← Ch.1860 | Ch.1862 → |
CHƯƠNG 1861: MẶC LƯƠNG VŨ BỊ NGÃ GÃY CHÂN
Lúc này, Hàn Vân Đình nhìn bộ dạng xoắn xuýt và thiếu kiên nhẫn của Mặc Lương Vũ mà tiện tay đặt gọng kính lên trên bàn.
Anh chậm rãi giãn mày, nói một cách chân thành: "Nếu như chuyện tình cảm của bạn cậu rối tinh rối mù thì anh kiến nghị hãy đợi vài ngày cho bình tĩnh, đợi đầu óc tỉnh táo rồi lại nghĩ xem rốt cuộc mình muốn làm gì."
Mặc Lương Vũ lắc đầu: "Không bình tĩnh được!"
Hàn Vân Đình: "..."
Anh không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Mặc Lương Vũ đang khổ não, hơi nhíu mày rồi mỉm cười: "Theo anh thấy, gặp chuyện tình cảm ấy mà, rất ít người có thể bình tĩnh được. Mà điều này đã hoàn toàn chứng minh cậu đã động lòng rồi, hoặc là cậu không hài lòng với trạng thái hiện tại của hai bên nên mới phiền não!"
Lời khuyên bảo của Hàn Vân Đình không thu hút được sự chú ý của Mặc Lương Vũ.
Duy chỉ có cái câu đầy ẩn ý kia đã khiến cậu ta hoảng hốt!
Cậu ta động lòng với Ưng Phi Phi?
Không thể nào!
Mặc Lương Vũ lập tức chối bỏ cảm xúc của mình. Cậu ta đã từng gặp rất nhiều người đẹp 𝐪●𝐮𝐲ế●ⓝ 𝐫●ũ, người đẹp ngây thơ. Mà đặt trước mặt mọi người, Ưng Phi Phi là người bình thường nhất.
Cậu ta sẽ động lòng với một người phụ nữ như vậy sao?
Thấy Mặc Lương Vũ đã chìm vào trong suy nghĩ của mình, Hàn Vân Đình cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với cậu ta nữa.
Trong đám anh em bọn họ, người không được việc gì nhất chính là Tiểu Vũ.
Đến giờ cậu ta lại lún sâu vào trong vòng xoáy tình cảm, chỉ sợ cuối cùng cần phải tự mình nhìn nhận thực tế thì mới có thể thoát ra được.
Lúc này, trong phòng thiết kế yên tĩnh vang lên một hồi tiếng gõ cửa.
Hàn Vân Đình nói câu mời vào, trợ lý mới đẩy cửa ra.
Anh ta liếc nhìn Mặc Lương Vũ, rồi nói với Hàn Vân Đình: "Ngài Hàn, cô Lãnh Thư Đồng của Viện Thiết kế Hoàng gia đã đến và đang đợi ngài ở trong phòng họp!"
Hàn Vân Đình đưa tay lên nhìn đồng hồ, khẽ gật đầu: "Biết rồi, tôi tới đây!"
Mới đây, thương hiệu VAN và Viện thiết kế
Hoàng gia Anh quốc đã cùng nhau chuẩn bị dự án hợp tác tuần lễ thời trang.
Sau khi đứng dậy, Hàn Vân Đình lại nhìn Mặc Lương Vũ đang trầm tư: "Anh còn phải đi họp. Cậu hãy tự mình suy nghĩ cho thật kĩ, nên làm gì thì hãy làm đi!"
Mặc Lương Vũ vẫy tay một cách lơ đãng: "Ừa, anh đi làm việc đi, không cần để ý đến em."
Sau khi Hàn Vân Đình rời đi, Mặc Lương Vũ phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Cậu ta ngồi phịch xuống ghế một cách lười biếng, ngước mắt nhìn phòng thiết kế, cuối cùng quay về mà không giải quyết được gì.
Tâm trạng do bị tình cảm giày vò đúng là không ra làm sao cả!
Thế là, trong hai ngày tiếp đó, Mặc Lương Vũ đã đi ra ngoài.
Cậu ta một mình lái xe đến vùng ngoại ô thành phố Lâm xa xôi, đi leo núi giữa tiết trời đông giá rét của tháng mười hai.
Cậu chủ nhà họ Mặc xưa nay là người muốn gì có nấy, muốn làm gì thì làm. Để hiểu rõ tình cảm của mình với Phi Phi, cậu ta đã chọn một con đường núi ít người lui tới, lủi thủi một mình, tiện thể nghiền ngẫm suy nghĩ của chính mình.
Sau đó, cậu ấm này đã "vinh dự" được lên bản tin thời sự một cách xấu hổ.
Tin cho biết: Có một du khách đi vào khu núi hoang của thành phố Lâm, sau khi bị lạc đã rơi xuống sườn dốc và bị thương ở chân, sau đó được lính cứu hỏa cứu viện suốt đêm mới có thể thoát ra được.
***
Ba ngày sau, phòng VIP của bệnh viện Lệ Thành.
Mặc Lương Vũ nằm trên giường bệnh với vẻ không còn gì để lưu luyến, một chân còn bị treo trên không, mấy anh em ở xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt của mỗi người đều rất khó diễn tả.
Chiếc TV màn hình lớn ngay phía trước tình cờ phát bản tin du khách bị ngã từ trên núi xuống và bị thương ở chân.
Du khách Mặc Lương Vũ!
Lúc này, Kiều Mục một tay chống nạnh, cúi người nhìn cái chân đang bị treo lên của Mặc Lương Vũ, sau đó gõ lên thạch cao: "Được đấy, một mình leo núi hoang. Sao cậu vẫn chưa ngã 🌜-♓ế-т vậy?"
Mặc Lương Vũ rùng mình, kéo chăn lên che mặt mình.
← Ch. 1860 | Ch. 1862 → |