Ngoại truyện - Khách mời phía sau sân khấu
| ← Ch.63 | Ch.65 → |
Nghe những lời nói đầy tính bất mãn của Chu Duật Lễ, Lạc Thi quay lưng về phía anh, không nhịn được mà mím môi cười trộm.
Anh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô gái nhỏ trong lòng, bèn xoay người cô lại. Thấy được nụ cười trên mặt cô, anh đưa tay nhéo má cô, giả vờ lạnh lùng: "Hay lắm, còn dám lén cười sau lưng anh? Bây giờ cũng học được cách trêu anh rồi, hư rồi phải không?"
"Đều là học từ anh đó." Lạc Thi thấy có lợi thì thôi, bất mãn bĩu môi."Sao anh lại véo má em, ghét quá đi."
"Thích véo đấy." Anh cúi người, thuận thế 𝖍ô●п nhẹ lên môi cô."Nhưng anh thật sự không đói. Ngoan, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ sớm nhé?"
Cô vội nói: "Nhưng em tắm rồi mà."
"Thì sao?" Anh làm như không nghe thấy, trực tiếp đưa tay bế chú mèo trong lòng cô đặt sang một bên."Em bỏ nó ra trước đã."
"Lễ Vật" rời khỏi vòng tay ấm áp, bất mãn kêu một tiếng.
Anh liếc nó một cái, cười khẩy: "Mày tự đi mà ngủ đi. Vợ tao mà mày cũng ôm đến nghiện rồi phải không?"
Thấy Chu Duật Lễ mặt lạnh tanh nói chuyện với một con mèo, Lạc Thi vui đến mức cười cong cả mắt, kéo tay anh hỏi: "Chu Duật Lễ, việc gì anh phải tranh giành sự yêu thương với một con mèo chứ?"
"Nó ôm em lâu như vậy rồi, giờ nên đến lượt anh." Một tay anh bế bổng cô lên, đi về phía phòng tắm, giọng nói đầy ẩn ý: "Hơn nữa, hậu quả của việc anh ghen rất đáng sợ. Lát nữa em phải ráng chịu đấy."
Nghe lời anh nói, cô giật mình, không thể không bám lấy vai anh: "Em đã nói là em tắm rồi! Thật đó! Anh mau thả em xuống!"
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh vui vẻ bật cười trầm thấp: "Vậy thì em nhìn anh tắm."
Rất nhanh sau đó, Lạc Thi đã hối hận vì mấy giây do dự của mình.
Cô... lại phải tắm thêm một lần nữa.
Là bị é●p 𝒷ⓤ●ộ●c.
Trong phòng tắm, hơi nước mịt mù, hơi nóng bốc lên. Một dấu tay in hằn trên tấm kính mờ. Toàn thân Lạc Thi ướt đẫm, cô bị anh ôm lấy từ phía sau, không nhịn được mà nức nở mắng: "Chu Duật Lễ, anh là Đ* c*m th*."
Anh không hề tức giận, ngược lại còn bật cười, thậm chí còn thản nhiên "Ừm" một tiếng thừa nhận. Cuối cùng, anh lại chậm rãi, tiếp tục màn dày vò của mình."Bảo bối cứ mắng tiếp đi, bây giờ anh đang hưng phấn lắm."
"..."
Đúng là Đ* c*m th*.
Cô thật sự bắt đầu nghi ngờ anh có sở thích đặc biệt nào đó.
Cô hoàn toàn không còn cơ hội để nói, những âm thanh phát ra cũng trở nên rời rạc. Đến cuối cùng, cô gần như đứng không vững, sắp ngã quỵ xuống sàn phòng tắm, lại bị anh vớt lên ôm chặt. Giữa những cơn sóng tình dập dềnh, cô cứ ngỡ ra khỏi phòng tắm là sẽ kết thúc, nhưng dây áo ngủ bằng ren trên vai lại bị anh vươn tay khều ra.
Giọng anh khàn đặc: "Vẫn chưa xong đâu."
