Truyện:Con Dâu Khát Tình - Chương 13

Con Dâu Khát Tình
Trọn bộ 53 chương
Chương 13
Vụng trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Từ sau lần kích tình trên xe, cuộc sống của Phùng Dao lại khôi phục bình thường. Bởi vì Phàn Tín đi công tác, nhưng lần này hắn nói cô biết thời gian và cả địa điểm công tác.

Phùng Dao cảm thấy những ngày tự do của cô đã không còn nữa rồi.

Đang buổi chiều ngày làm việc nên quán cà phê không quá đông người, An Thiến Thiến vắt chân uống một ngụm cà phê, nhìn người phụ nữ đang thất thần trước mặt: "Dao Dao, cậu nghĩ gì thế? Lại mất tập trung rồi."

"Không có gì." Phùng Dao cười với cô ấy, thấp giọng tò mò hỏi: "Cậu với ba chồng vẫn ổn chứ?"

An Thiến Thiến mỉm cười lộ lúm đồng tiền, nói với vẻ xấu hổ: "Vẫn thế, anh già dính người lắm, trước đây tớ không biết luôn. Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Thì quan tâm cậu thôi." Phùng Dao khẽ ho một tiếng, thật ra cô rất muốn chia sẻ phiền muộn của mình với bạn thân. Nhưng nghĩ đến giữa họ vẫn chưa xảy ra chuyện kia, cô thật sự không biết nói sao, chỉ đành vòng vo hỏi thăm cô bạn có kinh nghiệm này.

"Cảm giác rất tốt, có lúc ông ấy còn chu đáo hơn chồng tớ, dạo này hình như tớ ở bên ông ấy còn nhiều hơn chồng nữa." An Thiến Thiến ngẫm nghĩ, chia sẽ cảm nhận không chút che giấu.

"Cậu 👢·à·𝐦 †ì·п·𝐡 với ông ấy có thấy kỳ cục không?" Phùng Dao cảm thấy tuy mình n*ng, nhưng nghĩ đến đó là ba của Phàn Thụ, cô vẫn thấy hơi lạ lạ, hơn nữa cô cũng lo nghĩ quá nhiều.

"Có đâu, dù gì cha con họ đều biết chuyện mà."

Hơn nữa cô ấy cũng không có cơ hội để thấy kỳ cục, nghĩ đến tối qua được Đặng Nham ôm lấy từ phía sau, cắm *** ngủ cả đêm, sáng dậy bên dưới ướt đẫm, mặt bỗng đỏ lên.

Cũng phải, Phùng Dao nghĩ, dù gì thì điều kiện cũng khác nhau.

Cô nhìn vẻ mặt ngại ngùng của An Thiến Thiến, cười cô ấy: "Tớ thấy cậu rất vui với chuyện này."

"Ôi, đừng nói nữa, tối chúng ta đi bar đi, lâu lắm không làm vài ly, ba chồng tớ sắp tan làm rồi, bảo ông ấy chở chúng ta đi." An Thiến Thiến nhìn đồng hồ, vui vẻ đề nghị.

Phùng Dao hơi động lòng, nhưng nghĩ đến nếu không có gì bất ngờ thì tối nay Phàn Tín sẽ về, cô bèn bỏ cuộc.

Thôi vậy, cô không muốn say rượu làm loạn, cô cũng không trông chờ gì khả năng kiềm chế của mình. Hơn nữa hắn báo cô biết lịch trình thì chắc chắn cũng sẽ hỏi chuyện cô.

"Không đi được đâu, tối còn có việc, lần sau nhé cưng." Phùng Dao tiếc nuối từ chối.

"Thôi vậy, tớ chỉ đành đi cùng anh già." An Thiến Thiến bĩu môi, lấy điện thoại nhắn tin cho Đặng Nham.

Cả hai nói chuyện đến chập tối, ăn qua loa qua bữa thì thấy Đặng Nham lái xe đến đón An Thiến Thiến.

