Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1809

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1809
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1809: LĂNG TỬ HOAN ĐANG Ở ĐÂU?

Hoắc Trúc Nhạc không chút phòng bị đi vào khoang máy bay. Chắc do kết quả xét nghiệm đúng như ý muốn nên tâm trạng chị ta rất vui.

Nhưng lúc đi qua cửa khoang, xuyên qua khu thiết bị, ngước mắt lên nhìn, chị ta không khỏi sững sờ.

Trong khoang máy bay có rất nhiều người.

Mỗi một người chị ta đều rất quen thuộc, nhưng họ không nên xuất hiện ở đây mới phải!

Bên giường bệnh, Kiều Mục đứng chếch bên cạnh, một tay chống lên mép giường, cười như có như không.

Hoắc Minh và Mục Nghi đang ngồi trên sô pha gần đó.

Toàn bộ nhân viên y tế và tâm phúc của chị ta đều bị người bao vây ở cuối khoang, ai ai cũng đầy vẻ lo sợ.

Hoắc Trúc Nhạn lảo đảo, vội bám lấy thiết bị ở bên cạnh.

Chị ta dời mắt xuống, lo lắng nhìn Hoắc Quỳ trên giường bệnh. Cậu ta dường như không hề hay biết thế giới bên ngoài đang xảy ra những gì, nhắm mắt ngủ say.

Thiếu niên này bị bệnh tật hành hạ đã lâu, căn bệnh khiến cho sắc mặt cậu ta xanh xao, không chút sức sống.

Hoắc Trúc Nhạn lòng đau như thắt, muốn tiến lên trước nhưng lại cố kỵ Kiều Mục đang ở cạnh Hoắc Quỳ.

Sao có thể như vậy?

Trước khi đi vào sân bay, tâm phúc của chị ta rõ ràng không hề nói gì!

Tim Hoắc Trúc Nhạn run lên, nhưng buộc phải vực dậy tinh thần, nhìn Kiều Mục gượng cười, "Sao các người lại đến đây?"

Kiều Mục cũng nhìn chằm chăm khuôn mặt chị ta, liếc sang Hoắc Quỳ đang say ngủ, gằn từng chữ một, "Xét nghiệm thành công, nhanh chóng lấy thận?"

Đây là lời Hoắc Trúc Nhạn nói với tâm phúc trước khi bước vào máy bay.

Họ nghe được rất rõ ràng.

Quả nhiên, Lăng Tử Hoan đang nằm trong tay ả đàn bà này!

Nhưng người đang được giấu ở đâu? Họ đã lục soát chiếc máy bay cứu hộ này từ trong ra ngoài vẫn không thấy bóng dáng Lăng Tử Hoan đâu.

Hoắc Trúc Nhạn bất thình lình nghe được câu này, vô cùng hoảng hốt.

Hoắc Trúc Nhạn thảng thốt quay người lại, quả nhiên nhìn thấy tâm phúc của mình và một người đàn ông lạ mặt đang đứng cách đó không xa.

Người kia đang toét miệng cười, từ tốn nâng cánh tay lên lắc lư, một con dao găm sắc lẹm xuất hiện trong tầm mắt.

Do cả hai đều mặc quần áo màu đen, Hoắc Trúc Nhạn không ngờ được tâm phúc của mình đang bị người khác uy ⓗ𝐢ế*𝓅.

Tình hình lúc này, Hoắc Trúc Nhạn tiến thoái lưỡng nan.

Trong nháy mắt, Kiều Mục đã tiến lên đứng cách Hoắc Trúc Nhạn nửa mét, đanh giọng, "Lăng Tử Hoan đang ở đâu?"

Sắc mặt Hoắc Trúc Nhạn hơi tái nhợt, nhìn anh không nói tiếng nào.

Trong lúc hốt hoảng, chị ta thấy Hoắc Minh đang ngồi bình chân như vại, lập tức đè thấp giọng gầm lên: "Hoắc Minh, cậu có phải người không? Cậu lại giúp họ làm hại Tiểu Quỳ?"

Hoắc Trúc Nhạn không dám lớn tiếng, sợ đánh thức Hoắc Quỳ!

Nghe vậy, Hoắc Minh hất cầm, thờ ơ nói: "Cô à, cô thấy Hoắc Quỳ bị thương rồi ư? Ngược lại là cô đấy, cô ích kỷ bắt cóc con gái nhà họ Lăng, làm vậy là phạm pháp đấy cô biết không?"

Hoắc Trúc Nhạn 𝐧ℊ𝖍·ℹ️ế·𝖓 𝐫ă·ռ·ℊ nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ta, "Cậu nói nhảm! Lăng Tử Hoan là con gái tôi, tôi sinh nó ra, mạng của nó cũng là tôi ban cho, chẳng qua nhường một quả thận cho em trai nó thì phạm pháp cái gì!"

Thái độ u mê không chịu tỉnh ngộ này khiến Hoắc Minh nhếch môi, "Vậy cô cứ tự nhiên!"

Hoắc Trúc Nhạn t.♓.ở ⓗ.ổ.п ♓ể.𝖓, móng tay 𝐛ấ_υ c_♓_ặ_✝️ vào máy móc bên cạnh, "Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Nếu Tiểu Quỳ có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bảo ba cậu trừng phạt cậu thật nặng!"

Kiều Mục khẽ nghiêng người, chắn tầm mắt của chị ta, "Trước khi trừng phạt anh ta, chị phải có cơ hội rời khỏi Lũng Hoài mới được! Nói đi, cô nhóc nhà tôi đang ở đâu?"

Hoắc Trúc Nhạn buộc phải nhìn Kiều Mục, chợt cười khẩy, "Muốn biết nó đang ở đâu, các người phải để tôi rời khỏi đây trước!"

Chương (1-2252)