Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1810

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1810
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1810: CÔ ĐÃ LÀM GÌ CON GÁI TÔI?

Kiều Mục nhìn vẻ mặt đắc ý của chị ta, nhún vai, "Không nói cũng được, dùng tính mạng của con trai chị đổi lấy một quả thận của cô nhóc nhà chúng tôi, kể ra cũng không lỗ! Cùng lắm thì đợi sau khi con trai chị ↪️.♓ế.т, tôi sẽ ghép lại thận cho cô nhóc, chắc không khó khăn gì!"

Hoắc Quỳ là yếu điểm của Hoắc Trúc Nhạn!

Hoắc Trúc Nhạn nổi điên lên, đùng đùng lao đến tóm lấy cổ áo Kiều Mục, "Anh dám, anh dám động đến con trai tôi, tôi nhất định sẽ g-i-ế-t 𝖈●♓ế●🌴 Lăng Tử Hoan!"

Kiều Mục lạnh lùng cụp mắt, giơ cánh tay lên, đẩy Hoắc Trúc Nhạn ra mà không tốn chút sức nào, vừa chỉnh lại cổ áo, vừa nở nụ cười nham hiểm: "Thế thì một mạng đổi một mạng, chị nghĩ... tôi không dám ư?"

Giao tranh trực diện, hơn thua nhau ở chỗ hung ác.

Kiều Mục chắc chắn bây giờ Lăng Tử Hoan vẫn an toàn. Ít nhất họ cũng chỉ vừa có kết quả xét nghiệm thành công.

Nhưng nếu muốn ép Hoắc Trúc Nhạn để lộ dấu vết, thì chỉ có thể đánh cược bằng tính mạng.

Hoắc Trúc Nhạn hoảng loạn, chị ta trừng như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, nhưng vẫn cố đấu tranh lần cuối, "Anh làm như vậy, Lăng Vạn Hình có biết không? Lăng Tử Hoan là con gái cưng của anh ấy, tôi là người phụ nữ anh ấy yêu, anh đẩy tính mạng của con gái anh ấy vào chỗ nguy hiểm, không sợ anh em trở mặt à?"

Kiều Mục cúi đầu chỉnh lại hai bên vai áo, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Hoắc Trúc Nhạn, nhìn thẳng phía trước, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Sẽ trở mặt sao?"

Hoắc Trúc Nhạn không hiểu, nheo mắt quay lại nhìn theo tầm mắt Kiều Mục, sắc mặt trắng bệch.

"A... A Hình!"

Lăng Vạn Hình đến từ lúc nào?

Lúc này, Lăng Vạn Hình đang đứng ngay khu thiết bị, nhìn Hoắc Trúc Nhạn không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm tối đen như mực.

Anh tiến từng bước về phía trước, ngó lơ những người khác. Khi đứng trước mặt Hoắc Trúc Nhạn, anh siết lấy cằm chị ta, "Cô đã làm gì con gái tôi?"

Hoắc Trúc Nhạn bị buộc phải ngẩng đầu nhón chân, tư thế này khiến chị ta trông thật khôi hài.

Hoắc Trúc Nhạn nắm chặt cổ tay Lăng Vạn

Hình, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, "Buông em ra, A Hình, lẽ nào anh không tin em?"

Lăng Vạn Hình mặc Hoắc Trúc Nhạn vùng vẫy, tay âm thầm tăng thêm sức, cánh mũi cũng phập phồng vì phẫn nộ, "Đã biết con bé là con gái cưng của tôi mà cô còn dám ra tay với con bé? Có phải thấy tôi quá tốt với cô, nên cô mới dám làm xằng làm bậy?"

Hoắc Trúc Nhạn muốn lắc đầu, nhưng gò má đã bị Lăng Vạn Hình giữ chặt, muốn cử động rất khó khăn.

Lăng Vạn Hình từ từ thở hắt ra, nhìn sang Hoắc Quỳ trên giường bệnh, "Khi cô động vào con gái tôi, có từng nghĩ tôi cũng có thể động vào con trai cô không?"

"Đừng!" Hoắc Trúc Nhạn 𝖇*ấ*𝐮 ch*ặ*т cổ tay Lăng Vạn Hình, thì thào một cách gian nan, "Anh không được động vào thằng bé. A Hình, em xin anh, niệm tình quá khứ của chúng ta, để Tử Hoan hiến một quả thận cho Tiểu Quỳ có được không? Em đã hỏi bác sĩ từ trước rồi, thay thận sẽ không để lại di chứng gì. Em chỉ cần một quả thận của con bé, em đảm bảo sẽ không làm hại nó."

Lăng Vạn Hình sa sầm mặt, bàn tay trượt xuống, thoắt cái siết cổ chị ta, "Nếu không có di chứng, sao cô không tự thay cho nó? Mẹ kiếp, Hoắc Trúc Nhạn, tôi mù rồi nên mới nghĩ cô quay về là vì tôi. Năm lần bảy lượt đóng kịch trước mặt tôi, mục đích chỉ vì thận của con gái tôi, đúng không?"

Khi thốt ra những lời này, Lăng Vạn Hình thấy tim mình như vỡ vụn!

Không phải là vì buồn, mà cảm thấy bản thân làm người thất bại.

Lúc trước các anh em nhắc nhở bao nhiêu lần, con bé 𝖈♓ố.ռ.🌀 đố.1 rõ ràng, anh vẫn xem như không thấy, còn tự lừa mình dối người rằng Hoắc Trúc Nhạn vì yêu nên mới quay về!

Sao anh lại không hiểu, người đã lạnh lùng bỏ đi hơn hai mươi năm thì còn đâu tình cảm chân thành?

Chương (1-2252)