Ch.02 → |
Milan, Ý
Mùa xuân đã sớm qua, nhưng có thể không phải trong tuần lễ thời trang ở Milan mà vẫn thu hút được nhiều tên tuổi trong giới thời trang và đủ loại người khác, cũng chỉ nhà thiết kế nổi tiếng Na Tái Tư làm được.
Tuy từ trước tuần lễ thời trang Milan khoảng hai tháng, đa số các nhà thiết kế đã dự đoán được xu hướng thời trang thu đông năm nay, tuy nhiên, truyền thông báo chí vẫn luôn chú ý đến phong cách thời trang thu đông mới của Na Tái Tư, dù sao trước mắt hắn cũng là tay quyền lực nhất trong giới thời trang!
Khách mời đã ổn định chỗ ngồi một tiếng trước khi mở màn, giờ phút này, trong hội trường tối om, trên sân khấu lớn, chỉ có dòng chữ lớn "Na Tái Tư" như hoàng kim lóe sáng nhàn nhạt.
Thời gian đến lúc bắt đầu chỉ còn ba mươi giây, tất cả tiếng xôn xao đột nhiên im bặt, mỗi khách mời đều nín thở chờ mong, họ đều đang thầm đoán, Na Tái Tư ý tưởng dạt dào sẽ dẫn đầu mốt thời trang trong năm nay theo hướng nào? Đơn giản? Lộng lẫy? Coi trong giá tiền? Hay theo sở thích mới nhất của hắn?Đột nhiên, ánh đèn chớp lên, trong ánh sáng nhấp nháy lóa mắt và tiếng nhạc như vũ hội, một nhóm người mẫu nam đẹp trai, cao gầy hoa tay múa chân vui sướng từ cánh gà nhảy ra, trang phục lộ liễu thông báo mở màn, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng ồ lên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, quả nhiên không ngoài dự đoán, Na Tái Tư thích quái lạ lại lần nữa dẫn đầu trào lưu.
Nhóm đầu tiên lên sân khấu là trang phục nam, trên người vừa cuồng dã vừa lãng mạn gắn đầy lông vũ ở vai, cổ áo, cổ tay áo, hoặc trên đường chỉ may ở quần, tô điểm thêm bằng những hạt ngọc trai gắn vào, biến nhóm người mẫu nam hiên ngang thành khổng tước kiêu ngạo, một trào lưu trang phục nam lấy tao nhã đơn giản làm chủ đạo, Na Tái Tư tựa hồ muốn nhắc nhở mọi người rằng động vật giống đực trong thiên nhiên mới là nhân vật chính ấn tượng và lộng lẫy nhất, trên người mẫu nam của hắn mới có thể tỏa ra ánh sáng lóa mắt kinh người.Hơn mười phút sau, âm nhạc Latin nhiệt tình truyền đến, tiết tấu dần dâng cao, dẫn dắt từng người xem vào cao trào, ai cũng hoa mắt loạn nhịp. Đột nhiên nhạc im bặt, nhóm người mẫu nam giống như bị làm phép, đứng yên trên sân khấu, điều này khiến mọi người nín thở, hồi hộp chờ đợi.
Lúc này, một hình dáng xinh đẹp chậm rãi từ trên cao bay xuống sân khấu, người khoác áo choàng lông màu nâu dài đến gối, mái tóc nâu dài hơi rối rất tự nhiên, gương mặt cực kì đẹp đẽ, vẽ những hình và văn tự cổ màu lam nhạt.
Cao to, đẹp trai, dung mạo tuấn mỹ không gì sánh kịp, cùng khí chất phản nghịch coi thường tất cả, hành động độc lập tùy hứng, còn có sự kiêu ngạo khó mà thân cận, hắn giống ánh trăng tỏa sáng giữa các vì sao, sự sắc sảo mạnh mẽ khiến tất cả bị lu mờ.Thời gian như ngừng trôi vào khoảnh khắc hắn xuất hiện, không ai có thể dời mắt khỏi hắn, hắn dùng phong thái thong thả tao nhã, ngẩng đầu bước đi giữa những người mẫu nam đang đứng yên, giống bậc vương giả đang tuần tra lãnh địa và con dân của mình......
Khi hắn đi tới cuối đường băng catwalk, vũ khúc Latin có tiết tấu mãnh liệt lại vang lên lần nữa, những người mẫu nam vốn đang đứng yên biến về trạng thái nhảy, như tùy tùng vây quanh hắn, lúc này mọi người mới hoàn hồn vỗ tay như sấm, còn có người không ngừng la lên: "Địch! Địch! Địch..."
Điên rồi!
Mọi người đều điên rồi!
Trong các vị khách quý, một cô gái phương Đông tóc đen nhếch miệng, đảo mắt nhanh như chớp, cười nhìn chung quanh, cô không nghĩ sự điên cuồng của mọi người đối với mỹ nam trên sân khấu không khác ngôi sao điện ảnh là mấy, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, toàn bộ hội trường sàn diễn thời trang giống như biến thành buổi gặp mặt minh tinh điện ảnh.
Ngoài người đàn ông tuấn mỹ trên sân khấu kia, còn ai có thể có sức hút làm cho các thục nữ danh giá thích hàng hiệu bỏ cả rụt rè mà cuồng nhiệt tới vậy?
Địch Kiếm Hoài, hai mươi tư tuổi, cao một mét tám, trong giới người mẫu nam không được coi là cao, nhưng hắn lại là người mẫu Na Tái Tư cực kì ưa thích, cũng là người có giá trị cao nhất trong toàn giới người mẫu nam, trong giới thời trang, hắn còn có một biệt hiệu khác - "Thiên Sứ Mị Hoặc"!
Hắn có nét đẹp trung tính giữa nam và nữ, vượt qua rào cản giới tính, vừa có nét âm nhu của phụ nữ, vừa có nét anh tuấn của đàn ông, khí chất khó mà tách riêng chẳng những không làm lẫn lộn nhận thức của đại chúng với thời trang, ngược lại càng làm những người hâm mộ Na Tái Tư khuynh đảo si mê, trong cảm nhận của những người này, Địch Kiếm Hoài quả thực giống như thiên sứ vô tính hóa thân......
Ánh đèn flash nháy không ngừng, phóng viên liều mình chụp ảnh, ra sức ghi lại phong thái và gương mặt đẹp đẽ khϊếp người của vị siêu mẫu thế giới này.
Việc này cũng khó trách, ngoài lúc ở trên sàn diễn, Địch Kiếm Hoài không để bất kì ai chụp ảnh hắn, nếu bị hắn phát hiện chụp lén, đừng nói cuộn phim, ngay cả máy ảnh cũng bị hắn đập tan tành.
Cô gái vừa nghĩ vừa cười, đúng vậy, đừng vì thấy bề ngoài Địch Kiếm Hoài tuấn diễm gầy yếu mà cho rằng hắn trói gà không chặt, từng có người chứng kiến hắn tay không đánh vài phóng viên vô lễ chạy trối chết, sợ hãi kêu gào thảm thiết!
Ha ha, thiên sứ cũng đâu phải không có tình cảm! Hơn nữa Địch Kiếm Hoài tính tình vui buồn khó dò, một khi đã tức lên, thiên sứ có thể biến thành ma vương trong nháy mắt!
Dù sao hắn cũng là Thiên Ki của tập đoàn lính đánh thuê Bắc Đẩu Thất Tinh đáng sợ nhất hiện nay!
"Địch! Địch! Địch!"
Tiếng hò hét điên cuồng lại vang lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, thì ra Địch Kiếm Hoài đang theo tiết tấu mãnh liệt, vừa đi vừa chuyên nghiệp cởϊ áσ xuống quá vai, để khách mời thấy rõ trang phục đặc sắc bên trong tấm áo khoác.
Đôi chân thon dài rắn chắc mang quần da màu trắng, dưới chân đi một đôi bốt da màu nâu nhạt, còn áo là áo cổ chữ V bằng lông cừu trắng, theo từng cử động của hắn, lông chim tung bay, cách ăn mặc thanh khiết không vướng bụi trần, trông như vương giả cao quý, anh tuấn uy vũ, tỏa sáng làm người ta không thể dời mắt.
Na Tái Tư luôn biết cách trang điểm cho hắn ngày càng đoạt ánh mắt người khác, một thân trang phục này, chẳng phải càng phù hợp hình tượng Thiên Sứ của hắn sao?
Khi Địch Kiếm Hoài đi qua mặt cô gái, cô nhìn kĩ một bên mặt hoàn mỹ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi hiện lên nét cười quỷ dị làm người ta khó hiểu.
Thiên sứ xinh đẹp như vậy, dù là nam hay nữ đều ước ao có được phải không?
Chỉ tiếc không ai có thể có được Địch Kiếm Hoài, nhà thiết kế dẫn dắt hắn là Na Tái Tư cũng không ngoại lệ.
Nghe đồn Địch Kiếm Hoài cao ngạo kỳ quái, ngay cả nhà thiết kế danh tiếng Na Tái Tư cũng phải nhường hắn ba phần, chuyện hắn được sủng ái dựa vào buổi diễn là có thể thấy rõ. Nhưng cũng vì hắn được nhận nhiều đãi ngộ, vài chuyện vô căn cứ về quan hệ mờ ám giữa hắn và Na Tái Tư cũng lan nhanh.
"Đồng tính luyến ái", từ khi Địch Kiếm Hoài thành danh tới nay, phỏng đoán này vẫn theo sát sau hắn chưa từng biến mất. Hắn không giải thích, mọi người càng liên tưởng sinh động như thật, nhất là truyền thông rất thích đâm thọc chuyện thị phi về khuynh hướng giới tính của hắn. Nhưng bất kể người ngoài nói thế nào, hắn cũng không bao giờ đề cập tới chuyện riêng của mình, khi được phỏng vấn, hắn vĩnh viễn giữ mình bằng cách im lặng, chỉ có cặp mắt màu lam lạnh như băng mang theo chút mỉa mai biểu lộ sự không kiên nhẫn và phiền chán của hắn đối với người xung quanh.
Chưa từng có ai biết lai lịch của hắn, truyền thông thần thông quảng đại cũng không tra được thân phận bối cảnh của hắn, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng mức độ được hoan nghênh của hắn, ngược lại thần bí như vậy càng làm tăng thêm sắc thái mê người của hắn.
Cô gái khoanh tay trước ngực, thản nhiên mà si mê nhìn hắn.
Cô cũng muốn có Thiên Sứ, tuy nhiên, không giống những người khác, cô tuyệt đối có biện pháp "có được" hắn!
Địch Kiếm Hoài trước mắt không ngừng thay trang phục, bộ sau chói mắt hơn bộ trước, cuối cùng là một bộ có áo sơmi kiểu phục cổ lấy cầu vồng bảy sắc làm chủ đạo, kết hợp quần dài màu xám rộng rãi, dưới chân đi giày da màu nâu tiện lợi, cả người tràn ngập vẻ đẹp nhẹ nhàng khoan khoái, lần nữa làm nam nữ bên dưới si mê trố mắt.
Hắn mang theo sức quyến rũ của ma quỷ, dù là nam hay nữ đều không thể may mắn thoát khỏi, cô gái tin tưởng, những người đến xem trình diễn lần này hơn nửa là vì Địch Kiếm Hoài.
Liếc những người đang thèm nhỏ dãi dưới sân khấu, cô cười lạnh trong lòng. Thiên sứ mà vô số người ngưỡng mộ này, sẽ nhanh chóng trở thành đồ cô độc chiếm, đến lúc đó, ngoài cô không ai có thể vọng tưởng chạm vào hắn.
Lúc này, Địch Kiếm Hoài vừa vặn xoay một vòng trước mặt cô, trên mặt không chút biểu tình, không có chút cảm giác nào đáp lại sự nhiệt tình bên dưới, khoảnh khắc này, rõ ràng hắn gần ngay trước mắt, lại xa xôi giá lạnh như băng, cự tuyệt ánh nhìn từ ngàn dặm.
Cô gái nhướn mày, mắt chậm rãi đảo qua trần nhà, đột nhiên, chùm đèn lớn nhất ngay trên đầu cô giống như hiểu sự triệu hồi của cô, rơi xuống dưới, thẳng về phía đầu cô ---
Biến cố bất ngờ làm không ai kịp đề phòng, mọi người ở đó ngay cả kêu cũng không kịp, đã thấy một bóng người bay về phía cô, đẩy cô ra ngay trước khi chùm đèn đập vào gáy cô.
"Choang" một tiếng, đèn rơi xuống sàn, bóng đèn vỡ vụn bốn phía, nhất thời, những người trong cuộc vốn bị nỗi kinh hãi khóa họng đều thét chói tai ---
"Aaaaa"
Buổi diễn phải ngừng lại giữa chừng, khán giả bắt đầu bỏ chạy tứ tán, nhà thiết kế Na Tái
Tư nghe tin lao tới, mặt xanh mét.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn căm tức hỏi nhân viên công tác.
"Thưa ngài, chùm đến bỗng nhiên rơi xuống......" Nhân viên sợ hãi trả lời.
Na Tái Tư ngẩng đầu nhìn cốt thép trên trần, vạn lần không nghĩ tới buổi diễn thời trang vô tiền khoáng hậu (trước đây chưa có, về sau cũng không) này lại bị vụ đèn rơi làm hỏng.
Nhưng, việc làm hắn lo không phải vụ đèn rơi nhỏ nhặt, mà là Địch Kiếm Hoài có bị thương không.
"Địch, không sao chứ?" Hắn nhìn Địch Kiếm Hoài, khẩn trương hỏi.
Địch Kiếm Hoài chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn cô gái phương Đông kia, nhíu mày, không nói gì đã xoay người đi về phía Na Tái Tư.
"Không sao." Hắn lắc lắc mái tóc dài, lạnh lùng đáp.
"Mau thu dọn chỗ này, mang tiểu thư đây đi kiểm tra xem có bị thương không!" Na Tái
Tư vừa sửa trang phục của Địch Kiếm Hoài vừa quát nhân viên công tác.
Nhân viên công tác nâng cô gái dậy, đang muốn mang cô rời đi, cô đã gọi to Địch Kiếm Hoài: "Rất cám ơn...... Anh......"
Địch Kiếm Hoài mắt điếc tai ngơ, không quay đầu, trực tiếp nhảy lên sân khấu, như không có việc gì tiếp tục biểu diễn.
Na Tái Tư thấy thế, lập tức ra hiệu cho kĩ thuật viên âm thanh ánh sáng, âm nhạc lại vang lên, ánh đèn mê hoặc cũng lại lóe lên, các người mẫu nam khác bắt đầu nhảy theo Địch Kiếm
Hoài, buổi biểu diễn gián đoạn nhanh chóng tiếp tục, giống nhau chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người này thật lãnh đạm!
Khi rời khỏi buổi diễn, cô gái quay đầu nhìn chằm chằm Địch Kiếm Hoài trên sân khấu, mặt cười hơi trầm xuống.
Đây chỉ là sự tiếp đón đầu tiên, Địch Kiếm Hoài, kế tiếp, tôi tuyệt đối sẽ làm anh nhớ kỹ tôi!
Nhất định......
*** Hắn ghét soi gương!
Bởi vì hắn chán ghét khuôn mặt trong gương kia.
Nhưng việc của hắn lại bắt buộc hắn thường xuyên soi gương, đối mặt chính mình......
Địch Kiếm Hoài đứng trước gương trong hậu trường, giống máy móc tẩy trang, trong gương là hắn dần gỡ đi lớp trang điểm, chậm rãi khôi phục bộ dáng vốn có.
Hàng lông mày đậm nhạt dày mỏng vừa phải, mắt lam thâm thúy sâu thẳm, cánh mũi thẳng khôn khéo, đôi môi cong khêu gợi...... Đó là gương mặt với tỉ lệ cân xứng, ngũ quan tinh mỹ đến đoạt mạng, quá mức xinh đẹp so với đàn ông!
Cho nên, hắn oán hận khuôn mặt này!
Bởi khuôn mặt này, hắn đã bị nhìn bởi bao nhiêu ánh mắt phóng đãng, đã bị bao nhiêu khuất nhục không muốn ai biết, bởi vì bộ mặt chết tiệt cực kỳ giống đàn bà này......
Nếu có thể, hắn thật muốn hủy diệt nó......
Dùng sức lau mặt thật mạnh, hắn đứng phắt lên, đi đến bồn rửa mặt, tự vùi mặt vào trong nước, đến tận khi hết hơi mới ngẩng mạnh đầu lên.
Bọt nước theo gương mặt trơn bóng tinh tế của hắn chảy xuống thành chuỗi, tóc mai hơi ẩm ướt dán vào hai má, hòa hợp với đường nét trên mặt hắn, làm hắn trông càng ướŧ áŧ động lòng người, mị hoặc câu hồn.
Na Tái Tư đúng lúc đó đến cạnh hắn, nhìn mà trợn mắt há mồm, Địch Kiếm Hoài như vậy quả thực đẹp khó có thể hình dung, năm mươi năm qua, lần đầu tiên tim hắn đập thình thịch vì một người đàn ông. Địch Kiếm Hoài làm cảm hứng thiết kế của hắn còn tuyệt hơn bất kì cô gái nào, là báu vật thượng đế trao cho hắn!
"Sao vậy?" Địch Kiếm Hoài thấy Na Tái Tư nhìn hắn ngẩn người, liền cau mày.
Na Tái Tư hoàn hồn, hắng giọng, nhớ tới mục đích tìm hắn, trên mặt lập tức hiện vẻ khó xử.
"Việc này...... Địch......" Na Tái Tư muốn nói lại thôi, nhìn hắn.
"Tôi không rảnh." Địch Kiếm Hoài dùng ngón chân cũng đoán được Na Tái Tư muốn nói gì, trả lời ngắn gọn, tự đi mà giải quyết, không cần bàn bạc gì hết.
Lại nữa rồi!
Địch Kiếm Hoài nhạy cảm lại bốc đồng luôn nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhưng cũng luôn chống lại hắn.
"Địch, đừng như vậy, tiệc tối là do tiên sinh Từ Tang Sĩ tổ chức, lần này ông ta là nhà tài trợ chủ yếu của buổi diễn đó! Mà ổng chỉ hy vọng anh lộ mặt, ăn một bữa cơm......" Na Tái Tư đi theo sau hắn, vội la lên.
"Bọn họ cho tôi là gì? Trai bao à?" Hắn hừ một tiếng, lửa giận âm u.
"Sao cậu cứ nghĩ về hướng này nhỉ? Người ta chỉ đơn thuần muốn gặp cậu thôi mà!" Na
Tái Tư bất lực dang tay.
"Đơn thuần? Ông có biết họ nhìn tôi bằng loại ánh mắt gì không? Tôi đã sớm nhìn thấu suy nghĩ dơ bẩn trong lòng họ, đám lão già làm người ta buồn nôn ấy rõ ràng coi tôi là trai bao!" Hắn vung tay, hét vào mặt người làm hắn tức điên.
Ban đầu khi mới được Na Tái Tư khai quật tài năng, hắn từng nhận lời mời một buổi tiệc, nhưng chủ bữa tiệc lại lấy lý do nói chuyện để lừa hắn vào phòng, ý đồ giở trò với hắn, hắn đương trường giận tím mặt, cho lão háo sắc kia một quyền, suýt nữa san phòng lão ta thành bình địa......
Bởi vụ việc khó chịu kia, hắn đã thề không bao giờ đi dự tiệc gì nữa!
Na Tái Tư bị hắn vẩy nước đầy mặt, không dám thở mạnh, thử khuyên bảo.
"Đây là xã giao! Địch, cậu muốn sinh tồn trong giới thời trang này thì không thể không để ý loại xã giao như vậy......"
"Được thôi, tôi có thể thích bỏ lúc nào thì bỏ!" Hắn cười khinh miệt, thẳng người đi về bàn trang điểm.
"Không! Cậu không thể!" Na Tái Tư kinh ngạc thở dốc. Không có Địch Kiếm Hoài, hắn làm sao có linh cảm sáng tác? Hắn vất vả lắm mới tìm được nguồn cảm hứng này mà!
"Tôi đương nhiên có thể, Na Tái Tư, chọc giận tôi, tôi sẽ đi đó! Ông nên rõ, tôi chưa bao giờ lưu luyến sân khấu này cả." Hắn nheo đôi mắt màu lam xinh đẹp lại, lời nói mang uy hϊếp.
Na Tái Tư không nói gì, hắn đương nhiên hiểu, Địch Kiếm Hoài là do hắn khuyên can mãi mới chịu kí hợp đồng, trở thành người mẫu dưới tay hắn, cũng bởi thế, hắn luôn đặc biệt khoan dung Địch Kiếm Hoài.
"Được rồi, không muốn thì thôi......" Hắn thở dài, không ép buộc. So với việc mất đi Địch
Kiếm Hoài, đắc tội nhà tài trợ lớn cũng chả nhằm nhò......
"Haiz! Người ta mời anh dự tiệc là để mắt anh, nhìn cái bộ dạng nũng nịu như đàn bà của anh kìa......" Một giọng chanh chua bỗng truyền đến, một người mẫu dưới trướng Na Tái Tư là Phí Cách Nhĩ ghen tị nói.
"Đúng vậy đó! Bọn tôi đều hận không thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, để Na Tái Tư cưng thêm một chút đó!" Một người mẫu nam khác chế giễu, cười cợt nhả.
Địch Kiếm Hoài chợt biến sắc, quay đầu trừng mắt nhìn đám người vẫn coi hắn là cái đinh trong mắt, lặng lẽ nắm chặt tay thành đấm.
"Mấy người nói cái quái gì vậy? Còn không mau đi sửa lại quần áo! Nhanh!" Na Tái Tư giận dữ quát.
"Thưa ông, ông thật quá bất công, chẳng lẽ không ai bằng được tên Địch đàn bà này......" Phí Cách Nhĩ ái muội liếc Địch Kiếm Hoài, nhưng còn chưa kịp nói hết, một cú đấm nặng nề nhanh như điện chớp giáng vào mặt hắn.
Một bóng đen đánh tới, cả người hắn bay về phía sau, đập lên bàn trang điểm, đau đến mức kêu không ra tiếng.
"Trời ơi!" Na Tái Tư hoảng hốt kêu, chạy đến chỗ Phí Cách Nhĩ, kiểm tra tình trạng hắn, phát hiện mũi hắn đã bị đấm vỡ.
Những người khác đều bị một màn này làm cho hoảng sợ, nhất là những người mẫu đã ở dưới trướng Na Tái Tư một thời gian, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người được gọi là "Thiên sứ mị hoặc" Địch Kiếm Hoài lại là một phần tử bạo lực?
"Địch! Sao cậu dám đánh vào mặt cậu ta? Cậu ta dựa vào mặt mới kiếm được cơm!" Na
Tái Tư quay đầu gầm lên với Địch Kiếm Hoài.
Gương mặt tuấn mỹ của Địch Kiếm Hoài không có nửa điểm xin lỗi, ngược lại ngưng đọng một nét cười lạnh làm người ta run rẩy.
"Hắn đáng đời!" Hắn nhỏ nhẹ phun ra ba chữ này, trước mắt bao người tiêu sái ra khỏi phòng thay đồ.
Mọi người nín thở, sau khi hắn rời đi mới xì xào, nhưng hắn không để ý người khác bàn luận gì, chỉ cần đừng nói hắn "giống đàn bà", hắn sẽ không tính toán.
Tuyệt đối đừng nói hắn giống đàn bà......
"Anh đấm cú đó thật tuyệt!" Một giọng nói thanh thúy dễ nghe phát ra phía sau hắn, bằng tiếng Trung lưu loát.
Hắn vô cùng kinh ngạc quay đầu, thấy cô gái phương Đông suýt bị đèn rơi trúng đầu ở hội trường không biết đã theo sau hắn từ khi nào.
"Là cô!" Hắn bất giác cũng mở miệng nói tiếng Trung.
"Wow! Em đoán đúng rồi, quả nhiên anh sẽ nói tiếng Trung......" Cô gái vỗ tay, cười tươi sáng (fan hay gọi idol của mình là anh xưng em, vả lại cô nàng này rất xảo trá, thích chiếm tiện nghi của anh Địch).
"Sao cô vào được trong này?" Hắn nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, hậu trường hẳn là nơi người bình thường không thể vào chứ.
"Vừa rồi nhân viên công tác đưa em vào! Em nói tay em bị trật khớp, họ chỉ em vào đây nghỉ, còn mời bác sĩ băng bó cho em nữa......" Cô cười hì hì giơ cổ tay lên, trên đó quấn một đống băng vải nhiều đến mức khoa trương.
Quỷ nhỏ! Bị thương bằng niềm tin à? Toàn thân cao thấp có bị làm sao đâu! Nhân viên công tác hồ đồ hiển nhiên bị cô nàng hù rồi.
Hắn trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, mặc kệ cô, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Thế cô cứ nghỉ tiếp nhé!" rồi xoay người bước đi.
"Này! Chờ em chút......" Cô lập tức đuổi theo.
"Đừng làm phiền tôi, tránh ra!" Hắn nhìn thẳng về phía trước, không kiên nhẫn nói.
"Ngoài cửa chính có nhiều người lắm! Ngay cả cửa hông cũng có người, dù anh đi từ đây ra cũng chắc chắn bị phóng viên bao vây, chỉ có cửa nhỏ chỗ thang máy chở hàng mới không có ai chú ý, đi thì phải đi lối đó ra ngoài." Cô gái như cái đuôi, bám lấy hắn không tha.
Hắn đi đến chỗ rẽ ra cửa chính, quả nhiên thấy một đám người canh giữ ở ngoài, quay ngược lại ra cửa hông, một số phóng viên đã bủa vây cửa từ lâu, hắn nhịn không được quay đầu liếc cô gái một cái.
"Hứ, em đã nói mà!" Cô gái đắc ý đi sau hắn.
Hắn không tiếp lời, lại đi đến chỗ cửa nhỏ xuất nhập hàng mà cô nói. Quả nhiên, cửa nhỏ này bình thường chỉ có nhân viên công tác ra vào, lúc này chỉ có vài nhân viên vệ sinh đang quét tước, cũng không có ai chực ở cửa.
Cũng đúng ra phết! Hắn không khỏi quay lại nhìn cô gái.
Cô gái đáp trả bằng một nụ cười tươi rói.
"Cám ơn cô chỉ dẫn, bây giờ cô có thể đi rồi." Hắn hơi gật đầu, mặc thêm áo khoác trắng, ra khỏi hội trường.
A! Mới vậy đã muốn đuổi ta rồi?
Cô gái đảo mắt, im lặng đuổi theo.
Đầu mùa hạ ở Milan mát mẻ dễ chịu, hắn hít một ngụm không khí trong lành, đi dọc theo vỉa hè, đến chỗ xe riêng đỗ tít đằng xa của mình.
Không còn cách nào khác, vì có nhiều kinh nghiệm bị người ta bao vây xâu xé, hắn đã sớm học được cách tránh né sự truy đuổi của fan cuồng và các phóng viên.
Lúc này, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, để chiều tối mai đáp máy bay về đảo Bắc
Cực Tinh họp, cũng chẳng còn hơi sức mà đi xã giao với bị người ngoài quấy rầy.
Đi vào bãi đỗ, hắn vừa ngáp vừa mở cửa xe, nhưng đúng lúc đó cô gái lại nhảy ra, kêu nhỏ: "Đây là xe của anh à!"
Lông mày hắn cau lại muốn dính vào nhau, xú nha đầu bám dính khá lắm!
"Cô theo tôi làm gì?" Hắn không kiên nhẫn trợn mắt với cô.
Vóc người nhỏ nhắn, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần bò dài và áo phông có hình vẽ, cộng thêm một cái áo khoác mỏng màu đỏ, phối hợp với mái tóc đen nhánh như trẻ con, trông rất thanh thuần và tràn ngập sức sống.
Cô hẳn là người Trung Quốc! Hắn nghĩ, giọng nói thanh thúy dễ nghe, nói năng lưu loát, bộ dạng không hẳn là xinh, dưới bộ mái cắt ngang mày là khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn linh hoạt; tuy tuổi còn nhỏ, lại tràn đầy ý vị thông tuệ nhạy bén. Đặc biệt là cặp mắt to kia, đen và sâu như động không đáy, làm người ta khó mà đoán được ý đồ của cô.
Hắn có trực giác, tốt nhất nên cách xa cô gái này một chút.
"Em còn chưa cảm ơn anh đã cứu em." Cô gái cười ngọt ngào, đôi mắt to đen nhìn hắn chăm chú.
"Không cần cảm ơn, tôi chỉ không muốn để cô làm hỏng buổi biểu diễn thôi." Hắn lãnh đạm vô tình nói, quay người mở cửa xe.
"Nhưng dù sao anh cũng đã giúp em không bị nguy hiểm vỡ đầu tan xác!" Cô gái nhảy đến cạnh hắn, vừa vặn chắn ở cửa xe.
"Được rồi, cô đã cảm ơn xong, tôi đã nghe, có thể tránh ra, đừng làm phiền tôi nữa được không?" Hắn nhíu mày càng chặt.
"Đợi chút, để thể hiện lòng biết ơn, em muốn mời anh ăn bữa cơm......" Cô gái vội la lên.
"Tôi không đói." Hắn hừ lạnh, dùng sức mở cửa vào xe, đưa tay chuẩn bị đóng cửa xe.
"Đừng như vậy, em đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi!" Cô gái vội vàng giơ chân chặn cửa xe.
"Thế thì sao? Cô đặt chỗ rồi thì tôi nhất định phải đi à? Nực cười thật." Hắn hừ hừ.
"Đây có lẽ là bữa tối cuối cùng của em, làm ơn, chỉ một lần thôi, một lần, chỉ cần ăn cùng anh, tâm nguyện của em đã hoàn thành, lúc đó em mới có thể yên tâm về bệnh viện......" Cô ôm ngực, vẻ mặt cầu xin.
"Chiêu này cũ rồi, tiểu thư, tưởng giả bệnh là có thể chiếm được sự đồng tình của tôi à? Nói cho cô biết, dù cô có chết ngay lập tức cũng không phải chuyện của tôi." Hắn lạnh lùng châm chọc.
"Hức! Anh thật máu lạnh! Lỡ em chết ngay lập tức thì sao!" Cô cãi to.
"Vậy đi chết đi! Đừng quấy rầy tôi!" Hắn đẩy cô ra, đóng cửa thật mạnh, khởi động động cơ.
Cô bị hắn đẩy lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất, kêu đau một tiếng, không ngừng xoa mông, tuy nhiên trong mắt lại đầy ý cười sâu xa.
Địch Kiếm Hoài vốn định nhanh chóng thoát khỏi cô nàng bám đuôi này, nhưng khởi động thế nào cũng không được, hắn bình tĩnh nhìn lại, bình xăng buổi sáng còn đầy, bây giờ kim đồng hồ đã chỉ mức cạn kiệt!
Có người đáng chết chọc thủng bình xăng của xe hắn!
Chẳng cần đoán nhiều, thủ phạm nhất định là cô gái quái dị đang ngồi dưới đất mỉm cười kia.
"Shit!" Hắn rủa nhỏ, rút chìa khóa, bước nhanh khỏi xe, hung ác nham hiểm trợn mắt nhìn cô."Cô động tay động chân vào xe tôi?"
"Ơ...... Sao vậy? Anh...... Anh có vẻ rất tức giận......" Cô chớp đôi mắt to, nói một cách vô tội.
"Cô luôn dùng cách này để đeo bám đàn ông sao? Chọc thủng bình xăng của anh ta?"
Đôi mắt màu lam của hắn lóe ra ánh sáng lạnh nguy hiểm.
"Không, em chưa thử bao giờ, anh là người đầu tiên đó." Cô cười dài đứng lên, phủi bụi trên quần.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Hắn sắc bén nhìn kĩ cô.
"Mời anh ăn cơm chứ sao!" Cô cười càng sáng lạn.
"Tôi không rảnh, hơn nữa tôi cũng không ăn cơm với người lạ." Hắn dứt lời, đơn giản bỏ xe đi bộ về phía ngã tư đường.
"Đừng như vậy! Em cũng đâu phải người xấu......" Cô nhắm mắt theo đuôi hắn.
"Trong mắt tôi, người tốt và người xấu không có gì khác nhau, chỉ phân biệt giữa người dễ ưa và người khó ưa, mà cô, thật xin lỗi, tôi không ưa chút nào." Hắn nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng nói.
"A, thế thì thật đáng tiếc, em thích anh lắm mà! Em không ngại nguy hiểm, từ Mỹ một mình đến đây để gặp anh, em tự nói với chính mình, chỉ cần có thể thấy anh dù chỉ một lần thôi, muốn em chết ngay lập tức cũng không sao......" Cô cũng không vì hắn chán ghét mà thấy xấu hổ, vẫn quấn chặt lấy hắn không tha.
Mặt Địch Kiếm Hoài càng lúc càng khó coi, cô gái không biết từ đâu chui ra này thật đáng ghét!
Hắn bỗng đứng yên, quay đầu nhìn cô, uy hϊếp: "Tranh thủ lúc tôi chưa điên lên thì mau cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Thật á? Anh muốn 'Không khách khí' như thế nào với em?" Cô hứng thú nháy mắt mấy cái, lại còn nở nụ cười.
"Cô......" Hắn chưa từng gặp cô gái cổ quái như vậy, cô không biết nhìn sắc mặt người khác, hay là ngu đến mức cả uy hϊếp cũng không hiểu?
"Nói đi! Anh muốn xử lí em thế nào?" Cô gặng hỏi.
"Kiên nhẫn của tôi sắp cạn sạch rồi, tiểu thư, khi tôi hoàn toàn bị chọc giận, sẽ gϊếŧ người đó." Hắn hung ác bỏ lại những lời này, quay đầu bước đi.
Cô gái lại không vội đi theo, chỉ cười hì hì đứng tại chỗ hỏi: "Anh gϊếŧ người bằng gì?"
Hắn không có hứng thú trả lời cô, nhưng cô lại trả lời giúp hắn.
"Lông chim sao?"
Lòng hắn chợt run lên, chân nháy mắt cứng đờ, đột ngột quay đầu.
Cô...... Nhắc tới "Lông chim"? Cô biết thân phận của hắn?
"Cô vừa nói gì?" Hắn ra sức giữ cho giọng nói bình ổn, trong lòng thầm đề phòng cô.
"Em nói là 'Lông chim'! Mọi người đều gọi anh là 'Thiên sứ', mà thiên sứ có cánh, cũng có rất nhiều lông chim......" Cô thuận miệng nói.
"Tôi không phải thiên sứ, mà tôi cũng cực kì căm ghét biệt hiệu 'Thiên sứ' này." Hắn chán ghét nhăn mày, đi từng bước một lại gần cô.
Chữ "Thiên sứ" này với hắn quả thực là một sự sỉ nhục, ở phòng thí nghiệm đột biến, nhóm nhà khoa học sinh hóa rồ dại kia cải tạo thân thể hắn, cho hắn một đôi cánh kim loại, bọn họ tự cho là sáng tạo một "Thiên sứ", nhưng hắn lại cho rằng, bọn họ biến hắn thành quái vật!
Một quái vật có đôi cánh dài......
"Vì sao? Em cảm thấy anh rất giống thiên sứ!" Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Cô từng thấy thiên sứ chưa?" Hắn châm chọc nhướn mày.
"Chưa."
"Thế cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi giống thiên sứ?"
"Việc này......"
"Biết đâu người có vẻ ngoài như thiên sứ trong lòng mọi người lại là hóa thân của quỷ
Satan!" Hắn ra vẻ giễu cợt.
"Thế à? Nếu trông Satan xinh đẹp như anh, thì cũng không tồi mà." Cô không bị vẻ mặt của hắn dọa ngã, vẫn đứng thẳng, mỉm cười.
Ừm......
Cô gái này thật sự không tầm thường......
Hắn trầm ngâm, bỗng có cảm giác tò mò hiếm thấy về cô.
Nhìn có vẻ hồn nhiên, thực ra rất lão luyện, hắn bắt đầu hoài nghi vừa rồi đèn rơi có phải trò cô bày ra để tiếp cận hắn không.
"Sao rồi? Anh đang lo là nên nhận hay không nhận lời mời của em đúng không?" Cô đảo mắt nhanh như chớp.
Cô nàng vừa thông minh vừa lanh lợi! Cô không giống những người bình thường chết mê hắn, hắn thật muốn biết cô rốt cuộc có mục đích gì.
"Hy vọng nhà hàng cô đặt sẽ không quá tệ." Hắn bỗng nhiên nói.
"A! Anh nhận lời rồi? Quá tuyệt!" Cô cao hứng giơ hai tay nhảy dựng lên.
"Dẫn đường đi!" Hắn không có thời gian thưởng thức cô ra vẻ đáng yêu.
"Được, chúng ta bắt tắc xi đi." Cô phấn khích lao ra vỉa hè bắt tắc xi. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng cô, hất mái tóc dài, lộ ra nụ cười lạnh tiếp nhận khiêu chiến.
Cô định diễn trò gì?
Hắn chờ coi.
Ch. 02 → |