Truyện:Tướng Công Không Xuất Gia - Chương 10

Tướng Công Không Xuất Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ban đêm, dưới ánh nến bên trong thiện phòng yên tĩnh, chiếu ra hai cái bóng dáng tương đối ngồi đối diện nhau, trầm tĩnh ôn hòa thanh âm đối đáp quanh quẩn trong không khí......

"Ngộ Tâm, hôm nay con đến đây, hẳn là có việc muốn hỏi, con cứ nói thẳng, đừng ngại". Huyền Minh lão thiền sư ngồi xếp bằng tĩnh tọa, hiền hòa nhìn đứa nhỏ trước mắt mà ông đã nhìn hắn từ nhỏ đến lớn.

Nam Thần Hạo hai mắt sáng tỏ thấu triệt, cung kính nói: "Sư phụ, đệ tử lúc trước lập chí xuất gia làm tăng, cả đời thờ phụng Phật tổ, nhưng hôm nay...."

"Nhưng hôm nay tâm tình con thay đổi?" Không mang theo vẻ trách cứ gì tiếp lời.

"Sư phụ, sao ngài biết?" Vẻ kinh ngạc, hắn cũng mãi cho đến hôm nay mới xác định được tâm ý của chính mình.

"Con là một đứa nhỏ thật thà". Huyền Minh lão thiền sư ôn hòa cười nói "Sư phụ nghe nói hôm nay con cùng một vị tiểu cô nương tiến đến có phải không?"

"Đúng vậy, Nha Nhi nàng......." Vội vàng muốn giải thích.

"Nàng khẳng định là một vị cô nương tốt, nếu không con cũng sẽ không động tâm". Huyền Minh lão thiền sư hiền lành nói "Nhìn con vóc dáng tiều tụy, trước đây một lòng hướng phật chắc là đã trải qua một phen giãy dụa đi!"

"Sư phụ........." Nam Thần Hạo rất là cảm động, sư phụ vẫn luôn là người hiểu hắn nhất "Vừa mới bắt đầu, đệ tử quả thật giãy dụa thống khổ, một lòng hướng phật tới nay chưa hề phai nhạt, nhưng đối mặt với Nha Nhi lại không thể nào cự tuyệt, hai phương giằng co, đệ tử bị mê hoặc đến không biết làm sao".

"Nay thì sao?"

"Nay đệ tử biết mình không thể mất đi Nha Nhi" Đây là điều mà hắn có thể khẳng định chắc chắn.

"Nhưng con vẫn không cách nào bỏ qua phật tâm?" Nhìn ra chân chính chướng ngại trong lòng hắn.

"Sư phụ trí tuệ vô biên, xin chỉ điểm soi đèn sáng cho đệ tử".

"Đứa ngốc" Huyền Minh lão thiền sư lạnh nhạt mỉm cười "Chỉ cần trong lòng con có phật, cho dù thân ở hồng trần, vẫn như cũ có thể lãnh hội chân nghĩa của Phật tổ. Tu đạo niệm phật không cần nhất thiết phải xuất gia làm tăng, nhân thế với nhân gian trong dân chúng, lấy thể nghiệm của bản thân có thể tạo phúc cho đám người, cảm hóa mọi người, phổ độ chúng sinh, đây mới là chân chính Bồ tát, so với tránh ở thế ngoại, tự một thân một mình tu hành càng muốn làm cho người ta bội phục hơn nhiều lắm!"

Giờ phút này, Nam Thần Hạo như gặp phải thể hồ quán đỉnh(sáng tỏ), thế này mới biết mình lúc trước phiền não là cỡ nào buồn cười.

Đúng vậy, tu phật cần gì phải câu nệ hình thức, chỉ cần trong lòng có phật, xuất gia hay không xuất gia, làm tăng hay không làm tăng cũng không có gì trọng yếu, quan trọng là lòng của mình kìa.......

"Đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử đã đại triệt đại ngộ (triệt để hiểu ra)! Nam Thần Hạo lập tức xoay người bái lạy vị trí tuệ trưởng giả đáng tín nhiệm trước mắt này, chân thành nói lời cảm kích trong lòng mình.

"Si nhi a.... (si nhi nghĩ là đứa ngốc)! Huyền Minh lão thiền sư chớp mắt mỉm cười, trên mặt từ bi tựa như Phật tổ Bồ tát........

Đi ra khỏi thiện phòng của Huyền Minh sư phụ, Nam Thần Hạo mới vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đang đứng trên hành lang gấp khúc ngóng nhìn hắn, đôi mắt hạnh trước nay luôn sáng ngời sinh động giờ đây lại tràn ngập sầu lo.

"Nha Nhi, sao nàng ở chỗ này?" Vội vàng tiến ra đón ôm nàng.

"Hạo ca ca, huynh cùng phương trượng nói cái gì?" Đem chính mình vùi vào lòng hắn, cảm thấy rất là bất an, bởi vì thông minh như nàng, hiểu rõ hai người nói, đại khái cũng chính là chuyện nàng muốn hỏi nhất lại không dám hỏi.

"Nàng muốn biết?" Ôm nàng bước đi thong thả dưới bóng đêm, Nam Thần Hạo đột nhiên có tâm tình trêu cợt nàng, trước kia đều là nàng trêu chọc hắn, hiện tại nhân vật nên đổi chỗ, đến phiên hắn rồi! (Hạo ca hết tu rùi, nên nổi máu ác lên!)

Gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu.

Nhìn nàng tâm ý không kiên định, buồn cười hỏi: "Rốt cuộc là muốn biết hay là không muốn biết?" Gật gật rồi lại lắc đầu, rốt cuộc là kêu hắn nói hay là không nói mới tốt đây?

"Quên đi, hiện tại muội không muốn biết, chờ đến kì hạn nửa năm, huynh lại nói cho muội biết!" Rất đà điểu đem đầu vùi vào trong cát (ý nói là nhát gan, sợ sệt), nghĩ rằng cách kỳ hạn còn ba tháng, nếu Hạo ca ca hồi tâm chuyển ý không làm hòa thượng, kia thật sự là giai đại vui mừng, mọi người cao hứng, thế nhưng nếu tâm ý của hắn không thay đổi, vậy thì nàng không muốn nhanh như vậy biết được, ít nhất còn có thể ôm hy vọng, lại giữ lấy hắn ba tháng thời gian, đến lúc không thể không buông tay, muốn khóc lại lần nữa khóc cái thống thoái.

Nha đầu này khi nào thì trở nên nhát gan như vậy? Nam Thần Hạo vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

"Dù sao huynh còn nợ muội ba tháng thời gian, đến lúc đó nói sau!" Ôm cánh tay hắn, Nguyệt Nha Nhi cố ý không cho hắn nói rõ.

Không nói thì không nói, đừng trách hắn giấu diếm. Thản nhiên gợi lên ý cười, quả thật thuận theo tâm ý của nàng, Nam Thần Hạo nghĩ rằng ba tháng sau cho nàng một cái kinh hỉ lớn cũng không tệ lắm!

Bước thong thả trở về thiện phòng của mình, kéo nàng vào trong phòng ngồi xuống, hắn quan tâm hỏi: "Đúng rồi, vết thương trên tay còn đau không?"

Nhấc tay lên nhìn, nàng ngây thơ cười nói: "Không sao...."

"Ta nhìn xem!" Không tin lời nàng, đơn giản chính mình kiểm tra, này vừa nhìn kỹ, không khỏi giận nói: "Này, khăn vải đều bị ướt, vết thương như vậy sẽ bị nhiễm trùng a!" Vừa nói vừa tháo xuống khăn vải.

"Ướt sao? Chắc là vừa rồi tắm không cẩn thật làm ướt!" Chính Nguyệt Nha Nhi cũng không phát hiện, vẻ mặt cũng thật kinh ngạc.

"Như thế nào hồ đồ như vậy!" Nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ với dấu đao cắt, trong lòng Nam Thần Hạo căng thẳng, giúp nàng bôi thanh ngọc cao và mang khăn vải sạch sẽ lại giúp nàng băng bó.

"Thật xin lỗi thôi....." Tiếp nhận sự quan tâm của hắn, Nguyệt Nha Nhi đáy lòng ấm áp dào dạt, miệng mềm nhũn làm nũng.

Sau khi băng bó cho nàng xong, Nam Thần Hạo cười mắng cảnh cáo: "Trước khi vết thương lành, đừng chạm vào nước biết không?"

Đừng chạm vào nước? Nguyệt Nha Nhi há hốc mồm, kháng nghị nói: "Người ta như thế nào rửa mặt chải đầu?"

"Ta giúp nàng!" Không chút nghĩ ngợi mà thốt ra."Khi muốn rửa mặt, ta giúp nàng múc nước lau mặt".

"Thế muốn tắm thì làm sao bây giờ?" Cố ý cười hỏi.

"Ta giúp......" Bỗng nhiên câm mồm, hắn xấu hổ mà lắp bắp: "Ách, này........ này...."

"Kêu Ngân di giúp muội" Có lòng tốt giải vây giúp hắn.

"Đúng! Đúng! Kêu Ngân di giúp nàng". Vội vàng phụ họa, âm thầm thở ra một hơi thật lớn.

Nguyệt Nha Nhi âm thầm cười trộm, vuốt bím tóc dài, cố ý vô tình thở dài: "Người ta muốn ngủ, nhưng mà thật không tiện, rất là khó dùng sức tháo nha! Hơn nữa người ta trước khi ngủ đều phải chải đầu một trăm cái, như vậy tóc mới có thể mượt mà, nhưng mà ai tới giúp muội đây........."

Chải tóc? Cái việc này hắn có thể giúp nha!

"Ta giúp nàng tốt lắm!" Xung phong nhận việc.

"Thật sự?" Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời lên, từ trong lòng lấy ra cây lược thúy ngọc, cười khanh khách giao cho hắn.

Chải cái đầu thôi liền cao hứng như vậy? Nam Thần Hạo vì tâm tính trẻ con của nàng mà lắc đầu cười, cẩn thận quan sát nhìn một đầu tóc dài đen huyền của nàng.

Cởi bỏ tầng tầng bím tóc, mái tóc như mây bay xõa xuống, mềm mại dán lên da thịt, hắn nhịn không được để cho tóc xuyên qua lòng bàn tay, hưởng thụ từng sợi tơ lụa lướt qua lòng bàn tay tuyệt mỹ xúc cảm......

"Tóc của nàng thật đẹp!" Dùng lược thúy ngọc mềm nhẹ chải, hắn nhịn không được tán thưởng.

