← Ch.07 | Ch.09 → |
"Mẹ ơi! Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách".
"Đều tại ngươi chính mình không chịu cố gắng, ngay cả quyến rũ người cũng không biết".
"Nói bậy! mấy ngày nay nữ nhi vừa thấy biểu ca có lần nào mà không tỏ ra nghênh đón, chính là do biểu ca không hiểu phong tình chứ không phải do con sức quyến rũ không đủ!"
"Haiz, nói như vậy cũng đúng, Vân Nương như thế nào lại sinh ra một cái đầu gỗ, như thế này thì kế hoạch của mẹ con ta làm sao mà thực hiện đây?"
Trong khách phòng, Cổ Ngọc Phượng và Triệu Nghiên Nghiên hai mẹ con thở ngắn than dài, vì mộng đẹp chậm chạp chưa thực hiện được mà buồn bực không thôi, Triệu Nghiên cũng rất là khó hiểu, bằng tư sắc xinh đẹp của chính mình, nhiều lần muốn thân cận Nam Thần Hạo, chẳng những hắn không động tâm, còn nhiều lần bỏ trốn mất dạng nữa chứ! (Đó là do bà hôi quá đó, cái bà này với mẹ bả hai người tự kỷ dễ sợ!)
"Không được". Triệu Nghiên Nghiên biểu tình kiên quyết."Con nhất định phải gả cho biểu ca mới được, thế mới bảo đảm được cả đời vinh hoa phú quý. Hơn nữa bộ dạng biểu ca lại tuấn tú, xem như cũng xứng đôi với con". Ở Dương Châu có không ít nam nhân đến cửa cầu hôn, nhưng trên đời này a, nam nhân có bộ dạng tuấn tú thì không nhất định có tiền, mà có tiền thì không phải là kẻ vừa già vừa xấu thì cũng chính là kẻ ăn không ngồi rồi, nhìn thôi cũng chán ghét. Nay lại khó có được một người bộ dạng tuấn tú cùng với gia thế béo bở mà chưa có người ghinh đi (ý ở đây là hiếm có một người vừa đẹp trai vừa giàu có như anh mà chưa có bị ai hốt hàng), đương nhiên là phải chạy nhanh đem hắn nuốt vào bụng của mình. (dễ ăn quá! Bà này chỉ toàn ăn dưa bở thôi!)
"Mẹ cũng hy vọng vậy a, thế nhưng ngươi không có cách nào thì biết làm sao đây?" Người có quyết tâm không phải là không tốt, Cổ Ngọc Phượng liếc nhìn nữ nhi một cái, muốn nàng chính mình nghĩ cách mà làm.
Ách! Nhưng làm thế nào mới bám được biểu ca đây? Triệu Nghiên Nghiên tập trung tinh thần khổ nghĩ......
"Có" Nàng đột nhiên kêu to khiến cho Cổ Ngọc Phượng kinh hãi nhảy dựng.
"Muốn chết! ngươi muốn đem ta hù chết mới cao hứng phải không?" Vỗ vỗ bộ ngực, lên tiếng chửi bậy.
"Mẹ, con có biện pháp rồi!" Mặc kệ bà vẫn còn tức giận mắng, Triệu Nghiên Nghiên cao hứng kéo lấy bà, cười vui vẻ nói: "Con nghĩ đến một biện pháp tốt để gả cho biểu ca".
"Biện pháp tốt gì?" Vừa nghe có biện pháp, Cổ Ngọc Phượng liền hùng hổ lên.
"Người ta không phải nói là nói môi chước ngôn, cha mẹ chi mệnh sao? (ý của bà này là bả tính dùng cái kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy để ép Hạo ca lấy bả). Mẹ à, sao mẹ không tự mình đi tìm di nương nói cọc hôn sự này, tin rằng di nương sẽ không phản đối để thân càng thêm thân, với lại nếu di nương đồng ý rồi thì dượng vương gia chắc chắn sẽ không phản đối, biểu ca đương nhiên phải nghe theo lời cha mẹ thú con!"
"Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ tới điểm này?" Cổ Ngọc Phượng dặm chân, ảo não chính mình sao không sớm nghĩ tới chiêu này, nếu không sợ rằng bây giờ là đang tiến hành chuyện hôn sự rồi.
"Vậy mẹ nhanh chóng đi tìm di nương nói đi" Nóng vội thúc giục.
Trả lời được được lia lịa, Cổ Ngọc Phượng đã muốn bước ra cửa phòng, lại đột nhiên dừng chân đứng lại hỏi "Nghiên Nghiên, con không đi với mẹ sao?"
"Mẹ ơi, như vậy không thỏa đáng, nào có cha mẹ đi nói chuyện hôn sự còn có nữ nhi theo bên người, chẳng phải là cho người ta chê cười sao?" Triệu Nghiên Nghiên ra vẻ thẹn thùng. (Bà này ko biết nhục, chứ biết thẹn ai mà tin)
"Cũng đúng" Cổ Ngọc Phượng nghe vậy cười khanh khách "Nữ nhi a, chờ tin tức tốt của mẹ đi! Bảo đảm không đến ba tháng con sẽ được gả đến Vương phủ".
"Mẹ" Gỉa vờ hờn dỗi, kỳ thực đáy lòng rất là vui mừng.
Vẫy vẫy tay, Cổ Ngọc Phượng tự tin mười phần xuất phát.
