Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 020

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 020
Lựa chọn hai bên
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Sau sự tình của Mặc Khanh, Ôn Nhã mượn cớ thân thể không khỏe, tận lực tránh khỏi việc ở cùng với Mai Phi, Vân Lâm cũng có tới xem qua Ôn Nhã, thế nhưng Ôn Nhã cũng không để ý tới, Vân Lâm cũng không biết nói gì cho phải, từ sau chuyện của Mai phi lần trước, hắn và Ôn Nhã cũng không có cùng nhau nói chuyện lại như trước được.

Ở thái miếu được ba ngày, thái hậu liền đề nghị hồi cung, dù sao hoàng thượng còn bận xử lý quốc gia đại sự, tổng thể cũng không bồi tiếp một đám nữ nhân du ngoạn sơn thủy được, mấy ngày nay, những hắc y nhân cũng chưa từng xuất hiện qua, thế nhưng Ôn Nhã vẫn có thể biết được những hắc y nhân kia bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, cho nên thời khắc nào cũng thận trọng cảnh giác.

"Cẩm nhi, sao lại thất thần như vậy?" Trên xe ngựa, thái hậu nhìn không rõ sắc mặt của Vân Cẩm, liền hỏi.

Sau khi lên xe ngựa, Vân Cẩm không nói tiếng nào, còn trưng ra dáng vẻ ưu sầu không vui.

"Mới được xuất cung, đi chơi vài ngày, liền phải đi về, nhi thần chưa muốn trở về a, dân gian so với hoàng cung còn có nhiều thứ tốt hơn a". Vân Cẩm dựa vào bả vai của thái hậu, làm nũng nói.

"Ngươi đứa nhỏ này, ở thời điểm nào cũng ham chơi được, bên ngoài cung tuy là chơi vui, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngươi không nhớ buổi tối đầu tiên chúng ta đến liền gặp phải ác tặc hay sao, nếu để địch quốc biết rồi, chẳng phải tính mệnh của chúng ta sẽ càng đáng lo hơn sao ". Thái hậu vỗ nhẹ mu bàn tay của Vân Cẩm, bà làm sao không biết dân gian là đẹp, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu ở lại dân gian nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Mẫu hậu, người lo xa rồi, chúng ta ở ngay Vân đình vương triều, địch quốc làm sao có thể dám xúc phạm tới chúng ta?". Vân Cẩm không chịu nghe lời, bọn họ là đang ở ngay Vân Đình vương triều, làm sao có khả năng sẽ xảy ra chuyện được?

"Cẩm nhi, muội nên nghe lời mẫu hậu, có thời gian trẫm nhất định liền cho ngươi ra ngoài chơi ". Vân Lâm cười nói, đối với muội muội này, Vân Lâm vẫn là yêu thương, vẫn là bảo vệ muội muội hết lòng.

"Hoàng huynh nói là phải giữ lời nhé, có thời gian, ta nhất định muốn thử một lần giống như vậy, cùng cả nhà ra ngoài chơi, tốt nhất là gọi luôn Lôi ca ca theo, như vậy mọi người một nhà liền có thể đoàn tụ ". Vân Cẩm mơ ước nói.

Thái hậu cười cười, không có trả lời, Vân Lâm cũng không nói gì, dường như hắn cũng không phải là rất yêu thích Vân Lôi, Ôn Nhã vẫn là ở bên cạnh yên lặng, dáng vẻ tựa hồ giống như có bệnh. Bọn họ nói tới những đều này cũng không có quan hệ gì với nàng, người một nhà đối với nàng cũng không quan hệ, cho dù thái hậu và Vân Cẩm luôn coi nàng là người một nhà, nhưng nàng biết trong hoàng cung địa vị thật sự của mình là thế nào, người một nhà, điều này xưa nay nàng cũng chưa từng dám đòi hỏi qua.

"Ầm! "Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, sau đó là âm thanh ngã ngựa, Ôn Nhã bọn họ liền bị lắc lư, xém tí nữa là xe bị lật. Thái hậu cùng Vân Cẩm xưa nay chưa bao giờ từng gặp phải chuyện như vậy, trong nháy mắt, sắc mặt đều trắng xám lên.

"Mặc Khanh, Mặc Khanh! Đã xảy ra chuyện gì! "Kéo Vân Cẩm cả người đang nhũn ra, Ôn Nhã hướng xe ngựa bên ngoài lo lắng gọi.

