Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1843

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1843
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1843: ANH CÒN CHƯA KHỎI BỆNH, KHÔNG THỂ HÚT THUỐC!

Vài tiếng sau, gần tới khi chạng vạng, Lăng Tử Hoan và Kiều Mục mới đến biệt thự Parma.

Lúc này, Mục Nghi đang ngồi trên xe lăn, được Hoắc Vân đẩy đi xung quanh ngắm cảnh.

Nằm liệt một tháng, cơ thể anh gầy yếu đi không ít, ngay cả bắp thịt ở chân cũng yếu ớt hẳn đi.

Nhưng cũng may vết thương nơi bả vai đã sắp khép miệng, anh được người ta đỡ lên ngồi xe lăn, cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ càng khung cảnh lạ lẫm trước mắt.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Vân ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười cất tiếng chào: "Anh Cả, anh Tư!"

Thương Lục không đi cùng, nghe nói đang ở phòng dược pha chế thuốc cho Mục Nghi.

Nghe thấy tiếng gọi, Mục Nghi cũng thong thả quay đầu, ánh mắt hướng về phía Tần Bách Duật, khàn khàn thốt tiếng gọi: "Anh Tư."

Tần Bách Duật chậm rãi bước lên, ánh mắt quét một vòng trên người anh đánh giá một phen, rồi trầm giọng hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Mục Nghi gật đầu: "Đã khá hơn nhiều, anh Tư không cần lo lắng."

Đi tới dưới tán ô ở phía trước, Hoắc Minh ra hiệu cho bọn họ qua đó ngồi.

Hoắc Vân thở hồn hển đẩy xe lăn, đợi sau khi mấy người bọn họ đã ngồi vững, cô nhìn sắc trời rồi gợi ý: "Em đi lấy cho các anh mấy bình nước nhé."

Dứt lời, cô liền xoay người chạy lại về biệt thự.

Hoắc Minh bắt tréo hai chân nhìn theo bóng lưng chạy hớt hải của cô em gái, nơi đáy mắt xẹt qua vẻ nặng nề.

Bây giờ, cứ việc gì liên quan đến Mục Nghi là cô em gái này của anh cũng đích thân làm.

Cũng không biết là tốt hay là xấu, anh chàng Mục Nghi này thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn cả anh ta. Hoắc Minh chỉ lo nhiệt tình của Tiểu Vân cuối cùng rồi sẽ đổ sông đổ bể.

Hoắc Minh lơ đãng thở dài thành tiếng, thuận tay cầm lấy bao thuốc trên bàn, rút ra ba điếu, đưa cho cậu tư Tần và Mục Nghi.

Khi Mục Nghi kẹp điếu thuốc trong tay, Hoắc Minh thản nhiên nhếch môi hỏi: "Hút thuốc thì không quên chứ?"

Mục Nghi không lên tiếng mà chỉ nhìn động tác châm thuốc của bọn họ rồi bản thân cũng cầm lấy bật lửa, châm một điếu.

Làn khói dày đặc tan vào trong phổi khiến cho khuôn mặt anh có chút ngẩn ngơ.

Động tác hút thuốc tự nhiên như vậy, anh tin rằng bản thân trước kia nhất định cũng hút thuốc.

Ba người yên lặng hút thuốc một hồi, Hoắc Vân cũng rất nhanh đã mang mấy bình nước chạy về.

Mới vừa đi tới dưới tán ô, bước chân cô chậm lại, nhíu mày nhìn Mục Nghi, bất mãn lầm bầm: "Sao anh lại hút thuốc rồi, còn chưa khỏi bệnh đâu!"

Nghe vậy, động tác đưa thuốc lên miệng của Mục Nghi dừng lại, cuối cùng anh hạ tay xuống, không hút tiếp nữa.

Hoắc Minh nhìn cảnh tượng này thì bất mãn lên tiếng, "Hút điếu thuốc không ↪️.𝒽.ế.𝖙 được, em đừng có mà chuyện bé xé ra to!"

Thấy thế, Hoắc Vân bực bội trợn mắt, buông bình nước xuống rồi quay về.

Đã không quản được thì thì nhằm mắt làm ngơ vậy.

Vừa đúng lúc mấy người Hoan Hoan đến, Hoắc Vân định ra cửa tiếp đón bọn họ.

Năm phút sau, một chiếc xe tiến vào cửa biệt thự.

Chỉ trong chốc lát, Hoắc Vân liền đứng gần biệt thự vẫy vẫy tay: "Tiểu Hoan Hoan!"

Lăng Tử Hoan cũng chưa từng tới Parma, cảm thấy cảnh vật nơi này vô cùng mới mẻ.

Khi xe dừng bánh, cô vội vàng nhảy xuống xe, chạy thẳng đến chỗ Hoắc Vân: "Vân Vân!"

Hai cô gái nhỏ vui mừng ôm chặt lấy nhau ríu rít một hồi lâu, Kiều Mục đi sau đang xách theo túi da cũng chậm rãi bước tới.

Bóng chiều đã buông, Lăng Tử Hoan vừa đánh giá cảnh vật xung quanh vừa dò hỏi: "Vân Vân, Đầu Gỗ đâu rồi? Anh ấy ở đâu vậy?"

Hoắc Vân tiện tay chỉ: "Ở bên hồ, đi, tớ dẫn mấy người cậu qua đó!"

Dứt lời, Lăng Tử Hoan liền đi theo cô tới bên hồ. Kiều Mục đưa túi da trong tay cho người giúp việc, đồng thời nhắc cô nhóc: "Nhớ rõ lời anh dặn đấy."

Bước chân của Lăng Tử Hoan khựng lại, cô ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười: "Anh yên tâm, em nhớ rõ rồi!"

Chương (1-2252)