Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 019

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 019
Thái miếu tế tự
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Thái miếu là nơi chỉ dành cho hoàng đế tổ tiên, kì trọng bên trong chủ yếu phân vị thành tam điện.

Tiền điện, đại điện Thập nhất doanh, Thâm tứ doanh, trùng diêm liệt tích, điện ngạch có Mãn Hán Văn đối chiếu đề tự "Thái miếu ". Bên ngoài điện ba tầng được bao quanh bởi bạch ngọc thạch, ngự đạo chính điện đến đài ngắm trăng lần lượt có khắc Long Văn thạch, sư văn thạch, cùng với hải thú thạch. Bên trong điện đại lương là được làm bằng gỗ trầm hương, còn lại dùng sợi vàng du mộc. Đất được lót bằng "gạch vàng". Thiên hoa bảng cùng tứ trụ, đều có thiếp diệp vàng ròng. Bên trong điện nguyên cung phụng thần tọa được làm bằng gỗ tất kim, đế tọa điêu long, phía sau là nơi tọa của điêu phong. Tọa tiền trưng bày còn có các cống phẩm, hương án cùng đồng lô các loại. Hai bên thiết điện thờ phụ các vị hoàng tộc cùng công thần bài vị.

Thâm tứ doanh, rộng rãi, thông qua sảnh đi từ tiền điện, bên dưới thềm được lót bằng đá thạch, phải trái có hai thạch đăng. Bên trong sảnh chính ở giữa là thất cung thái tổ, còn lại là các tổ phân cung với vu các giáp thất. Nơi đây bài vị tổ tông đều tập trung một sảnh. Ở phía trong là ghế tựa hoàng thần, hương án, giường, gối nệm, và các vật khác, bài vị đứng ở phía trước, tượng trưng cho sinh hoạt của tổ tông an nghỉ thường ngày.

Hậu điện, Tên là Thiêu miếu, bốn phía xung quanh là những bức tường màu đỏ, có năm cửa gian. Bên ngoài được lót đá khắc hình rồng, nơi đây chứa tế tự đồ dùng, khả cũng có người ở trong cung ngủ lại xem chừng. (huhuhu, tác giả tả nhiều quá, ta là chỉ theo kinh nghiệm edit tả lại thôi, nếu ko hiểu cũng đừng trách ta nha, huhuhu, rối quá à).

Tin tức hoàng thượng đến đây tế tự, chủ trì thái miếu đã sớm biết, cho nên trời vừa sáng liền chuẩn bị những vật dùng tế phẩm để tế tự, chủ yếu là đồ ăn cùng ngọc bạch.

Một đường đi xe mệt nhọc, hoàng thượng cho người ở thái miếu nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai mới bắt đầu tế tự.

Công việc tế tự, rườm rà trang nghiêm, nhưng cũng rất tẻ nhạt. Tế tự xong, Mai Phi tràn đầy phấn khởi mời mọi người đi tham quan thái miếu, Ôn Nhã mệt đến chỉ muốn quay về gian phòng để ngủ, thế nhưng Mai Phi nhiệt tình mời gọi, Ôn Nhã cũng không tiện cự tuyệt, không thể là gì khác hơn là cùng đi với bọn họ, thái hậu lớn tuổi, cũng không muốn đi nhiều, liền để Vân Cẩm cùng đi, chính mình trở về bên trong điện, tìm Tiên hoàng trò chuyện.

Thái miếu cảnh sắc cũng không tệ, trước của lớn có hoa lưu ly năm màu, được ánh mặt trời chiếu rọi làm cho người nhìn vào cảm thấy sặc sỡ lóa mắt.

"Hoàng thượng, thiếp có chút mệt, hay là chúng ta đến phía trước đình nghỉ ngơi một chút đi ". Đi được một lúc, Mai Phi đột nhiên nói mệt mỏi, hoàng thượng thì thương hoa tiếc ngọc, nên cũng đỡ Mai Phi tới đình an tọa. Nhìn Mai Phi cùng Hoàng thượng ân ái phu thê tình nồng, Ôn Nhã cũng không hiểu, sao mình lại đáp ứng cùng bọn họ đi du ngoạn cơ chứ? Liền ngay cả Vân Cẩm đồng dạng cũng nghĩ như vậy.

"Hoàng hậu nương nương, Vân Cẩm công chúa, đi vào đây nghỉ ngơi một lát, uống ly trà đi ". Mai Phi ý cười dịu dàng nói, Ôn Nhã cảm thấy có chút kỳ quái, mấy ngày trước nàng chưa từng nhìn thấy Mai Phi phản ứng như thế, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy? Nghĩ thì nghĩ, Ôn Nhã vẫn là bước vào bên trong đình.

