Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 021

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 021
Nửa đường chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Hắc y Nhân trói tay Ôn Nhã, một đường phi ngựa, tốc độ đi càng nhanh càng tốt, hướng về phía tây nam, liên tục đã đi qua mấy ngày đường.

"Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đến nơi nào?" Hướng tây nam, biên cảnh quốc thổ Vân Đình vương triều, ra khỏi quốc thổ chính là đại mạc, lẽ nào bọn họ muốn đem nàng rời khỏi Vân Đình vương triều hay sao?

"Ôn cô nương, tạm thời nhẫn nại một chút, đợi đến nơi, cô nương ắt sẽ liền biết ". Hắc y nhân nói.

"Vậy các ngươi hiện tại cũng có thể nói cho ta nghe, chủ nhân của các ngươi đến cùng là ai? Tại sao lại muốn gặp ta? Ôn Nhã không buông tha, tiếp tục hỏi.

"Vấn đề này chủ nhân có nói, chờ Ôn Nhã cô nương nhìn thấy chủ nhân, dĩ nhiên sẽ biết rõ ràng ". Sau khi bọn họ rời khỏi, chủ nhân liền căn dặn, tuyệt đối không thể tiết lộ bất kỳ tin tức nào của chủ nhân đối với Ôn Nhã cô nương, bằng không, giết không tha.

"Cái này cũng không nói, cái kia cũng không thể nói, vậy các ngươi có thể nói ta nghe cái gì! ". Ôn Nhã cả giận nói, đã bắt nàng, tốt xấu gì cũng phải để lộ một chút thân phận chứ. Không phải vậy nàng biết là ai đang tìm nàng.

"Thỉnh Ôn cô nương thứ lỗi." Hắc y nhân nói xong, cũng không tiếp tục để ý Ôn Nhã nữa, chuyên tâm chạy đi. Chủ nhân có mệnh lệnh, tuyệt đối không được để Ôn Nhã cô nương có bất kỳ thương tổn nào, cho nên, dọc theo đường đi, hắc y nhân đối với Ôn Nhã đều là lễ ngộ rất nhiều.

"Nhóm người của hoàng hậu hiện đang đi tới phương hướng nào?" Đã không tìm được dấu vết Ôn Nhã rời khỏi, Vân Lâm đối với không khí phía sau nói.

"Nhóm người của hoàng hậu đang đi về phía tây nam, hướng lên đường núi, hoàng thượng có lẽ nên đi tắt mới có thể theo kịp bọn họ ". Phía sau, hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, đến không mang theo bất kỳ tiếng động, dường như là bóng ma đang nói chuyện.

"Phía trước, dẫn đường! ". Vân Lâm nói, chỉ thấy hai đạo bóng dáng kia cứ lấp lóe, sau đó liền rời khỏi Vân Lâm rất xa, Vân Lâm cũng vội vã giục ngựa đuổi tới.

Mặc Khanh một đường đi theo hắc y nhân, mơ hồ có thể nhìn thấy nhóm người của Ôn Nhã, vì không muốn đánh rắn động cỏ, Mặc khanh từ bỏ ngựa, vận khinh công đuổi theo phía sau.

Một lát nữa là sẽ đến biên cảnh của Vân Đình vương triều, Ôn Nhã trong lòng cũng gấp gáp, nghĩ thầm làm cách nào mới có thể trốn thoát a.

"Tạm thời dừng chân một lát, sau đó tiếp tục chạy." Thấy được nguồn nước phía trước, hắc y nhân mới quyết định dừng lại, nghỉ ngơi một lát, các hắc y nhân khác liền đi đến dòng suối, đem nước lên uống, đến ngay cả ngựa cũng khát đến không chịu được.

"Ôn cô nương, ngươi cũng nên uống chút nước đi." Một hắc y nhân dùng túi nước xếp vào, đặt ở bên mép Ôn Nhã.

"Ta không uống, ngươi có thể mang ta đến bên dòng suối, tự mình uống được không ". Ôn Nhã nhìn túi nước, có chút ghét bỏ nói.

Hắc y nhân nhìn Ôn Nhã một hồi, nghĩ thầm, thì ra cũng là thiên kim được giáo quản kĩ càng của đại gia đình giàu có, ghét bỏ túi nước tây tạng của bọn họ cũng là chuyện bình thường. Thấy dây thừng trói trên người Ôn Nhã rất chắc chắn, nên hắn không có nghi ngờ, liền đem Ôn Nhã trên lưng ngựa dìu đi.

Ôn Nhã cúi đầu, một bên uống nước, một bên đánh giá địa hình, hiện tại vị trí của mình xung quanh toàn bộ là núi cao hiểm trở, dòng suối này là từ trên núi chảy xuống, ở phía sau Ôn Nhã không xa có một dòng thác, hướng từ phía dưới ngọn núi cao kia chảy xuống.

"Ôn cô nương, xong chưa? ". Hắc y nhân nhìn thấy nàng vẫn còn đang uống nước, không nhịn được thúc giục, bọn họ hiện giờ nếu không rời khỏi Vân Đình vương triều, thì người của hoàng cung lúc nào cũng có thể tìm đến, bọn họ phải nhất định mau chóng rời khỏi.

"Đợi ta uống thêm một hớp nữa, ta thực sự là sắp chết khát rồi ". Ôn Nhã nói, liên tiếp uống thêm ấy ngụm nước, trong lòng cũng đã quyết định.

Thời điểm Ôn Nhã đứng lên, cảm giác thân thể tối sầm lại, không thể đứng được nữa, lui về sau vài bước, may mà có hắc y nhân đỡ lấy, nếu không phải vậy Ôn Nhã liền ngã chổng vó rồi.

"Cảm ơn, đúng lúc ta đang mang bệnh, thân thể có chút suy yếu." Ôn nhã giơ tay, vẽ mặt có chút suy yếu, xanh xao hướng hắc y nhân nói lời cảm ơn. Quả nhiên, hắc y nhân nghe vậy, cũng không dám hối thúc Ôn Nhã, để nàng đứng một chỗ, chậm rãi định thần lại.

"Thác nước này thật là cao, ta nhìn mà đầu óc quay cuồng ". Ôn Nhã lắc lắc đầu, thân thể lại lung lay vài bước, hắc y nhân vội đỡ lấy nàng, hắn không dám dùng sức như trước đây, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy.

Thừa dịp hắc y nhân không chú ý, nàng cả người đẩy hắc y nhân ra, hắc y nhân cả kinh còn tưởng nàng muốn động thủ với hắn, nên thân thủ phòng bị, Ôn Nhã lợi dụng lực đẩy, cả người liền đổ về phía sau, chính mình đều nằm trong dòng thác.

"Trở về nói với chủ nhân các ngươi, nếu muốn gặp ta, phiền hắn tự mình tìm đến nhé ". Ôn Nhã cười khẽ, dòng nước mạnh mẽ cuốn cả thân người nàng, lập tức thác nước đẩy nàng xuống hố nước sâu phía dưới, cả người đều chìm nghỉm trong nước không một bóng ảnh.

"Mau truy bắt! ". Hắc y nhân không nghĩ nàng có thể nhảy xuống thác nước, định nhảy xuống dưới tìm nàng, nhưng đột nhiên có một người ngăn cản đường đi của hắn, thì ra là Mặc Khanh, khi hắn nhìn thấy nàng nhảy xuống, hắn cũng định nhảy theo, nhưng hiên tại, hắn trước tiên phải cầm chân những tên hắc y nhân ở đây, không thể để bọn hắn tìm được nàng.

Dòng nước cuốn cả thân người Ôn Nhã, sức ép của thác nước quá mạnh làm cho nàng chịu không nổi, nơi khóe miệng đã có chút máu tươi, nhưng rất nhanh sau đó, cả người nàng đã nằm trong hồ nước tỉnh lặng, may mà nàng còn chút dưỡng khí.

Từ trong hồ nước đi ra, Ôn Nhã nhìn trên thác nước thấy Mặc Khanh đang khởi chiến cùng với đám hắc y nhân, Mặc Khanh tựa hồ cũng nhìn thấy nàng, lúc này nàng mới xoay người tiến sâu vào trong rừng cây.

Ôn Nhã không biết mình đã chạy bao xa, nhưng y phục trên người đã bị các cành cây phá hỏng, sợi dây trói trên tay cũng chưa có mở ra, nàng dùng đá mài đến rách cả cổ tay, nàng không hề cảm thấy đau đớn, mau chóng chạy ra khỏi ngọn núi này, hướng về phía quan phủ mà cầu cứu, vì như thế mới có khả năng trốn khỏi ma trảo của bọn hắc y nhân.

"Nhanh! Mau mau tìm xem, nàng nhất định chỉ ở xung quanh đây ". Ôn Nhã vừa mới dừng lại thở, liền nghe đến âm thanh, mơ hồ có thể nhìn thấy hắc y nhân đang hướng về phía mình mà tìm đến, Ôn Nhã lặng lẽ đứng lên, từ từ rời khỏi đây trước khi bị bọn chúng phát hiện.

"Đừng lên tiếng! Đi theo ta! ". Chính lúc Ôn Nhã chưa xác định được phương hướng, thì phía sau lưng nàng vang lên tiếng nói quen thuộc, tay Ôn Nhã đang lạnh như băng thì liền bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, nàng cũng không giãy dụa, lặng lẽ cùng hắn chạy trốn, mãi cho đến một hang động bí mật, thì mới dừng lại.

"Ngươi tại sao lại đến đây? "Ôn Nhã hành động cứng ngắc bỏ tay của hắn ra, lúc này mới nhàn nhạt hỏi, nàng lúc đầu cho rằng Mặc Khanh sẽ đến cứu nàng, thật không nghĩ đến là hắn cư nhiên lại tới.

"Ngươi chính là hoàng hậu của trẫm, trẫm làm sao có thể mặc kệ ngươi được ". Nhìn thấy Ôn Nhã vô sự, Vân Lâm trong lòng mới dễ chịu được một ít.

"Hoàng thượng người thực cho rằng ta là hoàng hậu sao? ". Ôn Nhã cười lạnh nói, "Kỳ thực, hoàng thượng ngươi có thể không đến đây, đã có Mặc Khanh, hắn sẽ bảo vệ ta, ngươi đến rồi, sẽ càng làm cho tình hình thêm loạn ". Mặc kệ hắn khuôn mặt đang lo lắng, nàng vẫn là tự mình nói.

"Chủ thượng, toàn bộ núi đã bị hắc y nhân bao quanh, chúng ta tạm thời không ra được."Chính trong lúc hai người đang trầm mặc, một hắc y nhân khác bên trong động xuất hiện, làm cho Ôn Nhã còn tưởng là những hắc y nhân kia đã tìm đến.

"Vậy chúng ta tạm thời trốn trong sơn động thôi, ngươi lui ra theo dõi động tĩnh, đồng thời tìm cách lấp miệng hang động lại, đừng để ai phát hiện ra nó ". Vân Lâm phân phó nói, người kia lại biến mất.

"Hoàng thượng, nếu chẳng may ngươi có việc gì đó xảy, ta chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao ". Ôn Nhã nói nhỏ, trong lòng vẫn rất hi vọng hắn sẽ đến cứu mình, lại cũng không hi vọng hắn tới, tâm tình mâu thuẫn, giờ hắn cũng đã đến rồi, nàng càng thêm lo lắng, Ôn Nhã cúi đầu cười khổ.

"Yên tâm đi, sẽ không sao, nhiều nhất ba canh giờ, đại quân của vương triều Vân Đình sẽ đem ngọn núi toàn bộ vây quanh, đến lúc đó, những hắc y nhân đó, một tên cũng trốn không thoát ". Vân Lâm nói, ở ngay trước mặt hắn cả gan đem hoàng hậu mang đi, nếu không thể đem những hắc y nhân này trói lại toàn bộ trên đỉnh núi, há chẳng phải để một người hoàng thượng như hắn chịu uất ức rồi.

"Á Khâu! "Ôn Nhã bất thình lình hắt xì, vừa nãy rơi trong nước, trang phục cũng chưa có thay, lại chạy lâu như vậy, trang phục cũng đã thấm ướt mồ hôi, vừa vặn hang động này lại quá tối tăm, ẩm ướt, Ôn Nhã không kìm chế được mà có chút run run.

"Mau đem y phục của ngươi thoát ra, ngươi đổi y phục với ta đi ". Vân Lâm không đành lòng nhìn nàng run rẩy, đem y phục của mình cởi ra, chỉ còn một cái trung y trên người.

"Không cần, ta có thể chịu đựng được ". Ôn Nhã quay đầu không dám nhìn Vân Lâm, nếu hắn đối với nàng là thật, sau còn muốn nàng phải đổi lấy Mai Phi.

"Trẫm mệnh lệnh ngươi, lập tức thay y phục, hay là, ngươi định chờ trẫm qua đó giúp ngươi thay y phục?" Vân lâm uy hiếp nói, đánh giá thân thể Ôn Nhã, một thân y phục ẩm ướt, tơ lụa thấm sát trên người, cho dù nàng ngồi, nhưng vẫn không che dấu được những đường cong duyên dáng, những chỗ cần lộ thì lộ ra rõ ràng, Vân Lâm ban đầu cũng chỉ là có ý định nói dọa Ôn Nhã, nhưng khi nhìn thấy, đôi mắt hắn cũng không có rời đi, dán chặt vào thân thể nàng.

"Ngươi.. Lưu manh! ". Ôn Nhã cầm lấy y phục của Vân Lâm che chắn ở trước ngực mình, từ lần trước gặp qua hắn ở ngự hoa viên của Bình vương phủ, Ôn Nhã đã biết, nhìn sơ hắn thì có vẻ là chính nhân quân tử, nhưng trên thực tế cũng là sói đội lốt người a.

"Đây là lần thứ hai, ngươi mắng ta là lưu manh, nhưng điểm nào ở ta là lưu manh, nếu giờ ta không làm một vài điều lưu manh, chẳng phải là ta có lỗi với chính mình hay sao?". Vân Lâm vừa cười nói, vừa kéo cánh tay Ôn Nhã, Ôn Nhã vì quá bất ngờ, không đứng vững được, nên trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Vân Lâm.

Tay đã bị Vân Lâm nắm chặt, Ôn Nhã hiện giờ ở trong lồng ngực của Vân Lâm, cử chỉ thân mật, quá gần gũi, khiến nàng cũng không dám thở mạnh.

"Kỳ thực ngươi cũng là một mỹ nhân, nhưng mà rất đáng tiếc, tính khí của ngươi nên thu trầm lại một ít, như vậy trẫm sẽ không để ý nữa, mà để ngươi trở thành hoàng hậu chân chính của trẫm ". Vân Lâm tham lam hít sâu hương vị trên người của Ôn Nhã, hơi thở có chút ám muội mê luyến nói.

"Ngươi.. thả ta ra! Đừng quên trước đây ta có nói, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu giờ ngươi đụng đến ta, ta liền động tay với Mai Phi a!'. Ôn Nhã không kềm được lửa giận trong lòng, tuy rằng lúc ở gần Vân Lâm, nàng trong nháy mắt trái tim đã đập loạn xạ, nhưng nàng rất nhanh đã khắc chế được, không ngừng nhắc nhở mình, nếu động tâm rồi, chẳng phải sau này cái chết sẽ tìm đến mình càng nhanh sao. Huống chi, trong lòng nàng vẫn luôn rõ, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, hoàng thượng tuyệt đối không phải là phu quân của nàng.

"Thực sự là không hiểu được nữ nhi phong tình như ngươi ". Vân Lâm sắc mặt khó chịu, đẩy Ôn Nhã ra, làm cho Ôn Nhã lảo đảo, đến vài bước mới đứng vững được. Vân Lâm ý định đỡ nàng, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Nếu không phải Ôn Nhã nhắc tới Mai Phi, hắn xém tí nữa cũng đã muốn quên Mai Phi, vừa nãy khi thời điểm hắn ôm lấy Ôn Nhã, trong mắt hắn và tận trong lòng hắn lúc đó chỉ còn sót lại mỗi nàng. Mãi cho đến khi Ôn Nhã cất tiếng nói, hắn mới phản ứng, với tính khí của Ôn Nhã, nàng nói được là làm được. Hắn hoàn toàn có thể tin, Ôn Nhã nói muốn đụng tới mai Phi, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Mai Phi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115 )