"Phải không?" Lời nói dễ nghe không ai không thích? Nguyệt Nha Nhi cười đến mắt híp thành một đường, hơi nghiêng đầu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giả vờ giận nói: "Ý của huynh là chỉ có tóc đẹp, chỗ khác không đẹp sao?"

Cái môi đỏ mọng đô đô lên kia, làm cho hắn nhịn không được muốn trộm hương, thế là cúi đầu xuống, nhẹ hôn một ngụm, cười nói: "Đừng cố ý bắt lỗi lời nói của ta, nàng biết ý của ta mà!"

Hạo ca ca lại hôn nàng nha! Nguyệt Nha Nhi hai má hồng thấu, cúi đầu thẹn thùng cãi lại: "Người ta..... người ta nào biết huynh nói cái gì?"

"Nàng có biết! nàng không chỉ có tóc đẹp, toàn thân cao thấp lại không chỗ nào không đẹp...." Bộ dáng ngượng ngùng này của nàng thật sự rất mê người, vừa dứt lời, Nam Thần Hạo nhịn không được trong lòng kích động, đem nàng ôm chặt vào lòng, thâm tình che lại môi đỏ mộng hồng nhuận nhấm nháp tư vị ngọt ngào....

Hai người đang hôn khó khăn chia lìa, bên ngoài nhưng lại không đúng lúc vang lên tiếng đập cửa, sợ tới mức hai người cách nhau ra, nhưng mà trên mặt vẫn nóng rát như trước, có lẽ đến nửa khắc cũng chưa hết đỏ.

"Ai?" Nam Thần Hạo chật vật mở cửa, đã thấy chú tiểu cười tủm tỉm đứng chỗ cửa,

"Ngộ Tâm sư huynh hiếm khi huynh trở về, các sư huynh đệ rất là nhớ huynh, nói là muốn mời huynh đến đại điện cũng với mọi người nghe giảng kinh phật...." Chú tiểu nói được một nửa, mới phát hiện trong phòng còn có một người, thế này mới xấu hổ mở miệng: "Thì ra sư huynh có khách! Kia... đệ đây sẽ không quấy rầy..."

Nguyệt Nha Nhi đang tránh ở một góc lấy tay che hai gò má đỏ bừng nghe vậy nàng vội vàng kêu lên."Không .... Không sao đâu.... Ta ..... ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi..... gặp lại sau......."

Nói xong nàng cúi đầu chạy đi, khiến cho chú tiểu không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn về phía Nam Thần Hạo lại càng làm cho hắn kinh hãi.

"Ngộ Tâm sư huynh, huynh bị nhiễm phong hàn sao? Mặt sao lại hồng thành như vậy? có phải nóng lên hay không?"

"Không..... không có gì...." Nam Thần Hạo lắp bắp, không biết nên giải thích như thế nào, mặt đỏ càng thêm lợi hại.

"Ngã bệnh thì phải đi tìm đại phu a........"

"Không.... Ta không sao...."

Đang lúc quẫn bách không biết nên giải thích như thế nào, đúng lúc một thanh âm xen vào trùng hợp giúp hắn giải vây.

"Biểu ca, Nghiên Nghiên đem trà nóng cho huynh đây...." Bưng một ly trà nóng thơm ngào ngạt, Triệu Nghiên Nghiên bước vào phòng, thấy bên trong không phải chỉ có một mình hắn, cho nên có chút kinh ngạc.

"Thí chủ, người khỏe!" Chú tiểu có lễ ân cần thăm hỏi, lại cảm thấy khó hiểu, như thế nào sư huynh tối nay lại có nhiều khách như vậy a?

Lãnh đạm gật đầu chào hỏi, Triệu Nghiên Nghiên đối mặt với Nam Thần Hạo lại là một bộ dáng khác, khuôn mặt tươi cười ôn nhu."Biểu ca, nếm thử trà Nghiên Nghiên pha cho huynh đi!"

"Ách..... muội để đó là được rồi! để đó được rồi!" Lúc trước Nha Nhi vì Triệu Nghiên Nghiên với mình thân cận quá mà phát tính tình, cho nên lúc này Nam Thần Hạo học ngoan, biết cùng nàng bảo trì khoảng cách.

"Biểu ca, huynh không uống sao? Người ta pha riêng cho huynh nha...." Triệu Nghiên Nghiên cảm thấy lo lắng, đó là trà nàng đặc biệt 'Thêm nguyên liệu', nếu hắn không uống hết, kế hoạch của mình chẳng phải thất bại?

"Để đó trước đi, chút nữa ta sẽ uống. Đã trễ thế này, muội cũng nên về phòng nghỉ ngơi trước đi?" Đáp ứng trước nói sau, hiện tại quan trọng nhất chính là phải làm như thế nào để đem nàng thỉnh xuất môn.

Liếc mắt nhìn chú tiểu đang đứng ở một bên, Triệu Nghiên Nghiên nghĩ rằng chờ hắn mê mang sau đó lại đến cũng không muộn, thế là dịu dàng cười nói: "Vậy được rồi! muội đi ngủ trước, ly trà kia biểu ca nhất định phải uống nha! Đừng cô phụ một phen tâm ý của Nghiên Nghiên". Phong tình vạn chủng dặn dò xong, liền thướt tha rời đi.

Nhìn theo nàng rời đi biến mất trong bóng đêm, Nam Thần Hạo quay đầu mỉm cười."Không phải là nên cùng các sư huynh đệ nghe giảng kinh sao? Đi a!"