"Hoàng hậu nương nương thỉnh dùng trà ". Văn Tũy tươi cười rót trà, cung kính đưa cho Ôn Nhã, chính vào lúc này, Mai Phi không biết có chuyện gì, làm cho Vân Lâm sốt sắng đi qua phù trợ Mai Phi, kết quả đụng trúng Văn Tụy, cái chén trên tay Văn Tụy lập tức đổ hết vào người Ôn Nhã.

"Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! "Văn Tụy sợ đến trắng cả mặt, bịch một tiếng quỳ ngay trên mặt đất. Ôn Nhã y phục vạt áo phía trước đều ướt, may là trà đã nguội, nên Ôn Nhã mới không bị phỏng, nhưng quỳ trên mặt đất còn có Mai Phi một mặt đang căng thẳng, Ôn Nhã bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Hoàng tẩu, trước tiên ta cùng ngươi đi thay bộ trang phục khác đi, trời mặc dù đã ấm dần lên, nhưng nếu không thay y phục, có thể sẽ bị cảm lạnh ". Vân Cẩm kéo Ôn Nhã, nàng có trách mắng bên nào cũng sẽ đắc tội với một bên khác, chẳng bằng trước tiên khuyên Ôn Nhã đi thay trang phục trước, cũng là để cho Ôn Nhã từ từ nguôi giận đã.

"Hoàng hậu trước tiên nên đi thay trang phục đi, đừng để cảm mạo ". Hoàng thượng sắc mặt cũng có chút lúng túng, liền nhanh trí theo lời Vân Cẩm nói, thế nhưng hắn chẳng nhắc tới là muốn xử trí Văn Tụy như thế nào.

Ôn Nhã cười cười, xoay người rời đi, hoàng thượng che chở Mai Phi, đã là dự liệu trong đầu của nàng, mà đối với hoàng thượng mà nói, nàng cũng chẳng phải là người quan trọng gì, hoàng thượng không để ý đến sống chết của nàng cũng là đúng lý thôi.

"Hoàng tẩu, ngươi đừng nóng giận, hoàng huynh chỉ là tạm thời bị Mai Phi mê hoặc mà thôi ". Vân Cẩm không nhịn được trấn an Ôn Nhã.

"Ta không hề tức giận, có gì đâu mà phải tức giận ". Ôn Nhã cười cười, chuyện như vậy, đổi lại là bất luận người nào cũng đều sẽ có kết quả như thế a.

"Hoàng tẩu ngươi cứ về trước thay trang phục đi, ta đi xem mẫu hậu một lát ". Vân Cẩm nói, nếu không giúp cho Ôn Nhã đòi lại một tí công đạo, Vân Cẩm cũng cảm thấy có lỗi với nàng ấy một chút a.

Ôn Nhã gật gật đầu, chính mình quay trở về phòng.

Việc ngày hôm nay vô cùng quái lạ, Mai Phi vô duyên vô cớ đối với nàng như vậy nhiệt tình, mà nàng một thân lại bị trúng phải nước trà, có phải là cố ý muốn thấy nàng xấu mặt? Nhưng mà, chỉ là chuyện một ly trà, làm sao có thể để cho nàng vì thế mà xấu mặt được chứ.

Ôn Nhã trong lòng nghĩ nghĩ, trực tiếp thoát y phục trên người mình xuống, định thay bộ y phục khác sạch sẽ hơn.

Nhưng mà, chính vào lúc này, cửa phòng của Ôn Nhã đột nhiên có người mở ra, Ôn Nhã trong lòng căng thẳng, biết sắp có chuyện xấu sẽ xảy ra, liền nhanh chóng cầm quần áo lên trốn sau tấm bình phong.

"Ôn Nhã? Ngươi có ở trong đó hay không? "Mặc Khanh tiến vào bên trong gian phòng, nhưng cũng không phát hiện thấy Ôn Nhã, liền không nhịn được gọi to, hôm nay, thời điểm hắn đi tuần tra, có người nhét vào tay hắn một tờ giấy, nói là có chuyện quan trọng cần thượng lượng, Mặc Khanh thấy Ôn Nhã có lẽ là vì muốn rời khỏi hoàng cung, nên vội vã liền tới đây.

"Mặc Khanh, có phải là ngươi không? "Ôn Nhã trốn sau tấm bình phong nhỏ giọng hỏi.

"Ôn Nhã, ngươi là đang làm gì ở bên trong đó? "Mặc Khanh nhấc chân định đi vào.

"Ngươi là mau đứng lại, không cho phép bước vào! ". Ôn Nhã sốt sắng nói, nhìn thấy người đến là Mặc Khanh, nàng liền có thể yên tâm một ít, nhưng mà Mặc Khanh đến đây vào thời điểm này cũng không phải là đúng lúc cho lắm.

