Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1813

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1813
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1813: MAY MÀ ĐẾN KỊP

Nửa tiếng sau, gần mười hai giờ đêm.

Hàng chục chiếc xe nối đuôi nhau chạy băng băng về phía phố cổ ở thành Bắc.

Kiều Mục và Lăng Vạn Hình ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lăng Vạn Hình vừa nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe vừa thở dài thườn thượt: "Thế lực của bác Hai ở Lũng Hoài khủng đến vậy ư?"

Kiều Mục nghiêng đầu nhìn đường phố bên kia, im lặng một lúc rồi mới ủ rũ trả lời: "Có lẽ vậy."

Tối nay anh đã bị đả kích!

Cái cảm giác bị ba ruột năm lần bảy lượt mắng là đồ vô dụng chẳng dễ chịu chút nào.

Dù sao anh cũng không phải kẻ độc ác, nhìn thấy một đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh như vậy làm sao anh ra tay được.

Hơn nữa mạng của Lăng Tử Hoan còn đang nằm trong tay Hoắc Trúc Nhạn, cho dù anh có tinh thần thép thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ai mà biết được ba của anh có thể tìm ra tung tích của cô nhóc dễ dàng như thế.

Thêm nữa, bây giờ đoàn xe đang chạy về phía phố cổ thành Bắc, Kiều Mục bỗng nghi ngờ liệu có phải vấn đề bắt đầu từ tiệm giải khát hay không.

Đúng như những gì Kiều Mục dự đoán, chưa đầy năm phút sau, đoàn xe đã đi vào khu phố cổ.

Con ngõ vắng tanh không bóng người giờ đã lên đèn.

Không biết từ bao giờ, hai bên đường đã xuất hiện thêm rất nhiều người, ai cũng dáo dác nhìn ngó xung quanh.

Ngõ hẻm trong khu phố cổ rất chật hẹp, không đánh xe vào được nên đoàn người phải xuống xe từ đâu ngõ. Khi mọi người xuống xe thì người đợi sẵn trong ngõ cũng đi tới.

"Chào ông hai Hiền, đã lâu không gặp!"

Ồ, hóa ra đây cũng là người của ông Kiều.

Kiều Viễn Hiền lạnh nhạt nhìn về phía đầu ngõ: "Con bé sao rồi?"

Người dẫn đầu nghiêm mặt cúi đầu đáp: "Cô ấy bị tiêm thuốc mê, may mà chúng tôi đến kịp, vẫn chưa tiến hành phẫu thuật."

Mẹ nó!

Kiều Mục nghe thấy câu này, trái tim như thắt lại.

Hoắc Trúc Nhạn đáng 🌜.♓ế.✞ này!

"Đến đó đi, đã khống chế hết người ở tiệm giải khát rồi chứ?" Kiều Viễn Hiền thở dài hỏi.

Đối phương gật đầu: "Cũng may có sự giúp đỡ của bộ phận quy hoạch. Sau khi có bản đồ kiến trúc của cả con phố, chúng tôi mới phát hiện dưới quầy lễ tân của tiệm giải khát có một tầng hầm. Khi chúng tôi đến đó hỏi thăm mới biết mấy hôm trước đã có người trả giá rất cao để mua lại tiệm giải khát này. Bây giờ cái hầm đó được sửa thành phòng mổ tạm thời, trong hầm có vệ sĩ và cả vài tên bác sĩ, đều đã bị khống chế cả rồi. Những kẻ đó... phải xử lí thế nào ạ?"

Kiều Viễn Hiền không trả lời mà nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Nếu vào mười năm trước thì e rằng đám người này đã không có cơ hội để tiếp tục hít thở nữa rồi.

Nhưng rất rõ ràng là hôm nay ông đã do dự.

Kiều Mục đi phía sau ông, nghe thấy thế thì khuyên can: "Giao cho cảnh sát xử lí đi."

Tự tổ chức lấy thận là phạm pháp.

Giao cho cảnh sát xử lí là cách hay nhất.

Kiều Viễn Hiền hừ mũi, tuy không vui nhưng cũng không phản đối.

Lúc này đã có rất nhiều vệ sĩ nhà họ Kiều bao vây trước cửa tiệm giải khát.

Thấy Kiều Viễn Hiền xuất hiện, bọn họ đồng thanh hô: "Chào ông hai Kiều."

Kiều Viễn Hiền nhìn vào tiệm giải khát rồi quay sang nói với Kiều Mục: "Sao còn chưa đi vào!"

Ông vừa dứt lời thì Lăng Vạn Hình và Kiều Mục đã xông vào trong tiệm, đến cả Mục Nghi cũng vội vàng bước theo sau.

Trong quán đang bật đèn sáng trưng, tủ quầy bị vứt trong góc để lộ ra một lối dẫn xuống hầm.

Thấy cảnh này, Kiều Mục ռ.ℊ.𝐡❗ế.n ⓡ.ă.𝓃.🌀 ken két, chỉ muốn tận tay xử lí Hoắc Trúc Nhạn ngay lập tức.

Chẳng trách họ lục soát cả ngày cũng không tìm thấy Lăng Tử Hoan.

Hóa ra hai mươi mốt người kéo va li da rời khỏi khu phố cổ chỉ để che mắt.

Dù sao cũng chẳng ai nghĩ đến khả năng Lăng Tử Hoan lại bị nhốt ngay ở nơi xảy ra sự việc.

Khá khen cho kế hoạch quá mức tỉ mỉ của Hoắc Trúc Nhạn.

Chương (1-2252)