"..." Lạc Thi thật sự sắp ngất đi rồi.
Cuối cùng, từ cửa sổ sát đất đến sofa, thậm chí là cả bên cạnh bàn bếp, nơi nào họ cũng làm qua.
...
Ngày hôm sau tan làm, Lạc Thi đi thang máy lên tầng của Chu Duật Lễ để tìm anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy len dệt kim màu be cổ cao, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng ren bằng len cashmere. Tóc được búi thấp, vài lọn tóc mai buông lơi, trông vừa dịu dàng lại vừa thanh tú. Thực ra, cô không thích mặc đồ cổ cao cho lắm, nhưng khổ nỗi tối qua quá nồng nhiệt, anh để lại không ít dấu vết, khiến cô cả ngày hôm nay cứ phải vô thức kéo cổ áo che che đậy đậy.
"Ting—"
Cô vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy Chu Duật Lễ mặt lạnh như tiền đẩy cửa từ phòng họp đi ra. Tưởng Hồi theo sát phía sau, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Hồi báo cáo với tốc độ cực nhanh: "Chúng ta đã đưa ra đề nghị thu mua với công ty bên kia, cam kết sẽ không chia tách hay tái cơ cấu. Bên Quan thị cũng đã tham gia đấu giá, hôm nay Quan
Tuân còn gọi điện đến văn phòng, nói rằng..."
Chu Duật Lễ nhíu mày: "Có gì cứ nói thẳng, do dự cái gì?"
"Anh ta hỏi khi nào sếp sẽ rút lui khỏi cuộc đấu giá, đừng làm mọi chuyện trở nên quá khó coi." Tưởng Hồi cúi đầu.
Anh nghe xong mặt không biểu cảm gì mà gật đầu: "Rút lui? Được thôi. Trả lời cậu ta, điều kiện của tôi là sau khi Quan thị hoàn tất việc thu mua, phải bán lại công ty dược phẩm AI ở khu vực Đồng bằng sông Dương Tử và Vùng Vịnh Lớn cho Chu thị với giá thấp. Nếu không, kế hoạch chia tách tái cơ cấu của cậu ta, tôi sẽ bỏ phiếu chống."
"Tôi hiểu rồi." Tưởng Hồi nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Gần đây sau khi Đường tổng rời khỏi Chu thị để thành lập công ty riêng, đã kéo theo một số nhân viên cốt cán. Tầng lớp cơ sở cũng có chút... mấy người họ hàng xa của sếp cũng có vẻ không ngồi yên được nữa."
"Họ hàng xa? Ngược lại cậu đã nhắc nhở tôi." Anh nói một cách thong thả."Nếu họ đã không ngồi yên được thì đừng ngồi nữa. Lôi hết danh sách mấy kẻ ăn bám, có 𝐪𝖚🅰️*𝓃 𝒽*ệ trong nội bộ tập đoàn ra cho tôi. Chuyển đến trụ sở chính sửa máy in hoặc khiêng bình nước, hoặc là dựa theo hợp đồng mà sa thải. Để họ tự chọn, bây giờ đi hỏi ngay đi."
Tưởng Hồi thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho những người đó, gật đầu nhận lệnh: "Vâng."
Lạc Thi đứng một bên nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy không khí có chút nặng nề, khí chất của Chu Duật Lễ cũng vô cùng lạnh lẽo. Cô do dự một chút, vẫn là đợi lúc anh định quay đầu về văn phòng thì nhẹ nhàng gọi: "Chu Duật Lễ?"
Tưởng Hồi là người đầu tiên chú ý đến cô, anh ta gật đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Và khi nhìn thấy Lạc Thi xuất hiện, đôi mày vốn sắc lạnh của Chu Duật Lễ bỗng chốc dịu đi rất nhiều. Anh vươn tay về phía cô, giọng nói cũng ấm áp hơn: "Em không đi ăn với bạn à?"
