Truyện:Con Dâu Khát Tình - Chương 12

Con Dâu Khát Tình
Trọn bộ 53 chương
Chương 12
Cọ l*n trong xe
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Dù cách quần lót, Phàn Tín vẫn cảm giác được sự tuyệt vời từ cái động hút hồn của con dâu.

Môi *** mề_Ⓜ️ mạ_❗ dán sát, thấm ướt nước 𝖉â-ⓜ, vì đói khát mà khẽ cắn 〽️ú-✞, hút quy đầu tê dại đến rỉ nước.

Cơ thể căng cứng run lên, hắn hận không thể cởi cả quần lót ra, đ●â●𝖒 thẳng vào trong, ** nát *** múp của cô.

Hắn thở ra một hơi, coi ɱ·ô·𝓃·ⓖ thịt của cô như bột mì mà nhào nặn xoa bóp, dùng k_♓𝑜á_ℹ️ c_ả_m này chống đỡ sự kích động trong lòng.

Hắn đã hứa với cô, là trưởng bối, không thể nuốt lời được. Hơn nữa hắn không muốn chỉ ** cô một hai lần, vẫn phải từ từ.

Phàn Tín xoa nắn 〽️-ôⓝ-𝖌 Phùng Dao, chuyển động cho *** cạ tới cạ lui trên *** bự, không lâu sau, *** non đỏ tươi tiết ra một bãi nước dịch ấm nóng, tưới ướt quần lót màu xám của hắn.

Hắn nâng cằm người phụ nữ, gương mặt cô đỏ ửng vì tình dục. Vừa rồi cô còn xin xỏ, từ chối hắn, chớp mắt đã bị cọ cho n*ng ***, đến bản thân cô cũng thấy xấu hổ.

Phùng Dao xoay mặt, không nhìn hắn.

Phàn Tín kéo mặt cô lại, 𝖍ô·𝓃 nhẹ lên môi đỏ của cô, cố ý chọc cô: "Sao thế? *** 🅓*â*𝐦 không 𝖘ư_ớп_𝐠 à? Lẽ nào không 💰ướ-ⓝ-𝖌 bằng con tự móc ***?"

Nói rồi bên dưới lại đâ●𝖒 chọc mấy phát, chỗ tiếp xúc toàn là tiếng nước dính nhớp.

Phùng Dao đỏ mặt, 𝐬_ư_ớ𝐧_ⓖ muốn điên lên, cô coi như đã đích thân cảm nhận được chỗ nhô lên cao mà mình thấy hôm nọ khổng lồ cỡ nào, tuy hắn không cởi ra hết nhưng đang mài *** cô, sao cô không biết kích thước được chứ.

Phía dưới vừa ngứa vừa nóng, Phùng Dao hít một hơi, vặn vẹo eo 𝒸·ọ ⓧ·á·🌴, miệng nói lời nũng nịu: "Ưm, 𝐬ư·ớ·𝖓·🌀 quá, ba ơi... Ưm, thọc trúng rồi..."

*** cạ qua hột le khiến Phùng Dao ⓡυ*𝖓 r*ẩ*🍸 cả người, nước ◗â.ⓜ lại tuôn ra, tưới ướt hết quần lót Phàn Tín.

Phàn Tín cúi đầu nhìn, ngón tay miết chặt hột le tròn múp, hỏi: "Sao hột le lớn thế này?"

Phùng Dao khẽ thè lưỡi, không ngừng rê_𝖓 𝐫_ỉ, nói qua loa: "Ưm... trời sinh đã vậy..."

"Vậy sao?" Hắn nắc nhẹ, vừa động *** vừa véo hột le cô.

"Hu hu... đừng..." Phùng Dao không chịu nổi, bên dưới phun nước không ngừng, bám lấy vai hắn, mang theo ý xấu nói với hắn: "Là do bị con trai ba ⓛℹ️.ế.Ⓜ️ Ⓜ️ú.т..."

Phàn Tín dừng trong chốc lát, cảm giác sảng khoái vặn vẹo ùa đến, nghĩ đến cơ thể được con trai yêu chiều, cuối cùng hắn lại được hời, da đầu hắn tê dại, thân dưới cọ mài *** 𝐝_â_ɱ của cô thật mạnh.

"Hu hu hu... nhẹ thôi... a a..." Phùng Dao †*𝒽*ở 🌀*ấ*p.

Tuy chất vải quần lót của người đàn ông rất tốt, cũng Ⓜ️●ề●𝐦 𝐦ạ●1, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái, huống hồ 🎋*𝖍🔴*á*1 𝐜ả*Ⓜ️ tình dục bùng lên, cô thật sự rất muốn tiếp xúc trực tiếp với *** bự đang mang lại k♓●0●á●❗ c●ả●Ⓜ️ cho cô.

"Ba ơi... như này khó chịu quá... quần lót... cởi ra đi..." Giọng cô yếu ớt, khuôn mặt ⓝ*ó𝓃*ɢ bừ*𝐧*🌀 dán sát cổ hắn làm nũng, đưa ra yêu cầu ◗-â-Ⓜ️ đ-ã𝖓-𝐠.

Dù gì cũng là cọ, sao không cởi ra cọ cho sư-ớп-𝐠 chứ.

Phàn Tín sờ mặt cô, trong lòng mừng thầm, hắn vốn sợ mình không nhịn được nên mới cách một lớp quần không cởi ra, nhưng con dâu d_â_𝐦 đ_ãռ_🌀 chủ động đòi, hắn sao có thể từ chối.

Hắn xoa người cô, thấp giọng nói: "Vậy con tự cởi đi."

Cả người Phùng Dao nóng lên, liếc nhìn hắn, do dự không tới hai giây, vẫn đầu hàng trước niềm vui của cơ thể, tay nhẹ nhàng ↪️ở*1 q𝖚ầ*𝖓 lót hắn xuống.

Con *** thô to nảy ra, màu tím đen hung dữ, hai túi trứng cũng rất to, quy đầu rỉ nước. Phùng Dao nuốt nước miếng, tưởng tượng lung tung.

To thế này, nếu mà 𝖈●ắ●𝖒 và●🅾️ thật thì cô có chịu nổi không?

Cô khẽ dịch ⓜ_ôⓝ_🌀, ghé *** nhỏ sát lên, *** kẹp lấy cán *** ⓒ·ọ 🔀·á·𝖙.

"Ưm... a a..."

Phàn Tín vỗ môⓝ-ℊ cô: "Đĩ ⓓ_â_〽️, 💰ướ𝐧*ⓖ quá hử?"

"Ưm, đâu có... nó xấu thế này..." Phùng Dao vặn vẹo ɱ_ô_𝖓_🌀, thịt *** chạm ***, cứng miệng không cho hắn được đắc ý.

"A..." Phàn Tín bị cô vặn vẹo cũng t𝒽-ở 🌀-ấ-🅿️, thấy cô chê cũng không giận, chỉ sờ m.ô𝐧.ℊ cô, hai người trên dưới dao động cọ nhau, hắn chậm rãi nói: "Đừng nói sớm thế, đợi con xài rồi biết đâu sẽ yêu nó."

"A ưm... còn lâu..." Phùng Dao lại sắp ra nữa, hai chân κẹ*🅿️ ⓒ*hặ*t eo hắn.

Da thịt kề sát, *** *** cọ nhau, k𝖍🅾️·á·❗ 𝒸ả·ɱ cực lớn, bụng dưới khẽ run, Phùng Dao trào ra một dòng nước, khiến ghế ngồi ướt đẫm.

Xe có chạy chậm cỡ nào thì cũng sắp tới công ty rồi, Phàn Tín bị cô kẹp như vậy, cũng không nhịn nữa, quy đầu dịch lên trên, né lỗ *** của cô, bắn hết t*𝒾n*𝐡 𝒹*ị*𝒸*𝖍 lên bụng dưới và bầu vú cô.

"A..." Phùng Dao nghiêng người sang một bên, nghỉ ngơi trong chốc lát, xe cũng đã dừng lại.

Cô nhớ lại sự sung 𝖘-ướⓝ-𝖌 vừa rồi, đứng dậy khỏi đùi ba chồng, cầm khăn giấy dạng chân lau vùng háng ướt đẫm.

Mặc kệ ánh mắt u ám của ba chồng, cô dùng tư thế xấu hổ lau sạch, chỉnh lại quần áo rồi xuống xe. Giống như một cô gái xấu xa ăn no rồi chuồn.

Xe lại chạy đến tòa nhà Phàn thị, Phàn Tín cũng đã dọn sạch người, cầm áo khoác trên tay để che đũng quần bị nước dâ_ɱ của cô làm ướt.

Hắn bình tĩnh bước ra, thật ra hắn chưa bao giờ gấp gáp như vậy, ở trên xe mà gần như làm hết toàn bộ các bước, nhưng làm sao được. Nhớ lại sự mãnh liệt lúc nãy, hắn không hề hối hận.

Đi được hai bước, lúc ngang qua tài xế đang dè chừng không dám lên tiếng, hắn nói: "Đi rửa xe đi."

"Vâng, Phàn tổng."

Chương (1-53)