← Ch.02 | Ch.04 → |
Trăng tròn.
Đầy trời mưa hoa anh đào, thiên sứ chớp động cánh, nhanh nhẹn tiếp đất......
Hai tháng trước, hình ảnh giống như kì tích kia, như vẫn thiêu đốt đầu óc cô, thành một dư quang vĩnh viễn không thể tiêu tan, không ngừng lặp lại trong đầu Lộ Đắc.
Lộ Đắc cũng rất khó hiểu về chuyện này, cô rất thực tế, cũng rất lý trí, chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần, nhưng trong nháy mắt kia, cô bỗng rung động một cách khó hiểu, có thể vì đó là một kỳ tích!
Vì sao lại như vậy? Chính cô cũng không hiểu được, dù ai ảnh hưởng đến cô, cô cũng chưa bao giờ bị làm sao, nhưng cuối cùng hình bóng người đàn ông ấy lại tiến vào chiếm giữ lòng cô, càng kỳ quái hơn, người ấy lại là kẻ thù của cô!
Quay đầu nhìn Địch Kiếm Hoài ngồi cạnh cô, tuấn mỹ làm người ta run sợ, lòng cô lại co rút, khi ngủ say hắn càng giống một thiên sứ lạc xuống trần gian, mặt mày giãn ra, ngũ quan yên tĩnh mà thanh linh, chỉ đơn giản là nhìn hắn, đã như được sự linh thiêng tràn ngập, rửa sạch tội lỗi.Trước giờ cô chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp như vậy, Địch Kiếm Hoài không chỉ anh tuấn, hắn còn có loại khí chất nhiễu loạn lòng người, mỗi nụ cười hay nhăn mày, đều khiêu khích thần kinh mẫn cảm nhất của mỗi người......
Ai có thể miễn dịch với mị lực của hắn chứ? Cô rất tò mò, ai có định lực đến vậy, có thể hoàn toàn không bị hắn hấp dẫn?
Ngay cả cô, bị lũ tay chân coi là Sứ đồ âm ngoan giả dối nhất, vô tình vô lễ lại khó nắm bắt, bị hắn giữ lấy trái tim trong phút chốc, một nụ hôn của hắn đã dễ dàng mê hoặc lý trí cô, chinh phục tế bào xấu xa nhất trong cơ thể cô.
Cho nên, chẳng cần hoài nghi, cô thích hắn, thậm chí, rất có khả năng đã yêu hắn mất rồi! Yêu một trong các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh mà chủ nhân muốn cô bắt!Nhưng cô cũng không lo vì loại tâm tình này của mình, bởi vì yêu hắn cũng không xung đột với việc bắt hắn, chỉ cần đưa hắn về Nặc Á Phương Châu phục mệnh, cô có thể có được hắn, vĩnh viễn khóa hắn bên mình, trở thành thiên sứ cô độc chiếm.
Một mình cô......
Tiếng máy bay kêu ù ù, mi tâm bình thản của Địch Kiếm Hoài đột nhiên nhíu chặt, như đang gặp ác mộng, sắc mặt trở nên rất kém.
Hắn đang mơ thấy gì? Cô nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung trên lưng ghế của hắn, chậm rãi kề mặt gần vào, xem xét vẻ mặt đau khổ của hắn.
Thật đẹp!
Ngay cả vẻ mặt đau khổ cũng động lòng người như vậy, cô si mê nhìn hắn, hưởng thụ tiết tấu và tiếng đập dồn của con tim mình.
Trước khi gặp hắn, cô chưa bao giờ cảm thấy tim mình đập. Từ nhỏ bị các chủ nhân tuyển chọn, cô lớn lên dưới sự huấn luyện nghiêm khắc, lòng của cô đã chết dần trong những lần gϊếŧ chóc, cô không biết đồng tình và thương hại là gì, đau lòng và cảm động là gì. Cô chỉ biết, hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên mới có thể sống, chỉ cần đánh bại đối thủ mới được coi trọng, thân phận Sứ đồ cao quý của cô hiện nay, đạt được nhờ sự liều mạng đấu tranh như thế.Nhưng đêm hôm đó, trong sân nhà Nhật Liên Tổ ở Nhật Bản, dưới màu bạc của ánh trăng rằm và màu hồng nhạt của mưa hoa anh đào, sự xuất hiện của Địch Kiếm Hoài lập tức đánh thức cảm giác ngủ vùi nhiều năm của cô, đôi cánh bạc lạnh như băng, thân hình hoa lệ, dung nhan tuyệt mỹ, lòng cô như bị giáng một cú chùy mạnh, bắt đầu "Thình thịch! Thình thịch!" rung động, máu cô bắt đầu sôi lên......
