Ngoại truyện - Cưng chiều trong lồng son
| ← Ch.62 | Ch.64 → | 
Chu Duật Lễ luôn đặt trải nghiệm của cô lên hàng đầu, mỗi lần như vậy, việc đầu tiên anh làm luôn uuw tiên làm cô hài lòng trước.
Nghe những lời nói đầy tính dẫn dụ của anh, vành tai Lạc Thi cũng п·óⓝ·ℊ 𝖗a·ⓝ lên.
Chỉ là, có ai lại hỏi như vậy chứ.
Cô không tài nào nói ra khỏi miệng được.
Chu Duật Lễ đã hiểu rõ cô như lòng bàn tay, anh nhanh chóng 𝐡ô●ⓝ lên môi cô từng chút một: "Không nói tức là đồng ý rồi nhé?"
Lời vừa dứt, anh đã không thể chờ đợi mà 𝐡.ô.𝖓 xuống, tuần tự từng bước. Trước tiên là ngậm lấy môi cô, tỉ mỉ m*t lấy, rồi lại cạy mở hàm răng ngọc của cô, mạnh mẽ tiến vào, anh càn quét khắp khoang miệng cô.
Nụ 𝐡*ô*𝖓 của anh khiến cô như bị đặt trên ngọn lửa nhỏ, từ từ bị thiêu đốt, rồi lại đột ngột không hề báo trước mà bùng lên đến điểm cực hạn. Sự mạnh mẽ của anh đồng thời lại mang theo một chút dịu dàng đầy mâu thuẫn và nhẫn nại.
Lạc Thi khẽ hé mắt nhìn anh. Anh nhắm mắt, chìm đắm trong nụ 𝖍●ô●𝐧 với cô, nhịp thở có chút nặng nề. Nụ 𝒽*ô*𝖓 dần dần lại rơi xuống bên tai, rồi đến cổ và gáy cô.
Anh quyến luyến ngậm lấy môi cô, không nỡ tạm thời rời đi. Anh đưa tay, dứt khoát cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi trên cùng và cả chiếc đồng hồ lạnh lẽo trên tay.
Thấy anh lại lần nữa cúi xuống trước mặt mình, Lạc Thi đưa tay đẩy nhẹ: "...Đợi đã, em còn chưa tắm."
Mặc dù buổi chiều họ vừa mới từ phòng tắm bước ra.
"Không sao, đợi xong rồi chúng ta cùng tắm." Anh không để ý đến lời nói đang cố gắng làm anh phân tâm của cô, anh không chút do dự mà tuột mảnh vải lụa mỏng manh xuống, treo trên cổ tay mình, rồi cúi đầu.
Cô cứ thế nhìn bàn tay anh vén lớp sa tanh màu trắng ngọc trai mịn màng lên, như thể đang vén chiếc khăn voan của cô dâu, rồi cúi đầu ♓_ô_𝐧 xuống.
Hôn lên nơi chỉ có anh mới có thể chạm tới.
Lạc Thi hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Vì quá thoải mái, cô vô thức muốn giãy giụa lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay. Những đốt ngón tay thon dài của anh lướt dọc theo cổ tay cô lên trên, cuối cùng đan mười ngón tay vào tay cô.
Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm khàn bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Trốn gì chứ? Đừng động."
Toàn bộ quá trình Lạc Thi luôn bị anh giữ chặt tay, anh bắt cô phải mở mắt, phải đón nhận, cùng anh hết lần này đến lần khác chìm đắm trong biển d*c v*ng.
Đến cuối cùng, những giọt nước mắt sinh lý lại lần nữa ứa ra nơi đuôi mắt cô. Lạc Thi khó chịu mà đạ*𝐩 𝖓♓*ẹ anh một cái, lại bị anh nắm lấy cổ chân.
"Chỉ có chút sức này thôi sao? Em đá đi đâu vậy?" Anh cúi xuống nhìn cô, cười khẽ."Bây giờ tính khí không nhỏ đâu nhỉ."
Cô oan ức phàn nàn: "Anh quá đáng thật đấy, vừa rồi em nói muốn ôm, anh cũng không dừng lại..."
"Vừa rồi đúng là không dừng được." Anh dùng một tay bế bổng cô lên rồi lại 𝒽*ô*n lên trán cô, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành."Nhưng anh cũng đâu có nói là không ôm em."
Lạc Thi đã hoàn toàn mệt đến mức rũ người trong lòng anh, bị anh bế vào phòng tắm. Mặc dù vừa rồi cô gần như không hề cử động, toàn bộ quá trình cũng chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Tiếp theo là thời gian hưởng thụ của Chu Duật Lễ. Anh bế cô đặt lên bàn rửa mặt, lại cúi đầu đeo đồ, thản nhiên hỏi: "Vừa rồi không phải em rất thích trốn sao?"
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh xoay người cô lại, không cho phép phản kháng mà mạnh mẽ chiếm lấy cô từ phía sau. Từng tấc một lấp đầy khoảng trống, giống như một chai nước chứa nửa bình, bị ép chặt, rồi lại tràn ra, lặp đi lặp lại.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, mang theo chút ý vị trừng phạt mà ngậm lấy d** tai cô, giọng khàn đặc chất vấn: "Còn trốn nữa không?"
"Em..." Lạc Thi hoàn toàn không có cơ hội trả lời, cô lại bị anh 𝒽ô*ⓝ lấy. Giữa những hơi thở quyện vào nhau, những âm tiết chưa thành lời trong miệng cũng bị va chạm đến vỡ vụn.
Cảm giác bị 𝒽ô-𝖓 đến thiếu dưỡng khí lại một lần nữa bao lấy ý thức vốn đã mong manh của cô.
Chu Duật Lễ ghì chặt lấy cô, bắt đầu một màn day dưa chậm rãi và kiên nhẫn. Giữa hai hàng lông mày anh cũng nhuốm đầy sắc màu d*c v*ng. Anh lại cúi đầu, kề sát bên tai cô thì thầm: "Sao lại 🌜ắ●ⓝ 𝖒ô●ⓘ."
Ngón tay thon dài của anh khép lại, khẽ ấn lên môi cô, rồi lại xấu xa mà trêu chọc đầu lưỡi."Đừng cắn, cũng đừng nhịn. Bảo bối, ở đây chỉ có hai chúng ta, không ai nghe thấy đâu."
Động tác của anh đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, không nhanh không chậm mà hỏi lần nữa: "Biết bây giờ anh muốn nghe gì không?"
Lạc Thi không chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng mà vịn lấy mặt bàn lạnh lẽo tìm điểm tựa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói cũng trở nên lạc đi: "Không biết, Chu Duật Lễ, sao anh có thể xấu xa như vậy..."
"Không phải em rất thích anh như vậy sao?" Bàn tay còn lại của anh nắm lấy khối ngọc dương chi 〽️ề.m 〽️.ạ.ı, chậm rãi x** n*n."Hay là Thi Thi không muốn tiếp tục nữa?"
Nói rồi, anh lại làm bộ như thật sự muốn rời đi. Khi anh khẽ 𝖗-ú-🌴 𝖗-🔼, một sợi tơ bạc óng ánh vương vấn kéo dài, không muốn đứt đoạn.
"—Chồng ơi."
Mãi cho đến khi danh xưng này được cô dùng giọng nói hơi 𝖗●𝐮●𝖓 𝐫●ẩ●ⓨ thốt ra, Chu Duật Lễ mới cúi mắt, hài lòng cong môi."Ngoan, vợ muốn gì, chồng đều sẽ cho em."
...
Cuối cùng khi trở lại giường đã không biết là mấy giờ.
Toàn thân Lạc Thi rã rời, mệt đến mức sắp ngủ thiếp đi, mặc cho anh bế cô đến sofa chứ không phải giường.
Cô sợ đến mức tưởng anh còn muốn tiếp tục, vội vàng ôm lấy anh làm nũng cầu xin: "Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ rồi, chồng ơi chúng ta đi ngủ được không?"
Chu Duật Lễ rất hưởng thụ sự làm nũng và danh xưng này của cô. Anh cười, cúi xuống h*n l*n ch*p m** cô: "Sao Thi Thi lại nũng nịu như vậy?"
Lạc Thi mơ màng hỏi: "Anh không thích sao?"
Anh nhanh chóng trả lời: "Thích."
Thích đến mức anh hoàn toàn không có khả năng chống cự. Chỉ cần cô làm nũng, chỉ cần cô gọi tên anh, anh sẽ lập tức mềm lòng, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này cho cô.
Nhưng trước khi gặp được cô, anh chưa bao giờ cho rằng mình sẽ say đắm một cô gái vừa mề●Ⓜ️ mạ●𝖎 lại vừa dịu dàng đến thế.
Lạc Thi lại lay lay tay anh, nhắm mắt sắp ngủ thiếp đi, cô vẫn cố gắng chống đỡ ý thức cuối cùng nói: "...Em không muốn ngủ sofa đâu."
Anh nghe được lời cô thì không khỏi bật cười: "Sao lại để em ngủ sofa được chứ?"
Anh nhìn Lạc Thi cuộn người trên sofa, dùng mu bàn tay lót dưới mặt ngủ, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Anh định đứng dậy lại bị cô nắm tay không buông, đành phải lại ôm người dỗ dành một lúc."Ngoan, anh thay ga giường rồi chúng ta đi ngủ."
-
Các hoạt động vui chơi trên đảo rất phong phú, có nhiều người rồi cũng vui hơn. Hai người chị em tốt là Diệp
Oanh và Chu Văn Huệ, nên họ còn có bạn chụp ảnh cùng. Mấy người lớn tuổi thì ngồi cùng nhau đánh bài trò chuyện, còn họ thì vui chơi thỏa thích dưới biển.
Bãi biển trên đảo rất sạch sẽ. Họ thoải mái tắm nắng, trên đảo còn mời cả huấn luyện viên lặn chuyên nghiệp đưa họ đi lặn ngắm san hô. Lạc Thi cũng như ý nguyện mà kéo Chu Duật Lễ ra vùng nước cạn chơi lướt ván buồm.
Cuối cùng lên bờ rồi lại cùng nhau đi làm spa, một ngày hoàn toàn không đủ.
Kỳ nghỉ sắp kết thúc, đây là đêm cuối cùng nghỉ dưỡng trên đảo.
Hôm qua Diệp Oanh đã rời đi trước, Chu Văn Huệ và Hứa Đình Thâm cũng phải trở về Paris.
Lạc Thi và Chu Duật Lễ tay trong tay đi dạo trên bãi biển, có chút lơ đãng.
Anh nhìn ra sự khác thường của cô, dừng bước hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Sao em lại ủ rũ thế?"
Lạc Thi có chút buồn bã nói: "Chỉ là cảm thấy mọi người đi rồi tự dưng lại trở nên vắng vẻ quá."
"Không phải anh vẫn luôn ở bên em sao?" Anh kéo người vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lạc Thi nép vào lòng anh, má cọ cọ lên áo anh, nhỏ giọng nói: "Ừm, thật ra còn một lí do nữa là vì ngày mai chúng ta phải về rồi nên em có chút không nỡ."
"Nếu Thi Thi thích, sau này mỗi khi nghỉ lễ chúng ta sẽ đến đây, được không?" Anh cúi mắt chuyên chú nhìn cô, hỏi.
"Được ạ." Cô vội vàng gật đầu."Để 'Lễ Vật' ở chỗ Tưởng Hồi nuôi mấy hôm rồi, không biết nó có nhớ chúng ta không. Ngày mai chúng ta về rồi thì đi đón nó về nhà trước nhé anh."
"Ừm." Anh nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Mấy hôm nay em chơi có vui không?"
Mặc dù anh nhìn ra được cô rất vui, nhưng anh vẫn muốn tự mình nghe cô nói vui.
"Vui ạ." Cô ở trong lòng anh nhìn ra mặt biển vô tận, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh cười rạng rỡ nói."Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã sắp xếp cẩn thận cho em, để em cảm nhận sâu sắc được cảm giác được đặt trong lòng, và được yêu thương hết mực là như thế nào.
Anh nghe xong lại nhướng mày, đưa tay nhéo nhéo má cô."Lại nói cảm ơn với anh? Anh nói bao nhiêu lần rồi không được nói, phải nói—"
"Em biết." Lạc Thi cười mắt cong cong, nhanh chóng tiếp lời anh."Phải nói thích anh, yêu anh."
Anh cúi mắt nhìn cô cười rạng rỡ như hoa, lòng mềm nhũn, vui vẻ cong khóe môi: "Lek lek jyū." (Heo thông minh)
"Ai là heo?"
"Em là, heo thông minh của anh."
Lời anh vừa dứt, cô định trả lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "vút—", ngay sau đó, không hề báo trước, lại có pháo hoa đột nhiên bay lên không trung, bung nở trên bầu trời đêm đen kịt.
Mắt Lạc Thi không thể tin nổi mà hơi mở lớn, từ trong lòng anh nhìn ra bầu trời đêm rực rỡ được thắp sáng, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai cũng được chiếu sáng.
"Sao lại có pháo hoa nữa vậy!" Cô kinh ngạc hỏi."Là anh chuẩn bị sao?"
"Ừm, biết em thích xem, trước khi đi em nên xem thêm một lần nữa." Anh ôm cô trong lòng, cùng cô nhìn lên trời đêm.
Pháo hoa lộng lẫy trên không trung hợp t♓_à𝓃_𝐡 ⓗì𝐧_♓ trái tim. Họ ôm nhau xem hết cả một màn pháo hoa, cho đến khi tia sáng cuối cùng rơi xuống hóa thành bụi, anh lại cúi người nâng mặt cô lên 𝖍ô-ⓝ xuống.
Lòng cô rung động vô cùng, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng kiễng chân ngẩng mặt đáp lại nụ h_ô_𝐧 của anh.
Pháo hoa chỉ là khoảnh khắc, nhưng lại khiến người ta Ⓜ️·ê đ·ắ·m.
Nhưng lúc này, điều khiến cô rung động hơn cả pháo hoa chính là anh. Là mùi hương trên người anh, là nụ ♓·ô·𝐧 của anh, và là trái tim dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng chỉ mở ra với một mình cô.
...
Sau khi từ chuyến du lịch đảo trở về được hai tháng, dưới sự thúc giục của ông nội Lạc Thi và Chu Duật Lễ đã từ căn hộ chuyển đến nhà tân ♓*ô*𝓃 ở vịnh Nước Cạn.
Căn biệt thự độc lập nằm trên con đường ven biển ở đường Nam Loan này trước khi kết hô_𝓃 đã được Chu Duật Lễ đăng ký dưới tên Lạc Thi, cho cô đủ sự tự tin. Biệt thự xung quanh là cây cối um tùm, xanh tươi, tính riêng tư cực tốt, tựa núi nhìn ra biển. Mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là có thể nhìn thấy cảnh biển xanh biếc rộng lớn.
Gần đây Chu thị và Quan thị đang đấu đá quyết liệt, Chu Duật Lễ cũng bận rộn hơn trông thấy. So với trạng thái công việc tương đối thoải mái tự do ở Paris, ở Hồng Kông thì không thể không cuốn vào guồng quay.
Mấy lần Lạc Thi định đợi anh cùng tan làm về nhà, nhưng lại chỉ có một mình cô được tài xế đưa về.
Hôm nay anh có tiệc xã giao, sau khi luyện tập ở đoàn nhạc xong cô cùng Bùi Du đi ăn đồ Thái.
Dù bận rộn đến mấy, anh vẫn sẽ trả lời tin nhắn của cô kịp thời. Đến nơi còn gửi định vị và ảnh cho cô báo cáo: 【Không có người khác giới】
Nhìn thấy tin nhắn ngắn gọn của anh, cô không khỏi bật cười.
Cô vừa tắm xong, bước ra ngoài. Chuyển từ căn hộ nhỏ ấm cúng đến một ngôi nhà lớn, cô vẫn chưa thể quen được. Cảm giác trống trải càng rõ rệt hơn khi gần đây, cô luôn có cảm giác bị ai đó lén lút theo dõi. Mãi cho đến khi hình ảnh của mình xuất hiện trên mặt báo, cô mới biết đó là paparazzi.
Truyền thông Hong Kong luôn có tài giật tít hơn người. Họ thêu dệt nên câu chuyện Chu Duật Lễ một chân đạp hai thuyền, bên này qua lại với Văn Phái San, bên kia lại 🌜*ặ*🅿️ k*è với một cô em gái trẻ tuổi.
Người đầu tiên lên tiếng đính chính lại là Văn Phái San. Cô ấy dùng tài khoản cá nhân của mình, @Văn Phái San ss: Đừng tung tin đồn nữa, chúng tôi chưa bao giờ ở bên nhau.
Ngay sau đó, Chu Duật Lễ đã dẹp yên mọi tin tức hỗn loạn bằng một hành động duy nhất: dùng tài khoản chính thức của tập đoàn Chu thị để đăng thông báo đính ♓ô𝓃*.
Đã rất lâu rồi Lạc Thi không thấy anh tức giận. Nhưng khi anh thấy paparazzi không chỉ chụp được mặt cô mà còn bám riết không buông, cơn giận của anh mới thật sự bùng lên. Mấy hôm trước, anh còn thuê cả một đội vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo cô. Mỗi khi cô đến đoàn nhạc luyện tập, mấy người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen lại răm rắp đứng gác dưới sảnh công ty. Cuối cùng, chính cô cảm thấy quá phô trương, phải nói mãi anh mới đồng ý để họ hành động kín đáo hơn một chút.
Lúc này, một mình cô ôm "Lễ Vật" cuộn tròn trên sofa xem phim. Chú mèo con lim dim ngủ gật trên chiếc váy ngủ của cô, trông vô cùng đáng yêu. Cô bèn chụp một tấm ảnh gửi cho anh, kèm theo dòng tin nhắn: 【Lễ Vật nhớ ba rồi. 】
Chu Duật Lễ trả lời liên tiếp mấy tin nhắn, từ trong câu chữ cũng có thể cảm nhận được giọng điệu có phần bất mãn của anh: 【?】 【Nó nhớ anh làm gì?】 【Chỉ có Lễ Vật thôi sao】 【Còn em thì sao?】
Lạc Thi thấy vậy, như đang dỗ một đứa trẻ mà mỉm cười trả lời: 【Em cũng nhớ mà~ Khi nào anh về nhà vậy?】
Ở đầu kia của bữa tiệc, có người bắt gặp được khoảnh khắc Chu Duật Lễ nhìn vào màn hình điện thoại, và khóe môi anh khẽ cong lên. Cảnh tượng đó khiến người này không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng chỉ vài phút trước, khi bàn chuyện làm ăn, anh vẫn là một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ không cho phép ai nhượng bộ. Vậy mà chỉ một chiếc điện thoại đã có thể khiến anh nở một nụ cười dịu dàng đến thế. Hình ảnh này, thật sự quá đối lập.
Người đó do dự một lúc, vẫn không kìm được tò mò mà hỏi: "Nghe nói gần đây Chu tổng có tin vui, đang trò chuyện với bạn gái à?"
Chu Duật Lễ trả lời tin nhắn xong, ngước mắt lên, thản nhiên sửa lại: "Là vợ."
...
Cuối cùng bữa tiệc đó cũng không kéo dài quá lâu, trên bàn đều là người cùng thế hệ, anh nể mặt mới uống vài ly.
Tưởng Hồi lái xe đưa anh về đến nhà. Trước khi lên lầu, anh còn cố ý đứng ở dưới một lúc cho tan bớt hơi rượu, rồi mới 𝐜ở-ï á-⭕ khoác vắt lên khuỷu tay, từ hầm để xe đi thang máy lên.
Bây giờ đã gần nửa đêm. Nếp sinh hoạt của Lạc Thi vốn rất đều đặn, nên anh nghĩ giờ này chắc cô đã ngoan ngoãn ngủ say.
Không ngờ vừa mở cửa lại thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, không biết đang loay hoay gì trong bếp.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh đứng tại chỗ ngẩn người.
Cảm giác đẩy cửa bước vào và thấy người mình yêu đang ở nhà chờ đợi, thật sự là một niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời. Một cảm xúc 𝖒-ề-ɱ ɱ-ạ-i và ấm áp lại lần nữa lấp đầy trái tim anh, ánh mắt cũng nhanh chóng dịu lại.
"Bảo bối? Anh về rồi."
Nghe thấy tiếng anh, cô nhanh chóng quay lại, rồi chạy một mạch đến nhào vào lòng anh."Mừng anh về nhà!"
Anh vội đưa tay ra định kéo cô sang một bên, bất đắc dĩ cười nói: "Khoan đã, bây giờ trên người anh toàn mùi rượu, lát nữa hãy ôm, được không?"
"Không sao, em không để ý đâu." Cô lại thành thạo rúc vào lòng anh, dụi mũi lên áo khoác vest của anh hít hà.
Anh nhướng mày: "Ngửi gì vậy, không có mùi nước hoa đâu."
Cô nhíu mày, giả vờ hung dữ trừng anh một cái: "Em đâu có ngửi cái đó, em muốn ngửi xem hôm nay anh có uống nhiều rượu không thôi."
"Ừm? Tin tưởng anh như vậy sao?" Anh cúi mắt nhìn cô, không hiểu sao trong lòng lại thoáng chút hụt hẫng.
"Đương nhiên rồi." Cô khẽ hừ một tiếng."Anh hung dữ như vậy, cô gái nào nhìn thấy cũng bị anh dọa chạy mất dép rồi."
"Ừ, chỉ có em là gan to nhất." Anh không nhịn được cười mà trả lời.
Cô lại hỏi anh: "Có mệt không ạ, em có pha cho anh nước mật ong đó!"
"Không mệt." Anh có chút bất ngờ, nhanh chóng cong môi, giọng nói cũng ẩn chứa ý cười."Nhưng cảm ơn vợ."
Lạc Thi vẫn chưa quen lắm với danh xưng này, cô ngại ngùng vùi mặt vào lòng anh. Anh cũng cúi xuống ô.〽️ 𝖘ı.ế.ⓣ lấy cô, cả hai cứ thế 🍳·ц·ấ·ռ 𝐪υý·𝖙 không rời, đứng ôm nhau một lúc lâu ở ngay huyền quan.
Anh 𝒸_ở_❗ á_ⓞ khoác treo lên giá áo bên cạnh, lại dắt cô đến sofa ngồi xuống."Tối nay em ăn gì với 'cô Bùi của em' thế?"
"Gì mà 'cô Bùi của em', mẹ anh mà anh cũng ghen à? Chúng em ăn đồ Thái ạ." Cô nói."Là quán mà mấy hôm trước em muốn đi với anh, nhưng anh đột nhiên bận quá không đi được đó."
Trong lúc nói chuyện, anh lại mặc cho cô như một con bạch tuộc nhỏ ôm lấy eo anh dựa vào.
Chu Duật Lễ lại xoa xoa tóc cô, nói: "Hai hôm nay anh bận quá, không có thời gian ở bên cạnh bảo bối. Là lỗi của anh, được không?"
"Không sao đâu ạ, em cũng bận chuẩn bị cho cuộc thi mà." Lạc Thi chớp mắt trả lời, rồi buông anh ra, cô đi lấy ly nước mật ong đưa cho anh."Anh uống đi này. Em còn mua cả kẹo giải rượu, không biết có tác dụng không nữa."
Chu Duật Lễ nhìn Lạc Thi lại lấy ra một gói kẹo giải rượu trên bàn, còn chu đáo giúp anh bóc vỏ, nghiêm túc nghiên cứu xem nên ăn mấy viên.
Trong thoáng chốc, trái tim anh mềm nhũn. Anh uống vài ngụm hết ly nước mật ong, rồi cứ ngồi yên nhìn cô, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Thấy anh nhướng mày, Lạc Thi lập tức hiểu ý. Cô đưa viên kẹo đến bên môi anh, cười tủm tỉm hỏi: "Sao thế, anh còn cần em đú_т nữa à?"
Chu Duật Lễ ngậm lấy viên kẹo từ tay cô, bật cười khe khẽ: "Hưởng thụ sự quan tâm của vợ, có vấn đề gì sao?"
Lạc Thi ngồi trên sofa, nhìn dáng vẻ lười biếng của anh đang thoải mái ngả người ra sau, trên mặt cũng mang theo ý cười, trông dịu dàng hơn không biết bao nhiêu lần so với dáng vẻ lạnh lùng trước đây. Cô lại đưa tay ôm lấy cổ anh, má cọ cọ lên 𝐧𝖌●ự●𝐜 anh."Vậy ngày mai anh còn bận không?"
"Nhớ anh rồi à?"
"Vâng, đoàn nhạc sắp có buổi biểu diễn, cuộc thi cũng sắp đến rồi, em cũng sắp bận lắm đấy." Lạc Thi ấm ức nhìn anh."Em muốn cùng anh ăn một bữa tối."
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, Chu Duật Lễ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Tối mai anh không có lịch trình. Hai hôm trước không phải em nói muốn đi chợ đêm sao? Anh đưa em đi."
"Thật không ạ?" Mắt Lạc Thi lập tức sáng lên.
"Thật." Anh nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cô, không nhịn được mà cúi đầu bật cười."Có cần phải bất ngờ đến vậy không? Chỉ là đi dạo chợ đêm thôi mà."
"Bởi vì em muốn ăn cà ri cá viên và vi cá giả." Lạc Thi lại lập tức quan tâm hỏi anh."Đúng rồi, anh có đói không? Em nấu cho anh mì Ý sốt cà chua nhé."
"Cái gì?" Anh sững người giây lát.
"Mì Ý sốt cà chua ạ." Cô nghiêm túc nhìn anh."Lần trước em xem anh làm xong, bây giờ em đã hoàn toàn nắm được bí quyết rồi. Trong tủ lạnh còn có tôm và sốt thịt bằm, có thể cho hết vào."
Anh nhướng mày, xác nhận lại lần nữa: "Em nấu cho anh?"
"Đúng vậy, không được sao?" Lạc Thi nhìn ánh mắt đầy bất ngờ của anh, cô biết chắc chắn anh đang nghi ngờ trình độ nấu nướng của mình.
Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Khuya lắm rồi, không cần phiền phức đâu. Tắm rửa rồi chúng ta đi ngủ, được không?"
Lạc Thi im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào anh: "Chu Duật Lễ, có phải anh không muốn ăn mì em nấu không?"
"..."
Anh còn chưa kịp nói, cô đã gật gật đầu, cúi người bế "Lễ Vật" đang nằm trên sofa xem hết cả một màn kịch lên ôm vào lòng, lẩm bẩm: "Không muốn ăn thì thôi. Lễ Vật, đi nào, chúng ta đi ngủ, không cần ba nữa."
Chu Duật Lễ bị dáng vẻ tự biên tự diễn của Lạc Thi chọc cho bật cười. Anh không dám trêu cô nữa, vội vàng đứng dậy từ phía sau ôm người vào lòng, thấp giọng hỏi: "Giận rồi à? Chỉ cần 'Lễ Vật' không cần chồng nữa sao?"
| ← Ch. 62 | Ch. 64 → | 