"Hoàng thượng, người nói xem Hoàng hậu nương có vì thế mà tức giận hay không? Đều là do thiếp cả, không cố gắng dạy dỗ tốt Văn Tụy a ". Ôn Nhã vừa mới chuẩn bị mặc trang phục, liền nghe âm thanh của Mai phi ở bên ngoài, Ôn Nhã trong nháy mắt liền biết, tất cả những sự việc ngày hôm nay đều là do quỷ kế của Mai phi, nếu bây giờ hoàng thượng bắt gặp nàng cùng một nam tử khác ở trong phòng, trang phục xốc xếch, nhẹ thì phế bỏ vương vị của nàng, nặng thì sẽ chém đầu, quả nhiên Mai Phi thật quá thâm độc.

"Mặc Khanh! Ta mặc kệ ngươi bây giờ dùng biện pháp gì, lập tức từ trong phòng ta đi ra ngoài, nhưng tuyệt đối không thể để bất luận người nào nhìn thấy ngươia! "Ôn Nhã lạnh lùng nói, hi vọng Mặc Khanh có thể biết tình thế hiện tại rất nghiêm trọng.

Mặc Khanh tuy rằng không hiểu rõ, nhưng vẫn là nghe theo Ôn Nhã, lắc mình theo bên cửa sổ bên cạnh phóng ra ngoài, kết quả gặp phải Vân Cẩm công chúa, hắn sợ đến mức lập tức che miệng của Vân Cẩm lại, sau đó đem Vân Cẩm núp sang một bên.

"Cửa phòng của hoàng hậu nương nương tại sao lại không đóng? "Lúc này, hoàng thượng đang cùng Mai Phi đi tới cửa phòng của Ôn Nhã, phát hiện cửa chỉ là khép hờ chứ không đóng.

"Công chúa, cầu ngươi giúp Hoàng hậu nương nương ". Mặc Khanh lo lắng nhìn của phòng Ôn Nhã, chỉ sợ hoàng thượng sinh nghi.

Vân Cẩm giẫy dụa, hướng Mặc Khanh trừng mắt nhìn, tựa hồ có lời muốn nói, Mặc Khanh lúc này mới thả Vân Cẩm ra.

"Ngươi mau đi nhanh lên đi, nơi đó của hoàng tẩu, để ta đi xử lý ". Vân Cẩm lạnh nhạt nói, trong tay còn đan cầm canh gừng hướng phòng Ôn Nhã đi đến.

"Hoàng huynh, Mai phi, hai người làm sao lại đến đây rồi? Hoàng tẩu vừa mới nằm nghỉ, ta định mang canh gừng đến cho hoàng tẩu, các người có muốn uống hay không?" Vân Cẩm nói, bưng canh gừng tiến vào bên trong.

"Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ, đều là do ta không có dạy dỗ tốt hạ nhân ". Mai Phi nói, trực tiếp đến bên cạnh giường của Ôn Nhã kéo tấm màn che lên, nhưng mà chỉ nhìn thấy có một mình Ôn Nhã nằm trên đó, sắc mặt có chút không được tự nhiên cười nhẹ.

"Hoàng thượng cùng Mai Phi sao lại đến đây ". Ôn Nhã sắc mặt trắng bệch, viền mắt còn hồng hồng, từ trên giường ngồi dậy, u oán nhìn Vân Lâm.

"Mai phi là lo lắng cho thân thể của ngươi, chúng ta liền tới đây xem ngươi một chút ". Không đành lòng cùng Ôn Nhã đối diện, Vân Lâm hơi phiết mặt qua nơi khác, Ôn Nhã thầm cười khổ, quả nhiên là như vậy, nàng không có ghen tuông chuyện của bọn họ, nhưng tại sao Mai Phi còn muốn trăm phương ngàn kế hại nàng?

"Ta không có chuyện gì, hoàng thượng cùng Mai Phi có thể rời khỏi đây rồi ". Ôn Nhã sắc mặt lạnh hạ xuống, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

"Hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu có vấn đề gì thì cứ nói ". Vân Lâm tự biết có lỗi với Ôn Nhã, muốn bồi thường cho nàng.

"Đúng lúc thiếp đây có việc cần nhờ tới hoàng thượng, thần thiếp nhờ hoàng thượng ban cho một người ". Ôn Nhã nhìn Mai Phi một chút, cười lạnh nói.

"Là ai? "Vân Lâm sững sờ, Ôn Nhã không phải là muốn Văn Tụy chứ?

