Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1860

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1860
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1860: EM CÓ MỘT NGƯỜI BẠN

Còn cậu ấm uống nhầm thuốc họ Mặc thì đến thẳng công ty của nhà mình sau khi rời khỏi Quốc tế Thanh Khoa.

Chưa đến năm giờ chiều nhưng cậu ta rất nóng lòng muốn làm rõ cảm giác kì lạ của mình đối với Ưng Phi Phi.

Kết quả là, Mặc Lương Vũ đã làm là phải làm cho xong nên đã kêu trợ lý của mình lấy hồ sơ của hơn hai mươi nữ nhân viên bình thường từ bộ phận nhân sự.

Mười phút sau, Mặc Lương Vũ đến phòng họp. Sau khi ngồi vào chỗ, cậu ta nhìn nhân viên Mặc thị ở phía đối diện và hỏi thẳng: "Tại sao cô lại cố gắng làm việc?"

Cô gái trẻ đã bao giờ gặp phải một thế trận như vậy đâu, chỉ có thể trả lời Mặc Lương Vũ một cách thận trọng: "Ngài Mặc, tôi hi vọng có thể thông qua nỗ lực của bản thân khiến cho thành tích của công ty ngày càng đi lên."

Mặc Lương Vũ: "..."

Cậu ta rủ mắt nhìn hồ sơ nội bộ, ồ, hóa ra là lễ tân!

Mặc Lương Vũ xua tay bảo cô nàng rời đi rồi lại kêu trợ lý gọi một cô gái ở vị trí khác vào.

Vẫn là câu hỏi như vậy, câu trả lời của đối phương có vẻ rất chính đáng: "Ngài Mặc, tôi cố gắng làm việc vì không muốn phụ sự đào tạo của công ty! Ngài yên tâm, mặc dù bây giờ tôi chỉ là một quản lý hành chính, nhưng tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai và phấn đấu trở thành giám đốc hành chính càng sớm càng tốt!"

Mặc Lương Vũ nhếch miệng, cúi đầu lật xem tài liệu, cấp trên trực tiếp hiện tại của cô ta là giám đốc hành chính. Đây là một cô gái rất tham vọng, rõ ràng muốn thế chỗ lãnh đạo của mình đây mà!

"Ngoài việc ngồi lên vị lý giám đốc hành chính, cô đã bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn trai chưa?" Mặc Lương Vũ lại hỏi câu hỏi thứ hai.

Nghe vậy, quản lý hành chính hai mươi sáu tuổi cắn môi: "Ngài Mặc, thật ra thì... tôi có bạn trai rồi, nhưng nếu như cần, có thể chia tay bất cứ lúc nào!"

Dứt lời, cô ta ngước mắt lên, cười ngượng ngùng với Mặc Lương Vũ!

Cô gái này bình thường thích đọc tiểu thuyết. Nghe được câu hỏi đầy ẩn ý của Mặc Lương Vũ thì đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu giữa mình và tổng tài bá đạo.

Còn Tổng Giám đốc Mặc nhìn thấy vẻ mặt của cô nàng thì suýt nữa nổi khùng!

Tóm lại, lấy lí do là trao đổi trong nội bộ, cậu ta đã tìm hơn hai mấy cô gái trong công ty nhà mình để đưa ra cùng một câu hỏi.

Nhưng đến cuối cùng, chẳng những cậu ta không rút ra được bất kì kết luận có ý nghĩa nào, mà còn bị ba cậu ta biết được thông tin mà gọi đến văn phòng chủ tịch mắng cho một trận!

Mặc Lương Vũ rất bực bội!

Sau khi bị ba trách mắng một trận, cậu ta chán chường rời khỏi công ty.

Mặc Lương Vũ lòng dạ rối bời lại chạy đến văn phòng của Hàn Vân Đình vào lúc sáu giờ tối để tìm câu trả lời.

Cậu ta không dám tùy tiện làm phiền anh Tư.

Anh Hai thì đã có Lăng Tử Hoan, cậu ta đến sẽ thành kẻ dư thừa.

Còn anh Cả thì nghe nói hiện nay vẫn đang giả bộ đáng thương ở Lũng Hoài.

Trong số các anh em, chỉ có anh Ba nhà họ Hàn chưa có đối tượng, hỏi anh ấy là thích hợp nhất!

Trong phòng thiết kế của thương hiệu VAN, Hàn Vân Đình đang cúi đầu vẽ bản thiết kế mới nhất.

Mặc Lương Vũ ngồi đối diện với anh, vừa hút thuốc vừa kể lể những nỗi đau khổ này.

Cậu ta dứt lời một lúc lâu, nhưng trong phòng thiết kế yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bút vẽ sột soạt trên giấy.

Mặc Lương Vũ đá vào góc bàn: "Anh Ba, anh có nghe thấy lời em nói không?"

Nào ngờ, hành động của cậu ta đã khiến bút vẽ của Hàn Vân Đình bị lệch đi, bản thiết kế sắp vẽ xong đã bị nguệch một nét.

Hàn Vân Đình không vui ngẩng đầu lên, tháo gọng kính bạc ra, bóp ấn đường: "Vấn đề này, anh không giúp được cậu!"

"Tại sao?" Mặc Lương Vũ nhô người về phía trước: "Khó trả lời lắm sao?"

Hàn Vân Đình đặt bút vẽ sang một bên, cầm gọng kính thở dài: "Không phải là vấn đề khó hay không khó! Hiện tại anh có chút tò mò, người bạn trong miệng cậu rốt cuộc là ai?"

Nghe vậy, Mặc Lương Vũ sờ lên sống mũi, nói mập mờ: "Chỉ là một người bạn thân của em. Cậu ta nói với em hiện tại tình cảm của cậu ta rối tinh rối mù, cho nên muốn hỏi em cách giải quyết."

Hàn Vân Đình khẽ liếc nhìn cậu ta, cười nhạt.

Đừng tưởng anh không nghe ra, người được gọi là bạn của Tiểu Vũ rõ ràng chính là cậu ta!

Thằng nhóc này cũng bắt đầu biết kiếm mấy cái cớ vớ vẩn "Em có một người bạn" rồi.

Chương (1-1890 )