"Vân Nương, có một việc vui tỷ tỷ không thể không đề cập với muội........" Phất khăn tay, Cổ Ngọc Phượng giữ vẻ mặt tươi cười, làm một bộ dáng thông báo chuyện tốt.
Hôm qua được Nha Nhi bức ra Tuyết tinh điệt hồi xong, Cổ Vân Nương sau khi trải qua một ngày tịnh dưỡng, tuy rằng tinh thần dĩ nhiên rất là tốt, sắc mặt tái nhợt nhiều năm nay cũng có chút huyết sắc đỏ ửng, nhưng mà Nam Khiếu Thiên vẫn như cũ muốn bà nằm ở trên giường nghỉ ngơi, bởi vậy giờ phút này bà nằm dựa vào trên đầu giường, để cho Ngân Hạnh hầu hạ.
Cầm lấy ly trà sâm Ngân Hạnh bưng tới nhấp một ngụm, Cổ Vân Nương thản nhiên cười nói: "Đại tỷ, là chuyện gì vậy?"
Trà sâm a? Nghe mùi hương kia khẳng định là sâm có trăm năm mới có được bực này hương khí, không biết uống vào có bao nhiêu bổ nha! Cổ Ngọc Phượng ganh tỵ nhìn chằm chằm vào cái chén trên tay Cổ Vân Nương, hận không thể thay thế địa vị của Cổ Vân Nương.
Phát giác ra tiêu điểm của ánh mắt bà ta, Cổ Vân Nương vội vàng nói: "Ngân Hạnh, mau đổ một chén cho đại tỷ giải khát".
"Nhưng mà....." Ngân Hạnh không quá nguyện ý, vì đây là do Vương gia dùng ngàn vàng riêng sai người đi đến đông bắc vùng hoang vu để tìm sâm, chuyên dùng để cho phu nhân bổ sung khí huyết, nếu là Nha Nhi cô nương muốn uống, dù là trăm ngàn ly trà sâm bà cũng hai tay dâng, thế nhưng này cố tình là Cổ Ngọc Phượng muốn uống..........
Thấy Ngân Hạnh chần chờ, Cổ Ngọc Phượng ngầm bực mình trong lòng, tiện nhân Ngân Hạnh này, muốn uống một ly trà sâm nho nhỏ nó cũng dám tỏ vẻ không tình nguyện như vậy, thật đúng là không biết ai là chủ tử mà!
"Ngân Hạnh, mau a!" Cười thúc giục.
"Đến đây, đến đây!" Không tình nguyện dâng.
"Thật sự là đa tạ nha! Ta đang khát đây!" Cười giả tạo tiếp nhận, há mồm uống một ngụm to. A......... thật thơm, quả nhiên là thứ tốt nha!
"Đúng rồi, đại tỷ, vừa rồi tỷ định nói cái gì?"
Chỉ lo hưởng thụ, thiếu chút nữa đã quên chính sự, Cổ Ngọc Phượng lại làm ra vẻ mặt tươi cười."Ta nói Vân Nương a, Hạo nhi năm nay chắc là đã được hai mươi đi?"
"Đúng vậy". Không biết đại tỷ hỏi cái này nhắm mục đích gì?
"Muội cũng biết Nghiên Nghiên cũng được mười tám, lại là phong tư yểu điệu, thướt tha quyến rũ chi linh, ở Dương Châu không biết là có bao nhiêu người đến cửa nhà ta cầu hôn........"
Nhìn bà ta thao thao bất tuyệt tán dương nữ nhi mình, Cổ Vân Nương ngại ngùng đánh gãy, đành phải mỉm cười mà chống đỡ, không khỏi cảm thấy kỳ quái, không biết đại tỷ của mình nói thế làm gì? Cái này cùng Hạo nhi có liên quan gì đâu?
Đến lúc bà ta nói năng một đống lộn xộn, nghe đến người bên ngoài choáng váng hết sức, bà ta mới chuyển sang nói: "....... Cho nên nói a, hai người đều đến tuổi nên thành thân, ta xem hai người bất luận là diện mạo hay nhân phẩm đều rất xứng đôi, sao không tiện kết thành một đôi, để hai nhà thân càng thêm thân, cho hai người chúng ta kết thành thông gia, không biết ý tứ của muội như thế nào?"
Ách...... kết thành một đôi, Hạo nhi cùng Nghiên Nghiên?
Cổ Vân Nương ngây ngốc, cùng với Ngân Hạnh cũng đang trong kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều giống nhau mang vẻ buồn cười. Đừng nói con hiện tại còn có Nha Nhi, cho dù không có, bà cũng không tượng tưởng nổi hình ảnh đem con cùng Nghiên Nghiên ghé vào cùng nơi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi! với lại Hạo nhi còn không có đánh mất ý niệm xuất gia trong đầu nha, cho dù bà đồng ý mà con không chịu thì cũng không được đâu!
Không biết cách cự tuyệt cho lắm, Cổ Vân Nương trốn tránh trách nhiệm nói "Này hôn sự của Hạo nhi, phải có Khiếu Thiên đáp ứng mới được, đại sự ở trong phủ đều là do chàng ấy làm chủ". Nhanh đem trách nhiệm giao cho trượng phu, tin rằng Cổ Ngọc Phượng cũng không dám tìm ông mà bàn chuyện hôn sự.
