Ngoại truyện - Trong một ngày xuân bướm lượn bay
| ← Ch.64 | Ch.66 → | 
Những cơn mưa xuân lất phất rơi, trượt dài theo mái hiên của những tòa kiến trúc kiểu Haussmann.
Cơn mưa xuân đầu tiên của Paris đã đến.
Tại một quán cà phê ven đường, tiếng giày cao gót giòn giã vang lên từ xa lại gần.
Người phụ nữ trẻ thu chiếc ô trong suốt lại, vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đẩy cửa. Chiếc chuông gió treo trên cửa cũng theo đó mà vang lên những âm thanh trong trẻo.
Nhân viên Marie vẫn đang lau dọn quầy pha chế, vừa dùng tiếng Pháp hỏi: "Chào quý cô, cô cần dùng gì ạ?"
"Chào cô, cho tôi một ly cappuccino và một chiếc bánh Napoleon."
Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng và ấm áp. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Marie vô thức ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.
Marie sững người rất lâu. Gương mặt của người phụ nữ trước mắt và hình ảnh của nhiều năm trước từ từ trùng khớp lại, cô không thể tin nổi mà che miệng: "Là cô sao?"
"Lâu rồi không gặp." Lạc Thi mỉm cười."Ban đầu tôi chỉ muốn đến thử vận may, không ngờ cô vẫn còn làm việc ở đây."
Marie nhìn cô từ trên xuống dưới. So với lần đầu gặp gỡ mấy năm trước, mỹ nhân phương Đông này đã trở nên trưởng thành và xinh đẹp hơn. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dạ tweed màu vàng ngỗng rực rỡ, bên trong là chiếc váy liền dài đến gối màu trắng. Mái tóc đen dài bồng bềnh được tết lệch một bên bằng một dải lụa sa tanh màu trắng ngọc trai, trông vừa dịu dàng lại vừa thanh lịch.
Marie còn chú ý đến chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón tay cô.
"Lâu như vậy cô không đến, tôi cứ ngỡ cô sẽ không quay lại Paris nữa." Marie không giấu được vẻ vui mừng."Cô kết 𝐡ô·𝖓 rồi sao? Chúc mừng cô!"
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi." Lạc Thi đưa cho cô một tấm vé, giọng nói nhẹ nhàng."Lần này tôi về Paris là vì buổi hòa nhạc độc tấu violin của tôi sắp được tổ chức. Tại Sainte-Chapelle, ngày mai là cuối tuần, tôi muốn mời cô đến nghe. Tôi đã để lại cho cô vị trí hàng đầu tiên."
Marie nhận lấy tấm vé, nhìn thiết kế độc đáo của nó, có chút kinh ngạc: "Đợi đã—Iris? Cô là Iris? Mấy hôm nay trên đường phố đâu đâu cũng là poster in tên Iris! Hóa ra là cô."
Lạc Thi cười tủm tỉm gật đầu: "Là tôi."
Marie nhanh chóng nhận lời, lại nói liên tục: "Tôi sẽ đến! Tôi nhất định sẽ đến xem buổi hòa nhạc của cô! Chúc mừng cô!"
Sau khi hàn huyên đơn giản, Lạc Thi lại tìm đến vị trí quen thuộc bên cửa sổ ngồi xuống. Cô nhìn những hạt mưa lất phất dần tụ lại thành dòng trên ô cửa kính, rồi từ từ trượt xuống.
Năm đó, cô cũng ngồi ở chính vị trí này, lần đầu tiên gặp gỡ Chu Duật Lễ.
Lúc đó anh quay lưng về phía cô, đứng bên cạnh ống khói hút thuốc.
Cách ăn mặc còn nổi bật hơn cả những siêu mẫu nam đến tham gia tuần lễ thời trang.
Bất tri bất giác, họ đã ở bên nhau hơn ba năm.
Từ sau khi giành được giải thưởng "Kim Huyền" hai năm trước, cô đã liên tục tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, đi lại giữa trong và ngoài nước. Cũng nhanh chóng từ một thành viên của Dàn nhạc Phác Ngọc trưởng thành thành nghệ sĩ violin chính nổi danh trong ngành. Lần này trở về Paris, là vì cô đang tổ chức tour hòa nhạc độc tấu violin vòng quanh thế giới của riêng mình. Bây giờ cô đã có một đội ngũ chuyên nghiệp, có người quản lý âm nhạc riêng, còn tuyển được một cô trợ lý nhỏ đáng yêu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cô sắp bước sang sinh nhật tuổi 25.