"Tối nay Joey và mọi người muốn đi quán bar, em không muốn đi." Cô bước tới khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn, đưa tay vuốt nhẹ đôi mày vẫn còn hơi nhíu lại của anh."Em biết anh rất bận, nhưng thời gian ăn một bữa cơm vẫn có chứ? Chúng ta xuống lầu tìm một chỗ nào đó nhé?"
Thấy anh không nói gì, cô lại lay lay tay anh, giọng mềm đi: "Anh đừng lạnh mặt nữa mà. Mấy hôm trước em đi chùa với ông nội, có xin cho anh lá bùa sự nghiệp đó, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi. Lát nữa ăn xong chúng ta đi mua thêm một phần chè, chè xoài bột báng được không?"
Nghe những lời an ủi có chút vụng về của cô, mọi phiền muộn trong lòng anh nhanh chóng tan biến. Anh cong môi: "Được, nghe lời vợ hết."
Hai người tìm một quán nhỏ gần đó ăn mì xe đẩy, rồi lại mua thêm một phần chè mang về văn phòng.
Sau đó, anh tiếp tục hoàn thành nốt công việc, còn cô thì ngồi một bên, yên tĩnh vừa uống chè vừa đợi anh. Thời gian bất tri bất giác trôi đi, đến lúc anh xử lý xong công việc trên tay đã gần mười giờ tối. Anh nhìn ra sofa, cô gái nhỏ không biết từ lúc nào đã dựa vào đó ngủ thiếp đi.
Anh ngắm nhìn gương mặt say ngủ yên tĩnh của cô một lúc, rồi mới bước tới, cúi người đắp chăn cho cô.
Cô ngủ rất nông, lập tức tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, theo bản năng đưa tay đòi anh ôm: "Ừm, anh xong việc rồi ạ? Chúng ta về nhà nhé?"
Anh rất thích dáng vẻ ỷ lại này của cô, cũng rất thích nghe từ "về nhà" từ miệng cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh, rồi thuận thế bế cô ngồi lên đùi mình, đưa tay vén lọn tóc quăn của cô ra sau tai, đầu ngón tay lại dịu dàng lướt qua đuôi mắt cô."Ừm, bận đến quên cả thời gian. Buồn ngủ rồi phải không? Lần sau đừng đợi anh nữa."
Cô dựa vào lòng anh, nắm lấy tay anh: "Không sao, em chỉ muốn cùng anh về nhà thôi. Anh không muốn em đợi sao?"
Cách ăn mặc của cô bây giờ so với ba năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều. Chiếc váy len dệt kim ôm sát cũng tôn lên những đ*ườ*𝖓*🌀 𝒸*0n*🌀 tuyệt đẹp, gương mặt còn chút ngây thơ cũng đã phai đi nét non nớt.
Điều duy nhất không thay đổi, chính là sự ỷ lại của cô dành cho anh.
Nhìn dáng vẻ của cô, trái tim anh mềm nhũn ra. Anh cúi xuống nhìn cô đầy dịu dàng, rồi không nhịn được mà ♓·ô·n lên trán cô."Sao lại ngoan như vậy? Không phải anh không muốn em đợi, mà là sợ em một mình buồn chán."
Cô cũng ngẩng đầu lên, ♓ô_𝐧 lên khóe môi anh, giọng mề.𝐦 ɱạ.❗: "Em nhìn anh làm việc cũng không thấy chán, còn có thể chơi điện thoại mà. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."
"...Ừm." Anh ôm cô, khẽ đáp một tiếng.
Mấy giây sau, Lạc Thi mới cảm nhận được có gì đó không đúng. Cô có chút không thể tin nổi mà nhìn anh, hàng mi 𝖗-𝖚-ռ rẩ-𝓎: "Sao anh lại có nhiều tinh lực như vậy?"
