← Ch.1807 | Ch.1809 → |
CHƯƠNG 1808: MẪU XÉT NGHIỆM CỦA LĂNG TỬ HOAN VÀ TIỂU QUỲ ĐÃ LÀM XONG CHƯA?
Những gì vệ sĩ nói có vẻ hợp lí, nhưng nghe lại rất kì lạ.
Lăng Vạn Hình cũng không nghĩ ngợi nhiều, suy cho cùng cũng là nghĩ cho sự an toàn của Hoan Hoan.
Anh gật đầu đồng ý, "Cậu lấy một tờ chi phiếu trắng cho cậu ấy, cần bao nhiều để cậu ấy tự điền."
Vệ sĩ gật đầu rời đi, Lăng Vạn Hình vừa đóng cửa, xoay người lại đã giật nảy mình.
Hoắc Trúc Nhạn không biết đã đứng sau lưng anh tự bao giờ, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn anh, "A Hình, nếu họ không về, vậy em cũng đi trước đây."
"Cô đi đâu?" Thân hình thẳng tắp của Lăng Vạn Hình đứng chắn ngay cửa, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Hoắc Trúc Nhạn không chớp mắt, "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Trúc Nhạn vuốt tóc, cụp mắt che giấu sự hoảng loạn trong đáy mắt, "Không có gì, em chỉ hơi mệt thôi!"
Lăng Vạn Hình khẽ nhướng mày, "Phòng ngủ không có ai ở, cô có thể vào trong nghỉ ngơi."
Anh lúc nào cũng ghi nhớ, phải trông chừng sát sao người phụ nữ này.
Hiển nhiên, Hoắc Trúc Nhạn không ngờ Lăng Vạn Hình lại đưa ra đề nghị này, đang sốt ruột nên khó tránh mất đi vẻ bình tĩnh thường có, "Không cần, em còn có chút chuyện, anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai em lại qua!"
Nói xong, Hoắc Trúc Nhạn đẩy Lăng Vạn Hình ra, hối hả đi ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.
Lăng Vạn Hình đứng trước cửa nhìn bước chân hoảng loạn của Hoắc Trúc Nhạn, mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, lấy di động trong túi quần ra dặn dò: "Theo dõi cô ta."
***
Mười rưỡi tối, Hoắc Trúc Nhạn ngồi taxi đến sân bay Lũng Hoài.
Trên đường đi, Hoắc Trúc Nhạn thay mấy lần sim rác, muốn liên lạc với tâm phúc của mình ở sân bay, nhưng gọi mãi không ai nghe máy.
Hoắc Trúc Nhạn không lấy làm lạ việc Hoắc Minh đến Lũng Hoài, nhưng Kiều Mục đột nhiên nói muốn mua máy bay cứu hộ y tế khiến chị ta hốt hoảng.
Chị ta tốn biết bao nhiêu nhân lực và tài lực mới lấy được giấy phép hạ cánh xuống sân bay, bất kể thế nào cũng không thể để Kiều Mục bước lên máy bay cứu hộ được!
Nếu không, tất cả những gì chị ta chuẩn bị đều thành công cốc!
Lúc Hoắc Trúc Nhạn đến bãi đỗ máy bay, thì tâm trạng đã thảng thốt, quan sát xung quanh.
Ở cửa ra vào có vài chiếc xe hơi, còn lại không có gì khác thường.
Lúc này, có hai người đàn ông chậm rãi đi từ một góc tối ra. Hoắc Trúc Nhạn thấy họ liền thở phào nhẹ nhõm, "Có chuyện gì? Sao gọi mãi không nghe máy?"
Người đó chính là tâm phúc của Hoắc Trúc Nhạn, anh ta mặt mày căng thẳng ngước mắt, yết hầu trượt động, "Bà chủ, máy bay cứu hộ có quá nhiều thiết bị y tế, sử dụng di động rất dễ bị nhiều sóng."
Hoắc Trúc Nhạn day trán, nhìn máy bay cứu hộ trong bãi, "Tiểu Quỳ đâu? Thằng bé sao rồi?"
"Vẫn ổn, bà chủ có muốn vào xem thử không?"
"Đi thôi."
Chắc do quan tâm ắt loạn, toàn bộ tâm tư của Hoắc Trúc Nhạn đều dồn hết vào Hoắc Quỳ nên không phát hiện người đàn ông đi phía sau tâm phúc của mình là một khuôn mặt xa lạ.
Mà việc cả người của tâm phúc căng chặt chị ta cũng không để ý.
Vài phút sau, Hoắc Trúc Nhạn bước lên bậc thang lên máy bay. Đến bậc thang cuối cùng, chị ta bỗng dừng bước, ngoái nhìn tâm phúc đi phía sau hỏi: "Mẫu xét nghiệm của Lăng Tử Hoan và Tiểu Quỳ đã làm xong chưa?"
Mắt tâm phúc lóe lên, im lặng trong giây lát. Cảm nhận được con dao sau lưng âm thầm tăng thêm sức, anh ta nín thở, gian nan nói: "Đã xét nghiệm thành công, có thể lấy thận bất cứ lúc nào."
Chân mày Hoặc Trúc Nhạn giãn ra như vừa trút được gánh nặng, "Vậy thì tốt, phải làm thật nhanh!"
Nói xong, Hoắc Trúc Nhạn mỉm cười đi vào khoang máy bay, tâm phúc ở phía sau đã toát đầy mồ hôi lạnh, run cầm cập.
Xin lỗi bà chủ!
← Ch. 1807 | Ch. 1809 → |