Và anh cũng đã 30.
Lần này đến Paris, cô chỉ mang theo thành viên trong đội ngũ của mình.
Hai người đính 𝖍_ô_ⓝ đã lâu mà vẫn chưa đăng ký kết ♓ô-𝐧-. Không chỉ người ngoài, mà ngay cả ông nội cũng nghi ngờ có phải tình cảm của họ có vấn đề gì không, sao lại kéo dài hai năm không cưới. Mấy lần ông đã bóng gió hỏi cô có phải Chu Duật Lễ đã làm gì có lỗi với cô không.
Ngược lại, Bùi Du nghe xong, lại rất bình tĩnh mà giải thích thay cho cô: "Bây giờ sự nghiệp của Thi Thi đang ở giai đoạn đỉnh cao, phải toàn tâm toàn ý tập trung. Còn Duật Lễ, con thấy đàn ông đợi vài năm cũng không có vấn đề gì."
Qua hai năm, Bùi Du đã hoàn toàn đứng về phía cô.
Nghĩ đến đây, Lạc Thi không nhịn được mà mỉm cười.
Cô lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Chu Duật Lễ, biệt danh "Vua ghen" trong danh bạ cũng đã sớm được đổi thành "Chồng tương lai".
Cuộc trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở lúc cô vừa đến khách sạn Ritz.
Cô có chút áy náy gửi cho anh một tin nhắn: 【Paris là chặng cuối cùng rồi anh. Kết thúc ở đây là em có thể bay về Hong Kong ngay. Ba tháng quay cuồng với công việc, cuối cùng em cũng sắp được nghỉ ngơi rồi. Em biết ba tháng qua đã để anh phải đợi rất lâu... Xin lỗi anh nhiều lắm T-T】
Anh trả lời:
【Không cần xin lỗi. 】
【Hãy nhớ rằng, thế giới của em, trung tâm phải là chính em, không phải anh. 】
Nhìn thấy câu này, cô ngẩn người rất lâu, cô luôn cảm thấy câu nói này của anh có chút khách sáo và xa cách.
Khi cô còn đang nghĩ có phải anh không vui không, anh lại gửi một tin nhắn nữa: 【Bảo bối, đợi mấy tháng có là gì đâu, anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Có thể nhìn em từng bước hoàn thành ước mơ của mình, anh cũng cảm thấy hạnh phúc giống như em vậy】
Nhìn dòng tin nhắn này, ánh mắt cô khẽ dao động.
...
Vài ngày sau, Hồng Kông đổ mưa.
Cánh rừng thép của cảng Victoria chìm trong một màu mây đen và mưa giăng.
Một chiếc Bentley Mulsanne màu đen từ từ chạy đến trước cửa tòa nhà Chu thị. Tưởng Hồi xuống xe trước, mở cửa ghế sau, một đôi giày da thủ công màu đen bước xuống.
Người đàn ông thân hình cao ráo, thẳng tắp bước ra khỏi xe. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhận lấy chiếc ô đen từ tay Tưởng Hồi, mở ra. Dưới vòm mày sâu thẳm là đôi mắt màu hổ phách, gương mặt góc cạnh không chút biểu cảm.
Anh đứng ở cửa tòa nhà một lúc, không biết đã thấy gì, khóe môi anh đột nhiên cong lên một vòng cung rất nhẹ.
Trên các bảng quảng cáo ven đường, cho đến mấy tòa nhà chọc trời nổi bật nhất ở khu trung tâm, đâu đâu cũng là quảng cáo của cùng một người. Gương mặt dịu dàng, xinh đẹp xuất hiện trên màn hình, bên dưới in một dòng chữ—
TOUR HÒA NHẠC ĐỘC TẤU VIOLIN VÒNG QUANH THẾ GIỚI CỦA IRIS - TRẠM HỒNG KÔNG.
Iris, Sirius.
Hai cái tên tiếng Anh cũng rất xứng đôi, anh thầm nghĩ.
