Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1862

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1862
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1862: CÔ CÒN Ở ĐÂY LÀM GÌ?

Hàn Vân Đình ở bên cạnh cũng mỉm cười nói đùa một câu: "Mùa đông leo núi hoang, chuyện này đúng là mới nghe lần đầu."

Trong phòng bệnh, bầu không khí im lặng lạ thường suốt một lúc, sau đó Tần Bách Duật ngồi trên chiếc ghế sô pha ở cách đó không xa mím môi lắc đầu: "Cũng may chỉ là cổ chân bị trật. Lần sau mà còn hồ đồ nữa thì cậu hãy mặc cho số phận đi!"

Nghe vậy, Mặc Lương Vũ vén góc chăn lên, nhìn Tần Bách Duật, ấp úng: "Anh Tư, em sai rồi."

Cậu ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để làm rõ mớ cảm xúc rối bời trong lòng, nào có nghĩ đến việc trên núi hoang vẫn còn tuyết, không để ý nên đã ngã xuống.

Có trời mới biết khi đó cậu ta phải nhảy tới nhảy lui trên núi, khó khăn lắm mới tìm thấy chút tín hiệu gọi điện thoại cứu hộ.

Má nó đúng là xấu hổ!

Dạo này cứu viện cũng phải lên bản tin sao?

Cậu ta vẫn còn nhớ khi cáng cứu thương được khiêng ra, cậu ta suýt nữa đã bị ánh đèn flash của đám phóng viên làm cho mù rồi.

Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài.

Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi đã lâu không xuất hiện lần lượt bước vào.

Mặc Lương Vũ quay đầu lại nhìn thấy Ưng Phi Phi, trong mắt lập tức lóe lên vẻ không được tự nhiên, sau đó nhìn về phía Nghiên Thời Thất cười khan: "Chị dâu!"

Nghiên Thời Thất mặc một chiếc áo lông vũ dài, nhưng làn váy cổ điển dài đến bắp chân của cô trông giống như phục trang trong phim.

Cô tiến lên nhìn Mặc Lương Vũ, lắc đầu bật cười: "Không sao chứ? Tôi ở phim trường nghe tin cậu rơi từ núi xuống nên mới vội vàng ghé qua thăm cậu, không có chuyện gì lớn chứ hả?"

Mặc Lương Vũ bực bội nắm chăn bông: "Không có vấn đề gì đâu, để chị dâu chê cười rồi!"

Nói xong, cậu ta không quên nhìn lén Ưng Phi Phi!

Tất cả là do cô nàng này!

Nhưng người phụ nữ này đang làm gì vậy?

Đến thăm bệnh nhân lại không mang theo trái cây thì thôi, đằng này còn đứng ở cách đó không xa cúi đầu nghịch điện thoại?

Mặc Lương Vũ cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh rồi!

Cô ấy chẳng hề quan tâm đ ến mình!

Không lâu sau, trong khi Mặc Lương Vũ không ngừng đưa mắt nhìn lén Ưng Phi Phi thì cô không thèm chào hỏi đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lần này, lòng Mặc Lương Vũ như tro tàn!

Quả nhiên, tàn nhẫn nhất là lòng dạ đàn bà!

Nói chung, Mặc Lương Vũ chưa bao giờ bộc bạch cõi lòng của mình với Ưng Phi Phi, nhưng lại không ngừng tưởng tượng ra tất cả tình tiết!

Thời gian dần trôi qua, Mặc Lương Vũ cảm thấy mình thật đáng thương.

Còn các anh em đều có công việc và không thể ở lâu bên cạnh cậu ta.

Không đến nửa tiếng, mọi người đều có chuyện rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một người hộ lý và Mặc Lương Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.

Cậu ta là Mặc Lương Vũ thảm nhất trên thế giới này, không ai sánh bằng!

Trong lúc cậu ta đang nhìn thân thương phận, cửa phòng lại được mở ra.

Trong tay Ưng Phi Phi cầm theo trái cây cắt sẵn được ship đến, vừa vào cửa đã ngây người: "Mọi người đi hết cả rồi sao?"

Ban nãy Thập Thất có gửi tin nhắn cho cô, nói phải nhanh chóng quay trở lại phim trường. Không ngờ trong thời gian cô đi lấy đồ ship đến, mọi người đã rời đi hết cả rồi.

Mặc Lương Vũ vừa nghe thấy giọng cô, ánh mắt lập tức có thần thái hơn, nhìn chằm chằm vào Ưng Phi Phi, lẩm bẩm một câu: "Đi hết cả rồi, cô còn ở đây làm gì?"

Chẳng phải là không lo lắng đến sống c♓*ế*𝐭 của cậu ta hay sao?

Ưng Phi Phi đã quá quen với thái độ này của cậu ta, xách hộp trái cây đi tới tủ đầu giường, vừa mở nắp hộp vừa nói: "Tôi gọi ít trái cây cắt sẵn cho anh, người ta vừa mới mang đến. Anh có muốn ăn một ít không?"

Chút trái cây này không thể sánh được với những thực phẩm cao cấp mà trước đây cậu ta tặng cho cô.

Mặc dù giá rẻ nhưng cũng là tấm lòng của cô.

Ánh mắt của Mặc Lương Vũ bị những miếng trái cây đỏ đỏ vàng vàng thu hút, cậu ta nằm trên giường uốn éo vặn vẹo, hất cằm: "Ăn, cô đút cho tôi đi!"

Ưng Phi Phi dừng động tác mở nắp hộp lại, liếc xéo cậu ta: "Không phải anh bị thương ở chân sao? Đến tay cũng không thể cử động được à?"

Chương (1-2252)