← Ch.01 | Ch.03 → |
"Em tên là Lộ Đắc. Vừa tròn mười chín tuổi, sống ở Mỹ, đây là lần đầu tiên em đến Ý......" Cô gái lần đầu tự giới thiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười hết cỡ vì quá vui.
Địch Kiếm Hoài tao nhã ăn đồ ăn trên bàn, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cô chằm chằm.
Lộ Đắc? Tên kì cục thật, kì cục giống chính cô vậy.
"Cô mười chín tuổi?" Hắn rất nghi ngờ.
"Đương nhiên! Sao? Không giống à?" Cô cười nói.
"Không giống." Hắn nhìn nhìn kiểu tóc ngây thơ của cô."Tôi nghĩ cô chỉ khoảng mười sáu tuổi."
"Kỳ thật tuy thoạt nhìn em trông hơi trẻ con, nhưng thực tế, người mà biết em lại bảo em giống bà già đấy!" Cô làm mặt quỷ.
Hắn không nói tiếp, nói thẳng ra, hắn không có hứng thú với tuổi tác của cô, hắn chỉ muốn biết lai lịch cô thôi."Cô nói cô vì tôi mà đến?" Hắn đổi đề tài.
"Đúng vậy! Vì anh, từ khi xem buổi diễn thời trang thế kỉ ở New York năm ngoái, anh đóng vai cô dâu mặc lễ phục lụa trắng làm người ta kinh diễm, em liền mê mệt anh luôn!" Lộ Đắc ôm ngực, nhiệt tình nói.
"Thế à?" Hắn khẽ cau mày, thật sự không muốn nghe người ta nhắc tới lần đóng thế chết tiệt kia nữa.
"Từ đó em đã thề, nhất định phải gặp lại anh, hơn nữa, nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để được nói chuyện với anh, ha ha, sao cũng được......"
"Cho nên cô cố ý phá hỏng trần hồi trường buổi diễn?" Hắn uống một ngụm rượu, lười biếng ngắt lời cô.
"Anh nói sao? Anh nghi em phá hỏng trần hội trường?" Cô ngạc nhiên trợn to mắt.
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Làm ơn đi! Anh nghĩ em ngu lắm à? Đùa giỡn với cái mạng của chính mình? Nếu anh không cứu em thì sao? Đầu em không phải đã nở hoa rồi à?" Cô trợn trắng mắt."Cho nên mới nói cô không đơn giản." Hắn khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng."Người bình thường rất khó tính kế chuẩn như vậy, cô thật là vừa tài trí vừa gan dạ."
"Đã nói không phải em làm mà......" Cô lớn tiếng cãi lại, làm những người đang ăn khác đều nhìn sang.
Thực ra từ lúc cô và Địch Kiếm Hoài đi vào nhà hàng, họ cũng đã thành tiêu điểm chú ý, dù cô không nói to, hầu hết mọi người trong nhà hàng vẫn thỉnh thoảng ngắm trộm Địch Kiếm Hoài.
Dù sao ở Milan hắn cũng là người nổi tiếng, mà có thể ăn tối trong cùng nhà hàng với
"Thiên sứ mị hoặc" cũng là cơ hội hiếm thấy.
"Nói! Cô trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?" Địch Kiếm Hoài châm một điếu thuốc, ngả người về phía sau, gác chân thoải mái, không nói mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp hỏi rõ."Em còn có mục đích gì nữa? Em chỉ là thích anh, muốn gặp anh một chút thôi......" Cô kêu nhỏ.
"Tôi không tin!" Đã nếm đủ đau khổ nhân gian, hắn sớm không còn tin lời người lạ nữa.
Lộ Đắc kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, mới giận dữ nói: "Bệnh đa nghi của anh rất nặng! Như thế thì không có bạn mà chơi đâu."
"Đừng đổi đề tài, tiểu thư." Hắn vuốt cằm, nhẹ phả khói, đôi mắt màu lam trong màn khói càng có vẻ sắc bén.
"Anh đã không tin, em có giải thích thế nào cũng vô dụng." Đôi vai nhỏ của cô sụp xuống, cô cúi đầu ăn đồ còn lại trên bàn.
"Cô không cần giải thích, chỉ cần nói rõ mục đích tới tìm tôi." Cô vẫn cúi đầu như cũ, thật lâu không nói.
Tiếp theo, không đầu không đuôi, vai cô bắt đầu run rẩy......
Cô...... tự nhiên khóc!
Địch Kiếm Hoài quả thực không chịu nổi, hắn cầm ly rượu đỏ lên uống một ngụm cạn sạch, lại đặt mạnh ly xuống mặt bàn.
"Được rồi, cám ơn vì bữa tối." Hắn khó chịu đứng lên, không nhẫn nại nổi nữa. Dây dưa với con nhóc quái lạ này cả một buổi tối, hắn thật sự là tên ngốc! Hắn cần gì phải biết ý đồ của cô cho bằng được? Dù cô có ý đồ gì đều không thể ảnh hưởng tới hắn, không phải sao?
"Anh phải đi?" Cô lo lắng ngẩng đầu lên, hốc mắt đong đầy nước.
"Đúng."
"Đừng đi, ở cạnh em thêm chút nữa đi mà, một chút là tốt rồi......" Cô năn nỉ kéo ống tay áo hắn, ánh mắt bất an phiêu nhà ăn bên ngoài.
"Tiết kiệm nước mắt đi, Chung tiểu thư, muốn dùng nước mắt đàn bà để làm ta cảm động, đợi thêm một vạn năm nữa nhé!" Hắn châm biếm, dùng sức gạt tay cô ra, xoay người bước đi.
"Này! Anh thực không có lương tâm! Chẳng lẽ anh đúng là đồng tính luyến ái? Chỉ đàn ông mới được anh ưu ái?" Lộ Đắc lau nước mắt trên mặt, tức giận làm ồn sau lưng hắn.
Cô mệt lắm mới vắt ra được mấy giọt nước mắt, hắn lại không dỗ dành gì cả, thực đáng giận.
Địch Kiếm Hoài quay đầu, cười lạnh trêu tức."Đúng, tôi chỉ thấy hứng thú với đàn ông, thì sao? Định đi chuyển giới vì tôi hả?"
"Anh......" Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi."Thiên sứ" gì chứ? Hắn căn bản là tên thối tha vừa bất lịch sự vừa vô tình!
"Tuy nhiên theo tôi, cô biến thành nam thì cũng thế, chả đẹp lên nổi đâu." Hắn không khách khí đánh giá cô, cười lạnh bước về phía cửa.
Thật quá đáng! Cô chửi thầm một tiếng, mắt chợt lóe sáng, nhanh chóng đuổi theo.
"Này, anh đừng đi mà!" Cô la lên, mặc kệ mình làm đổ ghế và một đống ánh mắt ngạc nhiên, chạy theo.
Địch Kiếm Hoài đi cực nhanh, hắn không còn tâm trạng ngồi cùng cô gái này nữa, có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều, Lộ Đắc chẳng qua chỉ là một fan cuồng, thích tự thể hiện để được hắn chú ý thôi.
Đi ra cổng chính, một chiếc tắc xi chạy tới, Lộ Đắc lao ra khỏi nhà hàng, hét lớn: "Địch
Kiếm Hoài, đợi em với! Đừng bỏ lại mình em, làm ơn......"
Chờ cô? Đừng nói giỡn, hắn ước gì thoát khỏi sự đeo bám của cô càng nhanh càng tốt.
Vội vàng mở cửa xe tắc xi, đang muốn đóng lại, đột nhiên một chiếc xe dài cao cấp vội vàng đến gần, phanh kít lại bên đường, tiếp theo, ba tên đàn ông cường tráng hoả tốc xuống xe, chạy thẳng đến chỗ Lộ Đắc, bắt lấy cô.
"Con nhỏ thối tha! Cái đó đâu?" Một gã gầm lên bằng tiếng Anh.
"A! Buông! Cái đó không ở trên người tôi!" Lộ Đắc kêu lên sợ hãi, không ngừng giãy dụa.
"Bị mày lấy đi lại không có trên người mày?" Hai gã còn lại không chút khách khí sờ soạng người cô.
Cô cực kì khủng hoảng, liều mình rống to gọi Địch Kiếm Hoài: "Cứu em! Cứu em với......"
Cứu cô? Không, lãng phí thể lực quá.
Địch Kiếm Hoài thờ ơ lạnh nhạt, không có chút ý định ra tay nào, hắn đâu có phải hiệp sĩ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, mà lỡ đây lại là một kiệt tác nữa của Lộ Đắc thì sao?
Đang lúc hắn nghĩ như vậy, một trong ba tên đột nhiên vả cho Lộ Đắc một cái, quát khẽ bằng tiếng Anh: "Con nhỏ thối tha! Mau giao vật ngươi trộm từ Nặc A Phương Châu ra đây!"
Nặc Á Phương Châu?
Địch Kiếm Hoài vốn vẻ mặt thảnh thơi bỗng hơi biến sắc, gì cơ? Những người này là người của Nặc Á Phương Châu? Mà Lộ Đắc cũng có liên quan đến Nặc Á Phương Châu?
"Đau quá......" Lộ Đắc đau đến mức nước mắt ròng ròng, nhưng cô cũng không bởi vậy mà khuất phục, vẫn cắn răng chống cự.
"Có giao ra không?" Lại một nắm đấm vung về phía cô.
"Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nói! Tôi nói......" Cô ôm đầu thét chói tai."Tôi...... Tôi đã giao vật đó cho anh ta!" Cô nói xong chỉ Địch Kiếm Hoài.
"Cái gì?" Ba tên đàn ông đồng thời trừng mắt nhìn Địch Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài ngẩn ngơ, vạn vạn lần không đoán được cô lại lôi hắn xuống nước.
"Này này này! Cô đừng nói lung tung, tôi cầm cái gì của cô?" Hắn chán ghét trợn mắt với
Lộ Đắc.
"Thằng kia, mày là đồng bọn với nó hả?" Một tên đã chậm rãi lại gần Địch Kiếm Hoài.
"Không phải, tôi không có chút liên quan nào với cô ta cả." Hắn lạnh lùng nói, chuẩn bị đóng cửa xe.
"Đừng hòng chạy!" Người nọ giơ súng lên, bắn một phát cảnh cáo về phía tắc xi, đạn trúng cửa xe làm lái xe sợ xanh mặt.
Hắn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt lam hiện chút lửa giận.
"Á! Xin...... Xin anh xuống xe! Tôi không chở!" Lái xe tắc xi sợ hãi kêu to, sau khi mời hắn xuống xe, vội đóng cửa lại, chạy xe biến khỏi hiện trường.
Mọi nguwowig ngoài nhà hàng đều kinh hồn bạt vía, sớm chạy hết.
"Đưa đây!" Người đàn ông vừa nổ súng từng bước lại gần hắn.
"Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì." Hắn xòe hai tay, tiêu sái nói.
"Hừ! Đừng giả bộ! Thằng chả ra nam chả ra nữ này nhất định là cùng bọn với con nhỏ thối tha......" Người nọ khinh miệt nhìn hắn.
À há! Người này chết chắc rồi!
Lộ Đắc há to miệng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Địch Kiếm Hoài kết sương, bắt đầu cầu nguyện cho tên không biết sống chết này.
Quả nhiên, Địch Kiếm Hoài không hề để tên kia nói hết câu, bỗng nghiêng người giơ chân đá rơi súng trong tay hắn, tiếp theo lại nhanh chóng thêm một cú đấm, mái tóc nâu dài phiêu dật như tơ, áo khoác trắng đang mặc lại tung bay như mây, rõ ràng là đánh người, thoạt nhìn lại tao nhã mê người như đang múa!
Đẹp trai quá thể!
Ngay cả đánh người cũng đẹp nữa!
Cô mở to hai mắt, mê luyến nhìn động tác và vẻ mặt hắn.
Người nọ còn chưa kịp kêu, mới một cú đấm đã bị đánh ngã, hai tên kia thấy thế, chấn động, vội la lên: "Bắt lấy hắn!"
Hai người buông Lộ Đắc ra, đồng thời đánh về phía Địch Kiếm Hoài. Địch Kiếm Hoài cau mày, vung hai tay, họ chỉ cảm thấy một đạo kình phong áp sát, tiếp theo trước ngực đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực cả hai đều cắm một cái lông chim!
Một cái...... Lông chim bằng kim loại!
"A! Mày......" Hai người kêu đau đớn, trố mắt nhìn chằm chằm Địch Kiếm Hoài, kinh hãi không thôi trước thân thủ lưu loát mau lẹ của hắn.
Bọn họ chưa kịp nhìn rõ hắn ra tay lúc nào, đã bị bắn trúng!
"Mày vừa nói gì, nói lại lần nữa xem." Địch Kiếm Hoài đi tới chỗ người nói hắn giống đàn bà, túm lấy áo hắn kéo lại gần, gương mặt cực đẹp lộ rõ sát khí khϊếp người, nhất là cặp mắt xanh thẳm kia, lạnh như băng giống như sẽ làm người ta đông cứng.