Cô muốn hắn!
Cô nói với bản thân, nhất định phải có được thiên sứ xinh đẹp này, dù dùng hết thủ đoạn cũng không tiếc!
"Ưʍ......" Trán Địch Kiếm Hoài toát mồ hôi, môi hé ra tiếng như phẫn nộ rêи ɾỉ.
Lộ Đắc chớp đôi mắt to, rất muốn biết nội dung giấc mơ của hắn.
Đột nhiên, Địch Kiếm Hoài nhảy dựng lên, mở to hai mắt, thở gấp trừng mắt nhìn phía trước.
"Địch Kiếm Hoài, anh sao vậy?" Lộ Đắc ngạc nhiên hỏi.
Địch Kiếm Hoài quay đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới nhớ cô là ai, và mình đang ở đâu.
Hắn đang ngồi máy bay, trong hành trình đến tiểu đảo tư nhân ở Trung Mỹ của Nặc Á
Phương Châu.
"Anh có khỏe không?" Lộ Đắc lại hỏi.
"Không có gì......" Hắn day day mắt, trở về chỗ ngồi.
"Anh nằm mơ à? Mơ gì thế?" Cô cẩn thận quan sát hắn.
Nằm mơ?
Không...... Đó không phải mơ......
Địch Kiếm Hoài đau lòng nhắm mắt, lại một lần nữa chìm trong bóng đêm căm hận tuyệt vọng.
Trong phòng thí nghiệm, hắn không chỉ phải chịu tra tấn trên thân thể, mà còn nỗi khổ trong tâm hồn, nguyên nhân là do gương mặt hắn!
Thời gian đó, khuôn mặt này của hắn chính là mầm tai vạ, ở đâu, dù nam hay nữ đều nhìn hắn bằng ánh mắt dâʍ tà, ngay cả nhóm nhà khoa học cũng thỉnh thoảng đụng chạm hắn, hôn hắn, coi hắn là búp bê, thậm chí còn có người muốn cường bạo hắn!
Một thằng đàn ông......
Hắn lạnh run, cố gắng bài trừ thân ảnh của tên đó ra khỏi đầu, nhưng trí nhớ lại như hồng thủy tuôn trào, bao phủ hắn thật sâu.
Đó là cơn ác mộng! Đến nay, cơn ác mộng ấy vẫn trói buộc tâm linh hắn, cảnh tượng hoảng sợ đêm đó vẫn rõ ràng như hôm qua......
Đêm đó, tiến sĩ Eugene, nhà khoa học phụ trách nghiên cứu đôi cánh trên lưng cậu (chỗ này đổi ngôi 1 chút nhé), thừa lúc đêm tối chuồn êm vào phòng cậu, cậu còn chưa kịp biết ý đồ của tên kia, Eugene đã tiến đến đè chặt cậu.
"Cháu thật đẹp!" Tiến sĩ Eugene bịt miệng cậu, khàn khàn nói.
"Ưʍ......" Cậu hoảng sợ giãy dụa, trừng mắt nhìn gương mặt biếи ŧɦái nhỏ dãi kia.
"Cháu là kì tích của thượng đế! Một kỳ tích đẹp đẽ làm con người phát cuồng......" Eugene áp môi vào miệng cậu, tay cũng không an phận vuốt ve dâʍ ɭσạи nơi thân dưới cậu, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng gầm gừ điên cuồng.
"Ưm!" Cậu tay đấm chân đá, cố gắng chống cự sự xâm phạm của đối phương, nhưng buổi sáng mới tiêm thuốc dung hợp tế bào, toàn thân cậu không dùng được chút hơi sức.
"Ta nhịn đã lâu...... Mỗi ngày nhìn cháu, lòng ta cơ hồ phát cuồng......" Eugene thở gấp nói.