"Là một đám hắc y nhân, bọn họ có mê dược đạn, các người tạm thời không nên đi ra ". Mặc Khanh bảo hộ bên xe ngựa, bịt mũi miệng nói. Những hắc y nhân e rằng từ sớm đã mai phục sẵn, chỉ cần đợi bọn họ tới, liền cho nổ mê dược đạn, các thị vệ khác đều trúng mê dược, nên đều té xỉu trên đất, chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.

Nhắc tới đạn khói, Ôn Nhã mới nhớ lần trước ở trạm dịch gặp mấy tên hắc y nhân cũng là dùng loại dược này, lẽ nào bọn họ là cùng một người sao.

Bên trong xe ngựa Ôn Nhã và mọi người đều lo lắng chờ đợi, nghe được tiếng binh khí đụng nhau, thỉnh thoảng cũng có va vào xe ngựa của bọn họ, Ôn Nhã trong tâm đều muốn rối lên, đối phương tựa hồ đến rất nhiều, hơn nữa lại sử dụng mê dược đạn, làm cho thị vệ bọn họ tổn hại rất lớn, Ôn Nhã không nhịn được lo lắng không biết thị vệ bên ngoài có chống đỡ nói hay không, hoàng thượng và thái hậu nhất định không được có điểm nào sơ xuất xảy ra a.

"Ngươi bảo vệ tốt mẫu hậu cùng với Vân Cẩm, ta ra ngoài hỗ trợ." Ôn Nhã nhìn Vân Lâm nói, cầm lấy thanh bảo kiếm phi thân ra ngoài. Vân Lâm là hoàng thượng không thích hợp xuất đầu lộ diện, thái hậu cùng công chúa thì không có võ công lại "trói gà còn không chặt ", Ôn Nhã nghĩ, bất luận làm sao, cũng không thể để những hắc y nhân đó tổn hại đến hai người bọn họ.

Ôn Nhã mới từ trong xe ngựa đi ra, những hắc y nhân liền chú ý tới, trực tiếp vây xung quanh Ôn Nhã, mục tiêu của bọn họ quả nhiên là mình, Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm, chí ít thái hậu bọn họ cũng không có nguy hiểm gì.

"Cứu mạng a! Các ngươi thả ta ra! Cứu mạng a!". Phía sau tiếng kêu sợ hãi của Mai Phi đang hoảng loạn cầu cứu, xe ngựa của Mai Phi bị hắc y nhân lật tung, nàng cũng bị người kéo từ trong xe ngựa đi ra.

Ôn Nhã chưa kịp nhìn sang, quả nhiên từ trong xe ngựa Vân Lâm đã bay ra ngoài.

"Thả nàng ra mau! Vân Lâm hàn khí bức người, nhìn đôi tay Mai Phi bị người tóm chặt, trong mắt lệ quang thoáng xuất hiện, làm hắn hiện tại ánh mắt cũng đã xuất hiện tia máu rồi.

"Ngươi muốn ta thả ả? Vậy thì nữ tử bên cạnh ngươi liền đem qua đây đổi." Hắc y nhân nhìn Mai phi trong tay, rồi nhìn về phía Ôn Nhã, có thể nhìn ra nam nhân này vì nữ tử này so với Ôn Nhã cô nương còn nặng tình hơn.

"Không được! ". Lúc này, thái hậu cùng Vân Cẩm cũng đã xuống ngựa, nghe được hắc y nhân nói thế, thái hậu liền phản đối. Ôn Nhã là thân phận gì, đường đường là hoàng hậu của Vân Đình vương triều, Mai phi chỉ là một tiểu phi tử, làm sao có thế so sánh cùng Ôn Nhã?

"Nếu như là không đổi, vậy ta trước hết giết ả này, sau đó sẽ đến bắt nàng! "Hắc y nhân cười gằn, đem Mai phi từ trên mặt đất nâng lên, Mai Phi tay bị tóm đến đau đớn, nước mắt trực trào ra.

"Chờ đã! ". Vân Lâm cuống lên, đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhã.

"Ngươi! Ngươi không thể làm như vậy được! Tiểu Nhã là thê tử của ngươi!". Thái hậu tức giận nói, Mai Phi bây giờ không chết, sau này cũng sẽ chết, hơn nữa, phi tử trong cung cũng không thiếu, nhưng Ôn Nhã thì không giống, Ôn Nhã là hoàng hậu, nào có ai đi lấy mệnh hoàng hậu đổi lấy mệnh phi tử?