Tưởng Hồi cũng nhìn theo ánh mắt của anh, cười nói: "Sirius, buổi hòa nhạc của cô Lạc ở Paris đã kết thúc thành công tốt đẹp, toàn bộ video buổi diễn cũng đã được gửi vào email của anh. Nghe trợ lý Tiểu Cẩn nói, ngày mai cô Lạc sẽ về Hồng Kông."
"Ừm." Anh lại đứng trong màn mưa yên lặng nhìn một lúc, thu ô lại, đi trước vào cửa kính xoay."Hôm nay cậu đặt trước nhà hàng cho tối mai, nhà hàng Pháp mà vợ tôi thích ăn đó."
Tưởng Hồi gật đầu: "Vâng."
"Còn hoa hồng Ecuador, lấy loại có màu chuyển sắc xanh hồng." Anh không nhanh không chậm mà bổ sung một câu."—Vợ tôi thích."
Tưởng Hồi phản ứng nhanh nhạy, mỉm cười nói tiếp: "Vâng, giống hoa 'Nàng tiên cá Mermaid'. Ngoài ra, tuần trước tôi để ý thấy trên Instagram cô Lạc đã thích một chiếc hộp đựng đàn violin, tôi đã thay sếp đặt rồi, có lẽ ngày mai sẽ được vận chuyển hàng không đến Hồng Kông."
Nghe đến đây, bước chân anh hơi khựng lại, sau đó lại lên tiếng: "Tưởng Hồi."
"Sirius, sếp cứ nói."
"Cậu có lòng rồi, làm rất tốt." Anh nói."Tiền thưởng tháng này và cuối năm của cậu tăng gấp ba. Ngoài ra, tôi nghe nói sắp đến sinh nhật mẹ cậu, cậu đặt một sợi dây chuyền bà ấy thích tặng bà đi, tôi thanh toán."
Trong lòng Tưởng Hồi vui như mở hội, trên mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp: "Vâng, cảm ơn sự quan tâm của sếp."
Đến tầng làm việc, Tưởng Hồi trở về chỗ của mình xử lý công việc.
Bàn tay đeo nhẫn của Chu Duật Lễ vừa đặt lên tay nắm cửa, đã nghe thấy trong văn phòng mơ hồ truyền đến một tiếng hát khe khẽ vui vẻ.
Trước tiên anh đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, sau khi phản ứng lại lập tức không thể chờ đợi mà đẩy cửa vào.
Sau khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc, xinh đẹp ấy, vẻ mặt lạnh nhạt của anh bỗng chốc như tảng băng tan, trở nên dịu dàng.
Người phụ nữ trẻ quay lưng về phía anh, ngồi trên chiếc ghế sofa của anh, đeo tai nghe của anh và đang ngân nga hát. Giai điệu du dương vô cùng quen thuộc, là bản nhạc đầu tiên do chính cô sáng tác.
Anh đứng ở cửa không phát ra tiếng động, không muốn phá vỡ khung cảnh tốt đẹp này. Ánh mắt anh dán chặt vào cô không rời, từng tấc một tỉ mỉ phác họa lại người trong lòng đã ba tháng không gặp.
Lạc Thi ôm chiếc ghế sofa của anh, còn có chút lắc lư theo điệu nhạc. Anh cúi mắt, cười nhẹ một tiếng. Đợi đến khi cô hát đến đoạn cuối, anh mới lên tiếng gọi: "Bảo bối?"
Lúc này cô mới quay đầu lại, tiếng hát cũng đột ngột dừng lại. Sau khi quay đầu nhìn thấy anh, trên mặt cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng cô, bầu trời âm u cũng vào lúc này bắt đầu quang đãng.
Cô vội vàng đứng dậy, chạy nhanh về phía anh. Cô thấy anh mở rộng vòng tay, cô nhào vào lòng anh.
Anh ôm chặt lấy cô, như thể muốn khảm cô vào cơ thể mình.
"Em nhớ anh quá." Cô vùi mặt vào lồng 𝖓g●ự●𝐜 anh, thủ thỉ nói với anh.