Hơi thở của anh trở nên có chút nặng nề, mắt dán chặt vào gương mặt cô. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng cũng thuận thế cách lớp vải len mà phủ lên, thậm chí còn như nhào bột mà nhào nặn một cái."Làm việc xong không nên thư giãn một chút chứ"
Sự thay đổi trên mặt cô đều bị anh thu hết vào mắt. Cô vừa e thẹn lại vừa táo bạo, gò má cũng ửng hồng. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, cô vẫn có sức hấp dẫn chí mạng đối với anh. Đặc biệt là đôi mắt trong veo như đá bạc kia, lúc nào cũng chuyên chú nhìn một mình anh, từ đầu đến cuối luôn chứa đựng sự quyến luyến và yêu thương.
Bây giờ cả tầng lầu này chắc chỉ còn vài người, văn phòng cách âm cũng rất tốt.
Chu Duật Lễ cảm thấy nếu anh còn có thể giữ mình trong sạch được nữa thì thật sự hết thuốc chữa rồi. Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên những ý nghĩ xấu xa, đầy tính chiếm hữu và nó đã chiếm thế thượng phong.
Anh không chút do dự nữa, trực tiếp bế cô, giữ lấy gáy cô, ⓗô.𝖓 lên đôi môi ⓜề_〽️ 〽️ạ_ℹ️, từng chút một quyến luyến m*t lấy. Tay cũng không yên mà bao trọn lấy khối ngọc trắng ấm áp, ɱ.ề.〽️ 〽️ạ.ı x** n*n.
Cô nhanh chóng mềm nhũn trong lòng anh, đón nhận nụ 𝖍ô_𝖓 ngày càng mãnh liệt, ý chí cũng nhanh chóng bị anh dẫn dắt. Cho đến khi nghe thấy tiếng "tách" nhỏ của chiếc móc cài được mở ra, cô mới đưa tay ấn lên vai anh, hơi 𝐭♓.ở 𝖍ổ.𝓃 ♓ể.𝓃 mà thấp giọng nhắc nhở: "Anh đừng quậy nữa, đây là văn phòng đó."
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Sợ gì chứ, không có ai vào đâu."
"Nếu thật sự lo lắng, " anh lại ♓_ô_𝓃 xuống, nuốt trọn những lời còn lại của cô, "em chỉ cần nhỏ tiếng một chút là được."
...
Hồng Kông vào đông, cũng bước vào tháng Giáng Sinh.
Các trung tâm thương mại và khách sạn lớn trên toàn Hồng Kông đã dựng những cây thông Noel khổng lồ lộng lẫy. Phố Lee Tung cũng sáng rực với những dải đèn Giáng Sinh lấp lánh, và màn trình diễn pháo hoa mùa đông trên cảng Victoria cũng sắp diễn ra.
Đồng thời, cuộc thi Violin Quốc tế "Kim Huyền" mà Lạc Thi đã chuẩn bị từ lâu cũng chính thức khai mạc.
"Kim Huyền" luôn là giải thưởng violin danh giá nhất tại Hồng Kông. Sau nhiều tháng luyện tập, Lạc Thi lại lần nữa trở thành một trong số ít những thí sinh nữ đại lục lọt vào vòng chung kết, đồng thời cũng là thí sinh nhỏ tuổi nhất.
Trước khi công bố danh sách chung kết, giới chuyên môn đều tò mò về "con ngựa ô" Lạc Thi này, người gần như đã thuận buồm xuôi gió mà tiến vào vòng chung kết của một cuộc thi quốc tế lớn như vậy. Sau khi xem phần giới thiệu cá nhân của cô, họ lại càng kinh ngạc.
Dàn nhạc Phác Ngọc - Iris, Lạc Thi.
Giáo viên hướng dẫn: Bùi Du.
Bất kể là dàn nhạc hay giáo viên hướng dẫn, danh tiếng nào cũng đủ để gây chú ý. Trước đây, Lạc Thi chỉ tham gia biểu diễn cùng dàn nhạc, đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc thi cá nhân sau khi hồi phục.
