← Ch.1841 | Ch.1843 → |
CHƯƠNG 1842: ANH TA LÀ THIẾU GIA NHÀ HỌ TẦN, TÊN LÀ TẦN MỤC NGHI
Lúc này, Hoắc Vân ngồi trong phòng ngủ, nhẹ nhàng bón cháo cho Mục Nghi.
Anh hôn mê lâu như vậy, hằng ngày đều phải nhờ đến dịch truyền dinh dưỡng của Thương Lục để duy trì sinh mệnh.
Vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ cháo trắng ra thì không thể ăn gì khác.
Ở ngoài sân, bên cạnh hồ nhân tạo, Thương Lục và Tần Bách Duật cùng với Hoắc Minh đang ngồi tán gẫu.
Thương Lục đang cầm trong tay một quyển sách y khoa thì một làn khói mơ hồ bay tới. Anh ta nhìn hai người đàn ông đối diện bằng vẻ ghét bỏ: "Sặc 🌜𝐡ế_✞ mất, không thể hút ít đi một chút sao?"
Hoắc Minh nhả một ngụm khói thẳng vào mặt anh ta: "Nói nhảm gì mà lắm vậy?"
Thương Lục cầm cuốn sách quạt phe phẩy xung quanh, sau đó nhìn về phía Tần Bách Duật, đắc ý nhướng mày: "Thế nào, tôi đã nói mà, tôi nhất định có thể chữa trị khỏi cho tên nhóc kia, giờ người đã tỉnh, cậu định thưởng gì cho tôi?"
"Anh thiếu cái gì?" Tần Bách Duật nâng điếu thuốc lên môi, tầm mắt dừng lại trên mặt hồ nước chảy róc rách, nhếch môi cười hỏi.
Thương Lục ngẫm nghĩ, cuối cùng cầm sách lên đập đập vài cái: "Đó là một câu hỏi khó, hình như tôi chả thiếu gì."
"Cậu có thiếu!" Hoắc Minh hất cằm nói đểu: "Thiếu phụ nữ!"
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thương Lục liền trầm xuống: "Cút đi, con mẹ nó, ít nói hươu nói vượn đi!"
Về cơ bản, đời này anh ta không có duyên với phụ nữ, việc này có ai mà không biết!
Sau khi buông lời trêu chọc, gương mặt Hoắc Minh nghiêm chỉnh trở lại, quay đầu nhìn Tần Bách Duật: "Cậu ấy tỉnh rồi, có phải cũng đến lúc cậu quay về rồi không?"
Tần Bách Duật gật đầu: "Đợi Kiều Mục qua đây rồi cùng nhau quay về."
Hoắc Minh hiểu ra, bèn chép miệng: "Được rồi, vì Mục Nghi mà cậu đã ở Parma một tháng rồi, để tôi xem sau này cậu ta làm thế nào để trả lại ân tình này cho cậu!"
"Không cần trả." Tần Bách Duật liếc nhìn Hoắc Minh với ánh mắt sâu xa, nói: "Kể từ nay về sau, cậu ta là cậu Năm của nhà họ Tần, anh em trong nhà không cần phải nói đến công ơn."
Giây phút này, Hoắc Minh và Thương Lục đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người đều đậm vẻ suy tư. Thương Lục hỏi anh: "Tần Tứ, dù sao cũng chỉ là một vệ sĩ thôi, cậu đưa cậu ta vào gia phả nhà họ Tần, lại cho cổ phần công ty của nhà họ Tần có đáng không?"
Hoắc Minh cũng thấy khó lòng hiểu nổi: "Nhiệm vụ của vệ sĩ vốn chính là chịu trách nhiệm cho sự an nguy của thành viên trong gia đình gia chủ mà. Cho dù cậu ta bị trọng thương, nhưng mạng vẫn còn, cũng không mất mát cái gì, cậu làm như vậy có phải hơi quá rồi không?"
Trong khoảng thời gian Mục Nghi bị thương, cậu tư Tần đã gần như sắp xếp thỏa đáng toàn bộ tương lai của cậu ta, bao gồm cả việc tặng cho Mục Nghi một số cổ phần và tài sản của nhà họ Tần, thậm chí cả tòa nhà ở Parma này cũng được sang tên cho cậu ta.
Có thể tưởng tượng ra, nửa đời sau này Mục Nghi tuyệt đối không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Lúc này, Tần Bách Duật đang ngồi liền chậm rãi đứng dậy. Đối diện với sự hoài nghi của những người bạn thân trước mặt, anh nhìn về phía trước với vẻ mặt thản nhiên, bờ môi mỏng hé mở, thốt ra vài từ: "Cậu ta xứng đáng."
Tần Bách Duật cũng không giỏi giải thích, nhưng tất cả những việc anh đã làm chứng tỏ là Mục Nghi xứng đáng.
Câu trả lời như vậy âu cũng nằm trong dự liệu.
Tuy rằng Thương Lục và Hoắc Minh không thể đồng tình với cách làm của anh, nhưng từ trước đến nay Tần Tứ làm việc gì cũng có cái lý của mình.
Lúc này, qua một hồi yên lặng, Thương Lục nhìn Hoắc Minh, thay đổi đề tài, thăm dò: "Tôi nói này, cậu có cảm thấy Tiểu Vân đối xử với Mục Nghi... có phần quan tâm thái quá rồi không?"
Động tác hút thuốc của Hoắc Minh chợt dừng lại, anh nhíu mày hỏi lại: "Cậu muốn nói điều gì?"
Thương Lục nở nụ cười nhạt, bĩu môi nhìn về phía biệt thự: "Đừng có bảo với tôi là cậu không hề nhận ra nhé. Cả tháng nay Tiểu Vân trông coi Mục Nghi cả ngày lẫn đêm mà cậu không nhận ra có điều gì khác thường sao?"
Con ngươi Hoắc Minh chợt lóe sáng, anh ta rủ mi mắt, lại dứt khoát rút ra hai điếu thuốc.
Anh ta không mù, đương nhiên là đã nhận ra.
Song, Hoắc Vân chưa từng đề cập đến nên mọi người cũng đều làm như không biết điều gì, cứ để cô tiếp tục làm theo ý mình.
Thương Lục thấy Hoắc Minh không tiếp lời, không nhịn được lại quay sang nhìn Tần Bách Duật mà cất lời trêu chọc: "Tần Tứ, nếu chuyện này là thật thì cậu nghĩ thế nào?"
Nghe vậy, Tần Bách Duật chậm rãi xoay người nhìn Hoắc Minh và Thương Lục, nhếch môi nói: "Nếu bọn họ bằng lòng ở bên nhau, nhà họ Tần tôi sẽ không bạc đãi Hoắc Vân."
← Ch. 1841 | Ch. 1843 → |