Hai người yên lặng ôm nhau rất lâu, anh mới kéo cô ra khỏi lòng, lại cúi đầu tỉ mỉ nhìn gương mặt cô."Ở bên ngoài em có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
"Có ạ, không phải lần nào em cũng chụp ảnh cho anh xem sao. Ngày nào anh cũng bảo Tiểu Cẩn cho em ăn thêm, anh mua chuộc em ấy từ khi nào vậy? Em cũng phải quản lý vóc dáng chứ." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh cong đốt ngón tay, nhẹ nhàng chạm khẽ lên chóp mũi cô, bật cười: "Vóc dáng em đã đủ đẹp rồi, bảo bối. Bệnh dạ dày khó khăn lắm mới phục hồi lại, anh sợ em lại tái phát."
"Em biết rồi." Cô lại nhíu mày."Nhưng sao anh lại hỏi cái này trước, thấy em, không phải anh nên nói chút gì khác sao?"
Anh giả vờ không hiểu, lại nói một câu: "Chúc mừng em lại hoàn thành một buổi biểu diễn hoàn hảo, cô Lạc ưu tú."
"Không phải, em không muốn nghe những lời này!" Cô bất mãn bĩu môi, đưa tay ôm lấy cổ anh, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp."Chồng ơi, anh biết em muốn nghe gì mà, đúng không?"
Anh cong môi, lại lần nữa ôm người vào lòng, thấp giọng bên tai cô như một tiếng thở dài: "Bảo bối, anh nhớ em lắm." (Nguyên văn: bb, 我好挂住你 - tiếng Quảng Đông)
Giọng nói của người đàn ông lười biếng mà ⓠ*⛎*🍸ế*𝓃 ⓡ*ũ, nhất là khi nói tiếng Quảng Đông lại càng mê người.
Cô mím môi, trong lòng anh lộ ra nụ cười e thẹn, bên môi lúm đồng tiền nở rộ.
Ôm xong, cô đưa tay nắm lấy bàn tay đeo nhẫn cưới của anh, cúi mắt nhìn rất lâu. Lại ngẩng mắt, cười cong cong nhìn anh nói: "Chu Duật Lễ."
"Ừm?"
Cô khẽ cười nói: "Chúng ta kết ♓ô●ⓝ đi."
Lời vừa dứt, anh tức thì không thể tin nổi mà nhìn cô. Cả người anh như bị một niềm hạnh phúc khổng lồ ập xuống, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Theo kế hoạch ban đầu của họ, phải đợi sau khi cô hai mươi bảy tuổi mới cân nhắc đến chuyện kết 𝒽ô-ⓝ-. Không phải anh không muốn cưới, nếu có thể, anh thậm chí đã muốn rước cô về nhà ngay lập tức.
Nhưng anh hoàn toàn tôn trọng mọi quyết định của cô.
Lạc Thi và Bùi Du giống nhau, đều là những người phụ nữ có tham vọng sự nghiệp rất lớn. Mấy năm nay anh cũng thấy cô dành gần như bảy mươi phần trăm tâm huyết cho sự nghiệp âm nhạc. Lần này, tour diễn của cô bắt đầu, phải bay khắp nơi trên thế giới. Ba tháng không gặp, anh cũng không cảm thấy có gì to tát, dù sao ba năm anh cũng đã đợi được rồi.
Đối với anh, chỉ cần có thể như một định tinh lặng lẽ xoay quanh quỹ đạo của cô, đã là quá đủ mãn nguyện.
Rất lâu sau anh mới có thể phản ứng lại, ánh mắt khẽ dao động, giọng nói cũng có phần khàn đi: "Thật sao em?"
Cô dịu dàng gật đầu, đưa tay v**t v* gò má anh: "Ước mơ đối với em rất quan trọng, nhưng anh cũng quan trọng không kém. Mặc dù anh luôn nói bằng lòng đợi em, nhưng em biết, anh đã phải chờ đợi rất vất vả. Bây giờ, sự nghiệp của em cũng đã ổn định rồi."
Nghe xong, anh sững sờ đến độ nhất thời không nói nên lời.
"Anh còn nhớ không? Trước đây anh từng nói, bảo em hãy đứng về phía anh." Cô nắm lấy tay anh, rồi từ từ đan mười ngón tay của mình vào tay anh, giọng nói vô cùng dịu dàng."Em cảm thấy, bây giờ chính là lúc. Duật Lễ, em yêu anh rất nhiều, anh có bằng lòng cùng em xây dựng một gia đình mới không?"