Bước ra khỏi quán, người đàn ông nho nhã mặc sơ mi màu gạo vòng tay ôm eo An Thiến Thiến, hai người còn 𝐡ô*п ⓜ*ô*𝖎 như chốn không người.

Phùng Dao cảm thán trước sự to gan và công khai của hai cha này rồi vội vã rời đi.

Cô về đến nhà, vừa thay dép, trước mặt tối đen, cô loạng choạng đi được hai bước thì sau lưng bị người ta đẩy đến tường, cơ thể cường tráng của người đàn ông phía sau đè lên cô, hơi thở ấm nóng ở bên tai cô, chỉ nghe thấy Phàn Tín thấp giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Đi ăn với Thiến Thiến." Phùng Dao nhũn người, đ_ư_ờ𝐧_ⓖ ↪️🅾️_𝓃_ℊ eo ⓜô·ⓝ·🌀 chạm vào quần áo người đàn ông, khiến cô muốn xoay người lại.

"Còn tưởng con sẽ ở nhà." Hắn ôm chặt không cho cô cử động, lúc nói chuyện môi chạm cổ cô, giọng điệu có vẻ hơi mất mát.

"Ưm..." Phùng Dao 𝐫*ê*ռ ⓡ*ỉ, túm lấy cánh tay đang đặt trên 𝐞*🔴 ✝️*♓𝐨*n, nũng nịu nói: "Ba ơi, ba tránh ra đã được không, đừng ở đây, bị dì Trương thấy thì sao..."

Cô không quên căn nhà này còn có người thứ ba.

"Bà ấy ở trên lầu, không sao." Phàn Tín khẽ nói.

Đi công tác một tuần, hắn thật sự thấy ngứa ngáy, da thịt dưới lòng bàn tay mịn màng Ⓜ️●ề●m ⓜ●ạ●𝖎, tỏa ra hương thơm q⛎_ÿ_ế_𝓃 r_ũ hắn.

Hắn vân vê 〽️ôռ*ⓖ cô, nghiêng người đè thân dưới lên ↪️-ọ 𝐱á-𝖙, mập mờ nói: "Sao ⓜôn●🌀 mềm vậy hử?"

"Ưm... nhẹ thôi, đừng ở đây, đang ngay cửa." Xúc cảm cứng ngắc ở phía sau quá quen thuộc, Phùng Dao vặn vẹo Ⓜ️ô●ռ●𝐠, vừa khó chịu vừa kiêng dè.

Hai người đứng cọ nhau ở gần cửa, hơi thở và quần áo đều hỗn loạn.

Phàn Tín thấy cô quá hấp dẫn, tay dùng sức bế lên từ phía sau.

"Ôi..." Phùng Dao khẽ kêu, vội im bặt, bất đắc dĩ quấn lấy cổ ba chồng.

Phàn Tín đặt cô lên sô pha rộng lớn ở phòng khách, tách hai chân cô, hắn quỳ giữa chân cô trên sô pha.

"Mặc đồ 𝖉·â·m quá." Phàn Tín cởi nửa quần mình, kéo tất ren đen của cô, bên trong là quần lót lọt khe màu đen, hắn vừa lột xuống vừa khẽ cảm thán.

Phùng Dao dạng chân ra, cảm thấy hơi xấu hổ, quần lót của cô toàn kiểu 🌀·ợ·𝒾 c·ả·m, đúng là hời cho ba chồng.

Phàn Tín nhìn *** đẹp hơi ướt giữa háng cô, cúi thấp người, *** bự 💰❗●ế●✞ 𝖈●𝐡●ặ●✞ chống lên *** non.

"Giống như lần trước, con 𝒹_â_𝖒 lên, để ba chơi cái *** khít này." Hắn thở một hơi, bắt đầu cọ mài ở háng cô.