"Thế nhưng muội cũng là mẹ của Hạo nhi, nếu muội đồng ý Vương gia cũng sẽ không phản đối mới đúng......." Cổ Ngọc Phượng nóng nảy, không dự đoán được Cổ Vân Nương chỉ muốn nói một hai câu rồi cho qua.
"Khiếu Thiên mới là người đứng đầu trong nhà a" Mắt đẹp híp lại, nở một chút ôn nhu tươi cười.
"Ngươi...." Tốt, cho mặt mũi lại không biết xấu hổ! là xem thường Cổ Ngọc Phượng bà sao? Con tiện tì do tiện thiếp sinh ra này, dám soi mói nữ nhi của bà? Cũng không nghĩ lại xuất thân của mình!
Làm sao không biết Cổ Vân Nương lấy cớ, Cổ Ngọc Phượng nhất thời tâm hỏa nổi lên, đang định nổi bão thì ở bên ngoài truyền đến tiếng người, đúng lúc ngừng lại lời nói tức giận của Cổ Ngọc Phượng.
"Cái gì mà ai là người làm chủ trong nhà a?" Nam Khiếu Thiên sang sảng, cùng với Nam Thần Hạo và Nguyệt Nha Nhi vào phòng thăm Cổ Vân Nương, không nghĩ tới Cổ Ngọc Phượng cũng đang ở đây, khẽ gật đầu chào hỏi, rồi tự nhiên đi về phía ái thê."Thân thể có tốt không? Có khỏe hơn hay không?"
"Tốt lắm! chàng không cần lo lắng". Tiếp nhận sự quan tâm của trượng phu, Cổ Vân Nương cười đến thoải mái.
"Đúng vậy thôi! Nam bá bá, ngài không tin y thuật của con sao?" Lướt qua đám người, Nguyệt Nha Nhi đặt mông ngồi bên mép giường, dùng ánh mắt ngây thơ liếc xéo ông. (ta chém)
"Nha Nhi, cha nào dám không tin nàng". Nam Thần Hạo vì thân cha giải vây.
"Coi như huynh còn biết nói". Làm cái mặt quỷ, tầm mắt của Nguyệt Nha Nhi dời đến trên người Cổ Ngọc Phượng, tò mò bà ta như thế nào lại xuất hiện ở trong này."Triệu phu nhân, đã lâu không thấy". Ý cười sâu lắng, ẩn hàm vẻ tà ác. Nàng cũng không quên vài lần trước đây không thoải mái.
"Ừ..... đúng vậy!" Tươi cười thật cứng ngắc. Cổ Ngọc Phượng cũng không dám quên vài lần xung đột trước đây, vẫn còn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa thấy nàng cùng với Vương gia giống như người một nhà ở chung thật hòa hợp, trong lòng cảm thấy bất an."Ách..... ta, ta phải đi, Nghiên Nghiên còn đang chờ ta....." Hôm nay đại khái là nói không thành chuyện hôn sự, vẫn là đợi ngày khác tình huống như thế nào rồi nói sau.
"Sao không ngồi chơi thêm một chút a!" Nguyệt Nha Nhi đảo khách thành chủ, giả bộ có ý giữ người. Không biết vì sao, nàng vẫn cảm thấy Cổ Ngọc Phượng đến đây với ý đồ không đơn thuần, có chút là lạ.
"Không được" Cuống quýt thoát đi.
Nhìn theo bà ta đi khuất, Nguyệt Nha Nhi quay đầu hỏi: "Bá mẫu, bà ấy đến làm chi?"
"Ách........." Cổ Vân Nương thật không biết có nên nói hay không, nhìn quanh mọi người một cái, quyết định vẫn là trước bảo trì im lặng, miễn cho nàng biết trong lòng sẽ không thoải mái."Không có gì, chỉ là ôn chuyện mà thôi!"
Một khi đã như vậy, Nguyệt Nha Nhi cũng không hề bận tâm, lại cẩn thận giúp Cổ Vân Nương bắt mạch, sau khi dặn dò như thế nào điều dưỡng thân thể xong, đang cảm thấy nhàm chán hết thì lúc này Nam Thần Hạo đột nhiên nghiêm túc nói: "Con nghĩ trở về Từ Ân Tự một chuyến".
Nghe vậy, mọi người kinh hãi, tâm trạng Nguyệt Nha Nhi treo cao nửa ngày, phút chốc liền vọt tới trước mắt hắn, oa oa kêu to "Hạo ca ca phải về Từ Ân Tự?" Chẳng lẽ nàng mới vừa chữa khỏi cho Cổ bá mẫu, hắn liền khẩn cấp muốn xuất gia sao? "Đừng quên, kỳ hạn ước định của chúng ta còn chưa tới". Phi thường nguy hiểm cảnh cáo.
"Ta hiểu được" Vẻ mặt hắn ôn hòa.
"Như thế nào lại vội trở về đó?" Nam Khiếu Thiên thâm trầm hỏi.
"Ở trong lòng có chút nghi hoặc, con nghĩ trở về gặp sư phụ tìm kiếm giải đáp". Những ngày nay đau đầu suy nghĩ thật lâu, giống như là dây leo dai dẳng, quấn quanh buộc chặt chính mình, thâm trầm mờ mịt làm cho hắn cảm thấy giống như lạc vào mê cung mà không tìm được lối ra, bởi vậy hắn muốn trở về chùa nhờ sự phụ chỉ điểm, giúp mình quyết định lựa chọn tương lai.