Di! Sắc mặt của Ngộ Tâm sư huynh sao lại khôi phục bình thường rồi? không còn hồng toàn bộ nữa? chú tiểu vạn phần khó hiểu, đành phải ngây ngô cười."Mọi người đang ở trong đại điện chờ đâu!"

Oa! Mới vừa rồi chạy tới nói nhiều quá! Bây giờ cổ họng thật có chút khát.... Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía trà nóng ở trên bàn.

Nam Thần Hạo cũng chú ý tới: "Khát sao? Đệ uống đi!"

"Này! như vậy được không?" Người ta là riêng đem trà nóng đến cho Ngộ Tâm sư huynh nha! Làm sao hắn có thể uống chứ!

"Không sao cả! đệ uống đi!" Ước gì hắn mau uống hết cho rồi! kẻo cho Nha Nhi biết, lại không biết sẽ uống lên bao nhiêu dấm chua!

"Ha ha.... Vậy đệ không khách khí!" Bưng trà nóng lên một ngụm uống sạch. A! quả nhiên là uống ngon!

"Đệ chậm rãi uống, huynh đi ra đại điện trước." Mỉm cười đi trước một bước.

"Chậm! đợi đệ với a...." Vội vàng uống hết, chú tiểu nhanh chân chạy theo.

Bóng đêm thâm trầm, mọi thanh âm đều không có, xác nhận đây là thời khắc mà mọi người đã đi vào giấc ngủ, nhưng mà dưới hành lang gấp khúc ở trong Từ Ân Tự có hai bóng đen lén lút chậm rãi di động....

"Nghiên Nghiên a, lúc này nên cẩn thận, miễn cho đánh thức Thần Hạo......"

"Mẹ, ngài yên tâm, Vương Đại đã nói qua, chỉ cần biểu ca uống vào mê hồn tán, cho dù khua chiêng gõ trống ầm ỹ cũng không tỉnh. Con bất quá chỉ là lén lút leo lên giường của hắn, tuyệt đối sẽ không đánh thức hắn. Đợi ngày mai biểu ca thức dậy phát giác ra chuyện thật là con ở bên trong phòng hắn vượt qua một đêm, đến lúc đó, vì trinh tiết thanh danh của con, biểu ca không thể không cưới con...."

"Ha ha.... Như vậy kế hoạch của chúng ta liền đại công cáo thành, vinh hoa phú quý đang chờ chúng ta....."

"Suỵt, đến phòng biểu ca!" Muốn mẫu thân chớ lên tiếng, Triệu Nghiên Nghiên lặng lẽ đem cửa phòng đẩy ra một cái khe hở nhỏ, chỉ thấy bên trong một mảnh tối đen như mực, im lặng không tiếng động........

"Mẹ, ngài trở về đi!" Triệu Nghiên Nghiên cười khẽ nói, làm cái thủ thế(phất tay ra hiệu) "Con muốn đi vào, nhớ rõ sáng sớm ngày mai đến a....."

"Ta biết rồi!" Cổ Ngọc Phượng nén giọng, nhẹ nhàng vẫy tay muốn nàng chạy nhanh đi.

Triệu Nghiên Nghiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhanh như chớp liền chui đi vào, đồng thời đem cửa phòng đóng chặt lại.

Cổ Ngọc Phượng thấy kế hoạch thành công, tươi cười đắc ý đầy giả tạo, kiễng mũi chân tính vụng trộm rời đi, thế nhưng mới vừa đi tới chỗ rẽ, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi thốt lên, sợ tới mức bà mau mau chạy núp vào một góc thò đầu ra lén nhìn, ai ngờ vừa nhìn, càng làm cho bà có dự cảm không ổn, bởi vì Nguyệt Nha Nhi thế nhưng đang từ hành lang gấp khúc bên kia đang khoan thai đi tới.....

"Không biết Hạo ca ca ngủ chưa? Ta trễ thế này còn đi quấy rầy huynh ấy, không biết huynh ấy có tức giận hay không nữa!" Ở trên hành lang lang gấp khúc, Nguyệt Nha Nhi vừa đi vừa đi vừa nói lầu bầu.

Thì ra là sau khi nàng đỏ mặt chạy một mạch về phòng, vốn định đi ngủ, nhưng mà lăn qua lăn lại cũng không cách nào ngủ được, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện thay phiên hình ảnh hai người ôm hôn cùng với hình ảnh một mình một người canh giữ ở ngoài thiện phòng, tâm tình vui mừng cùng bất an làm cho nàng suy nghĩ, dù làm như thế nào cũng vô pháp bình tĩnh trở lại.

Sau khi cân nhắc thật lâu, nàng hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy nữa, những đêm về sau nàng đừng mong yên giấc được, cho nên thầm hạ quyết tâm, đi tìm Hạo ca ca hỏi một lần cho ra lẽ!

Nếu bất hạnh, đáp án không như ý nàng, vậy thì coi như chết sớm đầu thai sớm, còn hơn bây giờ một lòng thấp thỏm bất an!

Quyết định hạ quyết tâm, nàng lập tức xoay người xuống giường, không để ý đêm dài nhân tĩnh, lập tức đi về phía phòng Nam Thần Hạo, đã dự định cho dù hắn đang ngủ cũng phải đem người đánh thức để hỏi cho rõ ràng.

