Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1841

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1841
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1841: MỤC NGHI ĐÃ TỈNH LẠI

Một tháng sau, Lăng Tử Hoan đang ở Paris thì nhận được một cuộc điện thoại đã lâu không liên lạc.

Ở đầu bên kia điện thoại, Hoắc Vân vô cùng mừng rỡ thông báo rằng sáng hôm nay Mục Nghi đã tỉnh lại.

Tuy rằng thời gian hôn mê của anh kéo dài tận một tháng, nhưng cuối cùng vẫn đợi được đến ngày anh tỉnh lại.

Sau khi biết được thông tin này, việc đầu tiên mà Lăng Tử Hoan làm là ầm ĩ đòi tới Parma.

Đương nhiên Kiều Mục đều nghe theo cô hết, liền liên lạc với cậu tư Tần để có thể khởi hành ngay trong chiều hôm ấy.

Suốt một tháng này, cậu tư Tần không hề quay về Lệ Thành.

Có lẽ thương thế của Mục Nghi ảnh hưởng tới rất nhiều người, bao gồm cả cậu tư Tần, không tận mắt nhìn thấy Mục Nghi tỉnh lại thì anh cũng khó lòng an tâm mà quay về với gia đình.

***

Biệt thự vườn trong thành phố Parma.

Nghe nói đây là chỗ ở cũ của cậu tư Tần.

Sau khi được đưa đến Parma, Mục Nghi đã được sắp xếp cho trị liệu ở đây, thời tiết Parma vào tháng mười rất trong lành mát mẻ.

Trong phòng ngủ chính của căn nhà một tầng, Hoắc Vân đưa tay đỡ trán, ngủ gà ngủ gật bên cạnh giường.

Trong phòng nồng nặc mùi thảo dược, có thể do ngửi mãi thành quen, Hoắc Vân quả thật không hề cảm thấy khó ngửi.

Mục Nghi đang nằm ở trên giường bỗng mở to mắt, giữa trán chợt giãn ra, không nhịn được mà bật ra một tiếng ho.

Trong nháy mắt. chút động tĩnh nhỏ như vậy đã đánh thức Hoắc Vân.

Cô lập tức mở mắt, căng thẳng nhìn Mục Nghi, vừa quan sát anh vừa hỏi: "Sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?"

Mục Nghi chậm rãi dịch chuyển tầm mắt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hoắc Vân, nơi khóe môi liền khàn khàn thốt ra tiếng: "Không phải."

"Phù..." Hoắc Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy chiếc bát sứ bên cạnh, cắn cắn khóe môi gợi ý: "Anh còn muốn ngủ không? Nếu không còn buồn ngủ nữa thì để tôi bón cho anh ăn ít cháo?"

Mục Nghi chăm chú nhìn dáng vẻ ân cần từng li từng tí của Hoắc Vân, không đành lòng từ chối ý tốt của cô, liền khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn."

Thật ra anh cũng không nhận ra Hoắc Vân, cũng không biết mình đang ở nơi nào.

Sáng nay lúc tỉnh lại, anh nhìn căn phòng và những gương mặt xung quanh, bàng hoàng hồi lâu, không biết nên phản ứng thế nào.

Anh đã quên bản thân mình là ai, đã quên đi tất cả mọi người, thậm chí còn không biết cả tên mình.

Là cô gái xinh xắn trước mặt này vẫn luôn ở bên cạnh giường, hơn nữa còn nói cho anh biết tên tuổi của mình.

Cô ấy nói, anh là người nhà họ Tần, tên là Tần Mục Nghi, do gặp phải bất trắc bị trọng thương mà hôn mê.

Anh có hai người anh trai, còn có một người chị gái.

Sở dĩ anh tĩnh dưỡng ở đây là do được anh Tư của anh đưa tới đây. Tên của anh Tư là Tần Bách Duật, anh Cả tên là Tần Bách Ngạn, chị Ba tên là Tần Bách Noãn.

Những cái tên đó, anh nghe xong liền ghi tạc vào lòng.

Trong mơ hồ anh vẫn có thể cảm giác được một chút gì đó quen thuộc. Mục Nghi nghĩ thầm, cô gái xinh xắn trước mặt này hẳn là không hề lừa mình.

Anh không nhớ rõ tất cả mọi chuyện, nhưng sâu thẳm trong nội tâm, anh vẫn luôn xao động vì hai bóng dáng mơ hồ.

Anh cảm thấy nhất định hai người ấy rất quan trọng với mình.

Trong đó có một bóng người cao lớn vững vàng, trưởng thành, chững chạc, cực kì giống với anh Tư mà buổi sáng anh nhìn thấy.

Còn có một bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu, sôi nổi, hay tranh cãi, có vẻ như rất hoạt bát.

Mục Nghi mơ hồ cảm thấy, bóng dáng ấy rất giống với cô gái trước mặt này!

Bởi vì anh nhớ rõ, buổi sáng khi mình mở mắt, cô gái này vui mừng đến phát khóc, gọi anh một tiếng Đầu Gỗ.

Hai chữ Đầu Gỗ này như một ký ức khảm sâu vào lòng anh, mơ hồ gợi lên những hình ảnh rời rạc.

Hình như từng có một cô gái rất thích gọi anh là Đầu Gỗ.

Có lẽ, cô gái đó chính là Hoắc Vân.

Chương (1-1890 )