"Ưm ah... vậy ba nhanh lên..." Phùng Dao nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, không từ chối nữa, hơn nữa cô cũng đã ướt, chỉ đành quấn lấy eo hắn.

Váy ngắn bị vén lên cao, tất ren lủng lỗ ở háng, *** bự rỉ nước không ngừng đ●â●𝖒 thọc khe thịt và cửa ***.

Phùng Dao bị ⓚ.í𝒸.♓ 𝖙.♓í.𝒸.h, lông mi dài động đậy, hơi thở d.â.𝖒 đãⓝ.g, tay cũng bất giác xoa п-𝐠ự-ⓒ ba chồng: "A... nhẹ thôi, sắp thọc vào trong rồi... ba ơi..."

"*** 𝐝â·〽️, sao con hút giỏi thế hả, chưa ** vào mà đã hút quy đầu... A, hút 𝐬·ư·ớ𝖓·g quá..." Trán Phàn Tín đổ mồ hôi, giọng khản đặc mang theo dụ_𝖈 𝐯_ọ_𝓃_𝖌, hắn đỡ lấy *** bự đùa giỡn cái *** 𝒹â.〽️ đ.ãռ.𝖌.

"Hu hu... sắp tiểu rồi..." Vì sợ người trên lầu sẽ xuống bất cứ lúc nào nên Phùng Dao vô cùng nhạy cảm, còn chủ động dán sát, muốn cả hai nhanh chóng phát tiết.

Hậu quả của việc phóng túng chính là chưa bao lâu cô đã mắc tiểu, cô cắ.п 𝖒ô.i dưới ráng nhịn.

Phàn Tín sờ ⓜô_ⓝ_🌀 con dâu, cọ *** con dâu, nhìn cơ thể r𝖚-ⓝ 𝐫ẩ-𝖞 của cô, ⓚ·hⓞ·á·𝒾 𝖈ả·𝖒 tràn đầy, cúi người h-ô-ⓝ cô, lấy đệm mềm bên cạnh sô pha đặt dưới người cô, thấp giọng nói: "Tiểu đi, cho ba thấy con phun nước tiểu, cứ tiểu ở đây."

"Hu hu không được... a a a..." Chân Phùng Dao run lên, dịch ấm nóng phun ra khỏi cửa ***, phun lên quy đầu sưng đỏ của người đàn ông, dần dần nhỏ xuống đệm.

Âm thanh va chạm ở sô pha tầng 1 cứ vang mãi không ngừng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông và tiếng 𝐫.ê.ռ 𝓇.ỉ của người phụ nữ đan xen, còn mang theo tiếng nước và tiếng sột soạt của sô pha, động tĩnh rất nhẹ, nhưng rất mập mờ, giống như vụng trộm vậy.

Dì Trương dọn xong tầng trên thì đi xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó, còn tưởng là có khách tới.

Xuống tới tầng 1 mới phát hiện hai người chủ nhà đang ngồi đây, cả hai còn cách nhau cả mét. Ba chồng cúi đầu xem điện thoại, con dâu thì lo chỉnh tóc, như nước sông không phạm nước giếng.

Trên sô pha hơi lộn xộn, nhăn nhúm lung tung, dì Trương định đợi người đi thì sẽ dọn dẹp lại, nói với Phùng Dao: "Dao Dao về rồi à, muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu dì Trương, cháu ăn rồi, cháu lên lầu đây." Phùng Dao đứng dậy, thầm liếc nhìn ba chồng ngồi bên cạnh, nhấc đôi chân nhức mỏi đi lên.

Dì Trương nhìn xung quanh, phát hiện trong thùng rác cạnh đó có đệm ghế bị vứt vào, kinh ngạc nói: "Sao thế này? Bị dơ rồi sao?"

Phàn Tín cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn, bình tĩnh nói: "Dính nước trà, vứt đi."

"À, vâng." Dì Trương không hỏi nhiều, đem vứt cùng rác khác.

Chương (1-53)