Cho nên bây giờ, nàng mới có thể ở thời điểm đêm hôm khuya khoắt giống nhu cái du hồn lang thang đi trên hành lang gấp khúc.

Nha! Đến phòng Hạo ca ca, đang lúc Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ lộn xộn, bất tri bất giác đã đi đến nơi, cửa phòng gần trong gang tấc đang chờ nàng gõ cửa....

"A........ Ngươi.... ngươi như thế nào ở trong phòng ta?"

"Oa...... huynh.... Huynh như thế nào tỉnh?"

Hai tiếng kêu sợ hãi nam nữ khác nhau truyền ra, trong phòng đèn đuốc lập tức thắp sáng, tiếng kêu hốt hoảng như trước không ngừng, quang quẩn ở ban đêm yên tĩnh càng thêm đột ngột chói tai.

Là thanh âm của Hạo ca ca! Nguyệt Nha Nhi cả kinh, vội vàng chạy nhanh đá văng cửa phòng, chăm chú nhìn lên, cảnh tượng bên trong làm cho nàng khiếp sợ không tin, mắt đẹp nhất thời trào ra nước mắt.....

Nam Thần Hạo đang cố gắng muốn vặn bung ra Triệu Nghiên Nghiên đang dán lên trên người mình, thình lình xảy ra tiếng đá cửa dọa cho hắn nhảy dựng, quay đầu nhìn ra phía ngoài, thì thấy Nguyệt Nha Nhi thương tâm muốn chết nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.

"Nha Nhi, sự tình không phải như nàng nghĩ!" Hoảng hốt nói muốn làm rõ trong sạch của chính mình.

Triệu Nghiên Nghiên thấy sự tình bại lộ, lại cảm thấy kết quả như vậy cũng rất tốt, thế là không chút nghĩ ngợi, nửa lộ bộ ngực sữa, cánh tay ngọc ôm lấy hắn, cười duyên nói: "Biểu ca, huynh đừng thẹn thùng, người khác phát hiện thì có sao, đúng lúc có thể công khai chuyện của chúng ta..."

Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi càng thêm tan nát cõi lòng, bước đi lảo đảo lui về phía sau...

Nàng có thể chấp nhận thuận theo lòng của hắn nếu hắn muốn quy y phật môn, nhưng lại không cách nào thừa nhận hắn cùng nữ nhân khác cùng một chỗ a!

"Tránh ra!" Mắt thấy Nguyệt Nha Nhi rơi lệ không ngừng, hiểu lầm càng thêm sâu sắc, Nam Thần Hạo nóng nảy, không bao giờ khách khí nữa, một tay đem Triệu Nghiên Nghiên đẩy ra, chạy về phía nàng."Nha Nhi, nàng hãy nghe ta nói, ta không biết vì sao nàng ta lại quần áo không chỉnh xuất hiện ở trong phòng ta..."

"Nam Thần Hạo, ta chán ghét ngươi, không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!" Không cho hắn tới gần, Nguyệt Nha Nhi liên tục lui về phía sau, vừa khóc vừa la to, dưới chân lập tức dùng sức một chút, vận dụng khinh công rời đi chỗ làm cho nàng thương tâm này.

"Nha Nhi!" Tiếng rống giận kinh thiên, thân thể nhào về phía trước muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước, trơ mắt nhìn bóng dáng nàng biến mắt."A...... vì sao như vậy? vì sao nàng không nghe ta giải thích?" Hắn ngửa mặt lên trời giương giọng kêu, cảm xúc hoàn toàn không khống chế được.

Chính bởi vì một phen rống giận không khống chế được của hắn đã đánh thức mọi người ở trong tự, trong nháy mắt, tất cả đèn đuốc ở tất cả các phòng đều sáng lên, tiếng người ầm ỹ chạy về hướng bên này.....

Nguy rồi! sự tình giống như nháo lớn! Triệu Nghiên Nghiên phát giác sự tình càng không thể vãn hồi, kiễng mũi chân định lén lút trốn...

"Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?" Vợ chồng Nam Khiếu Thiên, Ngân Hạnh cùng với các hòa thượng lớn nhỏ có liên can đều chạy tới.

"Nghiên Nghiên, ngươi muốn đi đâu?" Nam Khiếu Thiên nhạy bén, lập tức phát hiện cử chỉ lén lút của nàng ta.

"Con.... Con..." Hoàn toàn không nói nên lời, ánh mắt lóe ra chung quanh dao động.

"Vì sao? Vì sao..." Nam Thần Hạo ôm đầu không ngừng lẩm bẩm.

Cổ Vân Nương nóng lòng ôm lấy hắn hỏi "Hạo nhi, con làm sao vậy? nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?"

"Nha Nhi đi rồi! Nha Nhi đi rồi!" Hắn sợ hãi nói, đáy lòng hiểu rõ, nàng lần này là thật sự dứt khoác, không phải giống như lần trước ồn ào cái, rồi mấy ngày sau trở về.

Nàng lần này là giận thật, thật đau lòng, nếu không sẽ không có loại vẻ mặt này, sẽ không đem cả họ lẫn tên ra gọi hắn, bất luận là nàng giận thật hay giận giả cũng vậy, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gọi thẳng tên họ hắn, cho dù trước đây có một lần giận dỗi, miệng vẫn như cũ gọi hắn là Hạo ca ca, nhưng mà lúc này đây lại......