Những lời nói của cô lại lần nữa chạm đến n** m*m m** nhất trong trái tim anh.
Anh cười, nhưng đôi mày lại khẽ chau lại. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang dâng trào—kích động, xót xa, yêu thương—cùng lúc cuộn sóng, nhấn chìm trái tim anh. Hơi ẩm từ từ phủ lên hàng mi dài.
Anh như một chàng kỵ sĩ thành kính, cúi đầu h●ô●n lên những đầu ngón tay của nàng công chúa, rồi vô cùng trịnh trọng cất lời: "Đương nhiên rồi. Đó là vinh hạnh của anh."
...
Đám cưới của hai người được gấp rút chuẩn bị.
Năm nay không phải năm nhuận, cho nên vào ngày 1 tháng 3, cũng là ngày sinh nhật 25 tuổi của Lạc Thi, họ đã tổ chức 𝐡ô.𝐧 lễ.
Ngày xuân, trên hòn đảo là một vùng trời trong trẻo và tươi đẹp.
Theo ý nguyện của Lạc Thi, hai người chỉ mời những người thân và bạn bè thân thiết nhất. Tất cả khách mời đều từ Hồng Kông cùng đáp một chuyến chuyên cơ riêng ℬⓞ*〽️bardier Global 7500 đến hòn đảo mang tên Lạc Thi này.
Thiệp cưới là do cô tự tay thiết kế theo chủ đề mùa xuân. Thiệp acrylic trong suốt được vẽ tay bằng màu nước với những họa tiết hoa cỏ rực rỡ, sống động, tựa như đang lạc bước vào một khu vườn xuân, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Giữa thiệp in hai dòng chữ—
Cô dâu: Lạc Thi & Chú rể: Chu Duật Lễ
Trân trọng kính mời quý vị đến tham dự 𝒽ô·𝐧 lễ của chúng tôi!
Tất cả khách mời sẽ ở trên đảo trải qua một bữa tiệc cưới kéo dài năm ngày bốn đêm, cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của họ.
Váy cưới chính vẫn phù hợp với chủ đề mùa xuân lần này, một chiếc váy cưới được thiết kế riêng bởi hai nhà thiết kế váy cưới bậc thầy, từ bản phác thảo ý tưởng đến mũi kim cuối cùng, đều vô cùng độc đáo, độc nhất vô nhị trên thế giới.
Tên của chiếc váy cưới này là— Trong một ngày xuân bướm lượn bay.
Trên chiếc khăn voan trắng được điểm xuyết những chú bướm được thêu nổi 3D, sống động như thật, đậu trên lớp voan mỏng manh. Phần cúp пgự-𝖈 của váy cưới chính được xếp chồng lên nhau bằng những đóa hoa ren Macrame của Ý đầy lãng mạn, thân váy vẫn giữ được cảm giác mộng ảo và ɱ●ề●ɱ ⓜ●ạ●ı của lớp voan trắng, những lớp voan 〽️·ề·𝐦 〽️·ạ·𝐢 xếp chồng lên nhau, trải dài thành đuôi váy lộng lẫy.
Lúc này trong phòng thay đồ, Lạc Thi vừa thay váy cưới, đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp đang kiểm tra lại lớp trang điểm và kiểu tóc cho cô lần cuối.
Một chiếc hộp đen từ trong két sắt được lấy ra. Trợ lý Tiểu Cẩn đeo găng tay đen cẩn thận mở hộp, một chiếc vương miện kim cương hình trái tim của Graff hiện ra trước mắt mọi người. Viên kim cương trên vương miện được cắt từ viên đá thô có trọng lượng hàng đầu được khai thác từ mỏ kim cương Botswana.
Thiết kế của chiếc vương miện vô cùng tinh xảo và lộng lẫy. Nổi bật giữa trung tâm là viên kim cương chủ gần 40 carat, được bao quanh bởi phần thân vương miện có kết cấu nổi, đính thêm 20 viên kim cương lấp lánh.
