← Ch.1811 | Ch.1813 → |
CHƯƠNG 1812: LĂNG TỬ HOAN BỊ NHỐT DƯỚI HẦM
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động nhưng chỉ thấy một vệ sĩ của nhà họ Kiều cầm dao găm cung kính cúi đầu: "Chào ông chủ, chào ông Đoàn!"
Kiều Viễn Hiền đến rồi!
Có bốn vệ sĩ giúp ông đẩy xe lăn, xuất hiện một cách đầy bất ngờ ở khoang cứu hộ.
Kiều Mục kinh ngạc nhìn phía trước, tay cũng buông lỏng ống truyền dịch, giật mình hỏi: "Sao ba lại tới đây?"
Trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, Kiều Viễn Hiền sầm mặt nhìn con trai: "Chuyện nhỏ thế cũng không giải quyết được? Kiều Mục, anh vô dụng thật!"
Kiều Mục: "..."
Lăng Vạn Hình thấy vậy cũng đứng lên kính cẩn chào hỏi: "Cháu chào bác Hai."
Kiều Viễn Hiền khẽ gật đầu rồi nhìn anh, tỏ vẻ không hài lòng: "Anh lớn như vậy rồi mà không phân biệt được phải trái hả? Con gái quan trọng hơn hay phụ nữ quan trọng hơn? Bị một người đàn bà dắt mũi như vậy, anh còn mặt mũi gọi bác Hai à?"
Kiều Viễn Hiền châm chọc không hề nể nang.
Con người ông là vậy, lời nói rất ngông cuồng. Nhưng ông hoàn toàn có đủ tư cách ngông cuồng đó.
Hoắc Trúc Nhạn vốn đang sợ hãi, giờ lại càng kinh hoảng hơn.
Chị ta từng gặp Kiều Viễn Hiền một lần, và cũng biết rõ người đàn ông lớn tuổi ngồi xe lăn này hoàn toàn không dễ đối phó.
Lúc này, Lăng Vạn Hình chỉ có thể tái mặt lắng nghe những lời răn dạy của bác Hai.
Ngoài xấu hổ ra anh cũng không dám phản bác. Bởi vì bác Hai nói rất đúng, quả thật anh không biết phải trái.
Sau đó Kiều Viễn Hiền khoát tay ra hiệu cho anh tránh ra.
Khi ông Đoàn đẩy xe vào khu thiết bị, Kiều Viễn Hiền liếc nhìn Hoắc Quỳ đang nằm trên giường bệnh, sau đó nhướng mày nhìn sang Hoắc Trúc Nhạn: "Tôi chỉ cho cô một cơ hội để nói ra tung tích của Lăng Tử Hoan, cô có nói không?"
Hoắc Trúc Nhạn nhếch mép nhìn thẳng vào mắt Kiều Viễn Hiền, kiên quyết không mở miệng.
Thấy vậy, Kiều Viễn Hiền khẽ vuốt v e móng tay út, sau đó lạnh nhạt nói: "Tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô không biết nắm bắt, vậy thì đừng trách tôi vô tình."
Nói xong ông quay lại dặn dò ông Đoàn đang đứng sau lưng: "Cử người canh giữ chiếc máy bay này, không cho phép bất kì ai ra vào trước khi cứu được cô bé kia!"
"Vâng, thưa ông chủ."
Hoắc Trúc Nhạn hốt hoảng: "Ông... ông muốn làm gì?"
Kiều Viễn Hiền khẽ bật cười. Trong lúc ông
Đoàn quay xe lăn, ông nói: "Chẳng lẽ trước khi cô định ra tay trên đất Lũng Hoài này, không ai nhắc nhở cô rằng, động vào ai chứ đừng động vào người của ông hai Hiền sao?"
Dù sao Hoắc Trúc Nhạn cũng là người nơi khác tới, làm sao chị ta biết những quy tắc này.
Lúc này, thấy Kiều Viễn Hiền định rời đi, Hoắc Trúc Nhạn bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần bọn họ không động đến Tiểu Quỳ thì chị ta có thể nắm chắc cơ hội lấy một quả thận của Lăng Tử Hoan.
Nhưng khi Kiều Viễn Hiền dẫn mọi người đi tới cửa khoang, bỗng dưng ông cất lời: "Mọi người đi theo tôi nào, cô nhóc bị giam dưới tầng hầm lâu như vậy chắc rất sợ hãi."
Ông vừa dứt lời, cả Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đều kinh ngạc.
Hai người bước nhanh về phía trước, Kiều Mục không nhịn được hỏi dồn: "Ba, ba tìm thấy cô ấy rồi sao?"
Kiều Viễn Hiền liếc con trai rồi thốt ra mấy chữ: "Đồ vô dụng!"
Đồ vô dụng Kiều Mục: "..."
Còn Hoắc Trúc Nhạn thì 🌜♓ế●t lặng.
Hoắc Trúc Nhạn vội vàng muốn đuổi theo mấy người họ nhưng vừa chạy ra đến cửa thì đã bị vệ sĩ của nhà họ Kiều giữ lại.
Sau khi Kiều Viễn Hiền rời khỏi khoang cứu hộ thì có đến hai mươi vệ sĩ canh gác nơi này, ngay cả sân bay bên ngoài khoang cứu hộ cũng có mười mấy chiếc xe tuần tra vây xung quanh, muốn chạy cũng khó.
Đêm nay nhất định là một đêm sóng gió bởi sự trở lại của ông hai Hiền.
← Ch. 1811 | Ch. 1813 → |