Chung kết được chia làm hai vòng. Vòng đầu tiên là chọn một trong những bản nhạc thiên về kỹ thuật trong danh sách các nhà soạn nhạc do ban tổ chức đưa ra; vòng thứ hai là tùy chọn một chương đầu hoặc chương hai, ba của một bản concerto, có piano đệm; cuối cùng là một bản capriccio do cuộc thi chỉ định.
Trong vòng đầu, Lạc Thi vẫn chọn một bản nhạc của Paganini. Vòng thứ hai, cô biểu diễn bản "Concerto cho Violin cung Rê trưởng" của Brahms, một tác phẩm tràn đầy hơi thở đồng quê và phong cách Hungary.
Trước khi lên sân khấu, cô ở trong phòng nghỉ kéo các thang âm. Nhiệt độ mùa đông khá thấp, các ngón tay cần được khởi động để tăng cường sức mạnh cơ bắp.
Lúc này, Bùi Du nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng yên không làm phiền cô. Bà lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang nhắm mắt chìm đắm trong tiếng đàn. Bình thường trông cô hiền lành, dịu dàng là thế, nhưng chỉ cần cầm cây vĩ và cây đàn lên là lại hoàn toàn biến thành một người khác. Bùi Du nhất thời có chút ngẩn ngơ, bà lại nhớ đến dáng vẻ luyện đàn thời trẻ của mình, cũng luôn đầy nhiệt huyết và say mê như vậy.
Đôi mày của cô gái trước mặt chau lại đầy nghiêm túc, và quan trọng nhất, cây vĩ đang được giữ bởi bàn tay trái của cô.
Thang âm cuối cùng kết thúc, Lạc Thi mở mắt ra mới phát hiện Bùi Du đã vào. Nụ cười hiền dịu thường ngày lại hiện trên môi cô: "Thưa cô."
Ngoài thân phận là mẹ của Chu Duật Lễ, Bùi Du còn là người cô giáo, là người đã phát hiện ra tài năng của cô. Tại cuộc thi ở Paris năm đó, bà đã nhận xét về cô: "Khả năng biểu đạt âm nhạc rất mạnh mẽ, phong cách cá nhân đậm nét nhưng có phần nóng vội, và chưa đủ hòa hợp với dàn nhạc." Sau này, bà đã đích thân chỉ dạy, truyền lại cho cô những kinh nghiệm quý báu tích lũy qua nhiều năm.
Ánh mắt bà dừng lại trên cổ tay trái của Lạc Thi, bà khẽ cười: "Em đã quyết định rồi sao?"
Lạc Thi ngẩn ra một lúc mới hiểu bà đang hỏi gì. Cô không chút do dự, gật đầu một cách nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết."Vâng, em đã quyết định rồi ạ."
"Những người tham gia cuộc thi hôm nay đều là những nghệ sĩ violin hàng đầu trong nước, và đa số họ cũng giống như em, vừa có tài năng thiên bẩm, vừa khổ luyện nhiều năm. Tại buổi biểu diễn còn có rất nhiều nhà báo và truyền thông chuyên nghiệp. Lần này, nếu em có bất kỳ sai sót lớn nào trên sân khấu, với tư cách là thành viên mới của Phác Ngọc, em rất có thể sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió." Bùi Du nói một cách thong thả."Miệng lưỡi của những người trong ngành này, không hề thua kém giới giải trí đâu. Em đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
"Em hiểu ạ." Cô vẫn mỉm cười, cúi xuống nhìn cây violin mà Chu Duật Lễ đã tặng."Cây đàn này chứa đựng rất nhiều hy vọng, em sẽ dùng nó để đạt được thành tích tốt, em sẽ không làm Phác Ngọc và cô phải thất vọng."
Bùi Du đương nhiên cũng biết lai lịch của cây đàn này, bà nói tiếp: "Chỉ cần không phụ lòng chính mình là được, không có gì gọi là thất vọng cả. Ngoài danh hiệu thành viên của Phác Ngọc ra..."
Bà đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Lạc Thi, chậm rãi nói— "Lạc Thi, em phải để họ biết đến tên của em."
Câu nói cuối cùng của bà, giống như một con chuồn chuồn lướt qua mặt hồ trong tim cô, nhẹ nhàng gợn lên những con sóng lăn tăn.
Hai người phụ nữ cùng yêu violin, vào khoảnh khắc này, đã tìm thấy sự đồng điệu.
...
Vòng chung kết đầu tiên bắt đầu. Khán giả bên dưới đều im lặng, chăm chú nhìn thí sinh tiếp theo bước lên sân khấu.
Họ thấy một cô gái với dáng vẻ ngọt ngào, dịu dàng trong chiếc váy lụa sa tanh trắng chậm rãi bước lên sân khấu. Sau khi cúi chào, cô từ từ đặt cây đàn lên... vai phải của mình.
Bản nhạc kinh điển của Paganini lại lần nữa vang lên.
Lúc này, có người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc xì xào: "Sao cô ấy lại dùng tay trái? Là người thuận tay trái sao?"
"Tôi biết cô ấy, thành viên mới của Dàn nhạc Phác Ngọc, học trò cưng của Bùi Du. Nhưng lần trước tôi xem Phác Ngọc biểu diễn, cũng không thấy cô ấy thuận tay trái mà." Có người nói theo.
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, một giọng nam trầm lạnh đột nhiên vang lên, nhàn nhạt nói: "Cô ấy tên là Lạc Thi."
Tên cô ấy là Lạc Thi.
Trước hết cô phải là chính mình, sau đó mới đến những danh xưng kia.
...
Vòng thi đầu tiên kết thúc, phần trình diễn của Lạc Thi có thể nói là hoàn hảo như nước chảy mây trôi. Tốc độ kéo vĩ bằng tay trái không chỉ nhanh hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, mà thậm chí còn không có một nốt lỗi hay một sai sót nhỏ nào. Cô hoàn toàn đắm chìm trong bản độc tấu, truyền tải trọn vẹn cảm xúc của tác phẩm. Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nhìn khán giả ngồi kín khán phòng, đầu óc có chút trống rỗng.
Không một tiếng động, cũng không có ai vỗ tay cho cô.
Lạc Thi đột nhiên có chút căng thẳng, ş●1●ế●† ↪️𝒽●ặ●t cây vĩ trong tay.
Mãi cho đến khi có một người đi đầu, vỗ tay thật mạnh. Dần dần, ngày càng có nhiều tràng pháo tay vang lên, từng đợt từng đợt như thủy triều ập về phía cô.
Vòng thi thứ hai, cô vẫn thể hiện xuất sắc.
Cuối cùng, cô đã giành được giải thưởng "Kim Huyền".
Khi nhận giải, một nghệ sĩ violin nữ rất nổi tiếng trong ngành đã trao chiếc cúp vàng vào tay cô, ôm cô một cái và nói: "Cố gắng lên, Cô rất coi trọng em."
Lạc Thi gật đầu, nhìn chiếc cúp trong tay, hàng mi cô khẽ ươn ướt.
Vào lúc không ai để ý, cô rất nhẹ nhàng mà v**t v* vết sẹo đã mờ đi trên cổ tay phải của mình. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn dùng tay phải để chơi đàn, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải đổi sang tay trái. Nhưng từ hôm nay trở đi, cô sẽ dùng tay trái của mình để tiếp tục chứng minh, rằng cô vẫn có thể viết tiếp cuộc đời âm nhạc của riêng mình.
Sau cuộc thi, khi nhận phỏng vấn, cô đã rất tự tin mà nhìn vào ống kính, nói ra tên của mình. Khi phát biểu cảm nghĩ, cô đã bỏ qua vết thương ở tay và những cay đắng trong những năm qua, vẫn mỉm cười cảm ơn gia đình, bạn bè và người yêu.
Cuối cùng, cô nhắc đến một người: "Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người, cảm ơn 'cô ấy' đã kiên trì đến cùng. Tôi cũng tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn, sẽ đi được xa hơn."
Người cô cảm ơn không phải ai khác, mà chính là bản thân mình của quá khứ.