Điên rồi! Thằng cha này điên rồi! Cậu run rẩy, không thể nào tưởng tượng nổi, người chưa bao giờ nói cười cẩu thả, luôn nghiêm túc ít lời như tiến sĩ Eugene lại có loại tà niệm này với cậu.
"Đừng sợ, bé con đáng yêu, ta sẽ yêu thương cháu mà......" Người nọ được một tấc lại muốn tiến một thước, giở trò sàm sỡ.
Sợ hãi, tức giận, khuất nhục, và cả nỗi đau do cơ thể phản ứng thải loại với sự xâm nhập của kim loại mấy ngày liền...... Tất cả cảm xúc cuồn cuộn như sóng trào, lửa giận đọng lại trong tâm linh nho nhỏ của cậu từ lâu rốt cục cháy bùng.
"Đừng!" Cậu kêu ra tiếng, sờ được cái đèn cạnh giường, không chút nghĩ ngợi liền đập tới.
"A......" Eugene đau đến mức buông tay, ngã ra một bên, mặt đầy máu.
Cậu hoảng hồn bỏ chạy thục mạng, lao khỏi phòng, chạy như điên không mục đích trong phòng thí nghiệm như mê cung.
Tiến sĩ Eugene nhanh chóng đuổi tới vì thuộc đường, chặn cậu lại ở một chỗ rẽ, hơn nữa còn ôm chặt lấy cậu.
"Đừng!" Cậu nghẹn họng kêu.
"Câm miệng!" Eugene đập cậu một phát, tức giận gầm nhỏ.
Cậu bị đánh cho đầu váng mắt hoa, suýt bất tỉnh.
Eugene thừa cơ kéo cậu vào toilet, xé quần áo cậu, cười điên cuồng nói: "Còn dám trốn? Mày sinh ra để làm đồ chơi, hiểu không? Mày chỉ là vật thí nghiệm, tao muốn mày làm gì, mày phải ngoan ngoãn nghe theo......"
Nói xong, Eugene liền muốn kéo quần cậu xuống.
Cậu sợ tới mức không thể nhúc nhích, miệng vẫn thì thào: "Cứu tôi...... Ai tới cứu tôi với......"
"Không có ai đâu, cầu nguyện cũng vô ích......" Eugene nở nụ cười.
Đột nhiên, một bàn tay năm ngón bằng kim loại không hề báo trước xuyên thủng ngực Eugene, Eugene trố mắt kinh hãi, cả người cứng đờ, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, máu không thể ngăn lại tuôn thành vòi từ miệng vết thương.
Eugene khó khăn muốn quay đầu để xem kẻ đánh lén sau lưng hắn rốt cuộc là ai, nhưng toàn thân bị kẹt cứng bởi vũ khí kì lạ kia, căn bản không thể chuyển động.
Một bóng dáng thiếu niên chậm rãi đi ra từ sau lưng Eugene, nói bằng giọng hung ác, lạnh như băng nhưng còn pha chút trẻ con: "Ai nói bọn tao phải ngoan ngoãn nghe lời?"
Eugene nói không ra tiếng, trên mặt tràn ngập nỗi sợ cái chết.
"Loại cặn bã như mày, không đáng sống!" Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, xoay mình rút cánh tay, Eugene liền cứng họng rồi ngã xuống.
Cậu bị cảnh tượng đẫm máu này dọa ngây người! Ngây ngốc đứng một bên, hai chân mềm nhũn gần như không đứng thẳng nổi.
Cứu cậu là một thiếu niên ngũ quan hung hãn, ước chừng hơn cậu hai tuổi, một đầu tóc đen lởm chởm, trông cuồng dã không kiềm chế được.
Nhưng điều làm cậu kinh ngạc không phải diện mạo của thiếu niên, mà là cánh tay cậu ta, cậu ta có cánh tay lớn bằng kim loại, tính chất đó, giống cánh trên lưng hắn như đúc!
Thiếu niên này...... Cũng là một người đột biến!
"Ngu thế! Không biết bảo vệ cả bản thân, bị dở à?" Thiếu niên kia dời mắt từ Eugene về phía hắn, lớn tiếng trách cứ.
Hắn trừng to mắt, câm như hến.
