← Ch.1858 | Ch.1860 → |
CHƯƠNG 1859: CÓ PHẢI GẦN ĐÂY CẬU TA UỐNG NHẦM THUỐC KHÔNG?
Nghe vậy, Ưng Phi Phi đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn, bất lực nhìn cậu ta: "Cho dù công ty có trả cho tôi bao nhiêu tiền thì đây cũng là công việc của tôi. Tôi không giống anh, anh có công ty của nhà mình, muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến. Tuy nhiên, những nhân viên bình thường như chúng tôi có quy tắc và yêu cầu khi đi làm, hơn nữa mỗi ngày còn có những nhiệm vụ khác nhau. Tôi phải có trách nhiệm với công việc của mình!"
Mặc Lương Vũ hiếm khi không kiếm chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào Ưng Phi Phi.
Có lẽ là do địa vị xã hội và môi trường của hai người họ khác nhau nên cậu ta ít khi thấy những người bạn nữ xung quanh mình làm việc cật lực như vậy.
Từ khi sinh ra đã được hưởng một cuộc sống tốt đẹp, một cậu ấm như Mặc Lương Vũ rất khó có thể cảm nhận được nỗi vất vả khi phải bươn chải ngoài xã hội.
Vì chưa bao giờ phải khổ não về vật chất nên cho rằng cuộc sống vốn phải như thế.
Huống chi, phụ nữ xưa nay yếu ớt, phần lớn đều hi vọng có thể tìm được một người bạn đời tốt, làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Nhưng Ưng Phi Phi ở trước mắt đã phá vỡ nhận thức thông thường của Mặc Lương Vũ về phái nữ.
Lúc này, Ưng Phi Phi bị ánh nhìn chằm chằm của cậu ta làm cho phát cáu, không nhịn được phải búi tóc lại, giọng căng thẳng: "Sao vậy? Tôi nói không đúng à?"
Mặc Lương Vũ lắc đầu: "Không, rất đúng!"
Ưng Phi Phi ngỡ ngàng, cười gượng: "Tôi chỉ nói vậy thôi, anh không cần cho là thật. Để có thể ở lại Lệ Thành, tôi đương nhiên phải nỗ lực mới được. Vả lại, công việc ở Kiều thị rất tốt, không chỉ phù hợp với chuyên ngành của tôi mà đãi ngộ cũng rất cao. Bây giờ tôi rất hài lòng, vì vậy tôi lại càng phải làm việc chăm chỉ hơn!"
Cô vừa dứt lời, Mặc Lương Vũ đã vô thức hỏi ra miệng: "Không mệt sao? Cô chưa từng nghĩ tới việc tìm một người kết hôn càng sớm càng tốt, nói không chừng bản thân sẽ không cần phải vất vả như vậy!"
Ưng Phi Phi ngây người, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp: "Đương nhiên là đã từng nghĩ tới, nhưng kết quả thế nào anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Trước đây khi ở bên Tề Vệ Trạch, tôi nghĩ rằng sự cố gắng đến từ hai người bao giờ cũng hạnh phúc hơn sự cố gắng của một phía."
"Đáng tiếc, hôn nhân không bao giờ là chuyện của riêng hai người. Gia đình của mỗi người, môi trường giáo dục từ nhỏ, có quá nhiều biến số. Anh chưa từng nghe qua câu nói này sao, dựa vào núi thì núi lở, dựa vào người thì người chạy, nói ra thì dựa vào bản thân vẫn đáng tin nhất!"
Lúc này, Mặc Lương Vũ đột nhiên nhớ tới một lời thoại kinh điển: "Không đi làm được không, anh sẽ nuôi em!"
Trong nháy mắt, cậu ta cũng bị suy nghĩ của chính mình làm cho đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta đối với Ưng Phi Phi...
Có một số việc mà Mặc Lương Vũ không dám nghĩ nhiều, bởi vì cậu ta sợ sẽ phá vỡ sự cân bằng của lúc này.
Cậu ta suy đoán, nhất định là những lời Ưng Phi Phi nói đã khiến cậu ta bị kích động, cho nên mới nảy sinh tâm lý thương cảm.
Nhất định là như vậy!
Mặc Lương Vũ khó có thể giữ được bình tĩnh, lòng dạ rối bời nhìn đi chỗ khác, có chút bồn chồn.
Sau đó, khi cậu ta nhìn bát mì thanh đạm của Ưng Phi Phi, trong lòng lại cảm thấy thương xót.
Cậu ta không dám nhìn nữa, đứng dậy nói tôi đi trước rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Ưng Phi Phi cũng không phải là cô gái bình thường đầu tiên mà cậu ta gặp, nhưng sao cậu ta lại có ý nghĩ như vậy?
Quay lại dưới lầu, Mặc Lương Vũ nghiêng người chui vào trong xe.
Cậu ta đưa tay sờ trán, đâu có bị sốt!
Không được, cậu ta phải tìm cách thử nghiệm, xem đó rốt cuộc chỉ là suy nghĩ nhất thời hay là cậu ta thật sự bị điên rồi?
Mặc Lương Vũ ngồi trong xe lại nhìn về phía khu chung cư, sau đó nhấn chân ga rời khỏi Quốc tế Thanh Khoa.
Còn Ưng Phi Phi ở trên lầu đã quen với việc đi lại vội vội vàng vàng của cậu ta từ lâu, ăn xong thì bắt đầu thu dọn những nguyên liệu cao cấp kia.
Cô tự hỏi... có phải gần đây Mặc Lương Vũ uống nhầm thuốc không?
← Ch. 1858 | Ch. 1860 → |