Nếu không phải nhờ vào lòng nhiệt huyết với violin và những ngày tháng luyện tập với cường độ cao, cô đã không thể vượt qua nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vì vết thương để một lần nữa đứng trên sân khấu lớn như vậy.
Trước khi cô rời đi, một nhà báo đã không nhịn được mà hỏi: "Vừa rồi nghe cô Lạc cảm ơn một quý ông, có phải là đang nói đến ngài Chu Duật Lễ không ạ? Chúng tôi cũng biết hai vị đã đính ⓗô_𝐧 một cách kín đáo, vậy hôm nay ngài ấy có đến xem cô thi đấu không?"
Nghe câu hỏi, Lạc Thi nhanh chóng nghĩ đến người đã vỗ tay đầu tiên.
Cô cúi hàng mi dài, rồi lại nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng trả lời: "Có, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
Cách đó không xa, Bùi Du và Chu Duật Lễ đứng một bên nghe cô trả lời phỏng vấn.
Bùi Du liếc nhìn vẻ mặt của Chu Duật Lễ lúc này. Anh luôn chăm chú nhìn Lạc Thi đang tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu, trên mặt anh mang theo nụ cười, nhưng đôi mày lại hơi nhíu lại, trong mắt chứa đầy sự đau lòng. Sau khi nghe câu trả lời của cô, anh lại cúi đầu, bật ra một nụ cười không thành tiếng.
Những góc cạnh trên người anh, dường như cũng vào khoảnh khắc này mà hoàn toàn được mài phẳng.
...
Sau cuộc thi, Lạc Thi và Chu Duật Lễ lái xe đến điểm hẹn, bắt đầu buổi hẹn hò Giáng Sinh thứ hai của họ.
Phố Lee Tung ngập tràn không khí Giáng Sinh. Những bông tuyết và ngôi sao lấp lánh được treo khắp con phố, những chuỗi đèn li ti cũng quấn quanh những hàng cây ven đường. Rất nhiều du khách đã đến Hồng Kông vào ngày này, để chờ một trận tuyết trong một thành phố không có tuyết rơi.
Khi họ đi đến khu trung tâm, những "bông tuyết" đột nhiên lất phất rơi xuống.
Thực ra đây không phải là tuyết thật, mà là màn trình diễn tuyết rơi hàng năm của Phố Lee Tung, chỉ là những bông tuyết nhân tạo làm từ bọt xà phòng, kéo dài hơn mười phút.
Lạc Thi nhìn thấy cảnh này cô lập tức trở nên vô cùng vui vẻ. Cô ngẩng gương mặt trắng sứ lên nhìn những bông tuyết đang rơi, đưa tay ra đón lấy, phấn khích nói với anh: "Anh nhìn kìa, tuyết rơi rồi!"
Anh thấy cô cười tít cả mắt, khóe môi cũng cong lên thành một đ*ư*ờ*ⓝ*g ⓒ0𝖓*ɢ dịu dàng.
Trên phố người qua lại tấp nập, họ tay trong tay đi về phía trước. Trai tài gái sắc đứng chung một chỗ luôn thu hút ánh nhìn. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu đen, thân hình cao ráo, trông vừa cao quý lại vừa phi thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng khi nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh.
"Chúng ta chụp ảnh đi?" Lạc Thi lấy điện thoại ra, mở camera, thành thạo dựa vào lòng anh."Chu Duật Lễ, anh nhìn ống kính này."
Anh rất phối hợp mà cúi người xuống. Ngay khoảnh khắc cô sắp nhấn nút chụp, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng 𝒽-ô-𝓃 lên má cô.
Từ chiếc loa của cửa hàng bên cạnh vang lên một bài hát tiếng Anh, anh cảm thấy có một câu hát rất hợp với hoàn cảnh lúc này—
"We've got everything we need tonight."
(Đêm nay, chúng ta đã có tất cả những gì mình cần. )
| ← Ch. 63 | Ch. 65 → |