Đi kèm với đó là bộ dây chuyền và hoa tai thuộc bộ sưu tập cao cấp kinh điển "Hồ điệp quyến luyến" của Graff. Những viên kim cương với giác cắt đa hình được sắp đặt khéo léo, tái hiện lại một cách sống động dáng vẻ linh hoạt, yêu kiều của những chú bướm. Mỗi viên kim cương đều đạt đến độ trong suốt và tinh khiết tuyệt đối.
...
Thời tiết trên đảo hôm nay rất đẹp. Gió nhẹ hiu hiu, biển xanh cũng lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trên bãi cỏ xanh mướt đặt những chiếc bàn tròn trải khăn trắng tinh, thác hoa tươi bao quanh toàn bộ hội trường. Gió thổi qua những dải lụa trắng buông rủ, trên những giá nến kiểu Âu được quấn những viên ngọc trai Úc trắng, trên mặt bàn bày những chậu lan hồ điệp tinh xảo. Dưới bầu trời trong xanh thuần khiết, mọi thứ trên đảo đều được bao bọc bởi một lớp filter dịu dàng.
Tay Lạc Thi cầm một bó hoa lan hồ điệp hình giọt nước, khoác tay ba cô đi về phía người đàn ông đang đứng ở phía không xa. Anh mặc một bộ lễ phục tuxedo màu đen với cổ áo ve xếch, áo sơ mi trắng cổ Windsor phối cùng nơ đen. Trên 𝐧●𝖌ự●c cài một chiếc trâm cài của De Beers, trên khuy măng sét cũng ánh lên ánh sáng lạnh mà tinh khiết của những viên sapphire được đính không viền. Ánh mắt anh dán chặt vào cô dâu của mình, không hề dịch chuyển một phân, chuyên chú, dịu dàng.
Khi cô dâu từng bước tiến vào cổng hoa hình thác nước, các thành viên của Dàn nhạc Phác Ngọc cũng theo sự chỉ huy của nhạc trưởng mà chậm rãi tấu lên bản nhạc "Mariage d'Amour". Những cô bé phù dâu đáng yêu tung lên những cánh hoa hồng trắng, Lạc Thi mỉm cười, bước đi giữa cơn mưa cánh hoa lả tả.
Từ lúc đính 𝐡●ô●𝖓●, đến lễ dạm ngõ, rồi đến 𝒽ô●𝖓 lễ, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi. Anh đã tự tay lo liệu tất cả, ngoài một vài chi tiết trang trí do cô tham gia, cô gần như không phải bận tâm về bất cứ điều gì. Đã có biết bao lần cô mơ mộng, không biết hô_𝖓 lễ của họ sẽ như thế nào.
Và hôm nay, tất cả đã có câu trả lời. Khung cảnh trước mắt và ♓ô-𝐧 lễ hoàn hảo trong mơ của cô đang từ từ hòa làm một.
Dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt anh. Qua lớp khăn voan, cô thấy được vành mắt hơi đỏ của anh.
Một bên, Lạc Dịch Luân đã không nhịn được mà xúc động rơi lệ. Sau khi cúi xuống ôm chặt con gái, ông thấp giọng chúc phúc: "Bảo bối, con sẽ hạnh phúc. Ba mẹ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của con, chúng ta mãi mãi yêu con."
"Vâng, con sẽ." Cô nghẹn ngào gật đầu.
Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay con gái, cố nén sự không nỡ nói: "Con gái của ba, đừng khóc. Đi đi, đi về phía cuộc sống mới hạnh phúc của con."
Một lúc sau, hai người đàn ông yêu cô nhất trao đổi ánh mắt kiên định. Lạc Dịch Luân tự tay đặt tay con gái vào lòng bàn tay Chu Duật Lễ. Cô được dắt đứng bên cạnh anh, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm đó đang đong đầy tình cảm nhìn cô, trái tim của cả hai cũng vào lúc này mà đập nhanh hơn.
Đến phần đọc lời thề, cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh nói ra lời từ đáy lòng:
"Thật ra em đã chuẩn bị ba phiên bản lời thề, nhưng bây giờ em đột nhiên không muốn nói những lời thề nguyện chính thức đó nữa."
Sau khi dừng lại một chút, cô nhẹ nhàng chớp mắt, tiếp tục nói:
"Anh biết không, lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ người đàn ông này thật bí ẩn. Ban đầu, em đúng là bị vẻ ngoài của anh thu hút. Lúc đầu em nghĩ anh trông thật lạnh lùng và khó gần. Nhưng sau khi tiếp xúc, em phát hiện anh không phải con người như vậy. Mọi người đều nói em dùng từ 'dịu dàng' để hình dung anh có chút kỳ lạ, đó là vì chỉ có em biết, anh đối với em là dịu dàng nhất, cũng là tốt nhất. Cảm ơn anh đã cho em sự thiên vị độc nhất vô nhị, hết lần này đến lần khác kiên định nói với em anh yêu em. Anh đã cho em tất cả những gì em cần. Dù chúng ta đã từng xa nhau, nhưng tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ giảm đi, mà là ngày một lớn dần hơn. Từ 18 tuổi gặp anh, hôm nay em đã 25 tuổi. Hôm nay chúng ta kết ♓ô-ⓝ-, đây sẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất và khó quên nhất của em. Chu Duật Lễ, cảm ơn anh đã trở thành chồng của em, em sẽ mãi mãi yêu anh."
Anh nghiêm túc nghe từng chữ cô nói, rồi cúi mắt, mỉm cười thật dịu dàng. Anh cũng nắm chặt tay cô, nhìn sâu vào mắt em và chậm rãi cất lời:
"Thi Thi, thật ra anh cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, hôm qua vẫn còn xóa xóa sửa sửa. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy em trong bộ váy cưới này đi về phía anh, đầu óc anh bỗng chốc trống rỗng, quên đi tất cả những gì đã chuẩn bị. Có lẽ, ngày này thật sự đã đến rồi. Những lời em vừa nói, anh thật sự rất hạnh phúc. Nhưng so với lời hứa sẽ mãi mãi yêu anh, điều anh mong mỏi hơn cả là em sẽ luôn yêu chính bản thân mình, yêu bản thân mình hơn tất cả, và hơn cả anh."
"Anh đã từng nghĩ Paris là một nơi vô cùng tẻ nhạt. Anh ghét những cơn mưa dai dẳng ở đó, ghét căn hộ trống trải chỉ có một mình, thậm chí đã từng chán ghét cả thế giới không chút sức sống này. Đối với anh, sống ở đâu cũng chẳng có gì khác biệt. Cuộc sống của anh chỉ là một vòng lặp nhàm chán, như một bánh răng cơ khí không bao giờ ngừng quay. Chính sự xuất hiện của em đã khiến thế giới của anh một lần nữa ngập tràn màu sắc. Anh bắt đầu tận hưởng những cơn mưa Paris, nhận ra ngày mưa cũng có thể trở nên lãng mạn. Anh bắt đầu yêu thích căn hộ vốn không lớn đó, bởi vì mọi ngóc ngách đều vương lại dấu vết của em. Và bây giờ, anh bắt đầu cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, bởi vì em đã bằng lòng ở lại bên cạnh anh."
"Giờ phút này đây, anh muốn trao cho em lời thề chung sống trọn đời. Anh hứa sẽ một lòng một dạ, trước sau như một, dùng cả cuộc đời này để chở che và yêu thương em. Cho đến khi chúng ta già đi, tóc điểm sương mai, tình yêu này cũng sẽ không bao giờ đổi thay. Anh sẽ mãi là hậu phương vững chắc nhất, là bến cảng bình yên nhất của em."
Ánh mắt anh vừa dịu dàng lại vừa kiên định nhìn cô, cuối cùng, anh trịnh trọng hỏi: "Anh yêu em, Thi Thi. Em có bằng lòng trở thành vợ của anh không?"
Lạc Thi rơi nước mắt, gật đầu mạnh, "Em đồng ý."
Lời nói nhẹ nhàng mà kiên định vừa dứt, mấy chiếc máy bay không người lái cũng cùng lúc bay qua từ trên cao, những cánh hoa hồng rợp trời từ trên trời rơi xuống, lại lần nữa dùng sự lãng mạn bao bọc lấy họ.
Trong biển hoa, Lạc Thi nép vào lòng Chu Duật Lễ, nhìn anh nhẹ nhàng vén khăn voan của cô lên, nâng mặt cô, cúi đầu trân trọng 𝒽·ô·ⓝ lên môi cô.
| ← Ch. 64 | Ch. 66 → | 