"Muội cùng đi với huynh". E sợ cho hắn thay đổi, âm thầm xuống tóc làm tăng, Nguyệt Nha Nhi cố ý đi theo.
Xem xét nàng, Nam Thần Hạo cũng không phản đối."Cũng tốt, Nha Nhi đi theo giúp ta đi!".
"Ta cũng đi". Cổ Vân Nương lo lắng.
"Nếu phu nhân muốn đi, đương nhiên Ngân Hạnh ta lúc nào cũng phải đi theo bên người phu nhân". Ngân Hạnh đương nhiên nói.
"Nương tử, con cùng nàng đi du ngoạn, kẻ làm trượng phu và lão tử như ta đâu thể nào không quan tâm" Nam Khiếu Thiên đều có lý do để làm cớ.
Ách? Như thế nào diễn biến thành cả nhà cùng đi? Nam Thần Hạo không khỏi há hốc mồm.
"Thế là được rồi, hai ngày sau chúng ta xuất phát". Nam Khiếu Thiên lập tức tuyên bố, toàn trường vỗ tay hoan nghênh nhất trí thông qua.
Hai ngày sau, Định Viễn vương phủ một đoàn người cùng với xe ngựa, tọa kỵ mọi thứ đầy đủ, chậm rãi đi về phía ngoại ô thành Nam của Từ Ân Tự mà xuất phát, ngay cả Cổ Ngọc Phượng cùng Triệu Nghiên Nghiên, hai mẹ con sau khi biết được tin này đều nhất quyết đòi gia nhập, không thể cự tuyệt nên đành để mẹ con hai người cùng đi.
Một đám nữ quyến thì chia nhau ngồi trên hai chiếc xe ngựa, Cổ Vân Nương, Ngân Hạnh ngồi cùng một chiếc, hai mẹ con Cổ Ngọc Phượng cùng Triệu Nghiên Nghiên tất nhiên là ngồi chiếc còn lại, riêng Nguyệt Nha Nhi hiếu động như thế làm sao chịu được không gian chật hẹp của xe ngựa, nàng cỡi tuấn mã cùng các nam nhân dẫn đầu đoàn xe đi đằng trước, dọc theo đường đi cùng hai cha con Nam Khiếu Thiên và Nam Thần Hạo nói nói cười cười.
Thế nhưng ở chiếc xe ngựa thứ hai ở phía sau lại vang lên tiếng nói chuyện bất mãn......
"Thật là tức chết người đi được, không nghĩ tới tiện nhân Vân Nương kia thế nhưng dám nói cho có lệ với ta, chậm chạp không chịu đáp ứng hôn sự...... còn có còn có, cái Nha Nhi cô nương kia cùng bọn họ không thân cũng chẳng quen, như thế nào lại đối xử với nàng so với chúng ta còn tốt hơn, thật không hiểu mọi người trong vương phủ này là muốn cái gì nữa...." Cổ Ngọc Phượng lải nhải oán giận.
Lặng lẽ nhấc lên màn xe, nhìn thấy phía trước thân thiên nói chuyện với nhau, Triệu Nghiên Nghiên sắc mặt khó coi nói: "Mẹ, di nương không đồng ý hôn sự, đừng nói là cùng cái kia tên Nha Nhi có liên quan nha!" Trực giác nữ tính khiến nàng đoán thế.
"Vậy sao?bất quá chỉ là một tiểu cô nương vô danh, người thừa kế của vương phủ sao lại thú một người không gia thế chứ!". Nhíu mày, phản ứng trực tiếp là không có khả năng. (Bà mới là ko gia thế đó bà! Ta ghét hai con mụ này quá đi!).
"Nhưng mà mẹ xem đi....." Thoáng lùi lại, để cho bà có thể nhìn rõ chút, Triệu Nghiên Nghiên cảm thấy khả năng này là cực kỳ cao."Đừng nói tới là biểu ca cùng cô nương kia ở chung hòa hợp, ngay cả dượng cũng đối với nàng thân thiết quan ái, chúng ta khi nào thì thấy qua dượng đối đãi như thế với người ngoài?" Càng nghĩ càng có khả năng này.
Ách..... giống như thật sự là như thế! Cổ Ngọc Phượng thoáng chốc dừng lại, đem đầu vươn lên trước rình coi...... ai nha! đúng như lời nữ nhi nói sao? Nếu như là đúng thế, vậy thì xuân thu đại mộng của hai người bọn họ chẳng lẽ tiêu tan?
Điều này phải làm sao đây? Phải nghĩ lại cách khác mới được a.......
"Nghiên Nghiên, chúng ta không thể bỏ cuộc được, cả đời này của mẹ đều phải dựa vào con, chúng ta phải nghĩ tốt biện pháp để leo lên quyền quý mới được......." Bỗng nhiên chụp lấy nữ nhi, Cổ Ngọc Phượng hốt hoảng kêu lên.
"Nữ nhi hiểu được, nữ nhi tuyệt không dễ dàng buông tay". Thật vất vả mới có cơ hội gả vào hào môn, làm phu nhân quan quyền, nàng sao có thể để bỏ qua nó dễ dàng như vậy? nói cái gì cũng phải bắt lấy biểu ca mới được.
