Vay nóng Tima

Truyện:Kiêu Khuyển - Chương 06

Kiêu Khuyển
Trọn bộ 11 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Cái tay kia, làm hắn bất an.

Ôn nhu làm cho người ta khó có thể kháng cự, phảng phất hiểu được nhược điểm của hắn, lấy đầu ngón tay mảnh khảnh liền dễ dàng nhu thuận phản cốt trời sinh của hắn, xóa bỏ mặt nạ kiên cường của hắn, từng chút, từng chút một xóa bỏ luôn sự kiêu ngạo của hắn.

Hắn sợ cái tay kia, sợ hắn từ nay về sau chỉ nhận định cánh tay này làm chủ nhân, từ nay về sau sẽ bị khống chế trở thành một vận mệnh duy nhất là xuẩn cẩu, không có tự do. Nhưng hắn lại cảm thấy vui và thích cái tay kia, thích lực đạo cương nhu vừa phải của nó, thích cảm giác tràn ngập thương tiếc và yêu thương của nó bao phủ, thích mùi hương thản nhiên thơm ngát còn có độ ấm từ lòng bàn tay đã làm giảm bớt sự lạnh lẽo của nó.

Sự mâu thuẫn này làm hắn bất an, bởi vì hắn không cần chủ nhân, không nghĩ sẽ phục tùng bất kỳ kẻ nào...

Chìm trong mộng mị, cái tay kia lại xuất hiện, chậm rãi chạm vào hắn, sau đó vuốt ve tóc hắn, thật mềm nhẹ, mềm nhẹ tựa như là sợ đánh thức hắn.

Thật thoải mái......

Hắn ở trong lòng thở dài, nhưng một lúc sau lại bị chính rung động của mình làm tỉnh lại, cảnh giác mở mắt ra lại thấy lòng bàn tay nhỏ bé của một người đang đảo lọan.

" ngươi làm cái gì vậy?" trừng Vệ Tướng Như, hắn có điểm tức giận quát.

"oa! Ngươi cuối cùng tỉnh! Thật tốt quá...." Vệ Tướng Như kinh hỉ kêu.

"Ai cho ngươi tùy tiện chạm vào ta?", hắn hừ nói

"Ta còn nghĩ ngươi chưa tỉnh lại ngay, thật sự làm ta sợ muốn chết...", nàng chẳng những không trả lời câu hỏ mà còn đưa tay lên sờ vào trán hắn, lẩm bẩm 'đã hạ sốt, như vậy sẽ không có chuyện gì..."

Lòng bàn tay lạnh lẽo trực tiếp thấm vào da hắn, làm cho tâm hắn lại co rút nhanh, ý thức bất an đang tìm tàng giờ lại như sóng gợn không ngừng lan tràn, mở rộng.

" uy! Ta nói không cho phép chạm vào ta!" hắn nhíu mày kinh hãi, lấy tay kia thì bắt lấy tay nàng.

"a? Làm sao vậy?" tay nàng bị chế trụ, cả người như muốn ngã về phía hắn, khó hiểu nháy mắt mấy cái.

"ngươi...." hắn vốn định mắng nàng một trận nhưng nhìn gần mới phát hiện sắc mặt nàng rất kém, đôi mắt lại thâm quầng, giống như đã mấy ngày rồi không ngủ, tiều tụy không chịu nổi.

Nàng...... Tựa hồ luôn luôn ở nơi này trông chừng hắn......

Hắn giật mình ở, ngực nóng lên, xoay mình qua hướng khác, mắng không được.

" ta làm sao? Ngươi muốn nói cái gì? Đói bụng sao? hay là muốn uống nước?」 nàng còn trì độn để sát vào, ôn nhu hỏi.

Hắn không nghe thấy câu hỏi của nàng, chỉ nhìn chăm chú vào mặt nàng rồi lại ngây ngốc ra.

Cũng là gương mặt đó nhưng sao mỗi lần nhìn lại thấy không giống nhau?