Vân Lâm không nói gì, chỉ là nhìn Ôn Nhã, nhưng nếu để Ôn Nhã đổi lấy Mai Phi, hắn thật sự không nói ra được.

"Ôn Nhã, ngươi không thể đi! ". Mặc Khanh ngăn cản, hắn thật là lo lắng Ôn Nhã sẽ thực sự lấy mệnh mình đổi lấy mệnh Mai Phi, những hắc y nhân hắn cũng không biết lai lịch là gì, chỉ sợ cũng là hướng về phía Ôn Nhã mà đến.

"Còn không quyết định sao? Vậy trước tiên ta sẽ để sẹo lại trên mặt ả, các ngươi cứ chậm rãi mà cân nhắc, rốt cuộc có muốn đổi hay không ". Hắc y nhân cười gằn giơ đao lên, kề sát đao trên gương mặt trắng mịn của Mai Phi.

"Đừng a, Đừng có giết ta, cứu ta mau, cứu ta a! ". Mai Phi khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Lâm.

"Ôn Nhã, coi như là ta cầu ngươi! Ngươi cứu Ngọc Mai đi! ". Vân Lâm không đành lòng, thống khổ nói, con mắt cũng không dám nhìn Ôn Nhã, cũng không dám nhìn thái hậu và Vân Cẩm.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Nhã, chờ đợi nàng quyết định, Ôn Nhã cười khổ, đến cùng là có chuyện gì? Nàng đang yên đang lành, tại sao có thể trêu chọc chủ nhân nhà ai cơ chứ, đến hoàng thượng còn dám mạo phạm, dù sự tình có như thế nào cũng có một lý do là bởi vì nàng mà xảy ra.

"Ngươi mau thả nàng đi, ta sẽ đi cùng các ngươi." Ôn Nhã cười khổ, trong tay đang cầm bảo kiếm ném xuống, hướng hắc y nhân mà đi đến.

"Ôn Nhã, không được!". Mặc Khanh nắm chặt bờ vai của Ôn Nhã, trong lúc vô tình, hắn đối với Ôn Nhã, đã có thêm vài phần tình cảm, thích nhìn thấy nàng lạnh lùng, kiêu ngạo, càng yêu thích tính cách nghịch ngợm đáng yêu của nàng, còn tình cờ bắt gặp có lúc nhìn thấy nàng bi thương, khiến cho người thấy cũng đau lòng. Nhưng mà những tình cảm này, hắn chỉ có thể giấu sâu trong lòng, không chỉ bởi vì bọn họ thân phận khác nhau, mà bởi vì hắn biết, hắn không thể bức Ôn Nhã tiếp nhận hắn, cho nên, hắn cứ một mực chờ đợi cho đến ngày nàng phát hiện ra tình cảm này.

"Mục tiêu của bọn họ là ta, tuy rằng không biết lý do vì sao, nhưng ta biết tạm thời ta sẽ không có nguy hiểm gì." Ôn Nhã hướng Mặc Khanh cười cười, sau đó tránh thoát khỏi tay của Mặc Khanh, một chân bước nhanh đến chỗ hắc y nhân.

Sau khi hắc y nhân áp trụ Ôn Nhã, lúc này mới đem Mai Phi đẩy ra. Có Ôn Nhã trong tay, những hắc y nhân cũng không còn động thủ, cho nên, ai cũng có thể nhìn ra, hoàng hậu nương nương mới chính là mục tiêu của bọn họ.

"Mặc Khanh, ngươi giúp ta chiếu cố Bình Vương phủ ". Ôn Nhã hướng Mặc Khanh cười nói, không có cùng thái hậu bọn họ nói chuyện, xoay người cùng hắc y nhân rời khỏi, một câu nàng cũng không thèm cùng Vân Lâm nói. Hắn đã có thể nhẫn tâm dùng mạng nàng đổi lấy mạng người khác, như thế còn sao có thể quan tâm sự sống chết của nàng? Từ lúc mới bắt đầu, nàng cũng đã không ôm ấp bất kì hi vọng nào từ phía Vân Lâm. Không cần biết chủ nhân bọn họ là ai, nếu không muốn lấy tính mệnh nàng, vậy cơ hội sống sót của nàng càng cao.