Nghe nàng kiên quyết như thế, Cổ Ngọc Phượng mừng rỡ."Như thế nào? Có phải hay không có ý kiến hay?"
"Nếu vẫn quyến rũ không được biểu ca, chỉ đành có thể ra hạ sách này....."
Hai cái đầu chụm sát vào nhau, thấp giọng thương nghị kế sách, chỉ thấy Cổ Ngọc Phượng nghe tới gật đầu lia lịa, Triệu Nghiên Nghiên thì gợi lên một chút âm hiểm cười giả tạo...........
Trước đoàn xe......
Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Khiếu Thiên hai người thoải mái tán gẫu chuyện nhà, nhưng còn Nam Thần Hạo thì trên đường đi từ đầu đến cuối đều có vẻ tâm sự nặng nề, không tươi cười gì, mà ngay cả câu hỏi của Nguyệt Nha Nhi chỉ qua loa trả lời vài câu, xong rồi lại chìm vào trong suy nghĩ của chính mình. Vốn là người ôn hòa chất phác nhưng nay lại có vẻ nặng nề tối tăm.
"Hạo ca ca? Hạo ca ca......." Như thế nào cũng không trả lời người ta?
Haiz, thấy sư phụ nên nói như thế nào đây? Nói chính mình lục căn không tịnh, tâm ma sinh ra lan tràn?
"Hạo ca ca!" Qúa đáng, hắn điếc sao?
"A! cái gì, cái gì?" Đang yên lành thì bị một tiếng rống to đánh thức, vẻ mặt Nam Thần Hạo mờ mịt."Ai kêu ta........... A, Nha Nhi, là nàng sao?"
"Trừ bỏ muội, còn có ai kêu huynh là Hạo ca ca?" Đầu óc hắn bị thắt sao? Như thế nào càng đến gần Từ Ân Tự thì phản ứng của hắn càng trì độn đâu?
"Ách...... giống như thật sự là như vậy........." Hắn ngây ngốc đáp lại.
Hắn là làm sao vậy, vì sao tâm thần không yên, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sinh nghi, đơn giản hỏi thẳng."Hạo ca ca, huynh hôm nay có vẻ không yên lòng? Có tâm sự gì sao?"
"Không, không có nha!" Ngại ngùng nói cho nàng biết kẻ hại hắn tâm loạn như ma đầu sỏ gây nên chính là nàng.
Thiên tài mới tin tưởng huynh! Nguyệt Nha Nhi thầm nghĩ, sau khi cặn kẽ xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái xong, bỗng nhiên quay đầu nói với Nam Khiếu Thiên: "Nam bá bá, mọi người đến Từ Ân Tự trước đợi chúng ta, con và Hạo ca ca tối nay sẽ đến".
"Di! Vì cái gì..... Nguy hiểm!" Nam Thần Hạo kinh hoảng kêu to.
Thì ra là Nguyệt Nha Nhi đã muốn thả người từ trên lưng ngựa nhảy lên, bay vút ra phía sau hắn, an ổn ngồi xuống, cùng hắn cỡi chung một con ngựa, động tác trôi trảy liền mạch lưu loát, đẹp đẽ gọn gàng.
"Nàng đang làm cái gì? Vừa rồi rất là nguy hiểm!" Trái tim bị nàng làm cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, trong giọng nói không khỏi có chút nghiêm khắc chỉ trích.
"Hai đứa vẫn khỏe chứ?" Nam Khiếu Thiên vội vàng giục ngựa lại đây, hiển nhiên cũng đã thấy kỹ năng biểu diễn đặc biệt của nàng.
"Không có việc gì!" Thè lưỡi, nàng cũng không thấy này có gì nguy hiểm, dù sao đối với người có võ công mà nói, cái này cũng không có gì to tát lắm.
"Còn nói không có việc gì, nàng dọa hỏng ta". Vẫn dùng gương mặt nghiêm túc nói chuyện.
Cười hắc hắc, đột nhiên ôm lấy thắt lưng của hắn, Nguyệt Nha Nhi dưới chân dùng sức đá một cái, con ngựa bị ăn đau nên chạy như điên."Nam bá bá, ngài đi trước, con và Hạo ca ca sẽ theo sau......." Lời còn chưa dứt, người và ngựa đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đối mặt với biến động này, Nam Khiếu Thiên dùng đầu gối nghĩ cũng biết là Nha Nhi giờ trò quỷ, cái này cũng chỉ có thể thổi râu trừng mắt, không còn cách nào với nàng. Mọi người đều đã chạy xa còn có thể làm sao bây giờ?
"Phát sinh chuyện gì?" Nghe bên ngoài xôn xao, Cổ Vân Nương ló đầu ra hỏi.
"Không có việc gì". Kêu xa phu tiếp tục đi trước, Nam Khiếu Thiên trấn an cười nói: "Nha Nhi muốn mang Hạo nhi đến chỗ nào đi chơi nên chúng ta đi trước đi".
"Nha Nhi, nàng làm vậy rất nguy hiểm!" Ngồi trên lưng ngựa đang chạy như điên, Nam Thần Hạo nắm chặt dây cương, không dám buông lỏng ra, chỉ kém không bị nàng hù sợ đến mất nửa cái mạng.