Hắn không có nghe thấy nàng hỏi, ngưỡng nhìn của nàng mặt, nhưng lại khởi xướng ngốc đến.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn nghĩ nàng bộ dạng thực xấu, sau lại nghĩ rằng cũng có chút nhan sắc. Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tuy khônhg son phấn lại tràn ngập mệt mỏi nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan thanh tú, không chỉ có linh khí mê người mà còn trong sáng, phong nhã...

Hắn hô hấp cứng lại, lồng ngực ở nháy mắt như là bị cái gì đánh trúng, không thở nổi.

Nàng bề ngòai nhìn nhu nhược nhưng tiềm tàng một là lực lượng khuất phục lòng người vô hình. Nguy hiểm, nguy hiểm. Trong lòng hắn vang lên cảnh báo.

" Cao tiên sinh, Cao tiên sinh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không nhận biết ta sao? Ta là Vệ Tướng Như a! Là phiên dịch mà ngươi thuê a, nhớ không? Mau suy nghĩ một chút", Vệ Tướng Như thấy hai mắt hắn thất thần liền hỏang hốt, kéo hai tay bị hắn cầm ra, vỗ vỗ hai gò má hắn, giống như đang chiêu hồn.

Thấy nàng coi hắn như người bị mất trí nhớ, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, hô hấp cảm thấy thuận hơn. Đương nhiên sự cảnh báo cũng tạm thời được giải trừ.

"Ta thật sự tốt, Vệ Tướng Như, bỏ hai cái tay không quy củ của ngươi ra", hắn bực mình nói.

'Làm ta sợ hết hồn, cứ tưởng ngươi đã quên hết mọi thứ", nàng buông hắn ra, vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Trí nhớ của ta tốt lắm, người dễ dàng quên đông quên tây là ngươi a?"

"Còn có thể nói móc ngươi khác chứng tỏ không có việc gì", nàng cười cười.

" hừ, đương nhiên không thành vấn đề, bất quá chỉ là một viên đạn", hắn tự phụ nói

"đúng rồi, ngươi là như thế nào bị thương?" nàng thật muốn biết tình hình xảy ra lúc đó.

Hắn sửng sốt một chút, liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"chính là bị thủ hạ của Lucas đả thương"

"Đám người kia thật sự rất hung hãn, ta cũng thiếu chút nữa là...", nàng tiếp lời, nhưng khi định nói tới cự khuyển thì lại không tự giác mà dừng lại.

"thiếu chút nữa như thế nào?" hắn nhướng mi nhìn nàng hỏi

" không có việc gì, không có gì, chính là thật sự rất nguy hiểm..." nàng lắc đầu, đem sự lo lắng đối với cự khuyển giấu trong lòng.

Hắn rất không cao hứng, trong lòng thầm óan, hắn vì cứu nàng mà trúng đạn, nàng thế nhưng lại nói không có gì, cũng không một lời cảm ơn.

Hiện tại nhớ lại mọi chuyện, hắn cũng cảm thấy buồn bực chính mình, làm sao lại quên mình cứu nàng như thế, nàng không phải là gì của hắn, hắn thật không hiểu mình vì sao lại làm ra chuyện xấu này.

"May mắn chúng ta không việc gì, nơi này là phòng bệnh tư nhân cao cấp nhất mà công ty vệ sĩ Hòan Cầu cung cấp, ngươi hãy cố gắng tĩnh dưỡng...", nàng lại tiếp tục nói

"Hừ, còn nói không có việc gì? Chuyện này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua", hắn tức giận nói, muốn ngồi dậy nhưng tay phải chống một cái đã đau đến không nhúc nhích được.

Nàng thấy thế, lập tức dìu hắn ngồi dậy, thân thể không thể tránh miễn thiếp hắn, trên người thanh phân hơi thở phiêu tiến hắn mũi gian, làm cho hắn nhớ tới ở trong rừng cây khi, hắn gối lên nàng trong lòng cảm giác.

Khi đó, tuy chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh an tường......