Nhóm người Vân Lâm trơ mắt nhìn hắc y nhân mang theo Ôn Nhã biến mất trong tầm mắt của họ, Mai phi nhào vào lồng ngực Vân Lâm khóc đến thương tâm nhưng trong lòng thì như hoa nở mỉm cười.

"Mặc Khanh, ngươi muốn đi đâu?" Mặc Khanh vươn mình lên ngựa, Vân Cẩm liền vội vàng hỏi.

"Ta sẽ không để nàng có việc gì xảy ra, ta có nói qua là sẽ bảo vệ tốt cho nàng, nếu ai muốn thương tổn nàng, trừ phi ta chết đi!". Mặc Khanh nói một cách lạnh lùng, quét nhìn Vân lâm, nếu "hắn" không bảo vệ được Ôn Nhã, vậy thì giao nàng lại cho hắn, hắn một đường phóng ngựa hướng đường của Ôn Nhã đuổi theo.

"Mặc Khanh, ngươi nhất định phải đem hoàng tẩu bình an mang về đây! ". Vân Cẩm hướng phướng hướng Mặc Khanh rời đi nói lớn.

"Vân Lâm! Nếu Tiểu Nhã có chuyện gì bất trắc xảy ra, ai gia cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Người đâu, hồi cung! Lập tức triệu mười vạn tinh binh, bất luận làm như thế nào cũng phải tìm cho được hoàng hậu mang về! ". Thái hậu tức giận đến run cả người, bà thật không nghĩ tới hoàng thượng cư nhiên vì nữ tử kia mà từ bỏ hoàng hậu, thái hậu gọi thẳng tục danh của hoàng thượng, cùng Vân Cẩm lên xe ngựa, một đường hướng hoàng cung vội vã quay về. Trên đường cũng chỉ còn sót lại một nhóm thị vệ, Vân Lâm, Mai Phi và Văn Tụy cùng với chiếc xe ngựa rách nát.

"Người đâu, mau đưa Mai phi hồi cung! ". Vân Lâm đẩy Mai Phi ra, nhìn thấy bóng lưng của Mặc Khanh dần dần đi xa, Vân Lâm tâm tình đều thu lại, hắn cũng không biết trong lòng tại sao lại có một cảm giác cực kì khó chịu.

"Hoàng thượng, người muốn đi đâu? Người không cùng thiếp quay về sao? Có phải người muốn đi ... không được, như vậy quá nguy hiểm." Mai Phi nắm chặt lấy tay của Vân lâm, lo lắng nói, Ôn Nhã rồi cũng sẽ chết, lại có thể bớt đi một vật chướng mắt nàng, nhưng hoàng thượng ngàn vạn lần cũng không thể xảy ra chuyện.

"Thả ra! Trẫm nhất định phải cứu nàng ấy trở về! ". Vân Lâm lạnh lùng nói, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện lạnh nhạt như vậy với Mai Phi, Ôn Nhã là vì cứu nàng, mới bị những y nhân kia bắt đi, bất luận làm sao, hắn cũng không thể để Ôn Nhã có chuyện, bằng không hắn cả đời lương tâm đều bất an.

"Những người đó vì nàng ấy mà đến, khả năng trước khi vào cung nàng đã gây họa, hoàng thượng người không cần lo lắng đâu, thiếp sẽ không rời đi nếu không có hoàng thượng đi cùng! ". Mai Phi chăm chú kéo cánh tay của Vân Lâm, bất luận như thế nào cũng không để cho Vân Lâm rời khỏi đây.

"Ngọc Mai, nàng buông tay đi, nàng chẳng lẽ muốn trẫm sau này mỗi lần nhìn thấy nàng, thì sẽ nghỉ tới Ôn Nhã dùng mạng mình đổi mạng nàng hay sao? "Vân Lâm lạnh giọng nói, hắn đi cứu Ôn Nhã cũng chỉ là vì để cho lương tâm của mình có chút dễ chịu hơn. Vân Lâm đem cánh tay của Mai Phi đang nắm chặt tay của mình đẩy ra, sau đó giao nàng lại cho Văn Tụy.

Sau khi nhìn thấy hộ vệ đưa Mai Phi rời khỏi, Vân Lâm cũng xoay người phóng lên ngựa, hướng về hướng đi của Ôn Nhã mà đuổi theo, Ôn Nhã, ngươi nhất định phải kiên trì cố gắng, trẫm không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhất định sẽ đưa ngươi bình an trở về!. Vân Lâm trong lòng thầm nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )