Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Công Không Xuất Gia - Chương 09

Tướng Công Không Xuất Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Ha ha.... Tiểu tình nhân lén lút tới đây hẹn hò a?" Bốn tên hán tử vẻ mặt dữ tợn từ trong bụi cỏ toát ra, miệng không đứng đắn cười nói: "Tiểu cô nương bộ dạng thật đúng là xinh xắn, tư vị khẳng định là không tệ, hắc hắc....."

Nguyệt Nha Nhi nghe vậy cảm thấy không vui, , hai mày nhíu chặt, ngay cả nhìn bọn họ một cái cùng lười nhìn, tự nhiên nói: "Hạo ca ca, chúng ta đi, đừng để ý đến thứ hạ lưu này".

Đi? Hắn cũng muốn đi a! chỉ sợ không dễ dàng như nàng nói đâu, Nam Thần Hạo lặng lẽ quan sát bốn người, chỉ thấy bốn người tay cầm đao, bộ dạng hung thần ác sát, chỉ sợ là đạo tặc ở vùng phụ cận mà trong miệng mọi người hay nhắc tới, chính là không nghĩ tới bọn họ thế nhưng cả gan làm loạn như thế, ngay cả ban ngày ban mặt cũng kiêu ngạo như vậy.

Lén lút, hắn tiến sát vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nha Nhi đợi lát nữa có cơ hội nàng chạy trước đi, đừng để ý đến ta biết không?"

Hạo ca ca kêu nàng làm cái gì? Cư nhiên kêu nàng một mình trốn chạy? Nguyệt Nha Nhi nàng cũng không phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa nha!

Liếc xéo hắn, nàng quả quyết cự tuyệt."Mới không cần, muốn đi thì hai người cùng nhau đi".

"Ai nha, nàng......." Nam Thần Hạo tức giận cực kỳ, không biết nàng đang nghĩ cái gì? Nếu chính mình bị rơi vào trong tay kẻ xấu, cùng lắm thì bị cướp hết rồi thôi, nhưng mà nàng thì không giống như vậy? chẳng lẽ nàng không nhìn ra trong mắt đối phương lộ vẻ dâm ý? Nếu nàng bị lăng nhục, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

"Đang nói nhỏ cái gì?" Một tên đạo tặc trong đám tức giận kêu: "Hai người đều ở lại cho lão tử, ai cũng đừng nghĩ đi!" Vung tay lên, bốn người liền nhanh chóng chặn quanh hai người.

"Ầm ỹ muốn chết, ngươi la hét ầm ỹ gì thế? Cẩn thận ta đem đầu ngươi làm cầu để đá!" Nguyệt Nha Nhi phát hỏa, đưa tay chỉ vào bốn người mắng.

"Nha Nhi!" Nam Thần Hạo hoảng hốt, đem nàng kéo ra chính mình phía sau bảo vệ."Bốn vị huynh đài, ta với các vị không thù không oán, sao không thả hai chúng ta đi, nếu mà muốn đòi tiền tài trong lời nói, trên người tại hạ có bao nhiêu đều sẽ đưa cho các vị là được". Nói xong liền từ trong lòng lấy ra tất cả ngân lượng có được, biểu hiện thành ý của mình.

"Ha ha...... tiểu bạch kiểm này thật thức thời, bất quá......." Tên đạo tặc cầm đầu hắc hắc cười gian."Nhưng cô nương kia phải ở lại" Cho dù mình không giữ lại để hưởng dụng, nhưng bằng mức tư sắc này, đem bán thanh lâu kỹ viện cũng được giá cao.

Thần sắc trầm xuống, Nam Thần Hạo tức giận: "Huynh đài đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!" Nói cái gì hắn cũng sẽ không để cho Nha Nhi bị bắt đâu.

"Chính là thôi! Trưởng thành thành cái bộ dáng ghê tởm kia, nhìn thôi đã muốn ói, muốn giữ ta lại chẳng phải là muốn tra tấn ta sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn từ phía sau nhìn ra, cố ý làm mặt xấu để chọc giận bốn người bọn họ, không có nửa điểm ý thức nguy cơ nào hết.

"Nha Nhi, đừng bướng bỉnh!" Vừa bực mình vừa buồn cười ngăn lại, Nam Thần Hạo thật hoài nghi vì sao nàng không có cảm xúc sợ hãi bình thường của cô nương gia?

"Vốn vậy mà........" Rất ủy khuất muốn kháng nghị.

"Câm mồm! các huynh đệ, lên!" Bốn tên đạo tặc làm sao chịu được nàng một phen chế nhạo, tức giận đến vươn đao lớn hướng về phía hai người chém tới....

"Nguy hiểm!" Hoảng hốt kêu lên. Vốn là một vị thanh tu cư sĩ, hắn làm sao mà biết được quyền cước công phu, giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu là phải đem nàng chặt chẽ bảo vệ dưới thân, không để cho nàng bị nửa điểm thương tổn, an nguy của chính mình ra sao cũng không quan trọng.

"Hạo ca ca......" Nhìn hắn vì bảo vệ nàng mà đưa lưng ra che chắn đao kiếm, Nguyệt Nha Nhi kích động không biết sao lại có một cỗ ngọt ý nổi lên trong lòng.

Bất quá bây giờ cũng không phải là thời điểm để cảm động, vẫn là tự bảo vệ mình quan trọng hơn. Mắt thấy bốn thanh đại đao sẽ đánh úp về hướng lưng hắn, nàng chuyển mình qua, đem Nam Thần Hạo đẩy tới bên đầu ngựa, chính mình thì nhanh chóng xoay người nhảy lên, dưới chân đạp ra bốn đá, đem bốn tên đạo tặc đạp thành chó ăn thỉ (phân).

"Ha ha ha ha....... Đáng đời!" Chỉ vào bốn tên đại hán đang ra sức ngồi dậy, nàng cười đến một chút cũng không khách khí.

Cũng bởi do bốn tên đạo tặc này không có mắt, cướp ai không cướp lại dám cướp nàng. Năm đó Nguyệt Ngân Lam cũng là cao thủ có võ công thâm sâu được giang hồ công nhận, Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ được thân cha chỉ điểm, cho dù không học được mười phần, cũng phải được tám phần, nên đối phó với tiểu tặc bình thường vẫn còn dư sức.

"Con mẹ nó! Lão tử không tin không trị được ngươi!" Bốn người lại lần nữa vây quanh ùa lên.

Nhưng thấy nàng cười đùa trốn đông trốn tây, thỉnh thoảng giơ chân ngọc lên đá một cái, đem bốn người làm như là xiếc khỉ để đùa giỡn.

Người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Nam Thần Hạo, hắn vốn dĩ trong lòng run sợ, định kêu nàng có cơ hội liền chạy nhanh, thế nhưng sau đó lại phát hiện nàng lợi hại đến bốn người đều bị nàng đùa giỡn xoay quanh. Cho tới nay vẫn mơ hồ biết được nàng có chút công phu trụ cột, nhưng mà lại không nghĩ tới lợi hại như vậy a!

"Mẹ nó......" Đạo tặc cầm đầu bị đá đến mặt mũi bầm dập, ngã lăn qua một bên, đang muốn dứng dậy tái chiến, nghiêng mắt nhìn sang bên kia một cái, thấy Nam Thần Hạo đang đứng giữ ngựa, nghĩ rằng nữ nhân này khó chơi, nhưng tiểu tử này lại môi hồng răng trắng, nói không chừng có thể bắt lấy hắn để uy hiếp.

Mới nghĩ như vậy, người đã nhào về phía Nam Thần Hạo.......

"A......." Bóng đen đánh úp lại, Nam Thần Hạo quát to một tiếng, động tác cũng không chậm nhanh trốn sang chỗ khác, hắn cũng không muốn bỏ mạng nha....

"Hạo ca ca!" Nghe tiếng hắn, nàng tranh thủ thời gian quay đầu lại nhìn, thấy hắn bị người ta cầm đao đuổi theo.

Cuối cùng vẫn là do ngày thường tụng kinh niệm phật, cước lực nào có thể nhanh hơn so với đạo tặc, chỉ chốc lát sau, hắn đã bị đuổi kịp.

"Ha ha....... Lão tử cũng không tin không đuổi kịp ngươi!" Tặc tử âm ngoan cười to, lưỡi đao bén nhọn bổ về phía hắn.

Trơ mắt nhìn lưỡi đao hướng về phía mình chém đến, hắn muốn tránh, nhưng lại bị cái cây phía sau cản trở đường lui.

Xem ra chính mình hôm nay sẽ bỏ mạng ở nơi này! Nam Thần Hạo nghĩ thế, nhắm hai mắt lại, trong đầu nghĩ không phải là Phật tổ, mà là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp trong sáng của Nguyệt Nha Nhi....

Hắn còn không có nói cho nàng một chuyện rất quan trọng a! trong lòng đúng là vô hạn hối hận nghĩ.

"Dừng tay!" Nguyệt Nha Nhi hoảng sợ kêu, tâm tình đùa giỡn tiêu tan hết, thủ nhi đại chi chứa đựng khổng lồ tức giận.

Xuống tay không hề lưu tình, dưới chân vận sức đá gãy xương sườn của ba tên đạo tặc, thừa dịp bọn họ đau đến nâng người không nổi, dùng công phu lưu tinh truy nguyệt bay vút đến trước người của Nam Thần Hạo, đưa tay cầm đại đao, chống lại thế phong đao của tên đạo tặc, trong lúc tặc tử bị dọa cho mắt trợn to bằng hạt châu, một tay nắm thành quyền, giận dữ đánh về trước ngực đối phương....

Chợt nghe tiếng 'Khách' là âm thanh xương cốt gãy, trong lúc tặc tử lăn lộn quay cuồng, đau đớn kêu rên, có lẽ là bị gãy không ít xương cốt đi!

Nha? Không có việc gì? Nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết, Nam Thần Hạo lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng không cảm thấy đau đớn gì, thế này mới lặng lẽ mở mắt ra nhìn.........

"Nha Nhi, nàng bị thương!" Đầu tiên đập vào mắt là lòng bàn tay nàng đầm đài máu tươi, không khỏi khiến hắn vừa sợ vừa giận.

"Hạo ca ca, huynh không sao chứ?" Vứt bỏ đại đao trong tay, nàng ngược lại quan tâm trạng huống của hắn trước.

Rõ ràng là vì cứu mình mới bị thương thành như vậy, Nam Thần Hạo vừa đau lòng vừa hổ thẹn, cùng với vô cùng tự trách, cảm thấy mình thật vô dụng, vì sao lại làm cho âu yếm nữ nhân vì mình mà bị thương đổ máu!

Đúng vậy, âu yếm nữ nhân! Hắn dĩ nhiên đã bất tri bất giác vì nàng mà tâm động chung tình!

"Ta không sao, thương thế của nàng có vẻ quan trọng hơn!" Áp chế lửa giận đối với bản thân mình, một lòng thầm nghĩ mau một chút giúp nàng cầm máu.

"Nga?" Sắc mặt Hạo ca ca thật là khó coi, không biết là tức giận ai? Là nàng sao? Không phải vậy đâu? Nàng đã muốn bị thương, rất là thảm nha! Là đạo tặc sao? Không chừng là thế! Bất quá lấy thương thế trên người của bọn họ đến nói, tấm lòng của Hạo ca ca từ bi như thế, nói không chừng cũng không giải quyết bọn họ, còn có thể có lòng tốt dẫn bọn họ đi xem đại phu nữa chứ, cho nên cũng không phải là bọn họ mới đúng. Nói vậy thì hắn đang giận ai đây?

Thật thức thời ngoan ngoãn từ trong lòng lấy ra thanh ngọc cao, nào biết mới vừa lấy ra, liền bị hắn nhanh chóng đoạt đi, gọn gàng mà cẩn thận mềm nhẹ giúp nàng bôi thuốc.

"Đau không?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên nhăn nhó lại, Nam Thần Hạo đau lòng hỏi. Tuy rằng hắn đã tận lực nhẹ tay, không nghĩ tới vẫn làm đau nàng.

"Ân" Mặt đều đã nhăn thành một đoàn.

"Sau này đừng làm như vậy nữa!" Lấy khăn tay ra giúp nàng băng bó, hắn thản nhiên nói.

"Làm cái gì?" Vẻ mặt khó hiểu.

"Cứu ta mà làm cho mình bị thương". Đi dắt ngựa tới, cẩn thận ôm nàng lên ngựa.

"Vì sao? Muội không thể nào trơ mắt nhìn huynh bị thương". Ngồi trên lưng ngựa, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy có chút bị tổn thương, nghĩ rằng hắn không muốn nhận bất kì sự giúp đỡ nào của nàng.

Nha đầu ngốc, nàng không đành lòng nhìn thấy hắn bị thương, chẳng lẽ hắn nhẫn tâm nhìn được nàng bị thương sao? Nam Thần Hạo thầm nói, xoay người lên lưng ngựa, tay phải cầm dây cương, tay trái ôm eo nhỏ của nàng, để cho nàng dựa vào trên người mình nghỉ ngơi.

"Bởi vì ta sẽ không nỡ". Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời nói động trời.

Nha? Nàng có nghe lầm hay không? Hạo ca ca nói huynh ấy không nỡ? trời ạ! Đây là một câu nói giống như lời tâm tình nhất mà người ôn hòa chất phác như huynh ấy đã từng nói.

Hiếm khi, Nguyệt Nha Nhi hai má nóng hổi, nhu nhược không xương rúc vào trong lòng ngực ấm áp, mềm nhẹ hỏi: "Nha........ Nha Nhi không có nghe lầm sao?"

Cười khẽ ra tiếng, cúi đầu ở trên má phấn hơi hồng của nàng hôn một cái, chuyển đề tài: "Đi thôi! Đừng để cho cha mẹ bọn họ chờ lâu lắm!" Đá vào bụng ngựa, thúc giục ngựa chạy đi, để lại bốn tên tặc tử không ngừng kêu rên thảm thiết.

"Còn bọn họ......." Vừa ra cánh rừng, Nguyệt Nha Nhi mới nhớ tới những nam nhân bị nàng đá gãy xương cốt.

"Đừng để ý" Khuôn mặt tuấn tú nén giận, Nam Thần Hạo thúc ngựa đi xa, không muốn gặp lại bọn họ.

Có lẽ này là lần duy nhất hắn bỏ xuống tấm lòng phật gia từ bi, thấy chết mà không cứu đi!

Khi hai người giục ngựa đi vào Từ Ân Tự, đã là lúc giữa trưa, mọi người đã nghỉ ngơi xong, đang đợi hai người cùng nhau dùng cơm chay.

"Ngộ Tâm sư huynh, đã lâu không thấy huynh! Hôm nay riêng đến thăm phương trượng sao? Không nghĩ tới Ngộ Tâm sư huynh lại là con của Nam vương gia, trước đây sao chưa từng nghe huynh nhắc tới đâu........" Chú tiểu dẫn đường mang hai người đi tìm người, cao hứng phấn chấn hỏi Nam Thần Hạo.

Ha ha..... không thể nghĩ tới người mà trước đây mình luôn miệng gọi là sư huynh, thế nhưng lại có gia thế bất phàm, nếu không phải huynh ấy bị đón trở về, sợ rằng còn không có ai biết đâu!

Nam Thần Hạo ôn hòa mỉm cười, đã lâu không nghe có người gọi hắn là Ngộ Tâm, thật làm người ta hoài niệm a!

Nhưng Nguyệt Nha Nhi nghe thế thì lại cảm thấy chói tai, cứ cảm thấy như có người đang kéo hắn trở lại bên người Phật tổ!

"A! đến, Nam vương gia cùng mọi người đang ở bên trong thiện phòng chờ hai người, cơm chay đệ đã đưa đến, hai người mau vào dùng cơm đi!" Đứng ở lối vào, chú tiểu cúi đầu thở dài, cười hì hì rồi đi.

Nói cảm tạ, Nam Thần Hạo kéo Nguyệt Nha Nhi bước vào thiện phòng, đã thấy cha mẹ, Ngân Hạnh cùng hai mẹ con Cổ Ngọc Phượng ngồi vây quanh bàn cơm đầy thức ăn chay, nhưng lại không có người nào động đũa.

Vì thế, hắn kinh ngạc hỏi: "Mọi người sao không dùng cơm?" Còn tưởng rằng mọi người đã ăn no.

"Chờ hai đứa a!" Cổ Vân Nương mỉm cười, muốn hai người mau chút ngồi xuống."Chạy đến chỗ nào? Sao tới bây giờ mới đến?"

Xem xét Nguyệt Nha Nhi liếc mắt một cái, Nam Thần Hạo cười nhạt nói: "Có việc trì hoãn".

"Chúng ta còn tưởng rằng phải chờ tới tối đâu!" Cổ Ngọc Phượng bén nhọn tức giận nói. Hừ! thế nhưng muốn để bà bụng đói chờ, đúng là cái giá không nhỏ a!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người hơi biến, nhất là Nam Khiếu Thiên sắc mặt lại âm trầm đáng sợ, nếu không phải Cổ Vân Nương lén lút giữ chặt ông, chỉ sợ ông thật muốn oanh người.

"Mẹ!" Âm thầm kéo Cổ Ngọc Phượng ra, Triệu Nghiên Nghiên biết nhìn sắc mặt của mọi người, muốn mẹ mình nhịn xuống tính tình.

"Được rồi! mọi người hẳn là đều đã đói bụng, mau chút dùng cơm đi!" Nam Khiếu Thiên ra lệnh thúc giục mọi người dùng cơm.

Ngân Hạnh bận rộn giúp mọi người bới cơm, từng chén từng chén đưa đến trước mặt mọi người, tới khi Nguyệt Nha Nhi đưa tay muốn lấy thì Ngân Hạnh liếc thấy trên tay nàng quấn một cái khăn vuông, trên khăn còn dính nhiều điểm vết máu.

"Nha Nhi, tay con bị làm sao vậy?" Ngân Hạnh kinh hô.

"Như thế nào, Nha Nhi bị thương sao?" Cổ Vân Nương nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi.

"Như thế nào bị thương?" Nam Khiếu Thiên cũng phát hiện tay nàng bị thương.

"A!" Bị phát hiện, xấu hổ rụt tay về, Nguyệt Nha Nhi giả ngu "Không có gì, mới vừa rồi không cẩn thận té ngã trầy da". Sợ nói ra sự thật, mọi người sẽ trách nàng nhất quyết kéo Hạo ca ca thoát ly đoàn xe.

Có lẽ cũng không nghĩ đem chuyện vừa rồi hai người mới trải qua nói ra khiến cho nhiều người chú ý, Nam Thần Hạo cũng hát đệm "Ân......... ta ....... Ta giúp nàng...... bôi thuốc rồi.......... đừng lo......."

Haiz, không nói ra thì còn đỡ, vừa ra tiếng, tật xấu hễ nói dối là lắp bắp liền chạy ra. Âm thầm vỗ trán, Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nam Thần Hạo vô tội nhìn lại tựa hồ muốn nói: Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà không có cách nào, chính là do lắp bắp thôi!

Sống đến từng tuổi này, trải qua biết bao sóng to gió lớn, hai cái tiểu mao đầu (hai đứa nhóc) mắt đi mày lại, Nam Khiếu Thiên sao lại không biết?

"Thành thật nói đi. Mới vừa rồi hai đứa làm sao vậy?" Trầm thấp thanh âm thật là uy nghiêm.

Le lưỡi, cái này chỉ có thể ngoan ngoãn nói thật thôi! Thế là Nguyệt Nha Nhi đem việc gặp được đạo tặc giản lược nói sơ cho mọi người nghe, nhưng cũng làm cho đám người Cổ Vân Nương nghe được kinh hô liên tục, lo lắng không thôi.

"Vậy tay con có bị thương nặng không?" Cổ Vân Nương nước mắt đã muốn điều khóc đi ra, trong lòng chỉ nghĩ là nàng đã cứu Hạo nhi một mạng, cũng không nghĩ lại là nếu không phải do nàng kéo người mang đi ra khỏi đoàn, sẽ không gặp phải chuyện này.

"Không có việc gì, không có việc gì!" Vội vàng vẫy tay tỏ vẻ nàng thật sự tốt. kỳ thực cho dù đau cũng không dám nói a, nếu không bá mẫu nước mắt sẽ chảy đi ra, đến lúc đó không bị Nam bá bá ái thê sốt ruột đuổi giết mới là lại.

"Ban ngày ban mặt, cũng dám đi cướp, bọn tặc tử này lá gan cũng quá lớn!" Ngân Hạnh ngạc nhiên nói.

Con thiếu chút nữa khó giữ được mạng nhỏ này, Nam Khiếu Thiên nào có đạo lý mặc kệ ngồi xem. Hai tay vỗ một cái, ngoài cửa liền có một gã thị vệ khôi ngô tiến vào chờ đợi mệnh lệnh.

"Lập tức đi vào trong cánh rừng kia, bắt lấy bốn tên đạo tặc đó, giao cho quan phủ nghiêm khắc xử lý."

"Dạ" Nhận được mệnh lệnh, lập tức bay vút ra bên ngoài, phút chốc liền không thấy bóng dáng.

"Oa, thật là uy phong a!" Nguyệt Nha Nhi thần bí hề hề cười hỏi: "Nam bá bá, thị vệ này là như thế nào nhận biết khi người vỗ tay là gọi bọn họ đến? nếu lỡ như ngài đang xem trò hay mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thế bọn họ có thể hay không là làm không rõ tình huống mà vọt vào?"

Nam Khiếu Thiên nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười, không biết như thế nào trả lời cái loại vấn đề kỳ quái làm cho người ta cười ngất này?

"Nha Nhi, đừng bậy bạ!" Nam Thần Hạo bật cười, tự nhiên dùng đũa gắp thức ăn để vào chén của nàng."Mau chút ăn đi, đừng để bụng đói không tốt".

"Cám ơn huynh, Hạo ca ca" Cười nói lời cảm tạ, lập tức cố gắng dùng tay trái sử dụng đũa, đáng tiếc là người thói quen dùng tay phải, như thế nào cũng vô pháp linh hoạt vận dụng tay trái, ngay cả thức ăn chay đặt sẵn ở trong chén đưa đến bên miệng chỉ cách khoảng cách ngắn ngủn cũng đã rớt vài miếng. Nguyệt Nha Nhi tức giận không thôi, lập tức nhịn đau quyết định sử dụng tay phải cho xong.

"Không thể" Nhìn thấy nàng muốn đổi tay, Nam Thần Hạo vội vàng ngăn cản."Như vậy miệng vết thương sẽ không dễ dàng khép lại".

"Nhưng mà......" Đang muốn phản bác, thấy đồ ăn chay thơm ngào ngạt tự động đưa đến bên miệng nàng.

"Đây, ăn đi!" Không thèm để ý hai người dùng chung đũa, Nam Thần Hạo vô cùng thân thiết đút thức ăn.

Nếu hắn không ngại, Nguyệt Nha Nhi đương nhiên không chút khách khí, chu cái miệng nhỏ, mặc kệ vẻ mặt nghẹn họng kinh ngạc nhìn trăn trối của mọi người, hào phóng nhận một phen hảo ý của hắn.

"Ân, ăn ngon!" Mắt hạnh cười híp thành một vòng trăng rằm.

"Ăn ngon vậy ăn nhiều chút". Mau mau gắp thêm cho nàng thật nhiều thức ăn, một ngụm một ngụm cẩn thận đút cho nàng, trên vẻ mặt còn thật là ôn nhu.

Ách? Con không phải rất tuân thủ nam nữ chi lễ sao? Khi nào thì cùng Nha Nhi cảm tình tốt đến không coi ai ra gì thế kia? nói không chừng còn có thể trước thời gian chuẩn bị hôn lễ nha, ha ha.....

Hai vợ chồng Nam Khiếu Thiên nhìn nhau hiểu mà không nói, không tiếng động ha ha mỉm cười......

Ngân Hạnh thì mừng rỡ âm thầm gật đầu. Xem ra Nam Thần Hạo thiếu gia không nghĩ xuất gia nữa nha!

Ở đây, duy nhất tâm tình không tốt cũng chỉ có hai mẹ con Cổ Ngọc Phượng và Triệu Nghiên Nghiên, sắc mặt kia thối khó coi giống như vừa mới đạp phải đại tiện. (Ý nói đạp phải phân).

"Vương Đại, này nọ mua đến đây chưa?"

"Rồi rồi! Vương Đại làm việc, tiểu thư ngài yên tâm đi"

Dưới ánh chiều tà đem hai bóng người đứng ở trong cánh rừng phía sau hậu viện của Từ Ân Tự trải dài, bóng dáng cao ngạo của nữ tử tiếp nhận một gói nhỏ bao giấy từ tay của nam nhân đáng khinh, mở ra nhìn........

"Mê hồn tán này dùng như thế nào?" Triệu Nghiên Nghiên nghĩ rằng vẫn hỏi rõ ràng chút thì tốt hơn, miễn cho lúc đó nhầm phân lượng thì tiêu rồi!

"Tiểu thư, ngài chỉ cần đem nguyên bao mê hồn tán bỏ hết vào trong nước trà, cam đoan người uống xong ngủ cái là tới sáng, dù cho lửa đốt nước dội kêu cũng không tỉnh". Chà xát cái tay bẩn vô cùng, Vương Đại hắc hắc cười đến quái dị.

"Được rồi! chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài". Quăng ra mười lượng bạc tiền thưởng, Triệu Nghiên Nghiên siết chặt giấy bao, xoay người nhanh chóng rời đi, tựa hồ sợ bị người khác nhìn thấy.

"Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư......" Oa, mười lượng bạc nha! Cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua hai mẹ con Triệu gia này hào phóng như vậy a, thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy a!

Vương Đại vui ngất trời nhặt lên tiền thưởng, đâu thèm để ý Triệu Nghiên Nghiên dùng mê hồn tán làm gì, vui vẻ nhặt ngân lượng bỏ đi, thầm nghĩ dùng số khoản tiền ngoài ý muốn này đi hưởng lạc một phen.....


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-11)