"Như thế nào đi rồi? ban ngày không phải còn tốt sao?" Cổ Vân Nương nóng nảy "Có phải cãi nhau hay không?"

"Con không biết, con không biết a!" Hung hăng nhìn chằm chằm đầu sỏ chột dạ gây nên tội lỗi, hắn tức giận chất vấn "Nửa đêm, vì sao ngươi muốn lẻn vào trong phòng ta, làm hại Nha Nhi hiểu lầm bỏ đi?"

Nha! Đêm dài nhân tĩnh, một cái cô nương gia lẻn tiến vào phòng một người nam nhân? Này... này thật sự rất khả nghi!

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng Triệu Nghiên Nghiên.

"Ta.... Ta không có!" Đánh chết cũng không thừa nhận, hạ quyết tâm, thậm chí còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lật lọng vu cáo: "Là biểu ca.... ngươi muốn ta tới tìm ngươi a!" Hành động rất thật bằng cách chảy nước mắt, còn khóc rất là ủy khuất.

"Ta không có" Không hiểu sao còn bị vu oan, hắn gấp đến độ giơ chân, hắn vốn dùng từ không tốt, lúc này lại càng thêm lắp bắp nói không thành câu: "Ta.... Ta vốn đã tắt đèn đi ngủ..... thế nhưng.... Thế nhưng... đột nhiên phát giác có..... có người muốn... có người muốn leo lên giường của ta... kinh hãi ta vội vàng đứng dậy mở đèn lên.... Kết quả... kết quả lại nhìn thấy Nghiên Nghiên biểu muội nàng.... nàng...."

"Nàng như thế nào?" Mọi người bao gồm hòa thượng lớn nhỏ đều không có tính nhẫn nại, vội vàng cùng truy vấn.

"Kết quả lại nhìn thấy nàng một mực ôm lấy ta, bỏ cũng không bỏ ra, sau đó Nha Nhi mở cửa nhìn thấy, Nghiên Nghiên còn nói một số lời nói không đứng đắn, thế rồi Nha Nhi tức giận liền bỏ đi!" Nam Thần Hạo tâm hoảng ý loạn, khó hiểu vì sao bản thân mình lại lâm vào hoàn cảnh phức tạp như thế này.

"Nha..." Ánh mắt của mọi người lại dời về phía trên người kẻ bị tình nghi (Triệu Nghiên Nghiên)

"Ô..... ta không có nha... rõ ràng.... rõ ràng la biểu ca muốn ta đến tìm huynh ấy, kết quả vừa bước vào phòng, biểu ca liền mạnh mẽ ôm lấy ta....." Triệu Nghiên Nghiên khóc đến hoa lê đáy vũ, rất là đáng thương.

"Ngươi... ngươi nói bậy!" Nam Thần Hạo cái này thì hết đường chối cãi, thật không biết nên làm như thế nào để chứng minh rằng bản thân mình vô tội, cũng không thể kêu hắn dùng nước mắt để tìm kiếm sự đồng tình của người khác đi!

"Ngộ Tâm sư huynh không phải là người như thế...."

"Đúng vậy a! sư huynh làm người rất chính trực....."

Tiếng thầm thì của các vị hòa thượng trẻ truyền ra, bọn họ cùng Nam Thần Hạo ở chung nhiều năm, rất tin tưởng phẩm hạnh làm người của hắn.

Nghe vậy, Triệu Nghiên Nghiên càng khóc thê lương hơn "Oa..... vậy các ngươi nói là ta lấy trinh tiết của chính mình ra nói đùa sao? Cả đời của Triệu Nghiên Nghiên ta chẳng phải bị hủy? biểu ca phải chịu trách nhiệm trong sạch của ta a...."

Vì trong sạch của nàng mà chịu trách nhiệm? nháy mắt sắc mặt của Nam Thần Hạo cũng tái luôn rồi. Nếu hắn thật sự phải chịu trách nhiệm thế thì cả đời này trăm phần trăm xác định là cùng Nguyệt Nha Nhi vô duyên, kỳ thật người nên khóc nhất chính là hắn nha!

Không ai hiểu con bằng cha! Nam Khiếu Thiên biết lấy tính tình chất phác của con, vạn lần không có khả năng làm loại chuyện này, nếu như con thật háo sắc thì làm sao lại có ý niệm xuất gia trong đầu? cho nên trong hai bên này, khẳng định sẽ có một bên nói dối, mà kẻ nói dối không nghi ngờ gì chính là Triệu Nghiên Nghiên!

Bởi vì cảm thấy chắc chắn, cho nên từ đầu tới giờ ông luôn bình tĩnh quan sát, thế nhưng lại làm cho ông phát hiện ra một chuyện rất là thú vị..... như thế nào mọi người đều chạy đến, chỉ có một mình Cổ Ngọc Phượng là không thấy? theo đạo lý mà nói, bà ta cùng Triệu Nghiên Nghiên ở cùng một phòng, nữ nhi không thấy, hơn nữ sự tình xôn xao lớn như vậy, bà ta phải nhanh chút chạy tới lên tiếng ủng hộ nữ nhi mới đúng, như thế nào ngược lại không thấy bóng người? thật sự là có điểm kỳ quái!

Nam Khiếu Thiên cười lạnh nhìn quanh, cũng để cho ông thoáng nhìn thấy ở chỗ rẽ hành lang hơi tối kia, có một đoàn bóng đen thỉnh thoảng nhìn lén thăm dò.

"Triệu phu nhân, không biết bà trốn chỗ đó làm gì?" Lạnh lùng, ông giương giọng nói.

Mẹ, Triệu Nghiên Nghiên kinh hãi, thoáng chốc ngừng lại tiếng khóc.

Bóng đen co đầu rút cổ, chết cũng không ra.

"Còn không ra? Xem ra ta phải phái người đi thỉnh!" Nam Khiếu Thiên giọng nói cứng rắn, hơi hơi gật đầu ra hiệu, lập tức toát ra hai người hộ vệ đem bà lôi ra.

"A..... buông tay! Các ngươi buông tay...." Cổ Ngọc Phượng thét chói tai bị lôi đến trước mặt Nam Khiếu Thiên.

"Triệu phu nhân, làm chi trốn không ra?"

"Ta... ta nào có trốn!" Ấp a ấp úng nói "Ta đúng lúc nghe tiếng ồn ào, vừa mới đi ra đã bị ngài kêu người lôi đến đây".

"Phải không?" Thật đúng là nói dối như cắt cỏ, điểm này thì hai mẹ con thật là giống nhau, Nam Khiếu Thiên hừ lạnh.

Một khi đã mở đầu, lá gan của Cổ Ngọc Phượng lại càng lớn, đúng lý hợp tình nói: "Thanh danh của nữ nhi ta đã bị Hạo nhi làm hỏng rồi, các người phải trả lại công đạo cho chúng ta mới được, bằng không kêu Nghiên nghiên làm sao còn mặt mũi làm người......" Ngụ ý là muốn nhà trai đem người thú vào cửa.

"Oa.... Mẹ, nữ nhi thật khổ a...." Triệu Nghiên Nghiên lập tức ôm lấy mẹ ruột thất thanh khóc rống.

"Không có khả năng" Nam Thần Hạo là người đầu tiên phản đối kịch liệt."Trừ bỏ Nha Nhi, ta không có khả năng thú cô ngương khác". Muốn hắn thú cô nương khác, chi bằng kêu hắn quy y xuất gia làm hòa thượng còn tốt hơn.

Nha! Ý hắn là hắn muốn thú Nha Nhi, không muốn xuất gia làm hòa thượng nữa nha! Cổ Vân Nương mừng rỡ, vội vàng nhìn trượng phu, muốn ông mau giải quyết tốt chuyện này, cũng đừng làm cho con trai duy nhất bị mất đi hạnh phúc, Nam gia chặt đứt hương khói.

Cho con một ánh mắt ý bảo yên tâm đừng nóng lòng, Nam Khiếu Thiên lãnh khốc cười nói: "Thật sự là kỳ lạ, nếu như là mới đến làm sao biết được thanh danh của nữ nhi bị hỏng? chẳng lẽ Triệu phu nhân có thuận phong nhĩ, một đường đi tới đã có thể đem tất cả mọi việc nghe vào trong tai?"

"Ta... ta...." Cổ Ngọc Phượng nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản liền hung hăng trở lại đề tài lúc nãy: "Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng là trong sạch của nữ nhi ta, vương phủ của các người phải chịu trách nhiệm mới được".

"Chịu trách nhiệm? được!" Nam Khiếu Thiên quỷ dị nói một câu làm cho Cổ Ngọc Phượng, Triệu Nghiên Nghiên mừng rỡ, lại làm cho Cổ Vân Nương cùng Nam Thần Hạo kinh ngạc.

"Không được! con..." Không cho hạnh phúc cả đời của mình bị chôn vùi, Nam Thần Hạo một mực lắc đầu cự tuyệt.

"Chúng ta báo quan đi!" Cắt đứt con kháng nghị, Nam Khiếu Thiên lạnh nhạt nói: "Xem coi là con của ta hủy đi trong sạch của nữ nhi bà hay là nữ nhi bà hủy danh dự của con ta? Chúng ta gặp nhau ở quan phủ, đừng quên là Hạo nhi khi ý thức thanh tỉnh phát hiện nữ nhi của bà đột nhập vào phòng hắn, đến lúc đó nhiều người đối chất làm rõ, ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng! nếu tri phủ phán bà thắng kiện, Nam gia ta không nói hai lời, lập tức đón dâu vào cửa; nếu mà tri phủ trả lại trong sạch cho Hạo nhi, dám tùy tiện vu cáo Định Viễn vương phủ ta, mọi chuyện sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu!" Nói rõ đây chính là uy hiếp.

Xôn xao! Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào. Cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua là nhà trai tố cáo danh dự bị làm hỏng, thật sự là rất... rất đặc sắc!

Báo... báo quan? Hai mẹ con của Cổ Ngọc Phượng thoáng chốc bị dọa cho ngây người.

Báo quan đối với hai người bọn họ mà nói chỉ có trăm hại mà không có một lợi, đừng nói sẽ huyên lớn đến mọi người đều biết, ngoài việc chính mình bị người ta chỉ trỏ ra, mà quan phủ này đều là một quan áp quá một quan, tri phủ đại nhân cho dù có ngốc như thế nào cũng biết nên nịnh bợ thân là Vương gia như Nam Khiếu Thiên, cho nên thẩm vấn lại như thế nào mà công chính cho được? Được rồi, cho dù gặp được công chính vô tư như Thanh thiên đại lão gia thì sao, chính bản thân mình rõ ràng là chột dạ, chỉ cần trên công đường hơi hơi chất vấn, sẽ để lộ ra trăm ngàn chỗ hở, chuyện xấu tẫn hiện? Đến lúc đó mới kêu là không có mặt mũi nào gặp người, thân bại danh liệt, chỉ sợ tiếng xấu sẽ truyền đến tận Dương Châu luôn!

"Báo..... báo quan? Này..... này thật sự không cần...." Cổ Ngọc Phượng sợ tới mức liên tục cự tuyệt.

"Mẹ, sao.... Làm sao bây giờ?" Triệu Nghiên Nghiên cũng sợ.

"Làm sao bây giờ?" Cổ Ngọc Phượng hoang mang lo lắng không kiềm được mắng to: "Này ngươi nên trách chính mình, ngươi không phải nói hắn ngủ một giấc đến hừng đông, cho dù khua chiêng gõ trống ầm ỹ cũng không tỉnh?" Hỏi bà, bà mới muốn mắng người đây! Một khi thật sự báo lên quan phủ, trượng phu ở Dương Châu chẳng phải bị chọc cho xấu hổ đến đem bà hưu đuổi về nhà mẹ đẻ?

"Sao con biết?" Triệu Nghiên Nghiên cũng ủy khuất hét to: "Đều là Vương Đại làm hại, hắn ta nói chỉ cần hạ mê hồn tán cho biểu ca uống, biểu ca sẽ mê man......"

"Mê hồn tán?"

"Kê đơn?"

"Ai là Vương Đại?"

Mọi người một mảnh kinh hô, Triệu Nghiên Nghiên lúc này mới phát hiện chính mình lỡ miệng.

"Thì ra ly trà kia bị hạ dược? vì sao ngươi phải làm như vậy?"

Aha! Cái chuyện này cuối cùng cũng lộ ra dấu vết, chân tướng sự thật lộ ra rồi!

Cổ Ngọc Phượng và Triệu Nghiên Nghiên nhìn nhau, kinh hoảng không biết như thế nào để biện hộ cho chính mình.

"Ô..... Hạo ca ca ta chán ghét ngươi! Nói cái gì một lòng hướng phật..... phật cái quỷ! Nửa đêm cùng nữ nhân quần áo không chỉnh tề ở cùng một chỗ, giống cái thanh tu cư sĩ sao..... muốn tìm cô nương sao không tìm ta a! ngươi này đồ heo, ta có kém như vậy sao, có so ra kém Triệu Nghiên Nghiên sao......"

Dưới bóng đêm giá lạnh, Nguyệt Nha Nhi bay lướt qua vùng hoang vu dã ngoại, bên khóc bên mắng, thế nhưng lại bật thốt lên lời mắng cũng không giống như bình thường cô nương gia thấy người trong lòng gặp bên ngoài mà thương tâm khổ sở, ngược lại còn mắng đối phương ánh mắt bị mù, không tìm nàng lại đi tìm cấp thứ phẩm so ra kém chính mình, lời nói quái dị thương tâm này đủ để thấy ý nghĩ của nàng cùng với người thường thật sự khác nhau rất lớn.

"Ô..... này sắc quỷ Hạo ca ca, cho dù tương lai xuất gia làm hòa thượng, cũng chỉ là một cái hoa hòa thượng..... hoa hòa thượng..... Ô ..... ngươi tu không thành chính quả.... Ô..... Trăm năm sau cũng chỉ sẽ là một cái đầu trọc... ta nguyền rủa ngươi tu trái cây bảy không được tám, khó coi muốn chết..." Nàng nói loạn thất bát tao(nói tùm lum tùm la), nói năng chửi bới lộn xộn, nhưng mắng thì mắng, nước mắt chẳng những không ngừng, thậm chí càng chảy càng nhiều, thậm chí còn có xu thế vỡ đê.

Bỗng dưng nàng dậm chân, một mình ở nơi hoang dã, mắt thấy bốn phía tĩnh lặng càng thấy chính mình thật là cô đơn thê lương, đây là từ lúc nàng lớn lên tới nay, một lần duy nhất chân chính cảm nhận được như thế nào là lẻ loi tịch mịch, nghĩ đến ngày sau Hạo ca ca thật sự xuất gia, hoặc là muốn nữ nhân khác lại không muốn nàng, thế nàng nên làm cái gì bây giờ? Một mình một người bi thảm thừa nhận loại tư vị cô đơn này sao?

Không cần! thật đáng sợ! nàng không muốn Hạo ca ca bỏ rơi nàng?

Trước kia dõng dạc nói nguyện ý thành toàn cho chí hướng của hắn, nhưng hôm nay chân chính cảm nhận được một người cô độc, nàng lại sợ lại hoảng! càng nghĩ lại càng sợ hãi, nhịn không được kinh hoàng, nàng đột nhiên "Oa" Lên tiếng khóc lớn "Ô....... Hạo ca ca, cho dù huynh thành đầu trọc, Nha Nhi cũng thật thích huynh.... Huynh đừng làm hòa thượng, cũng đừng làm bạn với nữ nhân không đứng đắn..... Hạo ca ca ..... huynh vĩnh viễn bên cạnh Nha Nhi, cùng một chỗ với Nha Nhi được không... Ô...."

Trong bóng đêm ở nơi hoang dã, một vị cô nương nước mắt giàn dụa, khóc rất là thê thảm.....

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)