Ai! Chết tiệt bình tĩnh cùng an tường. Hắn ở trong lòng thấp rủa.

"Miệng vết thương của ngươi khá sâu lại mất nhiều máu cho nên ngươi mới hôn mê mấy ngày, bác sĩ có nói khi ngươi tỉnh lại sẽ thấy rất đau, cho nên phải chú ý một chút", nàng dặn dò.

" ngươi nói...... Ta hôn mê mấy ngày?"hắn rùng mình, kinh sợ ngẩng đầu.

"đúng vậy."

"Vậy chuyện ký hợp đồng thế nào?", hắn trầm giọng hỏi

Nàng đột nhiên im lặng.

" Vệ Tướng Như, ta đang hỏi ngươi chuyện ký hợp đồng!」 hắn cả giận nói.

"cái kia...... Ngươi an tâm dưỡng thương, cái gì cũng đừng nghĩ tới" nàng né tránh nói.

" nói." hắn mắt lạnh trừng nàng, trong lòng đại khái đã biết kết quả.

Nàng tránh khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thở dài một hơi mới nói" ngươi hôn mê ba ngày, cách một ngày sau khi ngươi được vệ sĩ Tòan Cầu cứu về, nghe nói tổng giám đốc Phong Tấn đã tới Brazil, lợi dụng lúc ngươi bị thương cùng Ngải Thác Tháp ký hiệp ước"

"Cho nên, Ma Địch đã quyết định cùng tập đòan Phong Tấn hợp tác?", mày hắn nhăn thành một đường.

" đúng vậy" nàng thấp giọng nói.

" đáng giận!" hắn nắm chặt quyền đầu, trong mắt hiện lên một tia âm kinh.

"Sự tình nếu đã thành như vậy, cũng đừng nghĩ tới, thân thể quan trọng hơn..." nàng thử an ủi hắn.

"Ngươi biết cái gì? đánh mất vụ làm ăn này, tổn thất mấy triệu đô la, ngươi bảo ta làm sao giải thích với các đổng sự khác?", hắn rít gào, đem tòan bộ lửa giận trong lòng trút lên người nàng.

Đều do nàng, nếu không phải vì cứu nàng, hắn sẽ không bị thương thành như vậy, sẽ không hôn mê nhiều ngày, lại càng không để việc làm ăn bị hỏng.

Tất cả hậu quả đều là do nàng, ngay từ đầu hắn không nên mang nàng đến Brazil, nếu hắn đi một mình có lẽ giao dịch đã thành công từ lâu.

Hắn càng nghĩ càng giận, bị thất bại đả kích nên chuyển sang óan giận nàng, hơn nữa còn không biết vì sao mình đã thay nàng đỡ phát súng kia mà lòng thêm buồn bực.

Vệ Tướng Như bị hắn rống, sắc mặt càng tái nhợt, biết rằng hắn chỉ là giận chó đánh mèo nên cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

"Sự việc đã như vậy, có giận cũng vô dụng, không bằng nghĩ phương thức khác, có lẽ Ma Địch cũng không thực sự tốt như tư liệu báo cáo, lần này không ký được hợp đồng, không chừng lại là chuyện tốt", nàng lạc quan nói.

"Đủ, ngươi đừng đem suy nghĩ ngây thơ của mình để lường gạt ta, chuyện lớn như vậy, ngươi còn tưởng là trò đùa sao?". lời của nàng càng làm hắn tức hơn.

"Được, được, ta biết sự tình thật nghiêm trọng, nhưng cũng không cần phải giận đến như vậy, thương thế của ngươi..", nàng lo lắng nhìn vết thương của hắn.

"Ta muốn xuất viện ngay lập tức, liên lạc với Triệu thư ký cho ta", hắn cố gắng bước xuống giường, giờ phút này căn bản không có gì hắn nghe lọt tai, trong đầu chỉ nghĩ tìm cách này để lấy lại mối làm ăn này.

"Không được a, ngươi như vậy làm sao mà xuất viện? Mau nằm lại đi..." nàng lo lắng, vội tiến lên tính ngăn cản hắn.

"Cút ngay", hắn tức giận, hất nàng ra.

" không thể!" nàng nhanh chóng giữ chặt tay của hắn.

"Ta kêu ngươi cút đi", hắn không kiên nhẫn, lại dùng sức vung lên.

"A...", thân hình của nàng bị đánh văng vào vách tường, đau đến kêu lên, sắc mặt trắng bệch, cả người ngã xuống đất.

Hắn ngây người vài giây, thấy nàng không đứng dậy, nghĩ là nàng cố ý đùa giỡn nên cười lạnh, mắng" chấm dứt việc đó đi Vệ Tướng Như, đừng nghĩ dùng chiêu này là có thể ngăn cản được ta, mau đứng lên...

Nàng không có đáp lại, vẫn bất động nằm yên trên mặt đất, hắn càng nhìn càng thấy không đúng liền đi về phía nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không chút huyết sắc, đôi môi biến thành màu đen, cả người lạnh băng lại không ngừng run run.

Hắn chấn động, nhớ tới tình trạng của nàng trên máy bay

'Uy, Vệ Tướng Như, Vệ Tướng Như, ngươi đừng làm ta sợ, uy ...", hắn lay lay nàng, ra sức gọi

Đúng lúc này có một nhóm bác sĩ, y tá bước vào phòng, nhìn thấy tình hình liền giật mình hỏi" Cao tiên sinh, ngươi đang làm gì?"

" a! Vệ tiểu thư, vệ tiểu thư!' y tá nhìn thấy Vệ Tướng Như té trên mặt đất, nhưng thấy Cao Duệ rút các ống tiêm trên người ra còn kinh hỏang hơn, vội đến bên Vệ Tướng Như, nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt nàng.

"nguy rồi, đã nói nàng đừng có cậy mạnh, mau, gọi người mang băng ca đến, mau đưa nàng vào phòng cấp cứu", bác sĩ cũng la lên.

"Dạ", y tá lập tức ra khỏi phòng bệnh, tìm nhân viên cứu hộ, đem Vệ Tướng Như lên băng ca, chuyển đi.

"Đây là.. sao lại như thế, Vệ Tướng Như nàng...", Cao Duệ sững sờ ở một bên nhìn, lát sau mới hỏi bác sĩ.

"Vệ tiểu thư thân thể vốn không khỏe, khi nàng với ngươi được đưa đến đây cũng đã bị hôn mê một lần, ta đã khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều nhưng nàng lại muốn chăm sóc cho ngươi nên đã ba ngày ba đêm không chớp mắt, hiện tại thể lực đã cạn kiệt", bác sĩ nhăn mi, vẻ mặt lo lắng.

Ba ngày ba đêm không chợp mắt......

Hắn ngẩn người, cảm động pha chút tội lỗi dâng tràn trong lòng.

Nàng đã mệt muốn chết vừa rồi hắn lại còn đối xử với nàng như vậy...

"Hiện tại ta rất lo cho trái tim của nàng, nếu bịnh tịnh chuyển biến xấu thì phải lập tức tiến hành giải phẫu", bác sĩ lại nói.

" cái gì? Bệnh gì tình chuyển biến xấu? Cái gì giải phẫu?" hắn biến sắc mặt, chụp tay bác sĩ hỏi gấp.

"ngươi không biết sao? lúc nàng hôn mê, ta đã giúp nàng kiểm tra tổng quát, phát hiện trái tim của nàng có vấn đề rất lớn, giống như bây giờ còn trước cả dự đóan, biện pháp duy nhất là thay tim nhưng muốn tìm một trái tim thích hợp thực sự là quá khó..." bác sĩ nhìn hắn, lắc đầu thở dài.

"trái tim của nàng...... Thật sự không tốt?" hắn thì thào hỏi.

" không phải không tốt, mà là rất không tốt."

"Nếu...không thể thay tim thì sao?" hắn không khỏi tò mò

"Vậy thì chỉ sợ nàng không qua khỏi năm nay", bác sĩ kết luận.

Hắn ngây dại.

Vệ Tướng Như, người luôn cười hì hì, lạc quan đến mức ngây thơ, làm cho hắn vừa tức vừa không thể bỏ mặc thế nhưng lại còn không bao nhiêu thời gian nữa?

Một cảm giác gần như là đau đớn xẹt qua ngực hắn, hắn thở gấp tưởng có thể làm dịu đi sự đau đớn đó nhưng lại vô pháp giảm bớt.

Hắn làm sao vậy? Vì sao nghe thấy chuyện đó lại làm hắn không thỏai mái như vậy? mấy ngàn năm qua, hắn nhìn một đám người quanh mình lần lượt chết đi cho tới bây giờ cũng là thờ ơ, lạnh nhạt, không có cảm giác gì. Nhưng sao giờ biết được bịnh tình của Vệ Tướng Như hắn lại kinh hòang, lại chịu đả kích lớn đến vậy?

"Đến đây đi, người làm ơn nghỉ ngơi cho tốt, đừng để nàng lại lo lắng cho ngươi", bác sĩ dìu hắn tới giường bịnh, cũng giúp hắn nối lại các ống truyền thuốc.

Hắn không có kháng cự, lẳng lặng nằm xuống, cố gắng suy nghĩ.

Bình tĩnh một chút, chuyện này cũng không có gì, Vệ Tướng Như với hắn không quan hệ, nàng chỉ là phiên dịch thời vụ mà hắn thuê thôi, hắn không cần phải quan tâm nhiều lắm, cho dù là nàng không sống được bao lâu nữa thì đó cũng là vấn đề của nàng.

Con người, luôn có sinh lão bịnh tử, đây là lẽ thường, không có khả năng giống "nó", có thể tồn tại ngàn năm, hắn cùng với phàm phu tục nữ này không giống nhau.

Hơn nữa, sau khi chuyến công tác này kết thúc thì hắn với nàng không còn liên quan gì, bọn họ sẽ không cùng xuất hiện.

Đúng, chính là như vậy, đừng để ý.

Hắn ở trong lòng không ngừng biện minh cho mình, nhắc nhở mình đừng vì chuyện nhỏ này mà bị ảnh hưởng nhưng đầu của hắn như là muốn đối nghịch với hắn, hắn càng muốn không dính líu đến chuyện của nàng thì tâm lại càng kinh hỏang, càng muốn không để nàng quấy nhiễu đến hắn thì hắn lại càng lo âu nhiều hơn.

"Nếu ngươi thực sự lo lắng cho nàng, ta đề nghị ngươi sau khi trở về hãy tìm một bác sĩ chuyên khoa tim uy tín mà chẩn trị cho nàng, dựa vào tiền tài và quyền thế của ngươi thì tin chắc chuyện này không làm khó được ngươi", bác sĩ cũng là do vệ sĩ Hòan Cầu mời riêng, hắn biết rõ địa vị của Cao Duệ.

"Ngươi đừng hiểu lầm, nàng chỉ là phiên dịch cho ta thuê, nàng bị bịnh cũng không liên quan đến ta", hắn cứng miệng giải thích hiểu quan hệ giữa hắn và Vệ Tướng Như.

" phải không? thì ra là ta đóan sai rồi, ta cứ nghĩ Vệ tiểu thư là "bạn tốt" của ngươi, bởi vì thọat nhìn thì thấy ngươi dường như rất để ý đến nàng", bác sĩ kinh ngạc nói.

Hắn giật mình, lập tức tức giận trách mắng:" ta làm sao có thể để ý nàng? Ta là sợ nàng ảnh hưởng đến hành trình của ta, ta phải nhanh quay về Đài Loan để lo công việc của ta, cho nên ngươi hãy nhanh chóng làm cho tình trạng của nàng ổn định hơn đi"

"Dạ, ta thật có lỗi, ta đi làm việc đây", bác sĩ nhanh chóng xoay người đi ra ngòai.

"Nàng có việc gì hãy nhanh chóng báo cho ta biết", hắn đột nhiên nói.

"Dạ", bác sĩ gật đầu, mở cửa rời đi.

Bác sĩ đi rồi, hắn chưa bao giờ tự dưng xuất thần thế nhưng lần này lại ngẩn người ra.

Sẽ không phải virus làm hư não đi? nếu không rõ ràng việc cấp bách trước mắt là phải tìm cách nào để đối phó với tập đòan Phong Tấn nhưng trong đầu hắn tòan là hình ảnh Vệ Tướng Như cùng bàn tay ôn nhu của nàng vuốt ve gáy hắn.

Bàn tay không chỉ làm hắn bất an mà hắn cũng không muốn buông ra...

Nàng mở to mắt, thấy nó.

Giống như là trong mơ, cự khuyển cứu nàng kia cư nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

" hắc, lại đây" nàng không sợ, ngược lại còn vươn tay về phía nó, thúc giục.

Nó chần chờ vài giây, mới chậm rãi bước tới, giống như một bóng đen di động, đi đến bên giường bệnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"ta không sao, nhưng thật ra ngươi.... vết thương thế nào? Đã đỡ hơn sao?", nàng nhìn nó, giọng nói vẫn rất suy yếu

Nó không có trả lời, chỉ nhíu mày.

"Ui, ngươi cũng nhíu mày a" nàng kinh ngạc hô nhỏ, buồn cười nói" cũng giống như hắn a. Hắn cũng thường nhíu mày như vậy, giống như đối với tòan bộ thế giới đều không hài lòng, các ngươi...giống như.."

Tính tình, cá tính, còn có kiêu ngạo, thậm chí là miệng vết thương, đều giống nhau như đúc.

Nàng thích cự khuyển này, cực kỳ giống khuyển Cao Duệ...

" cái gì giống như? Ngươi đang nói ai? Ai cùng ta rất giống?" nó đột nhiên mở miệng nói chuyện, nói tiếng người.

Nàng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn nó, lại phát hiện cự khuyển trước mắt biến thành Cao Duệ, nói đúng hơn là có ảo giác như vậy.

「 ngươi...... Là Cao Duệ?」 nàng hoang mang hỏi.

" bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là ai?" Cao Duệ hừ nói.

Nàng nháy mắt mấy cái, lại nhu nhu mắt, định thần thì ảo giác biến mất, cự khuyển vừa rồi còn ở bên cạnh giường của nàng đã biến thành Cao Duệ.

"Sao lại như vậy...là ngươi? còn cự khuyển đâu?", nàng ngồi dậy, nhìn chung quanh tìm.

" cái gì khuyển?" hắn nhăn mi thành một đường, sắc mặt trở nên quái dị.

"Là một hắc khuyển thật lớn a, ngày đó chính nó đã cứu ta, còn đỡ cho ta mộ phát súng, vị trí trúng đạn của nó và ngươi rất giống nhau, nó...nó ngay trước mặt ta..." nàng vội vàng nói.

" ngươi đang nằm mơ a? vừa rồi ở trước mặt ngươi chính là ta", hắn lạnh lùng cắt ngang lời nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh hãi vì nàng có thể nhìn thấy nguyên hình của hắn.

" nằm mơ? Có lẽ là vậy...... Ta có lẽ thật sự đang nằm mơ...." nàng sửng sốt vài giây, mới buồn nở nụ cười.

Ngũ quan vô thần lại tiều tụy, nụ cười yếu ớt nhìn nàng ở trên giường bệnh thật đúng là nhu nhược.

Nàng hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, bác sĩ thiếu chút nữa là đã tiến hành phẫu thuật cho nàng nhưng vì quá mạo hiểm cho nên vẫn quyết định dùng thuốc để khống chế bịnh tình trước.

May mà nàng chống đỡ nổi, nếu không...

Cao Duệ nhớ lại những gì bác sĩ đã nói, mặt không khỏi nhăn lại

"Đúng rồi, đã trễ rồi sao ngươi không nghỉ ngơi còn chạy đến phòng bệnh của ta?", nàng ngạc nhiên hỏi.

" ta....." hắn dừng một chút, mới giải thích nói:"ta không ngủ được, xuống giường đi một chút, vừa vặn lại đến nơi này nơi tới xem tình trạng của ngươi thế nào"

Hắn làm sao có thể nói cho nàng biết suốt hai mươi bốn tiếng qua hắn vì lo lắng cho bệnh tình của nàng mà trằn trọc không yên. Bởi vì nàng, hắn phá lệ biết đến cái gì gọi là mất ngủ. Bởi vì nàng, hắn xưa nay vốn đặt công việc lên hàng đầu lại sai người của hắn kiểm tra tiền sử bệnh án của nàng, lại điện thọai yêu cầu Triệu Chi Đình hỏi thăm tư liệu về bệnh tim ở các bác sĩ danh tiếng.

Nhưng tin tức đưa tới chẳng những không làm hắn miễn giảm phiền não, mà ngược lại càng thêm sầu lo.

Hắn vốn nghĩ Vệ Tướng Như lạc quan như vậy chắc là sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, không ngờ nàng lại là một cô nhi, sống ổ cô nhi viện đến năm mười tám tuổi, sau khi vào đại học mới rời đi, một mình tự lập.

Bịnh của nàng là bẩm sinh, theo như viện trưởng cô nhi viện nói lần đầu tiên nàng phát bịnh, bác sĩ đã chẩn đóan nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi.

Mà năm nay, Vệ Tướng Như vừa tròn hai mươi lăm tuổi...

"nga, chính là thuận tiện đến xem một chút a? từ lầu bảy lên lầu tám mà là thuận đường sao?", nàng nở nụ cuời trêu chọc. Người này thật là, lo lắng thì nói lo lắng thôi, thật không thẳng thắn.

Hắn cắn răng trừng nàng, xem ra nàng đã tốt hơn nhiều, bởi vì nàng lại bắt đầu có khí lực chọc hắn tức giận.

"tốt lắm, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta tính ngày kia trở về Đài Loan, ngươi tốt nhất nên nhanh hết bịnh, nếu không ta sẽ bỏ ngươi lại mà về trước"

"Ngày kia? sao gấp vậy? còn vết thương của ngươi..." nàng ngẩn người.

"vết thương của ta không sao, đã tốt hơn nhiều rồi", năng lực phục hồi của hắn rất mạnh, có thể nói đây là ưu điểm duy nhất của dã thú.

" thật vậy chăng? Thật sự tốt hơn nhiều sao?" nàng nhìn bả vai hắn vẫn còn quấn băng trắng, vẻ mặt quan tâm.

" đương nhiên, ta cũng không có yếu đuối giống như ngươi vậy, ngươi tốt nhất nên lo cho mình đi, đừng đem đến phiền tóai cho ta nữa" Vẻ mặt thân thiết của nàng làm cho hắn lại nổi giận, làm hắn không hiểu vì sao mà tâm phiền ý lọan.

"Thật sự xin lỗi, ta cứ nghĩ bịnh của mình không có vấn đề gì", nàng cúi đầu, thấp giọng nói.

"quên đi, chỉ cần trước khi quay về Đài Loan, ngươi đừng phát bịnh nữa là tốt cho ta rồi", hắn thở dài, thanh âm không tự giác mà trở nên mềm mại.

"Sẽ không, ta nghĩ mệnh của ta nếu phải chết thì cũng chết ở Đài Loan, sẽ không chết nơi đất khách quê người" nàng cố tình nói giỡn.

Lời nói đùa của nàng lọt vô tai hắn lại nghe chói vô cùng, sắc mặt trầm xuống, hắn hừ hừ" tốt nhất là như thế"

Dứt lời, hắn tính trở về phòng nhưng khi xoay người lại làm túi thuốc to nhỏ các lọai rơi xuống. Nhìn thấy, ngực hắn lại cảm thất căng thẳng.

Uống nhiều thuốc như vậy mới có thể giúp nàng sống sót sao?

"Ta tự lấy", nàng vội nói

"Để ta..", hắn ngăn nàng lại, rồi ngồi xổm xuống thay nàng nhặt thuốc lên.

Nàng bị sự săn sóc khó có được của hắn làm hồ đồ, là người hay bắt bẻ người khác đó sao?

Ngây ngốc nhìn hắn, nhìn mái tóc đen ngắn được cắt chỉnh tề gần trong gang tấc, nàng lại liên tưởng đến bộ lông ngắn, đen bóng của cự khuyển, xúc động, liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn.

Thật mềm mại, thật nhẹ nhàng...

Nàng cũng bị hành động của mình làm hỏang sợ, vội rụt tay lại, la lên" thực xin lỗi, ta chỉ là đột nhiên rất muốn sờ ngươi, ngươi đừng tức giận, trăm ngàn lần đừng nóng giận..."

Nói được một nửa, nàng đột nhiên yên lặng bởi vì nàng phát giác tròng mắt của Cao Duệ lóe lên ánh sáng màu hổ phách, ngạc nhiên đến không khép miệng lại được.

Cao Duệ có con ngươi giống y như con ngươi của cự khuyển..

Không khí im lặng quỷ dị, ngòai dự kiến của nàng, Cao Duệ cũng không nổi giận như bình thường, hắn chỉ dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, sau đó đem thuốc đưa cho nàng, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng đi ra ngòai.

Nàng kinh ngạc nhìn cửa phòng khép lại, thầm nghĩ hắn bị làm sao vậy? nàng làm chuyện không đúng mực, lại không có đầu óc, thế nhưng hắn lại không mắng nàng.

Thật tò mò.

Trong phòng, nàng kinh ngạc khó hiểu. Ngòai cửa, Cao Duệ lại tựa vào cánh cửa, thật lâu không thể nhúc nhích.

Hắn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng ngực lại kích động liên hồi, vừa nãy hắn rất muốn tựa đầu lên người Vệ Tướng Như, tiếp tục để cho nàng vuốt ve gáy và lưng của hắn...

Này chết tiệt xuẩn cẩu thiên tính!

Hắn vì mình không thóat ra khỏi khát cầu nguyên thủy mà cảm thấy tức giận, càng cảm thấy sợ hãi, chỉ có một cánh tay vuốt nhẹ, cũng không phải là động tác xuất phát từ sự quan tâm nhưng hắn lại dao động.

Cứ như vậy tiếp tục, nói không chừng hắn thực sự sẽ nhận định Vệ Tướng Như...

Không được! Hắn phải cách xa nữ nhân này một chút, nàng nhìn như vô hại nhưng lại có năng lực làm người khác phục tùng, nếu cứ cùng nàng một chỗ, hắn sớm muộn gì cũng đánh mất chính mình.

Thở một hơi dài, hắn rời khỏi phòng bịnh, liền lấy điện thọai gọi cho bác sĩ điều trị cho hắn

"Là ta, ta tính ngày mai trở về Đài Loan, còn Vệ tiểu thư, chờ bịnh tình của nàng tốt hơn thì hãy sắp xếp một hộ lý hộ tống nàng trở về, hết thảy chi phí ta sẽ trả"

Sắp xếp xong, hắn liền tắt điện thọai, có cảm giác như sắp thóat khỏi rắc rối.

Đúng vậy, từ giờ trở đi, hắn cùng với Vệ Tướng Như phân rõ giới tuyến, trực giác của hắn nói cho hắn biết nếu còn muốn sống tự do thì nhất định phải cắt đứt liên hệ với nữ nhân này.

Hắn không cần một chủ nhân, vĩnh viễn không cần.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)