"Nhớ kỹ, trên đời này trừ chính ngươi, sẽ không còn ai bảo vệ ngươi, lần sau nếu có ai khi dễ ngươi, cứ gϊếŧ hắn! Hiểu không?" Thiếu niên hung tợn nói.
Cậu run rẩy gật đầu, hàm răng sớm vì kinh hãi quá độ mà cứng ngắc, không mở ra được.
Thiếu niên không nói nữa, chỉ lạnh lùng đánh giá cậu, sau đó cởϊ áσ khoác của mình, quăng cho cậu.
"Phủ thêm vào, bộ dạng rách te tua của ngươi khó coi chết đi được." Thiếu niên độc mồm nói.
Cậu ngẩn ngơ, đột nhiên, nhiệt độ cơ thể còn lưu trên áo khoác như dòng nước ấm lướt qua lòng cậu.
Thiếu niên này tuy hung bạo, lại cho cậu sự ấm áp chưa từng có trong đời.
Lúc này, chuông báo động của phòng thí nghiệm kêu vang, thiết bị theo dõi lần ra cậu, một số đông nhân viên tiến vào toilet, bắt lấy cậu và thiếu niên kia.
"Tiểu tử thối này lại muốn trốn! Đưa nó về!" Các nhà khoa học tức giận ra lệnh.
Khi thiếu niên kia bị mang đi, mặt vẫn lộ vẻ kiệt ngạo như cũ, tuy bị bắt, nhưng tuyệt không yếu thế.
Cậu cũng bị mang về phòng, rồi đổi một tiến sĩ mới, sau đó không còn thấy tiến sĩ Eugene nữa. Mọi người cũng không đề cập tới chuyện hôm đó nữa, giống như chưa từng xảy ra cái gì, chỉ cậu và thiếu niên kia nhớ rõ......
Cậu chưa từng nghĩ là còn có thể gặp lại thiếu niên kia, nhưng ba năm sau, ở đảo Bắc Cực Tinh cậu gặp lại người đó. Dù chỉ liếc mắt một cái, Địch Kiếm Hoài đã lập tức nhận ra cậu ta, cậu ta rất cao, mặt đẹp trai lạnh lùng hơn trước, mới mười hai tuổi, đã ôm lòng hận đời chỉ người trưởng thành mới có, cùng một thân khí thế khϊếp người.
Người cứu bọn họ, lão đại Thiên Xu, đặt cho họ tên mới, cậu là Địch Kiếm Hoài, biệt danh Thiên Ki; còn thiếu niên kia tên Diêm Quýnh, biệt danh Thiên Toàn.
Bọn họ trở thành ngang hàng, cùng hội.
Có lẽ Thiên Toàn sớm đã không còn nhớ hắn, nhưng hắn vẫn không thể nào quên, Thiên Toàn đã cứu hắn khi hắn bất lực nhất, một câu của Thiên Toàn đã cho hắn dũng khí, nhờ Thiên Toàn, hắn mới có thể sống sót sau những tra tấn còn đau khổ hơn là chết của phòng thí nghiệm.
Thiên Toàn đã tìm lại tự tôn cho hắn, thanh âm chỉ trích của Thiên Toàn đã thức tỉnh ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hắn, Thiên Toàn Diêm Quýnh vĩnh viễn là kẻ mạnh......
"Này! Anh ngủ tiếp à?"
Tiếng Lộ Đắc kéo hắn về thực tại, hắn mở mắt, ủ dột nói: "Không."
"Vậy anh đang nghĩ gì?" Lộ Đắc phát hiện trong mắt hắn tựa hồ có nỗi nhớ nhàn nhạt, cô lập tức nghĩ, có phải hắn đang nghĩ đến cô gái nào khác?
Không hiểu sao suy nghĩ này làm cô thấy không thoải mái.
"Tôi đang nghĩ khi nào mới đến." Hắn lười nhác duỗi lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sắp rồi, trước tiên chúng ta hạ cánh ở Nassau của Bahamas, rồi lên thuyền ra tiểu đảo, vừa may có một hội từ thiện muốn tới thăm trung tâm thu nhận, chúng ta có thể thừa cơ trà trộn." Lộ Đắc nói.
"Tiểu đảo đó tên là gì?" Hắn quay đầu, nhìn cô chăm chú.
"Thiên Đường, bọn em kêu là đảo Thiên Đường." Miệng cô chu lên, lại nói: "Rất châm chọc đúng không? Nhưng nơi đó thật sự rất được, phong cảnh tuyệt đẹp, hoa cỏ rực rỡ......"
"Thiên đường chỉ là một thứ hư vô giả dối, nhưng lại có rất nhiều người tin là chết rồi sẽ được lên thiên đường." Hắn cười lạnh.
"Thế cũng đâu có gì không tốt, dù sao thì thiên đường cũng giúp người ta đỡ sợ chết hơn." Cô cười khẽ.
"Tất cả đều là lí do thoái thác lừa mình dối người, đừng quên, chuyện liên quan đến thượng đế và thiên đường đều do con người viết ra." Hắn đã tỉnh ngộ từ năm bảy tuổi, trên đời này vốn không có thần linh gì cả.
"Đúng vậy, người biết thượng đế và thiên đường có tồn tại hay không, tất cả đều đã chết......" Trên thực tế, cô là người theo thuyết vô thần, tuy tinh thần cơ bản của Nặc Á Phương Châu xuất phát từ tín ngưỡng tôn giáo, nhưng trong quan niệm của cô, cô không cho rằng thượng đế là vạn năng, người làm chúa tể tất cả mọi thứ của cô, chỉ có thể là chính cô.
Lời của cô làm hắn thấy kinh ngạc, hắn liếc cô một cái, hứng thú nói: "Cô là một cô gái kì lạ, Lộ Đắc, tôi cứ tưởng thành viên Nặc Á Phương Châu nhất định là những con chiên ngoan đạo."
"Mỗi người có một tín ngưỡng, có người theo tôn giáo, có người theo quyền lực, có người theo tiền tài...... Còn em, em theo chính mình." Cô tự phụ vênh khuôn mặt nhỏ nhắn.
Địch Kiếm Hoài nhướn mày, bỗng cảm thấy tính cách tự tin và cuồng vọng của cô sao mà quen thuộc...
"Số mệnh mỗi người, là do tự mình nắm giữ, chỉ chính mình mới có thể bảo vệ bản thân, cũng chỉ chính mình mới có thể hiểu được bản thân muốn gì." Cô chân thành nói.
Hắn hơi chấn động, lời nói này, hắn đã từng nghe nhiều năm trước!
Từ miệng Thiên Toàn......
Lúc này hắn mới giật mình, cô gái này tính tình đặc biệt, nhưng lại có vài phần rất giống
Thiên Toàn.
Cô và Thiên Toàn đều là thuộc loại người cường hãn!
Vừa cường hãn, vừa kiên nghị.
Tuy cô mới mười chín tuổi......
Nhìn hắn kinh ngạc ngây người, cô chớp mắt hỏi lại: "Sao vậy? Em nói sai sao?"
"Không...... Cô nói rất đúng...... Những lời này, từng có người nói với tôi......" Đôi mắt màu lam thâm thúy lạnh như băng hiện lên chút tình cảm ấm áp.
Lại là vẻ mặt nhớ nhung này!
Lộ Đắc nhíu chặt mày, bật hỏi: "Người kia là ai? Người yêu của anh?"
Hắn kinh ngạc nhìn cô, nhanh chóng xây nên bức tường ngăn cách, lãnh đạm trả lời:
"Không phải."
"Không phải người yêu? Vậy là bạn bè?" Cô gặng hỏi.
"Cũng không phải!" Hắn hơi tức giận, biến sắc.
Thiên Toàn là gì của hắn? Ngay chính hắn cũng không rõ, cảm giác của hắn với Thiên Toàn là một loại hỗn hợp gồm ngưỡng mộ, tán thưởng và thích, nhưng thái độ của Thiên Toàn với hắn lại chỉ là thành viên cùng nhóm bình thường, có lẽ trong cảm nhận của Thiên Toàn, phân lượng của hắn còn thua xa Khai Dương.
Cho nên, bọn họ không thể coi là bạn, căn bản không thể nào......
Vẻ mặt của hắn từ giận dữ chuyển sang chỉ còn khó chịu.
Không phải bạn bè? Cũng không phải người yêu? Còn lâu ấy! Nhìn vẻ mặt hắn, tựa như đang che dấu tình cảm gì đó trong lòng, cô có thể khẳng định, hắn đang nghĩ đến người trong lòng mình!
Suy nghĩ này vừa vụt qua óc, ngực cô như bị lửa xẹt nhẹ qua, vừa nóng vừa đau.
Cô đột nhiên kinh hãi, có mỗi chuyện nhỏ này mà cô đã ghen tị.
Ghen tị với người chiếm cứ đầu óc Địch Kiếm Hoài, ghen tị người có thể làm hắn trở nên ôn hòa!
Người kia rốt cuộc là ai?
Cô rất muốn biết.
Một tiếp viên hàng không tóc vàng xinh đẹp tới phục vụ cơm, tươi cười nói với Địch Kiếm Hoài: "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ăn bít tết hay gà quay?"
"Bít tết." Địch Kiếm Hoài ngồi thẳng dậy, hạ bàn ăn được gắn ở lưng ghế trước mặt xuống.
Cô tiếp viên đặt đồ ăn lên bàn, lại hỏi: "Ngài còn muốn rượu hay đồ uống không ạ?"
"Cho tôi một ly sâm banh."
"Vâng." Cô tiếp viên rót một ly sâm banh, rồi lại vừa nhiệt tình vừa lịch sự nói: "Còn cần phục vụ gì, xin cứ nói, không cần khách khí."
"Cám ơn, đủ rồi." Địch Kiếm Hoài ngẩng đầu cười cười với cô.
Nụ cười câu hồn đoạt phách làm cô tiếp viên đỏ ửng đôi má, rốt cuộc không nhịn nổi, hưng phấn ghé sát hắn hơn, thấp giọng hỏi: "Có...... Có thể bắt tay anh chứ? Địch tiên sinh."
Địch Kiếm Hoài ngẩn ra, không nói thêm nữa, nhấc tay nắm chặt tay cô.
Hắn thường gặp mấy vụ này, cũng không coi là ngạc nhiên.
"Anh vẫn là thần tượng của tôi, Địch tiên sinh, có thể gặp anh trên chuyến bay này thật quá tốt......" Cô tiếp viên nồng nhiệt nói, không muốn buông tay hắn chút nào.
"Thế sao?" Hắn nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy! Có mơ tôi cũng không nghĩ là có thể đối mặt nói chuyện với anh, tôi thật sự rất vui......" Cô tiếp viên liến thoắng, niềm vui trong mắt cháy hừng hực.
Địch Kiếm Hoài cau mày, nhưng chưa tỏ thái độ gì, mà Lộ Đắc luôn ngồi cạnh nhìn chằm chằm đã nhịn không nổi. Cô trừng mắt nhìn cô tiếp viên kia, cảm thấy vô cùng khó chịu với việc cô ta bắt chặt tay rõ lâu với Địch Kiếm Hoài.
"Tiểu thư, cô muốn nắm bao lâu? Không định phục vụ hành khách khác sao?" Cô lạnh lùng nhắc nhở. Cô ngồi gần lối đi hơn, vậy mà cô ta không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, với vào trong cười nói cùng Địch Kiếm Hoài ngồi gần cửa sổ, trông rõ háo sắc, nhìn mà phát ghét.
Cô tiếp viên tức giận buông tay Địch Kiếm Hoài, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: "Vậy xin hỏi tiểu thư muốn ăn gì? Bít tết hay gà quay?"
"Có cá không? Tôi thích cá." Cô cố ý làm khó.
"Thực xin lỗi, chúng tôi chỉ cung cấp thịt gà và thịt bò." Giọng cô tiếp viên không còn quá khách khí.
"Vậy chút bít tết cũng được." Cô cười ngây thơ, lại nói: "Đúng rồi, tôi muốn một ly rượu vang đỏ."
"Vị thành niên không thể uống rượu, thưa tiểu thư." Giọng cô tiếp viên có phần châm chọc.
"Ai nói tôi là vị thành niên? Địch, nói cho cô ấy biết em bao nhiêu tuổi!" Cô kéo tay Địch
Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài đang chờ xem kịch vui, vừa ăn vừa nói: "Mười chín tuổi."
"Nghe thấy chưa?" Cô hừ hừ.
Mặt cô tiếp viên có chút khó coi, đặt cơm, bít tết và một ly rượu vang đỏ lên bàn.
Lộ Đắc định đỡ lấy, nhưng lại tuột tay làm bàn ăn nghiêng về một bên, nắp hộp cơm bung ra, đồ ăn bên trong liền đổ ra, hai chân cô tiếp viên bị bắn đầy nước sốt.
"Ối chao!" Cô tiếp viên sợ hãi kêu lên.
"A! Thật xin lỗi, cứ khi tâm trạng không tốt là tay tôi lại mất sức." Nói xong cô cúi người nhặt cái ly lên, sau đó hắt toàn bộ rượu sót lại trong ly vào váy cô tiếp viên.
"Này!" Cô tiếp viên sững sờ nhìn Lộ Đắc, tinh tường phát hiện trong mắt cô lóe ánh sáng đùa cợt.
"Ôi, tệ quá đi! Ngay cả rượu cũng không uống được!" Cô tiếc hận, lấy tay làm thành hình cái ly trong khoảng không.
"Con quỷ sứ này......" Cô tiếp viên giận đến mức mặt nhăn nhúm, nhưng Địch Kiếm Hoài đang ngồi đây, cô ta chỉ có thể kìm chế tất cả giận dữ.
"Gì cơ? Cô mắng tôi? Hóa ra tác phong phục vụ của hãng này kém như vậy! Tôi phải khiếu nại với ban quản lí, bảo họ có nhân viên vừa thấy giai đẹp đã nhìn chằm chằm rõ háo sắc......" Lộ Đắc nhăn mày trợn mắt nhìn cô ta.
"Cô nói gì?" Cô tiếp viên vô cùng tức giận, lửa giận như sắp nổ tung.
"Có việc gì vậy?" Trưởng khoang hành khách đi tới, kinh ngạc hỏi.
Cô tiếp viên chưa kịp mở miệng, Lộ Đắc đã bật khóc trước.
"Hu hu...... Cô ấy chỉ tiếp đãi hành khách nam là tốt thôi, đối xử với tôi thì rất hung dữ...... Nói tôi cố ý làm đổ bàn ăn, hu hu......" Hai mắt cô đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, trông rất đáng thương.
"Không phải vậy......" Cô tiếp viên định giải thích, nhưng trưởng khoang hành khách đã sa sầm mặt, nghiêm khắc nhìn cô.
"Vào trong chuẩn bị, ở đây không cần cô phục vụ." Trưởng khoang hành khách quát.
"Tổ trưởng......"
"Đi vào, việc kỉ luật chờ hết chuyến bay rồi nói." Trưởng khoang hành khách không để cô ta nói gì nữa.
"Tôi đói quá!" Lộ Đắc đáng thương xen mồm.
"Vâng, tôi lập tức chuẩn bị một phần cơm mới cho quý khách." Trưởng khoang hành khách áy náy nói, rồi lôi cô tiếp viên kia về phòng nghỉ nhân viên.
Cô nàng tiếp viên không cam lòng, vừa đi vừa liên tiếp quay đầu, oán hận trừng mắt với Lộ Đắc, Lộ Đắc thì dáng vẻ đầy thắng lợi, lau mấy giọt nước mắt giả dối trên mặt đi, cười hì hì làm mặt quỷ với cô ta.
"Cô xấu tính thật." Địch Kiếm Hoài không nhịn được nở nụ cười, ngay từ đầu hắn đã biết, cô tiếp viên kia mà đắc tội con quỷ nhỏ tinh quái Lộ Đắc thì chỉ chuốc khổ vào thân thôi.
"Cảnh cáo chút thôi mà." Lộ Đắc nhún nhún vai.
Dám đấu với cô? Cô nàng tiếp viên hàng không kia thật không biết lượng sức mình.
"Vì cô ta không để ý đến cô?"
"Không! Là vì cô ta cứ nhìn chằm chằm anh, chỉ cần người nào nhìn anh quá ba giây, đều là tình địch của em." Cô nói thật.
"Cô quá cường điệu rồi chăng? Tôi cũng đâu phải của cô." Hắn cười một tiếng, cúi đầu uống sâm banh.
Lộ Đắc nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của hắn, khóe miệng từ từ hiện lên nụ cười chỉ chính cô mới hiểu.
Anh sẽ là của em, hơn nữa cũng sắp rồi......
Lòng cô nói với hắn.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |