Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1811

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1811
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1811: LĂNG VẠN HÌNH, ANH BUÔNG TAY RA CHO TÔI!

Hoắc Trúc Nhạn chưa từng thấy Lăng Vạn Hình nổi giận bao giờ, lại càng không ngờ anh sẽ bóp cổ mình chặt đến mức khó thở.

Lúc này, mặt Hoắc Trúc Nhạn đã dần đỏ lựng lên, chị ta vùng vẫy đẩy 𝐧●ℊự●c Lăng Vạn Hình ra: "Buông ra, anh buông tay ra cho tôi!"

Lăng Vạn Hình vừa bóp cổ vừa cúi xuống ghé sát vào mặt chị ta, ánh mắt dữ tợn: "Tối nay cô không nói cho tôi biết Hoan Hoan đang ở đâu thì con trai cô đừng hòng nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai!"

Hoắc Trúc Nhạn sợ hãi!

Chị ta quên cả giãy giụa, ✞·♓·ở ⓗổ·п ⓗể·n nhìn vào mắt Lăng Vạn Hình rồi giật mình nhận ra trong đó chỉ toàn là sát khí.

Ngay sau đó, Lăng Vạn Hình chán ghét buông tay làm Hoắc Trúc Nhạn mất thăng bằng, đập vào chiếc máy điều trị rồi ngã lăn xuống đất.

Chị ta bủn rủn che cổ 𝖙·h·ở ♓ổ·п ♓ể·ռ, đầu cúi gằm nhìn mặt đất, sắc mặt tối sầm.

"Ha ha ha.." Không lâu sau, Hoắc Trúc Nhạn bỗng khàn giọng cười to, tiếng cười vừa thảm thiết vừa đắc ý: "Các người đối xử với tôi như vậy không sợ tôi cho người 🌀_ℹ️ế_t ↪️.𝒽ế.ⓣ Lăng Tử Hoan ư?"

Nói rồi chị ta ngẩng đầu nhìn Lăng Vạn Hình đang đứng trên cao với vẻ mặt u ám: "A Hình, anh đừng ép tôi, cùng lắm thì cá c𝖍ế.🌴 lưới rách, tôi cũng không thiệt thòi gì. Nhưng nếu anh dám động vào Tiểu Quỳ thì người nhà họ Hoắc sẽ không tha cho anh đâu. Nếu anh muốn Lăng Tử Hoan bình yên vô sự thì đừng khiêu khích tôi, nếu không tôi cũng không ngại 𝖌ℹ️·ế·𝖙 người cướp thận đâu."

Vì nắm giữ con át chủ bài Lăng Tử Hoan trong tay nên Hoắc Trúc Nhạn chẳng sợ gì.

Hoắc Trúc Nhạn lảo đảo đứng dậy, sửa lại váy áo và vuốt lại mái tóc rối bù: "Các người nghe rõ chưa? Ngày mai nhất định tôi sẽ trả Lăng Tử Hoan về. Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao các người phải chuyện bé xé ra to để làm gì. Tôi chỉ lấy một quả thận thôi mà, cũng chẳng muốn g.❗ế.𝖙 nó. Không phải mấy người thường hay nói 'cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp' sao? Bây giờ Lăng Tử Hoan cứu em trai mình cũng là làm công đức!"

Lúc này, Hoắc Minh đứng dậy khỏi sô pha, chép miệng đi tới bên cạnh Hoắc Trúc Nhạn: "Cô à, có lẽ cô không còn tư cách để đại diện cho nhà họ Hoắc nữa đâu. Anh Lăng, với tư cách là người thừa kế nhà họ Hoắc, tôi đảm bảo với anh rằng nhà họ Hoắc ở Parma sẽ duy trì mối 🍳.𝖚@.п ♓.ệ tốt đẹp với năm gia tộc lớn ở Lệ Thành mãi mãi."

"Còn những việc khác đều không liên quan đến nhà họ Hoắc, tùy anh xử lí. Tôi không muốn hóng chuyện nữa, xin phép đi trước."

Rõ ràng là Hoắc Minh hoàn toàn không muốn tham gia vào chuyện này.

Điều này cũng có nghĩa là dù sự việc có diễn biến như thế nào thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không ra mặt.

Hoắc Trúc Nhạn trợn mắt gào theo bóng lưng Hoắc Minh: "Hoắc Minh, cậu cứ đợi đấy cho tôi, ba cậu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Hoắc Minh đi đến cửa nghe thế bèn dừng bước, thản nhiên quay lại đáp: "Cô nên nghĩ xem về nhà họ Hoắc phải giải thích với người nắm quyền trong gia tộc về những việc mình đã làm thời gian qua như thế nào thì hơn."

Hoắc Minh cười khẩy rồi rời khỏi máy bay cứu hộ.

Không có nhà họ Hoắc ra mặt, tức thì Hoắc Trúc Nhạn mất đi một chỗ dựa.

Vì thế chị ta càng phải bám chặt vào lợi thế Lăng Tử Hoan, không thế tiết lộ tin tức của cô.

Lúc này, Kiều Mục đã giữ im lặng rất lâu bỗng đi tới trước giường bệnh, hờ hững vuốt nhẹ lên dây truyền dịch đang được cắm vào người Hoắc Trúc Nhạn: "Nói như vậy là chị đã hạ quyết tâm ra tay với Lăng Tử Hoan phải không?"

Hoắc Trúc Nhạn vừa xoay người lại, bao nhiêu lí lẽ hùng hồn đã ra đến miệng nhưng lại không thốt nổi lên lời.

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Chị ta vừa dứt lời, cửa khoang truyền đến tiếng động.

Chương (1-2252)