"Tôi......" Người nọ sợ tới mức căn bản không dám lặp lại.
"Sao? Không dám nói?" Địch Kiếm Hoài bỗng nhiên nở nụ cười, tay kia lẳng lặng duỗi tới ngực hắn.
Gương mặt mê người chợt lộ vẻ tươi cười, cơ hồ làm cho đối phương nín thở há hốc mồm. Nhưng đúng lúc này, hắn cầm lông chim dùng sức nhấn mạnh, làm lông chim cắm sâu vào tim của tên đó......
"A!" Người nọ đau đến rống to, đẩy hắn ra, ngã nhào xuống đất.
Một tên khác kinh hãi nhổ lông chim, móc súng ra, chịu đựng đau đớn, quay đầu bắt Lộ
Đắc, chĩa họng súng vào gáy cô, uy hϊếp: "Mau giao cái đó ra đây! Nếu không tao gϊếŧ nó!"
Địch Kiếm Hoài chậm rãi xoay người, nhìn Lộ Đắc bị kèm hai bên, cười lạnh lùng.
"Xin cứ tự nhiên."
Lộ Đắc gấp đến độ hô to: "Địch Kiếm Hoài, sao anh có thể như vậy?"
"Mày thật sự không để ý sự sống chết của con này?" Tên kia kêu lên giận dữ.
"Đúng, cô ta chết đi thì tai tao càng yên tĩnh." Địch Kiếm Hoài phủi bụi trên người, có vẻ vô tình.
"Đừng đi!" Tên kia sao có thể để hắn chạy mất, bóp cò bắn hắn.
"Đừng......" Lộ Đắc kinh hãi, lấy tay gạt súng hắn.
"Pàng!" một tiếng, đạn chệch vào không khí.
Tên đó tức giận hất tay cô ra, chĩa súng vào cô, vừa định bóp cò vừa quát: "Tiện nhân!"
Ngay khoảnh khắc đó, Địch Kiếm Hoài đột nhiên xoay người, giơ tay, một cái lông chim bay ra, chui vào lòng bàn tay tên đó!
"Á......" Tên này đau quá buông súng, đang muốn há mồm kêu, trước mắt chợt lóe một bóng đen, sau đó gáy bị đập một cú rất mạnh, trước mắt tên này tối sầm, ngã xuống.
Địch Kiếm Hoài đúng là vẫn ra tay cứu Lộ Đắc, với sự thật này hắn cũng thấy nẫu ruột về chính mình.
Lộ Đắc tìm được đường sống trong chỗ chết, vui vẻ chạy tới cạnh hắn, cảm kích nói: "Anh lại cứu em lần nữa...... A!"
Khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại, hắn không để ý cô cảm ơn ba lăng nhăng gì, tóm lấy cô vội vàng rời khỏi hiện trường, trốn vào một cái hẻm tối, đẩy cô vào tường.
"Khai rõ cho tôi!" Hắn cầm một cái lông chim, hừ lạnh.
"Hả? Nói gì?" Cô giả ngu.
"Cô cầm gì của Nặc Á Phương Châu? Vì sao họ muốn bắt cô?" Hắn lại hỏi.
"Việc này à......" Cô đảo mắt.
"Đừng hòng giở trò với tôi, nói! Rốt cuộc cô là ai?" Hắn kề lông chim vào cổ cô.
"Đợi chút...... Thiên sứ không nên hung ác vậy chứ?" Cô nhìn cái lông chim, liều mình nuốt nước bọt.
"Cô cũng thấy tôi có thể dùng lông chim gϊếŧ người bất cứ lúc nào, vậy ác hay không ác?" Hắn cúi đầu dựa vào sát mặt cô, nói rất nhẹ nhàng cũng rất lạnh lẽo.
Lộ Đắc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn khuôn mặt trước mắt.
Mái tóc nâu dài của hắn rũ xuống như thác trước mặt cô, làm tầm mắt cô hỗn loạn; Đôi mắt lam lạnh như băng gần trong gang tấc, như màu ngọc bích trong trẻo của nước dưới đầm sâu, mê hoặc linh hồn cô...
Cô quên cả hô hấp, quên luôn cả nói, chỉ nín thở nhìn hắn, trái tim âm thầm hoảng hốt.
Người đàn ông này...... Quả thật là kẻ thù của phái nữ mà! Chỉ cần hắn thoáng tới gần, ngay cả người tự cho là định lực đủ mạnh như cô mà vẫn cảm nhận được sự rung động không sao khắc chế được.
"Được rồi được rồi! Đừng dọa người vậy chứ, em nói cho anh là được......" Cô vội vàng hít một hơi định thần lại, giơ hai tay đầu hàng.
Hắn thu lông chim lại, buông cô ra, chờ giải thích.
Cô xốc lại cổ áo, tranh thủ kìm nén chút rung động trong lòng, mới chậm rãi mở miệng: "Em nghĩ, chắc anh đã nghe qua về tổ chức từ thiện Nặc Á Phương Châu? Thực ra, em là người của Nặc Á Phương Châu."
Nói xong, cô rút từ trong túi áo ra một cái phù hiệu hình vuông màu vàng, khắc hình một con thuyền cổ cách điệu, đưa hắn xem.
Lòng hắn run lên, nhận lấy cái phù hiệu, dựa vào ánh sáng mỏng manh hắt ra từ một cái cửa sổ, cúi đầu nhìn kỹ.
Phù hiệu không lớn, nhưng nét đúc trên thuyền cổ cực kì tinh tế, trên thân thuyền vẫn ghi đủ chú thích "Noah"s Ark" bằng tiếng Anh.
"Cô là người của Nặc Á Phương Châu?" Mắt hắn lóe lên ánh nguy hiểm.
"Ách...... Phải nói là 'từng', Nặc Á Phương Châu có một đội thanh thiếu niên tình nguyện, em là một trong số đó, cứ dịp nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm lại đi theo đội tình nguyện đến nhiều nơi trên thế giới cứu tế dân chạy nạn......" Cô nhún nhún vai.
Hắn không lên tiếng, lẳng lặng nghe.
"Thoạt nhìn rất nhân đạo, nhưng tháng trước em mới phát hiện, bề ngoài tổ chức muốn bọn em đi cứu nạn, thực ra là thu thập một ít trẻ mồ côi ở các nơi trên thế giới......"
Vừa nghe đến trẻ mồ côi, hắn biến sắc.
Chẳng lẽ......
"Những đứa trẻ mồ côi này sau khi được mang vào Nặc Á Phương Châu, được an bài vào trung tâm thu nhận. Họ có ba trung tâm thu nhận, trong đó một cái được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ ở Trung Mỹ, không gian rộng lớn, thiết bị cực kì hoàn thiện, nhưng mỗi đứa nhỏ được nhận ở trung tâm đều có vẻ khẩn trương lo âu, đôi khi đội tình nguyện chúng em sẽ nhận lệnh vào đó biểu diễn hoặc chơi đùa cùng bọn trẻ, để chúng thư thái hơn. Có một ngày, đội tình nguyện lại mang theo một đống đồ chơi lớn lên đảo để biểu diễn, sau khi tiết mục kết thúc, em và một đội viên khác đi dạo chụp ảnh trên đảo, dạo một lúc, đột nhiên đi vào một sơn động kì lạ. Trong sơn động lại nghiễm nhiên có đường hầm, đi dọc theo đường hầm đó, bỗng phát hiện một không gian bí mật!" Cô nghiêm túc nói.
"Không gian bí mật?" Hắn hơi chấn động.
Những người đó...... Quả nhiên lại bắt đầu làm ác?
"Đúng, sau đó em mới nghĩ thông suốt, thì ra không gian bí mật đó là trung tâm thu nhận, bên trong bài trí cực kì quỷ dị, em và một đội viên khác vì tò mò đã lén lút đi vào, không nghĩ là mới chụp vài bức ảnh, chuông báo đã reo lên, một đống người mặc áo trắng chạy về phía bọn em, em sợ bỏ chạy thục mạng, nhưng đội viên đi cùng em lại bị bắt......"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, Nặc Á Phương Châu nhanh chóng biết được em đã chụp ảnh, vì thế bắt đầu điều tra nhất cử nhất động của em, em sợ tới mức không dám đợi thêm, trốn thoát ra ngoài, từ đó bị tổ chức lùng bắt. Bọn họ sẽ bằng mọi cách lấy lại ảnh em chụp, em rất hiểu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt về, về rồi cũng chỉ còn đường chết, cho nên ngay trước khi chết, dùng hết tiền dành dụm được chạy tới Milan ngắm anh......" Cô nói ngắn gọn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự bất đắc dĩ vì tự mình chuốc khổ.
Giờ hắn mới giật mình hiểu nguyên nhân cô nói mình sẽ chết ngay lập tức.
"Sao cô không về nhà nhờ giúp đỡ? Cha mẹ cô chắc phải giúp cô......" Hắn nói xen vào.
Đôi mắt đen của cô lộ ra chút cô đơn, nhưng lại nhanh chóng khôi phục biểu tình tươi cười vốn có.
"Em không có cha mẹ, là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở trung tâm thu nhận của Nặc Á
Phương Châu." Cô nói như kiểu không để ý loại chuyện này chút nào.
So với lời nói, giọng điệu của cô còn làm hắn kinh ngạc hơn, bởi vì hắn sớm nghe ra trong giọng cô một sự nhẫn nhịn từ lâu, nhưng rồi trở nên chết lặng đau đớn.
Đau đớn đến chết lặng, một khi thanh tỉnh, so với ban đầu lại càng đau hơn......
Hắn rất hiểu loại cảm giác này, cho nên lập tức tránh đề tài này đi, lại hỏi: "Ảnh đâu?
Trên người cô à?"
"Ở đây, anh xem." Cô lấy ra năm, sáu bức ảnh từ bao da bên hông, bên trong chụp một số ống nghiệm thủy tinh và dụng cụ kỳ dị.
Một trận run rẩy lạnh như băng chạy dọc sống lưng hắn, những thứ quen mắt này hoàn toàn giống trong phòng thí nghiệm đột biến năm đó!
"Rất kỳ quái đúng không? Dưới mặt đất tạo nên nơi này, còn thần bí không để ai biết, em cảm thấy có vấn đề!" Cô không chú ý phản ứng của hắn, cúi đầu chỉ vào ảnh chụp.
"Hải đảo này ở đâu?" Sắc mặt hắn hung ác nham hiểm mà trầm giận.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn."Anh hỏi cái này làm gì?"
"Ở đâu? Nói cho tôi biết!" Hắn giữ chặt hai vai cô, biểu tình mạnh mẽ lại giận dữ.
"Trời ơi! Anh...... Anh sẽ không phải là muốn vào đó chứ?" Cô trợn to mắt, thở phì phò.
"Đúng vậy." Hắn cười lạnh. Hắn muốn san nơi đó thành đất bằng!
Hắn muốn đi! Tuy Thiên Xu đã nhắc Bắc Đẩu Thất Tinh nhiều lần là đừng hành động thiếu suy nghĩ với Nặc Á Phương Châu, nhưng cơ hội ngay trước mắt, hắn sao có thể để tuột?
"Anh đến đó làm gì?" Cô khó hiểu.
"Xem chơi thôi." Hắn thuận miệng bịa chuyện.
"Chơi? Anh điên rồi! Loại địa điểm này đâu phải nơi tham quan, người bình thường căn bản không vào được, chỉ có khách quý muốn quyên tiền mới được phép vào thăm......" Cô kêu lên.
"Vậy tôi sẽ quyên tiền."
"Đừng làm loạn nữa! Anh cho là vào thì có thể thấy không gian bí mật kia? Không thể nào! Sơn động kia rất ẩn mật, tìm không thấy đâu......"
"Nhưng cô biết ở đâu mà." Hắn cười quỷ dị.
Cô trợn mắt, tránh tay hắn, liên tiếp lui về phía sau, lắc đầu như trống bỏi."Không!
Không được nghĩ! Vất vả lắm em mới chạy được tới đây, còn lâu mới về chịu chết!"
"Tôi sẽ bảo vệ cô."
"Dùng mấy cái lông chim kia bảo vệ chắc?" Cô lớn tiếng ồn ào.
"Vừa rồi ai dùng mấy cái lông chim cứu cô?" Hắn nhíu mày.
Cô tịt ngòi không trả lời được, xác thực thân thủ hắn rất cao, nhưng...... Nhưng vẫn quá mức mạo hiểm.
"Đừng làm loạn nữa! Địch Kiếm Hoài, sao anh lại thấy hứng thú với mấy thứ đó? Đâu có liên quan gì đến anh......" Cô thật sự bị hắn làm hồ đồ.
"Không! Chuyện này có liên quan mật thiết với tôi, dù thế nào tôi cũng muốn tới đó xem, nên cô nhất định phải giúp tôi, được không?" Hắn tiến nhanh lên, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu đề nghị.
Cô lại cảm nhận được sự rung động mãnh liệt kia một lần nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, trái tim cô giống một hạt đậu, nảy mãnh liệt trong lồng ngực.
"Em......"
"Mang tôi đi, tôi sẽ không để em chịu thương tổn nào, hơn nữa, em có thể yêu cầu trả phí." Hắn thổi khí trên mặt cô, bày ra ma lực câu hồn.
"Trả phí à?" Cô mờ mịt nhìn đôi môi hắn.
"Đúng vậy, trả phí." Hắn bình tĩnh nói.
Cô nín thở nghe hắn hứa hẹn, từ chối một lát, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được đãi ngộ của hắn.
"Được, trả phí gì đó...... Là anh tự nói...... Thế thì, đầu tiên em muốn một cái hôn!" Mắt cô sáng bừng hưng phấn.
Hắn nhíu mày, từ khi bị tiến sĩ Eugene đụng chạm, hắn liền coi việc tiếp xúc da thịt là chuyện nguy hiểm, trừ thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, không ai tiếp xúc thân thể hắn.
Tuy nhiên, tình huống hôm nay đặc thù, sự thật rất rõ ràng, hắn hôn cô mới có thể đạt được mục đích.
Được rồi! Chỉ hy sinh một chút thôi mà!
Hắn tự nhủ lòng, lại gần cô, in một cái hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Cái hôn này là định ước đó!
Thiên Ki, anh không thể hối hận, anh là của tôi! Ha ha a......
Trong lòng Lộ Đắc đắc ý cười trộm.
(Thực ra mình không thường thích nhân vật nam được xây dựng kiểu xinh như con gái, nhưng vì chính anh này cũng ghét bị nói là đàn bà, rất mạnh mẽ rất hung dữ, lại còn ngây thơ cả tin, hiến thân cho con sói thật sự nữa. Các anh nam chính khác khi phải hạ mình thường: "Sau khi hết giá trị lợi dụng thì mày sẽ phải trả giá gấp bội", anh Kiếm Hoài: "Chỉ hy sinh một chút thôi mà, ráng chịu vậy.")
*** Đảo Bắc Cực Tinh
"Thiên Ki không trở lại à? Hắn làm sao vậy?" Thiên Toàn Diêm Quýnh buồn bực hỏi Gia
Cát Tung Hoành vừa nghe điện thoại xong.
"Hắn chỉ nói là còn có việc." Thần sắc Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành có chút ngưng trọng.
"Có chuyện gì quan trọng hơn cả họp?" Khai Dương Đoàn Duẫn Phi đứng dựa ở cửa phòng họp, nhướn mày khó chịu.
Vì về họp gấp, hắn phải hoãn việc riêng về Nhật Bản thăm Băng Thất Hàn, hắn "hy sinh" đến vậy, tiểu tử Thiên Ki kia lại nói muốn xin phép? Rất không có đạo lý!
"Hắn không giải thích nhiều, tuy nhiên sự tình xác thực có chút khác thường, ngươi nói có phải không, Thiên Xu." Gia Cát Tung Hoành ngẩng đầu nhìn màn hình.
"Ừ......" Trên màn hình, vẫn là cái đầu màu trắng lạnh lùng đơn điệu của Thiên Xu, hắn hơi nghiêng đầu, giống như suy tư.
"Thiên Ki nghe lời ngươi nhất, tuy hắn tính tình thất thường lại tùy hứng, nhưng chưa bao giờ vì việc riêng mà vắng họp. Ở Milan hắn gặp chuyện gì sao?" Gia Cát Tung Hoành vẫn cảm thấy kỳ quái.
"Căn cứ theo dõi trên vệ tinh của ta, sau buổi biểu diễn thời trang, hình như Thiên Ki ở cùng một cô gái......" Thiên Xu thản nhiên nói.
Hắn có thể liên tuyến cùng máy tính toàn thế giới, càng có thể xuyên qua vệ tinh nắm giữ mọi tình hình mỗi nơi trên địa cầu, từ khi Thiên Ki báo cáo sẽ không về đảo Bắc Cực Tinh, hắn bắt đầu chú ý hành tung Thiên Ki, vì thế phát hiện Thiên Ki đồng hành cùng một cô gái trẻ.
"Cô gái?" Đoàn Duẫn Phi quang quác kêu to, "Tên kia sao có thể ở cùng một cô gái? Ta cứ tưởng hắn thích đàn ông!"
"Ngươi nói bậy gì đấy? Thiên Ki chưa bao giờ nói hắn là đồng tính luyến ái." Diêm
Quýnh trừng mắt nhìn Đoàn Duẫn Phi, mắng.
"Hắn chưa nói, không có nghĩa là không phải." Đoàn Duẫn Phi lẩm bẩm.
Trong mắt hắn, tên Thiên Ki này căn bản không khác đàn bà, cá tính âm tình bất định, vui giận thất thường, lòng dạ lại đặc biệt hẹp hòi, bộ dạng rõ ràng đẹp hơn con gái, lại không cho người ta nói thế, quả thực kì quặc làm người ta tức giận.
"Có mà ngươi ghen tị hắn nổi tiếng hơn mới nói thế." Diêm Quýnh châm chọc cười lạnh.
"Ngươi nói gì? Ta ghen tị hắn? Đừng nói giỡn! Chỉ có nữ nhân mới có thể ghen tị hắn, đúng rồi, nói không chừng Đông Tâm Ngữ và Trình Duy Ân là ghen tị nhất......" Đoàn Duẫn Phi nói nhảm, chĩa tổn hại vào Diêm Quýnh và Gia Cát Tung Hoành.
Nếu mà so sánh, Đông Tâm Ngữ và Trình Duy Ân còn lâu mới đẹp bằng Thiên Ki nhá!
Gia Cát Tung Hoành bất vi sở động (không thèm hành động) với lời chế nhạo của hắn, ngược lại Diêm Quýnh thiếu kiên nhẫn, mặt trầm xuống, đập bàn đứng lên.
"Mẹ nó! Đang êm đẹp ngươi nhắc đến Tâm Ngữ làm gì?"
"Sao, quý giá thế cơ à? Cả tên cũng không cho gọi sao?" Đoàn Duẫn Phi bướng bỉnh hất cằm.
"Đúng, cái mồm không sạch của ngươi không xứng nhắc tới cô ấy." Diêm Quýnh ghét hừ nói.
"Shit! Mồm ta không sạch? Mồm ta sạch lắm chứ bộ, phụ nữ toàn giành giật để hôn đó! Còn ngươi á, vừa mở miệng mùi hôi đã xông tận trời, ngươi mới không đánh răng ấy!" Đoàn Duẫn Phi tức giận vọt tới trước mặt hắn, lớn tiếng gào.
"Ngươi không thối? Xem, vừa rồi không phải mồm ngươi mới thốt ra 'cứt' sao? Cho nên ta bảo này, mấy cô giành hôn ngươi tám phần là mù, nếu không là nghẹt mũi." Diêm Quýnh chanh chua cười lạnh.
"Ngươi dám mắng lây A Hàn của ta à?" Đoàn Duẫn Phi biến sắc, lửa giận tận trời.
"Hả? Ta nhắc tới Băng Thất Hàn sao? Buồn cười ghê, rõ ràng là ngươi tự nói." Diêm
Quýnh chịu không nổi, liếc mắt xem thường.
"Ngươi......"
Đoàn Duẫn Phi vừa muốn tiến lên đánh người, Ngọc Hành Thạch Dật đứng nghe một bên nhịn không được mở miệng ngắt lời, "Này hai người, việc Thiên Ki không về đảo Bắc Cực Tinh thì có liên quan gì đến Đông tiểu thư, Băng Thất tiểu thư, hoặc việc có đánh răng không, mồm có thối không?"
Diêm Quýnh và Đoàn Duẫn Phi không khỏi ngẩn ra, ừ nhỉ! Bọn họ càng nói càng lạc đề......
"A......" Gia Cát Tung Hoành đột nhiên bật cười."Ngọc Hành, ngươi cản họ làm gì? Hai người họ ngày nào không ầm ỹ một trận như vậy mới thật là kỳ quái!"
"Nội dung nói chuyện của hai người chỉ đến trình độ tiểu học." Vọng Nguyệt Tinh Dã ngồi trên sô pha, lạnh lẽo nói móc.
"Tiểu quỷ ngươi nói gì?" Đoàn Duẫn Phi cùng Diêm Quýnh đồng thanh, căm tức nhìn
Vọng Nguyệt Tinh Dã.
"Muốn ta nói lại lần nữa à?" Vọng Nguyệt Tinh Dã lười biếng chỉ vào cổ họng mình.
"Ngươi......" Đoàn Duẫn Phi cực kì hiểu ám chỉ của hắn, loại âm thanh khác của Diêu Quang thì mình cũng không dám lĩnh giáo, nên đành mắng nhỏ một tiếng: "Shit!"
Diêm Quýnh chỉ chờ có thế, liền chỉ vào miệng Đoàn Duẫn Phi kêu: "Nghe thấy chưa, mồm ngươi lại phun 'phân' rồi!"
"Con mẹ nó, ngươi làm ta tức thật rồi đó......" Đoàn Duẫn Phi nhướn mày, tóm lấy áo
Diêm Quýnh.
"Tiết kiệm chút sức đi! Ngực bị thương nặng lại còn háo chiến (Đoàn Duẫn Phi đỡ đạn cho Diêm Quýnh, xem chương cuối của Cuồng Lãng Chi Tinh), ngươi cho là ngươi còn rất mạnh sao?" Diêm Quýnh lạnh lùng chọc chọc ngực hắn.
Hắn giật mình!
Là hắn nghe lầm sao? Bằng không sao hắn lại cảm thấy câu đùa này của Thiên Toàn chứa đựng niềm quan tâm thản nhiên?
Diêm Quýnh thừa dịp hắn ngây người, đẩy hắn ra, đi thẳng đến bàn họp rồi ngồi vào chỗ, nhìn chằm chằm Thiên Xu hỏi: "Cô gái ở cùng Thiên Ki là ai? Cũng là người mẫu à?"
"Hẳn là không phải...... Mọi người xem, đối phương vóc dáng nhỏ nhắn, là một cô gái rất trẻ tuổi." Thiên Xu tìm khuôn mặt cô gái từ hệ thống vệ tinh giám sát, phóng to trên màn hình.
"Trời ạ! Là một con nhóc chưa dứt sữa!" Đoàn Duẫn Phi vỗ vỗ trán, bật tiếng hô nhỏ.
Nhìn như một đứa nhóc, cô gái này chưa phát dục hoàn toàn, ánh mắt Thiên Ki không có vấn đề chứ?
"Thiên Ki không phải vì cô gái này mà không về chứ?" Ngay cả Diêm Quýnh cũng thấy khó tin.
Trong ấn tượng của hắn, Thiên Ki không thích tiếp xúc người khác, dù sải bước trên sân khấu làm vạn người mê, cũng không ai có thể dễ dàng tiếp cận hắn.
"Có lẽ Thiên Ki ở cùng cô gái này vì mục đích khác, muốn ta liên lạc lại với hắn không?"
Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, hỏi Thiên Xu.
"Không cần, ta sẽ tra thân phận của cô ta, cũng liên tục lần theo dấu vết hắn, tạm thời đi theo hắn vậy." Thiên Xu cũng không muốn can thiệp chuyện riêng tư của các thành viên khác.
"Cũng đúng, nếu Thiên Ki thật sự biết yêu rồi, chúng ta đi làm gì cho mất vui? Chúng ta cứ họp tiếp thôi!" Đoàn Duẫn Phi cười nói.
Vì vậy mọi người đều ngồi cả xuống, Thiên Xu nhanh chóng vào chủ đề, trên màn hình lại hiện ra hình ảnh, trong ảnh là một tòa nhà có kiến trúc Hy Lạp, cửa trụ lớn màu xám trắng cùng tường tạo thành hình núi, trông to lớn mà trang nghiêm.
"Mọi người xem, đây là trụ sở Nặc Á Phương Châu ở New York, tòa nhà ở Los Angeles lần trước chẳng qua chỉ là ngụy trang thôi."
Sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, không lên tiếng.
Thiên Xu dừng một chút, tiếp tục nói: "Tổ chức từ thiện này do ba tập đoàn tài chính liên hợp thành lập hơn hai mươi năm trước, ba tập đoàn này là 'Tập đoàn tài chính Babylon', 'Tập đoàn tài chính Canaan', cùng 'Tập đoàn tài chính Sáng Thế' (Sáng Thế nghĩa là sáng lập, không phải trắng gì mà sáng thế). Ba tập đoàn lớn dù xưng bá ở các lĩnh vực khác nhau, nhưng cả ba vị lão tổng tài đều hết lòng theo Cơ Đốc Giáo mà chung tay lập tổ chức này......"
"Thật là tình yêu cao cả!" Diêm Quýnh lạnh lùng châm biếm.
"Bọn họ thật sự có làm từ thiện sao?' Đoàn Duẫn Phi cũng nghi ngờ.
"Có, hơn nữa làm rất hoành tráng, được nhiều ca ngợi, chẳng lẽ mọi người đã quên, năm trước Nặc Á Phương Châu đứng đầu danh sách được giải Nobel hòa bình!" Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên một chút châm biếm hài hước.
"Tổ chức từ thiện như vậy...... Lại là thế lực đứng sau phòng thí nghiệm năm đó sao?"
Đôi mày rậm cương nghị của Thạch Dật nhíu chặt.
Tín đồ thượng đế bác ái từ bi, lại làm việc tàn khốc nhất?
"Vẫn chưa có chứng cứ có thể chứng minh tội lỗi của họ. Tuy nhiên, theo nghiên cứu mới tiến thêm một bước của ta, Nặc Á Phương Châu bề ngoài đúng là tổ chức từ thiện, nhưng cũng đồng thời là ngụy trang của việc nghiên cứu sinh hóa của ba tập đoàn tài chính lớn. Ba tập đoàn này thông qua tổ chức từ thiện, đầu tư nghiên cứu nhiều hạng mục trên toàn thế giới, trong đó, phòng thí nghiệm đột biến gen là hạng mục được chú trọng nhất. Nhưng mười lăm năm trước, sau khi phòng thí nghiệm đột biến bị hủy do phát nổ, tất cả nghiên cứu cháy sạch, vì thế nguyên khí của ba tập đoàn bị tổn thương nặng nề, công tác nghiên cứu gián đoạn một thời gian. Nhưng không lâu sau có vẻ lại bắt đầu rục rịch, họ vẫn không muốn từ bỏ nghiên cứu này, tập trung nguồn lực xây dựng lại tổ chức sinh hóa, tiếp tục thí nghiệm đột biến.
Trước mắt, chưởng quản tổ chức sinh hóa này, nghe nói là một người được xưng là 'Sứ đồ'!"
Thiên Xu dùng giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của hắn nói xong.
"Sứ đồ? Kiểu xưng hô gì kì vậy?" Đoàn Duẫn Phi ngạc nhiên hỏi.
"Đó là tên đặc biệt trong kinh thánh, đại khái là các vị tổng tài của ba tập đoàn tự cho mình là 'Thần', mới gọi tay sai của mình như vậy." Gia Cát Tung Hoành khinh miệt nói.
"Nực cười thật!" Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Thạch Dật tràn ngập chán ghét.
"Chẳng cần chứng cứ, đã có thể khẳng định ba vị tổng tài của các tập đoàn này chính là người lập ra phòng thí nghiệm đột biến, họ vọng tưởng xưng thần thánh trên đời, tâm trí đã sớm điên rồi!" Diêm Quýnh âm trầm hừ nói.
"Không, họ không điên, họ biết họ đang làm gì, trong kinh thánh, có thể vào Nặc Á Phương Châu, chỉ có nhà Noah được thượng đế chọn, tổng tài của ba tập đoàn tài chính lấy hình thức này chế tác chủng người vĩ đại, họ không tiếc thay đổi gen người, một khi thành công, đến lúc đó, Nặc Á Phương Châu sẽ là đội quân siêu cấp vô địch trên toàn thế giới. Đây là thuyết ưu sinh (search Google để biết thêm chi tiết)!" Thiên Xu đi sâu phân tích.
"Còn chúng ta, là vật thí nghiệm dưới dã tâm của họ......" Mắt đen sau cặp kính của Gia
Cát Tung Hoành chợt lóe tia oán hận.
"Sứ đồ kia có thân phận gì?" Đoàn Duẫn Phi hỏi.
"Sứ đồ có thể nói là đầu não của Nặc Á Phương Châu, người này trực tiếp nhận lệnh từ ba vị tổng tài, có địa vị cao ở Nặc Á Phương Châu, thân phận cũng rất đặc biệt. Ta chưa tìm được thêm tư liệu có liên quan đến nhân vật này, tuy nhiên ta biết chắc chắn, người đảm nhiệm Sứ đồ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, ai có khả năng kéo Sứ đồ đương nhiệm xuống dưới, sẽ có thể lấy được vị trí đó."
"Vậy Sứ đồ đương nhiệm là ai?" Diêm Quýnh chau mày.
"Trước mắt vẫn chưa điều tra rõ tên tuổi và diện mạo vị Sứ đồ này, nhưng điều duy nhất có thể xác nhận là cô ta đã từng giao thủ cùng chúng ta......" Thiên Xu chậm rãi trả lời.
"Đã giao thủ? Ai?" Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc nhìn Thạch Dật và Diêm Quýnh.
Gia Cát Tung Hoành khẽ cười một tiếng, nhìn Đoàn Duẫn Phi."Ngươi hẳn là không thể không biết, Khai Dương, không phải ngươi bị cô ta chỉnh thật sự thảm sao?"
"Chẳng lẽ là......" Diêm Quýnh hô nhỏ.
"Giác Xuyên?" Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc tiếp lời.
Cô gái đã xấu lại đầy bụng âm hiểm kia chính là Sứ đồ?
"Cô ta chính là Sứ đồ?" Thạch Dật cũng ngây người.
"Biết ngay con mụ ác độc đó không phải nhân vật đơn giản......" Vọng Nguyệt Tinh Dã lẩm bẩm.
"Đúng vậy, Giác Xuyên chính là Sứ đồ đi theo tổng tài của ba tập đoàn tài chính lớn! Tuy nhiên, Giác Xuyên không phải tên thật của cô ta, hơn nữa, các ngươi cũng đã chứng kiến, cô ta còn dịch dung, bởi vậy, trước mắt chúng ta vẫn không biết diện mạo chân chính của cô ta." Thiên Xu cảm thấy khó giải quyết, vì Nặc Á Phương Châu hình như biết hắn có thể xâm nhập máy tính, nên công tác bảo vệ trong phòng máy làm cực chắc chắn, muốn từng bước xâm nhập điều tra rõ chi tiết này cũng không dễ.
"Giác Xuyên tuy dịch dung, nhưng ta biết tuổi cô ta không lớn." Đoàn Duẫn Phi đột nhiên nói.
"Làm sao biết được?" Diêm Quýnh cau mày nhìn hắn.
"Khung xương và da thịt không thể ngụy trang, loại dáng người này, tuyệt đối không quá hai mươi." Tất cả những việc liên quan đến phụ nữ, Đoàn Duẫn Phi có kinh nghiệm rất phong phú.
"Thế à! Thì ra nhờ chơi đùa với phụ nữ mà ngươi đã thành cao thủ! Chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra tuổi tác, sở trường thiệt quá lợi hại, bội phục bội phục." Diêm Quýnh cười khẩy nói.
"Ngươi biết không? Ta thật sự rất ghét cái giọng điệu này của ngươi......" Đoàn Duẫn Phi căm giận trừng mắt nhìn Diêm Quýnh, lửa giận lại bị châm lên.
"Thôi nào, đừng ầm ỹ nữa, tuy chúng ta không biết mặt mũi Sứ đồ, nhưng Thiên Xu đã dùng máy tính phỏng theo bộ dạng cô ta." Gia Cát Tung Hoành vội chữa cháy, sợ đề tài lại bị hai người này đưa đi quá xa.
"Đã hoàn thành chưa?" Đoàn Duẫn Phi hỏi.
"Vẫn chưa, mới được 50%, tuy nhiên Khai Dương nói đúng, theo suy đoán của ta, Sứ đồ này tuổi vẫn rất trẻ!" Thiên Xu đáp.
"Cô ta dù có trẻ, cũng không thể khinh thường, dù sao cô ta biết rõ Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta như lòng bàn tay, mà chúng ta biết về cô ta cũng chỉ có hạn." Gia Cát Tung Hoành cẩn thận nhắc nhở mọi người.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chờ ở đây? Hay không chờ mà tập kích luôn?" Diêm
Quýnh xoa tay hỏi.
"Nhịn thêm chút nữa, mọi người, trước khi phản kích, chúng ta phải thăm dò lợi thế của địch, hãy tạm dừng những việc đang được ủy thác, Thiên Toàn, Khai Dương, hai người đi giám sát hành động của ba tập đoàn tài chính; Ngọc Hành, ta muốn ngươi đến Bắc Kinh,
Trung Quốc......" Thiên Xu bắt đầu hạ lệnh.
"Muốn Ngọc Hành đi Bắc Kinh làm gì?" Đoàn Duẫn Phi buồn bực không thôi.
"Ta có chuyện quan trọng cần hắn làm."
"Chuyện gì?"
"Xong rồi sẽ nói lại cho các ngươi." Thiên Xu không gỡ nút thắt.
Đoàn Duẫn Phi phì cười một tiếng, thương hại vỗ bả vai rộng của Thạch Dật."Cẩn thận nhé! Ngọc Hành, bây giờ đến lượt ngươi rồi, ngàn lần phải bảo trọng, bằng không bị bán lúc nào cũng không biết!"
"Cám ơn, ta sẽ." Thạch Dật mặt không chút thay đổi, nói.
Không để ý lời chế nhạo của Đoàn Duẫn Phi, Thiên Xu nói tiếp: "Ta đã chuyển nội dung công tác vào máy tính của ngươi rồi, Ngọc Hành, sau khi xem xong tức khắc lên đường."
"Được." Thạch Dật gật gật đầu.
"Diêu Quang, ngươi tạm thời ở lại đảo......"
"Còn Thiên Ki? Hắn không có việc gì à?" Diêm Quýnh đột nhiên hỏi.
"Trước mắt xem ra là chưa có việc gì, ngươi đừng lo lắng." Thiên Xu nói.
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn......" Diêm Quýnh không biết vì sao, nhưng không thật sự yên tâm.
Vọng Nguyệt Tinh Dã nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: "Nếu Thiên Ki biết ngươi quan tâm hắn như vậy, hắn nhất định sẽ vui chết mất......"
"Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?" Diêm Quýnh không nghe rõ lời hắn, cau mày hỏi.
"Hắn nói Thiên Ki chắc đang hẹn hò rất vui vẻ." Gia Cát Tung Hoành lập tức giải thích, cũng nhanh chóng liếc Vọng Nguyệt Tinh Dã một cái.
Tiểu quỷ này tuy tự bế ít lời, nhưng cảm giác lại nhạy hơn mọi người, hắn cũng nhìn ra tình cảm phức tạp của Thiên Ki dành cho Thiên Toàn.
Vọng Nguyệt Tinh Dã chạm ánh mắt với Gia Cát Tung Hoành, đã đọc ra ý cảnh cáo trong mắt hắn, vì thế cúi đầu, không nhiều lời nữa.
"Được rồi, Thiên Quyền ở lại, mọi người có thể đi rồi, mọi việc đều phải cẩn thận."
Thiên Xu lại nói.
"Nếu để ta thấy cô ả Giác Xuyên, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!" Đoàn Duẫn Phi ra khỏi phòng họp, nắm tay cắn răng nói.
"Hừ, Sứ đồ gì chứ, lần sau gặp sẽ làm cô ta biến thành một Xác chết." Diêm Quýnh hung hãn nói.
Vọng Nguyệt Tinh Dã và Thạch Dật không mở miệng như thường lệ, lẳng lặng rời đi.
Phòng họp chỉ còn lại Gia Cát Tung Hoành và Thiên Xu, Gia Cát Tung Hoành nhìn màn hình, cười đẩy kính mắt, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thiên Xu trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Gần đây ta phát hiện một việc...... Nhóm khoa học gia nòng cốt phòng thí nghiệm đột biến năm đó, có thể còn người sống sót......"
Nét tươi cười trên mặt Gia Cát Tung Hoành cứng lại, hắn giật mình.
"Ta không muốn để mọi người biết, sợ ảnh hưởng tâm tình họ." Thiên Xu nặng nề nói.
"Người của phòng thí nghiệm đó...... Không phải đều đã bị nổ chết hết rồi sao?" Gia Cát
Tung Hoành nhíu mày.
"Vốn ta cũng nghĩ vậy, nhưng gần đây ta phát hiện, sở dĩ Nặc Á Phương Châu có thể biết rõ tư liệu của mỗi người trong Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta, nhất định là vì có người nào đó đang âm thầm cung cấp, chắc chắn là một người của phòng thí nghiệm."
"Sẽ là ai? Nhóm nhà khoa học này, ai còn sống sót?"
"Ta không biết, Nặc Á Phương Châu bảo vệ hắn rất chu đáo, ta tra không được chút tin tức nào." Thiên Xu thở dài.
"Chỉ cần nhà khoa học của phòng thí nghiệm đột biến còn sống, nghĩa là ác mộng năm đó của mỗi chúng ta vẫn chưa chấm dứt." Oán hận trong tâm trí Gia Cát Tung Hoành tỉnh lại.
"Chuyện này giao cho ngươi điều tra, Thiên Quyền, đi xác định xem còn nhà khoa học nào còn sống không."
"Đã biết, ta sẽ đi thăm dò rõ ràng." Gia Cát Tung Hoành xanh mặt rời đi.
Thiên Xu một mình đối mặt phòng họp không người, thì thào tự nói: "Phải tính đến thời khắc của màn cuối rồi......"
Nặc Á Phương Châu rục rịch, Bắc Đẩu Thất Tinh cũng vận sức chờ phát động, cừu hận nhiều năm qua sẽ chấm dứt, một hồi kịch chiến sắp triển khai......
← Ch. 01 | Ch. 03 → |