"Là Thị vệ Mặc Khanh, từ lúc ta tiến cung, cũng có mình hắn bảo vệ bổn cung, toàn bộ người trong hoàng cung này, ta chỉ tin được một mình hắn, kính xin hoàng thượng ban Mặc Khanh điều đến bên ta, làm thiếp thân thị vệ cho ta ". Ôn Nhã cười gằn, Mai phi không phải là muốn cho hoàng thượng nhìn thấy bọn họ trang phục xốc xếch sao? Ta liền động ý cho ngươi tác hợp, để xem bước kế tiếp ngươi sẽ làm thế nào để mà hãm hại ta nữa!

"Việc này, "Vân Lâm có chút do dự một chút, Ôn Nhã cùng Mặc Khanh trong lúc đó cử chỉ thân mật, làm cho hắn có chút ác cảm. tuy rằng hắn không thích Ôn Nhã, nhưng mà nói gì thì nói, nàng cũng là thê tử của hắn, hắn không thể chịu đựng được cảnh thê tử của hắn cùng người nam nhân khác có giao tình thân thiết.

"Hoàng huynh, huynh đáp ứng hoang tẩu đi, huynh mỗi ngày đều ở bên cạnh bảo vệ Mai Phi, vậy sao huynh không thể để hoàng tẩu có thị vệ thiếp thân được cơ chứ? Vừa hay, hoàng tẩu cùng thị vệ đó có quen biết, với lại muội thấy Mặc thị vệ đó cũng rất là trung thành với hoàng cung, hoàng huynh, người mau đáp ứng cho hoàng tẩu đi a". Vân Cẩm ở bên nói, tuy rằng không biết Ôn Nhã vì sao lại muốn cho Mặc Khanh làm thiếp thân thị vệ, nhưng mà thấy thái độ của hoàng huynh đối với hoàng tẩu, nàng thật sự là tức muốn chết, liền nói giúp Ôn Nhã.

"Được, trẫm liền đáp ứng ngươi ". Vân Lâm quét qua Vân Cẩm một hồi, dặn Ôn Nhã nghỉ ngơi thật tốt, liền mang theo Mai Phi rời khỏi.

"Hoàng tẩu, chuyện này đến cùng là như thế nào? "Chờ Vân Lâm rời đi, Vâm Cẩm mới hỏi.

"Có người là đang muốn hãm hại ta ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói, xem ra kế hoạch của Mai Phi lần này chưa thành công, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Một lát sau, Mặc Khanh lần thứ hai quay trở lại phòng Ôn Nhã, hướng về phía Vân Cẩm nói lời cảm ơn, lúc này mới thận trọng lấy tờ giấy ra, không cần Ôn Nhã nói, Vân Cẩm cũng đại khái đoán ra được vấn đề.

"Hoàng tẩu, lẽ nào chính là Mai Phi sao?" Vân Cẩm cầm tờ giấy trên tay, không dám tin nói, Mai phi rất dịu dàng, cũng không giống là người sẽ làm ra những chuyện này.

"Nếu không phải nàng, thì còn có thể là ai? Hoàng thượng sẽ không đích thân đến đây để thăm hỏi Ôn Nhã, người bày ra những việc này, chỉ có thể là Mai Phi ". Mặc Khanh giải thích, may là có Vân Cẩm công chúa giúp họ một tay, nếu để hoàng thượng bắt gặp cảnh hắn và Ôn Nhã, trang phục không đàng hoàng đơn độc trong phòng, vậy Ôn Nhã sẽ thảm rồi a...................... .

• Điện ngạch: là phía trên mái ngói của cung điện

• Bạch ngọc thạch: đá cẩm thạch trắng.

• Ngự đạo: lối đi của vua

• Long văn thạch: đá hoa văn chạm trổ hình rồng.

• Sư văn thạch: sư tử đá

• Hải thú thạch: đá khắc hình ảnh động vật có vú loài biển.

• Đại lương: cây cầu lớn

• Du mộc: Cây "du", gỗ rất chắc, dùng để chế tạo khí cụ hoặc kiến trúc.

• Thiên hoa: trần nhà

• Tứ trụ: là bốn cây cột

• Thiếp: dán

• Diệp: lá cây

• Thần tọa: là chỗ để các vị thần thành an vị

• Gỗ tất kim: cây thếp vàng.

• Cung phụng: là nơi thờ cúng.

• Thạch đăng: đèn lồng bằng đá

• Đế: vua

• Thâm tứ doanh: bốn gian nhà, chỉ bề sâu của gian.

• Thất cung thái tổ: gian phòng chính bày cúng tổ tiên

• Tổ phân cung: là nơi bày trí ông bà, bên ngoại hoặc bên nội

• Vu các giáp thất: là nơi dành cho dâu hoặc rể

• Điêu long: ghế rồng

• Điêu phong: là con diều hâu, con kên kên dùng để chắn gió

• Ngọc bạch: là ngọc thứ đá quý đẹp và tơ lụa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-115 )