Mới vừa rồi, nàng không hề báo động trước, đá mạnh vào bụng ngựa, khiến cho con ngựa đột nhiên điên cuồng chạy đi, sém chút nữa đã bị hất té nếu như hắn không phản ứng nhanh nắm chặt cương ngựa.
Ngồi ở phía sau ôm chặt hắn, Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng cười nói: "Hạo ca ca, huynh như vậy toàn tâm toàn ý vì Nha Nhi an toàn, Nha Nhi rất là cao hứng, thật hy vọng huynh cứ như vậy vĩnh viễn quan tâm Nha Nhi".
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, cái gì cũng chưa nói, chậm rãi khống chế con ngựa chạy chậm lại, lúc này mới phát giác hai người không biết khi nào đã chạy đến trong cánh rừng của vùng ngoại ô, cách đó không xa còn có một dòng suối trong vắt nước chảy róc rách.
"Oa, có dòng suối nhỏ!" Kinh hỉ kêu to, vừa muốn nhảy xuống ngựa, đáng tiếc đã bị người sớm hơn một bước giữ chặt lại, nhất thời chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa không thể động đậy."Làm sao vậy?" Nàng hồ nghi hỏi.
"Chúng ta vẫn là mau chút rời đi nơi này đi!" Lắc đầu, hắn cảm thấy có chút bất an. Trước kia từng nghe thấy các sư huynh đệ trong Từ Ân Tự cùng khách hành hương nói qua, nơi này thường ngẫu nhiên sẽ có đạo tặc lui tới, vì an toàn suy nghĩ, vẫn là nhanh chút rời khỏi nơi này thì tốt hơn.
"Mới không cần, thời tiết có chút nóng, người ta muốn đi nghịch nước chút thôi!" Không để ý tới hắn phản đối, đẩy tay hắn ra, nhanh như chớp nhảy xuống ngựa hướng về dòng suối nhỏ chạy đi.
Chỉ chốc lát thời gian sau, nàng đã muốn cởi bỏ toàn bộ hài vớ, chân ngọc tuyết trắng ngâm vào trong dòng nước mát mẻ, sung sướng cười nói: "Thật thoải mái Hạo ca ca, huynh cũng đến thôi!"
Thật sự không lay chuyển được nàng, nghĩ rằng dưới thanh thiên bạch nhật, tặc tử chắc là không dám kiêu ngạo tới chừng ấy, thế là kéo con ngựa cột vào gốc cây. Đi đến bên bờ suối, nhìn thấy nàng tinh xảo xinh đẹp, thiên chân đẹp đẽ như là từ bạch ngọc điêu khắc thành, nhất thời không cách nào dời đi tầm mắt, chỉ có thể cảm thấy con tim đập loạn, khuôn mặt hồng càng thêm lợi hại.
Sao lại giống như pho tượng Bất động minh vương đứng sững đây? Nguyệt Nha Nhi không biết khóc hay cười, rõ ràng lấy nước hắt hắn, chỉ thấy bọt nước văng khắp nơi, dưới ánh mặt trời chiếu ra một đạo cầu vồng, đem cả người nàng vây quanh, xinh đẹp cực kỳ.
Thật...... đẹp quá! Nam Thần Hạo si ngốc nhìn, ngay cả nước suối hắt đến tránh cũng không tránh, bị văng tung tóe đến một thân ẩm ướt.
Hắn kia ngốc dạng làm cho Nguyệt Nha Nhi buồn cười, ôm bụng cười to."Hạo ca ca huynh làm chi không né?"
"Ta........ ta........... nàng làm gì hắt người?" Lắp bắp hỏi, đối với mình bị sắc đẹp mê hoặc mà ảo não.
"Không vì sao". Cười xấu xa, nàng dụ hoặc nói "Nếu đều ẩm ướt, vậy thì xuống dưới đây nghịch nước đi!"
Mau mau lắc đầu, không muốn bị mê hoặc.
Sớm biết hắn sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, nàng hắc hắc cười đi trở về bên dòng suối, không hề báo động trước hướng về phía người hắn nhào tới..........
"A.......... nàng làm cái gì?" Nam nhân thét chói tai.
"Hắc hắc......... lột quần áo huynh.........." Cô gái tà ác cười to.
"....... Không được....... phi lễ chớ nhìn....... Phi lễ chớ động......" Nắm chặt lấy cổ áo, thề sống thề chết bảo vệ trinh tiết.
"Ha ha........ muội đây ủy khuất một chút..... lột giày của huynh là được rồi......." Nhanh chóng dời đi mục tiêu.
"....... Không...... không cần....."
"Hừ hừ...... Không phải do huynh....."
Một trận hỗn chiến, nam nhân chỉ vì muốn bảo vệ ăn mặc trên người, cô gái thì cầm lấy một đôi giày đen vải cùng tấm vải lót màu trắng chiến lợi phẩm........
A....... thật thoải mái! Hai chân trần ngâm vào trong nước suối, Nam Thần Hạo hưởng hụ nheo lại mắt, thở dài ra tiếng.
"Ha ha..... thật mát mẻ đi!" Nguyệt Nha Nhi vẻ mặt đắc ý, sớm nghe lời cởi giày xuống ngâm nước không phải được rồi sao, hại nàng tốn lớn như vậy khí lực cùng hắn triền đấu, hắn mới chịu nghe lời, thật sự là ép buộc người mà!
Hai người ngồi chung trên tảng đá bên dòng suối, tứ chi cùng ngâm trong dòng suối mát mẻ, chút chút lại trêu chọc mặt nước, chia sẻ ấm áp từ thiên nhiên.
"Hạo ca ca, huynh mới vừa rồi phiền não cái gì? Sao không nói cho Nha Nhi nghe một chút". Bắt lấy bàn tay hắn chơi đùa, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên tung ra vấn đề.
Phiền não về nàng! thiếu chút nữa thốt ra những lời này, nhưng may mà vẫn còn kềm chế xuống, nên hắn không trả lời vấn đề của nàng mà hỏi lại: "Nói cho ta biết, ngày đó ở Từ Ân Tự vì sao cố chấp muốn ta làm vị hôn phu của nàng?"
A! khó được hắn hôm nay đối với việc này cảm thấy hứng thú, còn tưởng rằng hắn không để ý đâu! "Bởi vì ngón út của huynh và ngón út của muội đều bị dây tơ hồng buộc". Giơ lên đầu ngón út, cố ý ở trước mặt hắn quơ quơ.
Cái này mà xem là trả lời? Nam Thần Hạo càng thêm khó hiểu "Ta không hiểu". Nàng rốt cuộc là ở nơi nào nhìn ra hai người có nợ duyên.
Mỉm cười, nàng đá bọt nước dưới chân, ngón tay so với tay hắn "Muội vừa ra đời, phụ thân liền giúp muội bốc một quẻ, tính ra muội cùng với một nam tử có phật duyên sâu nặng có nhân duyên. Nửa năm trước phụ thân muốn muội đi khắp các chùa tìm chồng, kết quả là lâu như vậy, cũng chỉ có một nam nhân có phật căn lại mang quẻ tượng hồng loan tinh động, mà người đó chính là... huynh!"
A! thì ra chính mình vì như vậy mới bị chọn trúng.
Biết được lý do nàng vì sao chọn chính mình, không biết vì sao, Nam Thần Hạo cảm thấy trong lòng có vạn phần không vui cùng khổ sở."Loại quẻ tượng này không có căn cứ, nàng làm sao có thể hời hợt như vậy đem hôn nhân đại sự của chính mình giao cho bói toán quyết định chứ?" Theo như nàng nói vậy, nếu đối tượng không phải là hắn, mà là một người khác có đủ điều kiện như thế, nàng cũng sẽ chọn đối phương làm vị hôn phu tương lai sao? Thì ra nàng chọn hắn là bởi vì một quẻ tượng, một quẻ tượng a.......
Không phải hắn, nàng không phải bởi vì chính con người hắn...... nghĩ như thế, Nam Thần Hạo không khỏi tức giận, trong lòng càng thêm âm trầm buồn bực.
"Làm sao hời hợt?" Nàng phản bác, phụ thân bói toán rất là chính xác nha!
"Còn không hời hợt?" Trở mặt, hắn bỗng nhiên đứng dậy mang giày vớ, trầm thấp tiếng nói ẩn chứa tức giận."Hôm nay nếu không phải là ta, mà là con chó con mèo có điều kiện giống thế, nàng có phải hay không cũng sẽ nhận định hắn?"
Di? Hạo ca ca làm gì tức giận như vậy? sóng mắt lưu chuyển, đại khái đã nhìn thấu tâm tư hắn, Nguyệt Nha Nhi giảo hoạt cười, bắt lấy hắn nói: "Hạo ca ca, huynh sẽ không là .... ghen tỵ đi?"
"Hồ........ nói nhảm! ai... ai ghen tỵ?" Hắn sẽ ghen, nói không chừng đúng là như thế thì phải!
Chậm rãi mang hài vớ của mình, Nguyệt Nha Nhi giống như không thèm đẻ ý mà lẩm bẩm."Kỳ thực nếu người nọ không phải là Hạo ca ca, Nha Nhi cũng không nguyện ý đâu nha! Nói không chừng là đã sớm chạy về nhà hưởng phúc rồi, làm chi còn ở lại chỗ này đâu!"
Nàng..... nàng nói đều là thật sao? Không hiểu vì sao tâm trạng liền trở nên rất tốt, thậm chí khóe miệng cũng cong lên.
Ha ha... nở nụ cười nha! Trộm nhìn lén hắn, nhịn không được cười thầm trong lòng, mang giày vớ xong, nàng giữ chặt cánh tay hắn, vừa đi vừa nói."Đừng nói là huynh phiền não vấn đề này nha?"
Cũng không hoàn toàn là như vậy! ở trong lòng hắn thầm than, trong đầu nhớ tới đêm đó cùng thân cha nói chuyện, nhịn không được hỏi: "Ngày đó nàng vì sao gạt ta uống ly trà sâm có vị mặn?" Nghi hoặc này ở trong lòng hắn đã thật lâu.
Cũng không nhanh như lần trước trả lời ngay, lần này nàng lặng im.
"Nha Nhi?" Muốn biết câu trả lời.
Thở dài, nàng ảm đạm xoay người đối mặt với hắn, trong mắt có một chút mê võng."Muội không biết, có lẽ là do muội sợ đi!"
"Sợ hãi?" Nàng sợ cái gì?
"Ngày ấy muội thấy huynh tịnh tâm sao chép kinh văn, bảo tướng trang nghiêm như đắc đạo cao tăng, làm muội nhất thời kinh hoảng, cảm giác huynh rất là xa cách, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Phật tổ cướp đi........" Nhẹ giọng kể lại tâm tình lúc đó của chính mình, nàng kiên quyết kêu lên: "Muội không cần! muội không muốn Hạo ca ca làm hòa thượng, cho nên....... Cho nên mới dùng kế muốn huynh phá giới, muốn khiến cho huynh không cần giống người xuất gia như thế, ai ngờ........ ai ngờ.........."
Đối mặt với nàng thổ lộ như thế, trong lòng Nam Thần Hạo rung động không thôi, sâu sắc cảm thấy nàng như thế vừa ngu đần lại vừa đáng yêu, khó trách chính mình lại bị nàng mê hoặc, một lòng hướng phật chôn giấu trong lòng cũng bị nàng làm cho nhiễm sắc, mãi mãi không phục hồi được.......
"Ai ngờ lại bị ta phát hiện, còn bị ta phát lớn như vậy tính tình!" Vừa bực mình vừa buồn cười lại càng cảm động tiếp lời.
"Người ta........ người ta sau này không dám!" Nàng lúng ta lúng túng nói, trong mắt giấu không được vẻ áy náy."Người ta biết sai lầm rồi, sau này mặc kệ Hạo ca ca muốn ăn chay hay ăn mặn, Nha Nhi sẽ không xen vào..... không thôi thì từ nay muội cùng huynh ăn chay được không?" Cuối cùng cùng nguyện ý hy sinh ăn uống chi dục(niềm vui ăn uống), nguyện cùng hắn trải qua những ngày ăn rau xanh đậu hủ.
Nam Thần Hạo phức tạp mà thâm trầm nhìn nàng thật lâu sau, trong lòng ba đào mãnh liệt làm phức tạp lòng hắn đã lâu thoáng phút chốc liền mở ra, tâm tình rộng mở trong sáng như rẽ mây nhìn trời, lộ ra ánh sáng từ phía mặt trời.
Đúng vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu được, làm một lòng hướng phật bị nhiễm sắc, liền không đơn thuần như lúc xưa, muốn gì đó cũng không giống nhau. Đúng vậy, nay hắn biết mình muốn cái gì?
Cố giữ vững trấn định, xoa xoa một đầu tóc đen của nàng, giống như không thèm để ý hỏi: "Cha nàng có bói ra ta cuối cùng có xuất gia quy y hay không?"
Lắc đầu, Nguyệt Nha Nhi dùng mũi chận cọ cọ xuống đất, có chút bất an nói "Này không thể bói, nhân sinh có mấy cái trọng đại mấu chốt để lựa chọn, phải dựa theo tâm ý của đương sự, bói toán chỉ có thể nhìn ra nhân, chứ không thể bình luận ra quả, bởi vì tâm ý nếu mà thay đổi, thì kết quả đương nhiên sẽ bất đồng. Giống như phụ thân bói ra muội và huynh có nhân duyên, nhưng cũng không thể khẳng định muội với huynh cuối cùng có thể hay không ở cùng một chỗ, bởi vì lựa chọn của huynh sẽ ảnh hưởng đến kết quả từ nay về sau hết thảy. Đây là vì sao có người nói tính mệnh trước kia thì chuẩn xác, tính mệnh tương lai thì biến hóa khó lường, khó có thể phán đoán suy luận ra nguyên nhân".
Thì ra là thế, Nam Thần Hạo có chút đồng ý với luận điệu này, ngoài miệng thì lạnh nhạt cười hỏi: "Nha Nhi, nàng có lo lắng ta sẽ bỏ lại nàng, xuất gia làm hòa thượng không?"
Nghe vậy, nàng đầu tiên thì gật đầu, lập tức lại mạnh mẽ lắc đầu."Hạo ca ca, Nha Nhi đương nhiên không muốn huynh thành đầu bóng lưỡng con lừa ngốc, thế nhưng nếu huynh một lòng đã quyết, cho rằng tu phật xuất gia mới là con đường mình muốn đi, muội đây sẽ không ngăn cản huynh. Có lẽ muội sẽ thương tâm khổ sở trở về Huyền Yên cốc không bao giờ nữa ra đây, cho huynh không vui, không bằng thành toàn huynh, vậy so với hai người không vui thì tốt hơn".
Nha đầu kia thật là rộng mở, thật đúng là có hết thảy trí tuệ không ràng buộc của phật gia. Nhìn nàng thật lâu, Nam Thần Hạo đột nhiên kéo tay nhỏ bé của nàng, tươi cười đầy mặt "Đi thôi! Chúng ta nên xuất phát, có lẽ cha mẹ bọn họ đã muốn đến Từ Ân Tự chờ đợi chúng ta"
Nha! Hạo ca ca làm gì cười đến như vậy vui vẻ? hồ nghi liếc hắn, thật sự nhìn không ra đến cái gì đáng ngờ, đành phải nhún vai "Được rồi, sớm đi thôi, miễn cho Nam bá bá nghĩ muội đem huynh quải chạy mất".
Nam Thần Hạo buồn cười muốn đáp lời một chút, chợt nghe ở phía trước truyền đến tiếng cười thô tục tà ác, khiến cho hắn không khỏi cả kinh......
← Ch. 07 | Ch. 09 → |