nét mặt anh rất buổn: "Nghe nói nhà cô ấy có chuyện, nhưng cô ấy chưa từng nói với chúng cháu. Chưa từng nói với một ai cả. "

Trong đó có cả anh.

Thời gian trôi đi, khách đến thăm Bảo tàng Mỹ thuật ngày một đông.

Anh đưa tay nhìn đổng hổ, gương mặt tuấn tú quay về phía ông chủ bảo tàng, hơi gật đầu: "Cũng không còn sớm nữa, cháu phải đi đây. "

"Sao nhanh thế?" Ông chủ bào tàng lưu luyến: "Tôi vốn muôn nhờ một ngưòi dẫn cậu đi tham quan nơi này, cô ây rất ưu tú, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung với cậu. "

Tiếc là người nhà của Dĩ Ninh vừa điện thoại tới, nói hôm nay cô ấy không được khỏe, xin nghỉ một ngày.

"Để lần sau vậy. " Anh mìm cười, an ủi vị giám đốc: "Dạ, để lần sau vậy. "

"Cậu lại đang qua quýt cho xong chuyện. " Ông chủ bảo tàng thở dài: "Lần sau cậu về nước, không biết là năm nào đây?"

Ngoài cổng, nhân viên của anh đã bắt đầu nhắc nhở: "Anh Trình, đã đến giờ rồi. "

Vậy là ông chủ bảo tàng đành tiễn anh đi ra.

Xe của anh đỗ ở phía đước bậc thang, người trợ lý mở cửa xe, anh và ông chủ bảo tàng sánh vai bước xuống, người đàn ông nhìn ông chủ bảo tàng, chuẩn bị nói: "Tạm biệt".

Nhưng không ngờ, một giọng nói từ xa vọng tới làm gián đoạn toàn bộ lý trí của anh.

"Thật ngại quá, hôm nay cháu đến muộn. "

Trình Ưng Trí nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc trước mắt, nhìn cô và anh đi ngang qua nhau, thấy cô vội vàng chạy về phía trước, đứng trước mặt ông chủ bảo tàng, cúi đầu xin lỗi.

Sáng hôm nay, cô ấy đột nhiên xuất hiện giống như cô gái trong truyện cổ tích, cũng giống như năm đỏ, đột nhiên rời xa, khiên toàn thân anh run rấy. Trình Ưng Tri nắm chặt tay lại, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, sự đau đớn đó mới có thể kìm nén cảm xúc trong lòng.

Anh nhìn cô, đôi mắt biết cười, nét mặt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt trong sáng, thậm chí ngay cả động tác nhỏ khẽ đưa tay lên che miệng khi xin lỗi cũng không hề thay đổi.

Ba năm nay, anh luôn nghĩ, thời gian trôi đi quá lâu rổi, có khi nào một ngày nào đó cô xuất hiện ngay trước mắt, có khi nào anh bỗng nhiên phát hiện ra tình cảm của anh đối với cô giống như đóa sen hồng trong hồ, tự nở rộ tự lụi tàn?

Có lẽ nào, hóa ra, chúng ta đã trở thành kẻ thù của nhau?

Rõ ràng đã từng nghĩ như vậy, nhưng lại không cưỡng lại được định mệnh muốn anh giữ nguyên tình cảm, muôn cùng cô yêu đương, làm thế nào để thuyết phục được ý nghĩ đó đây?

"Dĩ Ninh... "

Nghe tiếng gọi, Dĩ Ninh quay người lại với vẻ nghi hoặc.

Ngước mắt lên, cô bàng hoàng sửng sốt.

Trình Ưng Trí đột nhiên bước về phía trước, không thốt ra được lời nào, chỉ muốn xác định chắc chắn rằng người đang đứng trước mặt có phải là Kỷ Dĩ Ninh năm xưa hay không. Thế là anh đưa tay ra, kéo cô vào lòng, siết chặt vòng tay, chỉ sợ khi vừa nhắm mắt, cô lại biến mất.

"Đừng nói gì cả, cũng đừng từ chối anh. " Anh ôm gọn người cô trong lồng ngực, dường như đang cầu xin cô: "Cho anh năm phút thôi, anh chi cần năm phút là được. "

Duyên phận có lúc quả thực không thể dùng đạo lý để nói. Nhân gian vô sự, song chi là sự trao đổi qua lại mà thôi,

Mất đi một vài người, ở lại một vài người, một số người đã động lòng, một số người đã thay lòng.

Bầu trời quang đãng mát mẻ, ngày của cố nhân.

Trình Ưng Tri toàn thân run rẩy.

Kỷ Dĩ Ninh, em có biết là em tàn nhẫn lắm không?

Biến mất suốt ba năm, không chút tin tức.

Anh ôm chặt cô, thật chặt.

Đẩy sát cô vào ngực, anh cúi thấp đầu, gọi thầm bên tai cô; "Dĩ Ninh"

Ngày hôm ấy, gương mặt ấy, kể từ ngày cô đột nhiên rời khỏi cuộc sống của anh, anh đã bắt đầu chờ đợi. Dưòng nhu cuộc sống chi còn lại nỗi nhớ nhung này, anh cố chấp không chịu rời khỏi London, không rời khỏi Cambridge. Vào những ngày mưa gió, anh thường một mình đứng trước thư viện ngày xưa nơi cô thích đến, tưởng tượng sẽ có một ngày, cô lại như trước kia bước ra từ trong đó, tay ôm quyên sách.

Nhưng ngày lại ngày trôi qua, Kỷ Dĩ Ninh rốt cuộc cũng không quay trở lại.

Cũng thật là, thưởng ngoạn cảnh sắc núi non, người không thấy bóng, cỏ trơ trụi.

Anh than thở bên tai cô: "Dĩ Ninh... " Em hãy cho anh biết anh và em bây giờ nên đối mặt với nhau bằng thái độ gì? Kẻ thù hay người yêu?

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại tới năm phút.

Cô cứ đứng ngây ra, để mặc anh ôm trong lòng, mùi nươc hoa Weekend dịu nhẹ trong ký ức như bao phủ cả người đánh thức hơi thở của Trình Ưng Trí. Vòng tay của anh, sự nhẹ nhàng của Trình Ưng Trí đã từng rất đỗí quen thuộc đối với cô.

Kỷ Dĩ Ninh của rất nhiều ngày sau đó, những lúc mất ngủ. Lúc nửa đêm thường tự hỏi mình, nếu sớm biết ngay từ đầu tình cảnh này sẽ làm cho thế giới của cô đảo lộn, sẽ làm cho tình cảm của Đường Dịch và cô khó cứu vãn, có thể khiến Kỷ Dĩ Ninh không còn được Đường Dịch nâng niu, nhớ nhung, coi trọng nữa thì cô có nên cảm ơn cuộc gặp gỡ này không.

Kỷ Dĩ Ninh dường như không dám lên tiếng, cô sợ đây là ảo giác, cho tới khi giọng nói của anh cứ vương vấn bên tai cô, cô mới dám mở lời, một tiếng khẽ khàng, hết sức thận trọng: "Ưng Trí?"

Trình Ưng Trí nhắm mắt lại.

Cách hai người yêu nhau vô cùng quan trọng, còn có thời gian và địa điểm, còn có tấm lòng, một khi đã sai thì khó mà cứu vãn được. Khi đó còn quá trẻ, anh đối vói cô hết sức thận trọng, không nỡ bắt ép cô điều gì. Biết rõ cô không hiểu tình yêu là gì, biết rõ cô không hiểu gì về tình cảm, nhưng anh cũng không nỡ dùng thủ đoạn của đàn ông dạy cô đón nhận anh, chỉ một lòng ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô là đủ rồi, trong lòng luôn mong mỏi có một ngày, cô sẽ hiểu ra, sẽ chủ động đến bên anh. Cho tới khi cô đột nhiên rời khỏi cuộc đời anh, anh mới biết, đổi với Kỷ Dĩ Ninh, anh đã không còn quan trọng nữa.

Đã sai một lần, vì thế anh quyết không thể sai thêm lẩn nữa.

Tiình Ưng Trí từ từ mở mắt.

Một ánh mắt, hơi thở quanh người bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.

Vẻ điềm đạm thường ngày đã mất đi ngay trong nháy mắt, sự mạnh mẽ bỗng nhiên trỗi dậy. Đáy mắt anh sẩm lại, nhuốm màu dục vọng, dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Ngón tay bất giác mạnh hơn, càng kéo cô sát lại gần mình. Anh nghiêng người, chẩm chậm, bờ môi trượt qua trước mắt cô, dừng lại bên làn môi mềm mại của cô.

Kỷ Dĩ Ninh phản ứng theo bản năng, đẩy anh ra.

Sức đẩy của cô không mạnh, chỉ tránh được nụ hôn cùa anh, cơ thể cô vẫn bị anh khóa chặt trong lòng. Cô bị cử chỉ bất ngờ của anh làm cho bối rối, nói với anh một cách gấp gáp- "Không được. "

"Không được, sao lại không được?"

Anh mỉm cười, nghĩ rằng cô vẫn đơn thuần như ngày nào, thế là anh ngắt ngay giải thích của cô.

"Năm đó em nói nắm tay là được rồi, những thứ khác em đều không quen. Khi đó em còn nhỏ, nên anh chờ em. Còn bây giờ, anh sẽ không tiếp tục chờ đâu. "

Ngón tay thon dài của Trình Ưng Trí vuốt nhe làn môi mềm mai của cô. Gương mặt Kỷ Dĩ Ninh trong ký ức đơn thuần mà ôn hòa, dần dần chìm vào lãnh địa của anh. Ba năm trống trải có là gì, anh đối với cô, rõ ràng là vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Ba năm qua có nhiều người phụ nữ tốt với anh, mời mọc anh, nhưng câu ngạn ngữ của Pháp nói thế nào nhi? "Càng tốt càng dễ là kẻ địch", Kỷ Dĩ Ninh chính là "càng tốt" của Trình Ưng Tri, nên anh cũng không còn cách nào khác.

Kỷ Dĩ Ninh luống cuống, cô nhìn anh, nhìn thấy vẻ chiếm hữu trong ánh mắt anh, quen thuộc nhường nào, cách nhìn này dường như ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy trong mắt Đường Dịch.

"Ưng Trí! Em bây giờ đã... "

Anh không muôn nghe, vòng tay ôm chặt eo cô, cúi người xuống.

Giây phút sau đó, Ưng Trí đột nhiên dừng mọi động tác lại. Đôi môi mỏng của anh chỉ còn cách môi cô vàí centimet. Ánh mắt anh dừng lại trên cổ cô, vô tình nhìn thấy tất cả bí mật trên cơ thể cô.

Kỷ Dĩ Ninh tất nhiên biết rõ lý do vì sao anh dừng lại cũng biết rõ anh đã nhìn thấy gì, cô không trốn chạy, không né tránh, cô không hề có ý định che giấu.

Bằng chứng thật tàn nhẫn.

Dấu vết sẫm màu dày đặc khắp trên cổ và xương quai xanh là vết tích Đường Dịch tuyên bố chiếm hữu cô trong một đêm âu yếm.

Ký Dĩ Ninh lặng lẽ nói cho anh biết một sự thật "Em bây giờ, đã... có chồng rồi. "

*****

Trời nhá nhem tối, màn đêm buông xuống.

Trên con phố phồn hoa ổn ào tấp nập, người xe đi lại như nêm.

Trong dòng người qua lại, bóng dáng hai người vô cùng thu hút sự chú ý. Anh và cô sánh vai bên nhau, thái độ lặng im, cứ chầm chậm bước đi, hai bên ngầm mặc nhận, không ai nói gì cả.

Cuộc gặp gỡ ban sáng, chứng cứ rõ ràng trên cổ cô, sao có thể khiến anh phủ nhận thực tế được? Vô cùng đau đớn, đó lại là hiện thực. Anh không còn sự lựa chọn nào khác, chi có thể chấp nhận mà thôi, vẻ mạnh mẽ biến mất, vẻ bình lặng trờ lại, đây là điều duy nhất anh có thể làm trong hiện tại. Cũng chính trong buổi sáng nay, dáng vẻ lặng lẽ thừa nhận đã có một đêm nồng cháy của Kỷ Dĩ Ninh trước mặt làm Trình Ưng Trí trong giây phút đó bắt buộc phải chấp nhận sự thực.

"Càng tốt" của anh đã là "tốt nhất" của người khác rồi.

Kỷ Dĩ Ninh đã là vợ người ta, nụ cười trên môi Trình Ưng Trí vụt tắt, anh còn có thể thế nào đây?

"Trước khi tốt nghiệp, đột nhiên em biên mất tăm, không được lấy học bổng, ngay đến cả buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng, em cũng không tham gia. Phía nhà trường liên tục hỏi anh, em đã đi đâu, tất cả mọi người đều muốn biết tin tức của em, anh chỉ có thể nói với họ, em có việc rất gấp, buộc phải rời đi. "

Nghe giọng nói đều đều của anh, Kỷ Dĩ Ninh bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng xin lỗi: "Em rất xin lỗi. "

Giọng điệu của Trình Ưng Trí trở nên nghiêm túc: "Một câu xin lỗi làm sao đủ. "

Kỷ Dĩ Ninh lặng người, quay lại nhìn xem có phải anh đang giận không.

Lúc này anh bỗng mỉm cười, vuốt nhẹ lên mặt cô, "Anh lừa em đó, đủ rồi, đủ rồi mà. "

Giây phút này, thực lòng anh không nói cho cô biết, đó mói là lời nói dối. Anh đã buông tay ba năm, lại ngoan ngoãn nhường cô cho kẻ khác, ngàn vạn lý do trong đó, sao có thể nói một câu xin lỗi là đủ?

Trời nhá nhem tối, mưa lất phất, các sạp hoa quả ven đường thi nhau mở hàng.

Trình Ưng Trí dừng bước trước một sạp hoa quả.

Tiết trời đông, dâu tây trái vụ được trồng trong lều ấm gặp nước mưa dường như cũng trở nên có sinh mạng, màu đỏ phấn tươi non, vô cùng đáng yêu.

Trình Ưng Trí rút ví tiền mua một túi dâu tây. Ông chủ trả lại anh một xấp tiền lẻ, anh đưa tay ra nhận, quay người lại, nhìn thây một cô bé đứng phía sau đang chăm chu nhìn vào túi dâu tây trên tay anh, anh bỗng cười, nhét số tiền lẻ trong tay mình vào tay cô bé, nghe cô bé nói với giọng phấn khởi: "Cảm ơn chú. " Sau đó thò tay ra đưa xấp tiền lẻ của anh cho ông chủ hàng hoa quả, vui vẻ: "Ông ơi, cháu cũng muốn ăn dâu tây. "

Trình Ưng Trí quay người, cười với Kỷ Dĩ Ninh, chỉ tay vào cô bé đó: "Có giống em không?"

Kỷ Dĩ Ninh bật cười, "Gì cơ?"

"Em thích nhất mà!" Anh đưa dâu tây trong tay tới trước mặt cô: "Hoa quả trái mùa, mùi vị thơm ngon hiếm có. Mỗi lần nhìn thấy dâu tây tươi ngon, em đều mua về rất nhiều. "

Kỷ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mặt lại nhớ lại quãng thời gian đầy kỷ niệm trước kia.

Khi đó anh và cô đều còn rất trẻ, những ngày sống ở London, anh luôn ở bên cô, cùng cô đón nhận từng chi tiết của cuộc sống. Khi hai người mua dâu tây ở sạp hoa quả, sẽ luôn luôn có cô bé người Anh tóc vàng đứng bên cạnh tò mò nhìn họ, ánh mắt e dè. Kỷ Dĩ Ninh luôn dọa cô bé này. Trinh Ưng Trí khi đó cũng sẽ giống như bây giờ, lấy dâu tây tươi trong túi ra lau sạch sẽ, cười đưa cho cô bạn nhỏ người Anh đáng yêu, và đối Dĩện với câu hỏi của cô bạn nhỏ đó: "Anh chị là ai? Sao trông lại không giống em?", anh kiên nhẫn nói cho cô bé biết, anh chị đế từ Trung Quốc, em có biết Trung Quốc không? Đó là một quốc gia vĩ đại ở phương Đông, con người lương thiện, chăm chi, đáng yêu, nếu có cơ hội, hoan nghênh em tới thăm.

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười nghĩ, cái được gọi là nhẹ nhàng, chính là chàng trai ngay trước mặt kia.

Thời gian thấm thoát trôi, loáng một cái đã ba năm, tóc ai đã bạc trắng vì tình yêu, ai đã bặt tăm thông tin của người yêu.

Nhớ lại chuyện xưa, trong mắt Kỷ Dĩ NInh lại ánh lên sự dịu dàng, cô biết rõ, đó chính là sự lưu luyến của mình đối với thời gian đã qua.

"Khi đó thật vui vẻ, Học hành, viết chữ, vẽ tranh, mua hoa quả, vô lo vô nghĩ, không chút phiền muộn, ừm, có lẽ anh sẽ không biết đâu, em chưa khi nào quên thời gian học tại London. Thật đó, Ưng Trí, dù sau này em có sống ở đâu, sống như thế nào, sống cùng ai thì những ngày tháng bên anh ở London đều là ký ức vui vẻ trong cuộc đời em. "

Trình Ưng Trí bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Thế bây giờ thì sao?"

Kỷ Dĩ Ninh không hiểu: "Cái gì ạ?"

Anh nhìn cô, ánh mắt rất nồng cháy, giống như tình cảm anh dành cho cô: "Em hiện tại có vui vẻ không?"

Ở bên người đàn ông hiện tại có vui hơn lúc bên anh ở London không? Cuộc sống hiện tại có vui hơn lúc cùng anh đi dạo bộ trong màn sương ở London không? Anh biết là mình cố chấp, nhưng tình cảm ba năm qua dựa vào sự cố chấp của anh sao có thể lý giải được.

Hàng lông mi của cô cụp xuống, giống như biết trước những lời tiếp theo đó nhất định sẽ làm anh đau lòng. Nhưng phải làm sao đây? Kỷ Dĩ Ninh chưa từng biêt nói dối. Cô gật đầu, thật thà nói cho anh câu trả lời: "Ưng Trí, em rất vui vẻ. Cuộc sống hiện giờ của em vui vẻ hơn bất cứ lúc nào. "

Trinh Ưng Trí đõ hiểu rõ, anh hơi mỉm cười, lộ vẻ điểm nhiên để che đi thế giới nội tâm hoàn toàn suy sụp. Thế giới đó, chỉ mình anh nếm trái mùi vị của nó là đủ rổi, tuyệt đối không được để cô nhìn ra. Nỗi đau mà dường như cả đời này se chẳng thể xoa dịu, làm sao nỡ để cô nhìn thấy,

"Tối nay, em có thể đi cùng anh một lát không?"

"Tất nhiên là được."Cô gật đầu, song vẫn có chút do dự: "Nhưng, em không thế về quá muộn anh ấy... sẽ lo lắng. Ngày mai, anh có rảnh không?"

Trình Ưng Trí mỉm cười, giống như người bạn đáng tin cậy nhất, bình thường nhất, "Sáng sớm mai anh sẽ đáp máy bay vê London. Sau nay, e là sẽ không còn cơ hội ôn lại chuyện cũ như thế này nữa. Vì thế, tối nay anh mới muốn nói chuyện với em nhiều hơn, "

Kỷ Dĩ Ninh xấu hổ, là cô đa nghi quá. Cô gật đầu đồng ý, lấy điện thoại Dĩ động gọi cho Dường Dịch, nói với anh tối nay cô về muộn một chút. Trinh Ưng Trí nhìn Kỷ Dĩ Ninh trước mắt, thây tâm tưởng cô đã hoàn toàn bị một người đàn ông khác bắt mất, anh buồn bã, chỉ cảm thây bản thân ngay cả chút sức lực để nản lòng, tâm ý nguội lạnh cũng không có. Kết cục không thế thay đổi, không biết có phải là được xếp đặt từ kiếp truớc hay không? Không phải là chưa từng nghĩ tới việc yêu một ngưòi khác, nhưng xét cho cùng, anh yêu một người khác thì sẽ như thế nào đây? Anh sẽ không thể yêu một người con gái khác hết mình như đã từng yêu Kỷ Dĩ Ninh

Thế giới rộng lớn, một Trinh Ưng Trí nhỏ bé phàm trần, tinh cảm dù có sâu đậm đến mấy cũng không thắng được kết cục, chung quy cũng chí có thể như vậy.

Thế là buổi tối hôm đó Kỷ Dĩ Ninh và Trình Ưng Trí cùng nhau trải qua những thời khắc vui vẻ đầu tiên như những người bạn cũ sau ba năm xa cách.

Uống xong và rời khỏi quán cà phê đã là mười một giờ đêm. Cô đứng trong gió lạnh, nhẹ nhàng nói với anh lời tạm biệt. Anh nhìn cô lúc này mới phát hiện ra bản thân mình hiện nay đã không còn tư cách đưa tay ra giúp cô sửa lại khăn quàng nữa. Anh đứng trước mặt cô, chi có thể gật đầu nói lời tạm biệt.

Chỉ một cái quay người, đã lại là em ở gần ngay trước mặt, còn anh ở mãi tận chân trời.

Thời khắc vui vẻ của "đôi bạn cũ" tối nay không chừng cũng là thời khắc cuối cùng, bởi vì quá hiểu rõ về nhau, hiện tại đã không còn như trước. Anh và cô đều không thể quay lại, sự thân mật, sự ràng buộc, tư tưởng đã từng có đó, tất cả đều đã không thể quay trở lại.

Giây phút Kỷ Dĩ Ninh quay người rời đi, cô dường như nghe thây âm thanh kiên định của người đàn ông phía sau lưng. Cô chỉ biết lặng lẽ bước về phía trước, không hề quay lại, dường như là nghĩa vụ, trong cuộc đời cuổi cùng sẽ phải mất đi một số thứ mà không thể cưỡng lại.

Về đến nhà, người quản gia từ vườn hoa bước ra đón, giọng nói đầy vẻ vui mừng.

"Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi. "

"Xin lỗi, tối nay tôi về hơi muộn, còn phiền mọi người phải chờ tôi. "

"Đâu có, chúng tôi làm việc của mình, chờ cô về là đúng rồi. " Hạ thấp giọng, người quản gia nói: "Dịch thiếu gia cũng đang chờ cô. " Đây mới là nhân vật vô cùng quan trọng.

Kỷ Dĩ Ninh vội gật đầu: "ừm, tôi biết rồi. "

Người quản gia nhẹ nhàng nói: "Dịch thiếu gia đang ở trong thư phòng, ngay cả bữa tối cũng ăn một mình trong đó. "

"Được rồi. "

Bước vào nhà, đi lên lầu. Kỷ Dĩ Ninh đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nghe thấy Đường Dịch đang nói tiếng Đức. Trên người mặc áo sơ mi đen anh đứng như vậy trước cửa chớp, ánh trăng rọi xuống, mát dịu sáng trong. Những lời nói nghiêm khắc như thế, được nói ra từ miệng anh, lại ngọt ngào đến vậy. Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh không hiểu sao lại nhớ tới Trình Ưng Trí. Khi đó Trình Ưng Trí và cô cùng học lớp tiếng Đức, anh ấy giúp cô nói âm lưỡi hằng ngày đều dạy cô ngậm một ngụm nước trong miệng, sau đó nói: "Chính là nói như thế này, em thử xem. "

Kỷ Dĩ Ninh nhìn Đường Dịch, bỗng nhiên dấy lên một thứ tình cảm sâu xa.

Đường Dịch đang nói chuyện điện thoại, quay người một cái, nhìn thấy cô đi vào, khóe môi cong lên, đưa tay phải ra hiệu mời vào.

Kỷ Dĩ Ninh ngoan ngoãn đi vào, đột nhiên chủ động đưa tay ôm chặt cổ anh, cả người nép sát vào lồng ngực ấm áp của anh.

Đường Dịch đang nói bỗng nhiên dừng lại một lát, làm cho thuộc hạ ở đầu dây bên kia có phần kinh ngạc, vội hỏi: "Dịch thiếu gia?"

Đường Dịch không nói gì, cúi nhìn xuống. Dưới ánh trăng, gương mặt nghiêng nghiêng cùa Kỷ Dĩ Ninh thoáng hiện vẻ buồn rầu. Đường Dịch trầm lặng, sau đỏ cúp điện thoại ngay.

Kỷ Dĩ Ninh ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Em có phiền anh làm việc không?"

Đuòng Dịch tiện tay ném chiếc điện thoại Dĩ động sang một bên mỉm cười, ôm ngang eo cô, hào phóng thừa nhận: "Dĩ Ninh là số một"

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, "Đa số đàn ông khi nịnh người tình đều thích nói "mỹ nhân là số một", cho dù người phụ nữ được tán dương không hẳn là đẹp. " Lời nói dối kiểu này nói chung có thể được coi là những lời nói yêu đương.

Đường Dịch vững vàng và mạnh mẽ ôm ngang lưng cô, nói không chút khách khí như muốn làm tổn thương tất cả các mỹ nhân, "Không phải là Kỷ Dĩ Ninh thì anh không có hứng thú. "

Trên sofa, Đường Dịch bế cô ngồi trên đùi anh, đỡ phần gáy cô, nghiêng người hôn rất lâu. Khoảng năm phút sau, anh ngửi thấy hương vị cà phê nồng đậm trong miệng cô.

"Hôm nay em ra ngoài với ai?"

"Một người bạn cũ. "

"Hả?"

"Chỉ là một người bạn bình thường, quen biết từ khi ở London, không có gì đặc biệt. "

Cô có chút giấu giếm, hơn nữa, hơi hơi lo sợ, bởi vì cô nhớ lại một số chuyện trước đây với Đường Dịch.

Cách đây rất lâu, Kỷ Dĩ Ninh mới biết người đàn ông cướp đi cả cuộc đời cô này không hề thích Trình Ưng Trí. Không hiểu tại sao, đâu chỉ là không thích, mà quả thực là không thể chấp nhận được.

Bắt đầu từ khi gặp cô, anh đã điều tra toàn bộ thông tin về cuộc đời cô hai mươi ba năm qua, tất cả những gì thuộc về cô đều không còn là bí mật trước mắt anh, bao gồm cả cái tên "Trình Ưng Trí".

Kỷ Dĩ Ninh không biết Đường Dịch rốt cuộc hiểu về Trình Ưng Trí được bao nhiêu, để ý tới mức nào, chỉ nhớ một buổi tối nào đó sau khi cô và anh kết hôn, Đường Dịch đã làm một chuyện đối với cô.

Đêm hôm đó, anh trở về nhà, không nói một lời nào, không có một chút biểu cảm, ngước mắt nhìn bóng dáng cô đang đứng phía trước bàn ăn đợi anh, anh bỗng nhiên tiến tới, bế thốc cô đi lên lầu. Bất chấp vẻ mặt hoảng hốt, không biết nên làm thế nào của cô, anh vẫn ôm cô, đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ, cởi bỏ khuy áo sơ mi của mình, khuỵu gối quỳ bên cạnh giường, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ u ám cay nghiệt.

Lúc đó, cô đã là vợ của anh, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó, cô sao có thể thích ứng ngay được. Thế là cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô ở dưới thân anh, run rẩy liên hồi, cuối cùng không thể nhịn được, yếu ớt nói với anh: "Hôm nay anh sao thế?"

Anh không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, như là muốn nhìn thấu cả con người cô. Cuối cùng, anh đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, âm thanh ngọt ngào mà khủng bố: "Em có biết không, là người phụ nữ của anh, có một số việc, em tuyệt đối không được làm. "

Khuôn mặt của Kỷ Dĩ Ninh lúc đó vô cùng bối rối cô không hiểu lời nói của anh, giọng điệu đó ẩn chứa sự giận dữ càng làm cô hoảng hốt không biết phải làm thế nào.

Giương nhìn cơn bão tuyêt ngày càng mãnh liệt trong mắt anh, cô lấy hết dũng khí, đưa tay ôm chặt cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Em không hiếu anh đang nói gì. "

Dường như sợ anh không tin, vòng tav cô ôm anh càng siết chặt hơn nhẹ nhàng cầu xin: "Đường Dịch, đừng như vậy, em đã... lấy anh rồi mà."

Cô lẽ do cô chủ động quyến luyến, nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ một mực hung hăng muốn chiếm hữu cô. Đêm đó, anh ôm cô, tấn công mạnh mẽ, khiến cô không có đường lui, chỉ có thể chấp nhận. Kết quả là cô còn bị tra tấn ba ngày sau đó nữa, hễ cử động một cái là đau tới mức phải bịt miệng lại không dám kêu thành tiêng. Hơn nữa, trong mấy ngày hôm đó Đường Dịch không xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Trừ phi là cô vứt bỏ sự tôn nghiêm, tự mình gọi cho anh trước, nói với anh câu "em nhớ anh", anh mói chịu buông tay với cô.

Không biết vì sao, cho tới tận sau này, ngay cả Đường Kình gặp cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ.

Đến khi cô không chịu nổi sự tò mò, khẩn cầu Đường Kình nói ra, anh mới dè dặt hỏi cô một câu: "Người tên là Trình Ưng Trí, là gì... với em? "

Cô kinh ngạc, trả lời một cách rất thành thực theo trực giác: "Là bạn của em thôi. "

"Bạn như thế nào?"

"Bạn bình thường thôi. "

Đường Kình do dự hồi lâu, nhưng vẫn thở dài một cái.

Đuừng Kình nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Sau này, với ngươi này, em gắng đừng nên gặp gỡ nhiều. "

Kỷ Dĩ Ninh ngây người ra: "Tại sao?"

Đường Kình cười ôn tồn: "Đường Dịch đã điều tra về em, hơn nữa còn điều tra triệt để. Ở Cambridge có lời đồn, em và Trinh Ưng Trí là một cặp đẹp đôi. Với tính cách của Đường Dịch, sẽ không cho phép để người như vậy tồn tại. "

"Thì ra là như vậy. " Kỷ Dĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Không đâu, đó là sự hiểu nhầm, em sẽ đi giải thích với Đường Dịch. "

Đường Kình đột nhiên kéo cánh tay cô lại.

Khi cô nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt Đường Kình đã trở nên lạnh lùng. Đúng vậy, gần như là u ám, thâm trầm. Kỷ Dĩ Ninh trong lòng sợ hãi, đó là nét mặt của nhà họ Đường, tràn đầy bạo lực và sát khí. Kỷ Dĩ Ninh từng nhìn thây nét mặt như vậy của Đường Dịch không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt như vậy ở Đường Kình.

"Anh..... sao vậy?"

"Không nên hỏi. " Đường Kình nắm chặt cánh tay cô không rời, nét mặt càng sâu sắc: "Dĩ Ninh, có một việc, anh mong là em có thể hiểu được. Đường Dịch đối với em không có ý chơi bời. Khi Dường Địch thật lòng với một người phụ bộ dạng sẽ như thế nào, chúng ta chưa ai được chứng kiến. Vì thế, hãy nghe anh, đối với những người đàn ông khác ngoài Đường Dịch, từ nay về sau đều không được hỏi đến. "

Giấy phút đó, người thông minh như Kỷ Dĩ Ninh ngay lập tức hiểu rõ vấn đề.

Trong thế giới kỳ lạ này, quan hệ yêu đương dần dần bị vật chất hóa, không được tâm hóa, duy chỉ có Đường Dịch là ngoại lệ, đặc biệt nhất trên thế gian này. Kỷ Dĩ Ninh đối với Đường Dịch, tuyệt đối không đơn giản chỉ là hai chữ người vợ, rõ ràng anh coi cô là một phần sinh mạng của mình, kể từ ngày đầu tiên gặp gõ, anh đã đặt cô vào "cuộc đời" anh, thậm chí còn không có bất kỳ giá trị nào để phán đoán, cứ như thế mà đón nhận cô.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Ba năm đã trôi qua.

Kỷ Dĩ Ninh ôm Đường Dịch, dựa cả người vào lòng anh.

Đường Dịch vuốt nhẹ tấm lưng trơn mượt của cô, "ừm, hôm nay em sao thế?" Kỷ Dĩ Ninh rất ít khi làm nũng anh như vậy.

"Trong lòng có chút chuyện, muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào. "

"Thế thì nói thẳng ra là được. "

Đêm khuya tĩnh lặng.

Kỷ Dĩ Ninh nằm trong lòng anh, nhìn anh trong khoảng cách gần, cô chầm chậm nói cho anh nghe.

"Hổi trước, khi mẹ và em nói chuyện, mẹ hỏi em thích người như thế nào, trong tương lai sẽ lấy người như thế nào. Khi đó, em chỉ nói là không quan trọng, mẹ thấy được thì em cũng thấy được. Thực ra, đây làm sao có thể coi là lời nói thật, cả cuộc đời yêu một người, làm sao có thể không đế ý? "

Cô cúi đầu: "Trước đây em cũng đã từng tự hỏi, mình sẽ thích một người như thế nào? Anh ấy không cần phải có quá nhiều quyền lực, không cần quá hiển hách, cũng không cần phải quá tuấn tú, em thậm chí cũng không cần anh ấy quá thông minh, em chỉ hy vọng anh ấy là người lương thiện, sẽ không làm tổn thương người khác. Em luôn cảm thấy, hẹn hò và chung sống với người như vậy là một việc đơn giản mà hạnh phúc vô cùng. "

Đường Dịch nghĩ ngợi: "Em đang phủ nhận anh ư?"

"Đúng vậy, anh không biết đâu, lúc mới gặp anh em rất sợ hãi. " Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh cười: "Toàn bộ con người anh chẳng có điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn người yêu của em, một thời gian rất dài, em cũng không biết nên đối xử với anh như thế nào mới phải. "

Nụ cười của Kỷ Dĩ Ninh dần mất đi, có cảm giác hơi hối hận trong đó.

"Bây giờ nghĩ lại mới biết, hóa ra cũng chính từ khi đó, em đã hình thành thói quen không thẳng thắn với anh. "

Anh bước vào cuộc đời cô với thái độ tuyệt đổi ưu thế ở vị trí cao sang, mặc dù gần trong gang tấc nhưng làm cô có cảm giác xa không thể với tới.

"Lúc đó, em luôn cảm thấy Đường Dịch quá thông minh, hiểu hết thảy mọi điều về em, em đã nghĩ dù gì anh cũng đã biết hết, vì thế có một số chuyện, một số sự việc, cũng chẳng cần phải nói ra, trong lòng hai người đều hiểu là được. Vì thế, đã ở bên anh nhiều năm như vậy, em chưa từng nghĩ rằng, biểu hiện của cơ thể chúng ta chỉ là biểu tượng của ý chí mà thôi, ý chí sinh mạng thực sự lại nằm sau tất cả mọi sự việc, trong đó có cả anh và em, em nên khắc phục nó, chứ không phải là khuất phục nó mới đúng.

Người ta đều nói, tính nhẫn nại của anh rất kém, không thích thỏa mãn người khác, nắng mưa thất thường, làm người ta khó mà ra tay nổi. Ngay từ lúc đầu em đã tin là vậy, về sau em mới phát hiện, anh đối với em, không phải như vậy. "

Đúng vậy, dù Đường Dịch có giận dữ cũng chẳng sao, tiếp tục bắt nạt cô cũng được, cô đã từng chứng kiến cách anh đối xử với cô rất tỉ mi chăm chút, trong lòng cô đều luôn tin anh, anh đối với cô, sẽ luôn là nhẫn nại.

Hai năm qua, thuốc cô uống gần như đều do anh đích thân sắc, có lúc cô đứng bên cạnh anh và tán gẫu với anh, hỏi: "Anh hiểu về thuốc Bắc à?" Anh cười lơ đễnh, không trả lời, chỉ khi cô có hứng thú nhặt mây cây thuốc, anh mới giữ lấy tay cô, nhìn cô nói: "Đừng có chạm vào, nhặt sai, em sẽ mất mạng đó, vì thế những việc này anh làm sẽ tốt hơn. "

So với những người cùng trang lứa, cô đã được coi là rất nhẫn nại, dù đắng dù khó uổng đến mấy cũng không kêu ca một lời, có lúc uống vào quả thực là chỉ muôn nôn ra hết. Mỗi lần như vậy, anh đều ở bên cạnh cô, nắm tay cô và nói: "Dĩ Ninh, không sao đâu. "

Đường Dịch đã khiến Kỷ Dĩ Ninh thích một trò chơi. Thuốc Bắc có điểm dĩệu kỳ của nó, lửa đun vừa phải, chỉ cẩn sai lệch một chút thì hiệu quả cũng sẽ khác, mỗi lần cô uống đều có thể dựa vào cảm giác đầu lưỡi để phân biệt thuốc này có phải là do anh sắc hay không. Nếu đúng thì dù đắng, dù khó uống đên mấy cô cũng không cau mày, còn nếu không phải, cô cũng sẽ uống, chỉ là sau khi uống xong sẽ không cảm thấy vui, nhất định phải để anh thấy trong lòng cô nghĩ gì, ôm cô và nói với cô, để lần sau anh sắc, cô mới cảm thấy vui.

Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên nói: "Em thấy mình thật may mắn. "

Đường Dịch cúi đầu, "Gì cơ?"

Cô nép vào lòng anh.

"Anh đã cho em quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.

"Hôm nay sao lại khéo ăn nói như vậy?" Đường Dịch nhếch môi, ánh mắt đầy hàm ý: "Đã là quãng thờ gian đẹp nhất trong cuộc đời, tại sao lại không biết coi trọng tín vật tốt nhất mà anh cho em?"

"Hả?"

Cô dựa lưng vào lòng anh để anh ôm, anh cùng giơ bàn tay trái của cô và anh ra trước mặt. Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn bạch kim có gắn kim cương trên ngón tay áp út của Đường Dịch lấp lánh trong đêm, anh nghĩ đó là lời đảm bảo tốt nhất dành cho cô. Thế mà trên tay Kỷ Dĩ Ninh lại trống trơn như một vùng hoang vu. Anh đã từng giận dữ ép cô đeo vào, nhưng Lại không thể quản lý được khi tâm tư của cô không nằm ở đó. Cưỡng ép thì có tác dụng gì? Kỷ Dĩ Ninh không phải là người phụ nữ có thể dùng cách đó để thuần phục.

"Người đàn ông La Mã cổ khi tặng nhẫn cho vợ chưa cưới, sẽ khắc chữ nổi trên nhẫn, có tên OMONIA, tiếng Hy Lạp có nghĩ là hài hòa. về sau có một số chiếc nhân trên đó có hình ảnh dây leo quấn lấy nhau, hoặc kết hình trái tim, đều tượng trưng cho sự bền vững trong hôn nhân. "

"Kỷ Dĩ Ninh, cho anh một lý do vì sao em ít khi đeo nó. "

Cô đã hiểu rồi, nhưng không thấy sợ hãi, ngược lại còn cười rất tươi.

"Bởi vì nó không phải là tín vật tốt nhất anh tặng em. "

Trước mặt Đức Cha, anh thề trọn đời ở bên cô, đích thân đeo cho cô lại không phải là thứ tốt nhất trong lòng cô sao?!

Kỷ Dĩ Ninh thật lòng nói: "Thật vậy, em đã có tín vật tốt nhất anh tặng em rồi."

"Cái gì? "

"Là cái này."

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng miếng ngọc màu nâu đậm đeo trên cổ, sợi dây đỏ mong manh bao quanh chiếc cổ trắng ngần của cô, rõ rệt.

"Sau đêm đó, từ lúc anh đeo nó lên người em, em chưa bao giờ tháo nó ra."Giọng nói của cô nhẹ nhàng lại có phần nghiêm túc: "Tuy trong câu chuyện mà em được biết, ý nghĩa của nó lại không có liên quan gì đến tình cảm. Tủy của Bàn Cổ, dùng để trừ ta tránh hung. Em thường nghĩ, những điều này có liên quan gì đến em chứ? Nhưng Đường Dịch, cho dù em không hiểu anh

Nhiều ngày sau đó, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, Đường Dịch thường xuyên bị mất ngủ vào lúc sáng sớm, một mình ngồi dựa vào đầu giường, chẳng biết phải làm gì, cứ thế ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng bên cạnh mình. Anh thấy nét mặt cô nhẫn nhịn mà khiêm tốn, anh hiểu ra rằng, vì sao thế giới rộng lớn đến vậy, người đẹp đầy rẫy trước mắt, mà anh lại chỉ công nhận mỗi mình cô.

Chắc là vì thái độ của cô đối với cuộc sống, cô luôn đối mặt mà không trốn tránh, tiếp nhận mà không phản kháng, lấy sự tinh tế của từng chi tiết trong cuộc sống để chống đỡ trọng lượng của sinh mạng, sự u tối, tội ác, vô vọng đều đồng loạt được trút bỏ. Đường Dịch tự biết người phụ nữ có thể làm được như vậy, quả thực không phải chỉ biết một câu nhẫn nhịn là được, mà là cô ấy cần phải thông minh biết bao.

Thông minh đến mức khiến tất cả sự khổ đau phải nếm trải trong cô đều lặng lẽ biến thành tàn nhẫn, sơ sài, không cạnh tranh, không chiến đấu, không tính toán, không so sánh như đã có từ kiếp trước, như một kho từ vựng trong ngôn ngữ cổ Hy Lạp.

May mắn biết bao, gần ngay trước mắt, Đường Dịch đã có một Kỷ Dĩ Ninh như vậy.

*****

Ngày hôm sau, Kỷ Dĩ Ninh ra sân bay tiễn Trình Ưng Trí. Thời gian máy bay cất cánh rất sớm, nhưng Kỷ Dĩ Ninh còn đến sớm hơn Trình Ưng Trí nhìn thấy cô cũng rất đỗỉ ngạc nhiên.

"Anh nghĩ là em sẽ không tới. "

Thời tiết hôm nay rất xấu, bầu trời mây đen phủ khắp, khiến ngưòi ta hoài nghi vẻ xám xịt này sẽ không thể tan biến trong chốc lát.

"Giờ bay của anh là bảy giờ, mà bây giờ mới là năm giờ rưỡi. " Ký Dĩ Ninh nhìn anh cười, chi vào bụng mình, làm một động tác hơi khoa trương: "Em còn chưa ăn sáng, anh mời em được không?"

Đã gần bước vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, thời tiết rất lạnh giá, Trình Ưng Trí lại nhìn thấy trên trán Kỷ Dĩ Ninh hằn lên một lớp mồ hôi mỏng, anh biết cô đã vội vàng đi tới đây như thế nào. Trình Ưng Trí bật cười, Kỷ Dĩ Ninh là cao thủ giấu giếm cảm xúc, nhưng bản thân cô lại không hề biết có một số việc cô vô tình làm lại có thế khiến một người đàn ông yêu cô say đắm không chút hối hận.

Trình Ưng Trí tháo khăn quảng cúa mình ra, quàng lên chiếc cổ để trần của cô, đi bên cạnh, cùng cô đến tiệm ăn nhanh ở sân bay mua đồ ăn.

"Cà phê, không đường, hamburger, thêm nhiều mayonnaise, cho tôi một ly nước lọc, cảm ơn. "

Anh đưa cho cô, "Xem anh có nhớ nhầm không?"

"Không. " Kỷ Dĩ Ninh nhớ lại: "Đều là thói quen của em, anh vẫn còn nhớ. "

"Ừ, anh với em đã cùng trải qua quãng thời gian bốn năm sinh viên mà. "

Khi hai người nói chuyện, có một làn hơi mờ đục hiện ra, có sự mất mát tình cảm của những tháng năm trước kia.

"Phía trước khách sạn anh ở tối hôm qua, vừa hay cũng có một cây cầu đá, trông rất cổ, nếu em nhìn thấy, chắc chắn sẽ thích. "

"Ồ, em không hâm mộ, "

"Tại sao?"

"Bởi vì em và anh đã từng cùng nhau bước qua cây cầu đá đẹp nhất rồi."

Trình Ưng Trí trong lòng thoáng hiện lên sự ấm áp nhưng buồn tẻ, "Em vẫn còn nhớ sao? "

"Ừm, tất nhiên rồi, cầu Than Thở ở Venice, khi nghiên cứu học vấn du lịch, chúng ta đã từng đi khắp châu Âu."

Dĩ Ninh anh vẫn còn nhớ truyền thuyết đó."

Anh và cô đã từng đến thăm nhiều nơi, đã đi châu Âu. Cung điện Louvre của nước Pháp, nhà thờ Cologne ở Đức, điểm cuối cùng chính là cầu Than thở của Venice. Nghe nói ai đến Venice, nhất định phải ngồi ở Gang Abdullah, những cặp tình nhân nào đã ngồi ở Gang Abdullah, nhất định phải đi qua cầu Than thở, và hôn nhau ở dưới cầu, như thế tình yêu sẽ vĩnh hằng.

Nhưng vào lúc đó, Trình Ưng Trí không hôn Kỷ Dĩ Ninh, là do Kỷ Dĩ Ninh chưa thể đón nhận nụ hôn. Thế là, anh chỉ nắm tay cô, bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong đời mình.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Trình Ưng Trí nhớ lại kỷ niệm ngày xưa, như đang hỏi cô, lại như đang tự hỏi mình: "Sau này, anh luôn nghĩ, truyền thuyết kia không biết có thật hay không. "

Nếu như lúc đó anh mạnh bạo và quyết tâm hơn với cô, thì có phải bây giờ cô đã trở thành Trình phu nhân?

Anh còn nhớ, năm đó đứng bên cầu, cô che ô trong tiết trời mưa lất phất, nhẹ nhàng nói, trong tương lai, nếu nhất định phải tìm, thì cô chi muôn tìm một người đàn ông ấm áp để yêu.

Anh quả thực rất bịn rịn không nỡ rời xa cô.

Ngồi trong phòng chờ ở sân bay, Trình Ưng Trí tay cầm cốc cà phê, ánh mắt nhìn Kỷ Dĩ Ninh đang nâng ly cà phê lên uống, ngay cả tư thế, nét mặt đều giống năm xưa. Trình Ưng Trí đã hiểu ra, trên thế giới này chỉ có tình cảm của Kỷ Dĩ Ninh thay đổi, còn tất cả đều vẫn như xưa, Trình Ưng Trí tự đáy lòng rất khâm phục người đàn ông có thể làm cho Kỷ Dĩ Ninh thay lòng.

"Dĩ Ninh."

"Hả? "

"Người hiện tại em yêu thương đó, lúc mới đầu là em bị anh ta bắt buộc, có phải không?"

Kỷ Dĩ Ninh thầm sửng sốt, dù ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ bình thản.

"Ý anh là... ?"

Trình Ưng Trí cười, uống một ngụm cà phê, vị rất đắng. Anh không nhìn cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, lờ mờ đoán ra toàn bộ sự thực.

"Anh ta ép buộc em, ép buộc em đón nhận tất cả mọi thứ, sự tự do, tình cảm, thậm chí là hôn nhân. Em sẽ ở lại bên anh ta, thậm chí sẽ yêu anh ta, là bởi vì anh ta căn bản không cho em con đường lựa chọn. Anh ta ép buộc em, dụ dỗ em, trói buộc em, em đã từng giãy giụa, cuối cùng phát hiện ra, đối với anh ta, em thực sự không còn cách nào khác. "

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, nụ cười ảm đạm như sương mù, "Anh nói có đúng không?"

Ký Dĩ Ninh có chút bàng hoàng, "Anh... sao lại đoán ra được?"

Khóe môi của Trình Ưng Trí cong lên, tạo thành một hình cung mờ mờ,

"Không cực đoan thì không giữ được em. "

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Đường Dịch.

Anh luôn nhượng bộ, không nõ ép buộc cô; còn Đường Dịch, ngay từ lúc đầu, vừa ra tay là đã muốn toàn bộ con người Kỷ Dĩ Ninh.

Anh đối mặt với cô, trong mắt lưu luyến bịn rịn "Tình cảm ép buộc như vậy thực sự hợp với em sao?" Anh đoán được tình cảm hiện tại của cô, là do cô không còn lựa chọn nào khác.

Kỷ Dĩ Ninh cầm tách cà phê nóng ấm, thành thật nói: "Em biết yêu anh ây sẻ rất khổ sở, nhưng em cũng không còn cách nào khác, gặp rồi, bị giữ lại, rổi chứng kiến một số tình huống mà em từng nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ xảy ra, không còn cách nào khác, dần dần em đã rất yêu anh ấy. "

Đuòng Dịch là một bữa tiệc xa xỉ nhất trong cuộc đòi cô.

Thần bí, tế nhị, không thể mài giũa, làm cô không thể dừng bước.

Sự quyến luyến trong mắt cô ánh lên, Trình Ưng Trí nhìn rất rõ. Đây đâu phải là Kỷ Dĩ Ninh không có sự quyết đoán của năm xưa? Trình Ưng Trí nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Hai người ngồi lặng yên như vậy rất lâu.

Kv Dĩ Ninh nhẹ nhàng nói: "Ưng Trí, cảm ơn anh. "

"Hả?" Anh dường như không hiểu: "Em cảm ơn anh vì cái gì?"

"Cảm ơn anh ba năm sau cho em cơ hội gặp lại anh, để cho em thấy, sau ba năm vẫn có người nhớ đến em. "

Bau không khí giữa hai người bỗng trở nên ôn hòa, là tình cảm ôn hòa may mắn có được sau một thời gian dài không gặp nhau, Kỷ Dĩ Ninh nghĩ, trong cuộc đời, sức mạnh tình bạn luôn là điều vô giá.

"Em trong ba năm nay, gặp được một số người, mất đi một số người, xảy ra một số chuyện, bỏ lỡ một số việc. Có một số người có thể bỏ được, một số việc không thể bỏ qua. Trong những tháng ngày khó khăn nhất này, những lúc không biêí là có thể đứng vững được không, em lại nhớ tới lời của một người đã từng nói với em, con người rồi sẽ chết đi, chi là sớm hay muộn mà thôi, chỉ khác ở chỗ trong quãng thời gian đó mình có biết trân trọng hay không, là một người tốt bụng biết quý trọng thời gian, tuyệt đối không thể chỉ nói một cách đơn giản như vậy. Em nghĩ em không phải là ngoại lệ, có gì đáng sợ chứ? Giống như em đã chết đi một lần, rồi lại được cứu sống. "

Trình Ưng Trí vỡ lẽ, "Là anh ta cứu em?"

"Đúng vậy. " Nhớ lại ngày cả gia tộc nhà họ Kỷ bị tiêu vong quá nhanh giống cả thành trì sau một đêm bị sụp đổ tan tành, giọng nói của Kỷ Dĩ Ninh có chút khàn khàn: "Là anh ấy cứu em, hơn nữa đã cho em hiểu được, con người không thể loại bỏ được gì, đặc biệt là lịch sử, nhưng vẫn còn có thể có một số lựa chọn, ví dụ như lựa chọn cách lãng quên thì sẽ nhanh hơn. "

Không biết đã bao đêm, cô rơi nước mắt trong giấc mơ, không thể quên được sự tuyệt vọng khi bị ngọn lửa lớn nuốt trọn. Không biết có thể tìm thấy cô ở đâu nữa, cũng không biết có thể mong chờ một tương lai ở đâu. Đến khi cô tỉnh lại trong nước mắt, nhìn thấy một Đường Dịch toàn một màu đen đang đưa tay lau dòng nước mắt trên mặt cô, tĩnh lặng mà dịu dàng, nói với cô từng từ, từng từ một: "Từ nay về sau, anh sẽ chăm lo cho em. "

"Bây giờ nghĩ lại có lẽ câu nói cổ xưa đó là đúng. Kỷ Dĩ Ninh trịnh trọng nói từng chữ: "An bài cái chết trước, sau đó an bài sự hồi sinh, ba trăm năm trước đã định sẵn hôn nhân. "

Trình Ưng Trí đứng dậy, không chịu thêm được nữa khi thấy nét mặt cô đang quyến luyến một người đàn ông khác, "Cũng muộn rồi, anh phải đi đây. "

"Vâng."

Kỷ Dĩ Ninh đặt cốc cà phê trên tay xuống, chăm chú nhìn anh, "Ưng Trí, sau khi về Anh, nếu có thể, nhớ gọi điện thoại cho em nhé!"

Trình Ưng Trí bật cười, gật đầu, "Anh sẽ gọi, em cũng vậy nhé!"

"ừm. " Để anh tin, yên tâm về cô trong hiện tại, Kỷ Dĩ Ninh không kiềm chế được liền bổ sung thêm một chi tiết: "Ưng Trí, em hiện giờ thực sự rất hanh phúc. Người mà em yêu cũng rất tốt với em. Nhưng nói thật, có lúc em cũng rất ngưỡng mộ những người bạn trước đây vẫn có thế ở London tiếp tục học lên cao, ngưỡng mộ mọi người không từ bỏ việc học, ngưỡng mộ mọi người có thể được chiêm ngưỡng nhiều phong cảnh mà có lẽ cả đời này em chẳng bao giờ được thấy. Những lúc đó, em lại nghĩ, nhìn từ một góc độ khác, cuộc đời này, rốt cuộc có thể cùng lúc có được bao nhiêu cái "không mất đi" đây? Vì vậy, em đã có được anh ấy thì không nên tham lam hơn nữa. "

Trình Ưng Trí lặng lẽ nghe, chờ cô nói hết, anh như bị tổn thương đên tận sâu thẳm nội tâm đầy đau khổ, trầm mặc rât lâu, đến mức Kỷ Dĩ Ninh gọi tên anh mấy lần, bàn tay đang sắp xếp hành lý cuối cùng cũng dừng lại. Anh đứng thẳng người, như đã hạ quyết tâm, khó khăn mở miệng, hỏi từng từ, từng từ một.

"Vì thế, nếu nói hiện tại bày ra trước mặt em vẫn là cuộc sống có thể lựa chọn lại thì em sẽ vẫn giữ chính kiến với những lời em vừa nói chứ?"

"Hả?" Kỷ Dĩ Ninh không hiểu: "Ý anh là gì?"

Trình Ưng Trí rất mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói với cô.

"Dĩ Ninh, năm xưa em đã vứt bỏ cơ hội tiếp tục học lên cao ở London, nhưng anh đã thay em xin bảo lưu kết quả hoc tập thời hạn là ba năm. Nói cách khác, bây giờ còn một tháng nữa là hết thời hạn ba năm. "

Cô sững sờ, dường như không phản ứng kịp, "Ý anh là... "

Đúng, ý anh là Kỷ Đĩ Ninh vẫn còn cơ hội, cô vẫn có thể chiêm ngưỡng nhiều cảnh quan mà cô muốn xem.

" Việc này, anh vốn không định cho em biết, bởi vì thấy em bây giờ đã là vợ của một người đàn ông khác. Anh biết, Kỷ Dĩ Ninh lầ một người vợ tốt, chắc chắn sẽ coi gia đình là quan trọng nhất nhưng...."Trình Ưng Trí nhìn cô, anh bỗng thấy có lỗi với cô: "Anh xin lỗi, anh vẫn không kìm nén được, lại nói ra, bởi vì nghe thấy em vừa nói, em rất ngưỡng mộ những người không từ bỏ việc học, nếu bây giờ em đi London, vẫn có những phong cảnh mà trong cuộc đời này em muốn chiêm ngưỡng, "

Là anh hơi ích kỷ, đúng không?

Hoặc là, anh muốn để cô biết, anh đã vì cô mà làm nhiều điều, hoặc là anh vẫn không hy vọng nhìn thấy một người tài hoa thanh tú như Kỷ Dĩ Ninh lại chịu thiệt thòi như vậy, bị chôn vùi trong tay một người đàn ông khác.

Cuộc đời phải lựa chọn một trong hai, Trình Ưng Trí rốt cuộc vẫn để Ký Dĩ Ninh phải đứng trước một vấn đề khó khăn.

Ánh đèn của chiếc xe thể thao loang loáng và chói mắt rọi thẳng tới, rọi lên người Trình Ưng Trí, sắc lẹm như lưỡi dao, xé nát bóng anh không chút thương tình, như muôn làm cho anh tê tái mới thỏa chí. Cùng lúc đó là tiếng còi báo inh ỏi, âm thanh trói tai, trượt trong bóng tối của buổi sáng sớm, khiến người ta kinh hồn bạt via. Ánh sáng chói lòa chiếu lên cơ thể hai người, Kỷ Dĩ Ninh đưa tay che mắt, cô không thể mở mắt ra được. Cô được Trình Ưng Trí bảo vệ sau lưng, nhìn qua bóng anh, chi lờ mờ nhìn thấy logo ở phía trước chiếc xe thể thao.

Logo có đôi cánh bay rất lộng lẫy, là dấu hiệu đặc biệt của chiếc xe Spyker C8.

Trong lòng Kỷ Dĩ Ninh dấy lên cảm giác sợ hãi mơ hồ, đưa tay lên che miệng. Một giây sau, cô đã nhìn thấy trong sân bay có hơn mười người đàn ông mặc comple đen tiến vào, vẻ mặt giống nhau, động tác đều nhau, đó là phong cách có một không hai của nhà họ Đường. Doãn Khiêm Nhân cung kính mở cửa xe, người xuống xe là người đàn ông mà Kỷ Dĩ Ninh đã quá quen thuộc.

Đêm qua, anh và cô đã quấn quýt không rời cả một đêm.

Nhà họ Đường, Dịch thiếu gia.

Kỷ Dĩ Ninh tròn xoe mắt, cô cảm thây vô cùng lo lắng vì một điều không thể dự đoán trong tương lai. Cô nhìn Đường Dịch bước về phía mình, thấy anh bỗng dừng bước khi cách cô vài mét. Cô nhìn anh, nhớ lại sáng nay khi cô thức dậy rất sớm, anh không hỏi câu nào, thậm chí cũng không hỏi cô đi đâu, cô nghĩ rằng đây là điều mặc nhận, tình cảm giữa hai vợ chổng đã sâu sắc đên vậy, nhưng không ngờ, anh lại không hề bỏ qua cho cô.

"Anh theo dõi em, đúng không?"

Đường Dịch không trả lời, khắp người đều là màu đen, trong mắt ánh lên màn sương như trong bão tuyết. Anh giơ tay về phía cô, giọng nói quyến rũ vô cùng: "Dĩ Ninh, lại đây. "

Trong nháy mắt, Kỷ DĨ Ninh chi cảm thấy vị tanh nồng trong miệng. Anh theo dõi cô, Đường Dịch theo dõi Kỷ Dĩ Ninh. Anh giám sát mọi động tĩnh của cô, kiểm soát hành vi của cô, có thể chi là một ngày, cũng có thể là đã nhiều năm. Ba năm là vợ chồng, tình cảm sâu đậm, tại sao anh lại có thề cư xử với cô như vậy, sao anh có thể?!

Trình Ưng Trí đứng phía trước Kỷ Dĩ Ninh, nắm chặt tay cô, đẩy cô lùi lại sau lưng mình, buột miệng thốt ra một câu trong vô thức: "Đừng làm tổn thương cô ấy, đừrg làm tổn thương Dĩ Ninh. "

Làm thế nào bây giờ, Trình Ưng Trí đã quên mất Kỷ Dĩ Ninh đã không còn là người mà anh có tư cách bảo vệ nữa rồi. Người đàn ông trước mặt này mới là chồng của cô.

Bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của Kỷ Dĩ Ninh bị người đàn ông khác nắm chặt, cảnh tượng đó khiến tính bạo lực vốn đã ngủ yên trong Đường Dịch nay lại từ từ trỗi dậy.

Anh dường như hoàn toàn mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Khiêm Nhân. "

"Vâng, Dịch thiếu gia. "

Mấy người đàn ông lặng lẽ tiến lên phía trước tách rời Kỳ Dĩ Ninh và Trình Ưng Trí, hơn nữa, còn nhanh chóng kéo Trình Ưng Trí không sức chống trả rời khỏi hiện trường.

Đường Dịch bước từng bước về phía cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng: "Lưu luyến anh ta, hả?"

Vẻ mặt này của Đường Dịch đã lâu cô không nhìn thấy, vì thế càng làm cô sợ hãi. Điệu bộ của anh, nét mặt của anh làm cả người anh toát lên một vẻ hủy Dĩệt, chầm chậm tùng xẻo, từng chút, từng chút một, dường như tình cảm giữa cô và anh chỉ qua một đêm đã biến thành mối quan hệ yêu thương nguội lạnh, chưa biết chừng, có thể mất đi mãi mãi

Kĩ Dĩ Ninh đang run rẩy trong lòng anh.

Ở một nơi cách đó không xa, giọng nói của Trình ưng Trí vọng lại rõ mồn một: "Dĩ Ninh!"

Kỷ Dĩ Ninh bồng nhiên bửng tình, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy người bạn cũ đang bị mấy tên thuộc hạ cao to vạm vỡ của nhà họ Đường áp tải đi về hướng cửa kiểm tra an toàn, động tác trầm lặng mà bạo lực, hoàn toàn không để cho Trình Ưng Trí có bất kỳ sự phản kháng nào. Kỷ Dĩ Ninh biết, cô không thể lay chuyển, củng không thể ngăn cản được con người của Đường Dịch. Cô nhìn Trình Ưng Trí bị bức ép đưa lên máy bay, ánh mắt hằn lên vẻ lo lắng và không cam tâm, Kỷ Dĩ Ninh hiểu rõ, đó là tình cảm của anh đối với cô, trong đó ẩn chứa ý muốn bảo vệ cô.

Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất lo lắng, "Thả anh ấy ra, có được không?"

Đường Dịch trầm ngâm không động đậy, đôi mắt sâu thăm, giống như mây đen bao phủ.

Kỷ Dĩ Ninh gọi một tiếng "Khiêm Nhân", tiếp đó lại là câu: "Thả anh ấy ra, có được không?"

Khiêm Nhân dừng bước, lòng bàn tay ươn ướt, không biết là do căng thẳng hay là không biết nên làm thế nào. Khiêm Nhân cảm thấy buồn phiền cho tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình, kinh nghiệm nhiều lần cho thấy, muôn sống yên ổn thì phải nghe lời Đường Dịch, nhưng Kỷ Dĩ Ninh cũng không phải là người chủ có thể bỏ mặc không nghe lời, Kỷ Dĩ Ninh là ai chứ? Kỷ Dĩ Ninh là người phụ nữ của Đường Dịch! Mấy năm nay, Khiêm Nhân cũng phần nào hiểu được tâm tính của vợ chồng họ, anh đã có quá nhiều lần làm bia đỡ đạn, hai người này khi gây chuyện cũng đến mức long trời lở đất, làm hòa cũng vô cùng nhanh chóng! Đến lúc đó, một khi Kĩ Dĩ Ninh giận dữ vì anh không nghe lời, sẽ lại thì thầm bên tai Đường Dịch...

Doãn Khiêm Nhân toát mồ hôi, bỗng cảm thấy áp lực rất lớn.

Anh nhìn Đường Dịch, lại nhìn Kỷ Dĩ Ninh, cuối cùng chì có thể ấp a ấp úng giải thích với Kỷ Dĩ Ninh một câu: "Điều này phải xem ý của Dịch thiếu gia thế nào đã... "

Một câu nói đã vạch ra ranh giới chiến tranh trước mặt anh và cô.

Người của Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh không thể sai khiến

Cô không có ai trợ giúp, chỉ có thể thỏa hiệp với anh, kèm theo chút thái độ yếu đuối đã lâu không nhìn thấy, còn có chút khẩn cầu: "Anh ấy là bạn của em, xin anh đừng làm tổn thương anh ấy, em sẽ đi về cùng anh. "

Một chữ "xin" khiến ngọn lửa giận dữ trong con người Đường Dịch bị thổi bùng lên ngay trong phút chốc.

Anh đã nhẫn nại lắm rồi, gần ba năm nay, gần như đã cầm tay chỉ việc cho cô từng chi tiết dung túng cô hết lần nảy đến lầnn khác mới khiến cô học đưọc một chút làm thế nào để mình thực sự là Đường phu nhân. Anh nghĩ cô đã hiểu rõ, cô và anh tồn tại binh đẳng, là vợ chồngl là quan hệ yêu thươngg thân mật nhất. Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Kỷ Dĩ Ninh có sự kiên cường và lòng tự trọng kiểu Kỷ DĨ Ninh, giống như tầng lớp quý tộc thời xưa, khư khư theo cái cũ mà rất hăng hái, nguyên tắc là tuyệt đối không cúi đầu, quyết không nhún nhường một bước.

Nhưng hiện tại, vì một người đàn ông khác, Kỷ Dĩ Ninh lại cúi đầu trước Dường Dịch, tạm chịu đựng để giữ mạng cho anh ta.

Đường Dịch đột nhiên cười lớn.

Ngón tay lại dùng lực mạnh, gần như bóp chặt khớp cổ tay của Kỷ Dĩ Ninh, kèm theo vẻ dữ tợn chưa từng có, cô đau đớn cắn chặt môi.

"Nghe nói, anh ta vì ở lại London để chờ em mà đã đập bàn từ chối về nước trong buổi họp cổ đông của gia tộc. Kỷ Dĩ Ninh, anh thấy em đã dao động trong việc đi London rổi đấy, không phải trong lúc này, em cũng muốn đập bàn trước anh đấy chứ... ?"

Nhưng hiện tại, vì một người đàn ông khác, Kỷ Dĩ Ninh lại cúi đầu trước Dường Dịch, tạm chịu đựng để giữ mạng cho anh ta.

Đường Dịch đột nhiên cười lớn.

Ngón tay lại dùng lực mạnh, gần như bóp chặt khớp cố tay của Kỷ Dĩ Ninh, kèm theo vẻ dữ tợn chưa từng có, cô đau đón cắn chặt môi.

"Nghe nói, anh ta vì ở lại London để chờ em mà đã đập bàn từ chôì về nước trong buổi họp cổ đông của gia tộc. Kỷ Dĩ Ninh, anh thấy em đã dao động trong việc đi London rổi đấy, không phải trong lúc này, em cũng muốn đập bàn trước anh đây chứ... ?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)